Đỗ Phong ngửa đầu càn rỡ cười to bảo:
- Xem là thật? Ha ha ha ha ha ha!
Đỗ Phong nhìn Trần Lạc chằm chằm, cười iêu ngạo nói:
- Chuyện này có tính hay không thì ngươi không có quyền quyết định!
Trần Lạc nhướng mày, hỏi La Phù đứng bên cạnh:
- Bọn họ làm như vậy không trái với quy định sao?
- Học phủ không nhúng tay vào mâu thuẫn ân oán giữa đệ tử, từ xưa đến giờ đã vậy.
Thấy Trần Lạc muốn bàn hòa, mọi người nghĩ hắn sợ, La Phù cũng cho rằng như vậy.
La Phù nhỏ giọng nói:
- Trần Lạc, nếu có thể thì . . . Xin lỗi bọn họ đi, làm vậy ít nhất . . .
La Phù không nói hết câu nhưng gã tin Trần Lạc nghe hiểu.
Mỹ U U tới gần, khó nhọc lắp bắp:
- Bạn học . . . Học Trần Lạc, nhịn một lúc gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, hy vọng ngươi đừng . . . Đừng hành động theo cảm tình . . .
Trần Lạc cười cười không đáp.
Đỗ Phong uy phong lẫm lẫm khoanh tay đứng, biểu tình kiêu ngạo:
- Trần Lạc, lên lôi đài chiến với ta!
Vân Cảnh Thiên cười nói:
- Trần Lạc, nếu đã đến thì hãy lên đây.
Trong nụ cười của Vân Cảnh Thiên chứa đầy tự tin.
Hạ Hầu Kích uy vũ trợn to mắt nói:
- Lúc thi ngươi đánh ta xuống, hôm nay ta muốn trả lại gấp đôi!
Trong bốn người thì Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong bước ra khiêu chiến, chỉ có Vũ Hóa Phi đứng im tại chỗ, biểu tình bất an, do dự.
- Vũ Hóa Phi, trong bốn phong chiến thư có phần của ngươi sao?
Khi Trần Lạc cất tiếng nói, Vũ Hóa Phi đang do dự chợt tim đập nhanh, vụt ngẩng đầu, hốt hoảng nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc lặp lại:
- Ta hỏi ngươi có hay không?
Sắc mặt Vũ Hóa Phi hơi mất tự nhiên, gã không đáp lại, đặc biệt e ngại Trần Lạc.
- Có hoặc không?
Giọng Trần Lạc rất thản nhiên, không nghe ra vui buồn hờn giận như thể hắn hỏi một chuyện vô cùng bình thường.
Mọi người thấy hình ảnh này thì rất là khó hiểu, vì bọn họ phát hiện Vũ Hóa Phi lúc trước anh tuấn tiêu sái, phiêu dật thoát trần không còn nữa, thay thế là Vũ Hóa Phi mặt trắng bệch, biểu tình hoảng loạn, đôi mắt kinh hoàng. Vũ Hóa Phi đang . . . Sợ? Tại sao?
Mọi người đặt dấu chấm hỏi. Vừa rồi bọn họ có thấy thực lực của Vũ Hóa Phi, chỉ bằng vào linh nguyên, linh luân đã có lực lượng mười vạn quân vậy ít nhất sức chiến đấu của gã là hơn ba mươi vạn quân. Thực lực đáng kiêu ngạo này có thể đi ngang trong đám học viên mới, vậy mà đối diện Trần Lạc chất vấn Vũ Hóa Phi sợ run người. Nếu không sợ thì sao trán Vũ Hóa Phi toát mồ hôi lạnh?
- Hóa Phi, ngươi đang làm gì?
Vân Mai, Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn nhíu chặt mày. Hai người lấy làm khó hiểu là Vũ Hóa Phi đang sợ cái gì?
Đừng nói Vân Mai, Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn, chính Vũ Hóa Phi cũng không biết tại sao mình sợ Trần Lạc đến vậy, gã thật sự không biết. Cảm giác sâu trong lòng khiến Vũ Hóa Phi sợ hãi tột cùng.
- Nghĩ tình ngươi và ta đến từ Kim Thủy Vực, hãy rút về chiến thư của ngươi, ta xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Trần Lạc nói xong vung tay lên, một phần chiến thư như sao băng bay tới dưới chân Vũ Hóa Phi.
Cơ thể Vũ Hóa Phi khẽ run nhìn chằm chằm chiến thư nằm dưới đất, hít thở dồn dập, mặt trắng không còn chút máu, trán ướt đẫm mồ hôi. Mặt Vũ Hóa Phi vặn vẹo, khóe môi co giật. Vũ Hóa Phi hít sâu nhưng không thể ức chế nỗi sợ hãi trong lòng, trái tim đập nhanh, mỗi khi đập một lần là nỗi sợ lại tăng lên ba phần.
Truyền tống ngẩng đầu nhìn Trần Lạc nhưng không dám đối diện đôi mắt sâu thẳm, gã vội cúi đầu xuống.
Vũ Hóa Phi bị gì? Tại sao Vũ Hóa Phi căng thẳng như vậy? Vũ Hóa Phi đang căng thẳng vì điều gì?
Không ai biết, không ai hiểu rõ. Mọi người nghi ngờ. Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên vốn tràn đầy tự tin giờ thấy dáng vẻ của Vũ Hóa Phi thì thầm rủa trong lòng. Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên không biết Vũ Hóa Phi đang căng thẳng vì điều gì nhưng rõ ràng gã sẽ không bỗng nhiên bị như vậy. Vũ Hóa Phi thật sự sợ Trần Lạc sao? Không thể nào, tạm không nhắc đến Trần Lạc có ngưng tụ linh nguyên được không, dù hắn thật sự lấy linh lực thập chuyển ngưng tụ ra linh nguyên số một số hai, với sức chiến đấu của Vũ Hóa Phi không cần sợ.
Dù không nắm chắc tuyệt đối thì Vũ Hóa Phi không đến nỗi sợ như vậy. Lùi một vạn bước cứ cho rằng Trần Lạc cường đại đến dáng sợ, lúc đó đánh thua cùng lắm là mất mặt, Vũ Hóa Phi không cần căng thẳng đến không dám ứng chiến. Khi đó không chỉ mất mặt mà tôn nghiêm, sau này sẽ bị người khinh thường.
Mặt mũi cùng tôn nghiêm, bên nào nhẹ bên nào nặng tin tưởng thông minh như Vũ Hóa Phi nên biết lựa chọn.
Nhưng Vũ Hóa Phi thật sự không dám đấu với Trần Lạc, đây không phải vấn đè có nắm chắc hoặc không mà là sợ hãi. Vũ Hóa Phi biết rõ hơn bất cứ ai một khi đánh thua không chỉ mất mặt, tôn nghiêm mà bị đả kích mạnh về lòng tự tin. Không! Không phải đả kích, người này sẽ hoàn toàn phá hủy lòng tự tin của ngươi, phá nát bấy. Chỉ có thế? Không, còn gieo sự sợi hãi, nổi sợ mọc rễ trong linh hồn.
Bởi vì Vũ Hóa Phi đã trải qua cảm giác đó, lúc trong cuộc thi thí luyện, lúc trong tiệc mừng công Kim Thủy Vực.
Vũ Hóa Phi có thể không sĩ diện, không cần tôn nghiêm, nhưng gã biết chút tự tin cuối cùng không chịu nổi Trần Lạc hủy diệt, linh hồn không chịu nổi sự sợ hãi nhiều thêm.
Bây giờ Vũ Hóa Phi rất hối hận, gã hối hận nghe Kim Tinh Vũ dụ dỗ phát chiến thư với Trần Lạc, hối hận đứng tại đây nên giờ đâm lao phải theo lao.
Thấy Vũ Hóa Phi đứng im không nhúc nhích, Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn nóng nảy:
- Vũ Hóa Phi, ngươi lấmo vậy?
Lần này rầm rộ mang theo hai trăm thành viên Thiên Quân Vinh Diệu đoàn đến là vì trợ uy cho ngươi, bây giờ chính chủ xuất hiện mà ngươi không dám hó hé một tiếng! Cứ tiếp tục thế này không chỉ ngươi mất mặt, Thiên Quân Vinh Diệu đoàn cũng không còn mặt mũi nào!
Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn liên tục kêu mấy tiếng nhưng Vũ Hóa Phi không trả lời, gã định quát mắng thì Vũ Hóa Phi hành động.
Làm mọi người bất ngờ là Vũ Hóa Phi tuyên bố:
- Ta từ bỏ.
Trong ánh mắt khó tin của mọi người Vũ Hóa Phi đi xuống lôi đài.
Toàn trường xôn xao, vẻ mặt mọi người tràn ngập ngạc nhiên.
Từ bỏ.
Vũ Hóa Phi từ bỏ cuộc chiến với Trần Lạc, còn trong tình huống bị hắn chất vấn. Cái này . . . Trời, Vũ Hóa Phi thật sự ợ Trần Lạc yếu đuối này sao? Tại sao? Tại sao Vũ Hóa Phi gặp trận rút lui?
Không!
Vũ Hóa Phi sẽ không bỏ cuộc vì sợ.
Nhiều người không thể tin, bọn họ đoán có lẽ Vũ Hóa Phi gặp vấn đề gì, hay tại linh nguyên đột nhiên có biến cố?
Chắc chắn rồi!
Vũ Hóa Phi không có lý do sợ Trần Lạc!
Mọi người suy đoán cá nhân Vũ Hóa Phi gặp vấn đề, có người đoán gã thật sự sợ Trần Lạc. Đa số người nghiêng hướng giả thuyết trước.
- Xem là thật? Ha ha ha ha ha ha!
Đỗ Phong nhìn Trần Lạc chằm chằm, cười iêu ngạo nói:
- Chuyện này có tính hay không thì ngươi không có quyền quyết định!
Trần Lạc nhướng mày, hỏi La Phù đứng bên cạnh:
- Bọn họ làm như vậy không trái với quy định sao?
- Học phủ không nhúng tay vào mâu thuẫn ân oán giữa đệ tử, từ xưa đến giờ đã vậy.
Thấy Trần Lạc muốn bàn hòa, mọi người nghĩ hắn sợ, La Phù cũng cho rằng như vậy.
La Phù nhỏ giọng nói:
- Trần Lạc, nếu có thể thì . . . Xin lỗi bọn họ đi, làm vậy ít nhất . . .
La Phù không nói hết câu nhưng gã tin Trần Lạc nghe hiểu.
Mỹ U U tới gần, khó nhọc lắp bắp:
- Bạn học . . . Học Trần Lạc, nhịn một lúc gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, hy vọng ngươi đừng . . . Đừng hành động theo cảm tình . . .
Trần Lạc cười cười không đáp.
Đỗ Phong uy phong lẫm lẫm khoanh tay đứng, biểu tình kiêu ngạo:
- Trần Lạc, lên lôi đài chiến với ta!
Vân Cảnh Thiên cười nói:
- Trần Lạc, nếu đã đến thì hãy lên đây.
Trong nụ cười của Vân Cảnh Thiên chứa đầy tự tin.
Hạ Hầu Kích uy vũ trợn to mắt nói:
- Lúc thi ngươi đánh ta xuống, hôm nay ta muốn trả lại gấp đôi!
Trong bốn người thì Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên, Đỗ Phong bước ra khiêu chiến, chỉ có Vũ Hóa Phi đứng im tại chỗ, biểu tình bất an, do dự.
- Vũ Hóa Phi, trong bốn phong chiến thư có phần của ngươi sao?
Khi Trần Lạc cất tiếng nói, Vũ Hóa Phi đang do dự chợt tim đập nhanh, vụt ngẩng đầu, hốt hoảng nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc lặp lại:
- Ta hỏi ngươi có hay không?
Sắc mặt Vũ Hóa Phi hơi mất tự nhiên, gã không đáp lại, đặc biệt e ngại Trần Lạc.
- Có hoặc không?
Giọng Trần Lạc rất thản nhiên, không nghe ra vui buồn hờn giận như thể hắn hỏi một chuyện vô cùng bình thường.
Mọi người thấy hình ảnh này thì rất là khó hiểu, vì bọn họ phát hiện Vũ Hóa Phi lúc trước anh tuấn tiêu sái, phiêu dật thoát trần không còn nữa, thay thế là Vũ Hóa Phi mặt trắng bệch, biểu tình hoảng loạn, đôi mắt kinh hoàng. Vũ Hóa Phi đang . . . Sợ? Tại sao?
Mọi người đặt dấu chấm hỏi. Vừa rồi bọn họ có thấy thực lực của Vũ Hóa Phi, chỉ bằng vào linh nguyên, linh luân đã có lực lượng mười vạn quân vậy ít nhất sức chiến đấu của gã là hơn ba mươi vạn quân. Thực lực đáng kiêu ngạo này có thể đi ngang trong đám học viên mới, vậy mà đối diện Trần Lạc chất vấn Vũ Hóa Phi sợ run người. Nếu không sợ thì sao trán Vũ Hóa Phi toát mồ hôi lạnh?
- Hóa Phi, ngươi đang làm gì?
Vân Mai, Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn nhíu chặt mày. Hai người lấy làm khó hiểu là Vũ Hóa Phi đang sợ cái gì?
Đừng nói Vân Mai, Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn, chính Vũ Hóa Phi cũng không biết tại sao mình sợ Trần Lạc đến vậy, gã thật sự không biết. Cảm giác sâu trong lòng khiến Vũ Hóa Phi sợ hãi tột cùng.
- Nghĩ tình ngươi và ta đến từ Kim Thủy Vực, hãy rút về chiến thư của ngươi, ta xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Trần Lạc nói xong vung tay lên, một phần chiến thư như sao băng bay tới dưới chân Vũ Hóa Phi.
Cơ thể Vũ Hóa Phi khẽ run nhìn chằm chằm chiến thư nằm dưới đất, hít thở dồn dập, mặt trắng không còn chút máu, trán ướt đẫm mồ hôi. Mặt Vũ Hóa Phi vặn vẹo, khóe môi co giật. Vũ Hóa Phi hít sâu nhưng không thể ức chế nỗi sợ hãi trong lòng, trái tim đập nhanh, mỗi khi đập một lần là nỗi sợ lại tăng lên ba phần.
Truyền tống ngẩng đầu nhìn Trần Lạc nhưng không dám đối diện đôi mắt sâu thẳm, gã vội cúi đầu xuống.
Vũ Hóa Phi bị gì? Tại sao Vũ Hóa Phi căng thẳng như vậy? Vũ Hóa Phi đang căng thẳng vì điều gì?
Không ai biết, không ai hiểu rõ. Mọi người nghi ngờ. Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên vốn tràn đầy tự tin giờ thấy dáng vẻ của Vũ Hóa Phi thì thầm rủa trong lòng. Hạ Hầu Kích, Vân Cảnh Thiên không biết Vũ Hóa Phi đang căng thẳng vì điều gì nhưng rõ ràng gã sẽ không bỗng nhiên bị như vậy. Vũ Hóa Phi thật sự sợ Trần Lạc sao? Không thể nào, tạm không nhắc đến Trần Lạc có ngưng tụ linh nguyên được không, dù hắn thật sự lấy linh lực thập chuyển ngưng tụ ra linh nguyên số một số hai, với sức chiến đấu của Vũ Hóa Phi không cần sợ.
Dù không nắm chắc tuyệt đối thì Vũ Hóa Phi không đến nỗi sợ như vậy. Lùi một vạn bước cứ cho rằng Trần Lạc cường đại đến dáng sợ, lúc đó đánh thua cùng lắm là mất mặt, Vũ Hóa Phi không cần căng thẳng đến không dám ứng chiến. Khi đó không chỉ mất mặt mà tôn nghiêm, sau này sẽ bị người khinh thường.
Mặt mũi cùng tôn nghiêm, bên nào nhẹ bên nào nặng tin tưởng thông minh như Vũ Hóa Phi nên biết lựa chọn.
Nhưng Vũ Hóa Phi thật sự không dám đấu với Trần Lạc, đây không phải vấn đè có nắm chắc hoặc không mà là sợ hãi. Vũ Hóa Phi biết rõ hơn bất cứ ai một khi đánh thua không chỉ mất mặt, tôn nghiêm mà bị đả kích mạnh về lòng tự tin. Không! Không phải đả kích, người này sẽ hoàn toàn phá hủy lòng tự tin của ngươi, phá nát bấy. Chỉ có thế? Không, còn gieo sự sợi hãi, nổi sợ mọc rễ trong linh hồn.
Bởi vì Vũ Hóa Phi đã trải qua cảm giác đó, lúc trong cuộc thi thí luyện, lúc trong tiệc mừng công Kim Thủy Vực.
Vũ Hóa Phi có thể không sĩ diện, không cần tôn nghiêm, nhưng gã biết chút tự tin cuối cùng không chịu nổi Trần Lạc hủy diệt, linh hồn không chịu nổi sự sợ hãi nhiều thêm.
Bây giờ Vũ Hóa Phi rất hối hận, gã hối hận nghe Kim Tinh Vũ dụ dỗ phát chiến thư với Trần Lạc, hối hận đứng tại đây nên giờ đâm lao phải theo lao.
Thấy Vũ Hóa Phi đứng im không nhúc nhích, Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn nóng nảy:
- Vũ Hóa Phi, ngươi lấmo vậy?
Lần này rầm rộ mang theo hai trăm thành viên Thiên Quân Vinh Diệu đoàn đến là vì trợ uy cho ngươi, bây giờ chính chủ xuất hiện mà ngươi không dám hó hé một tiếng! Cứ tiếp tục thế này không chỉ ngươi mất mặt, Thiên Quân Vinh Diệu đoàn cũng không còn mặt mũi nào!
Kim Tinh Vũ đội trưởng Thiên Quân Vinh Diệu đoàn liên tục kêu mấy tiếng nhưng Vũ Hóa Phi không trả lời, gã định quát mắng thì Vũ Hóa Phi hành động.
Làm mọi người bất ngờ là Vũ Hóa Phi tuyên bố:
- Ta từ bỏ.
Trong ánh mắt khó tin của mọi người Vũ Hóa Phi đi xuống lôi đài.
Toàn trường xôn xao, vẻ mặt mọi người tràn ngập ngạc nhiên.
Từ bỏ.
Vũ Hóa Phi từ bỏ cuộc chiến với Trần Lạc, còn trong tình huống bị hắn chất vấn. Cái này . . . Trời, Vũ Hóa Phi thật sự ợ Trần Lạc yếu đuối này sao? Tại sao? Tại sao Vũ Hóa Phi gặp trận rút lui?
Không!
Vũ Hóa Phi sẽ không bỏ cuộc vì sợ.
Nhiều người không thể tin, bọn họ đoán có lẽ Vũ Hóa Phi gặp vấn đề gì, hay tại linh nguyên đột nhiên có biến cố?
Chắc chắn rồi!
Vũ Hóa Phi không có lý do sợ Trần Lạc!
Mọi người suy đoán cá nhân Vũ Hóa Phi gặp vấn đề, có người đoán gã thật sự sợ Trần Lạc. Đa số người nghiêng hướng giả thuyết trước.
/1351
|