Nam nhân tức điên, bực tức không nói nên lời:
- Đám nữ nhân này thật là...!
Các nữ nhân cố gắng khuyên nhu nam nhân đừng hủy diệt thế giới giả dối. Nhưng mặc cho các nữ nhân khuyên nhủ, nam nhân vẫn nhất quyết đoi hủy diệt thế giới giả.
- Ta rất hối hận mang các người đến thế giới này. Nói xem, có phải lúc đó đầu ta bị cửa kẹp không? Biết rõ nữ nhân dễ dàng làm theo tình cảm vẫn mang các người vào, ta vô cùng hối hận.
- Ngươi đừng như vậy được không? Ngươi thế này làm chúng ta rất khó chịu.
- Đúng rồi, còn nhớ ban đầu chúng ta thiết kế thế giới này này ngươi đã nói những gì không? Ngươi nói nếu như chúng ta sáng tạo ra một thế giới thành công, điều thứ nhất ngươi muốn làm đó là ở bên trong làm sáng thế chủ, tiếp đó cưới tất cả chúng ta, sống không âu lo. Bây giờ giấc mơ đã thành hiện thực, tại sao ngươi muốn đổi ý?
- Bà nội nó, là lão tử nói đùa, vậy mà các người cũng tin?
- Nhưng chúng ta tin...
- Tin cái con khỉ! Các người nghĩ lão tử là con nít ba tuổi sao? Lúc đó đại gia chán quá nên nói đùa.
- Chúng ta thật sự nghiêm túc...
- Biến, đừng lải nhải nhảm nhí nữa, tránh ra! Mặc kệ hôm nay các người nói gì, lão tử phải hủy diệt thế giới này!
- Không được! Chúng ta tuyệt đối không cho ngươi hủy diệt thế giới này!
Nam nhân lạnh lùng cười:
- Không được? Các người quên sao? Đây là thế giới lão tử sáng tạo, không có gì là không được. Nàng nghĩ tại sao lúc sáng tạo thế giới này lão tử lại sáng tạo ra một Hư Vọng chi phật trong mảnh đất hư vọng? Ta sợ lỡ như tương lai thế giới này mất khống chế nên ốc ý thiết kế Hư Vọng chi phật, chỉ vì hủy diệt nó.
- Tránh ra, tránh ra mau! Không tránh ra phải không? Các người nghĩ chặn đường là sẽ ngăn được ta? Cho các người biết, vô dụng. Chỉ cần ta khởi động Hư Vọng chi phật thì phương thế giới này sẽ bị hủy diệt ngay.
Mấy nữ nhân không ngăn cản nữa, để mặc nam nhân khởi động Hư Vọng chi phật. Không biết xảy ra chuyện gì, một lát sau Trần Lạc nghe thấy nam nhân giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì? Sao Hư Vọng chi phật... Sao không thể khởi động? Sao có thể như vậy?
Một nữ nhân trả lời:
- Thật ra... Chúng ta sớm biết ngươi sẽ hủy diệt thế giới này nên ngay từ đầu chúng ta đã phong Hư Vọng chi phật lại.
- Cái gì? Các người phong Hư Vọng chi phật? Không thể nào, tự tay ta thiết kế Hư Vọng chi phật, trừ ta ra không người nào có thể đóng nó.
- Chuyện đến bây giờ chúng ta không giấu ngươi nữa. Còn nhớ lần này chúng ta tụ hội lại không? Chúng ta đều uống say, sau đó đã... Rồi ngươi nói cho chúng ta nghe về Hư Vọng chi phật.
- Các... Các người nói gì? Tụ hội lần đó là các người cố ý thiết kế? Các người cố ý chuốc say ta? Cố ý dụ ta nói ra? Bà nội nó, các người dùng mỹ nhân kế với ta? Uổng cho ta ôm lòng áy náy, cảm thấy có lỗi với các người. Chết tiệt, ra là các người đã đào sẵn hố chờ ta nhảy, bà nội nó, các người có thể hèn hạ hơn thế này không?
- Này, mỹ nhân kế gì? Đừng nói khó nghe vậy, đó chỉ là say rượu loạn tình. Huống chi là ngươi ăn bớt chúng ta!
- Bà nội nó, ta ăn bớt? Mấy nữ nhân các người chơi một mình ta, ta ăn bớt con khỉ!
- Đó cũng là do ngươi gieo gió gặt bão.
- Cái gì gọi là ta gieo gió gặt bão? Các người quá vô sỉ!
- Còn dám nói? Tất cả đều tại ngươi, đồ lăng nhăng, chơi đùa tình cảm mấy người chúng ta, ngươi nghĩ chúng ta không biết sao?
- Đúng rồi, ngươi là đồ khốn nạn. Nếu không phải một lần ngẫu nhiên thì tỷ muội chúng ta không biết ngươi vô sỉ như vậy, đồ rác rươi. Chẳng những lên giường với ta còn ngủ hết các tỷ muội, ngươi dám vô sỉ thêm nữa không?
- Hừ! Hắn vố nlà đồ vô sỉ, chúng ta đều bị hắn lừa. Lúc lên giường với ta thì nói ngọt ngào, gì mà tương lai cưới ta, chỉ yêu một mình ta. Chó chết, sau này ta mới biết ngươi không chỉ nói câu đó với ta, mỗi tỷ muội đều nghe ngươi nói câu này. Đồ cặn bã!
- Không chỉ thế, tên cặn bã này xây dựng một quê hương ảo cho ta, khi đó ta rất vui, cảm thấy là nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới. Sau này ta mới biết ngươi đều xây dựng quê hương ảo cho mỗi chúng ta. Ta rất muốn hỏi cặn bã nhà ngươi lúc xây dựng quê hương ảo có phải làm hàng sỉ không? Ít ra ngươi nên cho mỗi người một kiểu đi.
- Hừ hừ. Lần tụ hội đó chúng ta không định moi tin gì, không biết Hư Vọng chi phật gì, chỉ muốn chuốc say trừng phạt tên cặn bã nhà ngươi, ai dè ngươi xỉn rồi tự khai ra Hư Vọng chi phật.
- Các người... Ta... Chết tiệt!
Không biết đuối lý hay sao mà nam nhân ấp úng không nói nữa.
- Nói đi, ngươi muốn nói gì? Nói! Ngươi nói chúng ta vô sỉ? So với cặn bã như ngươi thì chúng ta thật ngây thơ, ít ra mỗi người chúng ta yêu đương với ngươi là thật lòng thật dạ. Không vô sỉ như ngươi bắt cá mấy tay, ăn trong bát ngó trong nồi. Còn nữa, thỏ không ăn cỏ gần hang, cặn bã nhà ngươi thủ đoạn cao thật, chuyên ăn cỏ bên cạnh, không chừa một cọng.
- Cặn bã, nói thật là chúng ta sớm không để bụng việc ngươi làm, dù sao tình cảm đã bị ngươi chơi đùa, dù ta không muốn thừa nhận nhưng trong lòng còn tình cảm với ngươi. Không chỉ mình ta, bọn họ đều như thế. Vì vậy chúng ta hãy ở lại thế giới này được không?
- Đúng đúng. Ngươi lăng nhăng, ngươi nói với chúng ta rằng sẽ cưới chúng ta, nếu không thể làm trong thế giới hiện thực vậy hãy làm trong thế giới này đi. Hiện tại chúng ta cho ngươi một 71k, cho ngươi cưới toàn bộ chúng ta, được không? Miễn là ngươi chịu ở lại thế giới này.
Nam nhân không dao động:
- Ta công nhận trước kia ta đùa giưỡn tình cảm của các người là lỗi của ta, ta có lỗi với các người nhưng chuyện đó và thế giới này là hai chuyện khác nhau, không thể nói nhập làm một. Mặc kệ nàng nói gì, ta phải hủy diệt thế giới này.
- Ha ha ha, chúng ta biết trừ Hư Vọng chi phật ra ngươi còn cách khác hủy diệt thế giới này, chúng ta cũng đoán được ngươi sẽ làm gì. Nhưng ta hy vọng ngươi không nên dùng cách cuối cùng, nếu không ngươi sẽ hối hận.
- Hối hận? Ta không có gì phải hối hận. Nếu các người đã chấp mê bất ngộ thì điều ta có thể làm là đi con đường cuối cùng này. Không đến đường cùng ta cũng không muốn dùng nó, nhưng bây giờ hết cách rồi.
- Ngươi sẽ hối hận.
- Nếu ngươi dám làm như vậy thì chúng ta sẽ tái tạo lại phương thế giới này.
- Tái tạo lại? Bằng vào các người? Các người không có tư cách đó.
- Ngại quá, chúng ta chân thành cho ngươi biết, chúng ta có tư cách này. Là ngươi cho chúng ta tư cách đó.
- Không thể nào! Ta chưa từng cho các người quyền hạn gì... Khoan, lần đó tụ hội say rượu... Chẳng lẽ...
- Bây giờ mới nhớ ra? Đã muộn.
- Thân mến, ngươi rất thông minh, điểm yếu duy nhất là... Hưm, khi say sẽ rất đáng yêu, rất dễ dụ.
- Đám nữ nhân này thật là...!
Các nữ nhân cố gắng khuyên nhu nam nhân đừng hủy diệt thế giới giả dối. Nhưng mặc cho các nữ nhân khuyên nhủ, nam nhân vẫn nhất quyết đoi hủy diệt thế giới giả.
- Ta rất hối hận mang các người đến thế giới này. Nói xem, có phải lúc đó đầu ta bị cửa kẹp không? Biết rõ nữ nhân dễ dàng làm theo tình cảm vẫn mang các người vào, ta vô cùng hối hận.
- Ngươi đừng như vậy được không? Ngươi thế này làm chúng ta rất khó chịu.
- Đúng rồi, còn nhớ ban đầu chúng ta thiết kế thế giới này này ngươi đã nói những gì không? Ngươi nói nếu như chúng ta sáng tạo ra một thế giới thành công, điều thứ nhất ngươi muốn làm đó là ở bên trong làm sáng thế chủ, tiếp đó cưới tất cả chúng ta, sống không âu lo. Bây giờ giấc mơ đã thành hiện thực, tại sao ngươi muốn đổi ý?
- Bà nội nó, là lão tử nói đùa, vậy mà các người cũng tin?
- Nhưng chúng ta tin...
- Tin cái con khỉ! Các người nghĩ lão tử là con nít ba tuổi sao? Lúc đó đại gia chán quá nên nói đùa.
- Chúng ta thật sự nghiêm túc...
- Biến, đừng lải nhải nhảm nhí nữa, tránh ra! Mặc kệ hôm nay các người nói gì, lão tử phải hủy diệt thế giới này!
- Không được! Chúng ta tuyệt đối không cho ngươi hủy diệt thế giới này!
Nam nhân lạnh lùng cười:
- Không được? Các người quên sao? Đây là thế giới lão tử sáng tạo, không có gì là không được. Nàng nghĩ tại sao lúc sáng tạo thế giới này lão tử lại sáng tạo ra một Hư Vọng chi phật trong mảnh đất hư vọng? Ta sợ lỡ như tương lai thế giới này mất khống chế nên ốc ý thiết kế Hư Vọng chi phật, chỉ vì hủy diệt nó.
- Tránh ra, tránh ra mau! Không tránh ra phải không? Các người nghĩ chặn đường là sẽ ngăn được ta? Cho các người biết, vô dụng. Chỉ cần ta khởi động Hư Vọng chi phật thì phương thế giới này sẽ bị hủy diệt ngay.
Mấy nữ nhân không ngăn cản nữa, để mặc nam nhân khởi động Hư Vọng chi phật. Không biết xảy ra chuyện gì, một lát sau Trần Lạc nghe thấy nam nhân giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì? Sao Hư Vọng chi phật... Sao không thể khởi động? Sao có thể như vậy?
Một nữ nhân trả lời:
- Thật ra... Chúng ta sớm biết ngươi sẽ hủy diệt thế giới này nên ngay từ đầu chúng ta đã phong Hư Vọng chi phật lại.
- Cái gì? Các người phong Hư Vọng chi phật? Không thể nào, tự tay ta thiết kế Hư Vọng chi phật, trừ ta ra không người nào có thể đóng nó.
- Chuyện đến bây giờ chúng ta không giấu ngươi nữa. Còn nhớ lần này chúng ta tụ hội lại không? Chúng ta đều uống say, sau đó đã... Rồi ngươi nói cho chúng ta nghe về Hư Vọng chi phật.
- Các... Các người nói gì? Tụ hội lần đó là các người cố ý thiết kế? Các người cố ý chuốc say ta? Cố ý dụ ta nói ra? Bà nội nó, các người dùng mỹ nhân kế với ta? Uổng cho ta ôm lòng áy náy, cảm thấy có lỗi với các người. Chết tiệt, ra là các người đã đào sẵn hố chờ ta nhảy, bà nội nó, các người có thể hèn hạ hơn thế này không?
- Này, mỹ nhân kế gì? Đừng nói khó nghe vậy, đó chỉ là say rượu loạn tình. Huống chi là ngươi ăn bớt chúng ta!
- Bà nội nó, ta ăn bớt? Mấy nữ nhân các người chơi một mình ta, ta ăn bớt con khỉ!
- Đó cũng là do ngươi gieo gió gặt bão.
- Cái gì gọi là ta gieo gió gặt bão? Các người quá vô sỉ!
- Còn dám nói? Tất cả đều tại ngươi, đồ lăng nhăng, chơi đùa tình cảm mấy người chúng ta, ngươi nghĩ chúng ta không biết sao?
- Đúng rồi, ngươi là đồ khốn nạn. Nếu không phải một lần ngẫu nhiên thì tỷ muội chúng ta không biết ngươi vô sỉ như vậy, đồ rác rươi. Chẳng những lên giường với ta còn ngủ hết các tỷ muội, ngươi dám vô sỉ thêm nữa không?
- Hừ! Hắn vố nlà đồ vô sỉ, chúng ta đều bị hắn lừa. Lúc lên giường với ta thì nói ngọt ngào, gì mà tương lai cưới ta, chỉ yêu một mình ta. Chó chết, sau này ta mới biết ngươi không chỉ nói câu đó với ta, mỗi tỷ muội đều nghe ngươi nói câu này. Đồ cặn bã!
- Không chỉ thế, tên cặn bã này xây dựng một quê hương ảo cho ta, khi đó ta rất vui, cảm thấy là nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới. Sau này ta mới biết ngươi đều xây dựng quê hương ảo cho mỗi chúng ta. Ta rất muốn hỏi cặn bã nhà ngươi lúc xây dựng quê hương ảo có phải làm hàng sỉ không? Ít ra ngươi nên cho mỗi người một kiểu đi.
- Hừ hừ. Lần tụ hội đó chúng ta không định moi tin gì, không biết Hư Vọng chi phật gì, chỉ muốn chuốc say trừng phạt tên cặn bã nhà ngươi, ai dè ngươi xỉn rồi tự khai ra Hư Vọng chi phật.
- Các người... Ta... Chết tiệt!
Không biết đuối lý hay sao mà nam nhân ấp úng không nói nữa.
- Nói đi, ngươi muốn nói gì? Nói! Ngươi nói chúng ta vô sỉ? So với cặn bã như ngươi thì chúng ta thật ngây thơ, ít ra mỗi người chúng ta yêu đương với ngươi là thật lòng thật dạ. Không vô sỉ như ngươi bắt cá mấy tay, ăn trong bát ngó trong nồi. Còn nữa, thỏ không ăn cỏ gần hang, cặn bã nhà ngươi thủ đoạn cao thật, chuyên ăn cỏ bên cạnh, không chừa một cọng.
- Cặn bã, nói thật là chúng ta sớm không để bụng việc ngươi làm, dù sao tình cảm đã bị ngươi chơi đùa, dù ta không muốn thừa nhận nhưng trong lòng còn tình cảm với ngươi. Không chỉ mình ta, bọn họ đều như thế. Vì vậy chúng ta hãy ở lại thế giới này được không?
- Đúng đúng. Ngươi lăng nhăng, ngươi nói với chúng ta rằng sẽ cưới chúng ta, nếu không thể làm trong thế giới hiện thực vậy hãy làm trong thế giới này đi. Hiện tại chúng ta cho ngươi một 71k, cho ngươi cưới toàn bộ chúng ta, được không? Miễn là ngươi chịu ở lại thế giới này.
Nam nhân không dao động:
- Ta công nhận trước kia ta đùa giưỡn tình cảm của các người là lỗi của ta, ta có lỗi với các người nhưng chuyện đó và thế giới này là hai chuyện khác nhau, không thể nói nhập làm một. Mặc kệ nàng nói gì, ta phải hủy diệt thế giới này.
- Ha ha ha, chúng ta biết trừ Hư Vọng chi phật ra ngươi còn cách khác hủy diệt thế giới này, chúng ta cũng đoán được ngươi sẽ làm gì. Nhưng ta hy vọng ngươi không nên dùng cách cuối cùng, nếu không ngươi sẽ hối hận.
- Hối hận? Ta không có gì phải hối hận. Nếu các người đã chấp mê bất ngộ thì điều ta có thể làm là đi con đường cuối cùng này. Không đến đường cùng ta cũng không muốn dùng nó, nhưng bây giờ hết cách rồi.
- Ngươi sẽ hối hận.
- Nếu ngươi dám làm như vậy thì chúng ta sẽ tái tạo lại phương thế giới này.
- Tái tạo lại? Bằng vào các người? Các người không có tư cách đó.
- Ngại quá, chúng ta chân thành cho ngươi biết, chúng ta có tư cách này. Là ngươi cho chúng ta tư cách đó.
- Không thể nào! Ta chưa từng cho các người quyền hạn gì... Khoan, lần đó tụ hội say rượu... Chẳng lẽ...
- Bây giờ mới nhớ ra? Đã muộn.
- Thân mến, ngươi rất thông minh, điểm yếu duy nhất là... Hưm, khi say sẽ rất đáng yêu, rất dễ dụ.
/1351
|