Vân Khởi mới nói xong lại có ba người xuất hiện, là ba nam nhân, ba vị bá chủ ngoài hoàng tộc Vân Đoan. Đại Thế Tử, Đại Công Tử, Đại Tước Tử. Tần Phấn không chỉ biết mặt bọn họ, còn biết kế hoạch của Tam hoàng tử Vân Khởi chơi đùa ba vị bá chủ trong lòng bàn tay. Nhưng thấy Đại Công Tử, Đại Tước Tử, Đại Thế Tử xuất hiện trong không gian nhân quả, Tần Phấn mới biết sự việc phức tpạ hơn gã tưởng tượng rất nhiều.
Vân Khởi liếc ba người, thản nhiên nói:
- Ba vị, lâu không gặp.
Đại Thế Tử, Đại Công Tử, Đại Tước Tử nhìn Vân Khởi chằm chằ, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Có tức giận, không phục, nhiều nghi ngờ.
Đại Công Tử hừ lạnh một tiếng:
- Vân Khởi, thì ra ngươi sớm biết ba chúng ta cũng có nhân quả.
- Chuyện nhân quả biết hay không cũng chẳng sao. Biết thì sao? Không biết lại như thế nào? Nên xảy ra rốt cuộc vẫn xảy ra, không ai ngăn cản được, đây chính là nhân quả.
Đại Công Tử lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết ba chúng ta cũng là thiên mệnh chi nhân?
Một thanh âm vang lên:
- Ta không biết Vân Khởi có biết không, nhưng ta thì không ngờ ba vị cũng là thiên mệnh chi nhân.
Câu này không thốt từ miệng Vân Khởi, vì người xuất hiện là Huyết Tộc Ma Vương Tịch Nhược Trần.
Thiên Vương Thương Vô Tà nói:
- Lần này nhân quả mở ra, sinh ra nhiều thiên mệnh, thêm các ngươi không nhiều, thiếu các ngươi không ít.
Thiên Tử Đế Vương Gia Cát Thiên Biên xuất hiện:
- Lần này nhân quả mở ra đúng ra sinh ra nhiều thiên mệnh, nhưng chuyện này không quan trọng, điều quan trọng ai mới là thiên mệnh thuộc về?
Nhân Trung Chi Vương Mạc Vấn Thiên hiện ra:
- Thiên mệnh phương thế giới này này chỉ thuộc về một người, đó là Mạc Vấn Thiên ta!
Linh Vương Thiên Tà đến:
- Thiên mệnh cũng tốt, chân mệnh cũng thế, đều là người ứng kiếp.
Tám người vấn đỉnh thành tựu vương tọa thần thoại Các Thế Kỷ đều xuất hiện. Mạc Vấn Thiên vẫn ngông cuồng, bá đạo như cũ, mọi người cảm giác rõ ràng khí thế vương giả cường đại toát ra từ người gã. Mạc Vấn Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn quét qua, lướt qua Vân Khởi, lướt qua ba bá chủ Vân Đoan.
Mạc Vấn Thiên cười khẩy nói:
- Lần này nhân quả mở ra ta mới biết Vân Đoan tồn tại không đơn giản, nhưng chỉ có thế. Ở trong mắt Mạc Vấn Thiên ta thì Vân Đoan vẫn không là gì, miễn ta muốn có thể tùy thời nghiền Vân Đoan thành tro.
Vân Khởi nói một câu khó hiểu:
- Nhân Vương không uổng là Nhân Vương.
Đại Công Tử không phục:
- Mạc Vấn Thiên, ngươi đừng tưởng rằng vấn đỉnh nhân chi vương tọa, thành tựu Nhân Vương thật sự là có thể hoành hành trong thiên địa. Cho ngươi biết, có lẽ Nhân Vương thế giới này chỉ có mình ngươi, nhưng thiên mệnh chi nhân trừ ngươi ra còn có rất nhiều người.
- Vậy sao?
Mạc Vấn Thiên liếc qua đám người Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà, kiêu ngạo cười nói:
- Vậy chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ đi
Mạc Vấn Thiên biến mất trong không gian nhân quả.
Sau khi nhân quả mở ra, Gia Cát Thiên Biên thoạt trông vẫn như cũ, nhưng mọi người biết gã không còn như xưa, ít nhất không nhường nhịn nữa.
Gia Cát Thiên Biên giở giọng điệu cao sâu khó dò:
- Vân Khởi nhà ngươi là Trái Tim Nhân Quả đúc ra linh hồn. Đại Công Tử, Đại Tước Tử, ký kết khế ước với căn nguyên thế giới cũng có thiên mệnh trong người. Nếu ta đoán đúng thì hai vị hoàng tử, thái tử điện hạ Vân Đoan cũng không đơn giản đúng không?
Vân Khởi không trả lời, ba bá chủ im lặng.
- Xem ra chín vị lão tổ, mấyvị thánh nhân luôn chúa tể căn nguyên thế giới sắp phải nhức đầu.
Vân Khởi mở miệng nói:
- Thiên tử không uổng là thiên tử.
- Ha ha ha.
Gia Cát Thiên Biên cười tủm tỉm:
- Các vị, cáo từ, là địch là bạn, ngày sau sẽ biết.
Gia Cát Thiên Biên biến mất trong không gian nhân quả. Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Thiên Tà cũng đi. Cuối cùng ba bá chủ Vân Đoan không nói không rằng bay đi mất. Bởi vì Nhân Quả chi thư đã tái tạo xong, mục đích bọn họ đến đây chỉ để chính mắt thấy quyển Thiên Địa Kỳ Thư nhân quả. Vân Khởi cũng đi, chỉ còn lại Tần Phấn, Ngạo Phong. Hai người đến là để xem Nhân Quả chi thư, cũng thử vận may xem có gặp Trần Lạc không.
Nhưng bọn họ rất xui, không thấy Trần Lạc trong không gian nhân quả. Nhân Quả chi thư sắp biến mất, Tần Phấn ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Tần Phấn hỏi:
- Chuyến này đi không biết đi đâu về đâu?
Ngạo Phong biết ý Tần Phấn muốn hỏi về sau không biết hai người là địch hay bạn.nhân quả đã mở ra nhưng có rất nhiều điều chưa biết, ít nhất bây giờ là vậy. Nếu có thể, Ngạo Phong, Tần Phấn không muốn tham gia Nhân Quả Bia mở ra, nhưng hai người biết đúng như Vân Khởi nói, chuyện nhân quả biết hay không cũng chẳng sao. Biết thì sao? Không biết lại như thế nào? Nên xảy ra rốt cuộc vẫn xảy ra, không ai ngăn cản được, đây chính là nhân quả.
Ngạo Phong nói:
- Thuận theo tự nhiên đi, chỉ có thể như vậy.
- Đúng rồi, chỉ có thể như vậy.
Tần Phấn buông tiếng thở dài:
- Vận mệnh luôn khiến người bất đắc dĩ, nhân quả lại cho chúng ta biết ngay từ đầu vận mệnh đã nằm trong tay chúng ta, dù bất đắc dĩ thì đó là chúng ta tự tay tạo ra.
Ngạo Phong chợt hỏi vấn đề kỳ lạ:
- Ngươi nói xem nếu là Lạc gia sẽ làm sao?
Tần Phấn nhướng mày nói:
- Lạc gia sao?
Tần Phấn ngầm nghĩ, bật cười nói:
- Lạc gia chắc chắn sẽ không nói gì, không làm gì. Vì Lạc gia luôn là người tùy ý tiêu sái, tùy ý không quan tâm vận mệnh gì đó, tiêu sái không để ý nhân quả. Đối với Lạc gia thì không cần biết vận mệnh, nhân quả.
- Đúng rồi, Lạc gia luôn là hiện tại có rượu lúc này say, mặc kệ ngày mai như thế nào. Đối với tương lai không biết, Lạc gia sẽ không nghĩ nhiều. Binh đến tướng ngăn nước đến đất chặn, không ngăn được thì chạy, không chặn được thì rút, không chạy được thì la, không rút được thì hét.
- Tâm tính Lạc gia tùy ý, tiêu sái như vậy nhưng tại sao chúng ta không làm được? Vì chúng ta quá để ý vụn vặt sao?
- Không, tuyệt đối không phải. Ta cũng có thể không để, không quan tâm.
Đúng vậy, không phải vì quá để ý cái gọi là vận mệnh, nhân quả. Ngạo Phong có thể không quan tâm, Tần Phấn cũng vậy. Nhưng hai người biết ngay từ đầu 9các vị không phải có để ý, quan tâm hay không. Ngạo Phong, Tần Phấn cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Tần Phấn nhìn Nhân Quả chi thư sắp biến mất, mở miệng hỏi:
- Đi không?
Ngạo Phong trả lời:
- Đi.
Hai người biến mất trong không gian nhân quả.
Mọi người đều biến mất, trong không gian nhân quả lại xuất hiện ba người, là ba nữ nhân. Thiên Duyên Nương Nương, Mỹ U U, Chúng Tinh Chi Mẫu.
Thiên Duyên Nương Nương nhìn không gian nhân quả mơ hồ, vặn vẹo, thay đổi, lẩm bẩm:
- Ta cứ nghĩ sau khi nhân quả mở ra nhiều chuyện càng rõ ràng hơn, nhiều vấn đề sẽ có đáp án. Không ngờ đằng sau hiểu biết lại che giấu nhiều câu hỏi hơn.
- Thì đó.
Vẻ mặt Chúng Tinh Chi Mẫu bàng hoàng thì thào:
- Một nhân quả sinh ra nhiều người ứng kiếp, có thiên mệnh, chân mệnh, có tụ tập cả thiên mệnh và chân mệnh, có mệnh chưa biết, có mệnh biến số, bốn vận mệnh tụ tập đủ.
Vân Khởi liếc ba người, thản nhiên nói:
- Ba vị, lâu không gặp.
Đại Thế Tử, Đại Công Tử, Đại Tước Tử nhìn Vân Khởi chằm chằ, ánh mắt cực kỳ phức tạp. Có tức giận, không phục, nhiều nghi ngờ.
Đại Công Tử hừ lạnh một tiếng:
- Vân Khởi, thì ra ngươi sớm biết ba chúng ta cũng có nhân quả.
- Chuyện nhân quả biết hay không cũng chẳng sao. Biết thì sao? Không biết lại như thế nào? Nên xảy ra rốt cuộc vẫn xảy ra, không ai ngăn cản được, đây chính là nhân quả.
Đại Công Tử lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết ba chúng ta cũng là thiên mệnh chi nhân?
Một thanh âm vang lên:
- Ta không biết Vân Khởi có biết không, nhưng ta thì không ngờ ba vị cũng là thiên mệnh chi nhân.
Câu này không thốt từ miệng Vân Khởi, vì người xuất hiện là Huyết Tộc Ma Vương Tịch Nhược Trần.
Thiên Vương Thương Vô Tà nói:
- Lần này nhân quả mở ra, sinh ra nhiều thiên mệnh, thêm các ngươi không nhiều, thiếu các ngươi không ít.
Thiên Tử Đế Vương Gia Cát Thiên Biên xuất hiện:
- Lần này nhân quả mở ra đúng ra sinh ra nhiều thiên mệnh, nhưng chuyện này không quan trọng, điều quan trọng ai mới là thiên mệnh thuộc về?
Nhân Trung Chi Vương Mạc Vấn Thiên hiện ra:
- Thiên mệnh phương thế giới này này chỉ thuộc về một người, đó là Mạc Vấn Thiên ta!
Linh Vương Thiên Tà đến:
- Thiên mệnh cũng tốt, chân mệnh cũng thế, đều là người ứng kiếp.
Tám người vấn đỉnh thành tựu vương tọa thần thoại Các Thế Kỷ đều xuất hiện. Mạc Vấn Thiên vẫn ngông cuồng, bá đạo như cũ, mọi người cảm giác rõ ràng khí thế vương giả cường đại toát ra từ người gã. Mạc Vấn Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn quét qua, lướt qua Vân Khởi, lướt qua ba bá chủ Vân Đoan.
Mạc Vấn Thiên cười khẩy nói:
- Lần này nhân quả mở ra ta mới biết Vân Đoan tồn tại không đơn giản, nhưng chỉ có thế. Ở trong mắt Mạc Vấn Thiên ta thì Vân Đoan vẫn không là gì, miễn ta muốn có thể tùy thời nghiền Vân Đoan thành tro.
Vân Khởi nói một câu khó hiểu:
- Nhân Vương không uổng là Nhân Vương.
Đại Công Tử không phục:
- Mạc Vấn Thiên, ngươi đừng tưởng rằng vấn đỉnh nhân chi vương tọa, thành tựu Nhân Vương thật sự là có thể hoành hành trong thiên địa. Cho ngươi biết, có lẽ Nhân Vương thế giới này chỉ có mình ngươi, nhưng thiên mệnh chi nhân trừ ngươi ra còn có rất nhiều người.
- Vậy sao?
Mạc Vấn Thiên liếc qua đám người Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà, kiêu ngạo cười nói:
- Vậy chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ đi
Mạc Vấn Thiên biến mất trong không gian nhân quả.
Sau khi nhân quả mở ra, Gia Cát Thiên Biên thoạt trông vẫn như cũ, nhưng mọi người biết gã không còn như xưa, ít nhất không nhường nhịn nữa.
Gia Cát Thiên Biên giở giọng điệu cao sâu khó dò:
- Vân Khởi nhà ngươi là Trái Tim Nhân Quả đúc ra linh hồn. Đại Công Tử, Đại Tước Tử, ký kết khế ước với căn nguyên thế giới cũng có thiên mệnh trong người. Nếu ta đoán đúng thì hai vị hoàng tử, thái tử điện hạ Vân Đoan cũng không đơn giản đúng không?
Vân Khởi không trả lời, ba bá chủ im lặng.
- Xem ra chín vị lão tổ, mấyvị thánh nhân luôn chúa tể căn nguyên thế giới sắp phải nhức đầu.
Vân Khởi mở miệng nói:
- Thiên tử không uổng là thiên tử.
- Ha ha ha.
Gia Cát Thiên Biên cười tủm tỉm:
- Các vị, cáo từ, là địch là bạn, ngày sau sẽ biết.
Gia Cát Thiên Biên biến mất trong không gian nhân quả. Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Thiên Tà cũng đi. Cuối cùng ba bá chủ Vân Đoan không nói không rằng bay đi mất. Bởi vì Nhân Quả chi thư đã tái tạo xong, mục đích bọn họ đến đây chỉ để chính mắt thấy quyển Thiên Địa Kỳ Thư nhân quả. Vân Khởi cũng đi, chỉ còn lại Tần Phấn, Ngạo Phong. Hai người đến là để xem Nhân Quả chi thư, cũng thử vận may xem có gặp Trần Lạc không.
Nhưng bọn họ rất xui, không thấy Trần Lạc trong không gian nhân quả. Nhân Quả chi thư sắp biến mất, Tần Phấn ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Tần Phấn hỏi:
- Chuyến này đi không biết đi đâu về đâu?
Ngạo Phong biết ý Tần Phấn muốn hỏi về sau không biết hai người là địch hay bạn.nhân quả đã mở ra nhưng có rất nhiều điều chưa biết, ít nhất bây giờ là vậy. Nếu có thể, Ngạo Phong, Tần Phấn không muốn tham gia Nhân Quả Bia mở ra, nhưng hai người biết đúng như Vân Khởi nói, chuyện nhân quả biết hay không cũng chẳng sao. Biết thì sao? Không biết lại như thế nào? Nên xảy ra rốt cuộc vẫn xảy ra, không ai ngăn cản được, đây chính là nhân quả.
Ngạo Phong nói:
- Thuận theo tự nhiên đi, chỉ có thể như vậy.
- Đúng rồi, chỉ có thể như vậy.
Tần Phấn buông tiếng thở dài:
- Vận mệnh luôn khiến người bất đắc dĩ, nhân quả lại cho chúng ta biết ngay từ đầu vận mệnh đã nằm trong tay chúng ta, dù bất đắc dĩ thì đó là chúng ta tự tay tạo ra.
Ngạo Phong chợt hỏi vấn đề kỳ lạ:
- Ngươi nói xem nếu là Lạc gia sẽ làm sao?
Tần Phấn nhướng mày nói:
- Lạc gia sao?
Tần Phấn ngầm nghĩ, bật cười nói:
- Lạc gia chắc chắn sẽ không nói gì, không làm gì. Vì Lạc gia luôn là người tùy ý tiêu sái, tùy ý không quan tâm vận mệnh gì đó, tiêu sái không để ý nhân quả. Đối với Lạc gia thì không cần biết vận mệnh, nhân quả.
- Đúng rồi, Lạc gia luôn là hiện tại có rượu lúc này say, mặc kệ ngày mai như thế nào. Đối với tương lai không biết, Lạc gia sẽ không nghĩ nhiều. Binh đến tướng ngăn nước đến đất chặn, không ngăn được thì chạy, không chặn được thì rút, không chạy được thì la, không rút được thì hét.
- Tâm tính Lạc gia tùy ý, tiêu sái như vậy nhưng tại sao chúng ta không làm được? Vì chúng ta quá để ý vụn vặt sao?
- Không, tuyệt đối không phải. Ta cũng có thể không để, không quan tâm.
Đúng vậy, không phải vì quá để ý cái gọi là vận mệnh, nhân quả. Ngạo Phong có thể không quan tâm, Tần Phấn cũng vậy. Nhưng hai người biết ngay từ đầu 9các vị không phải có để ý, quan tâm hay không. Ngạo Phong, Tần Phấn cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Tần Phấn nhìn Nhân Quả chi thư sắp biến mất, mở miệng hỏi:
- Đi không?
Ngạo Phong trả lời:
- Đi.
Hai người biến mất trong không gian nhân quả.
Mọi người đều biến mất, trong không gian nhân quả lại xuất hiện ba người, là ba nữ nhân. Thiên Duyên Nương Nương, Mỹ U U, Chúng Tinh Chi Mẫu.
Thiên Duyên Nương Nương nhìn không gian nhân quả mơ hồ, vặn vẹo, thay đổi, lẩm bẩm:
- Ta cứ nghĩ sau khi nhân quả mở ra nhiều chuyện càng rõ ràng hơn, nhiều vấn đề sẽ có đáp án. Không ngờ đằng sau hiểu biết lại che giấu nhiều câu hỏi hơn.
- Thì đó.
Vẻ mặt Chúng Tinh Chi Mẫu bàng hoàng thì thào:
- Một nhân quả sinh ra nhiều người ứng kiếp, có thiên mệnh, chân mệnh, có tụ tập cả thiên mệnh và chân mệnh, có mệnh chưa biết, có mệnh biến số, bốn vận mệnh tụ tập đủ.
/1351
|