Bạch Phiêu Phiêu nín khóc, lau khô nước mắt, nàng nhìn Táng Hoa, hỏi:
- Táng Hoa tỷ tỷ nói thật không?
- Cô nương ngốc, Nhân Thư hiện thế tràn ngập trứ các loại biến số, chúng ta cũng không biết cuối cùng sẽ như thế nào. Huống chi ngươi không ngẫm lại xem, Nhân Thư hiện thế không chỉ là chuyện giữa chúng ta, còn rất nhiều người tranh giành. Dù tỷ muội chúng ta chiến đấu vì sứ mệnh cũng không có cơ hội giáp mặt đánh nhau.
Cổ Du Nhiên phụ họa:
- Đúng rồi, chúng ta chiến đấu vì sứ mệnh nhưng còn có thiên mệnh, chân mệnh tranh giành Nhân Thư. Lúc ấy dù chúng ta bảo vệ hay hủy diệt Nhân Thư thì bọn họ đều là kẻ thù lớn nhất của tỷ muội chúng ta.
Mặc cho mọi người khuyên nhủ thế nào thì Bạch Phiêu Phiêu không nghe, một mình nàng ngồi trong góc, hai tay ôm đầu buồn bã nói:
- Mặc kệ lúc đó hỗn loạn cỡ nào, mặc kệ có bao nhiêu người tranh cướp Nhân Thư, có một sự thật không thể thay đổi đó là các người sẽ chiến đấu vì sứ mệnh của mình.
Táng Hoa không an ủi Bạch Phiêu Phiêu nữa, Cổ Du Nhiên cũng vậy. Bởi vì bọn họ không thể phủ nhận sự thật này.
Bạch Phiêu Phiêu lại hỏi một câu không ai trả lời:
- Sứ mệnh thật sự quan trọng đến thế sao? Không thể buông bỏ sao?
Hoàng Tuyền lắc đầu, Tiết Thường Uyển cũng lắc đầu, Ngự Nương lắc đầu, chẳng rõ là bọn họ không biết hay không muốn trả lời.
Cuối cùng Táng Hoa đứng ra nói:
- Phiêu Phiêu, sứ mệnh không cho chúng ta mệnh lệnh mà đó là trách nhiệm của chúng ta. Trách nhiệm này thâm căn cố đế, cũng là bẩm sinh, không phải muốn từ bỏ liền bỏ. Như Thường Uyển, Hoàng Tuyền đã nói, sứ mệnh là ý nghĩa tồn tại của chúng ta.
Nhưng Bạch Phiêu Phiêu không muốn, nàng không muốn chút nào:
- Nhưng... Nhưng mà...
Ngự Nương mắng:
- Nhưng nhị gì? Ta đã nói với ngươi rồi, sự việc không tệ hại như ngươi nghĩ. Đây vốn là chuyện rất bình thường, cực kỳ bình thường, chỉ tại ngươi suy nghĩ quá phức tạp!
- Bạch Phiêu Phiêu, ngươi không nghe Hoa tỷ nói sao? Không có gì, bị ngươi quậy lên làm như tỷ muội chúng ta sẽ thật sự trở mặt thành thù. Ngươi vừa khóc vừa la, muốn gì? Chỉ có ngươi để ý tình nghĩa tỷ muội còn chúng ta thì không sao?
- Chuyện này nói trắng ra như hai Vinh Diệu đoàn tranh cướp bảo bối tài nguyên, ai giành được là bản lĩnh của người đó, không cướp được chỉ trách mình dở, không chết người. Ngươi muốn gì đây?
Bạch Phiêu Phiêu chớp mắt:
- Thật sự như vậy sao?
Bạch Phiêu Phiêu đứng dậy, nhìn thẳng Táng Hoa.
Táng Hoa gật đầu, nói:
- Đúng là vậy, tuy chúng ta không thể từ bỏ sứ mệnh nhưng không có nghĩa là nếu không hoàn thành sẽ chết.
Nghe nói không hoàn thành sứ mệnh cũng không chết người, Bạch Phiêu Phiêu nhẹ nhõm hẳn ra:
- A! Vậy sao các người không nói sớm? Thật tình, hại ta uổng công lo lắng. Hai chữ sứ mệnh quá nặng nề, làm ta tưởng đâu các người không hoàn thành sứ mệnh sẽ chết.
- Ngươi cứ hỏi đông hỏi tây, lại khóc lại la, bảo chúng ta nói thế nào?
Bị Ngự Nương giễu cợt, Bạch Phiêu Phiêu đỏ mặt, lúng ta lúng túng.
Ngự Nương bắt được cơ hội tiếp tục cười nhạo:
- Ui chao, còn biết đỏ mặt, sao không khóc nữa đi? Sao không quậy nữa xem? Mớiu rồi ngươi khóc la rất vui, còn nạt ta, giỏi lắm, Bạch Phiêu Phiêu, ngươi giỏi.
Bạch Phiêu Phiêu ngượng nghịu cúi đầu nói:
- Đáng ghét, đừng nói nữa, ta sai được chưa?
Bạch Phiêu Phiêu biết cá tính của Ngự Nương, nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ bị Ngự Nương gbiễu cợt nàng mãi.
May mắn Ngự Nương hỏi vấn đề mọi người vô cùng quan tâm:
- Hoa tỷ, Lạc Anh đâu? Tình huống của Lạc Anh bây giờ đỡ không?
Từ sau Táng Cổ Phong thì Lạc Anh hơi điên dại, đại khai sát giới trong đại vũ trụ vô tận hải. Khi Trần Lạc xuất hiện thì Lạc Anh cũng hiện ra theo. Cuối cùng vì không để Lạc Anh bị điên, mấy nữ nhân hợp sức phong ấn nàng lại, luôn bị Táng Hoa canh chừng. Nhưng từ đó Táng Hoa mất tích, các nàng không biết tình huống của Lạc Anh thế nào.
Không chỉ Tiết Thường Uyển muốn biết tin, Ngự Nương, Cổ Du Nhiên, Hoàng Tuyền, Bạch Phiêu Phiêu đều muốn biết. Bởi vì bọn họ có thể trở thành tỷ muội với nhau toàn vì Lạc Anh, không khoa trương khi nói Lạc Anh là sự ràng buộc giữa các nàng.
- Không thấy Anh Tử.
- Cái gì??
Táng Hoa nói câu đó làm các nữ nhân giật mình.
- Sao không thấy được? Chẳng phải Anh Tử đã bị phong ấn sao? Tại sao...
- Chẳng lẽ là vì nhân quả mở ra?
Táng Hoa gật đầu, nói:
- Anh Tử dù gì truyền thừa từ thần tộc phượng hoàng, ta biết nhân quả mở ra sẽ ảnh hưởng đến nàng. Vì tránh cho tình huống bất ngờ xảy ra, ta định mang Anh Tử đi tìm Trường Hận, hy vọng nhờ vào lực lượng Trường Hận phong ấn Anh Tử.
- Nhưng không tìm được Trường Hận, giữa đường huyết mạch phượng hoàng trong cơ thể Trường Hận bị nhân quả ảnh hưởng hoàn toàn thức tỉnh.
- Bạch Phiêu Phiêu trong trạng thái điên, huyết mạch phượng hoàng hoàn toàn biến dị, trở nên vô cùng tà ác. Ta không cách nào áp chế...
- Hoa tỷ nói là Anh Tử đã tỉnh?
- Tỉnh rồi.
- Vậy nàng đi đâu?
Táng Hoa lắc đầu, nàng không biết Lạc Anh đã đi đâu.
Táng Hoa nói tiếp:
- Sau khi Anh Tử thức tỉnh đánh ta bị thương, sau đó biến mất. Mấy năm nay ta luôn tìm nàng, tiếc rằng mãi đến bây giờ vẫn không tìm được tung tích.
- Anh Tử đánh Hoa tỷ bị thương? Tỷ tỷ có bị gì không?
- Hiện tại đã không sao.
- Anh Tử thức tỉnh rồi vẫn bị điên?
Táng Hoa ngần ngừ giây lát:
- Điên còn hơn trước kia.
- A!
Tiết Thường Uyển, Ngự Nương, Hoàng Tuyền, Bạch Phiêu Phiêu nhìn nhau, tập thể im lặng.
Ngự Nương hỏi:
- Mấy ngày nữa Nhân Thư sẽ hoàn thành tái tạo, có khi nào Anh Tử sẽ xuất hiện không?
- Anh Tử trong cơn điên không chừng sẽ không quan tâm sứ mệnh thần tộc phượng hoàng. Mấy ngày nữa Nhân Thư hoàn thành tái tạo, Lạc Anh có xuất hiện hay không quyết định bởi một người.
Táng Hoa không nói tên người đó nhưng các nàng biết đó là Trần Lạc.
Bạch Phiêu Phiêu hỏi một câu nàng không muốn nhưng không thể không hỏi:
- Lạc Anh sau khi điên có phải vẫn... Với Trần Lạc?
Táng Hoa nhìn Bạch Phiêu Phiêu, lắc đầu, nàng không trả lời được.
- Chỉ tại tên khốn Trần Lạc! Nếu không phải lúc ở Táng Cổ Phong hắn chém mất tơ tình đứt nhân quả thì sẽ không hại Lạc Anh bị điên! Quá khốn nạn, đừng để ta gặp lại, nếu không ta lột da hắn!
Bạch Phiêu Phiêu rất bực mình Trần Lạc, từ hai mươi năm trước lần đầu tiên gặp nhau thì nàng đã gai mắt hắn. Hai mươi năm sau, khi Tiết Thường Uyển trở nên u buồn vì Trần Lạc, Hạ Mạt trầm lặng vì Hạ Mạt, Lạc Anh điên vì Hạ Mạt, mỗi khi nhớ đến là Bạch Phiêu Phiêu hận không thể xé xác Trần Lạc ra.
Táng Hoa mở miệng hỏi:
- Thường Uyển, có phải ngươi đã gặp Trần Lạc?
Ngự Nương, Hoàng Tuyền ngạc nhiên nhìn sang.
Tiết Thường Uyển không giấu diếm, nàng gật đầu:
- Ừm! Ta đã gặp hắn.
Bạch Phiêu Phiêu tò mò hỏi:
- A? Thường Uyển, ngươi thật sự gặp Trần Lạc? Lúc này hắn xuất hiện chẳng lẽ cũng vì Nhân Thư? Hắn bảo vệ hay hủy diệt Nhân Thư? Hay muốn cướp Nhân Thư?
- Táng Hoa tỷ tỷ nói thật không?
- Cô nương ngốc, Nhân Thư hiện thế tràn ngập trứ các loại biến số, chúng ta cũng không biết cuối cùng sẽ như thế nào. Huống chi ngươi không ngẫm lại xem, Nhân Thư hiện thế không chỉ là chuyện giữa chúng ta, còn rất nhiều người tranh giành. Dù tỷ muội chúng ta chiến đấu vì sứ mệnh cũng không có cơ hội giáp mặt đánh nhau.
Cổ Du Nhiên phụ họa:
- Đúng rồi, chúng ta chiến đấu vì sứ mệnh nhưng còn có thiên mệnh, chân mệnh tranh giành Nhân Thư. Lúc ấy dù chúng ta bảo vệ hay hủy diệt Nhân Thư thì bọn họ đều là kẻ thù lớn nhất của tỷ muội chúng ta.
Mặc cho mọi người khuyên nhủ thế nào thì Bạch Phiêu Phiêu không nghe, một mình nàng ngồi trong góc, hai tay ôm đầu buồn bã nói:
- Mặc kệ lúc đó hỗn loạn cỡ nào, mặc kệ có bao nhiêu người tranh cướp Nhân Thư, có một sự thật không thể thay đổi đó là các người sẽ chiến đấu vì sứ mệnh của mình.
Táng Hoa không an ủi Bạch Phiêu Phiêu nữa, Cổ Du Nhiên cũng vậy. Bởi vì bọn họ không thể phủ nhận sự thật này.
Bạch Phiêu Phiêu lại hỏi một câu không ai trả lời:
- Sứ mệnh thật sự quan trọng đến thế sao? Không thể buông bỏ sao?
Hoàng Tuyền lắc đầu, Tiết Thường Uyển cũng lắc đầu, Ngự Nương lắc đầu, chẳng rõ là bọn họ không biết hay không muốn trả lời.
Cuối cùng Táng Hoa đứng ra nói:
- Phiêu Phiêu, sứ mệnh không cho chúng ta mệnh lệnh mà đó là trách nhiệm của chúng ta. Trách nhiệm này thâm căn cố đế, cũng là bẩm sinh, không phải muốn từ bỏ liền bỏ. Như Thường Uyển, Hoàng Tuyền đã nói, sứ mệnh là ý nghĩa tồn tại của chúng ta.
Nhưng Bạch Phiêu Phiêu không muốn, nàng không muốn chút nào:
- Nhưng... Nhưng mà...
Ngự Nương mắng:
- Nhưng nhị gì? Ta đã nói với ngươi rồi, sự việc không tệ hại như ngươi nghĩ. Đây vốn là chuyện rất bình thường, cực kỳ bình thường, chỉ tại ngươi suy nghĩ quá phức tạp!
- Bạch Phiêu Phiêu, ngươi không nghe Hoa tỷ nói sao? Không có gì, bị ngươi quậy lên làm như tỷ muội chúng ta sẽ thật sự trở mặt thành thù. Ngươi vừa khóc vừa la, muốn gì? Chỉ có ngươi để ý tình nghĩa tỷ muội còn chúng ta thì không sao?
- Chuyện này nói trắng ra như hai Vinh Diệu đoàn tranh cướp bảo bối tài nguyên, ai giành được là bản lĩnh của người đó, không cướp được chỉ trách mình dở, không chết người. Ngươi muốn gì đây?
Bạch Phiêu Phiêu chớp mắt:
- Thật sự như vậy sao?
Bạch Phiêu Phiêu đứng dậy, nhìn thẳng Táng Hoa.
Táng Hoa gật đầu, nói:
- Đúng là vậy, tuy chúng ta không thể từ bỏ sứ mệnh nhưng không có nghĩa là nếu không hoàn thành sẽ chết.
Nghe nói không hoàn thành sứ mệnh cũng không chết người, Bạch Phiêu Phiêu nhẹ nhõm hẳn ra:
- A! Vậy sao các người không nói sớm? Thật tình, hại ta uổng công lo lắng. Hai chữ sứ mệnh quá nặng nề, làm ta tưởng đâu các người không hoàn thành sứ mệnh sẽ chết.
- Ngươi cứ hỏi đông hỏi tây, lại khóc lại la, bảo chúng ta nói thế nào?
Bị Ngự Nương giễu cợt, Bạch Phiêu Phiêu đỏ mặt, lúng ta lúng túng.
Ngự Nương bắt được cơ hội tiếp tục cười nhạo:
- Ui chao, còn biết đỏ mặt, sao không khóc nữa đi? Sao không quậy nữa xem? Mớiu rồi ngươi khóc la rất vui, còn nạt ta, giỏi lắm, Bạch Phiêu Phiêu, ngươi giỏi.
Bạch Phiêu Phiêu ngượng nghịu cúi đầu nói:
- Đáng ghét, đừng nói nữa, ta sai được chưa?
Bạch Phiêu Phiêu biết cá tính của Ngự Nương, nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ bị Ngự Nương gbiễu cợt nàng mãi.
May mắn Ngự Nương hỏi vấn đề mọi người vô cùng quan tâm:
- Hoa tỷ, Lạc Anh đâu? Tình huống của Lạc Anh bây giờ đỡ không?
Từ sau Táng Cổ Phong thì Lạc Anh hơi điên dại, đại khai sát giới trong đại vũ trụ vô tận hải. Khi Trần Lạc xuất hiện thì Lạc Anh cũng hiện ra theo. Cuối cùng vì không để Lạc Anh bị điên, mấy nữ nhân hợp sức phong ấn nàng lại, luôn bị Táng Hoa canh chừng. Nhưng từ đó Táng Hoa mất tích, các nàng không biết tình huống của Lạc Anh thế nào.
Không chỉ Tiết Thường Uyển muốn biết tin, Ngự Nương, Cổ Du Nhiên, Hoàng Tuyền, Bạch Phiêu Phiêu đều muốn biết. Bởi vì bọn họ có thể trở thành tỷ muội với nhau toàn vì Lạc Anh, không khoa trương khi nói Lạc Anh là sự ràng buộc giữa các nàng.
- Không thấy Anh Tử.
- Cái gì??
Táng Hoa nói câu đó làm các nữ nhân giật mình.
- Sao không thấy được? Chẳng phải Anh Tử đã bị phong ấn sao? Tại sao...
- Chẳng lẽ là vì nhân quả mở ra?
Táng Hoa gật đầu, nói:
- Anh Tử dù gì truyền thừa từ thần tộc phượng hoàng, ta biết nhân quả mở ra sẽ ảnh hưởng đến nàng. Vì tránh cho tình huống bất ngờ xảy ra, ta định mang Anh Tử đi tìm Trường Hận, hy vọng nhờ vào lực lượng Trường Hận phong ấn Anh Tử.
- Nhưng không tìm được Trường Hận, giữa đường huyết mạch phượng hoàng trong cơ thể Trường Hận bị nhân quả ảnh hưởng hoàn toàn thức tỉnh.
- Bạch Phiêu Phiêu trong trạng thái điên, huyết mạch phượng hoàng hoàn toàn biến dị, trở nên vô cùng tà ác. Ta không cách nào áp chế...
- Hoa tỷ nói là Anh Tử đã tỉnh?
- Tỉnh rồi.
- Vậy nàng đi đâu?
Táng Hoa lắc đầu, nàng không biết Lạc Anh đã đi đâu.
Táng Hoa nói tiếp:
- Sau khi Anh Tử thức tỉnh đánh ta bị thương, sau đó biến mất. Mấy năm nay ta luôn tìm nàng, tiếc rằng mãi đến bây giờ vẫn không tìm được tung tích.
- Anh Tử đánh Hoa tỷ bị thương? Tỷ tỷ có bị gì không?
- Hiện tại đã không sao.
- Anh Tử thức tỉnh rồi vẫn bị điên?
Táng Hoa ngần ngừ giây lát:
- Điên còn hơn trước kia.
- A!
Tiết Thường Uyển, Ngự Nương, Hoàng Tuyền, Bạch Phiêu Phiêu nhìn nhau, tập thể im lặng.
Ngự Nương hỏi:
- Mấy ngày nữa Nhân Thư sẽ hoàn thành tái tạo, có khi nào Anh Tử sẽ xuất hiện không?
- Anh Tử trong cơn điên không chừng sẽ không quan tâm sứ mệnh thần tộc phượng hoàng. Mấy ngày nữa Nhân Thư hoàn thành tái tạo, Lạc Anh có xuất hiện hay không quyết định bởi một người.
Táng Hoa không nói tên người đó nhưng các nàng biết đó là Trần Lạc.
Bạch Phiêu Phiêu hỏi một câu nàng không muốn nhưng không thể không hỏi:
- Lạc Anh sau khi điên có phải vẫn... Với Trần Lạc?
Táng Hoa nhìn Bạch Phiêu Phiêu, lắc đầu, nàng không trả lời được.
- Chỉ tại tên khốn Trần Lạc! Nếu không phải lúc ở Táng Cổ Phong hắn chém mất tơ tình đứt nhân quả thì sẽ không hại Lạc Anh bị điên! Quá khốn nạn, đừng để ta gặp lại, nếu không ta lột da hắn!
Bạch Phiêu Phiêu rất bực mình Trần Lạc, từ hai mươi năm trước lần đầu tiên gặp nhau thì nàng đã gai mắt hắn. Hai mươi năm sau, khi Tiết Thường Uyển trở nên u buồn vì Trần Lạc, Hạ Mạt trầm lặng vì Hạ Mạt, Lạc Anh điên vì Hạ Mạt, mỗi khi nhớ đến là Bạch Phiêu Phiêu hận không thể xé xác Trần Lạc ra.
Táng Hoa mở miệng hỏi:
- Thường Uyển, có phải ngươi đã gặp Trần Lạc?
Ngự Nương, Hoàng Tuyền ngạc nhiên nhìn sang.
Tiết Thường Uyển không giấu diếm, nàng gật đầu:
- Ừm! Ta đã gặp hắn.
Bạch Phiêu Phiêu tò mò hỏi:
- A? Thường Uyển, ngươi thật sự gặp Trần Lạc? Lúc này hắn xuất hiện chẳng lẽ cũng vì Nhân Thư? Hắn bảo vệ hay hủy diệt Nhân Thư? Hay muốn cướp Nhân Thư?
/1351
|