Nhưng Mạc Vấn Thiên là người sĩ diện, gã định ở trước mặt mọi người tiêu diệt Vĩnh Hằng Quốc Độ ngay tại đảo Vận Mệnh, mượn cơ hội này nổi tiếng khắp vô tận hải. Chẳng ngờ gặp Trần Lạc tại đây, Mạc Vấn Thiên càng không ngờ thái tử Kỳ Lân vạch ra nỗi nhục ngày xưa gã bị Trần Lạc đánh.
Mạc Vấn Thiên xem mặt mũi như mạng sống làm sao nhịn được?
Mạc Vấn Thiên nhìn Trần Lạc chằm chằm, lòng giãy dụa.
Đúng vậy, giãy dụa.
Mạc Vấn Thiên không thua nổi.
Trong thế giới Vân Đoan Mạc Vấn Thiên bị Trần Lạc tiêu diệt ba lần, nếu trong vô tận hải lại bị hắn bóp chết thì sau này gã còn mặt mũi nào lăn lộn?
Làm sao đây?
Mạc Vấn Thiên rất đau khổ.
Trần Lạc hiểu Mạc Vấn Thiên đang do dự, hắn tung bậc thang cho gã trèo xuống:
– Mạc Vấn Thiên, ân oán giữa hai ta trong thế giới Vân Đoan không cần kéo đến vô tận hải, nói sao cũng là đồng hương, cứ giằng co thế này sẽ bị người cười chê.
Nhưng thái tử Kỳ Lân mở miệng át tiếng Trần Lạc:
– A! Mạc Vấn Thiên, có phải ngươi…
Trần Lạc hét to ngắt lời:
– Nhãi ranh, còn lải nhải phải không?
Trần Lạc không thích đánh lộn, hắn ghét giết người, không thích rắc rối. Đặc biệt đánh nhau trước mắt bao người làm Trần Lạc cảm thấy như con cọp trong sở thú. Thái tử Kỳ Lân cứ ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, Trần Lạc tức giận chỉ vào mũi thái tử Kỳ Lân.
Trần Lạc chửi:
– Bà nội nó, còn lảm nhảm một câu là lão tử làm thịt nghiệt chướng nhà ngươi!
Thái tử Kỳ Lân dù gì là siêu sao trong vô tận hải, là trụ cột của Vĩnh Hằng Quốc Độ, là thái tử điện hạ của thần tộc kỳ lân cổ xưa. Với thân phận của thái tử Kỳ Lân đừng nói vương tọa chi tử, Địa Vu chi tử, dù vương tọa, Địa Vu đích thân đến cũng nể gã ba phần. Chưa từng có ai nạt vào mặt thái tử Kỳ Lân, còn ở trước mặt nhiều người. Chưa từng có ai chỉ vào mặt thái tử Kỳ Lân quát nhãi ranh, nghiệt chướng.
Nếu là một canh giờ trước mọi người sẽ nghĩ tiểu tử mặt trắng tự tìm đường chết. Nhưng khi thái tử Kỳ Lân kể ra các hoạt động của Trần Lạc trong thế giới Vân Đoan thì không ai cho rằng hắn tự tìm chết. Một người giết ba mươi sáu đại năng chuyển thế, chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời, một người ngông cuồng như vậy không có chuyện gì là hắn không dám làm.
Đương nhiên chuyện này nghe rất là khủng bố, điên cuồng nhưng dù sao xảy ra trong thế giới không gian, không ai biết là thật hay giả. Người sáng sutố nhìn ra được thái tử Kỳ Lân cố ý châm ngòi ly gián nên cố ý nâng lên Trần Lạc. Lùi một vạn bước, cứ cho rằng sự kiện là thật thì không chừng có nhiều nhân tố bên ngoài, huống chi đang trong vô tận hải, thân phận như thái tử Kỳ Lân không thể nào sợ tiểu tử mặt trắng. Nếu sợ thì thái tử Kỳ Lân đã không lộ mặt.
Thái tử Kỳ Lân biểu tình cực kỳ khó xem, dù nụ cười còn treo trên môi nhưng da mặt xanh mét bán đứng cơn giận trong lòng gã. Đám người theo bên thái tử Kỳ Lân e ngại quá khứ điên cuồng của Trần Lạc nên không dám nói gì.
Hồi lâu sau thái tử Kỳ Lân nhắm mắt lại, hít sâu, giữ im lặng. Thái tử Kỳ Lân không nói một câu, nhưng sự im lặng đó chứng minh gã sợ Trần Lạc, dù không sợ thì cũng vô cùng kiêng dè. Nếu không với thân phận, địa vị của thái tử Kỳ Lân bị người chỉ vào mặt chửi chắc chắn sẽ không nhún nhường. Thái tử Kỳ Lân lùi bước không chỉ làm người nghi ngờ quá khứ điên cuồng của Trần Lạc có phải thật không, cũng khiến bọn họ tò mò hơn về hắn.
Mạc Vấn Thiên đột nhiên kêu tên Trần Lạc:
– Trần Lạc!
Trần Lạc nhìn sang.
Mạc Vấn Thiên kiêu ngạo nói:
– Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi đang cầu hòa ta sao?
Trần Lạc cười to bảo:
– Mạc Vấn Thiên, cho ngươi một tấc tính lấn một thước sao?
– Ngươi…!
Mạc Vấn Thiên tức giận gắt gỏng:
– Ta hỏi lần nữa, vừa rồi ngươi đang cầu hòa ta sao?
Trần Lạc biết Mạc Vấn Thiên chỉ muốn mặt mũi, hắn lười dây dưa, phất tay nói:
– Rồi, coi như ta cầu hòa với ngươi đi.
Mạc Vấn Thiên buông lời hăm dọa:
– Hừ! Coi như ngươi biết điều, hôm nay tạm thời tha cho ngươi. Lần sau còn dám chọc vào ta sẽ cho ngươi bài học nhớ đời!
Có lẽ lo câu đó chọc giận Trần Lạc nên lời chưa dứt Mạc Vấn Thiên đã biến mất.
Trần Lạc cười cười:
– Ha, nhãi ranh này chạy nhanh thật.
Trần Lạc không để bụng, giương mắt nhìn, thấy mọi người đều ngó mình trân trân. Trần Lạc thấy gai người, ngẫm nghĩ, cũng biến mất.
Chờ khi Trần Lạc rời đi, đám người theo bên cạnh thái tử Kỳ Lân hỏi tại sao vừa rồi gã im lặng? Bọn họ biết thái tử Kỳ Lân không phải loại người nhẫn nhịn, sợ rắc rối, vì sao bị tiểu tử mặt trắng họ Trần chửi trước mặt mọi người mà thái tử Kỳ Lân không hé răng câu nào? Chẳng lẽ vì quá khứ huy hoàn của tiểu tử mặt trắng họ Trần?
Diệp Vô Trần hỏi:
– Thái tử mới nói những điều đó là sự thật sao?
Khi thái tử Kỳ Lân kể quá khứ huy hoàng của Trần Lạc thì Diệp Vô Trần không tin. Nếu chỉ giết mấy chục đại năng chuyển thế thì không có gì, nhưng quan trọng là tên họ Trần chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời, điều này không thực tế. Vấn đề không phải dám hay không mà là làm được hay không?
Ông trời là ai? Là chủ các thần, thần ma gặp lão gia tử còn run cầm cập. Dù Trần Lạc là thiên thần giáng trần cũng không có bản lĩnh đó.
Diệp Vô Trần cho rằng thái tử Kỳ Lân muốn châm ngòi ly gián Trần Lạc và Mạc Vấn Thiên nên cố ý phóng đại sự thực.
Thái tử Kỳ Lân mở mắt ra nhìn hướng Trần Lạc biến mất, gật đầu, nói:
– Đúng là ta nói hơi phóng địa.
– Biết ngay thái tử vì muốn khiêu khích Mạc Vấn Thiên nên mới nói vậy.
– Biết ngay tiểu tử mặt trắng họ Trần làm gì khủng bố như thế.
– Đúng rồi, làm ta sợ muốn chết.
Diệp Vô Trần hỏi:
– Nếu vậy tại sao thái tử im lặng?
Thái tử Kỳ Lân trả lời:
– Tuy ta vì muốn khiêu khích Mạc Vấn Thiên ra tay nên cố ý phóng đại Trần Lạc, nhưng chỉ phóng đại, mấy chuyện đó không giả. Ta biết Trần Lạc ở thế giới Vân Đoan đúng là năm lần bảy lượt nghịch thiên mà đi, hắn chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời, hắn có cướp đồ của Nữ Vu. Theo ta được biết chuyện Trần Lạc làm trong thế giới Vân Đoan không chỉ có bấy nhiêu.
– Hắn còn làm chuyện gì nữa?
– Rất nhiều, mỗi sự kiện đều gây náo động lớn trong vô tận hải, chuyện gì thì… Tin ta đi, các ngươi đừng biết là hơn.
Cái này…
Diệp Vô Trần kinh ngạc ngây người, gã không tưởng tượng nổi Trần Lạc đã làm chuyện gì mà khiến thái tử Kỳ Lân nói những lời này.
– Truyền lệnh xuống, từ nay về sau người Vĩnh Hằng Quốc Độ cố gắng đừng chọc vào hắn.
– Bởi vì đường hành trình của Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta?
Cái gọi là đường hành trình tức một kế hoạch lớn của Vĩnh Hằng Quốc Độ. Vì để kế hoạch này hoàn thành thuận lợi nên Diệp Vô Trần, cao tầng Vĩnh Hằng Quốc Độ sớm có lệnh cố gắng đừng chọc vào một số người khó chơi.
– Đường hành trình là một nguyên nhân, quan trọng nhất là người này không dễ chọc, ít ra chúng ta không trêu vào hắn được.
Mạc Vấn Thiên xem mặt mũi như mạng sống làm sao nhịn được?
Mạc Vấn Thiên nhìn Trần Lạc chằm chằm, lòng giãy dụa.
Đúng vậy, giãy dụa.
Mạc Vấn Thiên không thua nổi.
Trong thế giới Vân Đoan Mạc Vấn Thiên bị Trần Lạc tiêu diệt ba lần, nếu trong vô tận hải lại bị hắn bóp chết thì sau này gã còn mặt mũi nào lăn lộn?
Làm sao đây?
Mạc Vấn Thiên rất đau khổ.
Trần Lạc hiểu Mạc Vấn Thiên đang do dự, hắn tung bậc thang cho gã trèo xuống:
– Mạc Vấn Thiên, ân oán giữa hai ta trong thế giới Vân Đoan không cần kéo đến vô tận hải, nói sao cũng là đồng hương, cứ giằng co thế này sẽ bị người cười chê.
Nhưng thái tử Kỳ Lân mở miệng át tiếng Trần Lạc:
– A! Mạc Vấn Thiên, có phải ngươi…
Trần Lạc hét to ngắt lời:
– Nhãi ranh, còn lải nhải phải không?
Trần Lạc không thích đánh lộn, hắn ghét giết người, không thích rắc rối. Đặc biệt đánh nhau trước mắt bao người làm Trần Lạc cảm thấy như con cọp trong sở thú. Thái tử Kỳ Lân cứ ở bên cạnh đổ dầu vào lửa, Trần Lạc tức giận chỉ vào mũi thái tử Kỳ Lân.
Trần Lạc chửi:
– Bà nội nó, còn lảm nhảm một câu là lão tử làm thịt nghiệt chướng nhà ngươi!
Thái tử Kỳ Lân dù gì là siêu sao trong vô tận hải, là trụ cột của Vĩnh Hằng Quốc Độ, là thái tử điện hạ của thần tộc kỳ lân cổ xưa. Với thân phận của thái tử Kỳ Lân đừng nói vương tọa chi tử, Địa Vu chi tử, dù vương tọa, Địa Vu đích thân đến cũng nể gã ba phần. Chưa từng có ai nạt vào mặt thái tử Kỳ Lân, còn ở trước mặt nhiều người. Chưa từng có ai chỉ vào mặt thái tử Kỳ Lân quát nhãi ranh, nghiệt chướng.
Nếu là một canh giờ trước mọi người sẽ nghĩ tiểu tử mặt trắng tự tìm đường chết. Nhưng khi thái tử Kỳ Lân kể ra các hoạt động của Trần Lạc trong thế giới Vân Đoan thì không ai cho rằng hắn tự tìm chết. Một người giết ba mươi sáu đại năng chuyển thế, chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời, một người ngông cuồng như vậy không có chuyện gì là hắn không dám làm.
Đương nhiên chuyện này nghe rất là khủng bố, điên cuồng nhưng dù sao xảy ra trong thế giới không gian, không ai biết là thật hay giả. Người sáng sutố nhìn ra được thái tử Kỳ Lân cố ý châm ngòi ly gián nên cố ý nâng lên Trần Lạc. Lùi một vạn bước, cứ cho rằng sự kiện là thật thì không chừng có nhiều nhân tố bên ngoài, huống chi đang trong vô tận hải, thân phận như thái tử Kỳ Lân không thể nào sợ tiểu tử mặt trắng. Nếu sợ thì thái tử Kỳ Lân đã không lộ mặt.
Thái tử Kỳ Lân biểu tình cực kỳ khó xem, dù nụ cười còn treo trên môi nhưng da mặt xanh mét bán đứng cơn giận trong lòng gã. Đám người theo bên thái tử Kỳ Lân e ngại quá khứ điên cuồng của Trần Lạc nên không dám nói gì.
Hồi lâu sau thái tử Kỳ Lân nhắm mắt lại, hít sâu, giữ im lặng. Thái tử Kỳ Lân không nói một câu, nhưng sự im lặng đó chứng minh gã sợ Trần Lạc, dù không sợ thì cũng vô cùng kiêng dè. Nếu không với thân phận, địa vị của thái tử Kỳ Lân bị người chỉ vào mặt chửi chắc chắn sẽ không nhún nhường. Thái tử Kỳ Lân lùi bước không chỉ làm người nghi ngờ quá khứ điên cuồng của Trần Lạc có phải thật không, cũng khiến bọn họ tò mò hơn về hắn.
Mạc Vấn Thiên đột nhiên kêu tên Trần Lạc:
– Trần Lạc!
Trần Lạc nhìn sang.
Mạc Vấn Thiên kiêu ngạo nói:
– Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi đang cầu hòa ta sao?
Trần Lạc cười to bảo:
– Mạc Vấn Thiên, cho ngươi một tấc tính lấn một thước sao?
– Ngươi…!
Mạc Vấn Thiên tức giận gắt gỏng:
– Ta hỏi lần nữa, vừa rồi ngươi đang cầu hòa ta sao?
Trần Lạc biết Mạc Vấn Thiên chỉ muốn mặt mũi, hắn lười dây dưa, phất tay nói:
– Rồi, coi như ta cầu hòa với ngươi đi.
Mạc Vấn Thiên buông lời hăm dọa:
– Hừ! Coi như ngươi biết điều, hôm nay tạm thời tha cho ngươi. Lần sau còn dám chọc vào ta sẽ cho ngươi bài học nhớ đời!
Có lẽ lo câu đó chọc giận Trần Lạc nên lời chưa dứt Mạc Vấn Thiên đã biến mất.
Trần Lạc cười cười:
– Ha, nhãi ranh này chạy nhanh thật.
Trần Lạc không để bụng, giương mắt nhìn, thấy mọi người đều ngó mình trân trân. Trần Lạc thấy gai người, ngẫm nghĩ, cũng biến mất.
Chờ khi Trần Lạc rời đi, đám người theo bên cạnh thái tử Kỳ Lân hỏi tại sao vừa rồi gã im lặng? Bọn họ biết thái tử Kỳ Lân không phải loại người nhẫn nhịn, sợ rắc rối, vì sao bị tiểu tử mặt trắng họ Trần chửi trước mặt mọi người mà thái tử Kỳ Lân không hé răng câu nào? Chẳng lẽ vì quá khứ huy hoàn của tiểu tử mặt trắng họ Trần?
Diệp Vô Trần hỏi:
– Thái tử mới nói những điều đó là sự thật sao?
Khi thái tử Kỳ Lân kể quá khứ huy hoàng của Trần Lạc thì Diệp Vô Trần không tin. Nếu chỉ giết mấy chục đại năng chuyển thế thì không có gì, nhưng quan trọng là tên họ Trần chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời, điều này không thực tế. Vấn đề không phải dám hay không mà là làm được hay không?
Ông trời là ai? Là chủ các thần, thần ma gặp lão gia tử còn run cầm cập. Dù Trần Lạc là thiên thần giáng trần cũng không có bản lĩnh đó.
Diệp Vô Trần cho rằng thái tử Kỳ Lân muốn châm ngòi ly gián Trần Lạc và Mạc Vấn Thiên nên cố ý phóng đại sự thực.
Thái tử Kỳ Lân mở mắt ra nhìn hướng Trần Lạc biến mất, gật đầu, nói:
– Đúng là ta nói hơi phóng địa.
– Biết ngay thái tử vì muốn khiêu khích Mạc Vấn Thiên nên mới nói vậy.
– Biết ngay tiểu tử mặt trắng họ Trần làm gì khủng bố như thế.
– Đúng rồi, làm ta sợ muốn chết.
Diệp Vô Trần hỏi:
– Nếu vậy tại sao thái tử im lặng?
Thái tử Kỳ Lân trả lời:
– Tuy ta vì muốn khiêu khích Mạc Vấn Thiên ra tay nên cố ý phóng đại Trần Lạc, nhưng chỉ phóng đại, mấy chuyện đó không giả. Ta biết Trần Lạc ở thế giới Vân Đoan đúng là năm lần bảy lượt nghịch thiên mà đi, hắn chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời, hắn có cướp đồ của Nữ Vu. Theo ta được biết chuyện Trần Lạc làm trong thế giới Vân Đoan không chỉ có bấy nhiêu.
– Hắn còn làm chuyện gì nữa?
– Rất nhiều, mỗi sự kiện đều gây náo động lớn trong vô tận hải, chuyện gì thì… Tin ta đi, các ngươi đừng biết là hơn.
Cái này…
Diệp Vô Trần kinh ngạc ngây người, gã không tưởng tượng nổi Trần Lạc đã làm chuyện gì mà khiến thái tử Kỳ Lân nói những lời này.
– Truyền lệnh xuống, từ nay về sau người Vĩnh Hằng Quốc Độ cố gắng đừng chọc vào hắn.
– Bởi vì đường hành trình của Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta?
Cái gọi là đường hành trình tức một kế hoạch lớn của Vĩnh Hằng Quốc Độ. Vì để kế hoạch này hoàn thành thuận lợi nên Diệp Vô Trần, cao tầng Vĩnh Hằng Quốc Độ sớm có lệnh cố gắng đừng chọc vào một số người khó chơi.
– Đường hành trình là một nguyên nhân, quan trọng nhất là người này không dễ chọc, ít ra chúng ta không trêu vào hắn được.
/1351
|