- Chậc chậc, nếu Trần huynh dùng kỹ viện hình dung Nhất Phẩm trang là sỉ nhục nó. Nhất Phẩm trang là thiên đường của nam nhân chúng ta.
- Thiên đường thế nào?
- Loại chuyện này không tiện nói ra, chỉ có thể chiêm nghiệm. Đến đó rồi Trần huynh sẽ biết ngay cái gì là thiên đường của nam nhân.
Tên mập Từ Đức Tài nói:
- Nói đến thì trước kia Nhất Phẩm trang không nổi tiếng như vậy, nghe nói sau này có một nữ nhân giỏi về âm dương hợp hoan nhận quản lý Nhất Phẩm trang, dạy dỗ ra nhiều cô nương. Chậc, mỗi người đều là tông sư thổi tiêu đàn hát, chỉ vài giây làm nam nhân sướng như tiên.
Giỏi âm dương hợp hoan?
Tim Trần Lạc rớt cái bịch, thầm nghĩ chắc không phải là tiểu Mạn Đà La đi? Còn nhớ nữ nhân này là tổ sư gia đạo âm dương, là người thống trị Âm Dương chi thư, trên trời dưới đất trong lĩnh vực âm dương không thấy người thứ hai giỏi hơn nàng. Chẳng lẽ thật sự là tiểu Mạn Đà La sao?
Trần Lạc nhớ đến lúc ở thế giới Vân Đoan dường như tiểu Mạn Đà La rất thích kinh doanh chốn trăng hoa. Đầu tiên là Vạn Hoa lâu ở trấn nhỏ biên hoang, Phiêu Hương lâu ở Tây Ách vực, mở Hồng lâu trong Trung Ương học phủ.
Không lẽ hiện tại Ngự Nương tiểu Mạn Đà La lại phát triển sự nghiệp phong nguyệt trong vô tận hải?
- Cô nương kia tên gì?
- Không biết tên gì nhưng mọi người gọi nàng là Ngự Nương.
Rồi xong.
Biệt danh của tiểu Mạn Đà La là Ngự Nương, thật sự là nữ nhân này sao?
- Phải rồi Trần huynh, có chuyện Trần huynh còn chưa nói cho tiểu đệ. Tên của Trần huynh là gì? Có phải cũng gọi là Trần Lạc không?
- Nếu ta nói đúng thì ngươi tin không?
- Tin, tại sao không tin?
- Ô?
Trần Lạc nhìn tên mập Từ Đức Tài với cặp mắt khác, tò mò hỏi:
- Nhiều Trần Lạc giả mạo tại sao ngươi tin ta là thật?
- Cái kia... Trần huynh, xin lỗi, tiểu đệ nói tin đây là tin Trần huynh cũng tên Trần Lạc nhưng không nói tin là Trần Lạc thật sự.
Trần Lạc câm nín.
- Nhưng nói thật thì tiểu đệ cũngm uốn gải mạo Trần Lạc một phen.
Tên mập Từ Đức Tài lặng lẽ biến thân thành một tiểu tử mặt trắng, nhưng dáng người hơi mập. Tên mập Từ Đức Tài nhìn Trần Lạc, không thấy gã làm gì, vóc dáng tròn quay chợt biến mảnh khảnh. Tên mập Từ Đức Tài lại nhìn Trần Lạc chằm chằm, khuôn mặt cũng thay đổi. Sau vài lần điều chỉnh thì bộ dáng, đường nét của Từ Đức Tài giống Trần Lạc tám phần.
Tên mập thật là chân nhân không lộ dấu vết, chỉ tính thủ đoạn này đã nói lên không phải người bình thường.
- Như thế nào? Giống không?
- Tàm tạm.
Trần Lạc nhìn trái nhìn phải, xem mặt ngoài tên mập Từ Đức Tài biến thân thì không khác hắn bao nhiêu, che giấu hơi thở cũng sâu nhưng chỉ như thế, không giấu được đôi mắt Trần Lạc. So với Trần Lạc áo trắng hoàn mỹ không dấu vết thì kỹ thuật ngụy trang của tên mập Từ Đức Tài không chuyên nghiệp, nhưng dư sức đánh lừa người khác. Trần Lạc thầm nghĩ đổi lại người không quen biết hắn nếu nhìn Từ Đức Tài chưa chắcp hân biệt được thật giả.
- Nhưng mập, ngươi rảnh quá giả mạo ta làm chi?
- Trần huynh, gia không thích nghe lời này, cái gì gọi là giả mạo Trần huynh? Tiểu đệ giả mạo Trần Lạc mới đúng, Trần huynh cũng vậy thôi, hai ta tám lặng nửa cân.
- Được rồi.
Trần Lạc phục, hắn lười giải thích.
- Trần Lạc trong truyền thuyết rất lợi hại, năm lần bảy lượt nghịch thiên, giết nhiều đại năng chuyển thế, mập mờ với các người thống trị thần ma, bị Nữ Oa nương nương theo đuổi ngược. Chậc chậc, cảm giác giả mạo Trần Lạc sẽ rất thích, nếu không gặp Trần huynh thì tiểu đệ cũng không nghĩ đến ý hay này.
- Vậy ngươi cứ sướng đi, Trần Lạc hiện nay đắc tội nhiều người, ngươi không sợ bị người truy sát sao?
- Sợ gì? Có nhiều người giả mạo Trần Lạc, thêm ta không nhiều, bớt ta không thiếu. Hơn nữa tiểu đệ không sợ thì tiểu đệ sợ gì?
- Thôi, coi như ta không nói.
Đi trên đường cái Thiên Khải chi đô, bị người chỉ trỏ, Trần Lạc mệt mỏi mắng.
- Mập, ngươi không cảm thấy có gì lạ sao?
- Sao vậy? Rất thích, nếu là bộ dạng cũ của tiểu đệ sẽ không chịu nổi ánh mắt của nhiều người như vậy.
- Ngươi giả mạo thì kệ nhưng sao kéo theo ta làm gì? Làm gì có hai người khuôn mặt giống y nhau đi chung?
Từ Đức Tài buồn rầu gãi đầu:
- Nói cũng đúng, đồng nghiệp là oan gia, hai hàng giả đi chung người ta biết ngay là giả, rất rõ ràng.
Trần Lạc dở khóc dở cười nhìn Từ Đức Tài, cảm giác như nhìn bản thân mình vác cái đùi nướng, rất kỳ cục.
Trần Lạc nói:
- Mập, nếu ngươi định giả mạo Trần Lạc thì chuyên nghiệp chút đi, mau ném cái đùi này, lão tử không chịu nổi mất mặt, thật tình.
- Tiếc lắm, tiểu đệ khó khăn lắm mới mua được nó.
Tên mập Từ Đức Tài cảm thấy Trần Lạc nói có lý, đã quyết định giả mạo Trần Lạc thì hải chuyên nghiệp chút, vác cái đùi nướng đi lung tung thì không ổn, khác xa với Trần Lạc oai phong trong truyền thuyết, nhìn liền biết hàng giả. Nhưng Từ Đức Tài tiếc của. Tên mập khó khăn quyết định đứng bên đường nhai sạch cái đùi nướng.
Trần Lạc nhìn tên mập Từ Đức Tài, nhắm mắt hít sâu, cảm giác như thấy bản thân mình ngồi xổm ven đường gặm đùi nướng, thật là mù mắt. Trần Lạc không chịu nổi bỏ đi.
Trần Lạc thầm nghĩ bản thân đã đủ lôi thôi, không ngờ Từ Đức Tài còn chẳng chú ý hình tượng hơn hắn. Bộ dáng Từ Đức Tài cà lơ phất phơ lại như thuốc dán da chó lột mãi không xuống. Từ Đức Tài còn nói gì mà mọi người đều giả mạo Trần Lạc, là đồng nghiệp, ào Thiên Khải chi đô nên giúp đỡ lẫn nhau.
Trần Lạc không có ý kiến gì, dù sao đã có nhiều người giả mạo mình, thêm Từ Đức Tài không nhiều cũng không ít. Hai người đi trên đường, Trần Lạc nghe Từ Đức Tài kể về diễm ngộ trong Nhất Phẩm trang. Chợt Trần Lạc đụng mặt một người quen.
Người này thân hình vạm vỡ, chính khí, mặt kiên cường, là bằng hữu thứ nhất của Trần Lạc trong vô tận hải, Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong gặp Trần Lạc thì vô cùng ngạc nhiên:
- Trần công tử?
Nhất là thấy Từ Đức Tài khuôn mặt giống hệt Trần Lạc đi bên cạnh hắn, Lý Trường Phong nghi ngờ bị hoa mắt, ngơ ngác không hiểu.
- Lâu không gặp, tiểu muội của ngươi đâu?
Lần trước từ biệt ở Quảng Lăng thành, Trần Lạc nhớ Lý Trường Phong mang theo tiểu muội đi Trường Lạc phường.
- Tiểu muội ở lại Trường Lạc phường, ta và một số bằng hữu đến đây làm chút việc.
Lý Trường Phong nhìn Trần Lạc lại ngó Từ Đức Tài, nhìn sao cũng thấy kỳ kỳ, vì mặt mũi hai người giống hệt nhau, dù là thân hình, khuôn mặt. Nếu Trần Lạc không chủ động chào trước thì Lý Trường Phong không biết ai mới là bằng hữu gã quen ở Quảng Lăng thành.
- A, Trần huynh, vị này là bằng hữu của huynh?
Từ Đức Tài rất là tự nhiên, không đợi Trần Lạc trả lời đã đi qua tự giới thiệu:
- Tiểu đệ tên Trần Lạc, xin hỏi cao danh quý tính của các hạ là?
- Trần Lạc? Ngươi cũng tên Trần Lạc?
Lý Trường Phong có nghe mấy tin đồn về Trần Lạc, biết gần đây vô tận hải chui ra nhiều Trần Lạc.
- Có gì mà kỳ? Tên của tiểu đệ và Trần huynh đều là Trần Lạc.
- Cái này...
- Thiên đường thế nào?
- Loại chuyện này không tiện nói ra, chỉ có thể chiêm nghiệm. Đến đó rồi Trần huynh sẽ biết ngay cái gì là thiên đường của nam nhân.
Tên mập Từ Đức Tài nói:
- Nói đến thì trước kia Nhất Phẩm trang không nổi tiếng như vậy, nghe nói sau này có một nữ nhân giỏi về âm dương hợp hoan nhận quản lý Nhất Phẩm trang, dạy dỗ ra nhiều cô nương. Chậc, mỗi người đều là tông sư thổi tiêu đàn hát, chỉ vài giây làm nam nhân sướng như tiên.
Giỏi âm dương hợp hoan?
Tim Trần Lạc rớt cái bịch, thầm nghĩ chắc không phải là tiểu Mạn Đà La đi? Còn nhớ nữ nhân này là tổ sư gia đạo âm dương, là người thống trị Âm Dương chi thư, trên trời dưới đất trong lĩnh vực âm dương không thấy người thứ hai giỏi hơn nàng. Chẳng lẽ thật sự là tiểu Mạn Đà La sao?
Trần Lạc nhớ đến lúc ở thế giới Vân Đoan dường như tiểu Mạn Đà La rất thích kinh doanh chốn trăng hoa. Đầu tiên là Vạn Hoa lâu ở trấn nhỏ biên hoang, Phiêu Hương lâu ở Tây Ách vực, mở Hồng lâu trong Trung Ương học phủ.
Không lẽ hiện tại Ngự Nương tiểu Mạn Đà La lại phát triển sự nghiệp phong nguyệt trong vô tận hải?
- Cô nương kia tên gì?
- Không biết tên gì nhưng mọi người gọi nàng là Ngự Nương.
Rồi xong.
Biệt danh của tiểu Mạn Đà La là Ngự Nương, thật sự là nữ nhân này sao?
- Phải rồi Trần huynh, có chuyện Trần huynh còn chưa nói cho tiểu đệ. Tên của Trần huynh là gì? Có phải cũng gọi là Trần Lạc không?
- Nếu ta nói đúng thì ngươi tin không?
- Tin, tại sao không tin?
- Ô?
Trần Lạc nhìn tên mập Từ Đức Tài với cặp mắt khác, tò mò hỏi:
- Nhiều Trần Lạc giả mạo tại sao ngươi tin ta là thật?
- Cái kia... Trần huynh, xin lỗi, tiểu đệ nói tin đây là tin Trần huynh cũng tên Trần Lạc nhưng không nói tin là Trần Lạc thật sự.
Trần Lạc câm nín.
- Nhưng nói thật thì tiểu đệ cũngm uốn gải mạo Trần Lạc một phen.
Tên mập Từ Đức Tài lặng lẽ biến thân thành một tiểu tử mặt trắng, nhưng dáng người hơi mập. Tên mập Từ Đức Tài nhìn Trần Lạc, không thấy gã làm gì, vóc dáng tròn quay chợt biến mảnh khảnh. Tên mập Từ Đức Tài lại nhìn Trần Lạc chằm chằm, khuôn mặt cũng thay đổi. Sau vài lần điều chỉnh thì bộ dáng, đường nét của Từ Đức Tài giống Trần Lạc tám phần.
Tên mập thật là chân nhân không lộ dấu vết, chỉ tính thủ đoạn này đã nói lên không phải người bình thường.
- Như thế nào? Giống không?
- Tàm tạm.
Trần Lạc nhìn trái nhìn phải, xem mặt ngoài tên mập Từ Đức Tài biến thân thì không khác hắn bao nhiêu, che giấu hơi thở cũng sâu nhưng chỉ như thế, không giấu được đôi mắt Trần Lạc. So với Trần Lạc áo trắng hoàn mỹ không dấu vết thì kỹ thuật ngụy trang của tên mập Từ Đức Tài không chuyên nghiệp, nhưng dư sức đánh lừa người khác. Trần Lạc thầm nghĩ đổi lại người không quen biết hắn nếu nhìn Từ Đức Tài chưa chắcp hân biệt được thật giả.
- Nhưng mập, ngươi rảnh quá giả mạo ta làm chi?
- Trần huynh, gia không thích nghe lời này, cái gì gọi là giả mạo Trần huynh? Tiểu đệ giả mạo Trần Lạc mới đúng, Trần huynh cũng vậy thôi, hai ta tám lặng nửa cân.
- Được rồi.
Trần Lạc phục, hắn lười giải thích.
- Trần Lạc trong truyền thuyết rất lợi hại, năm lần bảy lượt nghịch thiên, giết nhiều đại năng chuyển thế, mập mờ với các người thống trị thần ma, bị Nữ Oa nương nương theo đuổi ngược. Chậc chậc, cảm giác giả mạo Trần Lạc sẽ rất thích, nếu không gặp Trần huynh thì tiểu đệ cũng không nghĩ đến ý hay này.
- Vậy ngươi cứ sướng đi, Trần Lạc hiện nay đắc tội nhiều người, ngươi không sợ bị người truy sát sao?
- Sợ gì? Có nhiều người giả mạo Trần Lạc, thêm ta không nhiều, bớt ta không thiếu. Hơn nữa tiểu đệ không sợ thì tiểu đệ sợ gì?
- Thôi, coi như ta không nói.
Đi trên đường cái Thiên Khải chi đô, bị người chỉ trỏ, Trần Lạc mệt mỏi mắng.
- Mập, ngươi không cảm thấy có gì lạ sao?
- Sao vậy? Rất thích, nếu là bộ dạng cũ của tiểu đệ sẽ không chịu nổi ánh mắt của nhiều người như vậy.
- Ngươi giả mạo thì kệ nhưng sao kéo theo ta làm gì? Làm gì có hai người khuôn mặt giống y nhau đi chung?
Từ Đức Tài buồn rầu gãi đầu:
- Nói cũng đúng, đồng nghiệp là oan gia, hai hàng giả đi chung người ta biết ngay là giả, rất rõ ràng.
Trần Lạc dở khóc dở cười nhìn Từ Đức Tài, cảm giác như nhìn bản thân mình vác cái đùi nướng, rất kỳ cục.
Trần Lạc nói:
- Mập, nếu ngươi định giả mạo Trần Lạc thì chuyên nghiệp chút đi, mau ném cái đùi này, lão tử không chịu nổi mất mặt, thật tình.
- Tiếc lắm, tiểu đệ khó khăn lắm mới mua được nó.
Tên mập Từ Đức Tài cảm thấy Trần Lạc nói có lý, đã quyết định giả mạo Trần Lạc thì hải chuyên nghiệp chút, vác cái đùi nướng đi lung tung thì không ổn, khác xa với Trần Lạc oai phong trong truyền thuyết, nhìn liền biết hàng giả. Nhưng Từ Đức Tài tiếc của. Tên mập khó khăn quyết định đứng bên đường nhai sạch cái đùi nướng.
Trần Lạc nhìn tên mập Từ Đức Tài, nhắm mắt hít sâu, cảm giác như thấy bản thân mình ngồi xổm ven đường gặm đùi nướng, thật là mù mắt. Trần Lạc không chịu nổi bỏ đi.
Trần Lạc thầm nghĩ bản thân đã đủ lôi thôi, không ngờ Từ Đức Tài còn chẳng chú ý hình tượng hơn hắn. Bộ dáng Từ Đức Tài cà lơ phất phơ lại như thuốc dán da chó lột mãi không xuống. Từ Đức Tài còn nói gì mà mọi người đều giả mạo Trần Lạc, là đồng nghiệp, ào Thiên Khải chi đô nên giúp đỡ lẫn nhau.
Trần Lạc không có ý kiến gì, dù sao đã có nhiều người giả mạo mình, thêm Từ Đức Tài không nhiều cũng không ít. Hai người đi trên đường, Trần Lạc nghe Từ Đức Tài kể về diễm ngộ trong Nhất Phẩm trang. Chợt Trần Lạc đụng mặt một người quen.
Người này thân hình vạm vỡ, chính khí, mặt kiên cường, là bằng hữu thứ nhất của Trần Lạc trong vô tận hải, Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong gặp Trần Lạc thì vô cùng ngạc nhiên:
- Trần công tử?
Nhất là thấy Từ Đức Tài khuôn mặt giống hệt Trần Lạc đi bên cạnh hắn, Lý Trường Phong nghi ngờ bị hoa mắt, ngơ ngác không hiểu.
- Lâu không gặp, tiểu muội của ngươi đâu?
Lần trước từ biệt ở Quảng Lăng thành, Trần Lạc nhớ Lý Trường Phong mang theo tiểu muội đi Trường Lạc phường.
- Tiểu muội ở lại Trường Lạc phường, ta và một số bằng hữu đến đây làm chút việc.
Lý Trường Phong nhìn Trần Lạc lại ngó Từ Đức Tài, nhìn sao cũng thấy kỳ kỳ, vì mặt mũi hai người giống hệt nhau, dù là thân hình, khuôn mặt. Nếu Trần Lạc không chủ động chào trước thì Lý Trường Phong không biết ai mới là bằng hữu gã quen ở Quảng Lăng thành.
- A, Trần huynh, vị này là bằng hữu của huynh?
Từ Đức Tài rất là tự nhiên, không đợi Trần Lạc trả lời đã đi qua tự giới thiệu:
- Tiểu đệ tên Trần Lạc, xin hỏi cao danh quý tính của các hạ là?
- Trần Lạc? Ngươi cũng tên Trần Lạc?
Lý Trường Phong có nghe mấy tin đồn về Trần Lạc, biết gần đây vô tận hải chui ra nhiều Trần Lạc.
- Có gì mà kỳ? Tên của tiểu đệ và Trần huynh đều là Trần Lạc.
- Cái này...
/1351
|