Trên đường đến trung tâm thương mại, Khâu Lạc tò mò hỏi Nhạc Chương: Người nói cho anh biết đầu mối này là làm sao mà biết được?
Nhạc Chương nhún vai, Ân Thịnh thấy vậy mới nói: Hạng Quý Hiện lúc này thật giống như là người bên phía Kim Đại Chung...Tuy nói vậy, nhưng lại không hoàn toàn chính xác.
Chí ít từ việc cáo mật có thể xác định đối phương đang giúp bọn họ. Còn mục đích là gì thì...
Ân Thịnh cũng có chút không nắm bắt được, Hạng Quý Hiên hắn là kiểu mẫu những người không quen biểu đạt tâm tình, vậy nên không cách nào biết được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Khâu Lạc hỏi: Lần này có thể tóm được điểm yếu của Kim Đại Chung sao?
Ân Thịnh chậm rãi nói: Nếu chúng ta đánh bất ngờ, biết đâu chừng sẽ có thể.
...
Ở một diễn biến khác, Tư Đồ còn đang ngồi trên giường đôi co cùng tổ trưởng tổ trọng án.
Nghe tôi nói này! Tư Đồ quát: Chúng tôi sẽ không cùng các người cướp công có được chưa? Tôi cần cảnh cục phái người trợ giúp...
Người phía bên kia đầu dây cắt ngang lời Tư Đồ, không biết đối phương nói gì, chỉ thấy sắc mặt Tư Đồ càng lúc càng khó coi.
Anh là nói bất luận Ân Thịnh bọn họ xảy ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến các người?
Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị giật thót tim, bọn họ hiện tại đang trong tình trạng bắt buộc phải nghỉ phép, không có quyền điều động bất kể một ai trong cảnh cục, nhóm Ân Thịnh đi trước điều tra như vậy, nhưng nếu như không có tiếp viện hỗ trợ...
Bọn họ đều có thể tưởng tượng được cảnh tượng ba người Ân Thịnh, Nhạc Chương, Khâu Lạc cùng xông vào đầm rồng hang hổ sau đó bị bao vây không người cứu giúp. Trong lòng một mảnh lạnh băng.
Anh... Tư Đồ tay siết chặt điện thoại, tức giận đầy mặt: Coi như tôi nợ anh ân tình lần này! Tôi cầu xin anh!
Tiểu Nhị trợn to hai mắt, cậu biết sếp của mình cùng tổ trưởng tổ trọng án luôn bất hòa, hai bên đều là cao thủ phá án, cũng đều là những ngôi sao tinh anh của ngành cảnh sát, nguyên bản kiêu căng tự mãn khiến cả hai không vừa mắt nhau, nhưng bây giờ Tư Đồ thế nhưng lại...Cúi đầu?!
Tiểu Nhị và Hồ Diệp nhìn nhau, cảm giác được nội tâm đối phương mạnh mẽ chấn động.
Vì Ân Thịnh...Sếp của bọn họ vốn dĩ không gì là không thể cũng trở nên chật vật đến như vậy.
Cố Thành ở bên cạnh yên lặng nhìn, mãi đến khi Tư Đồ cúp điện thoại, sau đó hung tợn ném lên giường.
Sếp... Tiểu Nhị lo lắng nhìn hắn. Sắc mặt sếp bây giờ chính là cực kì không ổn a...
Đám người kia nhất quyết không chịu hỗ trợ. Tư Đồ nói: Trước khi tìm được chứng cứ xác thực, bọn họ không muốn bứt dây động rừng.
Hồ Diệp tuy rằng có tức giận, nhưng anh biết tổ trọng án kỳ thực không làm gì sai. Muốn trách cũng chỉ có thể trách bọn họ quá nôn nóng...
Sếp. Hồ Diệp chỉnh đốn tâm tư: Người của tổ trọng án là có phương pháp phá án riêng, bọn họ sẽ tự có hành động, anh đừng nên kết thêm thù oán với họ...
Chúng ta có khi nào mà không cùng bọn họ có thù oán? Tiểu Nhị liếc mắt nhìn anh: Đội phó, thành thật mà nói tôi cùng rất chán ghét đám người của tổ trọng án.
Hồ Diệp ngạc nhiên nhìn cậu, Tiểu Nhị là bị nhập hồn rồi sao? Như thế nào lại đột nhiên trưng ra bộ dáng nhị thế tổ*...Lại còn giáo huấn anh?
*Nhị thế tổ: Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phú tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Trước khi gia nhập cảnh cục, tôi đã điều tra qua tổ trọng án rồi. Cả một đám bọn họ không được lòng người, ở cảnh cục danh tiếng cũng không được tốt, suốt ngày thần thần bí bí, tuy rằng mỗi một cá thể đều là tinh anh từ trường cảnh sát, bất quá tính cách khác biệt, sẽ không phối hợp với nhau. Nói đơn giản chính là hoàn toàn không có ý thức của một Tổ . Bọn họ làm gì cũng chỉ đơn giản báo cáo với tổ trưởng một tiếng rồi đơn độc hành động, mà tổ trưởng kia...
Cậu liếc mắt nhìn Tư Đồ: Có người nói tổ trưởng kia trước đây là tốt nghiệp cùng một trường với sếp.
Hắn ta trên tôi một khóa. Tư Đồ nói: Thời điểm còn chưa tốt nghiệp, ở trường hắn được xem như là một huyền thoại.
Cái này tôi cũng đã điều tra. Tiểu Nhị gật đầu như đúng rồi: Là một người rất khó tiếp xúc, không thể đoán mò.
Hồ Diệp sững sờ nhìn Tiểu Nhị nửa ngày: Cậu điều tra những thứ này để làm gì?
Bởi vì phải hiểu rõ a. Tiểu Nhị chớp mắt mấy cái, vô tội nói: Tôi chẳng lẽ không nên biết kẻ thù của sếp là ai sao?
Kẻ thù... Hồ Diệp đỡ trán, bọn họ tuy rằng bất hòa nhưng dù sao cũng đều là đồng nghiệp đi: Nếu như cậu chịu dùng tinh thần bát quái này của mình để phá án dù chỉ một phần trăm thôi thì tốt phải biết.
Tiểu Nhị Ách một tiếng, còn chưa kịp phản bác, Cố Thành đột nhiên lên tiếng: Đội trưởng Tư Đồ nếu không ngại, có thể để tôi giúp một tay không?
Tiểu Nhị quay đầu nhìn y: Giúp thế nào?
Địa chỉ mà Ân tiên sinh đã nhắn tới, cách đó không xa có một trại huấn luyện. Cố Thành lấy điện thoại ra, nhanh tay nhấn một dãy số, giơ lên cho mọi người cùng xem: Đúng lúc tôi có người anh họ huấn luyện lục quân ở đó.
Tư Đồ hai mắt sáng lên: Anh là nói...
Nếu cần, bọn họ sẽ cải trang. Cho dù bị tố giác, cũng có thể nói là đang diễn tập.
Tiểu Nhị đột nhiên vỗ tay: Cái này được!
Tư Đồ cũng gật đầu: Vậy thì xin nhờ vào anh!
Tôi đi nữa! Tiểu Nhị bất ngờ lôi hành lý dưới giường ra muốn thay quần áo, Hồ Diệp trợn to mắt: Cậu đi làm gì?!
Đi giúp một tay a! Tiểu Nhị nghiêm túc nói: Sếp với đội phó cứ yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt!
Tư Đồ cùng Hồ Diệp trong lòng cùng lúc hò hét: Cậu đi chúng tôi trái lại càng không thể yên tâm nghỉ ngơi!!
Cố Thành phảng phất biết bọn họ lo lắng, nói: Tôi cũng đi, như vậy cũng thuận tiện liên hệ cùng người phía bên anh họ hơn.
Tư Đồ do dự một chút, bất quá tạm thời không còn biện pháp nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.
Cố tiên sinh... Hắn ngừng một chút lại nói: Tiểu Nhị cũng xin nhờ vào anh.
Tiểu Nhị vỗ ngực: Yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ anh ta mà!
Tư Đồ đỡ trán: Hắn lo lắng chính là ở điểm này...
...
Ba người nhóm Ân Thịnh cùng đi đến trung tâm thương mại, đến nơi trước tiên ẩn nấp sau bồn cây cách đó không xa, quan sát tứ phía.
Bãi đậu xe lộ thiên ở cửa trước có camera. Nhạc Chương hơi híp mắt nói: Cửa ra vào cũng có.
Cậu nói xem liệu có trùng hợp đến mức Kim Đại Chung ngày hôm nay vừa vặn ngồi ở trước màn hình giám sát? Ân Thịnh hỏi.
Khâu Lạc và Nhạc Chương đều có chút không thể nắm bắt: Kim Đại Chung mỗi ngày hẳn là rất bận đi...
Thế nhưng hắn rất cẩn thận. Ân Thịnh nói: Chi tiết càng nhỏ hắn càng sẽ không bỏ qua, nếu như hôm nay bọn họ vận chuyển thi thể...Có thể hắn sẽ đích thân giám sát.
Vậy bây giờ làm sao... Nhạc Chương mở to đôi mắt sáng như châu ngọc: Không bằng gọi một linh hồn vào trong xem?
Nếu như Kim Đại Chung đã có mặt, Trình Khải Tiêu nói không chừng cũng ở đây. Ân Thịnh lắc đầu: So với ba người chúng ta cải trang đi vào, dùng hồn phách càng dễ bị phát hiện.
Nhạc Chương chớp mắt mấy cái: Vậy thì quyết định cải trang đi.
Ân Thịnh quay đầu nhìn hắn: Cải trang như thế nào?
Khâu Lạc từ lúc bắt đầu liền cặm cụi ngồi viết viết vẽ vẽ gì đó trong quyển sổ tay, lúc này mới cầm lên cho hai người xem: Đây là khu bán phục sức (y phục và trang sức), từ thang máy đi xuống là siêu thị, phía ngoài siêu thị là khu ăn vặt. Kho ướp lạnh hẳn là nằm ở khu vực lối đi chuyên dụng dành cho nhân viên bên này...
Cậu cầm bút chỉ chỉ, sau đó nói: Ba người chúng ta đi cùng nhau sẽ rất dễ bị phát hiện, không bằng chia nhau ra hành động.
Này cũng là một biện pháp. Ân Thịnh gật đầu: Khâu Lạc sẽ tiến vào trước, sau đó là cậu, cuối cùng là tôi.
Khâu Lạc chưa từng bị đám người Kim Đại Chung nhìn thấy qua, có lẽ sẽ không gây sự chú ý nhất. Huống hồ cậu ấy lại mang dáng vẻ của một sinh viên.
Khâu Lạc gật đầu, xé ra bản đồ tự phác thảo đưa cho hai người họ, đứng lên đi thẳng sang phố đối diện.
Trong phòng điều khiển, vô số màn hình trái phải không ngừng truyền đến hình ảnh thu được từ camera. Màn hình giám sát ở cửa ra vào xuất hiện một thanh niên quải túi chéo vai, đối phương sau khi vào cửa liền hướng về phía thang máy trực tiếp đi thẳng xuống siêu thị dưới tầng hầm. Người ngồi phía trước dãy màn hình giám sát chậm rãi nhịp nhịp ngón tay, đột nhiên−−−− ngón tay của hắn khựng lại.
Trong màn hình xuất hiện một nam nhân với khuôn mặt búp bê, hai tay cắm vào túi quần ngáp dài một cái, cậu ta chậm rãi tiến vào trung tâm, sau đó cũng bước vào thang máy. Bất quá không phải đi xuống siêu thị, mà là muốn lên khu bán phục sức.
Tiên sinh...
Một người giám sát khác nữa tựa hồ cảm nhận được cái gì nhìn sang nam nhân nọ.
Nam nhân trầm mặc một chút, chậm rãi đứng lên khỏi ghế dựa: Các người tiếp tục xem đi.
Vâng.
Cửa phòng điểu khiển bị kéo mở, đôi chân mang giày da đen bóng từ trong bước ra, có thể nhìn thấy chủ nhân đôi giày là nhắm về phía thang máy mà đi.
Nam nhân rời đi không được bao lâu, camera ở cửa chính lại xuất hiện một bóng người.
Đối phương vận trang phục nhạt màu, khuôn mặt thanh tú mang theo một tia lãnh đạm khó nắm bắt.
Hai mắt y hữu ý vô tình liếc nhìn camera, sau đó hững hờ tiến thẳng vào trung tâm thương mại.
Khu bán phục sức tại tầng hai, Nhạc Chương mang theo hai con mắt thầm quầng trăm ngàn tẻ nhạt lướt qua vô số tủ kính rực rỡ màu sắc. Tuy tất cả đều là nữ trang, cậu thân là nam nhân lại ở đây dạo quanh tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng mà bởi vì khuôn mặt đẹp đến không còn chỗ chê, liên tiếp có rất nhiều nữ nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy cậu liền không chút hoài nghi, cho rằng đây khẳng định là một thanh niên lần đầu mua quà cho bạn gái nên mới phải ngập ngừng chọn lựa như thế.
Tiên sinh...
Khi cậu lần thứ ba đảo qua cùng một cửa tiệm, nhân viên bán hàng bên trong không nhịn được lên tiếng.
Nhạc Chương thu hồi vẻ chán chường trên mặt, trưng ra một nụ cười đặc biệt tỏa nắng: Có chuyện gì sao?
Nhân viên bán hàng vừa bắt gặp nụ cười kia của cậu, không nhịn được nét cười trên mặt cũng càng thêm rực rỡ: Có cần giúp gì không ạ?
Nhạc Chương đưa tay gãi gãi mặt: Ách...
Nhân viên bán hàng thế nhưng tiến lên vài bước: Đây đều là những mẫu quần áo mùa hạ mới nhất vừa được tung ra thị trường. Ngài đây chọn cho bạn gái một cái đi.
Nhạc Chương hắc hắc cười hai tiếng: Nhìn ra được sao?
Nhân viên bán hàng nở nụ cười: Ân, rất rõ ràng nga.
Nhạc Chương mím mím môi, có chút không quen chỉ chỉ một cái váy xếp li bên tay trái tủ kính: Cái này...Ân...Có màu nào khác không?
Có. Nhân viên bán hàng cầm lấy một quyển catalogue, lật tới một trang trong đó rồi đưa lên cho cậu xem: Có hết thảy bốn màu.
Nhạc Chương sơ lược nhìn qua: Màu xanh lá nhìn có vẻ ổn.
Bởi vì chất liệu bằng thun. Nhân viên bán hàng giải thích: Nên mặt vào không hề khó, xin hỏi bạn gái tiên sinh vòng eo cỡ bao nhiêu?
Nhạc Chương há miệng, đánh giá nữ nhân trước mặt một hồi: Ân...Cỡ như cô.
Nhân viên bán hàng ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn thân thể được bao bọc bởi lớp đồng phục của chính mình: Nhìn...ra được sao?
Nhạc Chương tằng hắng một cái: Tôi là nói...Ân, dáng người cỡ như cô.
Nga. Nhân viên bán hàng nhìn cậu không chút nghi ngờ, đi vào gói chiếc váy: Xin hỏi ngài trả bằng tiền mặt hay là quẹt thẻ?
Quẹt thẻ đi. Nhạc Chương lấy ra ví tiền, đột nhiên nói: Cái kia...Còn có một việc...
Ân?
Ở đây có nhà vệ sinh không?
Nhân viên bán hàng sững sờ, chỉ ra ngoài hành lang: Bên kia có biển chỉ dẫn...
Tôi không quen dùng nhà vệ sinh công cộng. Nhạc Chương đỏ mặt nói: Ngoài chỗ đó ra có nhà vệ sinh riêng nào không?
Nếu như đổi thành người khác, có lẽ nhân viên bán hàng cũng sẽ không nói Có , thế nhưng hiện tại đối tượng lại là Nhạc Chương. Cậu thanh niên với nụ cười tỏa nắng, tướng mạo được người người yêu thích, thêm vào dáng vẻ ngượng ngùng dễ đỏ mặt...
Nhân viên bán hàng cảm giác chính mình trong nháy mắt mẫu tính quá độ.
Có. Cô dẫn Nhạc Chương đến cánh cửa nhỏ bên cạnh buồng thử quần áo: Sau cánh cửa này là lối đi chuyện dụng dùng để nhập hàng của nhân viên, từ nơi này đi xuống một tầng, cuối hàng lang sẽ có nhà vệ sinh riêng.
Cảm ơn! Nhạc Chương lại cười, cười đến xán lạn, khiến nhân viên bán hàng ngây ngây ngất ngất.
Cậu mở cửa, đi thẳng tới đầu cầu thang, không quên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho hai người kia.
Lẻn vào thành công.
Cùng lúc, Ân Thịnh và Khâu Lạc cũng đã tìm được lối đi chuyên dụng dành cho nhân viên, ba người xác định vị trí lẫn nhau, sau đó phân công cùng tìm đường đến kho ướp lạnh.
Chỗ này hình như không có camera a. Nhạc Chương lầm bầm lầu bầu, mỗi khi nhìn thấy ngả rẽ liền cảnh giác nhìn hai bên trái phải một chút.
Thời điểm cậu lách người qua một đống thùng các tông, cũng tức là kho ướp lạnh đã gần trong gang tấc, thì bỗng một cánh tay từ trong một phòng làm việc tối om duỗi ra bịt lấy miệng cậu.
A!
Nhạc Chương cả kinh, còn chưa kịp phản kháng, đã bị lôi vào bên trong.
Sao cậu lại tới đây?
Người nọ ôm cậu nấp ở sau cửa, thân thể hai người cơ hồ áp sát vào nhau, có thể cảm nhận được rất rõ hô hấp của đối phương. Nhạc Chương vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, biểu tình trên khuôn mặt nhất thời đông cứng.
Vis: Không hiểu sao rất có cảm tình với Hạng Quý Hiện, nhất là đoạn đôi chân mang giày da đen bóng... , cứ khiến tôi liên tưởng tới mấy anh nằm vùng ngầu ngầu trong phim TVB :v:v:v:v:v
Nhạc Chương nhún vai, Ân Thịnh thấy vậy mới nói: Hạng Quý Hiện lúc này thật giống như là người bên phía Kim Đại Chung...Tuy nói vậy, nhưng lại không hoàn toàn chính xác.
Chí ít từ việc cáo mật có thể xác định đối phương đang giúp bọn họ. Còn mục đích là gì thì...
Ân Thịnh cũng có chút không nắm bắt được, Hạng Quý Hiên hắn là kiểu mẫu những người không quen biểu đạt tâm tình, vậy nên không cách nào biết được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Khâu Lạc hỏi: Lần này có thể tóm được điểm yếu của Kim Đại Chung sao?
Ân Thịnh chậm rãi nói: Nếu chúng ta đánh bất ngờ, biết đâu chừng sẽ có thể.
...
Ở một diễn biến khác, Tư Đồ còn đang ngồi trên giường đôi co cùng tổ trưởng tổ trọng án.
Nghe tôi nói này! Tư Đồ quát: Chúng tôi sẽ không cùng các người cướp công có được chưa? Tôi cần cảnh cục phái người trợ giúp...
Người phía bên kia đầu dây cắt ngang lời Tư Đồ, không biết đối phương nói gì, chỉ thấy sắc mặt Tư Đồ càng lúc càng khó coi.
Anh là nói bất luận Ân Thịnh bọn họ xảy ra chuyện gì cũng đều không liên quan đến các người?
Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị giật thót tim, bọn họ hiện tại đang trong tình trạng bắt buộc phải nghỉ phép, không có quyền điều động bất kể một ai trong cảnh cục, nhóm Ân Thịnh đi trước điều tra như vậy, nhưng nếu như không có tiếp viện hỗ trợ...
Bọn họ đều có thể tưởng tượng được cảnh tượng ba người Ân Thịnh, Nhạc Chương, Khâu Lạc cùng xông vào đầm rồng hang hổ sau đó bị bao vây không người cứu giúp. Trong lòng một mảnh lạnh băng.
Anh... Tư Đồ tay siết chặt điện thoại, tức giận đầy mặt: Coi như tôi nợ anh ân tình lần này! Tôi cầu xin anh!
Tiểu Nhị trợn to hai mắt, cậu biết sếp của mình cùng tổ trưởng tổ trọng án luôn bất hòa, hai bên đều là cao thủ phá án, cũng đều là những ngôi sao tinh anh của ngành cảnh sát, nguyên bản kiêu căng tự mãn khiến cả hai không vừa mắt nhau, nhưng bây giờ Tư Đồ thế nhưng lại...Cúi đầu?!
Tiểu Nhị và Hồ Diệp nhìn nhau, cảm giác được nội tâm đối phương mạnh mẽ chấn động.
Vì Ân Thịnh...Sếp của bọn họ vốn dĩ không gì là không thể cũng trở nên chật vật đến như vậy.
Cố Thành ở bên cạnh yên lặng nhìn, mãi đến khi Tư Đồ cúp điện thoại, sau đó hung tợn ném lên giường.
Sếp... Tiểu Nhị lo lắng nhìn hắn. Sắc mặt sếp bây giờ chính là cực kì không ổn a...
Đám người kia nhất quyết không chịu hỗ trợ. Tư Đồ nói: Trước khi tìm được chứng cứ xác thực, bọn họ không muốn bứt dây động rừng.
Hồ Diệp tuy rằng có tức giận, nhưng anh biết tổ trọng án kỳ thực không làm gì sai. Muốn trách cũng chỉ có thể trách bọn họ quá nôn nóng...
Sếp. Hồ Diệp chỉnh đốn tâm tư: Người của tổ trọng án là có phương pháp phá án riêng, bọn họ sẽ tự có hành động, anh đừng nên kết thêm thù oán với họ...
Chúng ta có khi nào mà không cùng bọn họ có thù oán? Tiểu Nhị liếc mắt nhìn anh: Đội phó, thành thật mà nói tôi cùng rất chán ghét đám người của tổ trọng án.
Hồ Diệp ngạc nhiên nhìn cậu, Tiểu Nhị là bị nhập hồn rồi sao? Như thế nào lại đột nhiên trưng ra bộ dáng nhị thế tổ*...Lại còn giáo huấn anh?
*Nhị thế tổ: Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phú tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.
Trước khi gia nhập cảnh cục, tôi đã điều tra qua tổ trọng án rồi. Cả một đám bọn họ không được lòng người, ở cảnh cục danh tiếng cũng không được tốt, suốt ngày thần thần bí bí, tuy rằng mỗi một cá thể đều là tinh anh từ trường cảnh sát, bất quá tính cách khác biệt, sẽ không phối hợp với nhau. Nói đơn giản chính là hoàn toàn không có ý thức của một Tổ . Bọn họ làm gì cũng chỉ đơn giản báo cáo với tổ trưởng một tiếng rồi đơn độc hành động, mà tổ trưởng kia...
Cậu liếc mắt nhìn Tư Đồ: Có người nói tổ trưởng kia trước đây là tốt nghiệp cùng một trường với sếp.
Hắn ta trên tôi một khóa. Tư Đồ nói: Thời điểm còn chưa tốt nghiệp, ở trường hắn được xem như là một huyền thoại.
Cái này tôi cũng đã điều tra. Tiểu Nhị gật đầu như đúng rồi: Là một người rất khó tiếp xúc, không thể đoán mò.
Hồ Diệp sững sờ nhìn Tiểu Nhị nửa ngày: Cậu điều tra những thứ này để làm gì?
Bởi vì phải hiểu rõ a. Tiểu Nhị chớp mắt mấy cái, vô tội nói: Tôi chẳng lẽ không nên biết kẻ thù của sếp là ai sao?
Kẻ thù... Hồ Diệp đỡ trán, bọn họ tuy rằng bất hòa nhưng dù sao cũng đều là đồng nghiệp đi: Nếu như cậu chịu dùng tinh thần bát quái này của mình để phá án dù chỉ một phần trăm thôi thì tốt phải biết.
Tiểu Nhị Ách một tiếng, còn chưa kịp phản bác, Cố Thành đột nhiên lên tiếng: Đội trưởng Tư Đồ nếu không ngại, có thể để tôi giúp một tay không?
Tiểu Nhị quay đầu nhìn y: Giúp thế nào?
Địa chỉ mà Ân tiên sinh đã nhắn tới, cách đó không xa có một trại huấn luyện. Cố Thành lấy điện thoại ra, nhanh tay nhấn một dãy số, giơ lên cho mọi người cùng xem: Đúng lúc tôi có người anh họ huấn luyện lục quân ở đó.
Tư Đồ hai mắt sáng lên: Anh là nói...
Nếu cần, bọn họ sẽ cải trang. Cho dù bị tố giác, cũng có thể nói là đang diễn tập.
Tiểu Nhị đột nhiên vỗ tay: Cái này được!
Tư Đồ cũng gật đầu: Vậy thì xin nhờ vào anh!
Tôi đi nữa! Tiểu Nhị bất ngờ lôi hành lý dưới giường ra muốn thay quần áo, Hồ Diệp trợn to mắt: Cậu đi làm gì?!
Đi giúp một tay a! Tiểu Nhị nghiêm túc nói: Sếp với đội phó cứ yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt!
Tư Đồ cùng Hồ Diệp trong lòng cùng lúc hò hét: Cậu đi chúng tôi trái lại càng không thể yên tâm nghỉ ngơi!!
Cố Thành phảng phất biết bọn họ lo lắng, nói: Tôi cũng đi, như vậy cũng thuận tiện liên hệ cùng người phía bên anh họ hơn.
Tư Đồ do dự một chút, bất quá tạm thời không còn biện pháp nào khác, đành phải gật đầu đồng ý.
Cố tiên sinh... Hắn ngừng một chút lại nói: Tiểu Nhị cũng xin nhờ vào anh.
Tiểu Nhị vỗ ngực: Yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ anh ta mà!
Tư Đồ đỡ trán: Hắn lo lắng chính là ở điểm này...
...
Ba người nhóm Ân Thịnh cùng đi đến trung tâm thương mại, đến nơi trước tiên ẩn nấp sau bồn cây cách đó không xa, quan sát tứ phía.
Bãi đậu xe lộ thiên ở cửa trước có camera. Nhạc Chương hơi híp mắt nói: Cửa ra vào cũng có.
Cậu nói xem liệu có trùng hợp đến mức Kim Đại Chung ngày hôm nay vừa vặn ngồi ở trước màn hình giám sát? Ân Thịnh hỏi.
Khâu Lạc và Nhạc Chương đều có chút không thể nắm bắt: Kim Đại Chung mỗi ngày hẳn là rất bận đi...
Thế nhưng hắn rất cẩn thận. Ân Thịnh nói: Chi tiết càng nhỏ hắn càng sẽ không bỏ qua, nếu như hôm nay bọn họ vận chuyển thi thể...Có thể hắn sẽ đích thân giám sát.
Vậy bây giờ làm sao... Nhạc Chương mở to đôi mắt sáng như châu ngọc: Không bằng gọi một linh hồn vào trong xem?
Nếu như Kim Đại Chung đã có mặt, Trình Khải Tiêu nói không chừng cũng ở đây. Ân Thịnh lắc đầu: So với ba người chúng ta cải trang đi vào, dùng hồn phách càng dễ bị phát hiện.
Nhạc Chương chớp mắt mấy cái: Vậy thì quyết định cải trang đi.
Ân Thịnh quay đầu nhìn hắn: Cải trang như thế nào?
Khâu Lạc từ lúc bắt đầu liền cặm cụi ngồi viết viết vẽ vẽ gì đó trong quyển sổ tay, lúc này mới cầm lên cho hai người xem: Đây là khu bán phục sức (y phục và trang sức), từ thang máy đi xuống là siêu thị, phía ngoài siêu thị là khu ăn vặt. Kho ướp lạnh hẳn là nằm ở khu vực lối đi chuyên dụng dành cho nhân viên bên này...
Cậu cầm bút chỉ chỉ, sau đó nói: Ba người chúng ta đi cùng nhau sẽ rất dễ bị phát hiện, không bằng chia nhau ra hành động.
Này cũng là một biện pháp. Ân Thịnh gật đầu: Khâu Lạc sẽ tiến vào trước, sau đó là cậu, cuối cùng là tôi.
Khâu Lạc chưa từng bị đám người Kim Đại Chung nhìn thấy qua, có lẽ sẽ không gây sự chú ý nhất. Huống hồ cậu ấy lại mang dáng vẻ của một sinh viên.
Khâu Lạc gật đầu, xé ra bản đồ tự phác thảo đưa cho hai người họ, đứng lên đi thẳng sang phố đối diện.
Trong phòng điều khiển, vô số màn hình trái phải không ngừng truyền đến hình ảnh thu được từ camera. Màn hình giám sát ở cửa ra vào xuất hiện một thanh niên quải túi chéo vai, đối phương sau khi vào cửa liền hướng về phía thang máy trực tiếp đi thẳng xuống siêu thị dưới tầng hầm. Người ngồi phía trước dãy màn hình giám sát chậm rãi nhịp nhịp ngón tay, đột nhiên−−−− ngón tay của hắn khựng lại.
Trong màn hình xuất hiện một nam nhân với khuôn mặt búp bê, hai tay cắm vào túi quần ngáp dài một cái, cậu ta chậm rãi tiến vào trung tâm, sau đó cũng bước vào thang máy. Bất quá không phải đi xuống siêu thị, mà là muốn lên khu bán phục sức.
Tiên sinh...
Một người giám sát khác nữa tựa hồ cảm nhận được cái gì nhìn sang nam nhân nọ.
Nam nhân trầm mặc một chút, chậm rãi đứng lên khỏi ghế dựa: Các người tiếp tục xem đi.
Vâng.
Cửa phòng điểu khiển bị kéo mở, đôi chân mang giày da đen bóng từ trong bước ra, có thể nhìn thấy chủ nhân đôi giày là nhắm về phía thang máy mà đi.
Nam nhân rời đi không được bao lâu, camera ở cửa chính lại xuất hiện một bóng người.
Đối phương vận trang phục nhạt màu, khuôn mặt thanh tú mang theo một tia lãnh đạm khó nắm bắt.
Hai mắt y hữu ý vô tình liếc nhìn camera, sau đó hững hờ tiến thẳng vào trung tâm thương mại.
Khu bán phục sức tại tầng hai, Nhạc Chương mang theo hai con mắt thầm quầng trăm ngàn tẻ nhạt lướt qua vô số tủ kính rực rỡ màu sắc. Tuy tất cả đều là nữ trang, cậu thân là nam nhân lại ở đây dạo quanh tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng mà bởi vì khuôn mặt đẹp đến không còn chỗ chê, liên tiếp có rất nhiều nữ nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy cậu liền không chút hoài nghi, cho rằng đây khẳng định là một thanh niên lần đầu mua quà cho bạn gái nên mới phải ngập ngừng chọn lựa như thế.
Tiên sinh...
Khi cậu lần thứ ba đảo qua cùng một cửa tiệm, nhân viên bán hàng bên trong không nhịn được lên tiếng.
Nhạc Chương thu hồi vẻ chán chường trên mặt, trưng ra một nụ cười đặc biệt tỏa nắng: Có chuyện gì sao?
Nhân viên bán hàng vừa bắt gặp nụ cười kia của cậu, không nhịn được nét cười trên mặt cũng càng thêm rực rỡ: Có cần giúp gì không ạ?
Nhạc Chương đưa tay gãi gãi mặt: Ách...
Nhân viên bán hàng thế nhưng tiến lên vài bước: Đây đều là những mẫu quần áo mùa hạ mới nhất vừa được tung ra thị trường. Ngài đây chọn cho bạn gái một cái đi.
Nhạc Chương hắc hắc cười hai tiếng: Nhìn ra được sao?
Nhân viên bán hàng nở nụ cười: Ân, rất rõ ràng nga.
Nhạc Chương mím mím môi, có chút không quen chỉ chỉ một cái váy xếp li bên tay trái tủ kính: Cái này...Ân...Có màu nào khác không?
Có. Nhân viên bán hàng cầm lấy một quyển catalogue, lật tới một trang trong đó rồi đưa lên cho cậu xem: Có hết thảy bốn màu.
Nhạc Chương sơ lược nhìn qua: Màu xanh lá nhìn có vẻ ổn.
Bởi vì chất liệu bằng thun. Nhân viên bán hàng giải thích: Nên mặt vào không hề khó, xin hỏi bạn gái tiên sinh vòng eo cỡ bao nhiêu?
Nhạc Chương há miệng, đánh giá nữ nhân trước mặt một hồi: Ân...Cỡ như cô.
Nhân viên bán hàng ngẩn người, cúi đầu nhìn nhìn thân thể được bao bọc bởi lớp đồng phục của chính mình: Nhìn...ra được sao?
Nhạc Chương tằng hắng một cái: Tôi là nói...Ân, dáng người cỡ như cô.
Nga. Nhân viên bán hàng nhìn cậu không chút nghi ngờ, đi vào gói chiếc váy: Xin hỏi ngài trả bằng tiền mặt hay là quẹt thẻ?
Quẹt thẻ đi. Nhạc Chương lấy ra ví tiền, đột nhiên nói: Cái kia...Còn có một việc...
Ân?
Ở đây có nhà vệ sinh không?
Nhân viên bán hàng sững sờ, chỉ ra ngoài hành lang: Bên kia có biển chỉ dẫn...
Tôi không quen dùng nhà vệ sinh công cộng. Nhạc Chương đỏ mặt nói: Ngoài chỗ đó ra có nhà vệ sinh riêng nào không?
Nếu như đổi thành người khác, có lẽ nhân viên bán hàng cũng sẽ không nói Có , thế nhưng hiện tại đối tượng lại là Nhạc Chương. Cậu thanh niên với nụ cười tỏa nắng, tướng mạo được người người yêu thích, thêm vào dáng vẻ ngượng ngùng dễ đỏ mặt...
Nhân viên bán hàng cảm giác chính mình trong nháy mắt mẫu tính quá độ.
Có. Cô dẫn Nhạc Chương đến cánh cửa nhỏ bên cạnh buồng thử quần áo: Sau cánh cửa này là lối đi chuyện dụng dùng để nhập hàng của nhân viên, từ nơi này đi xuống một tầng, cuối hàng lang sẽ có nhà vệ sinh riêng.
Cảm ơn! Nhạc Chương lại cười, cười đến xán lạn, khiến nhân viên bán hàng ngây ngây ngất ngất.
Cậu mở cửa, đi thẳng tới đầu cầu thang, không quên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho hai người kia.
Lẻn vào thành công.
Cùng lúc, Ân Thịnh và Khâu Lạc cũng đã tìm được lối đi chuyên dụng dành cho nhân viên, ba người xác định vị trí lẫn nhau, sau đó phân công cùng tìm đường đến kho ướp lạnh.
Chỗ này hình như không có camera a. Nhạc Chương lầm bầm lầu bầu, mỗi khi nhìn thấy ngả rẽ liền cảnh giác nhìn hai bên trái phải một chút.
Thời điểm cậu lách người qua một đống thùng các tông, cũng tức là kho ướp lạnh đã gần trong gang tấc, thì bỗng một cánh tay từ trong một phòng làm việc tối om duỗi ra bịt lấy miệng cậu.
A!
Nhạc Chương cả kinh, còn chưa kịp phản kháng, đã bị lôi vào bên trong.
Sao cậu lại tới đây?
Người nọ ôm cậu nấp ở sau cửa, thân thể hai người cơ hồ áp sát vào nhau, có thể cảm nhận được rất rõ hô hấp của đối phương. Nhạc Chương vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, biểu tình trên khuôn mặt nhất thời đông cứng.
Vis: Không hiểu sao rất có cảm tình với Hạng Quý Hiện, nhất là đoạn đôi chân mang giày da đen bóng... , cứ khiến tôi liên tưởng tới mấy anh nằm vùng ngầu ngầu trong phim TVB :v:v:v:v:v
/103
|