– Phụ thân đại nhân, kính nhờ người làm ơn nhớ kỹ bài học, đừng như con nít đi khắp nơi phá. Lần này may mắn Trần công tử không truy cứu, nếu không… Chúng ta…
– Biết rồi, lỗi tại ta đưa chưa?
– Lát nữa ra ngoài phụ thân phải xin lỗi người ta đàngh oàng.
– Cái này… Không tốt lắm, có nhiều khách khứa ngươi kêu phụ thân xin lỗi tiểu tử kia? Mất mặt lắm.
– Đã lúc này rồi còn mặt mũi gì? Phụ thân cũng biết kết cuộc đắc tội một vị đại năng là gì, trong vô tận hải thiếu gì chuyện tương tự?
Mấy lão gia tử khác cũng khuyên nhủ:
– Đúng rồi Ngọc Hoành, lúc này còn để ý sĩ diện gì? Chúng ta đều là người từng trải, các đại gia tộc, đại thế lực trong vô tận hải vì đắc tội cao nhân ẩn sĩ mà gặp họa diệt môn xem mãi quen mắt. Thực lực vừa rồi của tiểu tử đó muốn đồ diệt Quảng Lăng thành cũng không thành vấn đề.
– Cái này… Ài.
Lần này Ngọc Hoành lão gia tử nếm mùi cay đắng cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Đại chưởng quầy lên tiếng:
– Kêu lão gia tử đi xin lỗi thì không ổn, dù có làm cũng nên xin lỗi âm thầm, không cần phải trong thọ yến. Huống chi Trần công tử có vẻ là một người điệu thấp, chắc cũng không hy vọng khiến người chú ý. Chúng ta đừng tự chuốc rắc rối, mọi chuyện chờ tổ chức xong thọ yến lại tính. Nhưng…
Thành chủ đổi giọng:
– Lão gia tử có thể không xin lỗi nhưng trong thọ yến cũng không được chậm trễ người ta.
– Chậm trễ? Ta làm sao dám, được rồi, ta hầu hạ hắn như tổ tông được chưa?
Phủ thành chủ, trong trang viên.
khách khứa đến tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử đều có mặt đông đủ, trong phủ thành chủ to lớn chật ních người. Tuy thọ yến chưa chính thức bắt đầu nhưng trong sân đã náo nhiệt lên. Đây dù sao là thọ yến của Ngọc Hoành lão gia tử, khách khứa toàn có lai lịch lớn, đây là cơ hội giao thiệp hiếm có với nhiều người.
Đám người Lý Trường Phong cô đơn ngồi trên ghế, nhìn biểu tình của bọn họ đờ đẫn hiển nhiên chưa lấy lại tinh thần từ bất ngờ Trần Lạc đem lại. Bọn họ không biết Trần Lạc làm sao kết bạn với đại chưởng quầy Thiên Khải thương các, làm sao trở thành khách khanh của Thiên Khải thương các. Trần huynh đệ thật sự chỉ mới vào vô tận hải sao? Trong lòng đám người Lý Trường Phong có nhiều thắc mắc, nhưng khi Trần Lạc quay về mấy người trợn tròn mắt nhìn, không biết nên hỏi từ đâu.
– Tiểu Nhị, vừa rồi ngươi dã gặp Ngọc Hoành lão gia tử?
Người hỏi là Lý Đông Tuyết, tiểu cô nương tuy đi chung với Hứa Phi nhưng bây giờ nàng càng muốn biết Trần Tiểu Nhị đã cứu mạng nàng trong khu loạn lưu vô tận hải có lai lịch gì.
Trần Lạc gật đầu.
– Lão gia tử tìm ngươi có chuyện gì?
– Cũng không có gì, nói chuyện vài câu, ta chúc thọ lão gia tử rồi trở về.
Lý Đông Tuyết định hỏi thêm nhưng Hứa Phi cười toe toét tới gần.
– Hứa Phi, ngươi lại muốn làm cái gì!
Cho đến nay Lý Trường Phong luôn nghĩ tình Hứa Phi, không muốn so đo với Hứa Phi. Nhưng lúc trước hành động của Hứa Phi làm lạnh lòng Lý Trường Phong.
Nếu mấy hôm trước Lý Trường Phong hạch hỏi kiểu đó thì Hứa Phi dã sớm trở mặt, nhưng lần này gã ngược lại cười tủm tỉm đến gần.
Hứa Phi mỉm cười nói:
– Trường Phong đừng tức giận, mới rồi ta và Trần huynh đệ có chút hiểu lầm nên đến xin lỗi.
Lý Trường Phong biết rõ Hứa Phi thân mật như vậy là vì biết Trần Lạc là khách khanh của Thiên Khải thương các.
– Trần huynh đệ, thật sự xin lỗi, vừa rồi ta chỉ có ý tốt, sợ các người xúc động làm chuyện ngốc, giờ nghĩ lại… Ha ha ha, là ta lo nghĩ nhiều, Hứa Phi tại đây xin lỗi Trần huynh đệ.
Lý Trường Phong đoán đúng, Hứa Phi là loại người khôn khéo co được dãn được, gặp người nói tiếng người. Lúc chưa tham gia thọ yến, Hứa Phi không thèm để Trần Lạc vào mắt, giờ biết hắn là khách khanh của Thiên Khải thương các thì nào là xin lỗi nào là cười nịnh.
Trần Lạc lắc đầu, lười quan tâm Hứa Phi.
– Chẳng lẽ Trần huynh đệ còn tức giận việc nhỏ vừa rồi? Nam tử hán đại trượng phu không cần nhớ dai chút chuyện nhỏ này đi?
Thấy Trần Lạc phớt lờ mình, Hứa Phi cười lúng túng nói:
– Trần huynh đệ, là vậy, mới rồi chúng ta xảy ra chút hiểu lầm, Phong công tử định mời Trần huynh đệ qua bàn uống một ly.
– Miễn đi, ngươi lo chuyện của mình đi, ta bận.
– Trần huynh đệ có thể không nể mặt ta nhưng không thể không nể mặt Phong công tử.
Nhắc đến Phong Ngọc Thiềm làm Hứa Phi phồng lá gan, rắn giọng nói:
– Trần huynh đệ mặc dù là bằng hữu của đại chưởng quầy Thiên Khải thương các, là khách khanh của Thiên Khải thương các, ở trong mắt người khác có lẽ là thân phận cao quý nhưng không là gì trong mắt Phong công tử.
Trần Lạc nổi hứng, hắn gác chân, người nghiêng tới trước mỉm cười nhìn Hứa Phi:
– Vậy sao?
– Đương nhiên, có lẽ Trần huynh đệ không biết nhưng Trường Phong nên rõ ràng Phong công tử là loại thân phận nào.
Lý Trường Phong chưa nói gì, một huynh đệ không nín được lên tiếng:
– Hứa Phi, ngươi đừng cáo mượn oai hùm, tưởng chúng ta không biết sao? Phong Ngọc Thiềm đến từ Phong gai một trong năm đại gia tộc Quảng Lăng thành, nhưng Phong Ngọc Thiềm chỉ là bàng chi của Phong gia, chỉ có thể ăn hiếp Hành Giả nghèo khổ chúng ta. Quảng Lăng thành có nhiều quý công tử, Phong Ngọc Thiềm không tính đứng đầu, càng đừng nói tới Hứa Phi nhà ngươi.
Lý Trường Phong định ngăn cản khuynh đệ của mình nhưng không kịp.
Hứa Phi nghe xong xụ mặt, nhưng gã không nổi khùng mà hít sâu đè nén lửa giận, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Hứa Phi cười nói:
– Đúng, ngươi nói đúng, Hứa Phi ta không là gì. Có lẽ Phong công tử cũng không là gì, nhưng ngươi dám nói tứ công tử Phong Ngọc La cũng không là gì sao?
Nghe cái tên Phong Ngọc La, vị huynh đệ kia lúc trước còn kiên cường thoáng chốc mềm như bún. Hành Giả trong khu vực quanh Quảng Lăng thành nghe cái tên Phong Ngọc La hiếm ai còn cứng nổi.
Phong Ngọc La là ai?
Đó là thiếu chủ của Phong gia một trong năm đại gia tộc Quảng Lăng thành. Một nửa quý công tử trong Quảng Lăng thành xem Phong Ngọc La như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, các thế lực lớn nhỏ quanh khu Quảng Lăng thành thấy gã là cúi đầu khom lưng tôn xưng mộtt tiếng Phong thiếu chủ.
Chỉ có vậy sao? Không, ngày xưa Phong Ngọc La suýt làm thành chủ quảng Lăng thành, thực lực cực mạnh, bối cảnh sâu, thủ đoạn cao. Quanh khu Quảng Lăng thành ít ai sánh bằng Phong Ngọc La.
Lý Trường Phong và đám huynh đệ nghe cái tên Phong Ngọc La thì sợ hãi cuvi đầu không nói chuyện, Hứa Phi rất là đắc ý, lá gan càng to hơn.
Hứa Phi cười nói:
– Trần huynh đệ, Phong công tử muốn quen bằng hữu với ngươi, chút nữa thiếu chủ của chúng ta sẽ đến, Phong công tử sẽ dẫn tiến cho ngươi, hơn nữa…
Trần Lạc lười nghe lải nhải, hắn không kiên nhẫn nói:
– Được rồi, ngươi đừng khoác lác trước mặt ta nữa, cút xéo đi.
Hứa Phi nổi giận:
– Ngươi…!
Cuối cùng Hứa Phi không dám nổi khùng, hỏi:
– Ngươi thật sự không chịu nể mặt?
– Biết rồi, lỗi tại ta đưa chưa?
– Lát nữa ra ngoài phụ thân phải xin lỗi người ta đàngh oàng.
– Cái này… Không tốt lắm, có nhiều khách khứa ngươi kêu phụ thân xin lỗi tiểu tử kia? Mất mặt lắm.
– Đã lúc này rồi còn mặt mũi gì? Phụ thân cũng biết kết cuộc đắc tội một vị đại năng là gì, trong vô tận hải thiếu gì chuyện tương tự?
Mấy lão gia tử khác cũng khuyên nhủ:
– Đúng rồi Ngọc Hoành, lúc này còn để ý sĩ diện gì? Chúng ta đều là người từng trải, các đại gia tộc, đại thế lực trong vô tận hải vì đắc tội cao nhân ẩn sĩ mà gặp họa diệt môn xem mãi quen mắt. Thực lực vừa rồi của tiểu tử đó muốn đồ diệt Quảng Lăng thành cũng không thành vấn đề.
– Cái này… Ài.
Lần này Ngọc Hoành lão gia tử nếm mùi cay đắng cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Đại chưởng quầy lên tiếng:
– Kêu lão gia tử đi xin lỗi thì không ổn, dù có làm cũng nên xin lỗi âm thầm, không cần phải trong thọ yến. Huống chi Trần công tử có vẻ là một người điệu thấp, chắc cũng không hy vọng khiến người chú ý. Chúng ta đừng tự chuốc rắc rối, mọi chuyện chờ tổ chức xong thọ yến lại tính. Nhưng…
Thành chủ đổi giọng:
– Lão gia tử có thể không xin lỗi nhưng trong thọ yến cũng không được chậm trễ người ta.
– Chậm trễ? Ta làm sao dám, được rồi, ta hầu hạ hắn như tổ tông được chưa?
Phủ thành chủ, trong trang viên.
khách khứa đến tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử đều có mặt đông đủ, trong phủ thành chủ to lớn chật ních người. Tuy thọ yến chưa chính thức bắt đầu nhưng trong sân đã náo nhiệt lên. Đây dù sao là thọ yến của Ngọc Hoành lão gia tử, khách khứa toàn có lai lịch lớn, đây là cơ hội giao thiệp hiếm có với nhiều người.
Đám người Lý Trường Phong cô đơn ngồi trên ghế, nhìn biểu tình của bọn họ đờ đẫn hiển nhiên chưa lấy lại tinh thần từ bất ngờ Trần Lạc đem lại. Bọn họ không biết Trần Lạc làm sao kết bạn với đại chưởng quầy Thiên Khải thương các, làm sao trở thành khách khanh của Thiên Khải thương các. Trần huynh đệ thật sự chỉ mới vào vô tận hải sao? Trong lòng đám người Lý Trường Phong có nhiều thắc mắc, nhưng khi Trần Lạc quay về mấy người trợn tròn mắt nhìn, không biết nên hỏi từ đâu.
– Tiểu Nhị, vừa rồi ngươi dã gặp Ngọc Hoành lão gia tử?
Người hỏi là Lý Đông Tuyết, tiểu cô nương tuy đi chung với Hứa Phi nhưng bây giờ nàng càng muốn biết Trần Tiểu Nhị đã cứu mạng nàng trong khu loạn lưu vô tận hải có lai lịch gì.
Trần Lạc gật đầu.
– Lão gia tử tìm ngươi có chuyện gì?
– Cũng không có gì, nói chuyện vài câu, ta chúc thọ lão gia tử rồi trở về.
Lý Đông Tuyết định hỏi thêm nhưng Hứa Phi cười toe toét tới gần.
– Hứa Phi, ngươi lại muốn làm cái gì!
Cho đến nay Lý Trường Phong luôn nghĩ tình Hứa Phi, không muốn so đo với Hứa Phi. Nhưng lúc trước hành động của Hứa Phi làm lạnh lòng Lý Trường Phong.
Nếu mấy hôm trước Lý Trường Phong hạch hỏi kiểu đó thì Hứa Phi dã sớm trở mặt, nhưng lần này gã ngược lại cười tủm tỉm đến gần.
Hứa Phi mỉm cười nói:
– Trường Phong đừng tức giận, mới rồi ta và Trần huynh đệ có chút hiểu lầm nên đến xin lỗi.
Lý Trường Phong biết rõ Hứa Phi thân mật như vậy là vì biết Trần Lạc là khách khanh của Thiên Khải thương các.
– Trần huynh đệ, thật sự xin lỗi, vừa rồi ta chỉ có ý tốt, sợ các người xúc động làm chuyện ngốc, giờ nghĩ lại… Ha ha ha, là ta lo nghĩ nhiều, Hứa Phi tại đây xin lỗi Trần huynh đệ.
Lý Trường Phong đoán đúng, Hứa Phi là loại người khôn khéo co được dãn được, gặp người nói tiếng người. Lúc chưa tham gia thọ yến, Hứa Phi không thèm để Trần Lạc vào mắt, giờ biết hắn là khách khanh của Thiên Khải thương các thì nào là xin lỗi nào là cười nịnh.
Trần Lạc lắc đầu, lười quan tâm Hứa Phi.
– Chẳng lẽ Trần huynh đệ còn tức giận việc nhỏ vừa rồi? Nam tử hán đại trượng phu không cần nhớ dai chút chuyện nhỏ này đi?
Thấy Trần Lạc phớt lờ mình, Hứa Phi cười lúng túng nói:
– Trần huynh đệ, là vậy, mới rồi chúng ta xảy ra chút hiểu lầm, Phong công tử định mời Trần huynh đệ qua bàn uống một ly.
– Miễn đi, ngươi lo chuyện của mình đi, ta bận.
– Trần huynh đệ có thể không nể mặt ta nhưng không thể không nể mặt Phong công tử.
Nhắc đến Phong Ngọc Thiềm làm Hứa Phi phồng lá gan, rắn giọng nói:
– Trần huynh đệ mặc dù là bằng hữu của đại chưởng quầy Thiên Khải thương các, là khách khanh của Thiên Khải thương các, ở trong mắt người khác có lẽ là thân phận cao quý nhưng không là gì trong mắt Phong công tử.
Trần Lạc nổi hứng, hắn gác chân, người nghiêng tới trước mỉm cười nhìn Hứa Phi:
– Vậy sao?
– Đương nhiên, có lẽ Trần huynh đệ không biết nhưng Trường Phong nên rõ ràng Phong công tử là loại thân phận nào.
Lý Trường Phong chưa nói gì, một huynh đệ không nín được lên tiếng:
– Hứa Phi, ngươi đừng cáo mượn oai hùm, tưởng chúng ta không biết sao? Phong Ngọc Thiềm đến từ Phong gai một trong năm đại gia tộc Quảng Lăng thành, nhưng Phong Ngọc Thiềm chỉ là bàng chi của Phong gia, chỉ có thể ăn hiếp Hành Giả nghèo khổ chúng ta. Quảng Lăng thành có nhiều quý công tử, Phong Ngọc Thiềm không tính đứng đầu, càng đừng nói tới Hứa Phi nhà ngươi.
Lý Trường Phong định ngăn cản khuynh đệ của mình nhưng không kịp.
Hứa Phi nghe xong xụ mặt, nhưng gã không nổi khùng mà hít sâu đè nén lửa giận, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Hứa Phi cười nói:
– Đúng, ngươi nói đúng, Hứa Phi ta không là gì. Có lẽ Phong công tử cũng không là gì, nhưng ngươi dám nói tứ công tử Phong Ngọc La cũng không là gì sao?
Nghe cái tên Phong Ngọc La, vị huynh đệ kia lúc trước còn kiên cường thoáng chốc mềm như bún. Hành Giả trong khu vực quanh Quảng Lăng thành nghe cái tên Phong Ngọc La hiếm ai còn cứng nổi.
Phong Ngọc La là ai?
Đó là thiếu chủ của Phong gia một trong năm đại gia tộc Quảng Lăng thành. Một nửa quý công tử trong Quảng Lăng thành xem Phong Ngọc La như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, các thế lực lớn nhỏ quanh khu Quảng Lăng thành thấy gã là cúi đầu khom lưng tôn xưng mộtt tiếng Phong thiếu chủ.
Chỉ có vậy sao? Không, ngày xưa Phong Ngọc La suýt làm thành chủ quảng Lăng thành, thực lực cực mạnh, bối cảnh sâu, thủ đoạn cao. Quanh khu Quảng Lăng thành ít ai sánh bằng Phong Ngọc La.
Lý Trường Phong và đám huynh đệ nghe cái tên Phong Ngọc La thì sợ hãi cuvi đầu không nói chuyện, Hứa Phi rất là đắc ý, lá gan càng to hơn.
Hứa Phi cười nói:
– Trần huynh đệ, Phong công tử muốn quen bằng hữu với ngươi, chút nữa thiếu chủ của chúng ta sẽ đến, Phong công tử sẽ dẫn tiến cho ngươi, hơn nữa…
Trần Lạc lười nghe lải nhải, hắn không kiên nhẫn nói:
– Được rồi, ngươi đừng khoác lác trước mặt ta nữa, cút xéo đi.
Hứa Phi nổi giận:
– Ngươi…!
Cuối cùng Hứa Phi không dám nổi khùng, hỏi:
– Ngươi thật sự không chịu nể mặt?
/1351
|