Chuông cửa vang lên được hơn một phút, Nhạc Chương mới thật cam chịu số phận từ trên giường bò dậy.
Ra liền ra liền!
Đầu tóc rối bù, lại còn để trần nửa thân trên, thân dưới chỉ mặc mỗi quần đùi, uể oải lê người đi mở cửa. Cậu dám đánh cược, có thể kiên nhẫn đứng nhấn chuông lâu như vậy, cõi đời này chỉ duy nhất một người−−−− chủ nhà Ân Thịnh!
Nam nhân nọ tới đây còn không biết là mang theo phiền phức hay thật nhiều phiền phức đây, cứ không ngừng lôi kéo cậu vào mấy vụ án xúi quẩy kia. Thiệt tình là cậu rất vô tội đó, có ai hiểu hay không vậy, xem ra cậu cần phải cân nhắc một chút về vấn đề dọn nhà...
Tôi nói cho cậu biết...
Cậu kéo cửa ra, mới vừa mở miệng hai mắt liền nhìn đến người trước mặt, lời đang nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
Đầu óc thanh tỉnh hẳn, phản ứng theo lý trí nhanh tay đóng sập cửa lại.
Ừ thì cậu sai rồi...
Nhanh chân vọt đến bên bồn rửa tay dùng nước lạnh vỗ mặt. Cậu sai rồi, trên đời này có thể kiên nhẫn đứng nhấn chuông lâu như vậy còn có một người...Chính là cái tên đang đứng ngoài cửa...Hạng Quý Hiên.
Ding dong−−−−
Chuông cửa do dự một giây, lại tiếp tục kiên nhẫn vang lên.
Cậu mím mím môi, nhìn bản thân trong gương ngu đần như vậy nhất thời có chút tức giận. Hạng Quý Hiên cũng không phải quái vật ăn thịt người! Tại sao phải sợ hắn chứ! Trong từ điển của Nhạc Chương cậu lại còn tồn tại bốn chữ sợ hãi chạy trốn sao?!
....Ừ thì...Cậu lại sai rồi...Trước tính đến chuyện dọn nhà...Không phải là sợ hãi chạy trốn thì còn có thể là gì nữa đây...
Ding dong−−−−
Chuông cửa cứ dồn dập như bùa thúc hồn. Cậu thở dài, tâm không cam tình không nguyện đi mở cửa.
...
...
Hai người đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ, Hạng Quý Hiên không nhịn được phá vỡ trầm mặc: Để tôi vào.
... Dựa vào cái gì chứ!
Trong lòng gào thét như vậy, bất quá vẫn là tránh sang một bên nhường đường.
Nam nhân vào cửa, nhìn chung quanh thập phần hỗn loạn hắn liền chau mày: Nếu đã không muốn quét dọn, vậy thì hãy thuê người giúp việc theo giờ.
Không có tiền. Nhạc Chương lườm hắn một cái, tiện tay từ dưới đất nhặt lên một cái áo nhìn qua vẫn còn tốt lắm để mà mặc vào, sau đó trực tiếp ngồi xuống sô pha, uể oải nhìn hắn: Có chuyện gì?
Hạng Quý Hiên thế nhưng lại không nói hai lời từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng để lên bàn: Cho cậu.
Hả?
Tôi sẽ thường xuyên nạp tiền vào, muốn cái gì liền mua cái đó.
Hả?
Cậu không muốn động tay chân, vậy thì hãy thuê người giúp việc, hay là để tôi giúp cậu liên hệ.
...Hả?
Hạng Quý Hiên rốt cuộc dừng lại nhìn cậu: Còn có từ nào khác hay không?
...Hả.
Nam nhân đi tới, đưa tay giữ lấy cằm Nhạc Chương bắt cậu ngẩng mặt nhìn hắn: Tôi không muốn thấy cậu sống thảm như vậy.
Ai nói, tôi đây sống chẳng thảm chút nào! Nhạc Chương không biết sức lực từ đâu tới, hung hăng hất tay của nam nhân, đứng phắt dậy: Cậu mau đi ra ngoài.
Cậu vừa nói vừa cầm thẻ ngân hàng trên bàn nhét vào tay nam nhân: Đi ra ngoài!
Nghe Ân Thịnh nói cậu đã lâu vẫn không tìm được việc làm ổn định.
Vậy thì sao? Nhạc Chương câu lên khóe miệng đầy giễu cợt: Cho rằng đưa ra một tấm thẻ ngân hàng là có thể bao nuôi tôi?
Hạng Quý Hiên không vui ra mặt: Tôi không phải có ý này.
Dừng một chút, hắn đột nhiên lại trầm giọng nói: Bao nuôi có cái gì không tốt? Cậu thích chơi đùa như vậy, tôi liền để cậu chơi đùa (cho thỏa thích)...
Câm miệng!
Nhạc Chương biến sắc, rất nhanh chạy đến mở rộng cửa, hét lớn: Ra ngoài!
Cửa nhà kế bên bỗng mở ra, có hàng xóm nhấc theo túi rác muốn vứt đi. Vừa vặn đụng phải một màn này, có chút luống cuống đến ngây ngẩn cả người.
Nhạc Chương bất đắc dĩ đành phải đóng cửa lại, hạ thấp giọng: Chuyện ngày hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra, trong vòng năm phút nữa cậu phải cút khỏi chỗ này cho tôi!
Dứt lời, cậu xoay người muốn trở vào phòng, lại đột nhiên bị nam nhân túm lấy cổ tay. Còn chưa kịp hoàn hồn liền bị người ta kéo vào phòng, hoa mắt một trận, chẳng biết từ lúc nào đã nằm vật ra ở trên giường.
Này!
Cậu hoảng hốt muốn chống người dậy, chỉ là Hạng Quý Hiên đã đè xuống. Hơi lạnh không ngừng tỏa ra từ máy điều hòa cũng chẳng thể làm giảm được thân nhiệt của hắn lúc này.
Chỉ là môi Hạng Quý Hiên thật lạnh, thời điểm Nhạc Chương ý thức được điểm này, mới phát hiện thì ra bản thân mình bị hôn.
A!
Cậu đột nhiên mở to hai mắt, bất giác kêu lên vài tiếng khó chịu, giãy dụa tay chân, bất quá lại khiến nam nhân càng thêm cuồng bạo.
Hạng Quý Hiên trước giờ vẫn luôn âm trầm, chỉ khi đối mặt cùng người trước mắt mới không thể kìm lòng mà mất đi khống chế. Lý trí từ lâu đã bay đến tận chân trời xa xăm.
...
Cả căn phòng ngập tràn mùi hương dâm mị. Máy điều hòa vẫn không ngừng kêu lên ong ong.
Máy tính để bàn mở suốt đêm ở trạng thái ngủ đông. Bóng đèn xanh dưới góc phải liên tục chớp lóe, màn hình đen phản chiếu hình ảnh hai cỗ thân thể trên giường quấn chặt lấy nhau.
Hạng Quý Hiên ôm eo Nhạc Chương, yêu thương hôn lên mặt cậu một cái. Bả vai Nhạc Chương mãnh liệt run lên, hai mắt đỏ rực, nước mắt vẫn còn lưu lại nơi khóe mắt.
Khốn nạn...Đồ khốn nạn...
Hạng Quý Hiên mặc cho nam nhân mắng nhiếc, cũng không hé răng. Ngón tay từng chút từng chút chải vuốt tóc cậu, chạm tới da đầu lại mang đến cảm giác tê dại.
Hôm nay tôi tới vốn chỉ để làm hai việc.
Nhạc Chương không chút động tĩnh.
Hạng Quý Hiên chẳng thể làm gì, đành tiếp tục nói: Cho em thẻ ngân hàng, và nói cho em biết một chuyện.
Kim Đại Chung dời trận địa đi rồi. Thành phố A trong thời gian sắp tới sẽ không có thêm bất cứ vấn đề gì. Nếu như Tư Đồ bọn họ còn muốn tiếp tục điều tra, chỉ sợ là tự tìm khó khăn.
Nhạc Chương nhắm hai mắt giả chết, thân thể bị mạnh mẽ xâm nhập, mỗi một tấc da thịt cùng thần kinh như muốn hỏng mất. Cậu chẳng tưởng tượng nổi, Hạng Quý Hiên lại có thể hành động như vậy, nội tâm khiếp sợ cùng không thể tin đó là sự thật khiến đầu óc Nhạc Chương thập phần rối loạn.
Đây là manh mối. Hắn đem một thứ để lên tủ đầu giường, sau đó trở mình ngồi dậy, mặc quần áo vào.
Quay đầu, tấm lưng trần trơn mịn trắng nõn thản nhiên phơi bày. Đường cong duyên dáng này, kéo dài xuống phía dưới lớp chăn mỏng là phần thân thể mang theo một cỗ mùi vị mê người đầy cám dỗ. Hắn siết chặt nắm tay, khống chế dục vọng lần nữa dâng trào của chính mình, xoay người ra khỏi phòng.
Thẻ ngân hàng như cũ đặt trên bàn, hắn cúi đầu qua loa thu dọn phòng khách một chút, giúp Nhạc Chương xử lý số rác thải, sau đó mới mở cửa rời đi.
Đợi đến khi tiếng bước chân bên ngoài phòng khách đã không còn, Nhạc Chương mới chậm rãi ngồi dậy, quay mặt về phía máy tính để bàn, màn hình đen ngòm thật rõ ràng phản chiếu gương mặt còn chưa hết ửng đỏ của cậu, cùng một đôi mắt ngập tràn oán hận.
...
Tất cả tư liệu có liên quan đến án buôn lậu của nửa năm trước đều nằm ở đây. Hồ Diệp cầm một chồng tư liệu giao cho Tư Đồ: Chỉ là không thấy có can hệ gì tới họ Đông.
Nếu như là song phương xảy ra ẩu đả, không thể không kinh động đến lực lượng cảnh sát. Tư Đồ cau mày: Có người sửa đổi tư liệu?
Ân Thịnh ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ sự tình.
Nửa năm trước...Chính là chuyện trước khi y mất trí nhớ. Họ Đông, hay nói đúng hơn là Đông Ngũ? Vận chuyển thi thể từ nước ngoài? Thứ đó được dùng để làm gì? Chế tạo cương thi sao? Bất quá có muốn chế tạo cương thi cũng không phải dễ dàng...Lại nói chế tạo vì mục đích gì?
Tư Đồ. Y quay đầu nhìn nam nhân ngồi trước bàn làm việc: Nửa năm trước các anh điều tra là vụ án gì?
Là vụ án liên quan đến Kim Đại Chung. Tư Đồ do dự một chút, nói: Lão bị tình nghi tham gia lừa bán nhân khẩu.
Lừa bán? Ân Thịnh lấy làm ngạc nhiên: Không phải lão làm kinh doanh sao?
Ai biết loại người não tàn như lão lại có cái suy nghĩ gì? Tư Đồ đùa cợt nói: Hoặc là nên nói lão rất điên cuồng.
Có người luôn dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn được sống điên cuồng, nhưng năng lực có hạn, nên mức độ điên cuồng của mỗi người liền không giống nhau. Có người điên cuồng chỉ tự hành hạ chính mình, mà có người lại thích hành hạ người khác.
Tỷ như Kim Đại Chung chính là ví dụ tốt nhất. Không ai biết đầu óc điên cuồng của lão đến tột cùng là muốn làm gì.
Khoác lên vẻ ngoài của doanh nhân, che khuất đi trái tim tràn đầy dục vọng cùng dã tâm thối nát.
Ân Thịnh gõ gõ cằm, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng lướt qua môi: Nếu như có thể tìm thấy linh hồn Đông Ngũ...
Y bỗng bật ngồi dậy: Tôi đi tìm Hạng Quý Hiên!
Tư Đồ nhanh tay buông xuống tư liệu đuổi theo: Anh cũng...
Lời còn chưa nói hết, điện thoại di động của Ân Thịnh bất chợt vang lên.
Ân Thịnh... Thanh âm của Nhạc Chương ở đầu dây bên kia nghe uể oải vô cùng: Tôi ở quán cà phê đối diện cảnh cục chờ cậu.
Dứt lời liền cúp điện thoại.
Chân mày Ân Thịnh khẽ chau.
Xảy ra chuyện gì? Tư Đồ hiếu kỳ hỏi.
Có linh cảm không hề tốt. Ân Thịnh cất điện thoại vào, hai người cùng ra khỏi cảnh cục tiến thẳng tới đường đối diện.
...
Tại góc khuất bên trong quán cà phê nhỏ, Nhạc Chương mặt không chút cảm xúc, bên người là túi lớn túi nhỏ hành lý.
Ân Thịnh còn chưa ngồi xuống đã lên tiếng hỏi: Cậu muốn đi đâu?
Đâu cũng được. Nhạc Chương cầm nĩa ghim salad trong đĩa trước mặt: Tôi tới là để đưa cho cậu vật này, còn có tiền thuê nhà nợ cậu mấy tháng qua.
Cậu đem đồ vật bên người đặt lên bàn, thêm cả tiền thuê nhà, khế ước cùng chìa khóa đều lấy ra.
Tư Đồ cũng giật mình: Đã xảy ra chuyện gì? Cậu bị cái gì đả kích?
Người tinh tường đều có thể nhìn ra sắc mặt của Nhạc Chương lúc này vô cùng không ổn.
Tôi tới chính là đưa cho cậu những vật này, sau đó sẽ rời đi ngay, khi nào tìm được nơi ổn định rồi tôi sẽ điện thoại thông báo cho cậu một tiếng.
Nói xong, cậu liền đứng lên kéo theo vali đựng hành lý, một đường đi thẳng ra ngoài.
Khóe miệng Ân Thịnh khẽ động, nhưng là không nói nên lời. Y vốn không quen níu kéo cùng khuyên lơn. Thêm nữa, ánh mắt của Nhạc Chương khi nãy bất ổn vô cùng, lúc này có thể để cậu ấy tự mình tĩnh tâm mới thật là biện pháp tốt nhất.
Tư Đồ ngồi vào chỗ đối diện Ân Thịnh cũng là chỗ của Nhạc Chương vừa rồi: Là xảy ra chuyện gì với Hạng Quý Hiên rồi?
Ân Thịnh ngước mắt nhìn hắn: Anh nhìn ra sao?
Rất rõ ràng a... Tư Đồ sờ sờ cằm: Anh vẫn luôn muốn hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ vào một năm trước, tình cảm giữa hai người rõ ràng tốt vô cùng, về sau đến tột cùng là vì lý do gì...
Cụ thể thế nào tôi cũng không biết. Ân Thịnh đem chìa khóa, khế ước từng thứ một cất vào, cuối cùng tay rơi xuống phong thư màu trắng trên bàn, vừa mở ra lại vừa nói: Tôi chỉ biết bọn họ là trúc mã thành đôi, khi còn bé sống cùng một cô nhi viện, sau này hai người cũng là cùng nhau tung hoành thiên hạ. Minh sư nói theo một phương diện khác, so với thầy phong thủy đúng là dễ dàng kiếm tiền hơn, bất quá họ quả thực có quan hệ rất mật thiết, tiền thứ này xưa nay vốn không thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người. Nhưng rồi có một ngày...
Ân Thịnh bất giác ngừng nói.
Có một ngày? Tư Đồ vẫn còn đang mãi lắng nghe, có chút không hiểu nhìn y.
Cái này... Ân Thịnh đem phong thư đưa đến trước mặt Tư Đồ: Kim Đại Chung dời trận địa đi rồi.
...
Trong thư không có kí tên, thậm chí bút tích cũng là đánh máy, mà không phải là viết tay.
Xem ra đối phương thập phần cẩn trọng. Nhưng bởi vì là do Nhạc Chương đem tới, thật không khó để hai người đoán xem lá thư này là xuất phát từ tay ai.
Phái Hạng Quý Hiên tới thành phố S... Tư Đồ đọc thư mà sắc mặt khác thường: Lão ta bắt đầu hành động rồi sao...
Chỉ sợ song quản tề hạ.* Ân Thịnh nhắc nhở hắn nói: Cừu Khiết trùng hợp cũng đến thành phố A, lão một mặt nghĩ cách tiếp cận Cừu Khiết, một mặt phái Hạng Quý Hiên đi làm việc, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
*Song quản tề hạ: chỉ hai sự việc cùng đồng thời được tiến hành.
Vậy còn Trình Khải Tiêu? Tư Đồ nhìn y: Kim Đại Chung dự định sẽ làm gì với gã?
Trình Khải Tiêu là tội phạm bị truy nã, không thể công khai xuất hiện, khẳng định sẽ được sắp xếp tới một nơi nào đó ít người để có thể bí mật làm việc. Ân Thịnh nhớ tới cặp mắt kia. Trong lòng dấy lên một trận khó chịu: Cho dù Kim Đại Chung có bao nhiêu thủ đoạn đi chăng nữa, lão cũng không ngờ rằng Hạng Quý Hiên là nằm vùng.
Chỉ là cậu ta có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không. Tư Đồ nói: Thu thập chứng cứ cũng không phải việc dễ dàng gì.
Hơn nữa còn phải xem là chứng cứ thuộc phương diện nào. Ân Thịnh nói: Thời đại này, nhận hối lộ hay bợ đỡ nhân viên chính phủ ở xã hội thật rất thông thường, mà loại chuyện giao dịch linh hồn, nói ra lại không người nào tin.
Phải gán cho lão một tội danh nào đó thật chân thực... Tư Đồ nói: Tỷ như việc lừa gạt đem bán cùng giết người trước đó...
Vậy nên mới nói rất khó để thu thập chứng cứ. Ân Thịnh chau mày: Lão không bao giờ tự mình ra tay cả.
Tư Đồ một hồi bỗng nghĩ đến cái gì: Không bằng chúng ta ép lão tự mình động thủ?!
Ra liền ra liền!
Đầu tóc rối bù, lại còn để trần nửa thân trên, thân dưới chỉ mặc mỗi quần đùi, uể oải lê người đi mở cửa. Cậu dám đánh cược, có thể kiên nhẫn đứng nhấn chuông lâu như vậy, cõi đời này chỉ duy nhất một người−−−− chủ nhà Ân Thịnh!
Nam nhân nọ tới đây còn không biết là mang theo phiền phức hay thật nhiều phiền phức đây, cứ không ngừng lôi kéo cậu vào mấy vụ án xúi quẩy kia. Thiệt tình là cậu rất vô tội đó, có ai hiểu hay không vậy, xem ra cậu cần phải cân nhắc một chút về vấn đề dọn nhà...
Tôi nói cho cậu biết...
Cậu kéo cửa ra, mới vừa mở miệng hai mắt liền nhìn đến người trước mặt, lời đang nói đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
Đầu óc thanh tỉnh hẳn, phản ứng theo lý trí nhanh tay đóng sập cửa lại.
Ừ thì cậu sai rồi...
Nhanh chân vọt đến bên bồn rửa tay dùng nước lạnh vỗ mặt. Cậu sai rồi, trên đời này có thể kiên nhẫn đứng nhấn chuông lâu như vậy còn có một người...Chính là cái tên đang đứng ngoài cửa...Hạng Quý Hiên.
Ding dong−−−−
Chuông cửa do dự một giây, lại tiếp tục kiên nhẫn vang lên.
Cậu mím mím môi, nhìn bản thân trong gương ngu đần như vậy nhất thời có chút tức giận. Hạng Quý Hiên cũng không phải quái vật ăn thịt người! Tại sao phải sợ hắn chứ! Trong từ điển của Nhạc Chương cậu lại còn tồn tại bốn chữ sợ hãi chạy trốn sao?!
....Ừ thì...Cậu lại sai rồi...Trước tính đến chuyện dọn nhà...Không phải là sợ hãi chạy trốn thì còn có thể là gì nữa đây...
Ding dong−−−−
Chuông cửa cứ dồn dập như bùa thúc hồn. Cậu thở dài, tâm không cam tình không nguyện đi mở cửa.
...
...
Hai người đứng ở cửa mắt to trừng mắt nhỏ, Hạng Quý Hiên không nhịn được phá vỡ trầm mặc: Để tôi vào.
... Dựa vào cái gì chứ!
Trong lòng gào thét như vậy, bất quá vẫn là tránh sang một bên nhường đường.
Nam nhân vào cửa, nhìn chung quanh thập phần hỗn loạn hắn liền chau mày: Nếu đã không muốn quét dọn, vậy thì hãy thuê người giúp việc theo giờ.
Không có tiền. Nhạc Chương lườm hắn một cái, tiện tay từ dưới đất nhặt lên một cái áo nhìn qua vẫn còn tốt lắm để mà mặc vào, sau đó trực tiếp ngồi xuống sô pha, uể oải nhìn hắn: Có chuyện gì?
Hạng Quý Hiên thế nhưng lại không nói hai lời từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ ngân hàng để lên bàn: Cho cậu.
Hả?
Tôi sẽ thường xuyên nạp tiền vào, muốn cái gì liền mua cái đó.
Hả?
Cậu không muốn động tay chân, vậy thì hãy thuê người giúp việc, hay là để tôi giúp cậu liên hệ.
...Hả?
Hạng Quý Hiên rốt cuộc dừng lại nhìn cậu: Còn có từ nào khác hay không?
...Hả.
Nam nhân đi tới, đưa tay giữ lấy cằm Nhạc Chương bắt cậu ngẩng mặt nhìn hắn: Tôi không muốn thấy cậu sống thảm như vậy.
Ai nói, tôi đây sống chẳng thảm chút nào! Nhạc Chương không biết sức lực từ đâu tới, hung hăng hất tay của nam nhân, đứng phắt dậy: Cậu mau đi ra ngoài.
Cậu vừa nói vừa cầm thẻ ngân hàng trên bàn nhét vào tay nam nhân: Đi ra ngoài!
Nghe Ân Thịnh nói cậu đã lâu vẫn không tìm được việc làm ổn định.
Vậy thì sao? Nhạc Chương câu lên khóe miệng đầy giễu cợt: Cho rằng đưa ra một tấm thẻ ngân hàng là có thể bao nuôi tôi?
Hạng Quý Hiên không vui ra mặt: Tôi không phải có ý này.
Dừng một chút, hắn đột nhiên lại trầm giọng nói: Bao nuôi có cái gì không tốt? Cậu thích chơi đùa như vậy, tôi liền để cậu chơi đùa (cho thỏa thích)...
Câm miệng!
Nhạc Chương biến sắc, rất nhanh chạy đến mở rộng cửa, hét lớn: Ra ngoài!
Cửa nhà kế bên bỗng mở ra, có hàng xóm nhấc theo túi rác muốn vứt đi. Vừa vặn đụng phải một màn này, có chút luống cuống đến ngây ngẩn cả người.
Nhạc Chương bất đắc dĩ đành phải đóng cửa lại, hạ thấp giọng: Chuyện ngày hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra, trong vòng năm phút nữa cậu phải cút khỏi chỗ này cho tôi!
Dứt lời, cậu xoay người muốn trở vào phòng, lại đột nhiên bị nam nhân túm lấy cổ tay. Còn chưa kịp hoàn hồn liền bị người ta kéo vào phòng, hoa mắt một trận, chẳng biết từ lúc nào đã nằm vật ra ở trên giường.
Này!
Cậu hoảng hốt muốn chống người dậy, chỉ là Hạng Quý Hiên đã đè xuống. Hơi lạnh không ngừng tỏa ra từ máy điều hòa cũng chẳng thể làm giảm được thân nhiệt của hắn lúc này.
Chỉ là môi Hạng Quý Hiên thật lạnh, thời điểm Nhạc Chương ý thức được điểm này, mới phát hiện thì ra bản thân mình bị hôn.
A!
Cậu đột nhiên mở to hai mắt, bất giác kêu lên vài tiếng khó chịu, giãy dụa tay chân, bất quá lại khiến nam nhân càng thêm cuồng bạo.
Hạng Quý Hiên trước giờ vẫn luôn âm trầm, chỉ khi đối mặt cùng người trước mắt mới không thể kìm lòng mà mất đi khống chế. Lý trí từ lâu đã bay đến tận chân trời xa xăm.
...
Cả căn phòng ngập tràn mùi hương dâm mị. Máy điều hòa vẫn không ngừng kêu lên ong ong.
Máy tính để bàn mở suốt đêm ở trạng thái ngủ đông. Bóng đèn xanh dưới góc phải liên tục chớp lóe, màn hình đen phản chiếu hình ảnh hai cỗ thân thể trên giường quấn chặt lấy nhau.
Hạng Quý Hiên ôm eo Nhạc Chương, yêu thương hôn lên mặt cậu một cái. Bả vai Nhạc Chương mãnh liệt run lên, hai mắt đỏ rực, nước mắt vẫn còn lưu lại nơi khóe mắt.
Khốn nạn...Đồ khốn nạn...
Hạng Quý Hiên mặc cho nam nhân mắng nhiếc, cũng không hé răng. Ngón tay từng chút từng chút chải vuốt tóc cậu, chạm tới da đầu lại mang đến cảm giác tê dại.
Hôm nay tôi tới vốn chỉ để làm hai việc.
Nhạc Chương không chút động tĩnh.
Hạng Quý Hiên chẳng thể làm gì, đành tiếp tục nói: Cho em thẻ ngân hàng, và nói cho em biết một chuyện.
Kim Đại Chung dời trận địa đi rồi. Thành phố A trong thời gian sắp tới sẽ không có thêm bất cứ vấn đề gì. Nếu như Tư Đồ bọn họ còn muốn tiếp tục điều tra, chỉ sợ là tự tìm khó khăn.
Nhạc Chương nhắm hai mắt giả chết, thân thể bị mạnh mẽ xâm nhập, mỗi một tấc da thịt cùng thần kinh như muốn hỏng mất. Cậu chẳng tưởng tượng nổi, Hạng Quý Hiên lại có thể hành động như vậy, nội tâm khiếp sợ cùng không thể tin đó là sự thật khiến đầu óc Nhạc Chương thập phần rối loạn.
Đây là manh mối. Hắn đem một thứ để lên tủ đầu giường, sau đó trở mình ngồi dậy, mặc quần áo vào.
Quay đầu, tấm lưng trần trơn mịn trắng nõn thản nhiên phơi bày. Đường cong duyên dáng này, kéo dài xuống phía dưới lớp chăn mỏng là phần thân thể mang theo một cỗ mùi vị mê người đầy cám dỗ. Hắn siết chặt nắm tay, khống chế dục vọng lần nữa dâng trào của chính mình, xoay người ra khỏi phòng.
Thẻ ngân hàng như cũ đặt trên bàn, hắn cúi đầu qua loa thu dọn phòng khách một chút, giúp Nhạc Chương xử lý số rác thải, sau đó mới mở cửa rời đi.
Đợi đến khi tiếng bước chân bên ngoài phòng khách đã không còn, Nhạc Chương mới chậm rãi ngồi dậy, quay mặt về phía máy tính để bàn, màn hình đen ngòm thật rõ ràng phản chiếu gương mặt còn chưa hết ửng đỏ của cậu, cùng một đôi mắt ngập tràn oán hận.
...
Tất cả tư liệu có liên quan đến án buôn lậu của nửa năm trước đều nằm ở đây. Hồ Diệp cầm một chồng tư liệu giao cho Tư Đồ: Chỉ là không thấy có can hệ gì tới họ Đông.
Nếu như là song phương xảy ra ẩu đả, không thể không kinh động đến lực lượng cảnh sát. Tư Đồ cau mày: Có người sửa đổi tư liệu?
Ân Thịnh ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ sự tình.
Nửa năm trước...Chính là chuyện trước khi y mất trí nhớ. Họ Đông, hay nói đúng hơn là Đông Ngũ? Vận chuyển thi thể từ nước ngoài? Thứ đó được dùng để làm gì? Chế tạo cương thi sao? Bất quá có muốn chế tạo cương thi cũng không phải dễ dàng...Lại nói chế tạo vì mục đích gì?
Tư Đồ. Y quay đầu nhìn nam nhân ngồi trước bàn làm việc: Nửa năm trước các anh điều tra là vụ án gì?
Là vụ án liên quan đến Kim Đại Chung. Tư Đồ do dự một chút, nói: Lão bị tình nghi tham gia lừa bán nhân khẩu.
Lừa bán? Ân Thịnh lấy làm ngạc nhiên: Không phải lão làm kinh doanh sao?
Ai biết loại người não tàn như lão lại có cái suy nghĩ gì? Tư Đồ đùa cợt nói: Hoặc là nên nói lão rất điên cuồng.
Có người luôn dùng trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn được sống điên cuồng, nhưng năng lực có hạn, nên mức độ điên cuồng của mỗi người liền không giống nhau. Có người điên cuồng chỉ tự hành hạ chính mình, mà có người lại thích hành hạ người khác.
Tỷ như Kim Đại Chung chính là ví dụ tốt nhất. Không ai biết đầu óc điên cuồng của lão đến tột cùng là muốn làm gì.
Khoác lên vẻ ngoài của doanh nhân, che khuất đi trái tim tràn đầy dục vọng cùng dã tâm thối nát.
Ân Thịnh gõ gõ cằm, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng lướt qua môi: Nếu như có thể tìm thấy linh hồn Đông Ngũ...
Y bỗng bật ngồi dậy: Tôi đi tìm Hạng Quý Hiên!
Tư Đồ nhanh tay buông xuống tư liệu đuổi theo: Anh cũng...
Lời còn chưa nói hết, điện thoại di động của Ân Thịnh bất chợt vang lên.
Ân Thịnh... Thanh âm của Nhạc Chương ở đầu dây bên kia nghe uể oải vô cùng: Tôi ở quán cà phê đối diện cảnh cục chờ cậu.
Dứt lời liền cúp điện thoại.
Chân mày Ân Thịnh khẽ chau.
Xảy ra chuyện gì? Tư Đồ hiếu kỳ hỏi.
Có linh cảm không hề tốt. Ân Thịnh cất điện thoại vào, hai người cùng ra khỏi cảnh cục tiến thẳng tới đường đối diện.
...
Tại góc khuất bên trong quán cà phê nhỏ, Nhạc Chương mặt không chút cảm xúc, bên người là túi lớn túi nhỏ hành lý.
Ân Thịnh còn chưa ngồi xuống đã lên tiếng hỏi: Cậu muốn đi đâu?
Đâu cũng được. Nhạc Chương cầm nĩa ghim salad trong đĩa trước mặt: Tôi tới là để đưa cho cậu vật này, còn có tiền thuê nhà nợ cậu mấy tháng qua.
Cậu đem đồ vật bên người đặt lên bàn, thêm cả tiền thuê nhà, khế ước cùng chìa khóa đều lấy ra.
Tư Đồ cũng giật mình: Đã xảy ra chuyện gì? Cậu bị cái gì đả kích?
Người tinh tường đều có thể nhìn ra sắc mặt của Nhạc Chương lúc này vô cùng không ổn.
Tôi tới chính là đưa cho cậu những vật này, sau đó sẽ rời đi ngay, khi nào tìm được nơi ổn định rồi tôi sẽ điện thoại thông báo cho cậu một tiếng.
Nói xong, cậu liền đứng lên kéo theo vali đựng hành lý, một đường đi thẳng ra ngoài.
Khóe miệng Ân Thịnh khẽ động, nhưng là không nói nên lời. Y vốn không quen níu kéo cùng khuyên lơn. Thêm nữa, ánh mắt của Nhạc Chương khi nãy bất ổn vô cùng, lúc này có thể để cậu ấy tự mình tĩnh tâm mới thật là biện pháp tốt nhất.
Tư Đồ ngồi vào chỗ đối diện Ân Thịnh cũng là chỗ của Nhạc Chương vừa rồi: Là xảy ra chuyện gì với Hạng Quý Hiên rồi?
Ân Thịnh ngước mắt nhìn hắn: Anh nhìn ra sao?
Rất rõ ràng a... Tư Đồ sờ sờ cằm: Anh vẫn luôn muốn hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ vào một năm trước, tình cảm giữa hai người rõ ràng tốt vô cùng, về sau đến tột cùng là vì lý do gì...
Cụ thể thế nào tôi cũng không biết. Ân Thịnh đem chìa khóa, khế ước từng thứ một cất vào, cuối cùng tay rơi xuống phong thư màu trắng trên bàn, vừa mở ra lại vừa nói: Tôi chỉ biết bọn họ là trúc mã thành đôi, khi còn bé sống cùng một cô nhi viện, sau này hai người cũng là cùng nhau tung hoành thiên hạ. Minh sư nói theo một phương diện khác, so với thầy phong thủy đúng là dễ dàng kiếm tiền hơn, bất quá họ quả thực có quan hệ rất mật thiết, tiền thứ này xưa nay vốn không thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người. Nhưng rồi có một ngày...
Ân Thịnh bất giác ngừng nói.
Có một ngày? Tư Đồ vẫn còn đang mãi lắng nghe, có chút không hiểu nhìn y.
Cái này... Ân Thịnh đem phong thư đưa đến trước mặt Tư Đồ: Kim Đại Chung dời trận địa đi rồi.
...
Trong thư không có kí tên, thậm chí bút tích cũng là đánh máy, mà không phải là viết tay.
Xem ra đối phương thập phần cẩn trọng. Nhưng bởi vì là do Nhạc Chương đem tới, thật không khó để hai người đoán xem lá thư này là xuất phát từ tay ai.
Phái Hạng Quý Hiên tới thành phố S... Tư Đồ đọc thư mà sắc mặt khác thường: Lão ta bắt đầu hành động rồi sao...
Chỉ sợ song quản tề hạ.* Ân Thịnh nhắc nhở hắn nói: Cừu Khiết trùng hợp cũng đến thành phố A, lão một mặt nghĩ cách tiếp cận Cừu Khiết, một mặt phái Hạng Quý Hiên đi làm việc, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
*Song quản tề hạ: chỉ hai sự việc cùng đồng thời được tiến hành.
Vậy còn Trình Khải Tiêu? Tư Đồ nhìn y: Kim Đại Chung dự định sẽ làm gì với gã?
Trình Khải Tiêu là tội phạm bị truy nã, không thể công khai xuất hiện, khẳng định sẽ được sắp xếp tới một nơi nào đó ít người để có thể bí mật làm việc. Ân Thịnh nhớ tới cặp mắt kia. Trong lòng dấy lên một trận khó chịu: Cho dù Kim Đại Chung có bao nhiêu thủ đoạn đi chăng nữa, lão cũng không ngờ rằng Hạng Quý Hiên là nằm vùng.
Chỉ là cậu ta có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không. Tư Đồ nói: Thu thập chứng cứ cũng không phải việc dễ dàng gì.
Hơn nữa còn phải xem là chứng cứ thuộc phương diện nào. Ân Thịnh nói: Thời đại này, nhận hối lộ hay bợ đỡ nhân viên chính phủ ở xã hội thật rất thông thường, mà loại chuyện giao dịch linh hồn, nói ra lại không người nào tin.
Phải gán cho lão một tội danh nào đó thật chân thực... Tư Đồ nói: Tỷ như việc lừa gạt đem bán cùng giết người trước đó...
Vậy nên mới nói rất khó để thu thập chứng cứ. Ân Thịnh chau mày: Lão không bao giờ tự mình ra tay cả.
Tư Đồ một hồi bỗng nghĩ đến cái gì: Không bằng chúng ta ép lão tự mình động thủ?!
/103
|