Một chiêu đánh ra bảy mươi hai hậu thổ chi hồn trực tiếp tiêu diệt Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên!
Một chiêu điểm thương chi nộ, tiệt sát chi hồn làm thịt Vũ Hóa Phi!
Trời ơi!
Có thật không vậy?
Người đánh ba thiên kiêu Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích xếp mười hàng đầu là . . . Trần Lạc?
Một người linh hải đã chết sao làm được?
Không ai tin điều này là sự thật.
Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cũng không tin. Hai thiếu nữ biết Trần Lạc rất mạnh, mạnh đến nỗi linh lực thập chuyển. Tuy nhiên bảo một chiêu đánh ra bảy mươi hai hậu thổ chi hồn thì không ai làm được. Lạc Anh không thể, Tiết Thường Uyển cũng vậy. Hai thiếu nữ chưa từng nghe nói ai có thể chớp mắt đánh ra bảy mươi hai hậu thổ chi hồn, hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.
- Ngươi là ai?
- Ngươi đừng nói bậy!
- Trên thế giới này không ai có thể trong khoảnh khắc đánh ra bảy mươi hai hậu thổ chi hồn!
- Vũ công tử là nhân vật như thế nào? Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích đều là thiên kiêu có tu vi cao cường, sao Trần Lạc có thể một mình khiêu chiến với ba người?
- Huống chi Trần Lạc không xâm nhập quan thứ mười ba, nếu hắn thật sự đánh bại ba người Vũ công tử thì đã sớm nằm trong bảng xếp hạng, sao có thể chỉ được chọn làm học sinh đặc biệt?
Không ai tin lời thanh niên mặc áo đạo bào màu lam nói. Đám người ủng hộ Vũ Hóa Phi ra tiếng chất vấn. Đặc biệt người của Vũ gia, Úy Lam học viện nghi ngờ lời của công chúa điện hạ, chất vấn thân phận của gã, tức giận bảo gã nói bậy bạ làm tổn hại danh dự Vũ Hóa Phi.
- Ta là ai không quan trọng.
Thanh niên mặc áo đạo bào màu lam duỗi ưng, miệng nhai nhóp nhép.
Thanh niên mặc áo đạo bào màu lam cảm thán rằng:
- Cũng không thể trách các ngươi, nếu không thấy tận mắt thì ta cũng không dám tin tưởng điều đó là sự thật. Nhưng ta thật tình không lừa các ngươi, nếu không tin thì cứ hỏi điện hạ. Lúc đó điện hạ cũng có mặt, các ngươi không tin ta chẳng lẽ cũng không tin điện hạ sao?
Có ý gì?
Lúc thí luyện Trung Ương học phủ vương tử điện hạ cũng tham gia sao?
Khi ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào vương tử điện hạ, gã chỉ ngó hướng thanh niên mặc áo đạo bào màu lam, im lặng.
Lạc Anh nghi hoặc hỏi:
- Điện hạ, hắn nói có đúng không?
- Cái này . . .
Vương tử điện hạ không biết nên nói sao:
- Các ngươi hỏi Vũ Hóa Phi đi.
Khi đám người nhìn hướng Vũ Hóa Phi thì khuôn mặt tuấn tú xanh mét không chút máu, biểu tình vặn vẹo, trán toát mồ hôi lạnh. Điều Vũ Hóa Phi không muốn bị người ta biết nhất là mình bị Trần Lạc đánh rơi xuống, nhưng không ngờ vẫn bị người nói lộ ra. Vũ Hóa Phi không biết thanh niên mặc áo đạo bào màu lam là ai, hiện giờ gã cũng không muốn biết. Niềm kiêu hãnh không cho phép sỉ nhục đổ ập lên đầu mình, Vũ Hóa Phi sốt ruột muốn chứng minh bản thân.
Vũ Hóa Phi không phục nói:
- Bây giờ ta đã ngưng tụ ra kim dương xích lôi linh nguyên xếp hạng bảy, xin điện hạ hãy cho ta một cơ hội! Ta sẽ chứng minh cho điện hạ thấy ta mạnh hơn Trần Lạc!
Tuy Vũ Hóa Phi không ngay mặt thừa nhận nhưng thấy tình hình này mọi người biết lời thanh niên mặc áo đạo bào màu lam nói là thật.
Trời ơi!
Trần Lạc thật sự xâm nhập cửa thứ mười ba, đánh bại ba thiên kiêu chi tử Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên. Thật không tin nổi. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cảm thấy đầu óc hỗn loạn, lòng thầm rít gào.
Không lẽ Trần phú ông vẫn luôn lợi hại như vậy?
Vù vù vù vù vù!
Vũ Hóa Phi lao lên đài cao, vận chuyển linh nguyên. Vũ Hóa Phi không cho phép sỉ nhục này xảy ra trên người mình, càng không cho phép chính mình trở thành trò cười. Vũ Hóa Phi muốn chứng minh, chứng minh cho mọi người thấy.
Vũ Hóa Phi gào thét:
- Trần Lạc, đi ra cho ta! Đi ra!!!
Người Vũ Hóa Phi tỏa ánh sáng, đó là lực lượng lôi đình Vân Xung đại sư, lực lượng kim dương xích lôi linh nguyên. Từng tia chớp quay quanh người Vũ Hóa Phi, rất kinh khủng.
- Vũ Hóa Phi, ngươi không đánh lại hắn.
Vương tử điện hạ vẫy tay ý bảo Vũ Hóa Phi hãy bỏ cuộc.
- Xuống đây đi.
Vũ Hóa Phi vẫn không phục:
- Tại sao?
Vương tử điện hạ thở dài, lắc đầu, nói:
- Hãy tin ta, ngươi tốt nhất đừng biết đáp án thì hơn, nếu không thì ngươi sẽ không chịu nổi đả kích này.
- Không! Ta không phục! Ta tin! Ta phải chứng minh cho điện hạ thấy!
Vũ Hóa Phi chỉ cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm lên, gã điên cuồng mất hết lý trí. Mọi người thấy vương tử điện hạ có vẻ hơi giận, Tiết Vân Sơn vực chủ đại nhân vội sai người kéo Vũ Hóa Phi xuống đài. Tộc nhân Vũ gia, Úy Lam học viện chạy qua an ủi Vũ Hóa Phi, xin vương tử điện hạ tha tội.
Vương tử điện hạ lắc đầu ý bảo không sao.
Vương tử điện hạ nhìn hướng thanh niên mặc áo đạo bào màu lam, chỉ trích:
- Lãnh Cốc ơi là Lãnh Cốc, ta thấy cái mồm của ngươi rất đáng đánh, nhìn xem ngươi làm gì?
- Điện hạ thứ tội.
Thanh niên mặc áo đạo bào màu lam lúng túng gãi đầu nói:
- Ta cũng không ngờ Vũ Hóa Phi sĩ diện như vậy.
Khoan, Lãnh Cốc?
Hình như người xếp hạng ba thí luyện Trung Ương học phủ tên là Lãnh Cốc, chính là thanh niên mặc áo đạo bào màu lam này sao?
Lạc Anh nghi ngờ hỏi:
- Ngươi là Lãnh Cốc xếp hạng ba thí luyện Trung Ương học phủ?
- Nếu đã bị mỹ nữ tỷ tỷ nhận ra thì ta không giấu diếm nữa.
Một chân Lãnh Cốc đạp trên ghế một bên vén vạt áo, khoanh tay đứng, ngửa đầu lên, kiêu ngạo nói:
- Đúng vậy! Ta chính là người gặp người sợ, quỷ thấy quỷ sầu, trong thí luyện cách không quyết đấu với Tịch Nhược Trần, một mình khiêu chiến cùng hai thiên kiêu huyết mạch Tịch Nhược Trần và Mạc Khinh Sầu, đánh hai người ra ngoài, cao thủ bí ẩn Lãnh Cốc chính là ta!
Thanh niên mặc áo đạo bào màu lam thật sự là Lãnh Cốc xếp hạng ba thí luyện Trung Ương học phủ.
Người cách không quyết đấu với Tịch Nhược Trần, đánh gã và Mạc Khinh Sầu rớt xuống chính là Lãnh Cốc.
- Lãnh Cốc, đừng đùa.
Vương tử điện hạ là một vị mỹ thiếu niên phiên phiên, khí chất của gã trưởng thành sớm, giọng điệu nói chuyện cũng vậy.
Vương tử điện hạ nói:
- Ta nhớ từ sau khi ngươi trở thành một Quang Minh Thủ Vệ thì đi khắp nơi trừ ma vệ đạo, sao hôm nay có rảnh tham gia tiệc mừng công trong Kim Thủy Vực?
Vương tử điện hạ ngừng một chút, nhìn hướng ba nam nhân cao to đi cùng Lãnh Cốc, chợt đoán ra điều gì.
Vương tử điện hạ hỏi:
- Không lẽ trong tiệc mừng công có tà ma nào lẩn vào?
Lãnh Cốc cười nói:
- Có vẻ không chuyện gì gạt được điện hạ.
Đoạn đối thoại của vương tử điện hạ, Lãnh Cốc khiến mọi người xôn xao. Tiết vực chủ vội hỏi có chuyện gì.
Lãnh Cốc cười nói:
- Vực chủ đại nhân đừng lo, người có mặt hôm nay không ai là tà ma, mục đích ta đến đây chỉ có một, kể chuyện cho mọi người nghe.
Kể chuyện?
Lãnh Cốc tính bày trò gì?
Mọi người thấy vương tử điện hạ không ngăn cản thì mặc kệ Lãnh Cốc.
Một chiêu điểm thương chi nộ, tiệt sát chi hồn làm thịt Vũ Hóa Phi!
Trời ơi!
Có thật không vậy?
Người đánh ba thiên kiêu Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích xếp mười hàng đầu là . . . Trần Lạc?
Một người linh hải đã chết sao làm được?
Không ai tin điều này là sự thật.
Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cũng không tin. Hai thiếu nữ biết Trần Lạc rất mạnh, mạnh đến nỗi linh lực thập chuyển. Tuy nhiên bảo một chiêu đánh ra bảy mươi hai hậu thổ chi hồn thì không ai làm được. Lạc Anh không thể, Tiết Thường Uyển cũng vậy. Hai thiếu nữ chưa từng nghe nói ai có thể chớp mắt đánh ra bảy mươi hai hậu thổ chi hồn, hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.
- Ngươi là ai?
- Ngươi đừng nói bậy!
- Trên thế giới này không ai có thể trong khoảnh khắc đánh ra bảy mươi hai hậu thổ chi hồn!
- Vũ công tử là nhân vật như thế nào? Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích đều là thiên kiêu có tu vi cao cường, sao Trần Lạc có thể một mình khiêu chiến với ba người?
- Huống chi Trần Lạc không xâm nhập quan thứ mười ba, nếu hắn thật sự đánh bại ba người Vũ công tử thì đã sớm nằm trong bảng xếp hạng, sao có thể chỉ được chọn làm học sinh đặc biệt?
Không ai tin lời thanh niên mặc áo đạo bào màu lam nói. Đám người ủng hộ Vũ Hóa Phi ra tiếng chất vấn. Đặc biệt người của Vũ gia, Úy Lam học viện nghi ngờ lời của công chúa điện hạ, chất vấn thân phận của gã, tức giận bảo gã nói bậy bạ làm tổn hại danh dự Vũ Hóa Phi.
- Ta là ai không quan trọng.
Thanh niên mặc áo đạo bào màu lam duỗi ưng, miệng nhai nhóp nhép.
Thanh niên mặc áo đạo bào màu lam cảm thán rằng:
- Cũng không thể trách các ngươi, nếu không thấy tận mắt thì ta cũng không dám tin tưởng điều đó là sự thật. Nhưng ta thật tình không lừa các ngươi, nếu không tin thì cứ hỏi điện hạ. Lúc đó điện hạ cũng có mặt, các ngươi không tin ta chẳng lẽ cũng không tin điện hạ sao?
Có ý gì?
Lúc thí luyện Trung Ương học phủ vương tử điện hạ cũng tham gia sao?
Khi ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào vương tử điện hạ, gã chỉ ngó hướng thanh niên mặc áo đạo bào màu lam, im lặng.
Lạc Anh nghi hoặc hỏi:
- Điện hạ, hắn nói có đúng không?
- Cái này . . .
Vương tử điện hạ không biết nên nói sao:
- Các ngươi hỏi Vũ Hóa Phi đi.
Khi đám người nhìn hướng Vũ Hóa Phi thì khuôn mặt tuấn tú xanh mét không chút máu, biểu tình vặn vẹo, trán toát mồ hôi lạnh. Điều Vũ Hóa Phi không muốn bị người ta biết nhất là mình bị Trần Lạc đánh rơi xuống, nhưng không ngờ vẫn bị người nói lộ ra. Vũ Hóa Phi không biết thanh niên mặc áo đạo bào màu lam là ai, hiện giờ gã cũng không muốn biết. Niềm kiêu hãnh không cho phép sỉ nhục đổ ập lên đầu mình, Vũ Hóa Phi sốt ruột muốn chứng minh bản thân.
Vũ Hóa Phi không phục nói:
- Bây giờ ta đã ngưng tụ ra kim dương xích lôi linh nguyên xếp hạng bảy, xin điện hạ hãy cho ta một cơ hội! Ta sẽ chứng minh cho điện hạ thấy ta mạnh hơn Trần Lạc!
Tuy Vũ Hóa Phi không ngay mặt thừa nhận nhưng thấy tình hình này mọi người biết lời thanh niên mặc áo đạo bào màu lam nói là thật.
Trời ơi!
Trần Lạc thật sự xâm nhập cửa thứ mười ba, đánh bại ba thiên kiêu chi tử Vũ Hóa Phi, Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên. Thật không tin nổi. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển cảm thấy đầu óc hỗn loạn, lòng thầm rít gào.
Không lẽ Trần phú ông vẫn luôn lợi hại như vậy?
Vù vù vù vù vù!
Vũ Hóa Phi lao lên đài cao, vận chuyển linh nguyên. Vũ Hóa Phi không cho phép sỉ nhục này xảy ra trên người mình, càng không cho phép chính mình trở thành trò cười. Vũ Hóa Phi muốn chứng minh, chứng minh cho mọi người thấy.
Vũ Hóa Phi gào thét:
- Trần Lạc, đi ra cho ta! Đi ra!!!
Người Vũ Hóa Phi tỏa ánh sáng, đó là lực lượng lôi đình Vân Xung đại sư, lực lượng kim dương xích lôi linh nguyên. Từng tia chớp quay quanh người Vũ Hóa Phi, rất kinh khủng.
- Vũ Hóa Phi, ngươi không đánh lại hắn.
Vương tử điện hạ vẫy tay ý bảo Vũ Hóa Phi hãy bỏ cuộc.
- Xuống đây đi.
Vũ Hóa Phi vẫn không phục:
- Tại sao?
Vương tử điện hạ thở dài, lắc đầu, nói:
- Hãy tin ta, ngươi tốt nhất đừng biết đáp án thì hơn, nếu không thì ngươi sẽ không chịu nổi đả kích này.
- Không! Ta không phục! Ta tin! Ta phải chứng minh cho điện hạ thấy!
Vũ Hóa Phi chỉ cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm lên, gã điên cuồng mất hết lý trí. Mọi người thấy vương tử điện hạ có vẻ hơi giận, Tiết Vân Sơn vực chủ đại nhân vội sai người kéo Vũ Hóa Phi xuống đài. Tộc nhân Vũ gia, Úy Lam học viện chạy qua an ủi Vũ Hóa Phi, xin vương tử điện hạ tha tội.
Vương tử điện hạ lắc đầu ý bảo không sao.
Vương tử điện hạ nhìn hướng thanh niên mặc áo đạo bào màu lam, chỉ trích:
- Lãnh Cốc ơi là Lãnh Cốc, ta thấy cái mồm của ngươi rất đáng đánh, nhìn xem ngươi làm gì?
- Điện hạ thứ tội.
Thanh niên mặc áo đạo bào màu lam lúng túng gãi đầu nói:
- Ta cũng không ngờ Vũ Hóa Phi sĩ diện như vậy.
Khoan, Lãnh Cốc?
Hình như người xếp hạng ba thí luyện Trung Ương học phủ tên là Lãnh Cốc, chính là thanh niên mặc áo đạo bào màu lam này sao?
Lạc Anh nghi ngờ hỏi:
- Ngươi là Lãnh Cốc xếp hạng ba thí luyện Trung Ương học phủ?
- Nếu đã bị mỹ nữ tỷ tỷ nhận ra thì ta không giấu diếm nữa.
Một chân Lãnh Cốc đạp trên ghế một bên vén vạt áo, khoanh tay đứng, ngửa đầu lên, kiêu ngạo nói:
- Đúng vậy! Ta chính là người gặp người sợ, quỷ thấy quỷ sầu, trong thí luyện cách không quyết đấu với Tịch Nhược Trần, một mình khiêu chiến cùng hai thiên kiêu huyết mạch Tịch Nhược Trần và Mạc Khinh Sầu, đánh hai người ra ngoài, cao thủ bí ẩn Lãnh Cốc chính là ta!
Thanh niên mặc áo đạo bào màu lam thật sự là Lãnh Cốc xếp hạng ba thí luyện Trung Ương học phủ.
Người cách không quyết đấu với Tịch Nhược Trần, đánh gã và Mạc Khinh Sầu rớt xuống chính là Lãnh Cốc.
- Lãnh Cốc, đừng đùa.
Vương tử điện hạ là một vị mỹ thiếu niên phiên phiên, khí chất của gã trưởng thành sớm, giọng điệu nói chuyện cũng vậy.
Vương tử điện hạ nói:
- Ta nhớ từ sau khi ngươi trở thành một Quang Minh Thủ Vệ thì đi khắp nơi trừ ma vệ đạo, sao hôm nay có rảnh tham gia tiệc mừng công trong Kim Thủy Vực?
Vương tử điện hạ ngừng một chút, nhìn hướng ba nam nhân cao to đi cùng Lãnh Cốc, chợt đoán ra điều gì.
Vương tử điện hạ hỏi:
- Không lẽ trong tiệc mừng công có tà ma nào lẩn vào?
Lãnh Cốc cười nói:
- Có vẻ không chuyện gì gạt được điện hạ.
Đoạn đối thoại của vương tử điện hạ, Lãnh Cốc khiến mọi người xôn xao. Tiết vực chủ vội hỏi có chuyện gì.
Lãnh Cốc cười nói:
- Vực chủ đại nhân đừng lo, người có mặt hôm nay không ai là tà ma, mục đích ta đến đây chỉ có một, kể chuyện cho mọi người nghe.
Kể chuyện?
Lãnh Cốc tính bày trò gì?
Mọi người thấy vương tử điện hạ không ngăn cản thì mặc kệ Lãnh Cốc.
/1351
|