Mã Như Phong tức giận chỉ vào Trần Lạc, gào thét:
- Học viên mới không biết sống chết này dám chống cự, Khấu đội trưởng nhất định phải hành chết hắn!
Khấu Nguyên đội trưởng cực kỳ cao, biểu tình khó chịu:
- Ngươi là Trần Lạc của Long Xà viện?
- Là ta.
Mặt Trần Lạc từ đầu đến cuối không có nhiều cảm xúc biến đổi, dù đội trưởng Hình Phạt đường đến cũng vậy. Đối với Trần Lạc thì ai đến, có thân phận gì đều không quan trọng.
Khấu Nguyên đội trưởng hít sâu, nói:
- Tốt, rất tốt.
Khấu Nguyên đội trưởng nói với đội trưởng Giám Sát đường đứng bên cạnh:
- Hứa đội trưởng cũng nghe thấy rồi, không phải ta không nể mặt ngươi mà là Trần Lạc dám can đảm đánh hình phạt viên chúng ta, hôm nay hắn phải chịu phạt!
Hứa đội trưởng không biết nên nói cái gì:
- Cái này . . .
- Văn Thiểu, bắt lại cho ta!
Hình phạt viên tên Văn Thiểu sải bước vọt vào, vận chuyển linh nguyên. Tu vi của Văn Thiểu cao hơn Mã Như Phong nhiều, nhưng chỉ có thế. Trần Lạc không thèm ne,s người lóe ánh sáng. Trần Lạc giơ tay lên, hình phạt tiên quất một cái. Một roi quất tan nát linh quyết Văn Thiểu phát ra, lại một roi quấn cổ gã kéo tới gần. Trần Lạc giơ tay phải lên, ánh sáng chợt lóe, như có ngọn núi cao đột ngột hiện ra rồi biến mất.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba bàn tay bấu đầu Văn Thiểu, linh lực của gã tán loạn, bảo y rách nat, miệng mũi chảy máu. Mấy hình phạt viên khác vốn định hành động thấy vậy thì không dám rục rịch, kinh sợ đứng nhìn.
Quỷ dị!
Rất quỷ dị!
Không ai biết Trần Lạc sử dụng thủ đoạn gì, cũng không người nào biết khi hắn ra tay người lóe ánh sáng là thứ gì. Ánh sáng rực rỡ chợt lóe làm mọi người không mở mắt nhìn thẳng được, phát ra linh thức điều tra thì không dò xét được gì. Bởi vì tốc độ quá nhanh, khi các hình phạt viên phát ra linh thức dò xét thì ánh sáng rực rỡ đã biến mất, chỉ điều tra được dao động cường đại mãnh liệt.
Khấu Nguyên đội trưởng trợn to mắt nói:
- Ngươi . . .!
Trong mắt Khấu Nguyên đội trưởng tràn ngập giật mình, không hiểu tại sao chuyện vừa rồi xảy ra. Khấu Nguyên đội trưởng hít sâu, hơi e ngại thực lực của Trần Lạc.
Khấu Nguyên đội trưởng hỏi:
- Tại sao ngươi đánh hình phạt viên?
Trần Lạc đứng trong bóng tối đối diện Khấu Nguyên đội trưởng, hắn như bóng ma cho người cảm giác tĩnh lặng, âm u. Đôi mắt sâu thẳm hờ hững nhìn, trong giọng nói không chứa cảm xúc.
- Ta đánh nhau trong Tàng Thư tháp là làm trái quy tắc học phủ, thảm phán đường xét xử là nhốt ta trong tháp hình phạt năm ngày. Ta nhận trừng phạt này, nhưng chỉ có thế, ta không nhận trừng phạt khác.
Mã Như Phong run rẩy nói:
- Đội trưởng, hắn mới đến, ta định cho hắn quá đường nhưng hắn ra tay . . .
Lý Đoan mới mở miệng đã bị Khấu Nguyên đội trưởng tát tai, tức giận quát:
- Ai cho ngươi quá đường hắn?
Cái tát rất ác, làm Mã Như Phong bị tát đầu vángg mắt hoa.
Khấu Nguyên đội trưởng nói:
- Quá đường là truyền thống cũ truyền thừa đã lâu của Hình Phạt đường, bất cứ học viên mới nào đều phải làm theo.
Nhưng Trần Lạc không muốn nghe nói nhảm, hắn cắt ngang lời Khấu Nguyên đội trưởng:
- Không cần nói mấy thứ vô dụng đó, ta nói rồi, ta chỉ nhận thẩm phán đường phán quyết còn lại thì không. Quá đường là cái gì ta không biết, không cần biết. Muốn đánh nhau thì ta chiều.
- Ngươi . . .!
Khấu Nguyên đội trưởng muốn nổi giận nhưng lại thôi, ngại thực lực của Trần Lạc quái dị.
Hứa đội trưởng Giám Sát đường luôn đứng xem bỗng lên tiếng:
- Khấu Nguyên đội trưởng, theo ta thấy bỏ qua chuyện này đi.
- Hứa đội trưởng, người này ra tay đánh hình phạt viên của chúng ta, ngươi thấy Hình Phạt đường ta sẽ làm gì?
- Chuyện này nói đến thì Văn Thiểu các ngươi có lỗi trước, dù gì học phủ không cho phép lạm dụng hình phạt riêng.
Hứa đội trưởng Giám Sát đường trông có vẻ là một người hòa thuận, nếu là người khác nói câu học phủ không cho phép lạm dụng hình phạt riêng có lẽ không ănnjg ký, nhưng Hứa đội trưởng nói thì ý nghĩa khác.
- Nào nào nào, bớt giận đi, chúng ta ra bên ngoài nói.
Hứa đội trưởng Giám Sát đường kéo Khấu Nguyên đội trưởng ra ngoài. Mấy hình phạt viên khác kéo Mã Như Phong, nâng Văn Thiểu ra. Khi cửa tháp hình phạt đóng lại, bên trong lại tối tăm, Trần Lạc vứt hình phạt tiên đi, ngồi vào vị trí cũ.
Lãnh Cốc ngơ ngác nhìn, há hốc mồm, môi mấp máy. Lãnh Cốc không biết nên nói cái gì, gã giật mình Trần Lạc to gan quá xá, càng hết hồn khi hắn thi triển thực lực quái dị kia.
Lãnh Cốc nghĩ đến Hứa đội trưởng Giám Sát đường vừa rồi, hỏi:
- Trần Lạc, ngươi quen đội trưởng giám sát vừa rồi sao? Có vẻ hắn đến nói giúp ngươi.
- Không quen.
Trần Lạc không ngốc, từ đoạn đối thoại của Hứa đội trưởng Giám Sát đường và Khấu Nguyên đội trưởng hắn suy đoán ra vài điều. Nhưng hắn không quen cái gì mà đội trưởng giám sát, hắn cũng không cần ai giúp đỡ. Hôm nay Trần Lạc dám ra tay, hậu quả xảy ra đều nằm trong đầ hắn. Trần Lạc có tự tin, nắm chắc lông tóc không bị gì rời khỏi đây.
- Nếu không biết thì sao Hứa đội trưởng . . .
Lãnh Cốc cảm thấy đầu óc mụ mị. Qua một lúc lâu sau cánh cửa tháp hình phạt lại mở ra, Hứa đội trưởng Giám Sát đường bước tới, nhìn Trần Lạc.
Hứa đội trưởng cười bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay Trần lão đệ thật sự không nên ra tay, ngươi làm vậy về sau sẽ bị ghi vào sổ đen Hình Phạt đường, nếu lại rơi vào tay Hình Phạt đường thì . . . Ài.
- Không ngại, không biết ngươi là . . .
Tuy Trần Lạc không cần trợ giúp nhưng nếu người ta đến trước mặt thì phải nói lời khách sáo, tuy hắn không biết Hứa đội trưởng Giám Sát đường là ai.
- A! Ta quên giới thiệu. Tên của ta là Hứa Khoa, một đội trưởng nhỏ của Giám Sát đường, lần này nhận lời nhờ vả đến đây trông chừng Trần lão đề và chào hỏi Hình Phạt đường một tiếng tránh cho ngươi chịu khổ quá đường. Ai ngờ bọn họ không cho ngươi quá đường mà ngược lại ngươi quá đường bọn họ, làm ta không biết nên nói gì.
- Nhận ai nhờ vả?
- Cái này . . . Trần lão đệ, ta đang định hỏi ngươi điều này, ngươi cũng không biết sao?
Cái gì mà ta định hỏi ngươi?
Không chỉ Lãnh Cốc ngớ người mà Trần Lạc cũng ngây ngẩn, Hứa đội trưởng Giám Sát đường cũng không biết ai nhờ gã?
- Chuyện này nói đến thì phức tạp, tạm thời ta giải thích không rõ. Trần lão đệ, ngươi hãy nói xem có gì cần không, nếu không có thì ta trở về báo cáo.
Trần Lạc lắc đầu.
- Không có thì thôi, ta đã chào hỏi bên Hình Phạt đường, tin tưởng bọn họ sẽ không alị quá đường với ngươi.
Trần Lạc còn định hỏi gì nhưng có vẻ Hứa đội trưởng Giám Sát đường khá bận, gã vội vã rời đi, để lại Trần Lạc biểu tình mờ mịt, Lãnh Cốc nhíu mày.
- Học viên mới không biết sống chết này dám chống cự, Khấu đội trưởng nhất định phải hành chết hắn!
Khấu Nguyên đội trưởng cực kỳ cao, biểu tình khó chịu:
- Ngươi là Trần Lạc của Long Xà viện?
- Là ta.
Mặt Trần Lạc từ đầu đến cuối không có nhiều cảm xúc biến đổi, dù đội trưởng Hình Phạt đường đến cũng vậy. Đối với Trần Lạc thì ai đến, có thân phận gì đều không quan trọng.
Khấu Nguyên đội trưởng hít sâu, nói:
- Tốt, rất tốt.
Khấu Nguyên đội trưởng nói với đội trưởng Giám Sát đường đứng bên cạnh:
- Hứa đội trưởng cũng nghe thấy rồi, không phải ta không nể mặt ngươi mà là Trần Lạc dám can đảm đánh hình phạt viên chúng ta, hôm nay hắn phải chịu phạt!
Hứa đội trưởng không biết nên nói cái gì:
- Cái này . . .
- Văn Thiểu, bắt lại cho ta!
Hình phạt viên tên Văn Thiểu sải bước vọt vào, vận chuyển linh nguyên. Tu vi của Văn Thiểu cao hơn Mã Như Phong nhiều, nhưng chỉ có thế. Trần Lạc không thèm ne,s người lóe ánh sáng. Trần Lạc giơ tay lên, hình phạt tiên quất một cái. Một roi quất tan nát linh quyết Văn Thiểu phát ra, lại một roi quấn cổ gã kéo tới gần. Trần Lạc giơ tay phải lên, ánh sáng chợt lóe, như có ngọn núi cao đột ngột hiện ra rồi biến mất.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ba bàn tay bấu đầu Văn Thiểu, linh lực của gã tán loạn, bảo y rách nat, miệng mũi chảy máu. Mấy hình phạt viên khác vốn định hành động thấy vậy thì không dám rục rịch, kinh sợ đứng nhìn.
Quỷ dị!
Rất quỷ dị!
Không ai biết Trần Lạc sử dụng thủ đoạn gì, cũng không người nào biết khi hắn ra tay người lóe ánh sáng là thứ gì. Ánh sáng rực rỡ chợt lóe làm mọi người không mở mắt nhìn thẳng được, phát ra linh thức điều tra thì không dò xét được gì. Bởi vì tốc độ quá nhanh, khi các hình phạt viên phát ra linh thức dò xét thì ánh sáng rực rỡ đã biến mất, chỉ điều tra được dao động cường đại mãnh liệt.
Khấu Nguyên đội trưởng trợn to mắt nói:
- Ngươi . . .!
Trong mắt Khấu Nguyên đội trưởng tràn ngập giật mình, không hiểu tại sao chuyện vừa rồi xảy ra. Khấu Nguyên đội trưởng hít sâu, hơi e ngại thực lực của Trần Lạc.
Khấu Nguyên đội trưởng hỏi:
- Tại sao ngươi đánh hình phạt viên?
Trần Lạc đứng trong bóng tối đối diện Khấu Nguyên đội trưởng, hắn như bóng ma cho người cảm giác tĩnh lặng, âm u. Đôi mắt sâu thẳm hờ hững nhìn, trong giọng nói không chứa cảm xúc.
- Ta đánh nhau trong Tàng Thư tháp là làm trái quy tắc học phủ, thảm phán đường xét xử là nhốt ta trong tháp hình phạt năm ngày. Ta nhận trừng phạt này, nhưng chỉ có thế, ta không nhận trừng phạt khác.
Mã Như Phong run rẩy nói:
- Đội trưởng, hắn mới đến, ta định cho hắn quá đường nhưng hắn ra tay . . .
Lý Đoan mới mở miệng đã bị Khấu Nguyên đội trưởng tát tai, tức giận quát:
- Ai cho ngươi quá đường hắn?
Cái tát rất ác, làm Mã Như Phong bị tát đầu vángg mắt hoa.
Khấu Nguyên đội trưởng nói:
- Quá đường là truyền thống cũ truyền thừa đã lâu của Hình Phạt đường, bất cứ học viên mới nào đều phải làm theo.
Nhưng Trần Lạc không muốn nghe nói nhảm, hắn cắt ngang lời Khấu Nguyên đội trưởng:
- Không cần nói mấy thứ vô dụng đó, ta nói rồi, ta chỉ nhận thẩm phán đường phán quyết còn lại thì không. Quá đường là cái gì ta không biết, không cần biết. Muốn đánh nhau thì ta chiều.
- Ngươi . . .!
Khấu Nguyên đội trưởng muốn nổi giận nhưng lại thôi, ngại thực lực của Trần Lạc quái dị.
Hứa đội trưởng Giám Sát đường luôn đứng xem bỗng lên tiếng:
- Khấu Nguyên đội trưởng, theo ta thấy bỏ qua chuyện này đi.
- Hứa đội trưởng, người này ra tay đánh hình phạt viên của chúng ta, ngươi thấy Hình Phạt đường ta sẽ làm gì?
- Chuyện này nói đến thì Văn Thiểu các ngươi có lỗi trước, dù gì học phủ không cho phép lạm dụng hình phạt riêng.
Hứa đội trưởng Giám Sát đường trông có vẻ là một người hòa thuận, nếu là người khác nói câu học phủ không cho phép lạm dụng hình phạt riêng có lẽ không ănnjg ký, nhưng Hứa đội trưởng nói thì ý nghĩa khác.
- Nào nào nào, bớt giận đi, chúng ta ra bên ngoài nói.
Hứa đội trưởng Giám Sát đường kéo Khấu Nguyên đội trưởng ra ngoài. Mấy hình phạt viên khác kéo Mã Như Phong, nâng Văn Thiểu ra. Khi cửa tháp hình phạt đóng lại, bên trong lại tối tăm, Trần Lạc vứt hình phạt tiên đi, ngồi vào vị trí cũ.
Lãnh Cốc ngơ ngác nhìn, há hốc mồm, môi mấp máy. Lãnh Cốc không biết nên nói cái gì, gã giật mình Trần Lạc to gan quá xá, càng hết hồn khi hắn thi triển thực lực quái dị kia.
Lãnh Cốc nghĩ đến Hứa đội trưởng Giám Sát đường vừa rồi, hỏi:
- Trần Lạc, ngươi quen đội trưởng giám sát vừa rồi sao? Có vẻ hắn đến nói giúp ngươi.
- Không quen.
Trần Lạc không ngốc, từ đoạn đối thoại của Hứa đội trưởng Giám Sát đường và Khấu Nguyên đội trưởng hắn suy đoán ra vài điều. Nhưng hắn không quen cái gì mà đội trưởng giám sát, hắn cũng không cần ai giúp đỡ. Hôm nay Trần Lạc dám ra tay, hậu quả xảy ra đều nằm trong đầ hắn. Trần Lạc có tự tin, nắm chắc lông tóc không bị gì rời khỏi đây.
- Nếu không biết thì sao Hứa đội trưởng . . .
Lãnh Cốc cảm thấy đầu óc mụ mị. Qua một lúc lâu sau cánh cửa tháp hình phạt lại mở ra, Hứa đội trưởng Giám Sát đường bước tới, nhìn Trần Lạc.
Hứa đội trưởng cười bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay Trần lão đệ thật sự không nên ra tay, ngươi làm vậy về sau sẽ bị ghi vào sổ đen Hình Phạt đường, nếu lại rơi vào tay Hình Phạt đường thì . . . Ài.
- Không ngại, không biết ngươi là . . .
Tuy Trần Lạc không cần trợ giúp nhưng nếu người ta đến trước mặt thì phải nói lời khách sáo, tuy hắn không biết Hứa đội trưởng Giám Sát đường là ai.
- A! Ta quên giới thiệu. Tên của ta là Hứa Khoa, một đội trưởng nhỏ của Giám Sát đường, lần này nhận lời nhờ vả đến đây trông chừng Trần lão đề và chào hỏi Hình Phạt đường một tiếng tránh cho ngươi chịu khổ quá đường. Ai ngờ bọn họ không cho ngươi quá đường mà ngược lại ngươi quá đường bọn họ, làm ta không biết nên nói gì.
- Nhận ai nhờ vả?
- Cái này . . . Trần lão đệ, ta đang định hỏi ngươi điều này, ngươi cũng không biết sao?
Cái gì mà ta định hỏi ngươi?
Không chỉ Lãnh Cốc ngớ người mà Trần Lạc cũng ngây ngẩn, Hứa đội trưởng Giám Sát đường cũng không biết ai nhờ gã?
- Chuyện này nói đến thì phức tạp, tạm thời ta giải thích không rõ. Trần lão đệ, ngươi hãy nói xem có gì cần không, nếu không có thì ta trở về báo cáo.
Trần Lạc lắc đầu.
- Không có thì thôi, ta đã chào hỏi bên Hình Phạt đường, tin tưởng bọn họ sẽ không alị quá đường với ngươi.
Trần Lạc còn định hỏi gì nhưng có vẻ Hứa đội trưởng Giám Sát đường khá bận, gã vội vã rời đi, để lại Trần Lạc biểu tình mờ mịt, Lãnh Cốc nhíu mày.
/1351
|