– Hừ! Nhân Hoàng do Nữ Oa nương nương khâm điểm? Thật lớn lối, không sợ gió lớn thụt lưỡi sao?
Thanh Xích Hoa Ngô công bị Mạc Vấn Thiên đánh ác nhất nên gã cười nhạo lớn nhất. Nhưng Thanh Xích Hoa Ngô công chưa nói hết lời chợt thấy người tê rần, sau đó không biết gì nữa, bởi vì gã đã chết.
Đúng vậy, Thanh Xích Hoa Ngô công chết.
Khi đám tiểu vương gia, quý công tử Vĩnh Hằng Quốc Độ cười nhạo nam nhân áo tím không biết trời cao đất rộng, không ai ngờ Mạc Vấn Thiên đột nhiên hành động. Ánh sáng tím chợt lóe, chớp mắt Thanh Xích Hoa Ngô công xuất hiện trước mặt Mạc Vấn Thiên.
Mạc Vấn Thiên chụp đầu Thanh Xích Hoa Ngô công, lạnh nhạt nói:
– Ta cho ngươi biết ta dựa vào cái gì, bằng vào ta là Mạc Vấn Thiên.
Bùm một tiếng, Thanh Xích Hoa Ngô công tan nát biến mất, không chưa mảnh nhỏ.
Yên lặng.
Yên lặng như chết.
Không ai ngờ nam nhân áo tím to gan giết người ngay trước mắt đám Vĩnh Hằng Quốc Độ. Không ai ngờ nam nhân áo tím ra tay thì tàn nhẫn vô tình như vậy, chỉ một giây đã tiêu diệt Thanh Xích Hoa Ngô công. Tình huống xảy ra quá nhanh và đột ngột, mọi người không kịp phản ứng lại. Một đám, lão vu yêu, chân nhân, tiểu vương gia, tám thống lĩnh Vĩnh Hằng Quốc Độ cũng ngây người.
Đám người Hành Giả trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Tuyết Tàng Tà nổi giận:
– Mạc Vấn Thiên, ngươi thật to gan!
Tuyết Tàng Tà vung tay quát to:
– Diệt hắn!
Hàng vạn tiên thiên Hành Giả Vĩnh Hằng Quốc Độ ùa lên công kích.
– Một đám ô hợp.
Mạc Vấn Thiên đứng yên, biểu tình kiêu ngạo không chút sợ hãi, tràn ngập ngông cuồng. Mạc Vấn Thiên phất tay, ánh sáng tím như ngọn lửa đốt cháy. Cảnh tượng khiến người da đầu tê dại, linh hồn run rẩy xảy ra. Vạn tiên thiên Hành Giả lao tới bị ánh sáng tím bao phủ, tan biến như bọt nước trong không trung.
Nếu nói mới rồi Mạc Vấn Thiên giết Thanh Xích Hoa Ngô công trong một giây khiến người trợn mắt há hốc mồm, vậy gã búng tay giết hàng vạn tiên thiên Hành Giả làm người ta sợ hãi vô cùng. Lão thượng nhân tu hành năm mươi vạn năm như Kim lão cũng hút ngụm khí lạnh, con ngươi nở to.
Tuyết Tàng Tà thấy cảnh này biến sắc mặt, không dám coi khinh Mạc Vấn Thiên nữa.
– Ngươi…!
Tuyết Tàng Tà quát to nhào lên. Mộ Thiên Cương, Phong Từ, đám thống lĩnh và hơn hai trăm tiểu vương gia Phong Hiên Vũ, hơn hai ngàn vị lão vu yêu cùng xông lên.
– Chỉ là một đám tử tự vương tọa rác rưởi cũng dám xưng là chủ nhân vô tận hải?
Mạc Vấn Thiên tiến lên trước một bước, ngọn lửa tím bùng cháy. Vang tiếng nổ điếc tai, hơn một ngàn người miệng mũi trào máu, trong đó có lão vu yêu, chân nhân, tiểu vương gia truyền thừa căn nguyên vương tọa.
– 60km ta cho các ngươi kiến thức ai mới là chủ nhân thật sự của vô tận hải.
Mạc Vấn Thiên giơ tay chỉ, ngọn lửa tím ngập trời. Lửa hình thành vòng xoáy màu tím khổng lồ, vòng xoáy xoay tròn cuốn mọi người trong Vĩnh Hằng Quốc Độ vào đó. Vòng xoáy xoay tít.
Một vòng, mấy trăm người văng ra, máu thịt be bét. Hai vòng, lại mấy trăm người máu me bầy nhầy văng ra. Ba vòng, hơn hai trăm tiểu vương gia rơi như mít, người nát bươm. Bốn vòng, đám thống lĩnch Mộ Thiên Cươnga, Phong Từ Vĩnh Hằng Quốc Độ bị hất ra. Năm vòng, lão vu yêu tu hành vạn năm thần phục Vĩnh Hằng Quốc Độ bị ném ra. Sáu vòng, Tuyết Tàng Tà cũng văng ra ngoài, tuy người không tơi tả tàn tạ nhưng cũng chật vật không chịu nổi, khóe môi chảy máu, gã bị thương không nhẹ.
Nhìn đám quý công tử máu thịt rách nát không biết sống hay đã chết trên thuyền to, nhìn các tiểu vương gia bị thương nặng không đứng nổi, nhìn các lão vu yếu miệng mũi trào máu, nhìn bảy thống lĩnh Mộ Thiên Cương vô cùng chật vật, nhìn Tuyết Tàng Tà nổi tiếng như cồn trong vô tận hải người đầy máu.
Đám Hành Giả tụ tập quanh đảo Vận Mệnh hóa đá, trợn to mắt, biểu tình tràn ngập giật mình và hoảng sợ.
Đây là hàng vạn tiên thiên Hành Giả, hơn hai ngmàn vị chân nhân tu hành mấy vạn năm, hơn hai trăm vị tiểu vương gia, còn có bảy vị thống lĩnh. Bọn họ ở trước mặt nam nhân tên Mạc Vấn Thiên không cầm cự được vài giây đã chết hoặc bị thương.
Nam nhân áo tím từ đầu đến cuối rất là kiêu ngạo, đứng trên đầu Thanh Xích Hoa Ngô công, không nhúc nhích nửa bước, một chiêu đánh gục tất cả người Vĩnh Hằng Quốc Độ.
Người này rốt cuộc là ai?
Tại sao mạnh quá vậy?
vô tận hải từ khi nào ra một kẻ khủng bố thế này? Vì sao trước kia chưa từng nghe cái tên Mạc Vấn Thiên?
Không… Không lẽ Mạc Vấn Thiên thật sự là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng vương tọa?
Lúc trước khi Mạc Vấn Thiên nói gã là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng hầu hết mọi người cho rằng gã không biết trời cao đất rộng cuồng vọng vô tri. Hiện tại chính mắt thấy thủ đoạn cường đại của Mạc Vấn Thiên, mọi người thế mới biết không phải gã không biết trời cao đất rộng mà là thông thiên triệt địa. Mạc Vấn Thiên không phải cuồng vọng vô tri mà gã ngông cuồng thật. Có người bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ Mạc Vấn Thiên thật sự là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng?
Úy Y Nhi vỗ ngực bộp bộp:
– Trời trời, cái tên này quá.. . Quá khủng bố, chẳng lẽ hắn…
Cảnh vừa rồi hù Úy Y Nhi sợ chết khiếp, đến bây giờ tim còn đập rất nhanh.
Úy Y Nhi xoay người hỏi Kim lão:
– Kim lão, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng? Nếu không hắn làm sao khủng như vậy?
Kim lão nhíu mày nói:
– Lão hủ cũng không biết người này là loại tồn tại gì.
Kim lão nhìn nam nhân áo tím đứng trên Thanh Xích Hoa Ngô công, nghi hoặc nói:
– Trong ấn tượng của lão hủ chưa từng nghe vô tận hải có nhân vật ghê gớm thế này.
– Đúng rồi, ta cũng chưa nghe nói, tiểu tử này từ đâu chui ra? Khoan!
Úy Y Nhi chợt nhớ điều gì, nàng hỏi Trần Lạc:
– Tiểu tử mặt trắng, ta nhớ ngươi mới nói hắn và ngươi đến cùng một thế giới.
– Đúng vậy! Có chuyện gì không?
– Tiểu tử này thật sự là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng sao?
– Cái này… Khó nói.
Trần Lạc sờ cằm:
– Ta chỉ biết hắn đúng là nhận chân mệnh, từng vấn đỉnh Nhân Vương trong thế giới của chúng ta, còn hắn có phải là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng hay không thì không biết.
– Ngươi đang nói linh tinh sao? Chín Nhân Vương chi tọa nhân chi pháp tắc sớm có người vấn đỉnh, không thể nào có người khác vấn đỉnh được, còn trong thế giới của các ngươi, đây là chuyện không thể!
– Ta không rõ ràng, nhưng lúc Mạc Vấn Thiên ở trong thế giới chúng ta thật sự vấn đỉnh nhân chi vương tọa.
– Xì, điều này không thể nào!
– Ta lừa nàng làm gì?
– Tóm lại không thể nào, tiểu tử mặt trắng, hay ngươi thấy người ta tiểu tử nên nói dối là chung thế giới với người ta, cáo mượn oai hùm?
Trần Lạc câm nín:
– …
– Ngươi kêu hắn qua đi, ta xem thử hắn có biết ngươi không?
– Ta rảnh lắm sao? Kêu hắn làm gì?
– Ngươi nói cùng người ta chung thế giới, nếu vậy nên biết nhau mới đúng, tại sao ngươi không kêu hắn?
Thanh Xích Hoa Ngô công bị Mạc Vấn Thiên đánh ác nhất nên gã cười nhạo lớn nhất. Nhưng Thanh Xích Hoa Ngô công chưa nói hết lời chợt thấy người tê rần, sau đó không biết gì nữa, bởi vì gã đã chết.
Đúng vậy, Thanh Xích Hoa Ngô công chết.
Khi đám tiểu vương gia, quý công tử Vĩnh Hằng Quốc Độ cười nhạo nam nhân áo tím không biết trời cao đất rộng, không ai ngờ Mạc Vấn Thiên đột nhiên hành động. Ánh sáng tím chợt lóe, chớp mắt Thanh Xích Hoa Ngô công xuất hiện trước mặt Mạc Vấn Thiên.
Mạc Vấn Thiên chụp đầu Thanh Xích Hoa Ngô công, lạnh nhạt nói:
– Ta cho ngươi biết ta dựa vào cái gì, bằng vào ta là Mạc Vấn Thiên.
Bùm một tiếng, Thanh Xích Hoa Ngô công tan nát biến mất, không chưa mảnh nhỏ.
Yên lặng.
Yên lặng như chết.
Không ai ngờ nam nhân áo tím to gan giết người ngay trước mắt đám Vĩnh Hằng Quốc Độ. Không ai ngờ nam nhân áo tím ra tay thì tàn nhẫn vô tình như vậy, chỉ một giây đã tiêu diệt Thanh Xích Hoa Ngô công. Tình huống xảy ra quá nhanh và đột ngột, mọi người không kịp phản ứng lại. Một đám, lão vu yêu, chân nhân, tiểu vương gia, tám thống lĩnh Vĩnh Hằng Quốc Độ cũng ngây người.
Đám người Hành Giả trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Tuyết Tàng Tà nổi giận:
– Mạc Vấn Thiên, ngươi thật to gan!
Tuyết Tàng Tà vung tay quát to:
– Diệt hắn!
Hàng vạn tiên thiên Hành Giả Vĩnh Hằng Quốc Độ ùa lên công kích.
– Một đám ô hợp.
Mạc Vấn Thiên đứng yên, biểu tình kiêu ngạo không chút sợ hãi, tràn ngập ngông cuồng. Mạc Vấn Thiên phất tay, ánh sáng tím như ngọn lửa đốt cháy. Cảnh tượng khiến người da đầu tê dại, linh hồn run rẩy xảy ra. Vạn tiên thiên Hành Giả lao tới bị ánh sáng tím bao phủ, tan biến như bọt nước trong không trung.
Nếu nói mới rồi Mạc Vấn Thiên giết Thanh Xích Hoa Ngô công trong một giây khiến người trợn mắt há hốc mồm, vậy gã búng tay giết hàng vạn tiên thiên Hành Giả làm người ta sợ hãi vô cùng. Lão thượng nhân tu hành năm mươi vạn năm như Kim lão cũng hút ngụm khí lạnh, con ngươi nở to.
Tuyết Tàng Tà thấy cảnh này biến sắc mặt, không dám coi khinh Mạc Vấn Thiên nữa.
– Ngươi…!
Tuyết Tàng Tà quát to nhào lên. Mộ Thiên Cương, Phong Từ, đám thống lĩnh và hơn hai trăm tiểu vương gia Phong Hiên Vũ, hơn hai ngàn vị lão vu yêu cùng xông lên.
– Chỉ là một đám tử tự vương tọa rác rưởi cũng dám xưng là chủ nhân vô tận hải?
Mạc Vấn Thiên tiến lên trước một bước, ngọn lửa tím bùng cháy. Vang tiếng nổ điếc tai, hơn một ngàn người miệng mũi trào máu, trong đó có lão vu yêu, chân nhân, tiểu vương gia truyền thừa căn nguyên vương tọa.
– 60km ta cho các ngươi kiến thức ai mới là chủ nhân thật sự của vô tận hải.
Mạc Vấn Thiên giơ tay chỉ, ngọn lửa tím ngập trời. Lửa hình thành vòng xoáy màu tím khổng lồ, vòng xoáy xoay tròn cuốn mọi người trong Vĩnh Hằng Quốc Độ vào đó. Vòng xoáy xoay tít.
Một vòng, mấy trăm người văng ra, máu thịt be bét. Hai vòng, lại mấy trăm người máu me bầy nhầy văng ra. Ba vòng, hơn hai trăm tiểu vương gia rơi như mít, người nát bươm. Bốn vòng, đám thống lĩnch Mộ Thiên Cươnga, Phong Từ Vĩnh Hằng Quốc Độ bị hất ra. Năm vòng, lão vu yêu tu hành vạn năm thần phục Vĩnh Hằng Quốc Độ bị ném ra. Sáu vòng, Tuyết Tàng Tà cũng văng ra ngoài, tuy người không tơi tả tàn tạ nhưng cũng chật vật không chịu nổi, khóe môi chảy máu, gã bị thương không nhẹ.
Nhìn đám quý công tử máu thịt rách nát không biết sống hay đã chết trên thuyền to, nhìn các tiểu vương gia bị thương nặng không đứng nổi, nhìn các lão vu yếu miệng mũi trào máu, nhìn bảy thống lĩnh Mộ Thiên Cương vô cùng chật vật, nhìn Tuyết Tàng Tà nổi tiếng như cồn trong vô tận hải người đầy máu.
Đám Hành Giả tụ tập quanh đảo Vận Mệnh hóa đá, trợn to mắt, biểu tình tràn ngập giật mình và hoảng sợ.
Đây là hàng vạn tiên thiên Hành Giả, hơn hai ngmàn vị chân nhân tu hành mấy vạn năm, hơn hai trăm vị tiểu vương gia, còn có bảy vị thống lĩnh. Bọn họ ở trước mặt nam nhân tên Mạc Vấn Thiên không cầm cự được vài giây đã chết hoặc bị thương.
Nam nhân áo tím từ đầu đến cuối rất là kiêu ngạo, đứng trên đầu Thanh Xích Hoa Ngô công, không nhúc nhích nửa bước, một chiêu đánh gục tất cả người Vĩnh Hằng Quốc Độ.
Người này rốt cuộc là ai?
Tại sao mạnh quá vậy?
vô tận hải từ khi nào ra một kẻ khủng bố thế này? Vì sao trước kia chưa từng nghe cái tên Mạc Vấn Thiên?
Không… Không lẽ Mạc Vấn Thiên thật sự là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng vương tọa?
Lúc trước khi Mạc Vấn Thiên nói gã là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng hầu hết mọi người cho rằng gã không biết trời cao đất rộng cuồng vọng vô tri. Hiện tại chính mắt thấy thủ đoạn cường đại của Mạc Vấn Thiên, mọi người thế mới biết không phải gã không biết trời cao đất rộng mà là thông thiên triệt địa. Mạc Vấn Thiên không phải cuồng vọng vô tri mà gã ngông cuồng thật. Có người bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ Mạc Vấn Thiên thật sự là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng?
Úy Y Nhi vỗ ngực bộp bộp:
– Trời trời, cái tên này quá.. . Quá khủng bố, chẳng lẽ hắn…
Cảnh vừa rồi hù Úy Y Nhi sợ chết khiếp, đến bây giờ tim còn đập rất nhanh.
Úy Y Nhi xoay người hỏi Kim lão:
– Kim lão, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng? Nếu không hắn làm sao khủng như vậy?
Kim lão nhíu mày nói:
– Lão hủ cũng không biết người này là loại tồn tại gì.
Kim lão nhìn nam nhân áo tím đứng trên Thanh Xích Hoa Ngô công, nghi hoặc nói:
– Trong ấn tượng của lão hủ chưa từng nghe vô tận hải có nhân vật ghê gớm thế này.
– Đúng rồi, ta cũng chưa nghe nói, tiểu tử này từ đâu chui ra? Khoan!
Úy Y Nhi chợt nhớ điều gì, nàng hỏi Trần Lạc:
– Tiểu tử mặt trắng, ta nhớ ngươi mới nói hắn và ngươi đến cùng một thế giới.
– Đúng vậy! Có chuyện gì không?
– Tiểu tử này thật sự là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng sao?
– Cái này… Khó nói.
Trần Lạc sờ cằm:
– Ta chỉ biết hắn đúng là nhận chân mệnh, từng vấn đỉnh Nhân Vương trong thế giới của chúng ta, còn hắn có phải là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng hay không thì không biết.
– Ngươi đang nói linh tinh sao? Chín Nhân Vương chi tọa nhân chi pháp tắc sớm có người vấn đỉnh, không thể nào có người khác vấn đỉnh được, còn trong thế giới của các ngươi, đây là chuyện không thể!
– Ta không rõ ràng, nhưng lúc Mạc Vấn Thiên ở trong thế giới chúng ta thật sự vấn đỉnh nhân chi vương tọa.
– Xì, điều này không thể nào!
– Ta lừa nàng làm gì?
– Tóm lại không thể nào, tiểu tử mặt trắng, hay ngươi thấy người ta tiểu tử nên nói dối là chung thế giới với người ta, cáo mượn oai hùm?
Trần Lạc câm nín:
– …
– Ngươi kêu hắn qua đi, ta xem thử hắn có biết ngươi không?
– Ta rảnh lắm sao? Kêu hắn làm gì?
– Ngươi nói cùng người ta chung thế giới, nếu vậy nên biết nhau mới đúng, tại sao ngươi không kêu hắn?
/1351
|