Hạc giấy của Ân Thịnh vừa qua khỏi tường rào, cửa lớn kẹt kẹt một hồi liền mở ra.
Đứng ở cửa là lão quản gia của Đông gia, mặt không cảm xúc nhìn Ân Thịnh: Ân tiên sinh.
Tôi đến tìm Đông Lục.
Lão quản gia kia dứt khoát từ chối: Đông thiếu gia hiện tại lại không thể gặp bất cứ ai.
Tại sao? Ân Thịnh nhìn ông ta: Cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nguy hiểm cái từ này đương nhiên là giả, bây giờ chính là thời điểm Kim Đại Chung dùng người, Ân Thịnh nói vậy chỉ vì muốn xác định một chuyện.
Lão quản gia sắc mặt không đổi, nhìn chằm chằm vào Ân Thịnh: Ân tiên sinh cứ nói đùa, ở trên địa bàn của Đông gia thì làm sao có khả năng thiếu gia nguy hiểm.
Nói rồi, ông ta không hề cho Ân Thịnh cơ hội nói chuyện, rầm một cái đóng cửa lại.
Tư Đồ mờ mịt quay sang nhìn y: Lần này làm sao bây giờ?
Hắn có cần phải mạnh mẽ tông cửa vào sau đó đưa ra thẻ cảnh sát? Có điều thật giống như không có lý do gì để mạnh mẽ tông cửa vào...
Gã kia thật sự đã đến rồi.
Ân Thịnh ôm cánh tay tựa vào tường, ngón trỏ khẽ động. Tư Đồ liền nhìn thấy hạc giấy vốn đã rời vào bên trong tường rào nay chầm chậm bay lên, lướt qua tán cây rộng lớn hướng vào trong nhà.
Tư Đồ nhìn Ân Thịnh: Vật này thuận tiện thật.
Ân Thịnh liếc hắn một cái: Không thể trang bị máy thu hình lên đâu, vậy nên đừng hòng nghĩ dùng nó để làm vật thu thập chứng cứ.
Tư Đồ nhất thời nhụt chí: Vậy thì thật là không hữu dụng.
Hạc giấy vô dụng lần lượt né tránh hết thảy tất cả chướng ngại vật trong nhà, đương gia Đông gia ở phòng khác đang ngồi trên sô pha đối diện một nam nhân nói gì đó. Ai cũng không chú ý tới sự tồn tại của nó, phảng phất như đã triệt để tàng hình.
Hạc giấy chậm rãi lên lầu, lại chậm rãi vòng qua hành lang, đến trước cửa một gian phòng bỗng ngừng lại.
Tìm được rồi. Ân Thịnh thấp giọng nói, lập tức vỗ tay một cái.
Hạc giấy liền biến trở lại hình dáng một tấm bùa chú, từ khe cửa phía dưới trượt vào trong.
Bên trong, Đông Lục nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt đột nhiên nghe được có thanh âm vang lên.
Tiểu tử, bị giam cầm rồi à?
Ân Thịnh?! Đông Lục tức thì bật dậy, kinh ngạc nhìn trái ngó phải: Anh ở đâu vậy?!
Sau đó ánh mắt rơi xuống bùa vàng dưới sàn nhà, cậu dở khóc dở cười: Không hổ là Ân Thịnh...
Ân Thịnh ở phía ngoài tường rào câu lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: Trình Khải Tiêu đang ở nhà cậu?
Phải. Đông Lục chán nản ngồi xuống sàn nhà, co một chân lên: Thành thật nói cho anh biết, tôi không phải là bị giam cầm, tôi là bị hạn chế tự do thân thể.
Này còn không phải là bị giam cầm? Ân Thịnh lại còn tâm tư trêu chọc cậu: Anh cậu là đặc biệt tìm tôi đến bảo vệ cậu.
Đông Lục đầu bên kia bỗng im lặng không nói, bên này Tư Đồ đột nhiên trợn to hai mắt, dùng khẩu hình nhấn mạnh nói −−−− Em nói cái gì!
Ân Thịnh giơ tay đẩy mặt Tư Đồ đang càng lúc càng áp sát ra, vừa nói: Cậu biết Trình Khải Tiêu tìm cậu làm gì không?
... Đông Lục an tĩnh hồi lâu, mới chậm rãi nói: Anh thật sự đến tìm anh sao?
Ân Thịnh cau mày: Tôi đây xem thường nói dối.
Đông Lục tự giễu: Xin lỗi, tôi chỉ là có chút kinh hãi...
Tiếp theo, Đông Lục bỗng ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói: Ân Thịnh, tôi trước tiên muốn nói lời xin lỗi, sau khi trở về tôi đã biết được rất nhiều chuyện, Đông gia...Đã xong, tôi nghĩ muốn khuyên can cha nhưng là tôi không làm được. Hiện tại cũng bị nhốt ở đây.
Ân Thịnh đã sớm dự đoán được, một điểm kinh ngạc cũng không có: Nga.
Đông Lục bất đắc dĩ: Anh vẫn là nên suy nghĩ chút biện pháp đi a.
Vậy còn phải xem cậu muốn làm thế nào. Ân Thịnh ung dung thong thả, phảng phất không hề có chút sốt ruột: Giúp Đông gia, hay là giúp Kim Đại Chung.
Đông gia và Kim Đại Chung hiện tại là cùng hội cùng thuyền. Đông Lục mắt trợn trắng: Anh hỏi vậy là muốn nói gì.
Dựa theo cách nghĩ của cậu, giúp Đông gia, cũng chính là giúp Kim Đại Chung? Ân Thịnh vẫn tiếp tục hỏi: Quay đầu là bờ, không ngờ là thông đồng làm bậy.
Đông Lục lại không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói: Một mình tôi, làm sao quay đầu là bờ.
Coi như chỉ còn duy nhất một người sống sót, vẫn có thể lưu giữ lại huyết mạch Đông gia. Tự cậu quyết định đi. Ân Thịnh hai mắt nhìn về xa xăm, rừng núi hoang vu bạt ngàn che chắn cả tầm mắt khiến người ta chẳng thể nhìn thấy được thế giới bên ngoài, cũng như lồng giam khóa lại chính mình.
Đông Lục còn chưa trả lời, cửa phòng lại đột nhiên mở ra.
Trình Khải Tiêu đeo kính râm đi vào, ánh mắt lập tức rơi xuống bùa vàng nằm trên đất.
Tôi nói hèn gì cứ nổi da gà. Gã cười lạnh đạp lên bùa vàng, nói: Ân Thịnh, thật là không gì có thể ngăn được cậu.
Ân Thịnh không hé răng, búng tay.
Bùa vàng tức thì tự động bốc cháy, Trình Khải Tiêu dời chân, lạnh lùng nhìn Đông Lục: Cậu không phải muốn báo thù sao? Bây giờ như vậy là sao đây?
Đông Lục từ dưới đất đứng lên, phủi phủi quần: Là anh trai phạm sai lầm trước, tôi bất quá chỉ là muốn sửa chữa sai lầm.
Trình Khải Tiêu ha hả cười: Chỉ bằng cậu? Đông Lục, cậu lúc nào cũng xoay chuyển theo tư duy của người khác, khởi điểm nghe theo lời giải thích của Kim Đại Chung, cậu liền một lòng vì Đông Ngũ báo thù; hiện tại lại thiên lệch sang Ân Thịnh. Đầu của cậu thật không thể thông minh được một lần sao?
Sắc mặt Đông Lục trắng bệch, nắm đấm ở bên người siết chặt, nhưng là không có phản bác.
Trình Khải Tiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi khỏi. Chừa ra phía sau là bóng dáng một nữ nhân mặc sườn xám đứng khoanh tay nhìn cậu.
Mẹ. Đông Lục cắn cắn môi, rốt cuộc nói: Các người không thể cứ nhốt con ở đây...
Đi theo ta. Nữ nhân đột nhiên nói, xoay người hướng xuống dưới lầu: Dùng chính mắt mình để nhìn xem lịch sử của Đông gia, sau đó mới tiếp tục quyết định đi.
...Trở về Ân gia, Ân Thịnh liền ngồi xuống sô pha, ba ba Ân Thịnh vừa vặn từ thư phòng đi ra.
Vách tường nứt ra, sau đó chậm rãi hợp lại. Tư Đồ không nói gì nhìn tường đá, mỗi lần mở ra cùng đóng lại quá trình cũng khiến cho người ta nảy sinh một loại ảo giác.
Cha. Ân Thịnh buể oải nhìn nam nhân: Đông gia cùng chúng ta vẫn là đối thủ sao?
Ba ba Ân Thịnh ngẩng đầu lên, khép lại cuốn sách trên tay, suy nghĩ một chút: Tất cả quỷ sư đều xem Ân gia chúng ta là đối thủ.
Đông gia thì sao? Ân Thịnh nằm sấp trên lưng ghế sô pha: Bọn họ là gia tộc quỷ sư lợi hại đệ nhị.
Chỉ giỏi chiếm đoạt đồ của người khác mà thôi. Ba ba Ân Thịnh không hề ngần ngại nói: Ân gia mới đúng là không ai sánh được.
Đổi thành người khác, chỉ sợ đối với vốn ngôn luận này trong lòng sẽ có hoài nghi, bất quá Tư Đồ lại không có. Hắn biết rõ bộ tộc quỷ sư nguyên bản tự ngạo tự phụ, huống hồ sự tồn tại của Ân gia xưa nay đều được xem như thần linh, loại kiêu ngạo này chỉ có thể càng thêm trầm trọng, không thể giảm bớt.
Quả nhiên, trên mặt Ân Thịnh cũng là vẻ đồng ý, lại hỏi: Cha có biết Đông gia những năm gần đây đang làm gì không?
Đại khái biết một ít. Ba ba Ân Thịnh ngồi xuống ghế nằm, ngửa đầu nhìn trần nhà: Bọn họ quá hiếu thắng, này đã trở thành chấp niệm của bọn họ. Bọn họ muốn đem Ân gia bất bại đạp xuống dưới chân.
Nói rồi, ông còn nở một nụ cười: Đúng là chuyện nực cười.
Tư Đồ thở dài, thầm nghĩ: cũng bởi vì loại kiêu ngạo này, cho nên mới khiến người ta không ưa...
Mụ mụ Ân Thịnh không biết từ đâu xông ra, tao nhã ngồi xuống tay vịn sô pha, gương mặt tinh xảo xinh đẹp nhìn Ân Thịnh: Ta nhớ trước đây quan hệ của trưởng tử Đông gia cùng con cũng không tệ lắm.
Ân, Đông Ngũ. Ân Thịnh hồi tưởng nói: Về sau nhà bọn họ nghiêm cấm Đông Ngũ qua lại với con.
Tư Đồ trong lòng thầm siết chặt nắm tay: Cấm đúng lắm!
Mụ mụ Ân Thịnh phảng phất nhìn thấy Tư Đồ đang có suy nghĩ, đột nhiên liếc mắt nhìn hắn, nhếch miệng cười không rõ lý do, Tư Đồ nhất thời cảm thấy có chút giống như đang ngồi bàn chông, cúi đầu nhìn nhìn mũi chân.
Đông Ngũ là người có năng khiếu, đáng tiếc bị cha nó làm hỏng. Mụ mụ Ân Thịnh ung dung thong thả nói: Quá nóng vội, quá kỳ vọng. Người lợi hại cách mấy cũng sẽ bị dồn nén đến không chịu nỗi.
Lập tức lại bổ sung: Đương nhiên người của Ân gia chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy.
Tư Đồ nhìn chằm chằm mũi chân, mí mắt giật giật.
Mụ mụ Ân Thịnh nói: Còn nhớ vì sao nhà bọn họ cấm hai đứa qua lại không?
Ân Thịnh đối với ký ức tuổi thơ cũng không phải rất rõ ràng, nghĩ một hồi, lắc đầu.
Bởi vì một trận giao đấu. Ba ba Ân Thịnh tiếp lời nói: Mặc dù lúc giao đấu chỉ là hai tiểu hài tử, cũng không thật sự quyết tâm, nhưng Đông Ngũ khi ấy cùng con chênh lệch quá xa.
Vì lẽ đó nhà bọn họ cấm tiệt Đông Ngũ qua lại với con. Đồng thời để nó xem con là kẻ địch lớn nhất. Mụ mụ Ân Thịnh nhấp một ngụm trà thắm giọng, nói tiếp: Về sau cái Đông Ngũ ngày ngày được truyền thụ chính là làm thế nào để đánh bại con, chỉ cần có thể đánh bại, thì muốn gì được nấy.
Kỳ thực chuyện này cũng rất bình thường, người thừa kế của hai nhà vào thời điểm đó đều là trưởng tử. Ân gia xưa nay đơn truyền, không có thêm người thừa kế nào khác.
Đông Ngũ chỉ cần có thể thắng được Ân Thịnh, vậy chính là thắng được Ân gia rồi.
Tư Đồ rốt cục ngẩng đầu: Vậy nên Đông Ngũ mới giúp Kim Đại Chung?
Đại khái là đã đáp ứng điều kiện tốt gì đó của Đông Ngũ rồi đi. Ba ba Ân Thịnh không quá quan tâm nói: Nếu buôn bán linh hồn, một khi được người có quyền lực tán thành, lại đến thời điểm sự tồn tại của bộ tộc quỷ sư được thừa nhận, vậy Đông gia chính là đệ nhất công thần.
Ân gia tự nhiên sẽ bị hạ thấp. Ba ba mụ mụ kẻ xướng người họa, mụ mụ vừa vặn tiếp lời: Bất quá chúng ta căn bản cảm thấy không đáng.
Thực lực đặt ở nơi đó. Chỉ người nào nắm giữ thực lực chân chính, mới sẽ không quan tâm đến danh tiếng.
Người không có thực lực, mới là kẻ luôn miệng khoa trương nói chính mình có.
...
Trong quá khứ, Đông gia cùng Ân gia đã từng phục vụ cho triều đình, danh tiếng Ân gia so với Đông gia vang dội hơn rất nhiều. Mà bây giờ, rốt cuộc có cơ hội để toàn bộ thế giới biết đến Đông gia, mà không phải Ân gia, Đông gia...Hoặc là nói, đương gia hiện nhiệm của Đông gia, làm sao có thể từ bỏ?
Tuyệt định quyền lời, tuyệt đỉnh sùng bái cùng thán phục, đó là những gì nam nhân kia muốn có được, Đông Ngũ bất quá chỉ là nghe theo...Cũng có thể, chính hắn cũng muốn có.
Ân Thịnh ngồi ở sô pha có chút ngây ngốc, Tư Đồ rốt cục nhịn không được, lặng lẽ đến gần nói: Em hôm nay nói...Đồng Ngũ đến tìm em là đã xảy ra chuyện gì?
Ân Thịnh nhìn hắn: Là báo mộng thôi.
Y đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, trong mơ gì đó cũng không phải hoàn toàn rõ ràng, thật giống như Đông Ngũ còn nói cái gì. Có điều đã bị y quên mất rồi.
Cái gì sẽ xảy ra...
Y chống cằm cẩn thận hồi tưởng, Tư Đồ cảm giác có chút khó chịu, lại sợ sẽ làm phiền y, không thể làm gì khác hơn là ngẩn người theo y.
Chờ đến chạng vạng, Ân Thịnh cuối cùng cũng từ đoạn suy nghĩ dài dòng tỉnh lại, mới phát hiện Tư Đồ cùng người nhà y sớm trở nên thập phần hòa hợp.
Nam nhân tại nhà bếp giúp mẹ làm bữa tối, xắn lên ống tay áo để lộ ra cánh tay cường tráng.
Ba ba Ân Thịnh ở ngoài xem báo, nam nhân thỉnh thoảng còn cùng ba ba Ân Thịnh nói vài câu, rõ ràng là nghề nghiệp lẫn đời sống đều không giống nhau chút nào, thế nhưng lại có chung đề tài đàm luận.
Ân Thịnh có chút không hiểu ra sao, bỗng cái bụng kêu ùng ục vài tiếng.
Ăn cơm ăn cơm. Tư Đồ bưng ra hai đĩa to mì Ý: Học hỏi từ bác gái, hương vị có chút đổi mới, đến thử một chút xem sao.
Ân Thịnh đi tới: Là vị gì?
Chà bông cùng tôm bóc vỏ. Tư Đồ cười hì hì, để lộ hàm răng trắng sáng.
... Đó là cái thể loại hương vị gì vậy? Ân Thịnh cảm thấy có chút thiếu tự tin, liền nghe mẹ mình ở phía sau nói: Món ăn là phải không ngừng đổi mới! Cứ giữ mãi một hương vị ăn lâu ngày sẽ cảm thấy rất chán.
Nói xong còn đặc biệt thâm ý nói: Cũng giống như ái tình vậy.
Tư Đồ cười đến phát ngốc, Ân Thịnh thế nhưng lại đột nhiên nhớ ra.
Giữ, giam giữ!
A? Cả hai cùng lúc nhìn y.
ĐôngNgũ nói cậu ta bị giam giữ... Hình như mơ hồ có nhắc tới từ này, Ân Thịnh bấtngờ đứng lên: Tôi muốn tìm người giúp đỡ!
Đứng ở cửa là lão quản gia của Đông gia, mặt không cảm xúc nhìn Ân Thịnh: Ân tiên sinh.
Tôi đến tìm Đông Lục.
Lão quản gia kia dứt khoát từ chối: Đông thiếu gia hiện tại lại không thể gặp bất cứ ai.
Tại sao? Ân Thịnh nhìn ông ta: Cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nguy hiểm cái từ này đương nhiên là giả, bây giờ chính là thời điểm Kim Đại Chung dùng người, Ân Thịnh nói vậy chỉ vì muốn xác định một chuyện.
Lão quản gia sắc mặt không đổi, nhìn chằm chằm vào Ân Thịnh: Ân tiên sinh cứ nói đùa, ở trên địa bàn của Đông gia thì làm sao có khả năng thiếu gia nguy hiểm.
Nói rồi, ông ta không hề cho Ân Thịnh cơ hội nói chuyện, rầm một cái đóng cửa lại.
Tư Đồ mờ mịt quay sang nhìn y: Lần này làm sao bây giờ?
Hắn có cần phải mạnh mẽ tông cửa vào sau đó đưa ra thẻ cảnh sát? Có điều thật giống như không có lý do gì để mạnh mẽ tông cửa vào...
Gã kia thật sự đã đến rồi.
Ân Thịnh ôm cánh tay tựa vào tường, ngón trỏ khẽ động. Tư Đồ liền nhìn thấy hạc giấy vốn đã rời vào bên trong tường rào nay chầm chậm bay lên, lướt qua tán cây rộng lớn hướng vào trong nhà.
Tư Đồ nhìn Ân Thịnh: Vật này thuận tiện thật.
Ân Thịnh liếc hắn một cái: Không thể trang bị máy thu hình lên đâu, vậy nên đừng hòng nghĩ dùng nó để làm vật thu thập chứng cứ.
Tư Đồ nhất thời nhụt chí: Vậy thì thật là không hữu dụng.
Hạc giấy vô dụng lần lượt né tránh hết thảy tất cả chướng ngại vật trong nhà, đương gia Đông gia ở phòng khác đang ngồi trên sô pha đối diện một nam nhân nói gì đó. Ai cũng không chú ý tới sự tồn tại của nó, phảng phất như đã triệt để tàng hình.
Hạc giấy chậm rãi lên lầu, lại chậm rãi vòng qua hành lang, đến trước cửa một gian phòng bỗng ngừng lại.
Tìm được rồi. Ân Thịnh thấp giọng nói, lập tức vỗ tay một cái.
Hạc giấy liền biến trở lại hình dáng một tấm bùa chú, từ khe cửa phía dưới trượt vào trong.
Bên trong, Đông Lục nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt đột nhiên nghe được có thanh âm vang lên.
Tiểu tử, bị giam cầm rồi à?
Ân Thịnh?! Đông Lục tức thì bật dậy, kinh ngạc nhìn trái ngó phải: Anh ở đâu vậy?!
Sau đó ánh mắt rơi xuống bùa vàng dưới sàn nhà, cậu dở khóc dở cười: Không hổ là Ân Thịnh...
Ân Thịnh ở phía ngoài tường rào câu lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: Trình Khải Tiêu đang ở nhà cậu?
Phải. Đông Lục chán nản ngồi xuống sàn nhà, co một chân lên: Thành thật nói cho anh biết, tôi không phải là bị giam cầm, tôi là bị hạn chế tự do thân thể.
Này còn không phải là bị giam cầm? Ân Thịnh lại còn tâm tư trêu chọc cậu: Anh cậu là đặc biệt tìm tôi đến bảo vệ cậu.
Đông Lục đầu bên kia bỗng im lặng không nói, bên này Tư Đồ đột nhiên trợn to hai mắt, dùng khẩu hình nhấn mạnh nói −−−− Em nói cái gì!
Ân Thịnh giơ tay đẩy mặt Tư Đồ đang càng lúc càng áp sát ra, vừa nói: Cậu biết Trình Khải Tiêu tìm cậu làm gì không?
... Đông Lục an tĩnh hồi lâu, mới chậm rãi nói: Anh thật sự đến tìm anh sao?
Ân Thịnh cau mày: Tôi đây xem thường nói dối.
Đông Lục tự giễu: Xin lỗi, tôi chỉ là có chút kinh hãi...
Tiếp theo, Đông Lục bỗng ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói: Ân Thịnh, tôi trước tiên muốn nói lời xin lỗi, sau khi trở về tôi đã biết được rất nhiều chuyện, Đông gia...Đã xong, tôi nghĩ muốn khuyên can cha nhưng là tôi không làm được. Hiện tại cũng bị nhốt ở đây.
Ân Thịnh đã sớm dự đoán được, một điểm kinh ngạc cũng không có: Nga.
Đông Lục bất đắc dĩ: Anh vẫn là nên suy nghĩ chút biện pháp đi a.
Vậy còn phải xem cậu muốn làm thế nào. Ân Thịnh ung dung thong thả, phảng phất không hề có chút sốt ruột: Giúp Đông gia, hay là giúp Kim Đại Chung.
Đông gia và Kim Đại Chung hiện tại là cùng hội cùng thuyền. Đông Lục mắt trợn trắng: Anh hỏi vậy là muốn nói gì.
Dựa theo cách nghĩ của cậu, giúp Đông gia, cũng chính là giúp Kim Đại Chung? Ân Thịnh vẫn tiếp tục hỏi: Quay đầu là bờ, không ngờ là thông đồng làm bậy.
Đông Lục lại không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói: Một mình tôi, làm sao quay đầu là bờ.
Coi như chỉ còn duy nhất một người sống sót, vẫn có thể lưu giữ lại huyết mạch Đông gia. Tự cậu quyết định đi. Ân Thịnh hai mắt nhìn về xa xăm, rừng núi hoang vu bạt ngàn che chắn cả tầm mắt khiến người ta chẳng thể nhìn thấy được thế giới bên ngoài, cũng như lồng giam khóa lại chính mình.
Đông Lục còn chưa trả lời, cửa phòng lại đột nhiên mở ra.
Trình Khải Tiêu đeo kính râm đi vào, ánh mắt lập tức rơi xuống bùa vàng nằm trên đất.
Tôi nói hèn gì cứ nổi da gà. Gã cười lạnh đạp lên bùa vàng, nói: Ân Thịnh, thật là không gì có thể ngăn được cậu.
Ân Thịnh không hé răng, búng tay.
Bùa vàng tức thì tự động bốc cháy, Trình Khải Tiêu dời chân, lạnh lùng nhìn Đông Lục: Cậu không phải muốn báo thù sao? Bây giờ như vậy là sao đây?
Đông Lục từ dưới đất đứng lên, phủi phủi quần: Là anh trai phạm sai lầm trước, tôi bất quá chỉ là muốn sửa chữa sai lầm.
Trình Khải Tiêu ha hả cười: Chỉ bằng cậu? Đông Lục, cậu lúc nào cũng xoay chuyển theo tư duy của người khác, khởi điểm nghe theo lời giải thích của Kim Đại Chung, cậu liền một lòng vì Đông Ngũ báo thù; hiện tại lại thiên lệch sang Ân Thịnh. Đầu của cậu thật không thể thông minh được một lần sao?
Sắc mặt Đông Lục trắng bệch, nắm đấm ở bên người siết chặt, nhưng là không có phản bác.
Trình Khải Tiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi khỏi. Chừa ra phía sau là bóng dáng một nữ nhân mặc sườn xám đứng khoanh tay nhìn cậu.
Mẹ. Đông Lục cắn cắn môi, rốt cuộc nói: Các người không thể cứ nhốt con ở đây...
Đi theo ta. Nữ nhân đột nhiên nói, xoay người hướng xuống dưới lầu: Dùng chính mắt mình để nhìn xem lịch sử của Đông gia, sau đó mới tiếp tục quyết định đi.
...Trở về Ân gia, Ân Thịnh liền ngồi xuống sô pha, ba ba Ân Thịnh vừa vặn từ thư phòng đi ra.
Vách tường nứt ra, sau đó chậm rãi hợp lại. Tư Đồ không nói gì nhìn tường đá, mỗi lần mở ra cùng đóng lại quá trình cũng khiến cho người ta nảy sinh một loại ảo giác.
Cha. Ân Thịnh buể oải nhìn nam nhân: Đông gia cùng chúng ta vẫn là đối thủ sao?
Ba ba Ân Thịnh ngẩng đầu lên, khép lại cuốn sách trên tay, suy nghĩ một chút: Tất cả quỷ sư đều xem Ân gia chúng ta là đối thủ.
Đông gia thì sao? Ân Thịnh nằm sấp trên lưng ghế sô pha: Bọn họ là gia tộc quỷ sư lợi hại đệ nhị.
Chỉ giỏi chiếm đoạt đồ của người khác mà thôi. Ba ba Ân Thịnh không hề ngần ngại nói: Ân gia mới đúng là không ai sánh được.
Đổi thành người khác, chỉ sợ đối với vốn ngôn luận này trong lòng sẽ có hoài nghi, bất quá Tư Đồ lại không có. Hắn biết rõ bộ tộc quỷ sư nguyên bản tự ngạo tự phụ, huống hồ sự tồn tại của Ân gia xưa nay đều được xem như thần linh, loại kiêu ngạo này chỉ có thể càng thêm trầm trọng, không thể giảm bớt.
Quả nhiên, trên mặt Ân Thịnh cũng là vẻ đồng ý, lại hỏi: Cha có biết Đông gia những năm gần đây đang làm gì không?
Đại khái biết một ít. Ba ba Ân Thịnh ngồi xuống ghế nằm, ngửa đầu nhìn trần nhà: Bọn họ quá hiếu thắng, này đã trở thành chấp niệm của bọn họ. Bọn họ muốn đem Ân gia bất bại đạp xuống dưới chân.
Nói rồi, ông còn nở một nụ cười: Đúng là chuyện nực cười.
Tư Đồ thở dài, thầm nghĩ: cũng bởi vì loại kiêu ngạo này, cho nên mới khiến người ta không ưa...
Mụ mụ Ân Thịnh không biết từ đâu xông ra, tao nhã ngồi xuống tay vịn sô pha, gương mặt tinh xảo xinh đẹp nhìn Ân Thịnh: Ta nhớ trước đây quan hệ của trưởng tử Đông gia cùng con cũng không tệ lắm.
Ân, Đông Ngũ. Ân Thịnh hồi tưởng nói: Về sau nhà bọn họ nghiêm cấm Đông Ngũ qua lại với con.
Tư Đồ trong lòng thầm siết chặt nắm tay: Cấm đúng lắm!
Mụ mụ Ân Thịnh phảng phất nhìn thấy Tư Đồ đang có suy nghĩ, đột nhiên liếc mắt nhìn hắn, nhếch miệng cười không rõ lý do, Tư Đồ nhất thời cảm thấy có chút giống như đang ngồi bàn chông, cúi đầu nhìn nhìn mũi chân.
Đông Ngũ là người có năng khiếu, đáng tiếc bị cha nó làm hỏng. Mụ mụ Ân Thịnh ung dung thong thả nói: Quá nóng vội, quá kỳ vọng. Người lợi hại cách mấy cũng sẽ bị dồn nén đến không chịu nỗi.
Lập tức lại bổ sung: Đương nhiên người của Ân gia chưa bao giờ xảy ra tình huống như vậy.
Tư Đồ nhìn chằm chằm mũi chân, mí mắt giật giật.
Mụ mụ Ân Thịnh nói: Còn nhớ vì sao nhà bọn họ cấm hai đứa qua lại không?
Ân Thịnh đối với ký ức tuổi thơ cũng không phải rất rõ ràng, nghĩ một hồi, lắc đầu.
Bởi vì một trận giao đấu. Ba ba Ân Thịnh tiếp lời nói: Mặc dù lúc giao đấu chỉ là hai tiểu hài tử, cũng không thật sự quyết tâm, nhưng Đông Ngũ khi ấy cùng con chênh lệch quá xa.
Vì lẽ đó nhà bọn họ cấm tiệt Đông Ngũ qua lại với con. Đồng thời để nó xem con là kẻ địch lớn nhất. Mụ mụ Ân Thịnh nhấp một ngụm trà thắm giọng, nói tiếp: Về sau cái Đông Ngũ ngày ngày được truyền thụ chính là làm thế nào để đánh bại con, chỉ cần có thể đánh bại, thì muốn gì được nấy.
Kỳ thực chuyện này cũng rất bình thường, người thừa kế của hai nhà vào thời điểm đó đều là trưởng tử. Ân gia xưa nay đơn truyền, không có thêm người thừa kế nào khác.
Đông Ngũ chỉ cần có thể thắng được Ân Thịnh, vậy chính là thắng được Ân gia rồi.
Tư Đồ rốt cục ngẩng đầu: Vậy nên Đông Ngũ mới giúp Kim Đại Chung?
Đại khái là đã đáp ứng điều kiện tốt gì đó của Đông Ngũ rồi đi. Ba ba Ân Thịnh không quá quan tâm nói: Nếu buôn bán linh hồn, một khi được người có quyền lực tán thành, lại đến thời điểm sự tồn tại của bộ tộc quỷ sư được thừa nhận, vậy Đông gia chính là đệ nhất công thần.
Ân gia tự nhiên sẽ bị hạ thấp. Ba ba mụ mụ kẻ xướng người họa, mụ mụ vừa vặn tiếp lời: Bất quá chúng ta căn bản cảm thấy không đáng.
Thực lực đặt ở nơi đó. Chỉ người nào nắm giữ thực lực chân chính, mới sẽ không quan tâm đến danh tiếng.
Người không có thực lực, mới là kẻ luôn miệng khoa trương nói chính mình có.
...
Trong quá khứ, Đông gia cùng Ân gia đã từng phục vụ cho triều đình, danh tiếng Ân gia so với Đông gia vang dội hơn rất nhiều. Mà bây giờ, rốt cuộc có cơ hội để toàn bộ thế giới biết đến Đông gia, mà không phải Ân gia, Đông gia...Hoặc là nói, đương gia hiện nhiệm của Đông gia, làm sao có thể từ bỏ?
Tuyệt định quyền lời, tuyệt đỉnh sùng bái cùng thán phục, đó là những gì nam nhân kia muốn có được, Đông Ngũ bất quá chỉ là nghe theo...Cũng có thể, chính hắn cũng muốn có.
Ân Thịnh ngồi ở sô pha có chút ngây ngốc, Tư Đồ rốt cục nhịn không được, lặng lẽ đến gần nói: Em hôm nay nói...Đồng Ngũ đến tìm em là đã xảy ra chuyện gì?
Ân Thịnh nhìn hắn: Là báo mộng thôi.
Y đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, trong mơ gì đó cũng không phải hoàn toàn rõ ràng, thật giống như Đông Ngũ còn nói cái gì. Có điều đã bị y quên mất rồi.
Cái gì sẽ xảy ra...
Y chống cằm cẩn thận hồi tưởng, Tư Đồ cảm giác có chút khó chịu, lại sợ sẽ làm phiền y, không thể làm gì khác hơn là ngẩn người theo y.
Chờ đến chạng vạng, Ân Thịnh cuối cùng cũng từ đoạn suy nghĩ dài dòng tỉnh lại, mới phát hiện Tư Đồ cùng người nhà y sớm trở nên thập phần hòa hợp.
Nam nhân tại nhà bếp giúp mẹ làm bữa tối, xắn lên ống tay áo để lộ ra cánh tay cường tráng.
Ba ba Ân Thịnh ở ngoài xem báo, nam nhân thỉnh thoảng còn cùng ba ba Ân Thịnh nói vài câu, rõ ràng là nghề nghiệp lẫn đời sống đều không giống nhau chút nào, thế nhưng lại có chung đề tài đàm luận.
Ân Thịnh có chút không hiểu ra sao, bỗng cái bụng kêu ùng ục vài tiếng.
Ăn cơm ăn cơm. Tư Đồ bưng ra hai đĩa to mì Ý: Học hỏi từ bác gái, hương vị có chút đổi mới, đến thử một chút xem sao.
Ân Thịnh đi tới: Là vị gì?
Chà bông cùng tôm bóc vỏ. Tư Đồ cười hì hì, để lộ hàm răng trắng sáng.
... Đó là cái thể loại hương vị gì vậy? Ân Thịnh cảm thấy có chút thiếu tự tin, liền nghe mẹ mình ở phía sau nói: Món ăn là phải không ngừng đổi mới! Cứ giữ mãi một hương vị ăn lâu ngày sẽ cảm thấy rất chán.
Nói xong còn đặc biệt thâm ý nói: Cũng giống như ái tình vậy.
Tư Đồ cười đến phát ngốc, Ân Thịnh thế nhưng lại đột nhiên nhớ ra.
Giữ, giam giữ!
A? Cả hai cùng lúc nhìn y.
ĐôngNgũ nói cậu ta bị giam giữ... Hình như mơ hồ có nhắc tới từ này, Ân Thịnh bấtngờ đứng lên: Tôi muốn tìm người giúp đỡ!
/103
|