Khi Nữ Oa thức tỉnh thì mọi thứ đã được quyết định, Nữ Vu thay nàng ký điều ước với thiên địa, rút thiên mạch địa mạch của nhân tộc. Vì tế điển Phục Hy, Nữ Oa dùng máu của Phục Hy sáng tạo mặt trời, mặt trăng, ngôi sao trưởng thành cùng nhân tộc. Nữ Oa không ngờ rằng chẳng những thiên địa rút đi thiên mạch, địa mạch từ nhân tộc mà Nữ Vu cũng rút mất mệnh mạch.
Nữ Oa hỏi:
- Tại sao?
Nữ Vu hỏi ngược lại:
- Ngươi biết lý do.
- Ta không biết.
- Nữ Oa, cho ta biết đi, ngươi thật sự không biết?
Nữ Vu chất vấn:
- Ngươi nghĩ ta không biết lý do thật sự Đằng sau chuyện ngươi sáng tạo nhân loại? Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên nghĩ ra, ngươi tưởng ta không nghĩ ra?
- Nhân quả là vĩnh hằng ngôi sao, sau này nhân tộc sẽ trở thành bản gốc của sinh mệnh, gốc của nhân quả. Không ai thay đổi được pháp tắc nhân quả, cũng khiến mọi người kiêng kỵ. Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên, ngươi, ta đều vậy, tất cả trong vũ trụ đều thế.
- Nếu ta đoán đúng, ngươi sáng tạo nhân tộc vì biến tướng chủ đạo nhân quả. Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên nhìn ra điều này nên mới rút đi thiên mạch, địa mạch. Nhân tộc sẽ bị giới hạn trong pháp tắc thiên địa, kiềm chế ngươi chủ đạo nhân quả.
- Chuyên Húc Cao Dương,hoàng đế Hiên Viên còn biết chẳng lẽ ta ngu sao?
Đối diện Nữ Vu chất vấn, Nữ Oa im lặng.
- Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên chỉ biết ngươi muốn chủ đạo nhân quả, bọn họ không biết lý do. Cho ta biết đi Nữ Oa, mục đích ngươi sáng tạo nhân tộc có phải vì chủ đạo nhân quả, lý do là phòng ngừa hư không?
- Ngươi đang sợ đúng không?: Vì khi căn nguyên vũ trụ khởi động lại, chúng ta đều thức tỉnh chỉ có Hư Vọng là không. Ngươi tìm khắp vũ trụ không thấy tung tích của hắn, chứng minh Hư Vọng không ngủ say. Nếu Hư Vọng không ngủ vậy chỉ có một khả năng là linh hồn của hắn trọng sinh theo căn nguyên vũ trụ khởi động lại, hắn quên tất cả.
- Ngươi không biết Hư Vọng trọng sinh thành ai, bất cứ người nào trong vũ trụ đều là hắn, ngươi không tìm ra.
- Ngươi sợ... Ngươi sợ, ngươi sợ hư vọng trả thù. Ngươi không tìm thấy hắn, nên ngươi sáng tạo nhân loại, chủ đạo nhân quả. Chỉ cần chủ đạo nhân quả vĩnh hằng là có thể ức chế Hư Vọng.
- Nữ Oa, có đúng không?
Nữ Oa từ đầu đến cuối không nói một câu, trước khi đi bảo:
- Ta mệt, muốn nghỉ ngơi.
Nữ Oa biến mất không còn dấu vết, giấc mơ của Trần Lạc càng ngừng.
Tất cả là mơ sao?
Trần Lạc không biết.
Vì mọi thứ quá chân thật với Trần Lạc, thật như tự mình trải qua. Không! Không phải giống như, Trần Lạc cảm thấy hắn thật sự trải qua chúng nó. Đoạn lịch sử không ai biết làm Trần Lạc kinh ngạc, khiến hắn giật mình hơn là hắn chính là Nhân Tổ Phục Hy trong truyền thuyết.
Đúng vậy.
Nhân Tổ Phục Hy.
Ở trong mộng hắn chính là Phục Hy, đó không phải mơ, không là ảo giác,là tự mình thể nghiệm.
Phục Hy?
Hắn là Nhân Tổ Phục Hy?l
Trong ký ức, khi Trần Lạc bị trấn áp trong địa ngục hình như có hai người khác cũng bị nhốt vào, một là Viêm Đế Thần Nông chúa tể quang minh, một là chúa tể hắc ám Thiếu Hạo Kim Thiên. Không hiểu sao ký ức ở địa ngục khá mơ hồ, Trần Lạc chỉ nhớ trò chuyện gì đó với Viêm Đế Thần Nông, Thiếu Hạo Kim Thiên. Về sau hình như hắn gặp Đường Phi trong địa ngục, cũng nói vài thứ với nàng. Trần Lạc không nhớ ra đã nói gì, ý thức bị trấn áp trong địa ngục đã mơ hồ, tiếp theo là... Không có, Trần Lạc không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.
Trần Lạc thầm nghĩ có lẽ hắn chết trong địa ngục hoặc luân hồi trọng sinh.
Chẳng lẽ đây chính là kiếp trước kiếp này của lão tử?
Trần Lạc nhớ lại, lúc mới tỉnh ngôi sao còn là một mảnh hỗn độn, nhớ lần đầu tiên gặp Nữ Oa, nhớ Nữ Oa dạy năm người tham ngộ vũ trụ, nhớ Nữ Oa và Nữ Đế đánh nhau, nhớ tình hình khủng bố lúc thiên địa sơ khai, nhớ đoạn thời gian bảo vệ Nữ Oa, nhớ Nữ Oa không tiếc kiệt sức vá trời cứu thế, nặn đất tạo người. Nhớ mãi đến khi Trần Lạc không quên được Nữ Oa mỉm cười vui mừng nhìn nhân tộc cần cù vất vả, càng không thể quên đại quân hai tộc thần và ma đến gần các nhân tộc ngã trong vũng máu, Nữ Oa bi mẫn và bất đắc dĩ.
Mọi thứ khiến Trần Lạc có hiểu biết mới về Nữ Oa. Cho đến nay có lẽ vì bị Hư Vọng chi linh xúi giục, những lời của Đường Phi khiến Trần Lạc có ấn tượng rất tệ vè Nữ Oa. Hiện tại lại khác, Trần Lạc cảm thấy Nữ Oa cũng khó khăn.
Trần Lạc đang suy nghĩ chợt cảm thấy không đúng. Nếu kiếp trước hắn là Phục Hy nghĩa là hắn thuọc sứ giả nguyên thủy sinh ra trong vũ trụ này, nói cách khác là dân bản xứ, giờ cõng vận mệnh Hư Vọng chi thư, lại phải tìm Thiên Địa Nhân tam thư rồi hủy diệt vũ trụ, giải mở sự thật.
Nếu... Nếu hủy diệt vũ trụ chẳng phải là dân bản xứ như lão tử cũng biến mất?
Tức là lão tử bận rộn cả đời kết quả bản thân cũng chịu thiệt? Thế thì ta cần cái gì? Còn tìm Thiên Địa Nhân tam thư làm gì? Giải mở mọi sự thật làm chi? Liên quan khỉ gì với lão tử?. Là nguyên thủy Hành Giả của vũ trụ, điều nên làm là bảo vệ vũ trụ này mới đúng, nên cùng Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên tiêu diệt Sáng Thế giả như Nữ Oa, sao bây giờ ngược lại?
Từ khi gặp Đường Phi Trần Lạc cứ tưởng hắn cũng là Sáng Thế giả như Nữ Oa, nếu không Đường Phi sẽ chẳng nói nhiều vậy với hắn, còn nhắc đến mảnh đất hư vọng, nói trước kia hắn quan tâm Nữ Oa nhất.
Là Đường Phi nhận sai người hay hắn là Phục Hy thật sự?
Ngu người, Trần Lạc không biết gì, hắn không biết nên tin vào Đường Phi hay tin giấc mơ mình trải qua.
Trần Lạc suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng ngu. Thật thật giả giả, giả giả thật thật làm đầu có Trần Lạc hỗn loạn, hắn đành kêu Hư Vọng chi linh ra hỏi.
- Hư Vọng chi linh, ngươi thật sự không nhớ một chút gì chuyện trước kia sao?
Hư Vọng chi linh nghiêng đầu ấp úng nửa ngày không nói được gì.
- Ta chỉ biết Phục Hy là người thừa kế Hư Vọng chi thư thứ nhất, Phục Hy có phải là kiếp trước của ngươi không thì ta chịu.
- Nếu Phục Hy là người thừa kế Hư Vọng chi thư thứ nhất vậy sao ta không biết?
Trong giấc mơ Trần Lạc hầu như sống với thân phận Phục Hy, từ lúc thức tỉnh tới khi bị trấn áp trong địa ngục, ký ức hết sức rõ ràng, nhưng trong đó không có Hư Vọng chi thư.
- Chắc lúc Phục Hy bị trấn áp trong địa ngục mới dung hợp Hư Vọng chi thư.
- Ký ức liên quan Phục Hy bị trấn áp trong địa ngục rất mơ hồ, ta không có nhiều ấn tuượng.
- Ta dám chắc chắn liên quan đến Đường Phi.
Hư Vọng chi linh nhìn Đường Phi lơ lửng trong không gian hư vọng, than dài:
- Tiếc rằng bây giờ Đường Phi...
Trần Lạc đồng ý với suy đoán của Hư Vọng chi linh. Nhưng bây giờ Đường Phi rơi vào ngủ say không thể tỉnh lại làm Trần Lạc bất đắc dĩ, không biết làm sao. Trần Lạc chắc chắn sau khi Phục Hy bị trấn áp ở địa ngục đã xảy ra chuyện gì, nếu không đoạn ký ức này không thể bỗng nhiên biến mất được.
Nữ Oa hỏi:
- Tại sao?
Nữ Vu hỏi ngược lại:
- Ngươi biết lý do.
- Ta không biết.
- Nữ Oa, cho ta biết đi, ngươi thật sự không biết?
Nữ Vu chất vấn:
- Ngươi nghĩ ta không biết lý do thật sự Đằng sau chuyện ngươi sáng tạo nhân loại? Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên nghĩ ra, ngươi tưởng ta không nghĩ ra?
- Nhân quả là vĩnh hằng ngôi sao, sau này nhân tộc sẽ trở thành bản gốc của sinh mệnh, gốc của nhân quả. Không ai thay đổi được pháp tắc nhân quả, cũng khiến mọi người kiêng kỵ. Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên, ngươi, ta đều vậy, tất cả trong vũ trụ đều thế.
- Nếu ta đoán đúng, ngươi sáng tạo nhân tộc vì biến tướng chủ đạo nhân quả. Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên nhìn ra điều này nên mới rút đi thiên mạch, địa mạch. Nhân tộc sẽ bị giới hạn trong pháp tắc thiên địa, kiềm chế ngươi chủ đạo nhân quả.
- Chuyên Húc Cao Dương,hoàng đế Hiên Viên còn biết chẳng lẽ ta ngu sao?
Đối diện Nữ Vu chất vấn, Nữ Oa im lặng.
- Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên chỉ biết ngươi muốn chủ đạo nhân quả, bọn họ không biết lý do. Cho ta biết đi Nữ Oa, mục đích ngươi sáng tạo nhân tộc có phải vì chủ đạo nhân quả, lý do là phòng ngừa hư không?
- Ngươi đang sợ đúng không?: Vì khi căn nguyên vũ trụ khởi động lại, chúng ta đều thức tỉnh chỉ có Hư Vọng là không. Ngươi tìm khắp vũ trụ không thấy tung tích của hắn, chứng minh Hư Vọng không ngủ say. Nếu Hư Vọng không ngủ vậy chỉ có một khả năng là linh hồn của hắn trọng sinh theo căn nguyên vũ trụ khởi động lại, hắn quên tất cả.
- Ngươi không biết Hư Vọng trọng sinh thành ai, bất cứ người nào trong vũ trụ đều là hắn, ngươi không tìm ra.
- Ngươi sợ... Ngươi sợ, ngươi sợ hư vọng trả thù. Ngươi không tìm thấy hắn, nên ngươi sáng tạo nhân loại, chủ đạo nhân quả. Chỉ cần chủ đạo nhân quả vĩnh hằng là có thể ức chế Hư Vọng.
- Nữ Oa, có đúng không?
Nữ Oa từ đầu đến cuối không nói một câu, trước khi đi bảo:
- Ta mệt, muốn nghỉ ngơi.
Nữ Oa biến mất không còn dấu vết, giấc mơ của Trần Lạc càng ngừng.
Tất cả là mơ sao?
Trần Lạc không biết.
Vì mọi thứ quá chân thật với Trần Lạc, thật như tự mình trải qua. Không! Không phải giống như, Trần Lạc cảm thấy hắn thật sự trải qua chúng nó. Đoạn lịch sử không ai biết làm Trần Lạc kinh ngạc, khiến hắn giật mình hơn là hắn chính là Nhân Tổ Phục Hy trong truyền thuyết.
Đúng vậy.
Nhân Tổ Phục Hy.
Ở trong mộng hắn chính là Phục Hy, đó không phải mơ, không là ảo giác,là tự mình thể nghiệm.
Phục Hy?
Hắn là Nhân Tổ Phục Hy?l
Trong ký ức, khi Trần Lạc bị trấn áp trong địa ngục hình như có hai người khác cũng bị nhốt vào, một là Viêm Đế Thần Nông chúa tể quang minh, một là chúa tể hắc ám Thiếu Hạo Kim Thiên. Không hiểu sao ký ức ở địa ngục khá mơ hồ, Trần Lạc chỉ nhớ trò chuyện gì đó với Viêm Đế Thần Nông, Thiếu Hạo Kim Thiên. Về sau hình như hắn gặp Đường Phi trong địa ngục, cũng nói vài thứ với nàng. Trần Lạc không nhớ ra đã nói gì, ý thức bị trấn áp trong địa ngục đã mơ hồ, tiếp theo là... Không có, Trần Lạc không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì.
Trần Lạc thầm nghĩ có lẽ hắn chết trong địa ngục hoặc luân hồi trọng sinh.
Chẳng lẽ đây chính là kiếp trước kiếp này của lão tử?
Trần Lạc nhớ lại, lúc mới tỉnh ngôi sao còn là một mảnh hỗn độn, nhớ lần đầu tiên gặp Nữ Oa, nhớ Nữ Oa dạy năm người tham ngộ vũ trụ, nhớ Nữ Oa và Nữ Đế đánh nhau, nhớ tình hình khủng bố lúc thiên địa sơ khai, nhớ đoạn thời gian bảo vệ Nữ Oa, nhớ Nữ Oa không tiếc kiệt sức vá trời cứu thế, nặn đất tạo người. Nhớ mãi đến khi Trần Lạc không quên được Nữ Oa mỉm cười vui mừng nhìn nhân tộc cần cù vất vả, càng không thể quên đại quân hai tộc thần và ma đến gần các nhân tộc ngã trong vũng máu, Nữ Oa bi mẫn và bất đắc dĩ.
Mọi thứ khiến Trần Lạc có hiểu biết mới về Nữ Oa. Cho đến nay có lẽ vì bị Hư Vọng chi linh xúi giục, những lời của Đường Phi khiến Trần Lạc có ấn tượng rất tệ vè Nữ Oa. Hiện tại lại khác, Trần Lạc cảm thấy Nữ Oa cũng khó khăn.
Trần Lạc đang suy nghĩ chợt cảm thấy không đúng. Nếu kiếp trước hắn là Phục Hy nghĩa là hắn thuọc sứ giả nguyên thủy sinh ra trong vũ trụ này, nói cách khác là dân bản xứ, giờ cõng vận mệnh Hư Vọng chi thư, lại phải tìm Thiên Địa Nhân tam thư rồi hủy diệt vũ trụ, giải mở sự thật.
Nếu... Nếu hủy diệt vũ trụ chẳng phải là dân bản xứ như lão tử cũng biến mất?
Tức là lão tử bận rộn cả đời kết quả bản thân cũng chịu thiệt? Thế thì ta cần cái gì? Còn tìm Thiên Địa Nhân tam thư làm gì? Giải mở mọi sự thật làm chi? Liên quan khỉ gì với lão tử?. Là nguyên thủy Hành Giả của vũ trụ, điều nên làm là bảo vệ vũ trụ này mới đúng, nên cùng Chuyên Húc Cao Dương, hoàng đế Hiên Viên tiêu diệt Sáng Thế giả như Nữ Oa, sao bây giờ ngược lại?
Từ khi gặp Đường Phi Trần Lạc cứ tưởng hắn cũng là Sáng Thế giả như Nữ Oa, nếu không Đường Phi sẽ chẳng nói nhiều vậy với hắn, còn nhắc đến mảnh đất hư vọng, nói trước kia hắn quan tâm Nữ Oa nhất.
Là Đường Phi nhận sai người hay hắn là Phục Hy thật sự?
Ngu người, Trần Lạc không biết gì, hắn không biết nên tin vào Đường Phi hay tin giấc mơ mình trải qua.
Trần Lạc suy đi nghĩ lại, càng nghĩ càng ngu. Thật thật giả giả, giả giả thật thật làm đầu có Trần Lạc hỗn loạn, hắn đành kêu Hư Vọng chi linh ra hỏi.
- Hư Vọng chi linh, ngươi thật sự không nhớ một chút gì chuyện trước kia sao?
Hư Vọng chi linh nghiêng đầu ấp úng nửa ngày không nói được gì.
- Ta chỉ biết Phục Hy là người thừa kế Hư Vọng chi thư thứ nhất, Phục Hy có phải là kiếp trước của ngươi không thì ta chịu.
- Nếu Phục Hy là người thừa kế Hư Vọng chi thư thứ nhất vậy sao ta không biết?
Trong giấc mơ Trần Lạc hầu như sống với thân phận Phục Hy, từ lúc thức tỉnh tới khi bị trấn áp trong địa ngục, ký ức hết sức rõ ràng, nhưng trong đó không có Hư Vọng chi thư.
- Chắc lúc Phục Hy bị trấn áp trong địa ngục mới dung hợp Hư Vọng chi thư.
- Ký ức liên quan Phục Hy bị trấn áp trong địa ngục rất mơ hồ, ta không có nhiều ấn tuượng.
- Ta dám chắc chắn liên quan đến Đường Phi.
Hư Vọng chi linh nhìn Đường Phi lơ lửng trong không gian hư vọng, than dài:
- Tiếc rằng bây giờ Đường Phi...
Trần Lạc đồng ý với suy đoán của Hư Vọng chi linh. Nhưng bây giờ Đường Phi rơi vào ngủ say không thể tỉnh lại làm Trần Lạc bất đắc dĩ, không biết làm sao. Trần Lạc chắc chắn sau khi Phục Hy bị trấn áp ở địa ngục đã xảy ra chuyện gì, nếu không đoạn ký ức này không thể bỗng nhiên biến mất được.
/1351
|