Trần Lạc hỏi:
- Thiếu chủ bí ẩn gì? Chết tiệt, các người đang nói gì vậy? Có thể nói rõ ràng hơn không? Ta không hiểu gì.
Kim lão rất thất vọng, lắc đầu nguầy nguậy:
- Nhiều năm qua lão hủ gặp bao nhiêu kẻ lừa đảo tự xưng mình là thiếu chủ bí ẩn, nhưng cố chấp như Trần công tử, kẻ lừa đảo đã hiểu còn giả bộ hồ đồ, lần đầu tiên lão hủ gặp loại người này.
Không hiểu gì hết.
- Kim lão còn nói nhiều với tên lừa đảo đó làm gì? Chúng ta đi!
Úy Y Nhi lười nhìn Trần Lạc, thuyền không cập bến nàng đã đi. Trần Lạc muốn đuổi theo nhưng bị Kim lão ngăn lại.
- Trần công tử, đây là lần cuối lão hủ kêu ngươi như vậy. Thừa dịp tiểu thư chưa tức giận xin hãy đi nhanh, tiểu thư ghét nhất lừa đảo, đặc biệt kẻ lừa đảo giả mạo thiếu chủ bí ẩn, tiểu thư sẽ không nương tay với loại lừa đảo này, luôn giết không tha. Hiện tại tiểu thư chưa tính sổ có lẽ vì tiếp xúc mấy ngày nay có hảo cảm, không nỡ giết ngươi, Trần công tử tự giải quyết cho tốt.
Kim lão nói xong ném một khối tinh thạch nhiều màu, nói:
- Quấy rầy Trần công tử lâu như vậy lão hủ thật lòng cảm tạ, đây là thù lao, mong Trần công tử nhận lấy.
Trần Lạc nhìn tinh thạch nhiều màu trong tay, hắn chửi thề.
Trần Lạc đang định nói gì thì Kim lão giành trước:
- Trần công tử, tuy tu vi của ngươi kỳ dị chí cường nhưng đảo Thiên Khải chúng ta muốn giết ngươi không khó khăn, xin Trần công tử hãy tự trọng.
Trần Lạc nhìn Úy Y Nhi, Tử Tiêu Vương Tọa, Kim lão rời đi thật lâu, lại nhìn tinh thạch nhiều màu trong tay.
Trần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói:
- Bà nội nó, cái khỉ gì?
Trần Lạc ngẫm lại chuyện vừa xảy ra, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, cái gì mà thiếu chủ bí ẩn.
Trần Lạc định đuổi theo hỏi rõ ràng, nhưng ngẫm lại thì bỏ cuộc. Kim lão đã ra tiếng cảnh cáo, nếu Trần Lạc đuổi theo sẽ gây rắc rối không cầng thiết. Trần Lạc nghĩ đi lên đảo Thiên Khải nhìn xem.
Công nhận nơi này rất náo nhiệt, tìm thật lâu cũng không tìm ra chỗ đậu thuyền. Trần Lạc tức giận tìm một chỗ đậu Lam Uẩn Tật Phong Chu, có tiền thì có thể tùy hứng.
Bước lên Thiên Khải đảo, Trần Lạc lập tức khuếch tán linh thức điều tra, phát hiện nguyên quần đảo phức tạp, huyền diệu hơn trong tưởng tượng. Các quần đảo bị pháp tắc không gian huyền ảo bao phủ, trong đó có nhiều đảo dường như bày bình chướng ngăn cách linh thức. Trần Lạc điều tra kỹ ịaat mình phát hiện các bình chướng không phải trận pháp mà là một loại cấm chế không gian, nói cách khác quần đảo Thiên Khải chẳng những bị pháp tắc không gian huyền ảo bao phủ, bên trong có nhiều chỗ bị pháp tắc không gian cấm chế.
- Không uổng là đại bản doanh Thiên Khải thương các, làm kín kẻ phòng hộ, riêng tư cũng bí mật. Cấm chế bảo vệ pháp tắc không gian huyền ảo thế này dù là thần ma cũng bó tay.
Tạm thời Trần Lạc không biết tình huống trong đảo Thiên Khải, nhưng bến cảng thật đông người. Có đi theo đội, có tụm năm tụm ba, trước cổng xếp một hàng dài. Trần Lạc hỏi thăm mới biết không dễ vào đảo Thiên Khải, cần vé vào cửa, một người một ngày một trăm khối sinh mệnh chi thạch.
Lão Úy cắt cổ!
Trần Lạc nhớ lúc vào Quảng Lăng thành một người ở một ngày cần một khối sinh mệnh chi thạch, giờ lên Thiên Khải thương các thì phải nộp một trăm viên, giá mắc làm người ta líu lưỡi. Hành Giả nghèo như Lý Trường Phong trung bình một năm kiếm được tám mươi, một trăm khối sinh mệnh chi thạch, cực khổ vất vả một năm mới đủ lên Thiên Khải thương các một ngày.
Trần Lạc không thiếu tiền nhưng vẫn không kiềm được tặc lưỡi cảm thán sống không dễ. Trần Lạc rảnh rỗi vừa xếp hàng vừa nghe bốn phía trò chuyện. Quả nhiên nhiều người càu nhàu vé vào cửa đảo Thiên Khải quá cắt cổ.
- Vé vảo cửa đảo Thiên Khải nhiều quá, một người một ngày một trăm khối sinh mệnh chi thạch. Còn cho người sống không?
- Chịu, đảo Thiên Khải dù sao là trung tâm thương mậu tài nguyên lớn nhất vô tận hải, một số tài nguyên chỉ nơi này mới có, giá mắc chút cũng thông cảm được.
- Các vị hãy thỏa mãn đi. Mấy trăm trước chưa có đảo Thiên Khải, vé vào cửa Thiên Dịch, Địa Dịch thương các trung tâm tài nguyên thương mậu là một người một ngày năm trăm khối sinh mệnh chi thạch. So với Thiên Dịch, Địa Dịch thương các thì Thiên Khải thương các đã nhân hậu.
- Đúng rồi, nhất là gần tới lúc Nhân Linh chi tháp mở ra. Lão phu nhớ trước khi Nhân Linh chi tháp mở ra vé vào cửa Thiên Dịch, Địa Dịch thương các trung tâm tài nguyên thương mậu tăng lên gấp mấy lần. Lúc cao nhất một người một ngày nộp một ngàn khối sinh mệnh chi thạch. Bây giờ Nhân Linh chi tháp sắp mở ra mà đảo Thiên Khải chưa tăng giá đã là rất nhân hậu, các vị đừng quên đảo Thiên Khải cách Nhân Linh chi tháp cực gần. Cho các người biết, nếu Thiên Dịch, Địa Dịch thương các trung tâm tài nguyên thương mậu ở vị trí này, lại sắp tới lúc Nhân Linh chi tháp mở ra, có tin bọn họ đòi một người một ngày nộp một vạn khối sinh mệnh chi thạch không?
- Có cần khoa trương vậy không?
- Khoa trương? Lão phu không phóng địa chút nào. Các ngươi còn rất trẻ, không biết trước kia vô tận hải như thế nào. Thiên Khải thương các chưa đi ra, tài nguyên trong vô tận hải hoàn toàn bị Thiên Dịch, Địa Dịch thương các bá chiếm, lũng đoạn. Một Hỏa Diễm thảo nho nhỏ bọn họ dám đòi mấy chục sinh mệnh chi thạch, từ khi có Thiên Khải thương các thì tốt hơ nhiều, một sinh mệnh chi thạch có thể mua nhiều Hỏa diễm thảo.
Một lão nhân khẽ thở dài:
- Người trẻ tuổi, thoả mãn đi, các ngươi xem như sống trong thời kỳ tốt. Thời chúng ta cực khổ mười năm không mua nổi tài nguyên bình thường nhất, tuy hiện tại có một số tài nguyên vẫn rất mắc nhưng tốt hơn hai trăm năm trước nhiều. Nói ra thì chúng ta nên cảm ơn đảo Thiên Khải.
- Nhìn lão tiền bối là biết ngay trải đời nhiều, thật sự là kiến thức rộng. Vãn bối Từ Đức Tài xin kính chào lão tiền bối.
Một tên mập mặt nọng chắp tay hỏi:
- Xin hỏi cao danh quý tính của tiền bối là?
- Lão phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Trường Lạc phường Kim Sơn chân nhân.
- Thì ra tiền bối là Trường Lạc phường Kim Sơn chân nhân. Danh tiếng của tiền bối như sâm bên tai, kính đã lâu.
Tên mập Từ Đức Tài nhìn là biết giỏi ăn nói, nghe nói lão nhân là Trường Lạc phường Kim Sơn chân nhân liền ríu rít khâm phục. Không biết Từ Đức Tài thật sự nghe tiếng Kim Sơn chân nhân hay giả bộ biết, nịnh nọt một lèo nâng lão nhân lâng lâng.
Khoan!
Trường Lạc phường?
Trần Lạc còn nhớ Lý Trường Phong hình như đến từ Trường Lạc phường.
Trần Lạc tò mò hỏi:
- Tiền bối đến từ Trường Lạc phường?
- Tiểu huynh đệ, có chuyện gì không?
- Vãn bối có một vị bằng hữu cũng là Hành Giả của Trường Lạc phường, tên Lý Trường Phong, không biết tiền bối có quen người này không?
- Lý Trường Phong?
Lão nhân vuốt râu cằm suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói:
- Trường Lạc phường chúng ta có mấy chục vạn Hành Giả, lão phu không nhớ hết được tên mọi người, nhưng cái tên Lý Trường Phong khá quen tai. A, trong đội Trường Lạc phường xuất phát lần này hình như có người tên Lý Trường Phong.
- Thiếu chủ bí ẩn gì? Chết tiệt, các người đang nói gì vậy? Có thể nói rõ ràng hơn không? Ta không hiểu gì.
Kim lão rất thất vọng, lắc đầu nguầy nguậy:
- Nhiều năm qua lão hủ gặp bao nhiêu kẻ lừa đảo tự xưng mình là thiếu chủ bí ẩn, nhưng cố chấp như Trần công tử, kẻ lừa đảo đã hiểu còn giả bộ hồ đồ, lần đầu tiên lão hủ gặp loại người này.
Không hiểu gì hết.
- Kim lão còn nói nhiều với tên lừa đảo đó làm gì? Chúng ta đi!
Úy Y Nhi lười nhìn Trần Lạc, thuyền không cập bến nàng đã đi. Trần Lạc muốn đuổi theo nhưng bị Kim lão ngăn lại.
- Trần công tử, đây là lần cuối lão hủ kêu ngươi như vậy. Thừa dịp tiểu thư chưa tức giận xin hãy đi nhanh, tiểu thư ghét nhất lừa đảo, đặc biệt kẻ lừa đảo giả mạo thiếu chủ bí ẩn, tiểu thư sẽ không nương tay với loại lừa đảo này, luôn giết không tha. Hiện tại tiểu thư chưa tính sổ có lẽ vì tiếp xúc mấy ngày nay có hảo cảm, không nỡ giết ngươi, Trần công tử tự giải quyết cho tốt.
Kim lão nói xong ném một khối tinh thạch nhiều màu, nói:
- Quấy rầy Trần công tử lâu như vậy lão hủ thật lòng cảm tạ, đây là thù lao, mong Trần công tử nhận lấy.
Trần Lạc nhìn tinh thạch nhiều màu trong tay, hắn chửi thề.
Trần Lạc đang định nói gì thì Kim lão giành trước:
- Trần công tử, tuy tu vi của ngươi kỳ dị chí cường nhưng đảo Thiên Khải chúng ta muốn giết ngươi không khó khăn, xin Trần công tử hãy tự trọng.
Trần Lạc nhìn Úy Y Nhi, Tử Tiêu Vương Tọa, Kim lão rời đi thật lâu, lại nhìn tinh thạch nhiều màu trong tay.
Trần Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói:
- Bà nội nó, cái khỉ gì?
Trần Lạc ngẫm lại chuyện vừa xảy ra, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, cái gì mà thiếu chủ bí ẩn.
Trần Lạc định đuổi theo hỏi rõ ràng, nhưng ngẫm lại thì bỏ cuộc. Kim lão đã ra tiếng cảnh cáo, nếu Trần Lạc đuổi theo sẽ gây rắc rối không cầng thiết. Trần Lạc nghĩ đi lên đảo Thiên Khải nhìn xem.
Công nhận nơi này rất náo nhiệt, tìm thật lâu cũng không tìm ra chỗ đậu thuyền. Trần Lạc tức giận tìm một chỗ đậu Lam Uẩn Tật Phong Chu, có tiền thì có thể tùy hứng.
Bước lên Thiên Khải đảo, Trần Lạc lập tức khuếch tán linh thức điều tra, phát hiện nguyên quần đảo phức tạp, huyền diệu hơn trong tưởng tượng. Các quần đảo bị pháp tắc không gian huyền ảo bao phủ, trong đó có nhiều đảo dường như bày bình chướng ngăn cách linh thức. Trần Lạc điều tra kỹ ịaat mình phát hiện các bình chướng không phải trận pháp mà là một loại cấm chế không gian, nói cách khác quần đảo Thiên Khải chẳng những bị pháp tắc không gian huyền ảo bao phủ, bên trong có nhiều chỗ bị pháp tắc không gian cấm chế.
- Không uổng là đại bản doanh Thiên Khải thương các, làm kín kẻ phòng hộ, riêng tư cũng bí mật. Cấm chế bảo vệ pháp tắc không gian huyền ảo thế này dù là thần ma cũng bó tay.
Tạm thời Trần Lạc không biết tình huống trong đảo Thiên Khải, nhưng bến cảng thật đông người. Có đi theo đội, có tụm năm tụm ba, trước cổng xếp một hàng dài. Trần Lạc hỏi thăm mới biết không dễ vào đảo Thiên Khải, cần vé vào cửa, một người một ngày một trăm khối sinh mệnh chi thạch.
Lão Úy cắt cổ!
Trần Lạc nhớ lúc vào Quảng Lăng thành một người ở một ngày cần một khối sinh mệnh chi thạch, giờ lên Thiên Khải thương các thì phải nộp một trăm viên, giá mắc làm người ta líu lưỡi. Hành Giả nghèo như Lý Trường Phong trung bình một năm kiếm được tám mươi, một trăm khối sinh mệnh chi thạch, cực khổ vất vả một năm mới đủ lên Thiên Khải thương các một ngày.
Trần Lạc không thiếu tiền nhưng vẫn không kiềm được tặc lưỡi cảm thán sống không dễ. Trần Lạc rảnh rỗi vừa xếp hàng vừa nghe bốn phía trò chuyện. Quả nhiên nhiều người càu nhàu vé vào cửa đảo Thiên Khải quá cắt cổ.
- Vé vảo cửa đảo Thiên Khải nhiều quá, một người một ngày một trăm khối sinh mệnh chi thạch. Còn cho người sống không?
- Chịu, đảo Thiên Khải dù sao là trung tâm thương mậu tài nguyên lớn nhất vô tận hải, một số tài nguyên chỉ nơi này mới có, giá mắc chút cũng thông cảm được.
- Các vị hãy thỏa mãn đi. Mấy trăm trước chưa có đảo Thiên Khải, vé vào cửa Thiên Dịch, Địa Dịch thương các trung tâm tài nguyên thương mậu là một người một ngày năm trăm khối sinh mệnh chi thạch. So với Thiên Dịch, Địa Dịch thương các thì Thiên Khải thương các đã nhân hậu.
- Đúng rồi, nhất là gần tới lúc Nhân Linh chi tháp mở ra. Lão phu nhớ trước khi Nhân Linh chi tháp mở ra vé vào cửa Thiên Dịch, Địa Dịch thương các trung tâm tài nguyên thương mậu tăng lên gấp mấy lần. Lúc cao nhất một người một ngày nộp một ngàn khối sinh mệnh chi thạch. Bây giờ Nhân Linh chi tháp sắp mở ra mà đảo Thiên Khải chưa tăng giá đã là rất nhân hậu, các vị đừng quên đảo Thiên Khải cách Nhân Linh chi tháp cực gần. Cho các người biết, nếu Thiên Dịch, Địa Dịch thương các trung tâm tài nguyên thương mậu ở vị trí này, lại sắp tới lúc Nhân Linh chi tháp mở ra, có tin bọn họ đòi một người một ngày nộp một vạn khối sinh mệnh chi thạch không?
- Có cần khoa trương vậy không?
- Khoa trương? Lão phu không phóng địa chút nào. Các ngươi còn rất trẻ, không biết trước kia vô tận hải như thế nào. Thiên Khải thương các chưa đi ra, tài nguyên trong vô tận hải hoàn toàn bị Thiên Dịch, Địa Dịch thương các bá chiếm, lũng đoạn. Một Hỏa Diễm thảo nho nhỏ bọn họ dám đòi mấy chục sinh mệnh chi thạch, từ khi có Thiên Khải thương các thì tốt hơ nhiều, một sinh mệnh chi thạch có thể mua nhiều Hỏa diễm thảo.
Một lão nhân khẽ thở dài:
- Người trẻ tuổi, thoả mãn đi, các ngươi xem như sống trong thời kỳ tốt. Thời chúng ta cực khổ mười năm không mua nổi tài nguyên bình thường nhất, tuy hiện tại có một số tài nguyên vẫn rất mắc nhưng tốt hơn hai trăm năm trước nhiều. Nói ra thì chúng ta nên cảm ơn đảo Thiên Khải.
- Nhìn lão tiền bối là biết ngay trải đời nhiều, thật sự là kiến thức rộng. Vãn bối Từ Đức Tài xin kính chào lão tiền bối.
Một tên mập mặt nọng chắp tay hỏi:
- Xin hỏi cao danh quý tính của tiền bối là?
- Lão phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Trường Lạc phường Kim Sơn chân nhân.
- Thì ra tiền bối là Trường Lạc phường Kim Sơn chân nhân. Danh tiếng của tiền bối như sâm bên tai, kính đã lâu.
Tên mập Từ Đức Tài nhìn là biết giỏi ăn nói, nghe nói lão nhân là Trường Lạc phường Kim Sơn chân nhân liền ríu rít khâm phục. Không biết Từ Đức Tài thật sự nghe tiếng Kim Sơn chân nhân hay giả bộ biết, nịnh nọt một lèo nâng lão nhân lâng lâng.
Khoan!
Trường Lạc phường?
Trần Lạc còn nhớ Lý Trường Phong hình như đến từ Trường Lạc phường.
Trần Lạc tò mò hỏi:
- Tiền bối đến từ Trường Lạc phường?
- Tiểu huynh đệ, có chuyện gì không?
- Vãn bối có một vị bằng hữu cũng là Hành Giả của Trường Lạc phường, tên Lý Trường Phong, không biết tiền bối có quen người này không?
- Lý Trường Phong?
Lão nhân vuốt râu cằm suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói:
- Trường Lạc phường chúng ta có mấy chục vạn Hành Giả, lão phu không nhớ hết được tên mọi người, nhưng cái tên Lý Trường Phong khá quen tai. A, trong đội Trường Lạc phường xuất phát lần này hình như có người tên Lý Trường Phong.
/1351
|