Trần Lạc áo đỏ nói:
- Đám nhóc kia, vì ỉa mạo lão tử bỏ công chuẩn bị kỹ thật, việc nhà và sự đều đầy đủ.
Dường như Trần Lạc áo đỏ cảm thấy chéo chân hơi khó ngồi, dứt khoát gác chân lên bàn, vừa cắn hạt dưaa, đôi mắt sâu thẳm liếc mấy Trần Lạc.
Trần Lạc áo tím uống cạn ly rượu tỏ vẻ không phục:
- Nhãi con, ngươi nói ngược vai.
Trần Lạc áo trắng cười bất đắc dĩ nói:
- Không biết từ khi nào Trần Lạc ta được ưa thích như vậy, để đám nhóc các người chen chúc nhau giả mạo ta.
Cái gì gọi là thật giả khó phân? Chuyện xảy ra hiện tại là như thế. Nhìn mấy Trần Lạc này, dù là bản thân Trần Lạc cũng không phân rõ được. Các Trần Lạc không chỉ ngụy trang giống y như đúc, cách nói năng cũng không lệch một ly. Quan trọng là ai nấy da mặt dày, nói dối bắt chước giống y như thật. Đừng nói lấy giả tráo thật, thế này vốn không thể phân biệt thật và giả.
- Thật là giả, giả là thật, thú vị.
Trần Lạc áo lam nói:
- Hôm nay lão tử được mở rộng tầm mắt, nhưng vẫn câu cũ, giả không thành thật mà thật sẽ không thành giả. Tiểu Ly, Lâm lão không thể phân biệt được vậy thì để Tiểu Mạn Đà La làm đi.
- Được, ai sợ k?
Mấy Trần Lạc phóng đãng không kiêng dè, ngông cuồng tùy ý. Nhưng nói đến phóng đãng nhất thì là Trần Lạc áo đỏ.
Trần Lạc áo đỏ nằm trên ghế, đôi chân gác trên bàn, ngoắc tay bưng ly rượu.
Trần Lạc áo đỏ nhấp ngụm rượu, nói:
- Thân mến, nàng hãy vạch mặt thật của đám nhãi này ngay trước mặt mọi người đi.
Ngự Nương khó xử, nếu có thể phân biệt được thì nàng đã không chờ đến bây giờ.
Trần Lạc áo đỏ nói:
- Ngự Nương có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở trấn nhỏ biên hoang của nàng đi? Khi đó nàng kinh doanh Vạn Hoa lâu, lão tử đi ủng hộ nàng. Tuy hai ta không phải tình đầu ý hợp nhưng cũng không cố chấp khuôn sáo. Khi ấy chúng ta còn uống mấy ly rượu giao bôi.
- Việc này mọi người đều biết, ngươi biết cũng không lạ gì.
Ngự Nương vốn không muốn dùng chiêu này thăm dò, nhưng đã đến nước này thì nàng bất chấp.
Ngự Nương hỏi:
- Lúc đó dưới Táng Cổ Phong, Lạc gia nghịch thiên mà đi, độc chiến quần hùng, gánh thẩm phán, niết bàn trọng sinh, hôn mê mười năm. Khi mọi người cho rằng Lạc gia đã chết, mười năm sau Lạc gia thức tỉnh ở Tây Ách vực. Ta tưởng Lạc gia đã chết nên xem Lạc gia đã thức tỉnh là thế thân để nguôi ngoai nỗi nhớ, còn mang về sa đọa mấy ngày. Nếu ngươi là Lạc gia nên biết ngày đầu tiên chúng ta làm gì đi?
Trần Lạc áo đỏ tà mị đáp:
- Đêm hôm đó chúng ta chỉ làm một việc, đó làu ống rượu, uống ngửu thiên ngân hà tửu, uống chín ngàn chín trăm chín mươi chín ly, ngụ ý thiên trường địa cửu, không biết ta nói có đúng không?
- Ngươi...!
Nhìn biểu tình của Ngự Nương thì Trần Lạc áo đỏ nói chính xác.
- Cái này không có gì lạ.
Trần Lạc áo tím góp lời:
- Ta nhớ đêm hôm đó chúng ta cụng ly ca hát. Ta uống rượu, nàng múa. Ta nhớ đêm đó nàng chỉ mặc tấm áo đỏ.
Ngự Nương ngạc nhiên nhìn Trần Lạc áo tím:
- Sao ngươi...
Trần Lạc áo trắng mở miệng nói:
- Hai chúng ta sa đọa trong trang viên mấy ngày, suốt ngày uống rượu vui chơi. Tuy nàng biểu hiện phóng đãng nhưng trong lòng vẫn như tiểu cô nương. Còn nhớ lúc hai ta say rượu tỉnh dậy nàng e thẹn. Nói đến thì đó là lần đầu tiên lão tử thấy nàng xấu hổ.
- Sao ngươi biết...
Trần Lạc áo lam thản nhiên nói:
- Khi đọa lạc nàng giả bộ say rượu để lại thần ấn của nàng trên ngực ta. Nàng nói khắc ấn ký này ta sẽ thuộc về nàng.
- Các ngươi... Các ngươi...
Biểu tình Ngự Nương phức tạp nhìn Trần Lạc áo lam, lại quay sang nhìn Trần Lạc áo trắng, rồi Trần Lạc áo tím, Trần Lạc áo đỏ. Ngự Nương không dám tin vào mắt mình, những chuyện này trong thiên địa chỉ có nàng và Trần Lạc biết. Mấy tỷ muội thân với Ngự Nương nhất nàng cũng chưa từng kể, tại sao mấy Trần Lạc này biết hết? Chẳng lẽ tất cả là người thật?
Có thể không?
Ngự Nương sắp phát khùng. Trần Lạc cũng điên, sâu trong lòng hắn dầy sóng gió. Chuyện riêng này mà mấy tên kia cũng biết, quá tà môn.
Trong tửu lâu, mọi người bàn tán xôn xao. Lúc trước nghe đồn Trần Lạc và Ngự Nương có gian tình đã khiến mọi người hâm mộ, ghen tỵ chết. Giờ nghe nói nhiều chi tiết mập mờ của hai người càng làm các nam nhân trong tửu lâu điên cuồng. Quan trọng nhất là nghe đối tohại thì Ngự Nương chủ động tấn công, còn vì nguôi ngoai nỗi nhớ, xem Lạc gia thật là hàng giả. Ngự Nương nhớ Lạc gia sâu đậm cỡ nào mới đến nông nỗi đó?
Mẫu thân ơi, vì sao không sinh ta thành Lạc gia đi?
Từ Đức Tài thầm rít gào trong lòng.
Ngự Nương rất muốn biết trong đám Trần Lạc này ai là người thật, ai là giả nhưng không chịu nổi chuyện riêng tư lộ ra trước mắt công chúng. Thấy mấy Trần Lạc còn định nói gì, nàng vội ngăn lại.
Ngự Nương nói:
- Vũ Hóa Phi, ngươi cũng là người thế giới Vân Đoan, cùng Lạc gia đến từ Kim Thủy vực, có thể nói các ngươi quen nhau từ thuở nhỏ, chắc có thể phân rõ ra?
Tim Vũ Hóa Phi rớt cái bịch, không ngờ Ngự Nương chĩa đầu mâu vào gã. Vũ Hóa Phi cũng muốn phân biệt rõ ràng, nhưng gã hiểu rằng nếu phanh phui mấy chuyện giữa gã và Trần Lạc thì mấy năm nay gã cực khổ gầy dựng sĩ diện trong vô tận hải sẽ tan nát.
Vũ Hóa Phi chưa nói gì đã có người không chờ nổi.
Trần Lạc áo đỏ vẫy tay, hờ hững nói:
- Nào, hậu duệ thần ma, hôm nay ngươi đã đến thì hãy giúp lão tử một tay vạch trần đám nhóc này đi.
- Đúng rồi. Vũ Hóa Phi, dù sao hai ta quen biết đã lâu, trước kia giữa chúng ta có chút ân oán nhưng đó là quá khứ. Đã đến vô tận hải thì xóa bỏ mọi ân oán đi, bây giờ ngươi nói với bọn họ ai là thật ai là giả đi?
Vũ Hóa Phi dứt khoát đáp:
- Ta không biết.
Trần Lạc áo trắng liếc qua Vũ Hóa Phi:
- A?
Trần Lạc áo trắng lạnh nhạt nói:
- Ngươi thật sự không biết hay không dám nói?
- Ta thật sự không biết!
- Nói!
Trần Lạc áo lam đột nhiên hét to:
- Không nói sẽ lấy mạng ngươi, ngươi nên biết Trần Lạc ta nói được thì làm được!
Vũ Hóa Phi như bị hù sợ, mặt tái xanh, thở dồn dập, không biết trả lời thế nào.
Tri Thu khinh thường liếc Trần Lạc áo lam:
- Ha, nhãi ranh, ai không biết trò hù dọa. Sao, muốn cứng rắn bắt Vũ Hóa Phi nói ngươi là thật sao?
- Bắt buộc? Ha ha ha, nhãi ranh, ngươi hãy hỏi Vũ Hóa Phi xem Trần Lạc ta cần chơi trò ép buộc với hắn sao?
Trần Lạc áo lam tuy hơi điệu thấp nhưng tính cách cũng rất cuồng.
Trần Lạc áo đỏ cũng nổi giận:
- Ngươi giả mạo lão tử đâm ra nghiện phải không?
Trần Lạc áo đỏ đột nhiên đập bể ly rượu, quát to:
- Ngươi có biết lão tử và Vũ Hóa Phi quen nhau như thế nào không?
- Quen? Ló đuôi rồi đi? Hừ, cho ngươi biết, lão tử và Vũ Hóa Phi không hề quen nhau. Trong Kim Thủy vực chưa từng nói chuyện, chỉ khi thi trong Trung Ương học phủ, là Vũ Hóa Phi chọc vào lão tử trước, cho nên lão tử bất đắc dĩ đánh hắn hấp hối.
- Đám nhóc kia, vì ỉa mạo lão tử bỏ công chuẩn bị kỹ thật, việc nhà và sự đều đầy đủ.
Dường như Trần Lạc áo đỏ cảm thấy chéo chân hơi khó ngồi, dứt khoát gác chân lên bàn, vừa cắn hạt dưaa, đôi mắt sâu thẳm liếc mấy Trần Lạc.
Trần Lạc áo tím uống cạn ly rượu tỏ vẻ không phục:
- Nhãi con, ngươi nói ngược vai.
Trần Lạc áo trắng cười bất đắc dĩ nói:
- Không biết từ khi nào Trần Lạc ta được ưa thích như vậy, để đám nhóc các người chen chúc nhau giả mạo ta.
Cái gì gọi là thật giả khó phân? Chuyện xảy ra hiện tại là như thế. Nhìn mấy Trần Lạc này, dù là bản thân Trần Lạc cũng không phân rõ được. Các Trần Lạc không chỉ ngụy trang giống y như đúc, cách nói năng cũng không lệch một ly. Quan trọng là ai nấy da mặt dày, nói dối bắt chước giống y như thật. Đừng nói lấy giả tráo thật, thế này vốn không thể phân biệt thật và giả.
- Thật là giả, giả là thật, thú vị.
Trần Lạc áo lam nói:
- Hôm nay lão tử được mở rộng tầm mắt, nhưng vẫn câu cũ, giả không thành thật mà thật sẽ không thành giả. Tiểu Ly, Lâm lão không thể phân biệt được vậy thì để Tiểu Mạn Đà La làm đi.
- Được, ai sợ k?
Mấy Trần Lạc phóng đãng không kiêng dè, ngông cuồng tùy ý. Nhưng nói đến phóng đãng nhất thì là Trần Lạc áo đỏ.
Trần Lạc áo đỏ nằm trên ghế, đôi chân gác trên bàn, ngoắc tay bưng ly rượu.
Trần Lạc áo đỏ nhấp ngụm rượu, nói:
- Thân mến, nàng hãy vạch mặt thật của đám nhãi này ngay trước mặt mọi người đi.
Ngự Nương khó xử, nếu có thể phân biệt được thì nàng đã không chờ đến bây giờ.
Trần Lạc áo đỏ nói:
- Ngự Nương có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở trấn nhỏ biên hoang của nàng đi? Khi đó nàng kinh doanh Vạn Hoa lâu, lão tử đi ủng hộ nàng. Tuy hai ta không phải tình đầu ý hợp nhưng cũng không cố chấp khuôn sáo. Khi ấy chúng ta còn uống mấy ly rượu giao bôi.
- Việc này mọi người đều biết, ngươi biết cũng không lạ gì.
Ngự Nương vốn không muốn dùng chiêu này thăm dò, nhưng đã đến nước này thì nàng bất chấp.
Ngự Nương hỏi:
- Lúc đó dưới Táng Cổ Phong, Lạc gia nghịch thiên mà đi, độc chiến quần hùng, gánh thẩm phán, niết bàn trọng sinh, hôn mê mười năm. Khi mọi người cho rằng Lạc gia đã chết, mười năm sau Lạc gia thức tỉnh ở Tây Ách vực. Ta tưởng Lạc gia đã chết nên xem Lạc gia đã thức tỉnh là thế thân để nguôi ngoai nỗi nhớ, còn mang về sa đọa mấy ngày. Nếu ngươi là Lạc gia nên biết ngày đầu tiên chúng ta làm gì đi?
Trần Lạc áo đỏ tà mị đáp:
- Đêm hôm đó chúng ta chỉ làm một việc, đó làu ống rượu, uống ngửu thiên ngân hà tửu, uống chín ngàn chín trăm chín mươi chín ly, ngụ ý thiên trường địa cửu, không biết ta nói có đúng không?
- Ngươi...!
Nhìn biểu tình của Ngự Nương thì Trần Lạc áo đỏ nói chính xác.
- Cái này không có gì lạ.
Trần Lạc áo tím góp lời:
- Ta nhớ đêm hôm đó chúng ta cụng ly ca hát. Ta uống rượu, nàng múa. Ta nhớ đêm đó nàng chỉ mặc tấm áo đỏ.
Ngự Nương ngạc nhiên nhìn Trần Lạc áo tím:
- Sao ngươi...
Trần Lạc áo trắng mở miệng nói:
- Hai chúng ta sa đọa trong trang viên mấy ngày, suốt ngày uống rượu vui chơi. Tuy nàng biểu hiện phóng đãng nhưng trong lòng vẫn như tiểu cô nương. Còn nhớ lúc hai ta say rượu tỉnh dậy nàng e thẹn. Nói đến thì đó là lần đầu tiên lão tử thấy nàng xấu hổ.
- Sao ngươi biết...
Trần Lạc áo lam thản nhiên nói:
- Khi đọa lạc nàng giả bộ say rượu để lại thần ấn của nàng trên ngực ta. Nàng nói khắc ấn ký này ta sẽ thuộc về nàng.
- Các ngươi... Các ngươi...
Biểu tình Ngự Nương phức tạp nhìn Trần Lạc áo lam, lại quay sang nhìn Trần Lạc áo trắng, rồi Trần Lạc áo tím, Trần Lạc áo đỏ. Ngự Nương không dám tin vào mắt mình, những chuyện này trong thiên địa chỉ có nàng và Trần Lạc biết. Mấy tỷ muội thân với Ngự Nương nhất nàng cũng chưa từng kể, tại sao mấy Trần Lạc này biết hết? Chẳng lẽ tất cả là người thật?
Có thể không?
Ngự Nương sắp phát khùng. Trần Lạc cũng điên, sâu trong lòng hắn dầy sóng gió. Chuyện riêng này mà mấy tên kia cũng biết, quá tà môn.
Trong tửu lâu, mọi người bàn tán xôn xao. Lúc trước nghe đồn Trần Lạc và Ngự Nương có gian tình đã khiến mọi người hâm mộ, ghen tỵ chết. Giờ nghe nói nhiều chi tiết mập mờ của hai người càng làm các nam nhân trong tửu lâu điên cuồng. Quan trọng nhất là nghe đối tohại thì Ngự Nương chủ động tấn công, còn vì nguôi ngoai nỗi nhớ, xem Lạc gia thật là hàng giả. Ngự Nương nhớ Lạc gia sâu đậm cỡ nào mới đến nông nỗi đó?
Mẫu thân ơi, vì sao không sinh ta thành Lạc gia đi?
Từ Đức Tài thầm rít gào trong lòng.
Ngự Nương rất muốn biết trong đám Trần Lạc này ai là người thật, ai là giả nhưng không chịu nổi chuyện riêng tư lộ ra trước mắt công chúng. Thấy mấy Trần Lạc còn định nói gì, nàng vội ngăn lại.
Ngự Nương nói:
- Vũ Hóa Phi, ngươi cũng là người thế giới Vân Đoan, cùng Lạc gia đến từ Kim Thủy vực, có thể nói các ngươi quen nhau từ thuở nhỏ, chắc có thể phân rõ ra?
Tim Vũ Hóa Phi rớt cái bịch, không ngờ Ngự Nương chĩa đầu mâu vào gã. Vũ Hóa Phi cũng muốn phân biệt rõ ràng, nhưng gã hiểu rằng nếu phanh phui mấy chuyện giữa gã và Trần Lạc thì mấy năm nay gã cực khổ gầy dựng sĩ diện trong vô tận hải sẽ tan nát.
Vũ Hóa Phi chưa nói gì đã có người không chờ nổi.
Trần Lạc áo đỏ vẫy tay, hờ hững nói:
- Nào, hậu duệ thần ma, hôm nay ngươi đã đến thì hãy giúp lão tử một tay vạch trần đám nhóc này đi.
- Đúng rồi. Vũ Hóa Phi, dù sao hai ta quen biết đã lâu, trước kia giữa chúng ta có chút ân oán nhưng đó là quá khứ. Đã đến vô tận hải thì xóa bỏ mọi ân oán đi, bây giờ ngươi nói với bọn họ ai là thật ai là giả đi?
Vũ Hóa Phi dứt khoát đáp:
- Ta không biết.
Trần Lạc áo trắng liếc qua Vũ Hóa Phi:
- A?
Trần Lạc áo trắng lạnh nhạt nói:
- Ngươi thật sự không biết hay không dám nói?
- Ta thật sự không biết!
- Nói!
Trần Lạc áo lam đột nhiên hét to:
- Không nói sẽ lấy mạng ngươi, ngươi nên biết Trần Lạc ta nói được thì làm được!
Vũ Hóa Phi như bị hù sợ, mặt tái xanh, thở dồn dập, không biết trả lời thế nào.
Tri Thu khinh thường liếc Trần Lạc áo lam:
- Ha, nhãi ranh, ai không biết trò hù dọa. Sao, muốn cứng rắn bắt Vũ Hóa Phi nói ngươi là thật sao?
- Bắt buộc? Ha ha ha, nhãi ranh, ngươi hãy hỏi Vũ Hóa Phi xem Trần Lạc ta cần chơi trò ép buộc với hắn sao?
Trần Lạc áo lam tuy hơi điệu thấp nhưng tính cách cũng rất cuồng.
Trần Lạc áo đỏ cũng nổi giận:
- Ngươi giả mạo lão tử đâm ra nghiện phải không?
Trần Lạc áo đỏ đột nhiên đập bể ly rượu, quát to:
- Ngươi có biết lão tử và Vũ Hóa Phi quen nhau như thế nào không?
- Quen? Ló đuôi rồi đi? Hừ, cho ngươi biết, lão tử và Vũ Hóa Phi không hề quen nhau. Trong Kim Thủy vực chưa từng nói chuyện, chỉ khi thi trong Trung Ương học phủ, là Vũ Hóa Phi chọc vào lão tử trước, cho nên lão tử bất đắc dĩ đánh hắn hấp hối.
/1351
|