Lãnh Cốc từng trông thấy Trần Lạc một mình khiêu chiến với Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu biến rõ lực lượng biến dị của hắn siêu biến thái. Nhưng Lãnh Cốc không nghĩ ra tại sao hình phạt đại trận pháp bao phủ mà Trần Lạc không bị ảnh hưởng gì.
Không lẽ linh hồn của Trần Lạc đã cường đại đến không thể tưởng tượng sao?
Có thể không?
Linh hồn là gốc của một người, thứ này không có đường tắt để đi, chỉ có thể tích lũy từ từ. Tích lũy kiểu này là từ năm này sang năm khác, tức là ngươi sống càng lâu thì linh hồn càng mạnh. Linh hồn một số người bẩm sinh đã mạnh hơn chút nhưng chỉ có một chút, như trẻ mới sinh, có lúc sinh ra thân hình hơn chút, nhưng to đến mấy cũng có giới hạn, không thể nào to cỡ người trưởng thành.
Lãnh Cốc không ti nlinh hồn của Trần Lạc mạnh cỡ này, cường đại đến mức mặc kệ hình phạt chi hỏa.
Nếu không phải linh hồn mạnh thì chẳng lẽ trên người Trần Lạc có bảo khí bảo vệ linh hồn sao? Không thể nào, bản thân Lãnh Cốc cũng có bảo khí bảo vệ linh hồn nhưng vô dụng trong tháp hình phạt.
Lãnh Cốc rùng mình, gã chợt hiểu vì xuất thân từ đại gia tộc nên hiểu biết nhiều hơn người khác, suy đoán có lẽ Trần Lạc đeo cái gì đặc biệt. Ví dụ như một số truyền thừa cổ xưa, ấn ký bí ẩn, huyết mạch cường đại vân vân. Trong thiên địa này có quá nhiều thứ thần kỳ, có lẽ Trần Lạc cũng nằm trong số đó.
Nghĩ vậy Lãnh Cốc thấy cân bằng hơn, mới rồi giật mình, bị kích thích cũng giảm bớt nhiều. Lãnh Cốc liếm môi khô nứt, nháy mắt với Trần Lạc ý là mình hiểu.
Trần Lạc lắc đầu, không rõ Lãnh Cốc hiểu cái gì, hắn xem cơ thể gã vẫn còn co giật như bị kinh phong.
Trần Lạc hỏi:
- Ngươi ổn không?
- Không sao.
Lãnh Cốc phất tay ý bảo chút đau đớn này nhằm nhò gì.
Lãnh Cốc nói nhỏ với Trần Lạc:
- Thật ra ta cũng là thức tỉnh giả nhưng tạm chưa thức tỉnh. Nếu thứ tỉnh rồi thì ta cũng sẽ giống như ngươi không bị hình phạt đại trận pháp ảnh hưởng.
- Thức tỉnh giả?
Trần Lạc có đọc ghi chép về thức tỉnh giả trong quyển sách thủy tinh Tàng Thư tháp. Sách ghi lại thiên địa to lớn có nhiều bí ẩn, chủng loại lực lượng nhiều không đếm xuể. Lực lượng thường thấy nhất là linh nguyên, linh quyết, linh bảo, biến dị, mấy thứ này gọi là lực lượng tự nhiên.
Còn có một ít lực lượng vượt qua tự nhiên như lực lượng vận mệnh, huyết mạch, truyền thừa, ấn ký các loại gọi là siêu lực lượng tự nhiên. Bởi vì những lực lượng này vượt qua tự nhiên, thường sẽ bị phong ấn, cần thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể thức tỉnh.
Lực lượng tự nhiên và siêu tự nhiên bên nào mạnh bên nào yếu thì ngàn vạn năm qua không thể phán đoán. Đại Nhật linh nguyên thuộc về lực lượng tự nhiên, mức độ lợi hại làm các siêu tự nhiên phải chào thua.
Vượt qua tự nhiên không có nghĩa là vượt qua quy tắc, tự nhiên nằm trong quy tắc, siêu tự nhiên cũng ở trong quy tắc thiên địa.
Trong sách không ghi chép nhiều về mấy thứ này, Trần Lạc chỉ biết sơ. Dưới tình huống bình thường chỉ cần ai tu luyện ra lực lượng siêu tự nhiên thì được gọi là thức tỉnh giả, vận mệnh thức tỉnh giả, huyết mạch thức tỉnh giả vân vân và vân vân.
- Được rồi, ngươi đừng làm bộ, ta biết chắc ngươi cũng là thức tỉnh giả, hơn nữa đã thức tỉnh rồi đúng không?
Lãnh Cốc nhỏ giọng nói:
- Ngươi thức tỉnh cái gì? Truyền thừa, ấn ký, huyết mạch?
Thấy Trần Lạc không đáp, Lãnh Cốc làm biểu tình thông cảm nói:
- Hiểu rồi, đây là riêng tư, ta hiểu.
Lãnh Cốc định nói gì thêm thì cánh cửa lớn bỗng bật mở, một luồng sáng chói mắt chiếu vào làm người nhắm tịt mắt. Trần Lạc nhìn qua, có hai người đứng trước cửa hay nói đúng hơn là ba người. Hai người đứng đằng trước ngực đeo huy chương hình phạt viên, chắc là thành viên hình phạt viên. Một người khác toàn thân đầy vết thương dài rướm máu. Người đó bị một vị hình phạt viên kéo tóc lôi vào ném xuống đất.
Hình phạt viên dẫn đầu có mũi ưng, vẻ mặt âm trầm.
Hình phạt viên lạnh lùng liếc người trong tháp hình phạt, quát to:
- Hừ! Đám học viên tay mơ các ngươi nghe kỹ đây, dám can đảm đánh nhau với đệ tử cũ, đây là kết cuộc!
Hình phạt viên mũi ưng nói xong giơ hình phạt tiên quất mạnh vào người mới đến. Một roi lóe tia điện kêu đì đùng, người nằm dưới đất gào rú.
- Mã học trưởng, Đoạn Thanh đã bị ngươi quá đường rồi, sao ngươi còn đánh ngươi ta một roi?
Lãnh Cốc đi tới nâng người nằm sấp dưới đất lên.
- Như thế nào? Lãnh Cốc, ngươi không phục sao?
Khóe môi Mã Như Phong cong lên, cực kỳ kiêu căng nói.
- Ui chao, Mã học trưởng thật cất nhắc ta quá, tép nhỏ như ta nào dám không phục.
- Hừ! Ta nói cho ngươi biết, Lãnh Cốc, sau này ngươi tốt nhất là thành thật đi. Đừng để rơi vào tay ta, nếu không thì đùa ngơi đến chết!
Mã Như Phong nói xong oai phong lẫm lẫm đóng cửa tháp hình phạt lại. Lãnh Cốc gọi Đoạn Thanh, đối phương không có phản ứng, có lẽ đi qua quá đường quá ác nên đã xỉu. Qua Lãnh Cốc giới thiệu Trần Lạc mới biết người tên Đoạn Thanh xếp hạng hai mươi bảy trong 9Vân Phàm Trung Ương học phủ, vì đánh nhau với một đệ tử cũ, còn bị đệ tử kia đánh bầm dập sau đó bị bắt vào đây phán tù ba ngay.
Trần Lạc nghi hoặc hỏi:
- Bị đệ tử cũ đánh tại sao vẫn bị xử phạt?
- Thì đánh nhau trong khu vực cấm đấu. Chỉ cần đánh nhau, mặc kệ là bị đánh hay đánh người đều sẽ chịu phạt. Đoạn Thanh cũng xui, xem bộ dạng chắc hắn không chỉ qua đường Khổ Tận Cam Lai mà còn qua đường băng hỏa lưỡng trọng thiên. Mã chó điên này xử lý Đoạn Thanh làm gương, giết gà dọa khỉ đây này.
Lãnh Cốc kiểm tra vết thương của Đoạn Thanh, tuy được chữa trị trận chữa lành nhưng mức độ đau khổ đó thật khó tưởng tượng. Đặc biệt là đi qua đường băng hỏa lưỡng trọng thiên, thật như từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cực kỳ hành hạ con người.
Lãnh Cốc hùng hổ chửi:
- Mã chó điên ra tay càng lúc càng quá đáng, bà nội nó!
Lãnh Cốc chửi tục một lúc sau chợt nhớ cái gì, hỏi:
- Trần Lạc, ngươi phải cẩn thận, mới rồi người đó tên là Ma Như Phong, cá tính tàn nhẫn, được người xưng là mã chó đien. Tên này thích ngược đãi người, vì hắn bị học viên mới đánh hai lần nên rất ghét học viên mới. Nếu hắn biết ngươi từng đánh đệ tử cũ trong Tàng Thư tháp thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi. Vừa rồi là tên đó quá đường cho Đoạn Thanh, có lẽ không biết ngươi bị đưa vào. Nếu hôm nay không phải ca trực của Mã Như Phong thì mọi thứ tốt đẹp, nếu là hắn trực thì chắc chắn sẽ giở hồ sơ, khi đó e rằng ngươi . . .
Lãnh Cốc đang nói thì cánh cửa tháp hình phạt dày nặng lại bị mở ra, hai bóng người xuất hiện. Người đi trước có mũi ưng, biểu tình kiêu căng, tay cầm hình phạt tiên, chính là Mã Như Phong, Ma chó điên. Lãnh Cốc thầm than nguy rồi.
Mã Như Phong vừa bước vào liền nói:
- Tên nào là Trần Lạc? Lăn ra đây cho ta.
Không ai đáp lời trong phút chốc nhưng trong tháp hình phạt chỉ nhốt mười người, có tám đã xỉu, chỉ có Lãnh Cốc tỉnh táo. Rất nhanh Mã Như Phong nhìn chằm chằm vào Trần Lạc.
Không lẽ linh hồn của Trần Lạc đã cường đại đến không thể tưởng tượng sao?
Có thể không?
Linh hồn là gốc của một người, thứ này không có đường tắt để đi, chỉ có thể tích lũy từ từ. Tích lũy kiểu này là từ năm này sang năm khác, tức là ngươi sống càng lâu thì linh hồn càng mạnh. Linh hồn một số người bẩm sinh đã mạnh hơn chút nhưng chỉ có một chút, như trẻ mới sinh, có lúc sinh ra thân hình hơn chút, nhưng to đến mấy cũng có giới hạn, không thể nào to cỡ người trưởng thành.
Lãnh Cốc không ti nlinh hồn của Trần Lạc mạnh cỡ này, cường đại đến mức mặc kệ hình phạt chi hỏa.
Nếu không phải linh hồn mạnh thì chẳng lẽ trên người Trần Lạc có bảo khí bảo vệ linh hồn sao? Không thể nào, bản thân Lãnh Cốc cũng có bảo khí bảo vệ linh hồn nhưng vô dụng trong tháp hình phạt.
Lãnh Cốc rùng mình, gã chợt hiểu vì xuất thân từ đại gia tộc nên hiểu biết nhiều hơn người khác, suy đoán có lẽ Trần Lạc đeo cái gì đặc biệt. Ví dụ như một số truyền thừa cổ xưa, ấn ký bí ẩn, huyết mạch cường đại vân vân. Trong thiên địa này có quá nhiều thứ thần kỳ, có lẽ Trần Lạc cũng nằm trong số đó.
Nghĩ vậy Lãnh Cốc thấy cân bằng hơn, mới rồi giật mình, bị kích thích cũng giảm bớt nhiều. Lãnh Cốc liếm môi khô nứt, nháy mắt với Trần Lạc ý là mình hiểu.
Trần Lạc lắc đầu, không rõ Lãnh Cốc hiểu cái gì, hắn xem cơ thể gã vẫn còn co giật như bị kinh phong.
Trần Lạc hỏi:
- Ngươi ổn không?
- Không sao.
Lãnh Cốc phất tay ý bảo chút đau đớn này nhằm nhò gì.
Lãnh Cốc nói nhỏ với Trần Lạc:
- Thật ra ta cũng là thức tỉnh giả nhưng tạm chưa thức tỉnh. Nếu thứ tỉnh rồi thì ta cũng sẽ giống như ngươi không bị hình phạt đại trận pháp ảnh hưởng.
- Thức tỉnh giả?
Trần Lạc có đọc ghi chép về thức tỉnh giả trong quyển sách thủy tinh Tàng Thư tháp. Sách ghi lại thiên địa to lớn có nhiều bí ẩn, chủng loại lực lượng nhiều không đếm xuể. Lực lượng thường thấy nhất là linh nguyên, linh quyết, linh bảo, biến dị, mấy thứ này gọi là lực lượng tự nhiên.
Còn có một ít lực lượng vượt qua tự nhiên như lực lượng vận mệnh, huyết mạch, truyền thừa, ấn ký các loại gọi là siêu lực lượng tự nhiên. Bởi vì những lực lượng này vượt qua tự nhiên, thường sẽ bị phong ấn, cần thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể thức tỉnh.
Lực lượng tự nhiên và siêu tự nhiên bên nào mạnh bên nào yếu thì ngàn vạn năm qua không thể phán đoán. Đại Nhật linh nguyên thuộc về lực lượng tự nhiên, mức độ lợi hại làm các siêu tự nhiên phải chào thua.
Vượt qua tự nhiên không có nghĩa là vượt qua quy tắc, tự nhiên nằm trong quy tắc, siêu tự nhiên cũng ở trong quy tắc thiên địa.
Trong sách không ghi chép nhiều về mấy thứ này, Trần Lạc chỉ biết sơ. Dưới tình huống bình thường chỉ cần ai tu luyện ra lực lượng siêu tự nhiên thì được gọi là thức tỉnh giả, vận mệnh thức tỉnh giả, huyết mạch thức tỉnh giả vân vân và vân vân.
- Được rồi, ngươi đừng làm bộ, ta biết chắc ngươi cũng là thức tỉnh giả, hơn nữa đã thức tỉnh rồi đúng không?
Lãnh Cốc nhỏ giọng nói:
- Ngươi thức tỉnh cái gì? Truyền thừa, ấn ký, huyết mạch?
Thấy Trần Lạc không đáp, Lãnh Cốc làm biểu tình thông cảm nói:
- Hiểu rồi, đây là riêng tư, ta hiểu.
Lãnh Cốc định nói gì thêm thì cánh cửa lớn bỗng bật mở, một luồng sáng chói mắt chiếu vào làm người nhắm tịt mắt. Trần Lạc nhìn qua, có hai người đứng trước cửa hay nói đúng hơn là ba người. Hai người đứng đằng trước ngực đeo huy chương hình phạt viên, chắc là thành viên hình phạt viên. Một người khác toàn thân đầy vết thương dài rướm máu. Người đó bị một vị hình phạt viên kéo tóc lôi vào ném xuống đất.
Hình phạt viên dẫn đầu có mũi ưng, vẻ mặt âm trầm.
Hình phạt viên lạnh lùng liếc người trong tháp hình phạt, quát to:
- Hừ! Đám học viên tay mơ các ngươi nghe kỹ đây, dám can đảm đánh nhau với đệ tử cũ, đây là kết cuộc!
Hình phạt viên mũi ưng nói xong giơ hình phạt tiên quất mạnh vào người mới đến. Một roi lóe tia điện kêu đì đùng, người nằm dưới đất gào rú.
- Mã học trưởng, Đoạn Thanh đã bị ngươi quá đường rồi, sao ngươi còn đánh ngươi ta một roi?
Lãnh Cốc đi tới nâng người nằm sấp dưới đất lên.
- Như thế nào? Lãnh Cốc, ngươi không phục sao?
Khóe môi Mã Như Phong cong lên, cực kỳ kiêu căng nói.
- Ui chao, Mã học trưởng thật cất nhắc ta quá, tép nhỏ như ta nào dám không phục.
- Hừ! Ta nói cho ngươi biết, Lãnh Cốc, sau này ngươi tốt nhất là thành thật đi. Đừng để rơi vào tay ta, nếu không thì đùa ngơi đến chết!
Mã Như Phong nói xong oai phong lẫm lẫm đóng cửa tháp hình phạt lại. Lãnh Cốc gọi Đoạn Thanh, đối phương không có phản ứng, có lẽ đi qua quá đường quá ác nên đã xỉu. Qua Lãnh Cốc giới thiệu Trần Lạc mới biết người tên Đoạn Thanh xếp hạng hai mươi bảy trong 9Vân Phàm Trung Ương học phủ, vì đánh nhau với một đệ tử cũ, còn bị đệ tử kia đánh bầm dập sau đó bị bắt vào đây phán tù ba ngay.
Trần Lạc nghi hoặc hỏi:
- Bị đệ tử cũ đánh tại sao vẫn bị xử phạt?
- Thì đánh nhau trong khu vực cấm đấu. Chỉ cần đánh nhau, mặc kệ là bị đánh hay đánh người đều sẽ chịu phạt. Đoạn Thanh cũng xui, xem bộ dạng chắc hắn không chỉ qua đường Khổ Tận Cam Lai mà còn qua đường băng hỏa lưỡng trọng thiên. Mã chó điên này xử lý Đoạn Thanh làm gương, giết gà dọa khỉ đây này.
Lãnh Cốc kiểm tra vết thương của Đoạn Thanh, tuy được chữa trị trận chữa lành nhưng mức độ đau khổ đó thật khó tưởng tượng. Đặc biệt là đi qua đường băng hỏa lưỡng trọng thiên, thật như từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cực kỳ hành hạ con người.
Lãnh Cốc hùng hổ chửi:
- Mã chó điên ra tay càng lúc càng quá đáng, bà nội nó!
Lãnh Cốc chửi tục một lúc sau chợt nhớ cái gì, hỏi:
- Trần Lạc, ngươi phải cẩn thận, mới rồi người đó tên là Ma Như Phong, cá tính tàn nhẫn, được người xưng là mã chó đien. Tên này thích ngược đãi người, vì hắn bị học viên mới đánh hai lần nên rất ghét học viên mới. Nếu hắn biết ngươi từng đánh đệ tử cũ trong Tàng Thư tháp thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi. Vừa rồi là tên đó quá đường cho Đoạn Thanh, có lẽ không biết ngươi bị đưa vào. Nếu hôm nay không phải ca trực của Mã Như Phong thì mọi thứ tốt đẹp, nếu là hắn trực thì chắc chắn sẽ giở hồ sơ, khi đó e rằng ngươi . . .
Lãnh Cốc đang nói thì cánh cửa tháp hình phạt dày nặng lại bị mở ra, hai bóng người xuất hiện. Người đi trước có mũi ưng, biểu tình kiêu căng, tay cầm hình phạt tiên, chính là Mã Như Phong, Ma chó điên. Lãnh Cốc thầm than nguy rồi.
Mã Như Phong vừa bước vào liền nói:
- Tên nào là Trần Lạc? Lăn ra đây cho ta.
Không ai đáp lời trong phút chốc nhưng trong tháp hình phạt chỉ nhốt mười người, có tám đã xỉu, chỉ có Lãnh Cốc tỉnh táo. Rất nhanh Mã Như Phong nhìn chằm chằm vào Trần Lạc.
/1351
|