- Thần ma ở trong mắt ta không là gì.
Trần Lạc dứt lời, Long Tuyền chưa hiểu ra sao thì người bị hút tới gần hắn. Long Tuyền sợ hãi hếta hồn hết vía, hóa thân thành rồng ngăn cản nhưng vô dụng. Long Tuyền sợ, sợ teo tim, cách Trần Lạc càng lúc càng gần.
Long Tuyền không chịu nổi gào thét:
- Cứu ta! Các vị trưởng bối trong tộc, cứu ta với...
- Cứu người, không ai cứu được!
Long Tuyền hét chói tai:
- Cứu ta! Ta là thần long tộc nhân! Ta là thần long chi tử! Cứu ta!
Thần long tộc nhìn nhau, không ai dám tấn công.
Bùm!
Trần Lạc đánh một đấm, thân xác Long Tuyền tan nát, chết ngắc.
Thấy cảnh này mười một vương thượng Vĩnh Hằng Quốc Độ nhanh chân vạn dụng chân thân muốn quay về hàng tộc của mình. Nhưng bọn họ không biết rằng khi Trần Lạc muốn giết người thì không ai sống dược, không người cứu nổi. Trần Lạc phất tay, mười một vương thượng Vĩnh Hằng Quốc Độ tự xưng thần ma chi tử bị tiêu diệt trong một giây.
Chết, chết sạch.
Mười hai vương thượng Vĩnh Hằng Quốc Độ bị giết ngay trước mặt mười hai thần ma cổ xưa, không một thần ma nào đứng ra cứu bọn họ, không muốn cứu sao? Không! Tuyệt đối không phải, mọi người thấy rõ lúc Trần Lạc ra tay mười hai chủng tộc thần ma căm hận siết tay, nhưng giận mà không dám nói gì, đúng vậy! Mười hai chủng tộc thần ma cho mọi người cảm giác chính là giận mà không dám nói gì.
Bọn họ đang sợ?
Trời!
mười hai chủng tộc thần ma cổ xưa sinh ra cùng thiên địa sơ khai nhưng sợ Trần Lạc.
Tại sao?
Không ai biết nguyên nhân.
Chết.
Chết hết.
vương tọa thủ hộ ba pháp tắc thiên, địa, nhân, tổng cộng hơn hai trăm người, cộng với tám mươi mốt ngũ sắc vương tọa thủ hộ cửu thiên, cửu u vân vân đã chết, bị Trần Lạc tiêu diệt.
Thiên chi vương tọa chỉ còn lại Thương Thiên Chi Hoàng Gia Cát Thiên Biên.
Địa chi vương tọa chỉ còn lại Đại Địa Chi Hoàng Thần Toán Thiên Tà.
Nhân chi pháp tắc chỉ còn lại Nhân Hoàng Mạc Vấn Thiên. Ngưu Manh, Ân Tiểu Ly, Từ Đức Tài cũng sống, ba người mừng vì mình đã không tấn công, mừng hơn nữa là làm bạn với Trần Lạc. Nếu không hôm nay ba người chết chắc. Ngưu Manh, Ân Tiểu Ly còn đỡ, bọn họ từ nhỏ đã ngưỡng mộ Trần Lạc, làm bạn với hắn nên tin tưởng hắn. Từ Đức Tài chỉ mới quen Trần Lạc, không có tình cảm gì nhiều, gã cảm thấy còn sống là số lớn.
Gia Cát Thiên Biên, Thần Toán Thiên Tà, Mạc Vấn Thiên, sáu vị thiếu chủ Vĩnh Hằng Quốc Độ, tập thể né xa thật xa, nhìn Trần Lạc chằm chằm nhưng không dám tới gần, biểu tình hết sức cẩn thận.
Trời sụp đất nứt, tóc đen bay rối, lực lượng hỗn độn nở rộ.
Thanh niên áo lam đó, Trần Lạc đó đứng trên Phục Hy Tứ Tượng đỉnh như chưa từng rời đi. Hắn vẫn là hắn, vẫn hờ hững, vẫn lạnh lùng, vẫn dứt khoát. Đặc biệt đôi mắt sâu thẳm trở nên vô tình.
Chợt một thanh âm tràn đầy phức tạp vang lên:
- Nếu... Nếu có thể thì... Có thể bỏ Phục Hy Tứ Tượng đỉnh vì ta không?
Đưa mắt nhìn sang, một nữ nhân từ trên trời giáng xuống, một nữ nhân như lửa, yêu diểm tột độ, quyến rũ tuyệt trần. Nhìn chung trong vô tận hải không thể tìm ra nữ nhân nào càng yêu diễm, quyến rũ hơn nàng.
Không biết nàng là ai.
Khi mọi người thấy người Phượng Hoàng thần cung cung kính gọi nàng là cung chủ thì hiểu ngay nữ nhân là cung chủ của Phượng Hoàng thần cung, cũng là một trong mười hai tô vu sinh ra cùng thiên địa sơ khai, phượng hoàng.
- Có thể không?
Lại một người xuất hiện,Trên bầu trời vô tận hải trong xanh tinh khiết. Đó là một thiên sứ, một thiên sứ đẹp vô cùng. Khi thiên sứ của Thiên Sứ thần cung cung kính gọi tiếng Thiên Sứ cung chủ, mọi người biết nữ nhân này là chủ Thiên Sứ thần cung, một trong mười hai tô vu sinh ra cùng thiên địa sơ khai, thiên sứ.
- Nếu... Nếu có thể xin hãy tính thêm ta.
Lại một người xuất hiện, cung chủ Tu La ma cung, một trong mười hai tổ vu, Tu La.
Còn một người đến song song, một tinh linh lạnh như băng sương, cung chủ Tinh Linh thần cung, một trong mười hai tổ vu, tinh linh.
Bốn người xuất hiện chính là Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu. Bốn nữ nhân có nhiều quấn quýt dây dưa với Trần Lạc trong thế giới Vân Đoan.
Trần Lạc không ngước lên, không nhìn các nàng. Trần Lạc chỉ nhìn Phục Hy Tứ Tượng đỉnh dưới chân mình.
Giây lát sau Trần Lạc khẽ nói:
- Ngày xưa các người luân hồi chuyển thế kết duyên với ta là vì giờ phút hôm nay đúng không?
Lạc Anh không trả lời, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu im lặng.
Đúng vậy.
Bốn người chưa từng phủ nhận luân hồi chuyển thế đến thế giới Vân Đoan kết duyên cùng Trần Lạc vì chuẩn bị cho hôm nay. Bọn họ là mười hai tổ vu sinh ra cùng thiên địa sơ khai, sớm biết Phục Hy Tứ Tượng đỉnh sẽ xuất thế, biết Trần Lạc chính là Phục Hy. Cho nên Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu mới luân hồi chuyển thế kết duyên với Trần Lạc, vì ngăn cản hắn thức tỉnh.
- Ta chưa từng phủ nhận, trước kia ta cho rằng luân hồi chuyển thế kết duyên với ngươi là để bảo vệ thần tộc phượng hoàng chúng ta, mãi đến bây giờ ta mới biết mục đích ngăn cản ngươi thức tỉnh không phải thế, chỉ vì không muốn mất đi ngươi.
Lạc Anh sẽ không nói dối, nàng khinh thường dối trá lừa gạt. Sự thật đúng là vậy, trước kia Lạc Anh luân hồi chuyển thế kết duyên với Trần Lạc vì bảo vệ thần tộc phượng hoàng, nhưng sau khi kết duyên nàng mới hiểu âu trong lòng nàng, so với thần tộc phượng hoàng thì nàng càng quan tâm Trần Lạc nhiều hơn. Lạc Anh không muốn Trần Lạc thức tỉnh thì khi hắn tỉnh nghĩa là tất cả sắp kết thúc, đừng hỏi Lạc Anh tại sao, nàng chỉ biết như thế.
- Nói muôn vàn lời, dù vì bảo vệ thần tộc phượng hoàng hay không muốn mất đi ngươi cũng thế, những cái này chỉ là viện cớ, cái cớ hôm nay ta đến ngăn cản ngươi. Ha ha... Ta cũng không biết tại sao biến thành nhân quả như vậy, nhưng nó lại xảy ra, ha ha...
Lạc Anh không giải thích cái gì, nàng khinh thường làm điều đó tương tự như nàng ghét nói dối. Lạc Anh nói những câu này là bộc lộ chân tình, sự bất đắc dĩ và nhận mệnh.
Lạc Anh không muốn đối địch với Trần Lạc, không muốn ngăn cản mọi thứ. Từ lúc ban đầu luân hồi chuyển thế vì ngăn cản hôm nay, nhưng sau khi kết duyên với Trần Lạc thì Lạc Anh bất chấp sinh tử tồn vong của thần tộc phượng hoàng, nàng chỉ quan tâm hắn. Nói cách khác dù không có thần tộc phượng hoàng thì Lạc Anh vẫn sẽ liều lĩnh đến đây ngăn cản Trần Lạc, đơn giản vì không muốn mất đi.
Mãi đến lúc này Lạc Anh mới hiểu một đạo lý, ngay từ đầu luân hồi chuyển thế là hành động sai lầm, yêu Trần Lạc là sai càng thêm sai. Mọi chuyện vốn không nên xảy ra, Lạc Anh như thế, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu cũng đồng cảm. Dù các nàng không muốn vẫn phải thừa nhận đây là sự thật.
Trần Lạc không nói, hắn chỉ đứng yên trên Phục Hy Tứ Tượng đỉnh.
Rầm!
Phục Hy Tứ Tượng đỉnh lại run rẩy, lực lượng bí ẩn bao phủ Phục Hy Tứ Tượng đỉnh không hiểu sao trở nên không ổn định. Trần Lạc thấy vậy định tiến vào Phục Hy Tứ Tượng đỉnh ngay. Đăng bởi: admin
Trần Lạc dứt lời, Long Tuyền chưa hiểu ra sao thì người bị hút tới gần hắn. Long Tuyền sợ hãi hếta hồn hết vía, hóa thân thành rồng ngăn cản nhưng vô dụng. Long Tuyền sợ, sợ teo tim, cách Trần Lạc càng lúc càng gần.
Long Tuyền không chịu nổi gào thét:
- Cứu ta! Các vị trưởng bối trong tộc, cứu ta với...
- Cứu người, không ai cứu được!
Long Tuyền hét chói tai:
- Cứu ta! Ta là thần long tộc nhân! Ta là thần long chi tử! Cứu ta!
Thần long tộc nhìn nhau, không ai dám tấn công.
Bùm!
Trần Lạc đánh một đấm, thân xác Long Tuyền tan nát, chết ngắc.
Thấy cảnh này mười một vương thượng Vĩnh Hằng Quốc Độ nhanh chân vạn dụng chân thân muốn quay về hàng tộc của mình. Nhưng bọn họ không biết rằng khi Trần Lạc muốn giết người thì không ai sống dược, không người cứu nổi. Trần Lạc phất tay, mười một vương thượng Vĩnh Hằng Quốc Độ tự xưng thần ma chi tử bị tiêu diệt trong một giây.
Chết, chết sạch.
Mười hai vương thượng Vĩnh Hằng Quốc Độ bị giết ngay trước mặt mười hai thần ma cổ xưa, không một thần ma nào đứng ra cứu bọn họ, không muốn cứu sao? Không! Tuyệt đối không phải, mọi người thấy rõ lúc Trần Lạc ra tay mười hai chủng tộc thần ma căm hận siết tay, nhưng giận mà không dám nói gì, đúng vậy! Mười hai chủng tộc thần ma cho mọi người cảm giác chính là giận mà không dám nói gì.
Bọn họ đang sợ?
Trời!
mười hai chủng tộc thần ma cổ xưa sinh ra cùng thiên địa sơ khai nhưng sợ Trần Lạc.
Tại sao?
Không ai biết nguyên nhân.
Chết.
Chết hết.
vương tọa thủ hộ ba pháp tắc thiên, địa, nhân, tổng cộng hơn hai trăm người, cộng với tám mươi mốt ngũ sắc vương tọa thủ hộ cửu thiên, cửu u vân vân đã chết, bị Trần Lạc tiêu diệt.
Thiên chi vương tọa chỉ còn lại Thương Thiên Chi Hoàng Gia Cát Thiên Biên.
Địa chi vương tọa chỉ còn lại Đại Địa Chi Hoàng Thần Toán Thiên Tà.
Nhân chi pháp tắc chỉ còn lại Nhân Hoàng Mạc Vấn Thiên. Ngưu Manh, Ân Tiểu Ly, Từ Đức Tài cũng sống, ba người mừng vì mình đã không tấn công, mừng hơn nữa là làm bạn với Trần Lạc. Nếu không hôm nay ba người chết chắc. Ngưu Manh, Ân Tiểu Ly còn đỡ, bọn họ từ nhỏ đã ngưỡng mộ Trần Lạc, làm bạn với hắn nên tin tưởng hắn. Từ Đức Tài chỉ mới quen Trần Lạc, không có tình cảm gì nhiều, gã cảm thấy còn sống là số lớn.
Gia Cát Thiên Biên, Thần Toán Thiên Tà, Mạc Vấn Thiên, sáu vị thiếu chủ Vĩnh Hằng Quốc Độ, tập thể né xa thật xa, nhìn Trần Lạc chằm chằm nhưng không dám tới gần, biểu tình hết sức cẩn thận.
Trời sụp đất nứt, tóc đen bay rối, lực lượng hỗn độn nở rộ.
Thanh niên áo lam đó, Trần Lạc đó đứng trên Phục Hy Tứ Tượng đỉnh như chưa từng rời đi. Hắn vẫn là hắn, vẫn hờ hững, vẫn lạnh lùng, vẫn dứt khoát. Đặc biệt đôi mắt sâu thẳm trở nên vô tình.
Chợt một thanh âm tràn đầy phức tạp vang lên:
- Nếu... Nếu có thể thì... Có thể bỏ Phục Hy Tứ Tượng đỉnh vì ta không?
Đưa mắt nhìn sang, một nữ nhân từ trên trời giáng xuống, một nữ nhân như lửa, yêu diểm tột độ, quyến rũ tuyệt trần. Nhìn chung trong vô tận hải không thể tìm ra nữ nhân nào càng yêu diễm, quyến rũ hơn nàng.
Không biết nàng là ai.
Khi mọi người thấy người Phượng Hoàng thần cung cung kính gọi nàng là cung chủ thì hiểu ngay nữ nhân là cung chủ của Phượng Hoàng thần cung, cũng là một trong mười hai tô vu sinh ra cùng thiên địa sơ khai, phượng hoàng.
- Có thể không?
Lại một người xuất hiện,Trên bầu trời vô tận hải trong xanh tinh khiết. Đó là một thiên sứ, một thiên sứ đẹp vô cùng. Khi thiên sứ của Thiên Sứ thần cung cung kính gọi tiếng Thiên Sứ cung chủ, mọi người biết nữ nhân này là chủ Thiên Sứ thần cung, một trong mười hai tô vu sinh ra cùng thiên địa sơ khai, thiên sứ.
- Nếu... Nếu có thể xin hãy tính thêm ta.
Lại một người xuất hiện, cung chủ Tu La ma cung, một trong mười hai tổ vu, Tu La.
Còn một người đến song song, một tinh linh lạnh như băng sương, cung chủ Tinh Linh thần cung, một trong mười hai tổ vu, tinh linh.
Bốn người xuất hiện chính là Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu. Bốn nữ nhân có nhiều quấn quýt dây dưa với Trần Lạc trong thế giới Vân Đoan.
Trần Lạc không ngước lên, không nhìn các nàng. Trần Lạc chỉ nhìn Phục Hy Tứ Tượng đỉnh dưới chân mình.
Giây lát sau Trần Lạc khẽ nói:
- Ngày xưa các người luân hồi chuyển thế kết duyên với ta là vì giờ phút hôm nay đúng không?
Lạc Anh không trả lời, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu im lặng.
Đúng vậy.
Bốn người chưa từng phủ nhận luân hồi chuyển thế đến thế giới Vân Đoan kết duyên cùng Trần Lạc vì chuẩn bị cho hôm nay. Bọn họ là mười hai tổ vu sinh ra cùng thiên địa sơ khai, sớm biết Phục Hy Tứ Tượng đỉnh sẽ xuất thế, biết Trần Lạc chính là Phục Hy. Cho nên Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu mới luân hồi chuyển thế kết duyên với Trần Lạc, vì ngăn cản hắn thức tỉnh.
- Ta chưa từng phủ nhận, trước kia ta cho rằng luân hồi chuyển thế kết duyên với ngươi là để bảo vệ thần tộc phượng hoàng chúng ta, mãi đến bây giờ ta mới biết mục đích ngăn cản ngươi thức tỉnh không phải thế, chỉ vì không muốn mất đi ngươi.
Lạc Anh sẽ không nói dối, nàng khinh thường dối trá lừa gạt. Sự thật đúng là vậy, trước kia Lạc Anh luân hồi chuyển thế kết duyên với Trần Lạc vì bảo vệ thần tộc phượng hoàng, nhưng sau khi kết duyên nàng mới hiểu âu trong lòng nàng, so với thần tộc phượng hoàng thì nàng càng quan tâm Trần Lạc nhiều hơn. Lạc Anh không muốn Trần Lạc thức tỉnh thì khi hắn tỉnh nghĩa là tất cả sắp kết thúc, đừng hỏi Lạc Anh tại sao, nàng chỉ biết như thế.
- Nói muôn vàn lời, dù vì bảo vệ thần tộc phượng hoàng hay không muốn mất đi ngươi cũng thế, những cái này chỉ là viện cớ, cái cớ hôm nay ta đến ngăn cản ngươi. Ha ha... Ta cũng không biết tại sao biến thành nhân quả như vậy, nhưng nó lại xảy ra, ha ha...
Lạc Anh không giải thích cái gì, nàng khinh thường làm điều đó tương tự như nàng ghét nói dối. Lạc Anh nói những câu này là bộc lộ chân tình, sự bất đắc dĩ và nhận mệnh.
Lạc Anh không muốn đối địch với Trần Lạc, không muốn ngăn cản mọi thứ. Từ lúc ban đầu luân hồi chuyển thế vì ngăn cản hôm nay, nhưng sau khi kết duyên với Trần Lạc thì Lạc Anh bất chấp sinh tử tồn vong của thần tộc phượng hoàng, nàng chỉ quan tâm hắn. Nói cách khác dù không có thần tộc phượng hoàng thì Lạc Anh vẫn sẽ liều lĩnh đến đây ngăn cản Trần Lạc, đơn giản vì không muốn mất đi.
Mãi đến lúc này Lạc Anh mới hiểu một đạo lý, ngay từ đầu luân hồi chuyển thế là hành động sai lầm, yêu Trần Lạc là sai càng thêm sai. Mọi chuyện vốn không nên xảy ra, Lạc Anh như thế, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu cũng đồng cảm. Dù các nàng không muốn vẫn phải thừa nhận đây là sự thật.
Trần Lạc không nói, hắn chỉ đứng yên trên Phục Hy Tứ Tượng đỉnh.
Rầm!
Phục Hy Tứ Tượng đỉnh lại run rẩy, lực lượng bí ẩn bao phủ Phục Hy Tứ Tượng đỉnh không hiểu sao trở nên không ổn định. Trần Lạc thấy vậy định tiến vào Phục Hy Tứ Tượng đỉnh ngay. Đăng bởi: admin
/1351
|