Vis: Chương mới nhé, xin lỗi các cô các nàng, Vis dạo này buồn nhiều chuyện lắm nên là không có tâm trạng edit thường xuyên, buồn đến không biết hôm nay là thứ mấy luôn mà...:) Thôi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Đêm trăng tròn lên cao.
Bên bến tàu thành phố S, ánh đèn lờ mờ chiếu rọi những con thuyền vẫn còn đang hoạt động, nhìn qua như những con quái vật sừng sững giữa bóng tối. Hạng Quý Hiên tựa người vào đống rương sắt sau lưng, hai tay đút túi quần, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Mấy tiếng trước hắn nhận được tin nhắn của Kim Đại Chung, liền sớm nửa tiếng đến đây đứng chờ, gió biển mang theo vị mặn nhàn nhạt, xa xa ánh đèn từ ngọn hải đăng sáng rực một điểm, đảo qua đảo lại giữa biển khơi.
Ong −−−− ong −−−−
Điện thoại trong túi áo chấn động một chút. Mở ra tin nhắn liếc mắt nhìn, là ám mã: 0069
Đây là ám hiệu của tổ trọng án, có nghĩa mai phục hoàn tất, chuẩn bị OK.
Hạng Quý Hiên xóa đi tin nhắn, giữa bầu không khí mằn mặn hít sâu một hơi, liền chậm rãi bước ra.
Bến tàu chồng chất rương sắt đè lên nhau.
Hạng Quý Hiên đi trong bóng tối, phía trước truyền đến một loại thanh âm lúc ẩn lúc hiện tựa tiếng kêu của hải âu biển.
Hắn cất điện thoại vào túi, tiếp tục chậm rãi bước.
Giữa lối nhỏ bao quanh bởi những chiếc rương sắt màu đỏ chói, có vài người ngoại quốc đang đứng. Không rõ mặt mũi, mái tóc nhạt màu. Phía sau bọn họ có ba chiếc xe Jeep, trên măt đất đặt một hòm sắt có chiều dài bằng khoảng chiều cao của một người. Tựa hồ ở bên trong chứa xác người.
Hey. Một người ngoại quốc dùng tiếng Hoa nói: Cậu, Hạng?
Hạng Quý Hiên gật đầu, lấy ra chứng minh thư đưa tới. Người kia tiếp nhận, đoạn nhìn xuống điện thoại trên tay so sánh một lúc, lại đưa cho một người khác. Nam nhân mặc áo vét tông, nghiêm túc thận trọng, thoạt nhìn rất ra dáng người phụ trách.
Gã nhìn chứng minh thư, đoạn gọi điện thoại, cùng đối phương nói vài câu tiếng Anh, sau đó mới cúp máy trả lại chứng minh thư.
Hạng Quý Hiên cất chứng minh thư vào, ánh mắt hướng về vật thể đặt trên mặt đất kia.
Là đồ ông chủ Kim yêu cầu?
Nam nhân gật đầu, lại quan sát hắn vài lần: Trước đây, chưa từng thấy qua cậu.
Giọng điệu nói tiếng Trung thập phần quái lạ, nghe kỹ lại không giống người Châu Âu. Hạng Quý Hiên không chút biến sắc liếc mắt nhìn gã: Người mới.
Người nọ không đồng ý cau mày: Người mới, sẽ không cho nhận nhiệm vụ lớn như vậy.
Nguyên văn đại khái là muốn nói: Sẽ không để cho người mới làm nhiệm vụ quan trọng như vậy. Có điều quan trọng cùng lớn, có lẽ cũng không khác biệt mấy.
Hạng Quý Hiên nói: Ông chủ Kim nếu đã phái tôi đi, hẳn là có lý do riêng của chính ông ta.
Đối phương nghe hiểu được, dù sao hàng đã đưa đến, chính gã cũng không muốn quản nhiều như vậy, liền chìa tay: Tiền.
Hạng Quý Hiên ném tới một tấm thẻ.
Đều ở bên trong.
Người kia búng tay một cái, phía sau có người ôm tới một cái valy đen. Mở valy ra, bên trong là laptop, đem thẻ cắm vào, trên màn hình laptop liền hiển thị một dãy số.
Đối phương kiểm tra dãy số, lại nhập mật mã.
Tiếp theo màn hình chớp lóe đèn xanh.
Nam nhân nhếch miệng nở nụ cười, đem valy khép lại, lại ở tại chỗ bẻ đôi tấm thẻ: OK.
Hạng Quý Hiên nhìn mấy người bọn họ lên xe, có một nam nhân còn đối hắn quăng chiếc hôn gió. Đèn xe sáng lên, sau đó ba chiếc xe Jeep biến mất khỏi tầm mắt. Nghe được thanh âm máy xe đi xa, hắn mới lần nữa quay đầu nhìn về phía valy kia.
Trong đêm tối yên tĩnh có chút quỷ dị, phảng phất có cái gì không tốt lại đột nhiên ập tới.
Điện thoại của hắn vang lên, hiển nhiên gọi tới là Kim Đại Chung.
Tới tay?
Ân.
Cậu không mở ra xem? Kim Đại Chung ngậm thuốc lá nói: Cậu sẽ không một chút hiếu kỳ cũng đều không có đi.
Tôi nhớ tới chuyện lần trước. Hạng Quý Hiên chậm rãi nói: Cũng là bởi vì người phụ trách hiếu kỳ mở ra xem.
Kim Đại Chung ừ hử một tiếng: Cũng vì sau khi mở ra đã xảy ra biến cố, có điều đám hàng kia xem như là bại phẩm. Lần này không thành vấn đề, sẽ không lại xuất hiện tình huống giống nhau, bằng không tôi cũng sẽ không yên tâm để một mình cậu đi.
Hạng Quý Hiên không hé rằng, trong đêm tối, hắn hơi nhíu mày. Đầu kia Kim Đại Chung lại nói: Cậu cứ đi tới địa điểm chúng ta đã bàn bạc trước đó, sẽ có người đến đón cậu.
Ân.
Hạng Quý Hiên cúp điệp thoại, từ phía sau loạt rương đỏ bỗng xuất hiện một người.
Đối phương ngậm thuốc lá, vận một thân âu phục trắng, tại trong bóng tối rất dễ nhìn thấy. Nam nhân tựa lưng vào chồng rương đỏ nhìn hắn: Người bắt xong, tài khoản ngân hàng cũng lấy được.
Hạng Quý Hiên không ngẩng đầu: Kim Đại Chung sẽ không nghi ngờ?
Chờ bọn họ báo cáo lại với ông lớn hai bên xong xuôi, chúng tôi mới ra tay. Người kia lấy xuống điếu thuốc thở ra một hơi khói: Hiện tại đã có chứng cứ xác thực rồi.
Vật này làm sao đây? Hạng Quý Hiên hỏi.
Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy. Nam nhân hừ lạnh: Dù sao cũng nên chừa lại cho đội trưởng Tư Đồ chút chuyện để làm.
Hạng Quý Hiên rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân.
Bọn họ sẽ không cảm kích anh đâu.
Đó là đương nhiên. Nam nhân đột nhiên nở nụ cười, gương mặt núp trong bóng tối tuy rằng không thấy rõ, nhưng Hạng Quý Hiên sâu sắc biết gương mặt đó đặc biệt khi cười lên là có bao nhiêu kinh diễm.
Cậu ta không đến hất bàn làm việc của tôi là được rồi. Nam nhân giơ tay gõ gõ hòm sắt, xoay người hướng về phía bóng tối: Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, đem toàn bộ sự việc nói cho bọn họ biết, Tôi đang rất mong chờ nhìn xem Tư Đồ lúc đó là có vẻ mặt như thế nào.
Hạng Quý Hiên không đáp, đợi đến khi đối phương đã biến mất hẳn, hắn mới chậm rãi giơ tay, ném ra hai tấm bùa chú dán tại trên hòm sắt.
Hòm sắt phảng phất dựng đứng lên, sau đó Hạng Quý Hiên xoay người tiến về trước, hòm sắt cũng nói bước theo sau.
Hòm sắt va xuống mất đất phát ra những tiếng vang thùng thùng, bên bến tàu yên tĩnh nghe thập phần quỷ dị.
Đến địa điểm đã giao hẹn trước, những người được phái tới tiếp ứng Hạng Quý Hiên vừa nhìn thấy hòm sắt phía sau hắn hai mắt đã mở to đầy kinh ngạc.
Nhưng bọn họ rất nhanh liền giả vờ như cái gì cũng không thấy, quay đầu sang hướng khác, toàn tâm toàn ý nhìn thẳng một đường trước kính chắn gió.
Hạng Quý Hiên mở ra cửa phía sau xe tải, vung tay lên, hòm sắt tự động nhảy vào trong. Sau đó Hạng Quý Hiên đóng cửa lại, chính mình vòng ra trước leo lên xe tải.
Chiếc xe im hơi lặng tiếng rời khỏi bến tàu, như thể chưa từng xuất hiện qua.
Ở một nơi khác.
Xem xong toàn bộ quá trình diễn ra buổi họp báo, Kim Đại Chung lẳng lặng tắt tivi, ngậm điếu xì gà, ánh mắt nhìn ra màn sương mù ngoài cửa sổ.
Còn thiếu một chút nữa thôi.
Lão nhả ra hơi khói, nhếch khóe miệng tươi cười. Tư Đồ a Tư Đồ, đúng là thông minh một đời hồ đồ một khắc.
Phòng thẩm vấn tại cảnh cục thành phố A, Nhị Lăng Tử bị tiếng cửa mở đánh thức.
Gã đã bị nhốt ở đây nhiều ngày, mặc dù đến bữa luôn có đồ ăn không đến nỗi phải chết đói, nhưng tâm tình bất mãn vẫn như cũ tăng vọt.
Ánh đèn chân không ngoài hành lang rọi vào trong, Tư Đồ bước vào, trên tay cầm theo điện thoại di động, Nhị Lăng Tử còn đang không hiểu ra sao, cánh tay kia đã cầm điện thoại giơ lên trước mặt gã. Cái này, có biết không?
Hóa ra là một tấm ảnh chụp. Nhị Lăng Tử dụi dụi hai mắt, ngáp dài, nhìn một chút.
Khá quen mắt. Gã sờ sờ cằm.
Để tôi nhắc cho cậu nhớ. Tư Đồ nói: Là trước khi cậu nhảy xuống biển, ở bến tàu đã nhìn thấy vật này.
Nhị Lăng Tử trợn mắt: Quan tài?
Bởi vì xung quanh tối tăm, ảnh chụp cũng mơ hồ. Có điều vừa nghe Tư Đồ nói, Nhị Lăng Tử liền phản ứng kịp. Gã nheo lại hai mắt: Bọn họ lại làm thế nữa?
Những vật này là từ đâu chuyển tới? Tư Đồ cũng không nói nhiều với gã, trực tiếp hỏi.
Làm sao tôi biết... Nhị Lăng Tử còn chưa nói hết, Tư Đồ liền giơ hai chân hướng về phía chiếc bàn, đế giày nặng nề nện xuống mặt bàn, ầm một tiếng rõ to.
Nhị Lăng Tư rụt vai hoảng hốt.
Đừng có mà giở trò. Từ Đồ chậm rãi nói: Cậu là một tên già đời, làm thế nào để làm ra những chuyện không ra gì này cậu hẳn là phải rõ ràng hơn so với chúng tôi. Có một số việc không thể không làm sáng tỏ, đừng nói với tôi chính bản thân cậu chưa từng điều tra qua.
Nhị Lăng Tử bị nói đến đường cùng, mới bĩu môi.
Nhắm hai mắt xem như cái gì cũng không thấy cái gì cũng không nghe chỉ biết giúp những tên kia làm việc, vậy thì chẳng khác gì đồ ngốc. Nhị Lăng Tử ngổi thẳng dậy, nói: Nếu muốn giữ mạng, chí ít phải cho bản thân chút giá trị lợi dụng, càng phải tóm được nhược điểm của người khác.
Tư Đồ nở nụ cười: Chính là đạo lý này đây.
Nhị Lăng Tử thở dài: Chuyện tôi biết không nhiều...
Tư Đồ xì một tiếng: Nói!
Thật ra bọn họ không phải đến từ một quốc gia nhất định nào đó, mà là rất nhiều quốc gia. Nhị Lăng Tử nói: Chiếm phần lớn là từ Đông Nam Á.
Tư Đồ híp mắt: Ví dụ như?
Mấy người nước ngoài vận chuyển hàng lần trước, là người Thái.
Nhị Lăng Tử chà xát hai tay: Từng nghe qua Trường Sinh Đường chưa?
Tư Đồ cau mày: Tiệm thuốc?
Nhị Lăng Tử đảo mắt khinh bỉ, bất quá lại bị Tư Đồ trừng mắt cảnh cáo, mới vội nói: Là tập đoàn sau lưng Kim Đại Chung. Các cổ đông chủ yếu là người Đông Nam Á.
Tư Đồ lấy hai chân xuống, thẳng người dậy: Trường Sinh Đường...Bên trong có hoạt động gì?
Cụ thể thì tôi không biết. Nhị Lăng Tử buông lỏng hai tay: Thật sự là không biết, nhưng tôi dám khẳng định cùng có liên quan đến việc vận chuyển những thi thể này.
Ngón tay Tư Đồ tại trên mặt bàn không ngừng gõ gõ, hắn cảm giác như mình nghĩ tới điều gì, nhưng lại không dễ dàng nắm bắt được ý tưởng vừa chợt lóe lên kia.
Ân Thịnh đứng bên ngoài gõ cửa, Tư Đồ quay đầu lại nhìn, liền thấy Ân Thịnh nghiêm mặt hướng hắn ngoắc ngoắc tay.
Tư Đồ mở cửa ra ngoài, Nhị Lăng Tử ở phía sau gọi với theo: Đội trưởng! Đến lúc nào tôi mới có thể ra ngoài a!
Tư Đồ không ngoảnh đầu: Đợi sau khi xử lý xong Trường Sinh Đường gì gì đó đi.
Nhị Lăng Tử nhất thời bi thương, kêu la phản đối.
Chỉ tiếc cửa phòng thẩm vấn cách âm quá tốt, cửa vừa đóng, tiếng kêu la thảm thiết của Nhị Lăng Tử liền biến mất trong không khí.
Ân Thịnh tựa ở bức tường đối diện, cau mày: Không hiểu sao tôi vẫn có cảm giác không đúng.
Ân? Tư Đồ lấy ra điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa, đã bị Ân Thịnh trừng mắt nhìn.
Chỉ một điếu này thôi. Tư Đồ dè dặt giơ lên ngón tay, chỉ là Ân Thịnh vẫn như cũ trừng hắn.
Tư Đồ ngứa ngáy trong lòng, nhưng lại không thể không cất vào hộp thuốc lá. Ân Thịnh lúc này mới nói: Dạo gần đây anh hút thuốc nhiều quá.
Tư Đồ liếm môi một cái: Vậy em tìm cái gì thay thế điếu thuốc chặn miệng của anh lại đi.
Ân Thịnh nhìn hắn: Ví dụ như?
Tư Đồ cười áp sát lại gần, vươn tay chống lên bức tường phía sau lưng nam nhân.
Ví dụ như một cái hôn chẳng hạn.
Ân Thịnh nhìn hắn cả nửa ngày, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nói: Anh dẫn dắt truyền thống nhắm vào Kim Đại Chung là có mục đích gì?
Tư Đồ tiếp tục cười: Hôn một cái anh sẽ nói cho em biết.
Ân Thịnh cau mày, xoay người muốn đi, Tư Đồ mới vội kéo người.
Anh nói anh nói! Tư Đồ bất đắc dĩ: Chỉ là vì dời sự chú ý.
Chú ý gì?
Ách...Thì Giải Ứng Tông...
Ân Thịnh càng thêm nghi ngờ.
Tư Đồ gãi gãi mũi: Giải Ứng Tông sau khi ra ngoài khẳng định sẽ tìm cơ hội tính sổ, anh chỉ là hết sức cứu vãn.
Hiện tại đem mọi hiềm nghi hướng về phía anh ta ép đến mức thấp nhất, đến lúc bị lôi ra tính sổ ít nhất còn có thể nói Tôi đã cố gắng hết sức .
Ân Thịnh khó hiểu nhìn Tư Đồ: Chỉ vậy thôi?
Chỉ vậy thôi. Tư Đồ gật đầu.
Ân Thịnh càng thêm mờ mịt, y đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn đuổi không kịp Tư Đồ, thật là không khoa học.
Anh...Anh... Ân Thịnh hồi lâu vẫn không tìm được lời để nói.
Tư Đồ nở nụ cười: Nếu em là Kim Đại Chung, sau khi chứng kiến buổi họp báo này em sẽ làm thế nào?
Ân Thịnh nghĩ một chút: Nhanh chóng bác bỏ tin đồn?
Thế nhưng Kim Đại Chung đến bây giờ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Nếu như em là Kim Đại Chung, em sẽ cố ý hãm hại Giải Ứng Tông, khiến hết thảy những mối nghi ngờ của cảnh sát đối với mình từ trước tới này càng thêm rõ ràng sao?
Ân Thịnh sững sờ: Nhưng không phải anh đã nói, lão muốn diệt trừ chướng ngại...
Vừa bắt đầu anh đã cho là vậy, có điều cẩn thận ngẫm lại, Giải Ứng Tông gây trở ngại gì cho lão chứ?
Ân Thịnh cũng cảm thấy có lý.
Cái này...
Giải Ứng Tông là bị cố ý hãm hại, mà để lộ Giải Ứng Tông, không phải là đồng dạng với việc dễ dàng để lộ số điện thoại di động sao? Đổi thang mà không đổi thuốc a.
Vậy nên...
Vậy nên Kim Đại Chung chỉ đang chờ chúng ta mắc câu. Tư Đồ nở nụ cười đầy thâm ý: Lão cho rằng điệu hổ ly sơn mà lão dùng thật sự hoàn hảo, đáng tiếc, lệch một bước. Tư Đồ nhìn phòng thẩm vấn phía sau: Kẻ ác tự có ông trời xử lý, Nhị Lăng Tử là quân cờ thất bại mà lão không thể lường trước.
Đối phương muốn dùng điểu hộ ly sơn, hắn liền tương kế tựu kế.
Đêm trăng tròn lên cao.
Bên bến tàu thành phố S, ánh đèn lờ mờ chiếu rọi những con thuyền vẫn còn đang hoạt động, nhìn qua như những con quái vật sừng sững giữa bóng tối. Hạng Quý Hiên tựa người vào đống rương sắt sau lưng, hai tay đút túi quần, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Mấy tiếng trước hắn nhận được tin nhắn của Kim Đại Chung, liền sớm nửa tiếng đến đây đứng chờ, gió biển mang theo vị mặn nhàn nhạt, xa xa ánh đèn từ ngọn hải đăng sáng rực một điểm, đảo qua đảo lại giữa biển khơi.
Ong −−−− ong −−−−
Điện thoại trong túi áo chấn động một chút. Mở ra tin nhắn liếc mắt nhìn, là ám mã: 0069
Đây là ám hiệu của tổ trọng án, có nghĩa mai phục hoàn tất, chuẩn bị OK.
Hạng Quý Hiên xóa đi tin nhắn, giữa bầu không khí mằn mặn hít sâu một hơi, liền chậm rãi bước ra.
Bến tàu chồng chất rương sắt đè lên nhau.
Hạng Quý Hiên đi trong bóng tối, phía trước truyền đến một loại thanh âm lúc ẩn lúc hiện tựa tiếng kêu của hải âu biển.
Hắn cất điện thoại vào túi, tiếp tục chậm rãi bước.
Giữa lối nhỏ bao quanh bởi những chiếc rương sắt màu đỏ chói, có vài người ngoại quốc đang đứng. Không rõ mặt mũi, mái tóc nhạt màu. Phía sau bọn họ có ba chiếc xe Jeep, trên măt đất đặt một hòm sắt có chiều dài bằng khoảng chiều cao của một người. Tựa hồ ở bên trong chứa xác người.
Hey. Một người ngoại quốc dùng tiếng Hoa nói: Cậu, Hạng?
Hạng Quý Hiên gật đầu, lấy ra chứng minh thư đưa tới. Người kia tiếp nhận, đoạn nhìn xuống điện thoại trên tay so sánh một lúc, lại đưa cho một người khác. Nam nhân mặc áo vét tông, nghiêm túc thận trọng, thoạt nhìn rất ra dáng người phụ trách.
Gã nhìn chứng minh thư, đoạn gọi điện thoại, cùng đối phương nói vài câu tiếng Anh, sau đó mới cúp máy trả lại chứng minh thư.
Hạng Quý Hiên cất chứng minh thư vào, ánh mắt hướng về vật thể đặt trên mặt đất kia.
Là đồ ông chủ Kim yêu cầu?
Nam nhân gật đầu, lại quan sát hắn vài lần: Trước đây, chưa từng thấy qua cậu.
Giọng điệu nói tiếng Trung thập phần quái lạ, nghe kỹ lại không giống người Châu Âu. Hạng Quý Hiên không chút biến sắc liếc mắt nhìn gã: Người mới.
Người nọ không đồng ý cau mày: Người mới, sẽ không cho nhận nhiệm vụ lớn như vậy.
Nguyên văn đại khái là muốn nói: Sẽ không để cho người mới làm nhiệm vụ quan trọng như vậy. Có điều quan trọng cùng lớn, có lẽ cũng không khác biệt mấy.
Hạng Quý Hiên nói: Ông chủ Kim nếu đã phái tôi đi, hẳn là có lý do riêng của chính ông ta.
Đối phương nghe hiểu được, dù sao hàng đã đưa đến, chính gã cũng không muốn quản nhiều như vậy, liền chìa tay: Tiền.
Hạng Quý Hiên ném tới một tấm thẻ.
Đều ở bên trong.
Người kia búng tay một cái, phía sau có người ôm tới một cái valy đen. Mở valy ra, bên trong là laptop, đem thẻ cắm vào, trên màn hình laptop liền hiển thị một dãy số.
Đối phương kiểm tra dãy số, lại nhập mật mã.
Tiếp theo màn hình chớp lóe đèn xanh.
Nam nhân nhếch miệng nở nụ cười, đem valy khép lại, lại ở tại chỗ bẻ đôi tấm thẻ: OK.
Hạng Quý Hiên nhìn mấy người bọn họ lên xe, có một nam nhân còn đối hắn quăng chiếc hôn gió. Đèn xe sáng lên, sau đó ba chiếc xe Jeep biến mất khỏi tầm mắt. Nghe được thanh âm máy xe đi xa, hắn mới lần nữa quay đầu nhìn về phía valy kia.
Trong đêm tối yên tĩnh có chút quỷ dị, phảng phất có cái gì không tốt lại đột nhiên ập tới.
Điện thoại của hắn vang lên, hiển nhiên gọi tới là Kim Đại Chung.
Tới tay?
Ân.
Cậu không mở ra xem? Kim Đại Chung ngậm thuốc lá nói: Cậu sẽ không một chút hiếu kỳ cũng đều không có đi.
Tôi nhớ tới chuyện lần trước. Hạng Quý Hiên chậm rãi nói: Cũng là bởi vì người phụ trách hiếu kỳ mở ra xem.
Kim Đại Chung ừ hử một tiếng: Cũng vì sau khi mở ra đã xảy ra biến cố, có điều đám hàng kia xem như là bại phẩm. Lần này không thành vấn đề, sẽ không lại xuất hiện tình huống giống nhau, bằng không tôi cũng sẽ không yên tâm để một mình cậu đi.
Hạng Quý Hiên không hé rằng, trong đêm tối, hắn hơi nhíu mày. Đầu kia Kim Đại Chung lại nói: Cậu cứ đi tới địa điểm chúng ta đã bàn bạc trước đó, sẽ có người đến đón cậu.
Ân.
Hạng Quý Hiên cúp điệp thoại, từ phía sau loạt rương đỏ bỗng xuất hiện một người.
Đối phương ngậm thuốc lá, vận một thân âu phục trắng, tại trong bóng tối rất dễ nhìn thấy. Nam nhân tựa lưng vào chồng rương đỏ nhìn hắn: Người bắt xong, tài khoản ngân hàng cũng lấy được.
Hạng Quý Hiên không ngẩng đầu: Kim Đại Chung sẽ không nghi ngờ?
Chờ bọn họ báo cáo lại với ông lớn hai bên xong xuôi, chúng tôi mới ra tay. Người kia lấy xuống điếu thuốc thở ra một hơi khói: Hiện tại đã có chứng cứ xác thực rồi.
Vật này làm sao đây? Hạng Quý Hiên hỏi.
Nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy. Nam nhân hừ lạnh: Dù sao cũng nên chừa lại cho đội trưởng Tư Đồ chút chuyện để làm.
Hạng Quý Hiên rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân.
Bọn họ sẽ không cảm kích anh đâu.
Đó là đương nhiên. Nam nhân đột nhiên nở nụ cười, gương mặt núp trong bóng tối tuy rằng không thấy rõ, nhưng Hạng Quý Hiên sâu sắc biết gương mặt đó đặc biệt khi cười lên là có bao nhiêu kinh diễm.
Cậu ta không đến hất bàn làm việc của tôi là được rồi. Nam nhân giơ tay gõ gõ hòm sắt, xoay người hướng về phía bóng tối: Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, đem toàn bộ sự việc nói cho bọn họ biết, Tôi đang rất mong chờ nhìn xem Tư Đồ lúc đó là có vẻ mặt như thế nào.
Hạng Quý Hiên không đáp, đợi đến khi đối phương đã biến mất hẳn, hắn mới chậm rãi giơ tay, ném ra hai tấm bùa chú dán tại trên hòm sắt.
Hòm sắt phảng phất dựng đứng lên, sau đó Hạng Quý Hiên xoay người tiến về trước, hòm sắt cũng nói bước theo sau.
Hòm sắt va xuống mất đất phát ra những tiếng vang thùng thùng, bên bến tàu yên tĩnh nghe thập phần quỷ dị.
Đến địa điểm đã giao hẹn trước, những người được phái tới tiếp ứng Hạng Quý Hiên vừa nhìn thấy hòm sắt phía sau hắn hai mắt đã mở to đầy kinh ngạc.
Nhưng bọn họ rất nhanh liền giả vờ như cái gì cũng không thấy, quay đầu sang hướng khác, toàn tâm toàn ý nhìn thẳng một đường trước kính chắn gió.
Hạng Quý Hiên mở ra cửa phía sau xe tải, vung tay lên, hòm sắt tự động nhảy vào trong. Sau đó Hạng Quý Hiên đóng cửa lại, chính mình vòng ra trước leo lên xe tải.
Chiếc xe im hơi lặng tiếng rời khỏi bến tàu, như thể chưa từng xuất hiện qua.
Ở một nơi khác.
Xem xong toàn bộ quá trình diễn ra buổi họp báo, Kim Đại Chung lẳng lặng tắt tivi, ngậm điếu xì gà, ánh mắt nhìn ra màn sương mù ngoài cửa sổ.
Còn thiếu một chút nữa thôi.
Lão nhả ra hơi khói, nhếch khóe miệng tươi cười. Tư Đồ a Tư Đồ, đúng là thông minh một đời hồ đồ một khắc.
Phòng thẩm vấn tại cảnh cục thành phố A, Nhị Lăng Tử bị tiếng cửa mở đánh thức.
Gã đã bị nhốt ở đây nhiều ngày, mặc dù đến bữa luôn có đồ ăn không đến nỗi phải chết đói, nhưng tâm tình bất mãn vẫn như cũ tăng vọt.
Ánh đèn chân không ngoài hành lang rọi vào trong, Tư Đồ bước vào, trên tay cầm theo điện thoại di động, Nhị Lăng Tử còn đang không hiểu ra sao, cánh tay kia đã cầm điện thoại giơ lên trước mặt gã. Cái này, có biết không?
Hóa ra là một tấm ảnh chụp. Nhị Lăng Tử dụi dụi hai mắt, ngáp dài, nhìn một chút.
Khá quen mắt. Gã sờ sờ cằm.
Để tôi nhắc cho cậu nhớ. Tư Đồ nói: Là trước khi cậu nhảy xuống biển, ở bến tàu đã nhìn thấy vật này.
Nhị Lăng Tử trợn mắt: Quan tài?
Bởi vì xung quanh tối tăm, ảnh chụp cũng mơ hồ. Có điều vừa nghe Tư Đồ nói, Nhị Lăng Tử liền phản ứng kịp. Gã nheo lại hai mắt: Bọn họ lại làm thế nữa?
Những vật này là từ đâu chuyển tới? Tư Đồ cũng không nói nhiều với gã, trực tiếp hỏi.
Làm sao tôi biết... Nhị Lăng Tử còn chưa nói hết, Tư Đồ liền giơ hai chân hướng về phía chiếc bàn, đế giày nặng nề nện xuống mặt bàn, ầm một tiếng rõ to.
Nhị Lăng Tư rụt vai hoảng hốt.
Đừng có mà giở trò. Từ Đồ chậm rãi nói: Cậu là một tên già đời, làm thế nào để làm ra những chuyện không ra gì này cậu hẳn là phải rõ ràng hơn so với chúng tôi. Có một số việc không thể không làm sáng tỏ, đừng nói với tôi chính bản thân cậu chưa từng điều tra qua.
Nhị Lăng Tử bị nói đến đường cùng, mới bĩu môi.
Nhắm hai mắt xem như cái gì cũng không thấy cái gì cũng không nghe chỉ biết giúp những tên kia làm việc, vậy thì chẳng khác gì đồ ngốc. Nhị Lăng Tử ngổi thẳng dậy, nói: Nếu muốn giữ mạng, chí ít phải cho bản thân chút giá trị lợi dụng, càng phải tóm được nhược điểm của người khác.
Tư Đồ nở nụ cười: Chính là đạo lý này đây.
Nhị Lăng Tử thở dài: Chuyện tôi biết không nhiều...
Tư Đồ xì một tiếng: Nói!
Thật ra bọn họ không phải đến từ một quốc gia nhất định nào đó, mà là rất nhiều quốc gia. Nhị Lăng Tử nói: Chiếm phần lớn là từ Đông Nam Á.
Tư Đồ híp mắt: Ví dụ như?
Mấy người nước ngoài vận chuyển hàng lần trước, là người Thái.
Nhị Lăng Tử chà xát hai tay: Từng nghe qua Trường Sinh Đường chưa?
Tư Đồ cau mày: Tiệm thuốc?
Nhị Lăng Tử đảo mắt khinh bỉ, bất quá lại bị Tư Đồ trừng mắt cảnh cáo, mới vội nói: Là tập đoàn sau lưng Kim Đại Chung. Các cổ đông chủ yếu là người Đông Nam Á.
Tư Đồ lấy hai chân xuống, thẳng người dậy: Trường Sinh Đường...Bên trong có hoạt động gì?
Cụ thể thì tôi không biết. Nhị Lăng Tử buông lỏng hai tay: Thật sự là không biết, nhưng tôi dám khẳng định cùng có liên quan đến việc vận chuyển những thi thể này.
Ngón tay Tư Đồ tại trên mặt bàn không ngừng gõ gõ, hắn cảm giác như mình nghĩ tới điều gì, nhưng lại không dễ dàng nắm bắt được ý tưởng vừa chợt lóe lên kia.
Ân Thịnh đứng bên ngoài gõ cửa, Tư Đồ quay đầu lại nhìn, liền thấy Ân Thịnh nghiêm mặt hướng hắn ngoắc ngoắc tay.
Tư Đồ mở cửa ra ngoài, Nhị Lăng Tử ở phía sau gọi với theo: Đội trưởng! Đến lúc nào tôi mới có thể ra ngoài a!
Tư Đồ không ngoảnh đầu: Đợi sau khi xử lý xong Trường Sinh Đường gì gì đó đi.
Nhị Lăng Tử nhất thời bi thương, kêu la phản đối.
Chỉ tiếc cửa phòng thẩm vấn cách âm quá tốt, cửa vừa đóng, tiếng kêu la thảm thiết của Nhị Lăng Tử liền biến mất trong không khí.
Ân Thịnh tựa ở bức tường đối diện, cau mày: Không hiểu sao tôi vẫn có cảm giác không đúng.
Ân? Tư Đồ lấy ra điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa, đã bị Ân Thịnh trừng mắt nhìn.
Chỉ một điếu này thôi. Tư Đồ dè dặt giơ lên ngón tay, chỉ là Ân Thịnh vẫn như cũ trừng hắn.
Tư Đồ ngứa ngáy trong lòng, nhưng lại không thể không cất vào hộp thuốc lá. Ân Thịnh lúc này mới nói: Dạo gần đây anh hút thuốc nhiều quá.
Tư Đồ liếm môi một cái: Vậy em tìm cái gì thay thế điếu thuốc chặn miệng của anh lại đi.
Ân Thịnh nhìn hắn: Ví dụ như?
Tư Đồ cười áp sát lại gần, vươn tay chống lên bức tường phía sau lưng nam nhân.
Ví dụ như một cái hôn chẳng hạn.
Ân Thịnh nhìn hắn cả nửa ngày, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nói: Anh dẫn dắt truyền thống nhắm vào Kim Đại Chung là có mục đích gì?
Tư Đồ tiếp tục cười: Hôn một cái anh sẽ nói cho em biết.
Ân Thịnh cau mày, xoay người muốn đi, Tư Đồ mới vội kéo người.
Anh nói anh nói! Tư Đồ bất đắc dĩ: Chỉ là vì dời sự chú ý.
Chú ý gì?
Ách...Thì Giải Ứng Tông...
Ân Thịnh càng thêm nghi ngờ.
Tư Đồ gãi gãi mũi: Giải Ứng Tông sau khi ra ngoài khẳng định sẽ tìm cơ hội tính sổ, anh chỉ là hết sức cứu vãn.
Hiện tại đem mọi hiềm nghi hướng về phía anh ta ép đến mức thấp nhất, đến lúc bị lôi ra tính sổ ít nhất còn có thể nói Tôi đã cố gắng hết sức .
Ân Thịnh khó hiểu nhìn Tư Đồ: Chỉ vậy thôi?
Chỉ vậy thôi. Tư Đồ gật đầu.
Ân Thịnh càng thêm mờ mịt, y đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn đuổi không kịp Tư Đồ, thật là không khoa học.
Anh...Anh... Ân Thịnh hồi lâu vẫn không tìm được lời để nói.
Tư Đồ nở nụ cười: Nếu em là Kim Đại Chung, sau khi chứng kiến buổi họp báo này em sẽ làm thế nào?
Ân Thịnh nghĩ một chút: Nhanh chóng bác bỏ tin đồn?
Thế nhưng Kim Đại Chung đến bây giờ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Nếu như em là Kim Đại Chung, em sẽ cố ý hãm hại Giải Ứng Tông, khiến hết thảy những mối nghi ngờ của cảnh sát đối với mình từ trước tới này càng thêm rõ ràng sao?
Ân Thịnh sững sờ: Nhưng không phải anh đã nói, lão muốn diệt trừ chướng ngại...
Vừa bắt đầu anh đã cho là vậy, có điều cẩn thận ngẫm lại, Giải Ứng Tông gây trở ngại gì cho lão chứ?
Ân Thịnh cũng cảm thấy có lý.
Cái này...
Giải Ứng Tông là bị cố ý hãm hại, mà để lộ Giải Ứng Tông, không phải là đồng dạng với việc dễ dàng để lộ số điện thoại di động sao? Đổi thang mà không đổi thuốc a.
Vậy nên...
Vậy nên Kim Đại Chung chỉ đang chờ chúng ta mắc câu. Tư Đồ nở nụ cười đầy thâm ý: Lão cho rằng điệu hổ ly sơn mà lão dùng thật sự hoàn hảo, đáng tiếc, lệch một bước. Tư Đồ nhìn phòng thẩm vấn phía sau: Kẻ ác tự có ông trời xử lý, Nhị Lăng Tử là quân cờ thất bại mà lão không thể lường trước.
Đối phương muốn dùng điểu hộ ly sơn, hắn liền tương kế tựu kế.
/103
|