Trần Lạc không trả lời. Lãnh Cốc nhìn theo tầm mắt Trần Lạc, thấy một người đứng ở phía xa. Lãnh Cốc không thấy rõ đó là ai, không cảm ứng được. Một cái bóng mơ hồ, đứng ở nơi đó như gần trong gang tấc, lại như xa tận chân trời, rất kỳ lạ.
Lãnh Cốc hỏi:
– Người đó là ai?
Trần Lạc nhìn chằm chằm cái bóng, lắc đầu. Với bản lĩnh hiện tại của Trần Lạc nhưng không nhìn thấu đối phương là ai, hắn trực giác quen thuộc, nhưng loại cảm giác này khiến hắn thấy vô cùng xa lạ.
– Tìm ngươi?
– Chắc vậy.
– Là địch hay bạn?
Trần Lạc lại lần nữa lắc đầu, hắn thật tình không biết.
Đột nhiên cái bóng mơ hồ hoàn toàn biến mất.
Trần Lạc nhìn chăm chú không gian, một lúc sau nói:
– Lãnh Cốc, ngươi ở đây chờ chút, ta đi rồi về.
Lãnh Cốc hỏi:
– Lạc gia định đuổi theo người kia?
Trần Lạc gật đầu.
Lãnh Cốc biết chút bản lĩnh của gã không giúp được gì, đành nói:
– Được rồi, vậy Lạc gia cẩn thận chút, ta ở đây chờ.
Trần Lạc lòng máy động, chợt biến mất, khi hắn xuất hiện đã ở trong đại vũ trụ vô tận hải.
Bóng người mơ hồ bước chậm trong đại vũ trụ vô tận hải, nhẹ nhàng như đi dạo trên tầng mây.
Trần Lạc kêu lên, hắn gọi tên người đó:
– Hạ Mạt?
Bóng người mơ hồ nghe cái tên Hạ Mạt thì dừng bước, thanh âm trong trẻo vang lên:
– Rốt cuộc ta vẫn không lừa được ngươi.
Khi bóng người xoay lại, từ mơ hồ trở nên rõ ràng, áo trắng, khuôn mặt điềm tĩnh, đó là Hạ Mạt.
Trước kia Hạ Mạt yên tĩnh như cô bé nhà bên. Hạ Mạt bây giờ cũng rất điềm tĩnh, nhưng không còn là thiếu nữ mà toát ra nhân tức cực kỳ cường đại, loại nhân tức này rất tin thhuần, đặc biệt quang minh, thần thánh, bao la, mênh mông đến mức làm Trần Lạc rất bất ngờ. Nhân tức bao la tôn lên Trần Lạc như vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, ung dung hoa quý. Đặc biệt một đốm đỏ giữa hàng chân mày tôn lên Hạ Mạt vô cùng trang nhã.
Trần Lạc nhìn Hạ Mạt, trong đầu hiện lên lời Nữ Vu từng nói. Nữ Vu bảo Nữ Oa có tộc nhân, có người truyền thừa. Nhìn Hạ Mạt, Trần Lạc mơ hồ chắc chắn nàng là tộc nhân Nữ Oa, có được truyền thừa của Nữ Oa. Chỉ tộc nhân Nữ Oa mới có nhân tức tinh thuần, bao la, nguyên thủy như vậy được.
Trần Lạc dò hỏi:
– Nàng truyền thừa từ tộc nhân Nữ Oa?
– Quả nhiên ngươi biết hết.
Biểu tình của Hạ Mạt rất bình tĩnh, không có gì khác lạ, không có vui buồn hờn giận.
Hạ Mạt lạnh nhạt nói:
– Vậy ngươi cũng nên biết sứ mệnh của Nữ Oa tộc chúng ta.
Nhân Thư là Nữ Oa biến ra, Hạ Mạt là người truyền thừa tộc Nữ Oa, sứ mệnh của nàng không cần nói cũng biết, đương nhiên là chấp chưởng Nhân Thư sắp ra đời.
Từ đầu đến cuối Hạ Mạt chỉ đứng yên, bình tĩnh nhìn Trần Lạc:
– Ngươi… Muốn nắm giữ Nhân Thư phải không?
Hôm nay có quá nhiều người hỏi Trần Lạc câu này, đáp án của hắn vẫn như mấy lần trước, lắc đầu bảo không biết.
Hạ Mạt lại hỏi:
– Ngươi có lý do buộc phải cướp lấy Nhân Thư đúng không?
Trần Lạc gật đầu, đúng là là thấy có lý do cần Nhân Thư.
– Nhưng ngươi không biết có nên đi cướp không?
Hạ Mạt lạnh nhạt nói:
– Là bởi vì chúng ta sao?
– Các người?
– Ngươi biết ta muốn hỏi cái gì.
Biết, sao Trần Lạc không biết Hạ Mạt muốn hỏi gì được? Trong lòng Trần Lạc biết rõ Hạ Mạt muốn hỏi hắn phân vân chưa quyết định nên cướp Nhân Thư hay không phải chăng vì các nàng? Nhóm Táng Hoa, Ngự Nương là truyền thừa đá ngũ sắc, cần bảo vệ Nhân Thư. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển truyền thừa thần tộc cổ xưa, muốn hủy diệt Nhân Thư. Hạ Mạt truyền thừa tộc Nữ Oa, muốn chấp chưởng nhân thư.
Đúng vậy.
Trần Lạc biết.
Nhưng Trần Lạc không biết lý do hắn do dự có phải vì đám nữ nhân này không, hắn luôn tự hỏi lòng mình mãi không được đáp án.
Hạ Mạt nhìn Trần Lạc giữ im lặng, nàng mở miệng nói:
– Xem ra bọn họ đúng, tình cảm thật sự khiến người bị trói buộc, đương nhiên bao gồm cả ta. ta từng vì sứ mệnh mà có tình cảm với ngươi, mặc dù cảm xúc rất nhẹ nhưng ít ra có, đúng không?
– Có lẽ vậy.
– Giờ phút này, ngươi vẫn cảm thấy tất cả chúng ta dùng tình cảm ràng buộc kiềm chế ngươi sao?
Trần Lạc lắc đầu, hắn không biết, cũng không muốn biết đáp án.
Hạ Mạt tiếp tục bảo:
– Ban đầu tình cảm là chuyện của hai người. Nếu tình yêu khiến người bị trói buộc thì đối phương cũng sẽ bị ràng buộc. Ngươi cho rằng chúng ta dùng tình cảm trói buộc ngươi. Chúng ta lại nghĩ là ngươi đang lợi dụng tình cảm trói buộc chúng ta. Rốt cuộc là ai lợi dụng tình cảm của ai, là ai sắp đặt, là ai ở sau lưng thúc đẩy, nào ai biết?
Trước giờ Trần Lạc chưa từng nghĩ sâu xa mấy chuyện nhức đầu này, hắn biết càng nghĩ nhiều thì càng băn khoăn nhiều, có nhiều đắn đo thì không thể theo ý mình.
Trần Lạc hỏi:
– Mọi người rất nhớ nàng, không định về sao?
– Về? Về làm gì?
Trên mặt Hạ Mạt lộ ra chút cảm xúc, là vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu thản nhiên chứa chút thương tiếc:
– Chúng ta có sứ mệnh của riêng mình, cuối cùng sẽ chiến đấu vì sứ mệnh riêng mình, tình cảm từng có chỉ có thể hy sinh vì sứ mệnh.
– Nàng suy nghĩ quá phức tạp.
– Không phải ta nghĩ phức tạp mà bản thân chuyện này đã rất phức tạp, không đúng sao?
– Thật ra ta cảm thấy làm người nên hồ đồ một chút tốt hơn, đừng quá nghiêm túc.
Nữ nhân là sinh linh phức tạp nhất trong thiên địa, cũng là sinh linh có nhiều tình cảm nhất, ít ra Trần Lạc nghĩ vậy. Nhân Thư tuy dính dáng đến ân oán đá ngũ sắc, thần tộc cổ xưa gì đó, nghe thì phức tạp nhưng thật ra cũng không có gì. Trần Lạc không ttin thứ gọi là tuyệt đối, trong phương thế giới này không có chuyện gì là không thể giải quyết.
Sau khi chia tay Hạ Mạt, Trần Lạc trở về chỗ cũ. Lãnh Cốc nogan ngoãn ngồi yên chờ, thấy Trần Lạc về gã liền hỏi có chuyện gì. Trần Lạc lắc đầu không chịu nói. Lãnh Cốc biết khôn không ép hỏi, gã cùng Trần Lạc uống rượu say mèm.
Trung Ương học phủ.
Khi các đệ tử chìm đắm trong giật mình Lạc gia mang lại mấy hôm trước, không biết từ đâu rộ lên tin vỉa hè là ngày mai Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt sẽ công khai xuất hiện. Tin tức truyền ra, trong hộc phủ sôi trào. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt là cao thủ nổi tiếng nhất đương thời, được thiếu niên, thiếu nữ tôn sùng là thần tượng, được tiếng là người bảo vệ thời đại. Bình thường một, hai nhân kiệt xuất hiện đủ làm người ta điên cuồng, lần này Thập Nhị Nhân Kiệt có mặt đông đủ, sao không khiến người háo hức?
Nhất là Vân Phi Dương được tiếng đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, danh tiếng của gã gần ngang bằng Lạc gia, Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, được tôn là truyền kỳ một thế hệ.
Tin vỉa hè dù sao chỉ là vỉa hè, không ai biết là thật hay giả. Nhưng có một số người tôn sùng điên cuồng vì nghiệm chứng thật giả mà hưng phấn thức trắng, suốt đêm tuần tra trong Trung Ương học phủ để trước tiên chính mắt thấy thần tượng của lòng mình. Sáng hôm sau, khi mặt trời mới mọc, Trung Ương học phủ thức giấc. Có người nói Thập Nhị Nhân Kiệt thật sự xuất hiện, ngay trước cửa cổng.
Lãnh Cốc hỏi:
– Người đó là ai?
Trần Lạc nhìn chằm chằm cái bóng, lắc đầu. Với bản lĩnh hiện tại của Trần Lạc nhưng không nhìn thấu đối phương là ai, hắn trực giác quen thuộc, nhưng loại cảm giác này khiến hắn thấy vô cùng xa lạ.
– Tìm ngươi?
– Chắc vậy.
– Là địch hay bạn?
Trần Lạc lại lần nữa lắc đầu, hắn thật tình không biết.
Đột nhiên cái bóng mơ hồ hoàn toàn biến mất.
Trần Lạc nhìn chăm chú không gian, một lúc sau nói:
– Lãnh Cốc, ngươi ở đây chờ chút, ta đi rồi về.
Lãnh Cốc hỏi:
– Lạc gia định đuổi theo người kia?
Trần Lạc gật đầu.
Lãnh Cốc biết chút bản lĩnh của gã không giúp được gì, đành nói:
– Được rồi, vậy Lạc gia cẩn thận chút, ta ở đây chờ.
Trần Lạc lòng máy động, chợt biến mất, khi hắn xuất hiện đã ở trong đại vũ trụ vô tận hải.
Bóng người mơ hồ bước chậm trong đại vũ trụ vô tận hải, nhẹ nhàng như đi dạo trên tầng mây.
Trần Lạc kêu lên, hắn gọi tên người đó:
– Hạ Mạt?
Bóng người mơ hồ nghe cái tên Hạ Mạt thì dừng bước, thanh âm trong trẻo vang lên:
– Rốt cuộc ta vẫn không lừa được ngươi.
Khi bóng người xoay lại, từ mơ hồ trở nên rõ ràng, áo trắng, khuôn mặt điềm tĩnh, đó là Hạ Mạt.
Trước kia Hạ Mạt yên tĩnh như cô bé nhà bên. Hạ Mạt bây giờ cũng rất điềm tĩnh, nhưng không còn là thiếu nữ mà toát ra nhân tức cực kỳ cường đại, loại nhân tức này rất tin thhuần, đặc biệt quang minh, thần thánh, bao la, mênh mông đến mức làm Trần Lạc rất bất ngờ. Nhân tức bao la tôn lên Trần Lạc như vị hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, ung dung hoa quý. Đặc biệt một đốm đỏ giữa hàng chân mày tôn lên Hạ Mạt vô cùng trang nhã.
Trần Lạc nhìn Hạ Mạt, trong đầu hiện lên lời Nữ Vu từng nói. Nữ Vu bảo Nữ Oa có tộc nhân, có người truyền thừa. Nhìn Hạ Mạt, Trần Lạc mơ hồ chắc chắn nàng là tộc nhân Nữ Oa, có được truyền thừa của Nữ Oa. Chỉ tộc nhân Nữ Oa mới có nhân tức tinh thuần, bao la, nguyên thủy như vậy được.
Trần Lạc dò hỏi:
– Nàng truyền thừa từ tộc nhân Nữ Oa?
– Quả nhiên ngươi biết hết.
Biểu tình của Hạ Mạt rất bình tĩnh, không có gì khác lạ, không có vui buồn hờn giận.
Hạ Mạt lạnh nhạt nói:
– Vậy ngươi cũng nên biết sứ mệnh của Nữ Oa tộc chúng ta.
Nhân Thư là Nữ Oa biến ra, Hạ Mạt là người truyền thừa tộc Nữ Oa, sứ mệnh của nàng không cần nói cũng biết, đương nhiên là chấp chưởng Nhân Thư sắp ra đời.
Từ đầu đến cuối Hạ Mạt chỉ đứng yên, bình tĩnh nhìn Trần Lạc:
– Ngươi… Muốn nắm giữ Nhân Thư phải không?
Hôm nay có quá nhiều người hỏi Trần Lạc câu này, đáp án của hắn vẫn như mấy lần trước, lắc đầu bảo không biết.
Hạ Mạt lại hỏi:
– Ngươi có lý do buộc phải cướp lấy Nhân Thư đúng không?
Trần Lạc gật đầu, đúng là là thấy có lý do cần Nhân Thư.
– Nhưng ngươi không biết có nên đi cướp không?
Hạ Mạt lạnh nhạt nói:
– Là bởi vì chúng ta sao?
– Các người?
– Ngươi biết ta muốn hỏi cái gì.
Biết, sao Trần Lạc không biết Hạ Mạt muốn hỏi gì được? Trong lòng Trần Lạc biết rõ Hạ Mạt muốn hỏi hắn phân vân chưa quyết định nên cướp Nhân Thư hay không phải chăng vì các nàng? Nhóm Táng Hoa, Ngự Nương là truyền thừa đá ngũ sắc, cần bảo vệ Nhân Thư. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển truyền thừa thần tộc cổ xưa, muốn hủy diệt Nhân Thư. Hạ Mạt truyền thừa tộc Nữ Oa, muốn chấp chưởng nhân thư.
Đúng vậy.
Trần Lạc biết.
Nhưng Trần Lạc không biết lý do hắn do dự có phải vì đám nữ nhân này không, hắn luôn tự hỏi lòng mình mãi không được đáp án.
Hạ Mạt nhìn Trần Lạc giữ im lặng, nàng mở miệng nói:
– Xem ra bọn họ đúng, tình cảm thật sự khiến người bị trói buộc, đương nhiên bao gồm cả ta. ta từng vì sứ mệnh mà có tình cảm với ngươi, mặc dù cảm xúc rất nhẹ nhưng ít ra có, đúng không?
– Có lẽ vậy.
– Giờ phút này, ngươi vẫn cảm thấy tất cả chúng ta dùng tình cảm ràng buộc kiềm chế ngươi sao?
Trần Lạc lắc đầu, hắn không biết, cũng không muốn biết đáp án.
Hạ Mạt tiếp tục bảo:
– Ban đầu tình cảm là chuyện của hai người. Nếu tình yêu khiến người bị trói buộc thì đối phương cũng sẽ bị ràng buộc. Ngươi cho rằng chúng ta dùng tình cảm trói buộc ngươi. Chúng ta lại nghĩ là ngươi đang lợi dụng tình cảm trói buộc chúng ta. Rốt cuộc là ai lợi dụng tình cảm của ai, là ai sắp đặt, là ai ở sau lưng thúc đẩy, nào ai biết?
Trước giờ Trần Lạc chưa từng nghĩ sâu xa mấy chuyện nhức đầu này, hắn biết càng nghĩ nhiều thì càng băn khoăn nhiều, có nhiều đắn đo thì không thể theo ý mình.
Trần Lạc hỏi:
– Mọi người rất nhớ nàng, không định về sao?
– Về? Về làm gì?
Trên mặt Hạ Mạt lộ ra chút cảm xúc, là vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu thản nhiên chứa chút thương tiếc:
– Chúng ta có sứ mệnh của riêng mình, cuối cùng sẽ chiến đấu vì sứ mệnh riêng mình, tình cảm từng có chỉ có thể hy sinh vì sứ mệnh.
– Nàng suy nghĩ quá phức tạp.
– Không phải ta nghĩ phức tạp mà bản thân chuyện này đã rất phức tạp, không đúng sao?
– Thật ra ta cảm thấy làm người nên hồ đồ một chút tốt hơn, đừng quá nghiêm túc.
Nữ nhân là sinh linh phức tạp nhất trong thiên địa, cũng là sinh linh có nhiều tình cảm nhất, ít ra Trần Lạc nghĩ vậy. Nhân Thư tuy dính dáng đến ân oán đá ngũ sắc, thần tộc cổ xưa gì đó, nghe thì phức tạp nhưng thật ra cũng không có gì. Trần Lạc không ttin thứ gọi là tuyệt đối, trong phương thế giới này không có chuyện gì là không thể giải quyết.
Sau khi chia tay Hạ Mạt, Trần Lạc trở về chỗ cũ. Lãnh Cốc nogan ngoãn ngồi yên chờ, thấy Trần Lạc về gã liền hỏi có chuyện gì. Trần Lạc lắc đầu không chịu nói. Lãnh Cốc biết khôn không ép hỏi, gã cùng Trần Lạc uống rượu say mèm.
Trung Ương học phủ.
Khi các đệ tử chìm đắm trong giật mình Lạc gia mang lại mấy hôm trước, không biết từ đâu rộ lên tin vỉa hè là ngày mai Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt sẽ công khai xuất hiện. Tin tức truyền ra, trong hộc phủ sôi trào. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt là cao thủ nổi tiếng nhất đương thời, được thiếu niên, thiếu nữ tôn sùng là thần tượng, được tiếng là người bảo vệ thời đại. Bình thường một, hai nhân kiệt xuất hiện đủ làm người ta điên cuồng, lần này Thập Nhị Nhân Kiệt có mặt đông đủ, sao không khiến người háo hức?
Nhất là Vân Phi Dương được tiếng đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, danh tiếng của gã gần ngang bằng Lạc gia, Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, được tôn là truyền kỳ một thế hệ.
Tin vỉa hè dù sao chỉ là vỉa hè, không ai biết là thật hay giả. Nhưng có một số người tôn sùng điên cuồng vì nghiệm chứng thật giả mà hưng phấn thức trắng, suốt đêm tuần tra trong Trung Ương học phủ để trước tiên chính mắt thấy thần tượng của lòng mình. Sáng hôm sau, khi mặt trời mới mọc, Trung Ương học phủ thức giấc. Có người nói Thập Nhị Nhân Kiệt thật sự xuất hiện, ngay trước cửa cổng.
/1351
|