Từ Đức Tài cười dâm định giành Ngự Nương, nhưng gã mới nhúc nhích thì Ngự Nương ngồi trên chân Trần Lạc áo lam giơ một chân trắng nõn nà thon dài ra, mũi chân chạm ngực Từ Đức Tài.
Hai tay Ngự Nương ôm cổ Trần Lạc áo lam, nàng nhìn Từ Đức Tài, cười nói:
- Nói chuyện thì nói miệng được rồi, đừng đụng tay đụng chân.
Chét tiệt, tại sao?
Từ Đức Tài rối rắm. Tại sao người khác được mà đến lượt gã thì không? Chẳng lẽ bị lộ đuôi?
Từ Đức Tài chỉ có thể nghĩ trong đầu, nếu nói ra tức là thừa nhận mình là hàng giả, gã không ngốc như vậy.
Từ Đức Tài nói:
- Thân mến, đừng bướng bỉnh, chẳng lẽ nàng không nhận ra ta sao?
- Vì nhận ra nên mới không được.
Ngự Nương đứng dậy rót rượu cho mình, đưa cho Từ Đức Tài:
- Nhãi ranh, ngoan ngoãn uống rượu của mình, đừng đi theo góp vui. Không có chút bản lĩnh cũng dám giả mạo Lạc gia nhà ta? Giả mạo thì thôi, ngươi nên che giấu sâu chút, giả bộ giống chút đi. Không biết Lạc gia nhà ta là loại người gì, ngươi không biết ngượng còn dám giả mạo?
Từ Đức Tài xấu hổ muốn chết, bưng ly rượu đứng không được, ngồi cũng không nói, nói không được mà không nói thì kỳ. Từ Đức Tài làm bộ thản nhiên. Khiến Từ Đức Tài bất ngờ là Ngự Nương bưng ly rượu đến gần Trần Lạc.
- Hãy nhìn vị Lạc gia này đi chung với ngươi xem, giống hơn ngươi nhiều, biết nói nhiều lỡ miệng nên người ta từ đầu đến cuối không không nói một câu, thế mới giống Lạc gia nhà ta.
Ngự Nương đi qua ngồi trên chân Trần Lạc, nàng nhìn thẳng mắt hắn:
- Ai không biết Lạc gia nhà ta trời sính tính hờ hững, điệu thấp, không giỏi ăn nói. Khi im lặng đôi lúc giống mỹ nam trầm tĩnh, thân mến thấy ta nói có đúng không?
Trần Lạc lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ Ngự Nương không thay đổi chút nào, vẫn phóng đãng như vậy. Trần Lạc dám chắc Ngự Nương không hề nhận ra hắn, nàng làm như vậy là để thăm dò thật giả.
- Thân mến, ngươi là thật hay giả?
Trần Lạc nhún vai, bí hiểm nói:
- Ta cũng không biết.
Sự thật đúng là vậy, đến ngày nay nhìn bốn Trần Lạc đột nhiên chui ra làm hắn hoang mang về bản thân.
- Ha ha ha, hay cho câu không biết.
Ngự Nương nhìn Trần Lạc chằm chằm một lúc lâu, càng xem càng hoang mang, khó hiểu. Ngự Nương yểu điệu xoay người đứng dậy, biểu tình phức tạp, bàng hoàng, bất đắc dĩ nhớ nhung.
- Trần huynh, đạo hạnh của ngươi sâu quá, sớm biết thế này tiểu đệ cũng làm bộ thâm trầm như Trần huynh. Ài, hối hận quá. Trần huynh nói xem miệng của tiểu đệ nói nhiều làm gì, nếu không thì... Đã ăn bớt được chút ít. Trần huynh, cảm giác Ngự Nương ngồi trên chân chắc rất thoải mái?
Từ Đức Tài không dám nói gì nữa, gã lặng lẽ ngồi bên cạnh Trần Lạc, lòng vvừa hâm mộ, ghen tỵ, hối hận.
Lại một người xông vào, đám người tập trung nhìn kỹ, giật mình xôn xao. Vì người đến là Tử Tiêu Vương Tọa Ánh Tuyết. Nếu chỉ là Tử Tiêu Vương Tọa đại giá quang lâm chưa đến mức khiến mọi người xôn xao. Trừ Tử Tiêu Vương Tọa ra còn có một vương tọa khác, nữ Nhân Vương duy nhất trong chín nhân chi vương tọa, Ân Tiểu Ly.
Khác với Tử Tiêu Vương Tọa Ánh Tuyết trời sinh cao quý trang nhã, khác với Ngự Nương quyến rũ hút hồn, Ân Tiểu Ly đẹp kiểu thanh tú, thuần khiết. Không phải thuần của thần thánh, quang minh, đó là sự thuần khiết mộc lạc, nhìn Ân Tiểu Ly làm tâm hồn được thanh tẩy.
Không chỉ có Tử Tiêu Vương Tọa, nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly, còn có đại tổng quản Thiên Khải thương các với biệt danh Lâm lão gia tử. Sức ảnh hưởng của Thiên Khải thương các trong vô tận hải có thể nói là đã vượt qua hai Thiên Dịch, Địa Dịch thương các, Lâm lão gia tử là đại tổng quản Thiên Khải thương các, địa vị của lão cao vô cùng.
Tiểu cô nương Úy Y Nhi cũng đến. Nghe Lâm lão gia tử nói nhiều câu chuyện truyền kỳ về Trần Lạc làm tiểu cô nương vừa tò mò vừa tôn sùng Trần Lạc, rất muốn gặp nhân vật truyền kỳ này. Cộng thêm biết được Tiểu Ly cô cô vô cùng mến mộ Trần Lạc khiến tiểu cô nương càng tò mò hơn. Ân Tiểu Ly vừa mới đến thì Úy Y Nhi cũng nhanh chân chạy tới.
Úy Y Nhi bước vào tửu lâu, nhìn năm Trần Lạc đang ngồi thì xoe tròn mắt, mắt chớp chớp nhắm lại mở. Úy Y Nhi xác định mình không hoa mắt, thật sự có năm tiểu tử mặt trắng, nàng không phân rõ ai là tiểu tử mặt trắng cùng đồng hành với nàng.
Áo màu lam!
Phải rồi, tiểu tử mặt trắng mặc áo lam.
A?
Sao có đến hai tiểu tử mặt trắng mặc áo lam?
Trần Lạc nhìn hai tiểu tử mặt trắng mặc áo lam ngồi trên tầng hai. Tiểu tử mặt trắng áo lam bên trai ngồi ngay ngắn. Tiểu tử mặt trắng áo lam bên phải vạt áo mở rộng, tay áo xắn lên. Úy Y Nhi ngẫm nghĩ, chắc chắn người đồng hành suốt đường đi với nàng chính là tiểu tử mặt trắng bên tay phải.
Úy Y Nhi dò hỏi:
- Tiểu tử mặt trắng?
Trần Lạc cười vẫy tay với Úy Y Nhi.
Úy Y Nhi nổi giận đùng đùng chạy lên tầng hai:
- Hừ! Bản tiểu thư biết ngay tiểu tử mặt trắng lừa gạt nhà ngươi ở đây!
Úy Y Nhi hét lên:
- Tiểu tử mặt trắng, nghĩ tình trên đường đi ngươi giúp ta ít chuyện, bản tiểu thư khuyên ngươi hãy nhanh chóng dừng cương trước bờ vực, đừng tiếp tục giả mạo Lạc gia nữa, nếu không sẽ cho ngươi biết mùi!
Trần Lạc bi thương:
- Nha đầu nói xem ta làm sao dừng cương trước bờ vực?
Trần Lạc thấy kiệt sức.
- Hừ! Bản tiểu thư cho ngươi biết, Lâm gia gia, Tiểu Ly cô cô chẳng những cùng là người thế giới Vân Đoan như Lạc gia, bọn họ cũng quen Lạc gia. Tiểu Ly cô cô của ta thuở nhỏ là thanh mai trúc mã với Lạc gia, Tiểu Ly cô cô sẽ nhận ra ngay hàng giả nhà ngươi!
Úy Y Nhi tung tin bom tấn, lộ ra hai tin tức quan trọng cho mọi người.
Một là lai lịch của Lâm lão gia tử Thiên Khải thương các, nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly, hai người đến từ thế giới Vân Đoan trong truyền thuyết. Điều đó khiến người giật mình. Thế giới Vân Đoan rốt cuộc là nơi thần kỳ thế nào mà ra Lạc gia nghịch thiên bí ẩn, chưa biết, không ai biết thật giả thế nào? Dường như có một Nữ Oa nương nương khâm thử Nhân Hoàng, một tự nhiên vương tọa Vũ Hóa Phi, vu yêu vương Phương Thiếu Khanh cũng đến từ thế giới Vân Đoan. Đại La Vương Tọa Ngưu Manh cũng vậy. Ngự Nương nổi tiếng đệ nhất vưu vật vô tận hải cũng đến từ thế giới Vân Đoan, hiện tại nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly, Lâm lão gia tử đều là người thế giới Vân Đoan.
Dù Trần Lạc đó là giả nhưng tự nhiên vương tọa Vũ Hóa Phi, vu yêu vương Phương Thiếu Khanh, Đại La Vương Tọa Ngưu Manh, Ngự Nương, nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly là người thật!
Trời!
Thế giới Vân Đoan ra quá nhiều địa năng.
Càng khiến người khó tin, đấm ngực giậm chân hâm mộ ghen tỵ là đệ nhất vưu vật vô tận hải mập mờ với Trần Lạc thì thôi, vì sao nữ Nhân Vương duy nhất là thanh mai trúc mã với hắn?
Trần Lạc có cần phong lưu vậy không?
Hình như nữ nhân thì đều dính líu đến Trần Lạc, còn cho người sống không?
Từ Đức Tài chép miệng, lòng dậy sóng thầm rít gào:
- Chết tiệt, người so với người tức chết người! Một Ngự Nương đủ làm người ta hâm mộ chết, giờ thêm nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly. Chết tiệt, Trần Lạc sống sướng vậy?
Hai tay Ngự Nương ôm cổ Trần Lạc áo lam, nàng nhìn Từ Đức Tài, cười nói:
- Nói chuyện thì nói miệng được rồi, đừng đụng tay đụng chân.
Chét tiệt, tại sao?
Từ Đức Tài rối rắm. Tại sao người khác được mà đến lượt gã thì không? Chẳng lẽ bị lộ đuôi?
Từ Đức Tài chỉ có thể nghĩ trong đầu, nếu nói ra tức là thừa nhận mình là hàng giả, gã không ngốc như vậy.
Từ Đức Tài nói:
- Thân mến, đừng bướng bỉnh, chẳng lẽ nàng không nhận ra ta sao?
- Vì nhận ra nên mới không được.
Ngự Nương đứng dậy rót rượu cho mình, đưa cho Từ Đức Tài:
- Nhãi ranh, ngoan ngoãn uống rượu của mình, đừng đi theo góp vui. Không có chút bản lĩnh cũng dám giả mạo Lạc gia nhà ta? Giả mạo thì thôi, ngươi nên che giấu sâu chút, giả bộ giống chút đi. Không biết Lạc gia nhà ta là loại người gì, ngươi không biết ngượng còn dám giả mạo?
Từ Đức Tài xấu hổ muốn chết, bưng ly rượu đứng không được, ngồi cũng không nói, nói không được mà không nói thì kỳ. Từ Đức Tài làm bộ thản nhiên. Khiến Từ Đức Tài bất ngờ là Ngự Nương bưng ly rượu đến gần Trần Lạc.
- Hãy nhìn vị Lạc gia này đi chung với ngươi xem, giống hơn ngươi nhiều, biết nói nhiều lỡ miệng nên người ta từ đầu đến cuối không không nói một câu, thế mới giống Lạc gia nhà ta.
Ngự Nương đi qua ngồi trên chân Trần Lạc, nàng nhìn thẳng mắt hắn:
- Ai không biết Lạc gia nhà ta trời sính tính hờ hững, điệu thấp, không giỏi ăn nói. Khi im lặng đôi lúc giống mỹ nam trầm tĩnh, thân mến thấy ta nói có đúng không?
Trần Lạc lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ Ngự Nương không thay đổi chút nào, vẫn phóng đãng như vậy. Trần Lạc dám chắc Ngự Nương không hề nhận ra hắn, nàng làm như vậy là để thăm dò thật giả.
- Thân mến, ngươi là thật hay giả?
Trần Lạc nhún vai, bí hiểm nói:
- Ta cũng không biết.
Sự thật đúng là vậy, đến ngày nay nhìn bốn Trần Lạc đột nhiên chui ra làm hắn hoang mang về bản thân.
- Ha ha ha, hay cho câu không biết.
Ngự Nương nhìn Trần Lạc chằm chằm một lúc lâu, càng xem càng hoang mang, khó hiểu. Ngự Nương yểu điệu xoay người đứng dậy, biểu tình phức tạp, bàng hoàng, bất đắc dĩ nhớ nhung.
- Trần huynh, đạo hạnh của ngươi sâu quá, sớm biết thế này tiểu đệ cũng làm bộ thâm trầm như Trần huynh. Ài, hối hận quá. Trần huynh nói xem miệng của tiểu đệ nói nhiều làm gì, nếu không thì... Đã ăn bớt được chút ít. Trần huynh, cảm giác Ngự Nương ngồi trên chân chắc rất thoải mái?
Từ Đức Tài không dám nói gì nữa, gã lặng lẽ ngồi bên cạnh Trần Lạc, lòng vvừa hâm mộ, ghen tỵ, hối hận.
Lại một người xông vào, đám người tập trung nhìn kỹ, giật mình xôn xao. Vì người đến là Tử Tiêu Vương Tọa Ánh Tuyết. Nếu chỉ là Tử Tiêu Vương Tọa đại giá quang lâm chưa đến mức khiến mọi người xôn xao. Trừ Tử Tiêu Vương Tọa ra còn có một vương tọa khác, nữ Nhân Vương duy nhất trong chín nhân chi vương tọa, Ân Tiểu Ly.
Khác với Tử Tiêu Vương Tọa Ánh Tuyết trời sinh cao quý trang nhã, khác với Ngự Nương quyến rũ hút hồn, Ân Tiểu Ly đẹp kiểu thanh tú, thuần khiết. Không phải thuần của thần thánh, quang minh, đó là sự thuần khiết mộc lạc, nhìn Ân Tiểu Ly làm tâm hồn được thanh tẩy.
Không chỉ có Tử Tiêu Vương Tọa, nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly, còn có đại tổng quản Thiên Khải thương các với biệt danh Lâm lão gia tử. Sức ảnh hưởng của Thiên Khải thương các trong vô tận hải có thể nói là đã vượt qua hai Thiên Dịch, Địa Dịch thương các, Lâm lão gia tử là đại tổng quản Thiên Khải thương các, địa vị của lão cao vô cùng.
Tiểu cô nương Úy Y Nhi cũng đến. Nghe Lâm lão gia tử nói nhiều câu chuyện truyền kỳ về Trần Lạc làm tiểu cô nương vừa tò mò vừa tôn sùng Trần Lạc, rất muốn gặp nhân vật truyền kỳ này. Cộng thêm biết được Tiểu Ly cô cô vô cùng mến mộ Trần Lạc khiến tiểu cô nương càng tò mò hơn. Ân Tiểu Ly vừa mới đến thì Úy Y Nhi cũng nhanh chân chạy tới.
Úy Y Nhi bước vào tửu lâu, nhìn năm Trần Lạc đang ngồi thì xoe tròn mắt, mắt chớp chớp nhắm lại mở. Úy Y Nhi xác định mình không hoa mắt, thật sự có năm tiểu tử mặt trắng, nàng không phân rõ ai là tiểu tử mặt trắng cùng đồng hành với nàng.
Áo màu lam!
Phải rồi, tiểu tử mặt trắng mặc áo lam.
A?
Sao có đến hai tiểu tử mặt trắng mặc áo lam?
Trần Lạc nhìn hai tiểu tử mặt trắng mặc áo lam ngồi trên tầng hai. Tiểu tử mặt trắng áo lam bên trai ngồi ngay ngắn. Tiểu tử mặt trắng áo lam bên phải vạt áo mở rộng, tay áo xắn lên. Úy Y Nhi ngẫm nghĩ, chắc chắn người đồng hành suốt đường đi với nàng chính là tiểu tử mặt trắng bên tay phải.
Úy Y Nhi dò hỏi:
- Tiểu tử mặt trắng?
Trần Lạc cười vẫy tay với Úy Y Nhi.
Úy Y Nhi nổi giận đùng đùng chạy lên tầng hai:
- Hừ! Bản tiểu thư biết ngay tiểu tử mặt trắng lừa gạt nhà ngươi ở đây!
Úy Y Nhi hét lên:
- Tiểu tử mặt trắng, nghĩ tình trên đường đi ngươi giúp ta ít chuyện, bản tiểu thư khuyên ngươi hãy nhanh chóng dừng cương trước bờ vực, đừng tiếp tục giả mạo Lạc gia nữa, nếu không sẽ cho ngươi biết mùi!
Trần Lạc bi thương:
- Nha đầu nói xem ta làm sao dừng cương trước bờ vực?
Trần Lạc thấy kiệt sức.
- Hừ! Bản tiểu thư cho ngươi biết, Lâm gia gia, Tiểu Ly cô cô chẳng những cùng là người thế giới Vân Đoan như Lạc gia, bọn họ cũng quen Lạc gia. Tiểu Ly cô cô của ta thuở nhỏ là thanh mai trúc mã với Lạc gia, Tiểu Ly cô cô sẽ nhận ra ngay hàng giả nhà ngươi!
Úy Y Nhi tung tin bom tấn, lộ ra hai tin tức quan trọng cho mọi người.
Một là lai lịch của Lâm lão gia tử Thiên Khải thương các, nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly, hai người đến từ thế giới Vân Đoan trong truyền thuyết. Điều đó khiến người giật mình. Thế giới Vân Đoan rốt cuộc là nơi thần kỳ thế nào mà ra Lạc gia nghịch thiên bí ẩn, chưa biết, không ai biết thật giả thế nào? Dường như có một Nữ Oa nương nương khâm thử Nhân Hoàng, một tự nhiên vương tọa Vũ Hóa Phi, vu yêu vương Phương Thiếu Khanh cũng đến từ thế giới Vân Đoan. Đại La Vương Tọa Ngưu Manh cũng vậy. Ngự Nương nổi tiếng đệ nhất vưu vật vô tận hải cũng đến từ thế giới Vân Đoan, hiện tại nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly, Lâm lão gia tử đều là người thế giới Vân Đoan.
Dù Trần Lạc đó là giả nhưng tự nhiên vương tọa Vũ Hóa Phi, vu yêu vương Phương Thiếu Khanh, Đại La Vương Tọa Ngưu Manh, Ngự Nương, nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly là người thật!
Trời!
Thế giới Vân Đoan ra quá nhiều địa năng.
Càng khiến người khó tin, đấm ngực giậm chân hâm mộ ghen tỵ là đệ nhất vưu vật vô tận hải mập mờ với Trần Lạc thì thôi, vì sao nữ Nhân Vương duy nhất là thanh mai trúc mã với hắn?
Trần Lạc có cần phong lưu vậy không?
Hình như nữ nhân thì đều dính líu đến Trần Lạc, còn cho người sống không?
Từ Đức Tài chép miệng, lòng dậy sóng thầm rít gào:
- Chết tiệt, người so với người tức chết người! Một Ngự Nương đủ làm người ta hâm mộ chết, giờ thêm nữ Nhân Vương Ân Tiểu Ly. Chết tiệt, Trần Lạc sống sướng vậy?
/1351
|