Vân Phi Dương tiến lên trước hai bước, đứng giữa hư không. Vân Phi Dương khoanh tay đứng, khuôn mặt điển trai hờ hững, khóe môi treo nụ cười như làn gió xuân, đôi mắt sâu thẳm nhìn chúng sinh rơi dưới đất.
Vân Phi Dương nhẹ giọng nói:
- Trung Ương học phủ chúng ta đang bảo vệ Nhân Thư hiện thế, vì để Nhân Thư thuận lợi hiện thế, cũng vì bảo vệ an toàn mạng sống cho các vị, xin mọi người đừng đến gần.
Vân Phi Dương ngừng một chút, tiếp tục bảo:
- Tin tưởng mọi người đều biết Nhân Thư có ý nghĩa như thế nào, biết tầm quan trọng của Nhân Thư. Nên xin mọi người đừng mưu đồ đến gần, càng đừng ôm tâm lý may mắn khiêu chiến thái độ của Vân Phi Dương ta!
Mới rồi Bạch Kiếm gầm một tiếng chấn toàn bộ tu hành giả tan tác. Hiện tại Vân Phi Dương đã nói thẳng ra, còn ai dám lao qua? Không ai. Lúc trước mọi người biết Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt bị Trần Lạc đánh như chó chết, nhưng bọn họ cũng biết mình không phải Lạc gia, càng không có bản lĩnh lớn như Lạc gia. Nên bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đương nhiên cũng có người không phục chất vấn.
- Vân Phi Dương, Nhân Thư là sinh mệnh chi nguyên của nhân tộc chúng ta, dựa vào cái gì để Trung Ương học phủ các ngươi bá chiếm?
- Đúng vậy. Nhân Thư chúa tể thương sinh tất nhiên thuộc về mọi người, dựa vào cái gì nghe theo Trung Ương học phủ các ngươi?
Có người đi đầu hét, những người khác phụ họa, ngay càng nhiều người chất vấn. Mọi người phản đối Trung Ương học phủ bá đạo.
Đột nhiên xảy ra biến dị, người nêu chất vấn bỗng nhiên bay lên cao như bị treo lơ lửng. Có mấy ngàn người, toàn là những người nêu chất vấn, không thiếu một người lơ lửng trên cao.
Vân Phi Dương mở miệng nói:
- Ta đã nói là đừng ôm tâm lý may mắn khiêu chiến thái độ của Vân Phi Dương ta.
Không thấy Vân Phi Dương có hành động gì, mấy ngàn người lơ lửng trên cao nháy mắt hóa thành tro tàn, tán loạn tan biến.
Không ai ngờ Vân Phi Dương đột nhiên ra tay, còn máu lạnh vô tình như thế, giây lát xóa sổ mấy ngàn người. Nhiều người không kịp phản ứng lại, bọn họ không ngờ Vân Phi Dương mấy năm trước dẫn dắt Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt trấn áp Vân Đoan, san bằng Mê Vụ sâm lâm, càn quét hắc ám, được tiếng là thần bảo vệ thế giới sẽ tâm ngoan thủ lạt như vậy.
Khiến người rùng rợn là khi Vân Phi Dương phất tay giết mấy ngàn người, đôi mắt gã không chớp cái nào, khóe môi vẫn treo nụ cười tựa gió xuân.
- Ta khẳng định nói cho các vị biết, vì bảo vệ Nhân Thư, vì đại nghiệp của nhân tộc chúng ta, vì chúng sinh, Vân Phi Dương ta không ngại đại khai sát giới. Dù cho phương thế giới này máu chảy thành sông, không một cọng cỏ mọc thì ta không tiếc!
Lặng.
Yên lặng tuyệt đối.
Giờ thì không còn ai dám đến gần, mọi người nín thở, mặt trắng bệch, sợ hãi không dám nói.
Lãnh Cốc cũng hết hồn:
- Má ơi, Vân Phi Dương ác thật.
Trước kia Lãnh Cốc nghe người ta nói Vân Phi Dương mạnh thế này thế kia, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới biết gã mạnh vượt sức tưởng tượng, cường đại tới mức Vân Phi Dương ra tay khi nào, làm như thế nào Lãnh Cốc cũng không biết.
- Lão Tần, sao mới rồi ngươi không ra tay ngăn hắn lại?
- Không phải ta không muốn, ta bất lực.
Tần Phấn trả lời làm Lãnh Cốc ngạc nhiên, hoảng sợ hỏi:
- Cái gì? Chẳng lẽ Vân Phi Dương lợi hại đến mức ngươi...
- Đúng vậy.
Tần Phấn gật đầu, nói:
- Vân Phi Dương toát ra nhân tức đặc biệt mênh mông cường đại, lòng máy động một cái có thể chớp mắt tiêu diệt tu hành giả bình thường. Dù ta ra tay nhanh cách mấy cũng không bằng tâm niệm của Vân Phi Dương.
- Phải công nhận Vân Phi Dương thật đáng gờm. Không chỉ Vân Phi Dương, mười nhân kiệt khác cũng khác hẳn mấy ngày trước. Thân thể, lực lượng của bọn họ trở nên rất khó tin, nhân tức mạnh hơn lần trước trong Trung Ương học phủ gấp mười lần.
- Là sao? Ý ngươi nói lực lượng của mười nhân kiệt mạnh hơn mấy ngày trước gấp chục lần?
- Chắc vậy.
- Má ơi, điên cuồng vậy sao? Bọn họ làm cách nào?
- Nhân Thư tồn tại chính là thương sinh chi nguyên, không có gì là không thể. Huống chi người bí ẩn giấu sau lưng Trung Ương học phủ là tộc nhân Bàn Cổ, đừng nói tăng cao gấp mười lần lực lượng cho bọn họ, dù gấp trăm lần, ngàn lần cũng chẳng có gì lạ.
- Ài, chết tiệt!
Vân Phi Dương giây lát giết mấy ngàn người làm lòng người khủng hoảng, nhiều người rút về Tiểu Linh giới. Dù là người to gan cũng không dám mạo hiểm nữa. Vân Phi Dương thờ ơ đứng trong không trung, biểu tình thản nhiên như thể vừa rồi gã không phải giết mấy ngàn người mà là mấy ngàn con kiến.
Chân trời vang lên thanh âm uy nghiêm:
- Phi Dương lòng máy động là có thể xóa sổ mấy ngàn người, thần thông lớn, lực lượng mạnh sánh bằng Vân Đoan ta chúa tể pháp tắc thế giới, khâm phục khâm phục.
Chân trời hiện ra một mặt kính to lớn. Không, đó không phải mặt kính mà là một nguyên, trong nguyên chứa ánh sáng trắng ngà. Ánh sáng thoáng hiện, trên bầu trời hiện ra chín trăm người khổng lồ. Mọi người biết người khổng lồ này, là Thẩm Phán Giả của Vân Đoan.
Ánh sáng lấp lánh, thêm chín trăm Thẩm Phán Giả. Chỉ chớp mắt trên bầu trời ram,ạ rạp Thẩm Phán Giả, khoảng mười vạn người. Những Thẩm Phán Giả to như người khổng lồ lấy đoàn sáng Trung Ương học phủ làm trung tâm hình thành vòng tròn bảo vệ.
Ngay sau đó, thánh ca vang lên.
Một đoàn mấy trăm người từ trong Vân Đoan chi nguyên giáng xuống. Bọn họ là đại nhân vật Vân Đoan, đi đầu là hoàng tộc Vân Đoan. Có đại hoàng tử, nhị hoàng tử, Đại Thế Tử, Đại Công Tử, Đại Tước Tử, Vân Đoan tiểu vương gia. Người đi đầu mặc áo vàng hoa quý, ngồi trên ngai rồng rực rỡ sắc vàng. Nam nhân xuất hiện cho cảm giác quân lâm thiên hạ, cảm giác như nam nhân vẫy tay một cái là có thể hủy diệt phương thế giới này.
Đó là cảm giác người thống trị.
Chúa tể phương thế giới này là căn nguyên thế giới.
Chúa tể căn nguyên thế giới là thái tử điện hạ cao cao tại thượng của Vân Đoan.
Vân Phi Dương mỉm cười chào hỏi Vân Đoan thái tử:
- Thái tử điện hạ, lâu không gặp.
- Phi Dương khách sáo.
Vân Đoan thái tử ngồi trên ngai vàng nhìn đoàn sáng Trung Ương học phủ, gã nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên nụ cười thỏa mãn.
Vân Đoan thái tử cười nói:
- Xem ra Nhân Thư đã gần ngưng tụ xong, tùy thời hiện thế, thật khiến người mong chờ.
Vân Đoan thái tử dẫn dắt mười vạn Thẩm Phán Giả xuất hiện khiến tu hành giả vốn đã sợ hãi càng rét run. Bọn họ biết Vân Đoan Thẩm Phán Giả có lực lượng sánh bằng Thiên Hành giả, xóa sổ đám tu hành giả bọn họ đơn giản như giết chết một con kiến.
Vân Phi Dương một giây giết mấy ngàn người làm người ta sợ hãi, nhưng không khiến người thấy mình nhỏ bé. Mười vạn Thẩm Phán Giả Vân Đoan rậm rpạ đứng trên bầu trời đánh động tâm hồn, khiến người run sợ.
- Có vẻ thái tử điện hạ thích tình hình long trọng.
Vân Phi Dương nhẹ giọng nói:
- Trung Ương học phủ chúng ta đang bảo vệ Nhân Thư hiện thế, vì để Nhân Thư thuận lợi hiện thế, cũng vì bảo vệ an toàn mạng sống cho các vị, xin mọi người đừng đến gần.
Vân Phi Dương ngừng một chút, tiếp tục bảo:
- Tin tưởng mọi người đều biết Nhân Thư có ý nghĩa như thế nào, biết tầm quan trọng của Nhân Thư. Nên xin mọi người đừng mưu đồ đến gần, càng đừng ôm tâm lý may mắn khiêu chiến thái độ của Vân Phi Dương ta!
Mới rồi Bạch Kiếm gầm một tiếng chấn toàn bộ tu hành giả tan tác. Hiện tại Vân Phi Dương đã nói thẳng ra, còn ai dám lao qua? Không ai. Lúc trước mọi người biết Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt bị Trần Lạc đánh như chó chết, nhưng bọn họ cũng biết mình không phải Lạc gia, càng không có bản lĩnh lớn như Lạc gia. Nên bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đương nhiên cũng có người không phục chất vấn.
- Vân Phi Dương, Nhân Thư là sinh mệnh chi nguyên của nhân tộc chúng ta, dựa vào cái gì để Trung Ương học phủ các ngươi bá chiếm?
- Đúng vậy. Nhân Thư chúa tể thương sinh tất nhiên thuộc về mọi người, dựa vào cái gì nghe theo Trung Ương học phủ các ngươi?
Có người đi đầu hét, những người khác phụ họa, ngay càng nhiều người chất vấn. Mọi người phản đối Trung Ương học phủ bá đạo.
Đột nhiên xảy ra biến dị, người nêu chất vấn bỗng nhiên bay lên cao như bị treo lơ lửng. Có mấy ngàn người, toàn là những người nêu chất vấn, không thiếu một người lơ lửng trên cao.
Vân Phi Dương mở miệng nói:
- Ta đã nói là đừng ôm tâm lý may mắn khiêu chiến thái độ của Vân Phi Dương ta.
Không thấy Vân Phi Dương có hành động gì, mấy ngàn người lơ lửng trên cao nháy mắt hóa thành tro tàn, tán loạn tan biến.
Không ai ngờ Vân Phi Dương đột nhiên ra tay, còn máu lạnh vô tình như thế, giây lát xóa sổ mấy ngàn người. Nhiều người không kịp phản ứng lại, bọn họ không ngờ Vân Phi Dương mấy năm trước dẫn dắt Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt trấn áp Vân Đoan, san bằng Mê Vụ sâm lâm, càn quét hắc ám, được tiếng là thần bảo vệ thế giới sẽ tâm ngoan thủ lạt như vậy.
Khiến người rùng rợn là khi Vân Phi Dương phất tay giết mấy ngàn người, đôi mắt gã không chớp cái nào, khóe môi vẫn treo nụ cười tựa gió xuân.
- Ta khẳng định nói cho các vị biết, vì bảo vệ Nhân Thư, vì đại nghiệp của nhân tộc chúng ta, vì chúng sinh, Vân Phi Dương ta không ngại đại khai sát giới. Dù cho phương thế giới này máu chảy thành sông, không một cọng cỏ mọc thì ta không tiếc!
Lặng.
Yên lặng tuyệt đối.
Giờ thì không còn ai dám đến gần, mọi người nín thở, mặt trắng bệch, sợ hãi không dám nói.
Lãnh Cốc cũng hết hồn:
- Má ơi, Vân Phi Dương ác thật.
Trước kia Lãnh Cốc nghe người ta nói Vân Phi Dương mạnh thế này thế kia, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới biết gã mạnh vượt sức tưởng tượng, cường đại tới mức Vân Phi Dương ra tay khi nào, làm như thế nào Lãnh Cốc cũng không biết.
- Lão Tần, sao mới rồi ngươi không ra tay ngăn hắn lại?
- Không phải ta không muốn, ta bất lực.
Tần Phấn trả lời làm Lãnh Cốc ngạc nhiên, hoảng sợ hỏi:
- Cái gì? Chẳng lẽ Vân Phi Dương lợi hại đến mức ngươi...
- Đúng vậy.
Tần Phấn gật đầu, nói:
- Vân Phi Dương toát ra nhân tức đặc biệt mênh mông cường đại, lòng máy động một cái có thể chớp mắt tiêu diệt tu hành giả bình thường. Dù ta ra tay nhanh cách mấy cũng không bằng tâm niệm của Vân Phi Dương.
- Phải công nhận Vân Phi Dương thật đáng gờm. Không chỉ Vân Phi Dương, mười nhân kiệt khác cũng khác hẳn mấy ngày trước. Thân thể, lực lượng của bọn họ trở nên rất khó tin, nhân tức mạnh hơn lần trước trong Trung Ương học phủ gấp mười lần.
- Là sao? Ý ngươi nói lực lượng của mười nhân kiệt mạnh hơn mấy ngày trước gấp chục lần?
- Chắc vậy.
- Má ơi, điên cuồng vậy sao? Bọn họ làm cách nào?
- Nhân Thư tồn tại chính là thương sinh chi nguyên, không có gì là không thể. Huống chi người bí ẩn giấu sau lưng Trung Ương học phủ là tộc nhân Bàn Cổ, đừng nói tăng cao gấp mười lần lực lượng cho bọn họ, dù gấp trăm lần, ngàn lần cũng chẳng có gì lạ.
- Ài, chết tiệt!
Vân Phi Dương giây lát giết mấy ngàn người làm lòng người khủng hoảng, nhiều người rút về Tiểu Linh giới. Dù là người to gan cũng không dám mạo hiểm nữa. Vân Phi Dương thờ ơ đứng trong không trung, biểu tình thản nhiên như thể vừa rồi gã không phải giết mấy ngàn người mà là mấy ngàn con kiến.
Chân trời vang lên thanh âm uy nghiêm:
- Phi Dương lòng máy động là có thể xóa sổ mấy ngàn người, thần thông lớn, lực lượng mạnh sánh bằng Vân Đoan ta chúa tể pháp tắc thế giới, khâm phục khâm phục.
Chân trời hiện ra một mặt kính to lớn. Không, đó không phải mặt kính mà là một nguyên, trong nguyên chứa ánh sáng trắng ngà. Ánh sáng thoáng hiện, trên bầu trời hiện ra chín trăm người khổng lồ. Mọi người biết người khổng lồ này, là Thẩm Phán Giả của Vân Đoan.
Ánh sáng lấp lánh, thêm chín trăm Thẩm Phán Giả. Chỉ chớp mắt trên bầu trời ram,ạ rạp Thẩm Phán Giả, khoảng mười vạn người. Những Thẩm Phán Giả to như người khổng lồ lấy đoàn sáng Trung Ương học phủ làm trung tâm hình thành vòng tròn bảo vệ.
Ngay sau đó, thánh ca vang lên.
Một đoàn mấy trăm người từ trong Vân Đoan chi nguyên giáng xuống. Bọn họ là đại nhân vật Vân Đoan, đi đầu là hoàng tộc Vân Đoan. Có đại hoàng tử, nhị hoàng tử, Đại Thế Tử, Đại Công Tử, Đại Tước Tử, Vân Đoan tiểu vương gia. Người đi đầu mặc áo vàng hoa quý, ngồi trên ngai rồng rực rỡ sắc vàng. Nam nhân xuất hiện cho cảm giác quân lâm thiên hạ, cảm giác như nam nhân vẫy tay một cái là có thể hủy diệt phương thế giới này.
Đó là cảm giác người thống trị.
Chúa tể phương thế giới này là căn nguyên thế giới.
Chúa tể căn nguyên thế giới là thái tử điện hạ cao cao tại thượng của Vân Đoan.
Vân Phi Dương mỉm cười chào hỏi Vân Đoan thái tử:
- Thái tử điện hạ, lâu không gặp.
- Phi Dương khách sáo.
Vân Đoan thái tử ngồi trên ngai vàng nhìn đoàn sáng Trung Ương học phủ, gã nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên nụ cười thỏa mãn.
Vân Đoan thái tử cười nói:
- Xem ra Nhân Thư đã gần ngưng tụ xong, tùy thời hiện thế, thật khiến người mong chờ.
Vân Đoan thái tử dẫn dắt mười vạn Thẩm Phán Giả xuất hiện khiến tu hành giả vốn đã sợ hãi càng rét run. Bọn họ biết Vân Đoan Thẩm Phán Giả có lực lượng sánh bằng Thiên Hành giả, xóa sổ đám tu hành giả bọn họ đơn giản như giết chết một con kiến.
Vân Phi Dương một giây giết mấy ngàn người làm người ta sợ hãi, nhưng không khiến người thấy mình nhỏ bé. Mười vạn Thẩm Phán Giả Vân Đoan rậm rpạ đứng trên bầu trời đánh động tâm hồn, khiến người run sợ.
- Có vẻ thái tử điện hạ thích tình hình long trọng.
/1351
|