Trần Lạc lườm Lãnh Cốc, hắn đi qua chào đám người Hách Thiên Nhai.
Nói đến thì Trần Lạc và Đồ Lão Tà khá thân, tuy mỗi lần gặp Đồ Lão Tà luôn nghe lão hùng hổ đe nẹt, nhưng tận đáy lòng Trần Lạc thích lão già nói năng tùy tiện này. Hai người chưa nói được mấy câu đột nhiên một nam nhân trung niên cầm phất trần chậm rãi từ trên trời giáng xuống.
Thấy nam nhân trung niên, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt với Vân Phi Dương dẫn đầu lập tức hành lễ:
- Kính chào thái thượng trưởng lão.
Nam nhân trung niên được gọi là thái thượng trưởng lão mỉm cười thân thiện, ánh sáng lấp lánh quanh người. Ánh mắt nam nhân trung niên đảo qua tám vị bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần, cuối cùng ngừng lại trên người Trần Lạc.
Nam nhân trung niên nhìn Trần Lạc chằm chằm, mở miệng nói:
- Các vị, mời.
Nam nhân trung niên tay cầm phất trần từ trên trời giáng xuống là viện trưởng Trung Ương nội các, Văn Thiên Thu, cũng là một trong các phủ chủ Trung Ương học phủ. Điều này chưa đến mức làm một số đại nhân vật học phủ, thậm chí Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt hành lễ với Văn Thiên Thu. Bọn họ nể là thân phận thái thượng trưởng lão Trung Ương nội các của Văn Thiên Thu.
Văn Thiên Thu xuất hiện lièn mời mọi người. Các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần đi theo Văn Thiên Thu ngay. Hôm nay bọn họ đến Trung Ương học phủ vì Nhân Thư sắp hoàn thành tái tạo, người nội các thống trị Trung Ương học phủ ra mặt mời, không ai cảm thấy ngạc nhiên. Bọn họ thấy xa hơn bất cứ ai, trong lòng biết mục đích của Trung Ương học phủ, Trần Lạc cũng vậy.
Trần Lạc nhìn mọi người đi theo Văn Thiên Thu, hắn liếc sang Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc. Ba người gật đầu hiểu ý.
Trần Lạc thấy Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản không định đi vào, thuận miệng hỏi:
- Các người...?
Hách Thiên Nhai lắc đầu. Ngụy đại tổng quản thở dài.
Đồ Lão Tà trề môi mắng:
- Lạc tiểu tử, các ngươi vào đi, đám lão tử không hợp với Trung Ương nội các, thấy bọn họ là buồn nôn. Chờ các ngươi đi ra thì cùng lão tử uống rượu một bữa.
Đồ Lão Tà bỏ đi thẳng.
Hách Thiên Nhai giục:
- Tiểu Lạc, đừng nghe lão Tà nói bừa, các ngươi mau vào trong.
Trần Lạc gật đầu, xoay người đi.
Lãnh Cốc bực bội nói:
- Phủ chủ và lão Tà dù gì là đại nhân vật học phủ, mấy năm nay không có công lao cũng hữu khổ lao, lần này ra chuyện như vậy, nội các không cho phép bọn họ tham gia là sao? Hiếp người quá đáng!
Tần Phấn lên tiếng:
- Chuyện Nhân Thư dính dáng rất nhiều, không ai biết sẽ gây ra hậu quả gì. Nhóm Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà không tham gia vào từ mặt nào đó là chuyện tốt, ít nhất là đối với bọn họ.
Tần Phấn bác học, trí tuệ, lý trí nhất trong bốn huynh đệ. Tần Phấn phân tích vấn đề thường nhìn ở góc độ khách quan, Trần Lạc cũng bái phục gã.
9nhân quả không nhân, nhân quả không quả nói:
- Nghe ngươi nói vậy làm ta hơi sợ. Lý ra ta không có hứng thú gì với Nhân Thư, cũng không có tư cách tranh giành. Các ngươi nói xem ta nên đi vào theo hay ở bên ngoài chờ các ngươi?
Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong không đáp, vì bọn họ biết Lãnh Cốc chỉ nói miệng. Nếu không cho Lãnh Cốc vào theo, tính tình gã nóng nảy sẽ trở mặt ngay.
Ngạo Phong lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi đừng vào.
Quả nhiên Lãnh Cốc phản bác lại:
- Chết tiệt, ta chỉ nói chơi!
Bốn người vừa trò chuyện vừa đi. Không lâu sau đám người theo Văn Thiên Thu vào một đại điện, bước vào đại điện bên trong có cảnh khác, nói đúng hơn là bọn họ vào một chỗ thần kỳ. Nơi này không có bầu trời, không có mặt đất, không có hắc ám, chỉ có quang minh. Quang minh đặc biệt tinh thuần, trên trời sương mù mông lung tựa cảnh tiên, cảm giác rất thích thú nhẹ nhàng. Như thể nhi tử lạc đường nhiều năm trở về vòng tay của mẫu thân, cảm giác cực kỳ thân thiết.
Đúng!Chính là loại cảm giác này.
Mọi người đều như thế, các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần, Trần Lạc đều như vậy.
Lãnh Cốc hỏi:
- Chỗ này là đâu?
Trần Lạc lắc đầu ra ý không biết, Ngạo Phong, Tần Phấn cũng lắc đầu.
Lãnh Cốc nói:
- Chỗ này thật thần kỳ, ta thề chỗ này nơi thoải mái nhất ta từng đi qua, thoải mái còn hơn nằm mơ gấp ngàn vạn lần.
Lãnh Cốc ngửa đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy được cái gì, không cảm ứng được gì. Không chỉ Lãnh Cốc, mọi người chung cảm giác. Đám người biểu tình nhiều ít chứa khó hiểu, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt cũng hoang mang tụ lại thảo luận điều gì đó. Rõ ràng Thập Nhị Nhân Kiệt cũng không biết nơi này.
Văn Thiên Thu vung phất trần:
- Các vị, mời ngồi.
Trên bầu trời hiện ra mười mấy hai mươi bàn ghế bạch ngọc, trên bàn đặt mấy mâm trái cây trẻ sơ sinh lấp lánh trong suốt, mấy cái bình bạch ngọc, mấy cái ly.
Trần Lạc, Lãnh Cốc, Ngạo Phong, Tần Phấn thẳng tính, thoải mái ngồi xuống ghế. Lãnh Cốc nhìn mấy trái cây hình dạng như trẻ sơ sinh, da đầu tê dại.
Lãnh Cốc nuốt nước miếng nhỏ giọng hỏi:
- Thứ này là gì? Cũng là linh quả sao? Trông thật đáng sợ.
Tần Phấn suy đoán:
- Nếu ta đoán đúng thì đây chắc là nhân linh quả được ghi trong Các Thế Kỷ.
Lãnh Cốc giật mình kêu lên:
- Cái gì? Nhân linh quả?
Lãnh Cốc từng đọc ghi chép liên quan nhân linh quả trong Các Thế Kỷ. Nhân linh quả tên như ý nghĩa, là trái cây dựng dục từ Nhân Thư chi linh. Đã được Nhân Thư chi linh dựng dục đương nhiên nhân linh quả xứng là tài nguyên quý giá nhất trong thiên địa. Nghe đồn người bình thường ăn một miếng sẽ trường sinh bất lão, nếu người tu hành ăn nhân linh quả sẽ được ích lợi vô cùng.
- Lãnh Cốc, hiện tại ngươi là đại thần thông vu sư, nếu ăn một trái nhân linh quả là có thể vấn đỉnh Thiên Hành giả.
Nghe Tần Phấn đề nghị, Lãnh Cốc không nhịn được nữa, gã chọn nhân linh quả to nhất, nuốt trọng. Thấy ba người Trần Lạc nhìn mình như ngó quái vật, mặt Lãnh Cốc đỏ rực.
Lãnh Cốc lúng túng nói:
- Cái này... Khụ khụ, ta hơi sốt ruột. Các ngươi đừng nhìn ta, cũng ăn đi.
Nhìn nhân linh quả là biết thánh quang thẩm phán cố ý chuẩn bị, mỗi người một trái, số lượng vừa đủ, không nhiều không ít. Trần Lạc rất tò mò Trung Ương học phủ muốn giở trò gì.
Tần Phấn nói:
- Hôm nay là ngày Nhân Thư chi linh hoàn thành tái tạo, học phủ biết rõ đám người chúng ta có mưu đồ với Nhân Thư, chẳng những không ngăn cản còn phát cho mỗi người một nhân linh quả.
Lãnh Cốc hỏi:
- Trung Ương học phủ bá chiếm Nhân Thư nhiều năm chắc dựng dục ra nhiều nhân linh quả?
- Chắc không nhiều.
Ngạo Phong mở miệng nói:
- Các ngươi hãy nhìn bộ dạng của Thập Nhị Nhân Kiệt, có lẽ lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhân linh quả. Bọn họ làm việc cho Trung Ương học phủ, nếu học phủ có nhiều nhân linh quả thì đã sớm cho Thập Nhị Nhân Kiệt dùng, cần gì đợi đến bây giờ.
Lãnh Cốc nhìn sang. Đúng như Ngạo Phong nói, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt vẻ mặt hân hoan tuyệt đối không phải giả bộ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nhân linh quả.
Nói đến thì Trần Lạc và Đồ Lão Tà khá thân, tuy mỗi lần gặp Đồ Lão Tà luôn nghe lão hùng hổ đe nẹt, nhưng tận đáy lòng Trần Lạc thích lão già nói năng tùy tiện này. Hai người chưa nói được mấy câu đột nhiên một nam nhân trung niên cầm phất trần chậm rãi từ trên trời giáng xuống.
Thấy nam nhân trung niên, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt với Vân Phi Dương dẫn đầu lập tức hành lễ:
- Kính chào thái thượng trưởng lão.
Nam nhân trung niên được gọi là thái thượng trưởng lão mỉm cười thân thiện, ánh sáng lấp lánh quanh người. Ánh mắt nam nhân trung niên đảo qua tám vị bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần, cuối cùng ngừng lại trên người Trần Lạc.
Nam nhân trung niên nhìn Trần Lạc chằm chằm, mở miệng nói:
- Các vị, mời.
Nam nhân trung niên tay cầm phất trần từ trên trời giáng xuống là viện trưởng Trung Ương nội các, Văn Thiên Thu, cũng là một trong các phủ chủ Trung Ương học phủ. Điều này chưa đến mức làm một số đại nhân vật học phủ, thậm chí Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt hành lễ với Văn Thiên Thu. Bọn họ nể là thân phận thái thượng trưởng lão Trung Ương nội các của Văn Thiên Thu.
Văn Thiên Thu xuất hiện lièn mời mọi người. Các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần đi theo Văn Thiên Thu ngay. Hôm nay bọn họ đến Trung Ương học phủ vì Nhân Thư sắp hoàn thành tái tạo, người nội các thống trị Trung Ương học phủ ra mặt mời, không ai cảm thấy ngạc nhiên. Bọn họ thấy xa hơn bất cứ ai, trong lòng biết mục đích của Trung Ương học phủ, Trần Lạc cũng vậy.
Trần Lạc nhìn mọi người đi theo Văn Thiên Thu, hắn liếc sang Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc. Ba người gật đầu hiểu ý.
Trần Lạc thấy Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà, Ngụy đại tổng quản không định đi vào, thuận miệng hỏi:
- Các người...?
Hách Thiên Nhai lắc đầu. Ngụy đại tổng quản thở dài.
Đồ Lão Tà trề môi mắng:
- Lạc tiểu tử, các ngươi vào đi, đám lão tử không hợp với Trung Ương nội các, thấy bọn họ là buồn nôn. Chờ các ngươi đi ra thì cùng lão tử uống rượu một bữa.
Đồ Lão Tà bỏ đi thẳng.
Hách Thiên Nhai giục:
- Tiểu Lạc, đừng nghe lão Tà nói bừa, các ngươi mau vào trong.
Trần Lạc gật đầu, xoay người đi.
Lãnh Cốc bực bội nói:
- Phủ chủ và lão Tà dù gì là đại nhân vật học phủ, mấy năm nay không có công lao cũng hữu khổ lao, lần này ra chuyện như vậy, nội các không cho phép bọn họ tham gia là sao? Hiếp người quá đáng!
Tần Phấn lên tiếng:
- Chuyện Nhân Thư dính dáng rất nhiều, không ai biết sẽ gây ra hậu quả gì. Nhóm Hách Thiên Nhai, Đồ Lão Tà không tham gia vào từ mặt nào đó là chuyện tốt, ít nhất là đối với bọn họ.
Tần Phấn bác học, trí tuệ, lý trí nhất trong bốn huynh đệ. Tần Phấn phân tích vấn đề thường nhìn ở góc độ khách quan, Trần Lạc cũng bái phục gã.
9nhân quả không nhân, nhân quả không quả nói:
- Nghe ngươi nói vậy làm ta hơi sợ. Lý ra ta không có hứng thú gì với Nhân Thư, cũng không có tư cách tranh giành. Các ngươi nói xem ta nên đi vào theo hay ở bên ngoài chờ các ngươi?
Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong không đáp, vì bọn họ biết Lãnh Cốc chỉ nói miệng. Nếu không cho Lãnh Cốc vào theo, tính tình gã nóng nảy sẽ trở mặt ngay.
Ngạo Phong lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi đừng vào.
Quả nhiên Lãnh Cốc phản bác lại:
- Chết tiệt, ta chỉ nói chơi!
Bốn người vừa trò chuyện vừa đi. Không lâu sau đám người theo Văn Thiên Thu vào một đại điện, bước vào đại điện bên trong có cảnh khác, nói đúng hơn là bọn họ vào một chỗ thần kỳ. Nơi này không có bầu trời, không có mặt đất, không có hắc ám, chỉ có quang minh. Quang minh đặc biệt tinh thuần, trên trời sương mù mông lung tựa cảnh tiên, cảm giác rất thích thú nhẹ nhàng. Như thể nhi tử lạc đường nhiều năm trở về vòng tay của mẫu thân, cảm giác cực kỳ thân thiết.
Đúng!Chính là loại cảm giác này.
Mọi người đều như thế, các bá chủ vương tọa, hoàng tộc Vân Đoan, các nữ thần, Trần Lạc đều như vậy.
Lãnh Cốc hỏi:
- Chỗ này là đâu?
Trần Lạc lắc đầu ra ý không biết, Ngạo Phong, Tần Phấn cũng lắc đầu.
Lãnh Cốc nói:
- Chỗ này thật thần kỳ, ta thề chỗ này nơi thoải mái nhất ta từng đi qua, thoải mái còn hơn nằm mơ gấp ngàn vạn lần.
Lãnh Cốc ngửa đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy được cái gì, không cảm ứng được gì. Không chỉ Lãnh Cốc, mọi người chung cảm giác. Đám người biểu tình nhiều ít chứa khó hiểu, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt cũng hoang mang tụ lại thảo luận điều gì đó. Rõ ràng Thập Nhị Nhân Kiệt cũng không biết nơi này.
Văn Thiên Thu vung phất trần:
- Các vị, mời ngồi.
Trên bầu trời hiện ra mười mấy hai mươi bàn ghế bạch ngọc, trên bàn đặt mấy mâm trái cây trẻ sơ sinh lấp lánh trong suốt, mấy cái bình bạch ngọc, mấy cái ly.
Trần Lạc, Lãnh Cốc, Ngạo Phong, Tần Phấn thẳng tính, thoải mái ngồi xuống ghế. Lãnh Cốc nhìn mấy trái cây hình dạng như trẻ sơ sinh, da đầu tê dại.
Lãnh Cốc nuốt nước miếng nhỏ giọng hỏi:
- Thứ này là gì? Cũng là linh quả sao? Trông thật đáng sợ.
Tần Phấn suy đoán:
- Nếu ta đoán đúng thì đây chắc là nhân linh quả được ghi trong Các Thế Kỷ.
Lãnh Cốc giật mình kêu lên:
- Cái gì? Nhân linh quả?
Lãnh Cốc từng đọc ghi chép liên quan nhân linh quả trong Các Thế Kỷ. Nhân linh quả tên như ý nghĩa, là trái cây dựng dục từ Nhân Thư chi linh. Đã được Nhân Thư chi linh dựng dục đương nhiên nhân linh quả xứng là tài nguyên quý giá nhất trong thiên địa. Nghe đồn người bình thường ăn một miếng sẽ trường sinh bất lão, nếu người tu hành ăn nhân linh quả sẽ được ích lợi vô cùng.
- Lãnh Cốc, hiện tại ngươi là đại thần thông vu sư, nếu ăn một trái nhân linh quả là có thể vấn đỉnh Thiên Hành giả.
Nghe Tần Phấn đề nghị, Lãnh Cốc không nhịn được nữa, gã chọn nhân linh quả to nhất, nuốt trọng. Thấy ba người Trần Lạc nhìn mình như ngó quái vật, mặt Lãnh Cốc đỏ rực.
Lãnh Cốc lúng túng nói:
- Cái này... Khụ khụ, ta hơi sốt ruột. Các ngươi đừng nhìn ta, cũng ăn đi.
Nhìn nhân linh quả là biết thánh quang thẩm phán cố ý chuẩn bị, mỗi người một trái, số lượng vừa đủ, không nhiều không ít. Trần Lạc rất tò mò Trung Ương học phủ muốn giở trò gì.
Tần Phấn nói:
- Hôm nay là ngày Nhân Thư chi linh hoàn thành tái tạo, học phủ biết rõ đám người chúng ta có mưu đồ với Nhân Thư, chẳng những không ngăn cản còn phát cho mỗi người một nhân linh quả.
Lãnh Cốc hỏi:
- Trung Ương học phủ bá chiếm Nhân Thư nhiều năm chắc dựng dục ra nhiều nhân linh quả?
- Chắc không nhiều.
Ngạo Phong mở miệng nói:
- Các ngươi hãy nhìn bộ dạng của Thập Nhị Nhân Kiệt, có lẽ lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhân linh quả. Bọn họ làm việc cho Trung Ương học phủ, nếu học phủ có nhiều nhân linh quả thì đã sớm cho Thập Nhị Nhân Kiệt dùng, cần gì đợi đến bây giờ.
Lãnh Cốc nhìn sang. Đúng như Ngạo Phong nói, Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt vẻ mặt hân hoan tuyệt đối không phải giả bộ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy nhân linh quả.
/1351
|