Tần Phấn nhún vai nói:
- Lạc gia vốn là người tiêu sái tùy ý.
Tần Phấn muốn hỏi điều gì, nhưng lời đến bên môi gã không mở miệng được.
Thiên tiên sinh biết điều Tần Phấn muốn hỏi, lắc đầu nói:
- Tần công tử, ta đã nói với công tử rồi, ta không bao giờ bói quẻ liên quan đến Lạc gia.
- Ta luôn muốn hỏi tiên sinh tại sao vậy?
- Bởi vì ta không dám.
- Không dám?
Tần Phấn luôn cho rằng Thiên tiên sinh không bói ra Trần Lạc, ai ngờ đáp án là gã không dám.
- Đúng vậy, không dám.
- Nhưng tại sao?
- Vì ta không muốn dính một chút quan hệ nào với Lạc gia, dù chỉ là bói quẻ thì ta không dám mạo hiểm như vậy.
Tần Phấn nghe xong thấy thắt não.
Thiên tiên sinh nhìn Tần Phấn, nói:
- Mười mấy năm trước ta vốn định nhắc nhở Tần công tử, tiếc rằng lúc phát hiện thì công tử đã là bằng hữu của Lạc gia nên không nói đến nữa. Ta biết dù nói rõ ràng với Tần công tử, cá tính của công tử sẽ không vì thứ hư vô mờ mịt mà từ bỏ một bằng hữu hiếm có. Nhưng Tần công tử đừng quá lo, dính dáng với Lạc gia có lẽ rất tệ, nhưng cũng không phải tuyệt đối.
Tần Phấn lần nữa cảm ơn Thiên tiên sinh, từ biệt gã.
Mặc dù phương thế giới này không có người tin phật, thậm chí không vài người tu phật, nhưng khi Thiên Ngộ Nhân Quả Bi tỏa phật quang thì rất nhiều người không kiềm lòng được nằm sấp trên mặt đất bái lạy, lầm trầm cầu nguyện. Có lẽ bọn họ không tin phật, nhưng phật quang bao phủ phương thế giới này rất là trang nghiêm túc mục. Đặc biệt có phạn âm đầy trời phụ trợ càng trang nghiêm hơn, khiến người ta không kiềm được sinh ra cảm xúc kính sợ phật pháp.
Phật quang ngày càng chói lòa, phạn âm càng lảnh lót, mọi người bắt đầu chịu không nổi ảo diệu mênh mông ẩn chứa trong phật quang. Có người miệng mũi chảy máu, có người đột nhiên nổi điên.
Lúc này giọng Độ Nghiệp phương trượng chùa Phổ Độ quanh quẩn trên bầu trời:
- A di đà phật.
- Tuy Thiên Ngộ Nhân Quả Bi chưa chính thức mở ra, nhưng nở rộ phật quang chứa ảo diệu phật vô thượng mênh mông. Nếu các vị không thể giữ trái tim bình thường, đừng ham muốn tham ngộ ảo diệu trong đó, nếu không nhẹ thì tinh thần hỗn loạn, nặng thì linh hồn tán loạn. Xin các vị hãy cẩn thận hành sự.
Đám người xôn xao, mọi người không còn lá gan ham muốn vô thượng ảo diệu chứa trong phật quang, lần lượt thụt lùi.
Cuối cùng có hai nhóm người ngay từ đầu đã vững vàng đứng gần Thiên Ngộ Nhân Quả Bi, như thể không bị phật quang ảnh hưởng. Là nhóm Nhân Linh chi thư Thiên Hành giả do Thần Toán Tử Thiên Tà dẫn đầu. Còn có Tịch Nhược Trần, Hạ Hầu Kích, Phương Thiếu Khanh.
Tịch Nhược Trần khoanh tay đứng thẳng, phật quang tôn lên áo đỏ càng bắt mắt. Khuôn mặt đẹp trai, nụ cười nho nhã làm các thiếu nữ mê mẩn. Thần Toán Tử Thiên Tà đứng yên, khác là gã ôm hai tay, bộ dáng nhàn nhã. Mặt Thần Toán Tử Thiên Tà cũng đẹp trai, treo nụ cười bí hiểm, như thể mọi chuyện xảy ra nơi đây không liên quan gì gã, tất cả nằm gọn trong tay gã.
Thần Toán Tử Thiên Tà mỉm cười nói:
- Mười năm không gặp, Tịch Công Tử thay đổi làm người ta mở rộng tầm mắt.
- Vậy sao?
Tịch Nhược Trần không nhìn Thần Toán Tử Thiên Tà, mắt gã chỉ theo dõi Thiên Ngộ Nhân Quả Bi.
Tịch Nhược Trần nói:
- Thiên Tà nhà ngươi càng khiến ta mở rộng tầm mắt hơn.
- Tịch Công Tử thật khiêm tốn, sao ta có thể đánh đồng với Tịch Công Tử được? Không thể so sánh.
Thần Toán Tử Thiên Tà nhìn Thiên Ngộ Nhân Quả Bi, gã nhắm mắt lại như đang cảm nhận ảo diệu chứa trong phật quang:
- Tịch Công Tử lắng đọng mười năm hôm nay công khai lộ mặt chắc sẽ không lại ẩn mình đi?
- Tịch Nhược Trần ta chỉ là một tiểu nhân vật, Thiên Tà lão đệ quá xem trọng ta?
- Ha? Tiểu nhân vật?
Thần Toán Tử Thiên Tà buồn cười nói:
- Nếu Huyết Công Tử thành tựu thập nhị dực bất tử bất diệt là tiểu nhân vật thì phương thế giới này còn ai dám nói mình là đại nhân vật?
- Thế giới này có rất nhiều đại nhân vật. Như đại danh đỉnh đỉnh nghịch thiên Lạc gia, như Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, như Thiên Tử Gia Cát Thiên Biên, như Thượng Cổ Thiên Vương Thương Vô Tà, như Thượng Cổ Địa Vương Mộ Vân Không, như thế giới chi tử Nghịch Lang Gia. Những người này đều là đại nhân vật đương thời, bọn họ là đại nhân vật được công nhận, chính Vân Đoan cũng thừa nhận.
Tịch Nhược Trần nhắc đến mấy người kia đúng là đại nhân vật thế giới đương thời công nhận. Tuy nhiên Tịch Nhược Trần nói câu này nghe rõ mùi ghen tỵ, đặc biệt câu cuối chính Vân Đoan cũng thừa nhận, bên trong xen lẫn không phục và ghen ghét. Mọi người nghe rõ ràng, Thần Toán Tử Thiên Tà được gọi là trên thông thiên văn dưới rành địa lý tất nhiên cũng biét.
Thần Toán Tử Thiên Tà lắc đầu cười bí hiểm:
- Nên ta luôn muốn nói, Vân Đoan đánh giá thấp Tịch Công Tử là sai lầm không thể tha thứ của bọn họ.
Tịch Nhược Trần khiêm tốn nói:
- Tịch Nhược Trần ta chỉ là một tiểu nhân vật.
Nhưng khóe môi nhếch cao chứng minh Tịch Nhược Trần hưởng thụ lời khen nịnh của Thần Toán Tử Thiên Tà.
Trong khi Thần Toán Tử Thiên Tà, Tịch Nhược Trần nói chuyện chợt có người lên tiếng:
- Hừ! Đại nhân vật? Có người cố ý gây chú ý, nghịch thiên mà đi, hiện tại vừa ra tay liền bị thẩm phán, không khác gì phế vật. Đại nhân vật gì? Cười chết người, cuối cùng bị Vân Đoan đánh phải bỏ trốn.
Đó là Phương Thiếu Khanh theo sau lưng Tịch Nhược Trần. Phương Thiếu Khanh không nói thẳng tên ai, nhưng mọi người nghe ra gã đang ý chỉ nghịch thiên Lạc gia. Giọng điệu Phương Thiếu Khanh tràn ngập khinh thường, trào phúng. Phương Thiếu Khanh còn ghi hận ngày xưa thua Lạc gia, một năm trước Lạc gia phá ngày vui của nhị đệ gã, Phương Thiên Nam, tiêu diệt phân thân của gã. Phương Thiếu Khanh không nuốt trôi cục tức này.
Phương Thiếu Khanh mới nói xong có tiếng mắng vang lên:
- Bà nội nó, Phương Thiếu Khanh, con mắt nào của ngươi thấy Lạc gia bị Vân Đoan đánh bỏ trốn?
Một người bề ngoài lôi thôi bước ra, chính là Lãnh Cốc được người gọi là Lãnh nhị gia. Lãnh Cốc không cho phép ai nói xấu Trần Lạc.
Lãnh Cốc tức giận quát:
- Chín Hạo Nguyệt Tước Tử Vân Đoan, bốn vị Đại Nhật thế tử, một vị Nhật Nguyệt công tử, một đám cao thủ Vân Đoan, cuối cùng bá chủ Vân Đoan Cửu Tước Tử đều chết trong tay Trần Lạc. Mắt ngươi bị mù sao mà dám nói Trần Lạc bị Vân Đoan đánh đến trốn đi?
- A? Ta còn tưởng là ai, hóa ra một kẻ thành tựu tiểu tự nhiên.
Phương Thiếu Khanh khinh thường Lãnh Cốc đến nỗi không thèm nhìn thẳng vào gã, nhếch mép nói:
- Nếu Trần Lạc không trốn Vân Đoan vậy tại sao hắn biến mất?
- Lạc gia biến mất vì trời giáng thẩm phán, Lạc gia không muốn gây ra tai nạn nên mới biến mất!
- Chậc chậc, sợ thì thừa nhận là sợ, không biết xấu hổ lấy cớ sợ gây tai nạn gì đó làm chi?
- Tổ cha ngươi, Phương Thiếu Khanh, còn dám nói bậy nữa có tin lão tử xé miệng ngươi ra không?
- Chỉ bằng vào ngươi sao? Phương Thiếu Khanh ta búng tay một cái là cho ngươi ra tro!
- Bà nội ngươi!
- Lạc gia vốn là người tiêu sái tùy ý.
Tần Phấn muốn hỏi điều gì, nhưng lời đến bên môi gã không mở miệng được.
Thiên tiên sinh biết điều Tần Phấn muốn hỏi, lắc đầu nói:
- Tần công tử, ta đã nói với công tử rồi, ta không bao giờ bói quẻ liên quan đến Lạc gia.
- Ta luôn muốn hỏi tiên sinh tại sao vậy?
- Bởi vì ta không dám.
- Không dám?
Tần Phấn luôn cho rằng Thiên tiên sinh không bói ra Trần Lạc, ai ngờ đáp án là gã không dám.
- Đúng vậy, không dám.
- Nhưng tại sao?
- Vì ta không muốn dính một chút quan hệ nào với Lạc gia, dù chỉ là bói quẻ thì ta không dám mạo hiểm như vậy.
Tần Phấn nghe xong thấy thắt não.
Thiên tiên sinh nhìn Tần Phấn, nói:
- Mười mấy năm trước ta vốn định nhắc nhở Tần công tử, tiếc rằng lúc phát hiện thì công tử đã là bằng hữu của Lạc gia nên không nói đến nữa. Ta biết dù nói rõ ràng với Tần công tử, cá tính của công tử sẽ không vì thứ hư vô mờ mịt mà từ bỏ một bằng hữu hiếm có. Nhưng Tần công tử đừng quá lo, dính dáng với Lạc gia có lẽ rất tệ, nhưng cũng không phải tuyệt đối.
Tần Phấn lần nữa cảm ơn Thiên tiên sinh, từ biệt gã.
Mặc dù phương thế giới này không có người tin phật, thậm chí không vài người tu phật, nhưng khi Thiên Ngộ Nhân Quả Bi tỏa phật quang thì rất nhiều người không kiềm lòng được nằm sấp trên mặt đất bái lạy, lầm trầm cầu nguyện. Có lẽ bọn họ không tin phật, nhưng phật quang bao phủ phương thế giới này rất là trang nghiêm túc mục. Đặc biệt có phạn âm đầy trời phụ trợ càng trang nghiêm hơn, khiến người ta không kiềm được sinh ra cảm xúc kính sợ phật pháp.
Phật quang ngày càng chói lòa, phạn âm càng lảnh lót, mọi người bắt đầu chịu không nổi ảo diệu mênh mông ẩn chứa trong phật quang. Có người miệng mũi chảy máu, có người đột nhiên nổi điên.
Lúc này giọng Độ Nghiệp phương trượng chùa Phổ Độ quanh quẩn trên bầu trời:
- A di đà phật.
- Tuy Thiên Ngộ Nhân Quả Bi chưa chính thức mở ra, nhưng nở rộ phật quang chứa ảo diệu phật vô thượng mênh mông. Nếu các vị không thể giữ trái tim bình thường, đừng ham muốn tham ngộ ảo diệu trong đó, nếu không nhẹ thì tinh thần hỗn loạn, nặng thì linh hồn tán loạn. Xin các vị hãy cẩn thận hành sự.
Đám người xôn xao, mọi người không còn lá gan ham muốn vô thượng ảo diệu chứa trong phật quang, lần lượt thụt lùi.
Cuối cùng có hai nhóm người ngay từ đầu đã vững vàng đứng gần Thiên Ngộ Nhân Quả Bi, như thể không bị phật quang ảnh hưởng. Là nhóm Nhân Linh chi thư Thiên Hành giả do Thần Toán Tử Thiên Tà dẫn đầu. Còn có Tịch Nhược Trần, Hạ Hầu Kích, Phương Thiếu Khanh.
Tịch Nhược Trần khoanh tay đứng thẳng, phật quang tôn lên áo đỏ càng bắt mắt. Khuôn mặt đẹp trai, nụ cười nho nhã làm các thiếu nữ mê mẩn. Thần Toán Tử Thiên Tà đứng yên, khác là gã ôm hai tay, bộ dáng nhàn nhã. Mặt Thần Toán Tử Thiên Tà cũng đẹp trai, treo nụ cười bí hiểm, như thể mọi chuyện xảy ra nơi đây không liên quan gì gã, tất cả nằm gọn trong tay gã.
Thần Toán Tử Thiên Tà mỉm cười nói:
- Mười năm không gặp, Tịch Công Tử thay đổi làm người ta mở rộng tầm mắt.
- Vậy sao?
Tịch Nhược Trần không nhìn Thần Toán Tử Thiên Tà, mắt gã chỉ theo dõi Thiên Ngộ Nhân Quả Bi.
Tịch Nhược Trần nói:
- Thiên Tà nhà ngươi càng khiến ta mở rộng tầm mắt hơn.
- Tịch Công Tử thật khiêm tốn, sao ta có thể đánh đồng với Tịch Công Tử được? Không thể so sánh.
Thần Toán Tử Thiên Tà nhìn Thiên Ngộ Nhân Quả Bi, gã nhắm mắt lại như đang cảm nhận ảo diệu chứa trong phật quang:
- Tịch Công Tử lắng đọng mười năm hôm nay công khai lộ mặt chắc sẽ không lại ẩn mình đi?
- Tịch Nhược Trần ta chỉ là một tiểu nhân vật, Thiên Tà lão đệ quá xem trọng ta?
- Ha? Tiểu nhân vật?
Thần Toán Tử Thiên Tà buồn cười nói:
- Nếu Huyết Công Tử thành tựu thập nhị dực bất tử bất diệt là tiểu nhân vật thì phương thế giới này còn ai dám nói mình là đại nhân vật?
- Thế giới này có rất nhiều đại nhân vật. Như đại danh đỉnh đỉnh nghịch thiên Lạc gia, như Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, như Thiên Tử Gia Cát Thiên Biên, như Thượng Cổ Thiên Vương Thương Vô Tà, như Thượng Cổ Địa Vương Mộ Vân Không, như thế giới chi tử Nghịch Lang Gia. Những người này đều là đại nhân vật đương thời, bọn họ là đại nhân vật được công nhận, chính Vân Đoan cũng thừa nhận.
Tịch Nhược Trần nhắc đến mấy người kia đúng là đại nhân vật thế giới đương thời công nhận. Tuy nhiên Tịch Nhược Trần nói câu này nghe rõ mùi ghen tỵ, đặc biệt câu cuối chính Vân Đoan cũng thừa nhận, bên trong xen lẫn không phục và ghen ghét. Mọi người nghe rõ ràng, Thần Toán Tử Thiên Tà được gọi là trên thông thiên văn dưới rành địa lý tất nhiên cũng biét.
Thần Toán Tử Thiên Tà lắc đầu cười bí hiểm:
- Nên ta luôn muốn nói, Vân Đoan đánh giá thấp Tịch Công Tử là sai lầm không thể tha thứ của bọn họ.
Tịch Nhược Trần khiêm tốn nói:
- Tịch Nhược Trần ta chỉ là một tiểu nhân vật.
Nhưng khóe môi nhếch cao chứng minh Tịch Nhược Trần hưởng thụ lời khen nịnh của Thần Toán Tử Thiên Tà.
Trong khi Thần Toán Tử Thiên Tà, Tịch Nhược Trần nói chuyện chợt có người lên tiếng:
- Hừ! Đại nhân vật? Có người cố ý gây chú ý, nghịch thiên mà đi, hiện tại vừa ra tay liền bị thẩm phán, không khác gì phế vật. Đại nhân vật gì? Cười chết người, cuối cùng bị Vân Đoan đánh phải bỏ trốn.
Đó là Phương Thiếu Khanh theo sau lưng Tịch Nhược Trần. Phương Thiếu Khanh không nói thẳng tên ai, nhưng mọi người nghe ra gã đang ý chỉ nghịch thiên Lạc gia. Giọng điệu Phương Thiếu Khanh tràn ngập khinh thường, trào phúng. Phương Thiếu Khanh còn ghi hận ngày xưa thua Lạc gia, một năm trước Lạc gia phá ngày vui của nhị đệ gã, Phương Thiên Nam, tiêu diệt phân thân của gã. Phương Thiếu Khanh không nuốt trôi cục tức này.
Phương Thiếu Khanh mới nói xong có tiếng mắng vang lên:
- Bà nội nó, Phương Thiếu Khanh, con mắt nào của ngươi thấy Lạc gia bị Vân Đoan đánh bỏ trốn?
Một người bề ngoài lôi thôi bước ra, chính là Lãnh Cốc được người gọi là Lãnh nhị gia. Lãnh Cốc không cho phép ai nói xấu Trần Lạc.
Lãnh Cốc tức giận quát:
- Chín Hạo Nguyệt Tước Tử Vân Đoan, bốn vị Đại Nhật thế tử, một vị Nhật Nguyệt công tử, một đám cao thủ Vân Đoan, cuối cùng bá chủ Vân Đoan Cửu Tước Tử đều chết trong tay Trần Lạc. Mắt ngươi bị mù sao mà dám nói Trần Lạc bị Vân Đoan đánh đến trốn đi?
- A? Ta còn tưởng là ai, hóa ra một kẻ thành tựu tiểu tự nhiên.
Phương Thiếu Khanh khinh thường Lãnh Cốc đến nỗi không thèm nhìn thẳng vào gã, nhếch mép nói:
- Nếu Trần Lạc không trốn Vân Đoan vậy tại sao hắn biến mất?
- Lạc gia biến mất vì trời giáng thẩm phán, Lạc gia không muốn gây ra tai nạn nên mới biến mất!
- Chậc chậc, sợ thì thừa nhận là sợ, không biết xấu hổ lấy cớ sợ gây tai nạn gì đó làm chi?
- Tổ cha ngươi, Phương Thiếu Khanh, còn dám nói bậy nữa có tin lão tử xé miệng ngươi ra không?
- Chỉ bằng vào ngươi sao? Phương Thiếu Khanh ta búng tay một cái là cho ngươi ra tro!
- Bà nội ngươi!
/1351
|