Mặc dù Lạc Anh lặp đi lặp lại bảo đảm nhưng đám người Táng Hoa, Ngự Nương nghi ngờ. Bởi vì mới rồi tà phượng xuất thế, bộ dạng của Lạc Anh rất đáng sợ, rất khát máu.
Bạch Phiêu Phiêu nhớ lại mới rồi Lạc Anh khát máu hung tợn, nàng rùng mình:
- Anh Tử, vừa ồi ngươi xuống tay độc quá, ta cứ nghĩ ngươi chỉ muốn dạy dỗ hắn bài học, ai ngờ ngươi đánh... Đầu hắn...
Lạc Anh khinh thường liếc Bạch Phiêu Phiêu:
- Phiêu Phiêu, từ khi nào ngươi hèn vậy? Người ta đánh mặt ngươi sưng mà còn bảo là ta đánh ác?
Lạc Anh khoanh tay trước ngực, liếc Bạch Kiếm, Lưu Sa, Đường Kỳ đứng gần đó.
Lạc Anh nhếch môi cười tà:
- Nếu không phải các ngươi ngăn cản ta thì hôm nay ta sẽ giết oắt con này.
Có lẽ mới rồi Lạc Anh vận dụng tà phương gây náo động lớn, hầu như kinh động nguyên học phủ nên mấy Trung Ương nhân kiệt khác chạy tới ngay, có khoảng bảy, tám người. Đi đầu tuy không phải Vân Phi Dương nhưng cũng là nhân vật số ba trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, Liễu Truyền Thiên.
Thập Nhị Nhân Kiệt nhìn Lưu Sa bị đánh bờm đầu, không dám tin vào mắt mình.
- Ai làm?
- Là ai?
- Chuyện gì xảy ra?
Bảy nhân kiệt với Liễu Truyền Thiên dẫn đầu ai nấy vẻ mặt tức giận, nghe nói người đánh Lưu Sa tàn tạ thế này là Lạc Anh thì cả đám giật mình. Bọn họ không ngờ Lạc Anh yêu diễm, quyến rũ động lòng thiên hạ ra tay độc ác đến thế. Đây không phải lý do Thập Nhị Nhân Kiệt giật mình, khiến bọn họ không dám tin là thực lực của Lạc Anh quá mạnh.
- Lạc Anh, Lưu Sa và nàng không oán không thù, tại sao nàng đánh hắn?
Lạc Anh mặc váy ngắn đỏ thắm, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt tuyệt trần treo nụ cười tà.
Lạc Anh nghiền ngẫm nói:
- Gai mắt hắn, chỉ có thế. Sao? Ngươi không phục?
- Nàng...!
Đối mặt mỹ nhân xinh đẹp kiêu ngạo, bảy, tám Thập Nhị Nhân Kiệt nghẹn lời. Bọn họ siết chặt nắm tay, mắt trợn tròn tùy thời xông lên nhưng cuối cùng không ai lao lên thật. Dù sao Lạc Anh có thể đánh Lưu Sa tơi tà như thế làm Thập Nhị Nhân Kiệt kiêng dè, huống chi Lạc Anh không đứng một mình. Các nữ thần danh chấn thiên hạ như Táng Hoa, Ngự Nương tụ tập bên cạnh Lạc Anh. Các nữ thần này thân phận phức tạp, dính líu nhiều. Vân Phi Dương không có mặt, Thập Nhị Nhân Kiệt không dám xúc động tấn công.
- Trước tiên chữa trị cho Lưu Sa đi.
Bảy, tám Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt đến không lâu sau Hách Thiên Nhai từ ngoài học phủ chạy về. Khi Hách Thiên Nhai thấy Đồ Lão Tà miệng mũi chảy máu, gã không rảnh hỏi nguyên do sự việc, bắt tay vào chữa trị ngay. Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu cũng đến.
Đám bá chủ vương tọa Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà, Thiên Tà lần lượt chạy đến. Hoàng tộc Vân Đoan cũng xuất hiện. Lúc trước Lạc Anh gây náo động quá lớn, không chỉ kinh động nguyên Trung Ương học phủ, cũng kinh động người ngoài học phủ.
- Chậc chậc, xem ra ta đến chậm, bỏ lỡ kịch vui.
Tịch Nhược Trần vấn đỉnh Huyết Tộc Vương Tước thấy Lưu Sa máu thịt rách nát thì cười tươi:
- Lưu Sa huynh bị sao vậy? Là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt lại bị người ta đánh thành thế này trong Trung Ương học phủ, thật không biết nên nói sao.
Tịch Nhược Trần e sợ thiên hạ không loan, trào phúng, châm biếm, nhục nhã Lưu Sa không nương tình.
Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt tức điên. Tuy đầu Lưu Sa bị đánh máu thịt nhầy nhụa nhưng còn ý thức, chẳng những vậy gã có thể nói chuyện.
Nghe Tịch Nhược Trần nhục nhã, Lưu Sa không nhịn được gào thét:
- Tịch Nhược Trần, ngươi chờ đi, chờ ta! Còn ngươi nữa, Lạc Anh, ta sẽ cho ngươi biết mặt! A!!!
Không biết là sức sống của Lưu Sa quá mạnh hay vì lực lượng nhân linh kỳ diệu, hoặc nhân vật số ba Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, Liễu Truyền Thiên thủ đoạn cao minh. Tóm lại một lát sau cái đầu thịt của Lưu Sa kỳ tích khép kín, hoàn chỉnh không có chút vết sẹo nào, rất thần kỳ.
Lưu Sa là người sĩ diện, bị một nữ nhân đánh tả tơi trước mắt nhiều người, gã vô cùng mất mặt. Lưu Sa quyết tâm lấy lại mặt mũi.
Lưu Sa được chữa lành mặt, gã hít sâu bình ổn lửa giận. Hỏi:
Vân Phi Dương đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, Kim Đô xếp thứ hai trong Trung Ương nhân kiệt. Lưu Sa tỉnh táo lại biết đám nữ nhân Lạc Anh thực lực không tầm thường, nếu muốn lấy lại mặt mũi thì gã phải được ba người mạnh nhất trong Thập Nhị Nhân Kiệt giúp đỡ.
Lưu Sa thấy chỉ có Liễu Truyền Thiên, Vân Phi Dương và Kim Đô vắng mặt, gã hỏi ngay:
- Phi Dương, Kim Đô đâu?
- Phi Dương, Kim Đô ra ngoài làm việc.
- Những trưởng lão nội các đâu?
Lưu Sa cho rằng nếu Vân Phi Dương, Kim Đô vắng mặt thì chỉ cần thái thượng trưởng lão Trung Ương nội các chịu ra mặt, không khó xử lý đám người Lạc Anh.
Liễu Truyền Thiên trả lời:
- Vừa rồi ta đã xin phép nội các, ý của nội các là trước khi Nhân Thư hiện thế kêu chúng ta tạm thời đừng xung đột với nhóm Lạc Anh.
- Cái gì?
Lưu Sa vừa kinh vừa giận, mặt đỏ rần nghiến răng ken két.
Lưu Sa rít qua kẽ răng:
- Nội các có ý gì? Chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao? Lưu Sa ta bị đánh oan uổng vậy sao? Mặt mũi của Lưu Sa ta bị mất như vậy sao?
Không chỉ Lưu Sa không phục, mấy Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt khác cũng ồn ào. Bạch Kiếm thường ngày mâu thuẫn với Lưu Sa cũng thấy bất mãn. Vì bọn họ biết Lưu Sa bị đánh trước mắt đám đông, nếu không kiếm về mặt mũi thì không chỉ Lưu Sa nhục nhã, uy danh Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt cũng mất.
Lưu Sa giận run người:
- Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
Lưu Sa không hiểu, gã không rõ. Lúc trước Trung Ương nội các không cho phép Thập Nhị Nhân Kiệt xung đột với đám nữ nhân này thì thôi, lần này gã bị đánh trước mặt công chúng, Trung Ương nội các chẳng những không ra mặt còn kêu Thập Nhị Nhân Kiệt bỏ qua.
Không hiểu.
Không ai hiểu.
Không hiểu về không hiểu, đây là ý của Trung Ương nội các, dù Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không phục cũng không thể làm trái.
Không lẽ bỏ qua chuyện hôm nay vậy sao?
Không!
Tuyệt đối không thể cho qua!
Nếu hôm nay cứ ra đi thế này uy danh Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt vất vả gầy dựng tám năm sẽ trôi theo dòng nước. Lưu Sa biết điều này, Đường Kỳ biết, Liễu Truyền Thiên biết. Bạch Kiếm xem mặt mũi như mạng sống cũng hiểu rõ. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không ai muốn đi, nhưng nói đi phải nói lại, không chịu đi thì biết làm sao? Không thể đánh nhau với Lạc Anh, làm sao lấy lại mặt mũi?
Tịch Nhược Trần ưu nhã khoanh tay trước ngực, cười tà lắc đầu tặc lưỡi:
- Ài, ta cứ tưởng sẽ có kịch hay để xem, chẳng ngờ Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt đại danh đỉnh đỉnh hùng bá thiên hạ chỉ có thế, làm người ta vô cùng thất vọng.
Đám Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt Lưu Sa, Bạch Kiếm, Đường Kỳ, Liễu Truyền Thiên vốn đã rối rắm khó chịu, nay bị Tịch Nhược Trần cười nhạo trước mắt bao người thì càng rực cháy lửa giận, cộng với các học viên xì xầm bàn tán. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt rất mất mặt.
Bạch Phiêu Phiêu nhớ lại mới rồi Lạc Anh khát máu hung tợn, nàng rùng mình:
- Anh Tử, vừa ồi ngươi xuống tay độc quá, ta cứ nghĩ ngươi chỉ muốn dạy dỗ hắn bài học, ai ngờ ngươi đánh... Đầu hắn...
Lạc Anh khinh thường liếc Bạch Phiêu Phiêu:
- Phiêu Phiêu, từ khi nào ngươi hèn vậy? Người ta đánh mặt ngươi sưng mà còn bảo là ta đánh ác?
Lạc Anh khoanh tay trước ngực, liếc Bạch Kiếm, Lưu Sa, Đường Kỳ đứng gần đó.
Lạc Anh nhếch môi cười tà:
- Nếu không phải các ngươi ngăn cản ta thì hôm nay ta sẽ giết oắt con này.
Có lẽ mới rồi Lạc Anh vận dụng tà phương gây náo động lớn, hầu như kinh động nguyên học phủ nên mấy Trung Ương nhân kiệt khác chạy tới ngay, có khoảng bảy, tám người. Đi đầu tuy không phải Vân Phi Dương nhưng cũng là nhân vật số ba trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, Liễu Truyền Thiên.
Thập Nhị Nhân Kiệt nhìn Lưu Sa bị đánh bờm đầu, không dám tin vào mắt mình.
- Ai làm?
- Là ai?
- Chuyện gì xảy ra?
Bảy nhân kiệt với Liễu Truyền Thiên dẫn đầu ai nấy vẻ mặt tức giận, nghe nói người đánh Lưu Sa tàn tạ thế này là Lạc Anh thì cả đám giật mình. Bọn họ không ngờ Lạc Anh yêu diễm, quyến rũ động lòng thiên hạ ra tay độc ác đến thế. Đây không phải lý do Thập Nhị Nhân Kiệt giật mình, khiến bọn họ không dám tin là thực lực của Lạc Anh quá mạnh.
- Lạc Anh, Lưu Sa và nàng không oán không thù, tại sao nàng đánh hắn?
Lạc Anh mặc váy ngắn đỏ thắm, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt tuyệt trần treo nụ cười tà.
Lạc Anh nghiền ngẫm nói:
- Gai mắt hắn, chỉ có thế. Sao? Ngươi không phục?
- Nàng...!
Đối mặt mỹ nhân xinh đẹp kiêu ngạo, bảy, tám Thập Nhị Nhân Kiệt nghẹn lời. Bọn họ siết chặt nắm tay, mắt trợn tròn tùy thời xông lên nhưng cuối cùng không ai lao lên thật. Dù sao Lạc Anh có thể đánh Lưu Sa tơi tà như thế làm Thập Nhị Nhân Kiệt kiêng dè, huống chi Lạc Anh không đứng một mình. Các nữ thần danh chấn thiên hạ như Táng Hoa, Ngự Nương tụ tập bên cạnh Lạc Anh. Các nữ thần này thân phận phức tạp, dính líu nhiều. Vân Phi Dương không có mặt, Thập Nhị Nhân Kiệt không dám xúc động tấn công.
- Trước tiên chữa trị cho Lưu Sa đi.
Bảy, tám Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt đến không lâu sau Hách Thiên Nhai từ ngoài học phủ chạy về. Khi Hách Thiên Nhai thấy Đồ Lão Tà miệng mũi chảy máu, gã không rảnh hỏi nguyên do sự việc, bắt tay vào chữa trị ngay. Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu cũng đến.
Đám bá chủ vương tọa Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà, Thiên Tà lần lượt chạy đến. Hoàng tộc Vân Đoan cũng xuất hiện. Lúc trước Lạc Anh gây náo động quá lớn, không chỉ kinh động nguyên Trung Ương học phủ, cũng kinh động người ngoài học phủ.
- Chậc chậc, xem ra ta đến chậm, bỏ lỡ kịch vui.
Tịch Nhược Trần vấn đỉnh Huyết Tộc Vương Tước thấy Lưu Sa máu thịt rách nát thì cười tươi:
- Lưu Sa huynh bị sao vậy? Là Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt lại bị người ta đánh thành thế này trong Trung Ương học phủ, thật không biết nên nói sao.
Tịch Nhược Trần e sợ thiên hạ không loan, trào phúng, châm biếm, nhục nhã Lưu Sa không nương tình.
Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt tức điên. Tuy đầu Lưu Sa bị đánh máu thịt nhầy nhụa nhưng còn ý thức, chẳng những vậy gã có thể nói chuyện.
Nghe Tịch Nhược Trần nhục nhã, Lưu Sa không nhịn được gào thét:
- Tịch Nhược Trần, ngươi chờ đi, chờ ta! Còn ngươi nữa, Lạc Anh, ta sẽ cho ngươi biết mặt! A!!!
Không biết là sức sống của Lưu Sa quá mạnh hay vì lực lượng nhân linh kỳ diệu, hoặc nhân vật số ba Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, Liễu Truyền Thiên thủ đoạn cao minh. Tóm lại một lát sau cái đầu thịt của Lưu Sa kỳ tích khép kín, hoàn chỉnh không có chút vết sẹo nào, rất thần kỳ.
Lưu Sa là người sĩ diện, bị một nữ nhân đánh tả tơi trước mắt nhiều người, gã vô cùng mất mặt. Lưu Sa quyết tâm lấy lại mặt mũi.
Lưu Sa được chữa lành mặt, gã hít sâu bình ổn lửa giận. Hỏi:
Vân Phi Dương đứng đầu Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, Kim Đô xếp thứ hai trong Trung Ương nhân kiệt. Lưu Sa tỉnh táo lại biết đám nữ nhân Lạc Anh thực lực không tầm thường, nếu muốn lấy lại mặt mũi thì gã phải được ba người mạnh nhất trong Thập Nhị Nhân Kiệt giúp đỡ.
Lưu Sa thấy chỉ có Liễu Truyền Thiên, Vân Phi Dương và Kim Đô vắng mặt, gã hỏi ngay:
- Phi Dương, Kim Đô đâu?
- Phi Dương, Kim Đô ra ngoài làm việc.
- Những trưởng lão nội các đâu?
Lưu Sa cho rằng nếu Vân Phi Dương, Kim Đô vắng mặt thì chỉ cần thái thượng trưởng lão Trung Ương nội các chịu ra mặt, không khó xử lý đám người Lạc Anh.
Liễu Truyền Thiên trả lời:
- Vừa rồi ta đã xin phép nội các, ý của nội các là trước khi Nhân Thư hiện thế kêu chúng ta tạm thời đừng xung đột với nhóm Lạc Anh.
- Cái gì?
Lưu Sa vừa kinh vừa giận, mặt đỏ rần nghiến răng ken két.
Lưu Sa rít qua kẽ răng:
- Nội các có ý gì? Chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao? Lưu Sa ta bị đánh oan uổng vậy sao? Mặt mũi của Lưu Sa ta bị mất như vậy sao?
Không chỉ Lưu Sa không phục, mấy Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt khác cũng ồn ào. Bạch Kiếm thường ngày mâu thuẫn với Lưu Sa cũng thấy bất mãn. Vì bọn họ biết Lưu Sa bị đánh trước mắt đám đông, nếu không kiếm về mặt mũi thì không chỉ Lưu Sa nhục nhã, uy danh Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt cũng mất.
Lưu Sa giận run người:
- Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?
Lưu Sa không hiểu, gã không rõ. Lúc trước Trung Ương nội các không cho phép Thập Nhị Nhân Kiệt xung đột với đám nữ nhân này thì thôi, lần này gã bị đánh trước mặt công chúng, Trung Ương nội các chẳng những không ra mặt còn kêu Thập Nhị Nhân Kiệt bỏ qua.
Không hiểu.
Không ai hiểu.
Không hiểu về không hiểu, đây là ý của Trung Ương nội các, dù Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không phục cũng không thể làm trái.
Không lẽ bỏ qua chuyện hôm nay vậy sao?
Không!
Tuyệt đối không thể cho qua!
Nếu hôm nay cứ ra đi thế này uy danh Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt vất vả gầy dựng tám năm sẽ trôi theo dòng nước. Lưu Sa biết điều này, Đường Kỳ biết, Liễu Truyền Thiên biết. Bạch Kiếm xem mặt mũi như mạng sống cũng hiểu rõ. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt không ai muốn đi, nhưng nói đi phải nói lại, không chịu đi thì biết làm sao? Không thể đánh nhau với Lạc Anh, làm sao lấy lại mặt mũi?
Tịch Nhược Trần ưu nhã khoanh tay trước ngực, cười tà lắc đầu tặc lưỡi:
- Ài, ta cứ tưởng sẽ có kịch hay để xem, chẳng ngờ Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt đại danh đỉnh đỉnh hùng bá thiên hạ chỉ có thế, làm người ta vô cùng thất vọng.
Đám Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt Lưu Sa, Bạch Kiếm, Đường Kỳ, Liễu Truyền Thiên vốn đã rối rắm khó chịu, nay bị Tịch Nhược Trần cười nhạo trước mắt bao người thì càng rực cháy lửa giận, cộng với các học viên xì xầm bàn tán. Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt rất mất mặt.
/1351
|