Mọi người nhìn Trần Lạc ném từng người vào truyền tống trận, rất là khó hiểu. Bọn họ cảm thấy Trần Lạc dúng là cuồng đến không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, cuồng đến mức không để thiên địa vào mắt. Trần Lạc muốn làm cái gì? Trần Lạc định làm gì?
Không lẽ Trần Lạc đánh những người này vẫn chưa đa,x muốn đánh toàn bộ chấp pháp viên của Chấp Pháp Đường? Còn muốn đánh hết thành viên Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Thiên Cương Vinh Diệu đoàn, Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn? Trần Lạc muốn khiêu chiến Bốn đại viện sao? Mở điển tịch ra nhìn tổng thể lịch sử Trung Ương học phủ bồi dưỡng ức vạn đệ tử, ra nhiều cuồng đồ đếm không hết nhưng chưa từng có người cuồng đến điên dại như thế này.
- Không biết ai cchọ Lý Mặc mà hắn đi khắp nơi kêu người. Mấy cao thủ viện chúng ta không bế quan như Hồ Liệt, cường giả trăm vạn quân, bao gồm Tưởng Bình đều bị Lý Mặc kêu đi. Má ơi, Lý Mặc gọi khoảng trăm người, không muốn muốn sống mái với ai?
- Lý Mặc cũng kêu người? Nghe nói trung cấp luyện bảo sư Lý Đoan của Luyện Bảo viện bị người đánh, rất thảm thiết, đầu rơi máu chảy. Mới rồi ta nghe tiếng Lý Đoan hét là 'người nào quen Lý Đoan ta đều đến Luyện Bảo tháp', không lẽ Lý Đoan và Lý Mặc đánh nhau?
- Phải không? Diệp Hồng chúng ta cũng đang gọi người. Các cao thủ hơn trăm vạn như Thường Đức Hải, Mật Anh Vũ, Trinh Ngọc Thư đều bị Diệp Hồng kêu đi, nghe nói cỡ mấy trăm người.
- Nghe đồn Mạnh Giản cũng đang gọi người, chuyện gì đây trời? Rốt cuộc là ai đánh với ai?
- Sai lầm, các ngươi sai hết rồi, không phải bọn họ đánh anhu mà trong Long Xà viện có người tên Trần Lạc đánh bọn họ, còn đe dọa họ phải đi gọi người cho hắn.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời nóng gắt.
Thời tiết Trung Ương Tiểu linh giới vĩnh viễn là bốn mùa như xuân, dù là Long Xà viện vắng hơi người cũng không ngoại lệ.
Trong sân, ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích trần truồng bị treo trên bia đá Long Xà viện, người run cầm cập, không dám ngẩng đầu lên hay nói một câu. Ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích không dám làm gì, tràn ngập sợ hãi, khủng hoảng. Ba trăm thành viên Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Thiên Cương Vinh Diệu đoàn, Thiên Không Vinh Diệu đoàn đầu rơi máu chảy quỳ gần đó, cũng không nhúc nhích. Bởi vì mới rồi có mấy người chạy nhưng bị Trần Lạc tát một cái miệng mũi chảy máu, ngất xỉu.
Nơi đây màu lam xanh biếc, Trần Lạc đứng đó, thân hình gầy gò như che lấp mặt trời, phong cảnh chìm trong bóng tối. Sắc mặt Trần Lạc âm trầm, chân mày nhíu chặt, ánh sáng đỏ nhấp nháy trong mắt hắn. Lực lượng dư âm dấy lên gió rít thổi tro bụi đến, mái tóc đen bay phất phới có vẻ cô độc, lạnh lùng.
Thực lực của thanh niên áo lam siêu cường đại, rất là kiêu căng, thủ đoạn siêu hung tàn, cực kỳ cuồng.
Đám người xung quanh có một số quay về Bốn đại viện xem tình huống, số khác nhỏ giọng xì xầm.
- Điên, điên rồi! Chắc chắn Trần phú ông đã điên!
Lạc Anh đi tới di lui, mặc dù nàng gia cố mê vụ trận pháp làm người ta không thấy rõ khuôn mặt nhưng chắc bây giờ diện mạo quyến rũ kia vặn vẹo nhiều biểu tình. Vị Tiểu Yêu nhìn hướng Trần Lạc, nỗi lòng cực kỳ phức tạp, không biết nên hình dung thế nào.
Vị Tiểu Yêu hoảng sợ nhỏ giọng nói:
- Vị Tiểu Yêu ta chưa từng gặp nam nhân nào cuồng như vậy, quá điên cuồng.
Vị Tiểu Yêu vừa hoảng sợ vì si mê, nam nhân này điên cuồng làm nàng mê mẩn tim đập nhanh.
Lạc Anh quở trách Vị Tiểu Yêu:
- Đã là lúc nào rồi còn mê trai? Chưa từng thấy nam nhân sao?
Lạc Anh tức giận Vị Tiểu Yêu không biết tiến tới, nói:
- Ngươi có biết hành động hiện giờ của tên này là gì không? Hắn đang kiếm kẻ thù cho mình, một hơi ba Vinh Diệu đoàn! Còn công nhiên khiêu khích Chấp Pháp Đường, đây là xem thường luật lệnh của học phủ. Học phủ sẽ không bỏ qua cho loại người này.
- Vậy phải làm sao đây? Anh Tử, ngươi khá thân với hắn, hay là ngươi khuyên nhủ hắn đi?
- Khuyên? Hữu dụng sao? Lúc hắn đánh Phong Bưu thì ta đã cố khuyên nhưng tên kia bảo sẽ đánh luôn ta! Ta còn khuyên cái quái gì?
Lạc Anh tức điên, chợt thấy Diệp Thiển Tâm thẫn thờ nhìn Trần Lạc.
Lạc Anh nhếch môi, gian nan nói:
- Diệp tỷ . . . Chắc tỷ sẽ không . . .
- Không có!
Tuy Diệp Thiển Tâm phủ nhận nhưng Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu thấy rõ mặt nàng ửng hồng xấu hổ.
Diệp Thiển Tâm lắc đầu, khẽ nói:
- Ta chỉ cảm thấy người này thật sự là . . .
Diệp Thiển Tâm không nói tiếp, nàng không biết nên hình dung Trần Lạc như thế nào.
Cách không xa, Lãnh Cốc hít sâu nhưng vẫn không thể kiềm nén nỗi lòng kích động.
Lãnh Cốc lẩm bẩm:
- Đánh ba trăm người quỳ gối chỗ đó, hắn còn kêu người ta gọi thêm người, trong đó có Chấp Pháp Đường. Trời, tên này định làm gì đây?
- Dù đất nứt ta vẫn không ngừng.
- Có lẽ đây là tâm trạng hiện giờ của hắn.
Tần Phấn nhỏ giọng nói:
- Đây là loại người chí âm chí tính, hắn không muốn chiến nhưng không thoát được. Có người buộc hắn chiến, chiến với một người là chiến, chiến với trăm người, ngàn người vẫn là chiến. Nếu vậy thì hắn chiến cho sảng khoái, chiến cho điên cuồng, không chiến đến khi trời sụp đất nứt quyết không bỏ qua.
- Hậu quả thì sao? Chẳng lẽ hắn không sợ sao? Hắn khiêu chiến với Chấp Pháp Đường!
- Có một số người trong từ điển không có chữ sợ. Ngươi không ngeh thấy hắn nói lúc đánh Phong Bưu sao? Chấp Pháp Đường thì có là gì? Dù là Quang Minh điện hắn vẫn đánh. Tuy câu này vô cùng cuồng ngạo nhưng nói lên hắn chưa từng để Chấp Pháp Đường vào mắt.
Bỗng nhiên có người kêu lên:
- Có người đến!
Mọi người giương mắt nhìn, một đội ba, bốn trăm người xuất hiện trên quảng trường truyền tống rầm rộ đến gần. Lý Mặc đi đằn trước nhất, những người gã mang đến có một số là thành viên Thiên Cương Vinh Diệu đoàn, một số khác không thuộc Vinh Diệu đoàn. Nhưng nếu bọn họ đi cùng Lý Mặc chắc là đồng bọn.
- Đó là Hồ Liệt, cường giả xâm nhập tầng ba mươi chín Trung Ương Thử Luyện tháp!
Khi mọi người thấy mười mấy người đi đầu đội ngũ thì rất ngạc nhiên. Vì đám người đó có uy danh khá cao trong Trung Ương học phủ, sức chiến đấu khaỏng trăm vạn quân. Bọn họ thầm cảm thán nhân mạch của Lý Mặc, một hơi kêu ba, bốn trăm người đến, bên trong có mười ba cường giả sức chiến đấu cao đến trăm vạn quân như Hồ Liệt.
Nếu bấy nhiêu chưa khiến người giật mình thì đi tuốt đằng trước một người là Tưởng Bình, người kia tên Hứa Phi Vũ. Hai người này xâm nhập vào tầng bốn mươi mốt Trung Ương Thử Luyện tháp, là cao thủ có sức chiến đấu ít nhất một trăm ba mươi vạn quân.
Trung Ương Thử Luyện tháp là nơi kiểm tra thực lực chính xác nhất đã được Trung Ương học phủ công nhận, tháp có một trăm tầng. Cứ chín tầng là một ải, tầng ba mươi chín và bốn mươi tuy chỉ cách nhau một tầng nhưng chênh lệch rất lớn. Ít nhất Hồ Liệt với sức chiến đấu một trăm mười vạn quân không xông lên tầng bốn mươi được.
Không lẽ Trần Lạc đánh những người này vẫn chưa đa,x muốn đánh toàn bộ chấp pháp viên của Chấp Pháp Đường? Còn muốn đánh hết thành viên Thiên Không Vinh Diệu đoàn, Thiên Cương Vinh Diệu đoàn, Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn? Trần Lạc muốn khiêu chiến Bốn đại viện sao? Mở điển tịch ra nhìn tổng thể lịch sử Trung Ương học phủ bồi dưỡng ức vạn đệ tử, ra nhiều cuồng đồ đếm không hết nhưng chưa từng có người cuồng đến điên dại như thế này.
- Không biết ai cchọ Lý Mặc mà hắn đi khắp nơi kêu người. Mấy cao thủ viện chúng ta không bế quan như Hồ Liệt, cường giả trăm vạn quân, bao gồm Tưởng Bình đều bị Lý Mặc kêu đi. Má ơi, Lý Mặc gọi khoảng trăm người, không muốn muốn sống mái với ai?
- Lý Mặc cũng kêu người? Nghe nói trung cấp luyện bảo sư Lý Đoan của Luyện Bảo viện bị người đánh, rất thảm thiết, đầu rơi máu chảy. Mới rồi ta nghe tiếng Lý Đoan hét là 'người nào quen Lý Đoan ta đều đến Luyện Bảo tháp', không lẽ Lý Đoan và Lý Mặc đánh nhau?
- Phải không? Diệp Hồng chúng ta cũng đang gọi người. Các cao thủ hơn trăm vạn như Thường Đức Hải, Mật Anh Vũ, Trinh Ngọc Thư đều bị Diệp Hồng kêu đi, nghe nói cỡ mấy trăm người.
- Nghe đồn Mạnh Giản cũng đang gọi người, chuyện gì đây trời? Rốt cuộc là ai đánh với ai?
- Sai lầm, các ngươi sai hết rồi, không phải bọn họ đánh anhu mà trong Long Xà viện có người tên Trần Lạc đánh bọn họ, còn đe dọa họ phải đi gọi người cho hắn.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời nóng gắt.
Thời tiết Trung Ương Tiểu linh giới vĩnh viễn là bốn mùa như xuân, dù là Long Xà viện vắng hơi người cũng không ngoại lệ.
Trong sân, ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích trần truồng bị treo trên bia đá Long Xà viện, người run cầm cập, không dám ngẩng đầu lên hay nói một câu. Ba người Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích không dám làm gì, tràn ngập sợ hãi, khủng hoảng. Ba trăm thành viên Bắc Đẩu Vinh Diệu đoàn, Thiên Cương Vinh Diệu đoàn, Thiên Không Vinh Diệu đoàn đầu rơi máu chảy quỳ gần đó, cũng không nhúc nhích. Bởi vì mới rồi có mấy người chạy nhưng bị Trần Lạc tát một cái miệng mũi chảy máu, ngất xỉu.
Nơi đây màu lam xanh biếc, Trần Lạc đứng đó, thân hình gầy gò như che lấp mặt trời, phong cảnh chìm trong bóng tối. Sắc mặt Trần Lạc âm trầm, chân mày nhíu chặt, ánh sáng đỏ nhấp nháy trong mắt hắn. Lực lượng dư âm dấy lên gió rít thổi tro bụi đến, mái tóc đen bay phất phới có vẻ cô độc, lạnh lùng.
Thực lực của thanh niên áo lam siêu cường đại, rất là kiêu căng, thủ đoạn siêu hung tàn, cực kỳ cuồng.
Đám người xung quanh có một số quay về Bốn đại viện xem tình huống, số khác nhỏ giọng xì xầm.
- Điên, điên rồi! Chắc chắn Trần phú ông đã điên!
Lạc Anh đi tới di lui, mặc dù nàng gia cố mê vụ trận pháp làm người ta không thấy rõ khuôn mặt nhưng chắc bây giờ diện mạo quyến rũ kia vặn vẹo nhiều biểu tình. Vị Tiểu Yêu nhìn hướng Trần Lạc, nỗi lòng cực kỳ phức tạp, không biết nên hình dung thế nào.
Vị Tiểu Yêu hoảng sợ nhỏ giọng nói:
- Vị Tiểu Yêu ta chưa từng gặp nam nhân nào cuồng như vậy, quá điên cuồng.
Vị Tiểu Yêu vừa hoảng sợ vì si mê, nam nhân này điên cuồng làm nàng mê mẩn tim đập nhanh.
Lạc Anh quở trách Vị Tiểu Yêu:
- Đã là lúc nào rồi còn mê trai? Chưa từng thấy nam nhân sao?
Lạc Anh tức giận Vị Tiểu Yêu không biết tiến tới, nói:
- Ngươi có biết hành động hiện giờ của tên này là gì không? Hắn đang kiếm kẻ thù cho mình, một hơi ba Vinh Diệu đoàn! Còn công nhiên khiêu khích Chấp Pháp Đường, đây là xem thường luật lệnh của học phủ. Học phủ sẽ không bỏ qua cho loại người này.
- Vậy phải làm sao đây? Anh Tử, ngươi khá thân với hắn, hay là ngươi khuyên nhủ hắn đi?
- Khuyên? Hữu dụng sao? Lúc hắn đánh Phong Bưu thì ta đã cố khuyên nhưng tên kia bảo sẽ đánh luôn ta! Ta còn khuyên cái quái gì?
Lạc Anh tức điên, chợt thấy Diệp Thiển Tâm thẫn thờ nhìn Trần Lạc.
Lạc Anh nhếch môi, gian nan nói:
- Diệp tỷ . . . Chắc tỷ sẽ không . . .
- Không có!
Tuy Diệp Thiển Tâm phủ nhận nhưng Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu thấy rõ mặt nàng ửng hồng xấu hổ.
Diệp Thiển Tâm lắc đầu, khẽ nói:
- Ta chỉ cảm thấy người này thật sự là . . .
Diệp Thiển Tâm không nói tiếp, nàng không biết nên hình dung Trần Lạc như thế nào.
Cách không xa, Lãnh Cốc hít sâu nhưng vẫn không thể kiềm nén nỗi lòng kích động.
Lãnh Cốc lẩm bẩm:
- Đánh ba trăm người quỳ gối chỗ đó, hắn còn kêu người ta gọi thêm người, trong đó có Chấp Pháp Đường. Trời, tên này định làm gì đây?
- Dù đất nứt ta vẫn không ngừng.
- Có lẽ đây là tâm trạng hiện giờ của hắn.
Tần Phấn nhỏ giọng nói:
- Đây là loại người chí âm chí tính, hắn không muốn chiến nhưng không thoát được. Có người buộc hắn chiến, chiến với một người là chiến, chiến với trăm người, ngàn người vẫn là chiến. Nếu vậy thì hắn chiến cho sảng khoái, chiến cho điên cuồng, không chiến đến khi trời sụp đất nứt quyết không bỏ qua.
- Hậu quả thì sao? Chẳng lẽ hắn không sợ sao? Hắn khiêu chiến với Chấp Pháp Đường!
- Có một số người trong từ điển không có chữ sợ. Ngươi không ngeh thấy hắn nói lúc đánh Phong Bưu sao? Chấp Pháp Đường thì có là gì? Dù là Quang Minh điện hắn vẫn đánh. Tuy câu này vô cùng cuồng ngạo nhưng nói lên hắn chưa từng để Chấp Pháp Đường vào mắt.
Bỗng nhiên có người kêu lên:
- Có người đến!
Mọi người giương mắt nhìn, một đội ba, bốn trăm người xuất hiện trên quảng trường truyền tống rầm rộ đến gần. Lý Mặc đi đằn trước nhất, những người gã mang đến có một số là thành viên Thiên Cương Vinh Diệu đoàn, một số khác không thuộc Vinh Diệu đoàn. Nhưng nếu bọn họ đi cùng Lý Mặc chắc là đồng bọn.
- Đó là Hồ Liệt, cường giả xâm nhập tầng ba mươi chín Trung Ương Thử Luyện tháp!
Khi mọi người thấy mười mấy người đi đầu đội ngũ thì rất ngạc nhiên. Vì đám người đó có uy danh khá cao trong Trung Ương học phủ, sức chiến đấu khaỏng trăm vạn quân. Bọn họ thầm cảm thán nhân mạch của Lý Mặc, một hơi kêu ba, bốn trăm người đến, bên trong có mười ba cường giả sức chiến đấu cao đến trăm vạn quân như Hồ Liệt.
Nếu bấy nhiêu chưa khiến người giật mình thì đi tuốt đằng trước một người là Tưởng Bình, người kia tên Hứa Phi Vũ. Hai người này xâm nhập vào tầng bốn mươi mốt Trung Ương Thử Luyện tháp, là cao thủ có sức chiến đấu ít nhất một trăm ba mươi vạn quân.
Trung Ương Thử Luyện tháp là nơi kiểm tra thực lực chính xác nhất đã được Trung Ương học phủ công nhận, tháp có một trăm tầng. Cứ chín tầng là một ải, tầng ba mươi chín và bốn mươi tuy chỉ cách nhau một tầng nhưng chênh lệch rất lớn. Ít nhất Hồ Liệt với sức chiến đấu một trăm mười vạn quân không xông lên tầng bốn mươi được.
/1351
|