Đúng vậy, không ai tin Trần Lạc làm được. Ít nhất Ngạo Phong không tin, Tần Phấn cũng không tin. Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Tịch Nhược Trần, dù là Gia Cát Thiên Biên cũng không tin. Bọn họ đều là thiên tài trong thiên tài, kỳ tài trong kỳ tài, nhưng cả đám không cho rằng Trần Lạc làm được, bởi vì chuyện này quá nghịch thiên. Đừng nói là gào to một tiếng, dù cho ngươi mười ngày, nửa tháng dốc hết chiêu trò ra cũng không thể làm được.
- Này, chúng ta đang chờ tôn ngươi làm Lạc gia đây.
Thấy Trần Lạc không trả lời, vương tử điện hạ cười nói:
- Nếu ngươi không được thì chịu thua đi, nhưng . . . Ha ha, phải khai thật một chuyện với ta.
Ngạo Phong đẩy Trần Lạc:
- Trần Lạc, ngươi làm sao vậy? Cố ý chơi xâu sao?
Trần Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt nhập nhèm, mờ mịt nhìn bốn phía.
Trần Lạc mơ hồ hỏi:
- Có chuyện gì?
Ngạo Phong, vương tử điện hạ kinh ngạc hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi ngủ?
Trần Lạc lắc đầu ù đặc:
- Mới rồi men say lên chịu không nổi, buồn ngủ quá.
- Hay cho tiểu tử ngươi, ta và Tần Phấn suýt mệt chết còn ngươi đi ngủ? Rốt cuộc ngươi làm được không? Hai chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nếu không được thì nói một câu, dám chơi dám chịu, khai thật một chuyện với ta là được, ta rất muốn biết một điều này.
- Đã giải quyết xong?
Trần Lạc đứng dậy, dáng người lảo đảo. Trần Lạc duỗi lưng, ngáp dài nhìn linh tượng, linh hồn mười bốn vu sư cao cấp đã xuất khiếu, tiếp tục ngáp.
- Trần huynh, hiện tại nhận thua còn kịp, mọi người đều là huynh đệ, sẽ không cười ngươi.
Ngạo Phong bắt đầu thấy nghi Trần Lạc thật sự say rượu, vương tử điện hạ cũng nghĩ vậy.
- Chờ xem đi.
Trần Lạc liên tục ngáp mấy cái, định hành động thì một thanh âm vang lên.
- Khoan!
Tóc dài đỏ rực, quyến rũ yêu diễm, là Lạc Anh.
- A! Lạc đại mỹ nhân có chuyện gì chỉ giáo?
- Ta muốn đánh cược với ngươi.
Không ai ngờ Lạc Anh đột nhiên nói câu này.
- Nàng thật sự không tin ta?
Lạc Anh hung dữ trừng Trần Lạc:
- Ai kêu ngươi say rượu nói linh tinh.
- Được rồi, đánh cuộc cái gì?
- Ta giống như bọn họ, nếu ngươi không làm được phải khai thật một vấn đề.
Làm sao thế này? Một Ngạo Phong đòi Trần Lạc thành thật khai một vấn đề, Tần Phấn cũng vậy, bây giờ đến lượt Lạc nữ thần. Không lẽ Trần Lạc trên thông thiên văn dưới thông địa lý, không gì không biết sao? Muốn Trần Lạc trả lời vấn đề gì?
Đám người không biết Ngạo Phong, vương tử điện hạ đòi điều kiện này vì rất tò mò về thực lực. Bọn họ chỉ nhậu một bữa với Trần Lạc đã tò mò đến thế, Lạc Anh quen hắn lâu hơn Ngạo Phong, Tần Phấn rất nhiều. Lạc Anh biết Trần Lạc ẩn giấu nhiều bí mật, nàng rất tò mò nhưng không thăm dò được, trước mắt có cơ hội tốt như vậy tất nhiên không chịu bỏ qua.
- Ta cũng muốn cược với ngươi.
Ba ngàn sợi tóc bạc, lãnh diễm khiếp người đóng băng chỗ này, là Mạc Khinh Sầu.
Trần Lạc cười khẩy nói:
- Nàng đánh cuộc cái gì với ta?
- Nếu ngươi không làm được ta muốn một thứ của ngươi, nếu ngươi làm được có thể lấy một thứ của ta.
- A?
Trần Lạc khẽ kêu, hỏi:
- Nàng muốn cái gì của ta?
- Ngươi nên biết ta muốn cái gì.
Câu trả lời của Mạc Khinh Sầu rất lạ, nghe giọng điệu dường như hai người đã quen biết từ lâu, nếu không thì nàng đã chẳng nói Trần Lạc biết nàng muốn cái gì. Tiểu tử mặt trắng họ Trần mập mờ với hai nữ thần Tiết Thường Uyển, Lạc Anh cũng không sao, bây giờ ngay cả nữ thần băng giá Mạc Khinh Sầu cũng dính dáng đến hắn? Tên này quá diễm phúc. Thế nhân đều cho rằng Trần Lạc có diễm phúc vô cùng, có thật không? Trần Lạc biết Mạc Khinh Sầu muốn gì.
Trần Lạc nhìn Mạc Khinh Sầu, cười nói:
- Nàng thật cố chấp.
Ngay sau đó một thanh âm vang lên:
- Ta cũng muốn đánh cuộc.
Áo trắng hơn tuyết, thanh tú tuyểt đẹp, là Tiết Thường Uyển.
- Ta nói này Tiết Thường Uyển, nàng góp vui làm gì? Không lẽ nàng cũng không tin vào ta?
Trần Lạc bỗng thấy mình làm người thật thất bại.
- Ta . . .
Tiết Thường Uyển không biết nên trả lời thế nào. Không phải Tiết Thường Uyển không tin Trần Lạc, nàng chỉ cảm thấy nàng đang làm chuyện không có khả năng làm được. Với cá tính như Tiết Thường Uyển sẽ không tham gia vào chuyện này, nhưng sâu trong lòng nàng thắc mắc, tò mò về Trần Lạc tồn tại từ lần đầu gặp hắn ở Kim Thủy Vực. Sự tò mò, thắc mắc tích lũy đến bây giờ nheìu không đếm hết, Tiết Thường Uyển sốt ruột muốn biết bí mật trên người Trần Lạc, nên nàng bất chấp tất cả đánh cuộc một phen.
Trần Lạc lắc đầu, bật cười nói:
- Các ngươi không ai tin tưởng ta, nhưng nếu ta làm được thì sao?
- Nếu ngươi làm được ta sẽ trả lời một việc cho ngươi, sao? Trần phú ông dám cược không?
Lạc Anh dứt lời, Tiết Thường Uyển cũng tỏ vẻ cùng ý tưởng với nàng.
- Ta không hứng thú chuyện của các nàng.
- Vậy ngươi muốn sao?
- Ít nhất cũng như Mạc Khinh Sầu, nếu ta làm được thì các nàng phải làm một việc cho ta.
- Thế thì không bình đẳng, lỡ như ngươi muốn . . . Vậy chẳng phải ta chịu thiệt thòi lớn?
- Nàng không tin tưởng ta còn sợ ta thắng? Có đánh cược không? Không thì thôi.
- Ngươi . . .! Tốt, Trần phú ông, hôm nay ta không tin tà! Nếu ngươi thật sự làm được thì ngươi muốn gì cô nãi nãi cũng làm cho ngươi!
Lạc Anh không chịu được bị người khích tướng, nàng tức giận đồng ý.
- Tốt, còn nàng?
Trần Lạc nhìn Tiết Thường Uyển chằm chằm, gằn từng chữ:
- Tiết - Mỹ - Nhân?
Tiết Thường Uyển nghe được Trần Lạc rất tức giận, hắn giận nàng không tin hắn.
Tiết Thường Uyển xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta giống như Lạc Anh.
Trần Lạc ngửa đầu cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười như sấm làm mọi người điếc tai.
- Tốt, tốt! Mấy người mở to mắt ra nhìn, hôm nay gia uống say, lý trí mơ hồ, nhân men say mơ màng gia chơi lớn một phen, cho các ngươi mở to mắt nhìn xem đại gia!
Trần Lạc say khướt đứng yên tại chỗ, như lắc lư, như động như tĩnh. Từ khi nào mắt Trần Lạc nhắm, gió to nổi lên, áo lam bay phần phật, tóc đen bay rối. Khuôn mặt nhu thanh tú treo nụ cười tà không còn, thay thế là biểu tình nghiêm túc.
Trong phút chốc ánh sáng lấp lánh trên người Trần Lạc, là ánh mặt trời bá đạo, là ánh mặt trời hung hãn.
Đại Nhật linh nguyên khởi động, như mặt trời giáng xuống, như ánh nắng chiếu khắp thế gian, bốn phương né tránh.
Trong sân không ai mở mắt ra vì ánh sáng quá chói lòa, mãnh liệt đế nỗi đám người Ngạo Phong, Tần Phấn, Gia Cát Thiên Biên không thể không nhắm mắt lại, chỉ có thể phát linh thức cẩn thận cảm ứng. Không dám tiếp xúc Trần Lạc biến thân thành mặt trời. Bởi vì linh lực mặt trời này quá bá đạo, hùng hồn, nhìn như ánh nắng bất động nhưng ẩn chứa linh lực cuồn cuộn, mỗi tấc, mỗi tia đều như vậy.
- Thứ này thật bá đạo.
Ngạo Phong lùi ra sau, tay vịn vai Tần Phấn.
Ngạo Phong nghi hoặc hỏi:
- Ta biết Đại Nhật linh nguyên rất hùng hồn nhưng của Trần Lạc quá dồi dào, thế này là bình thường sao?
- Này, chúng ta đang chờ tôn ngươi làm Lạc gia đây.
Thấy Trần Lạc không trả lời, vương tử điện hạ cười nói:
- Nếu ngươi không được thì chịu thua đi, nhưng . . . Ha ha, phải khai thật một chuyện với ta.
Ngạo Phong đẩy Trần Lạc:
- Trần Lạc, ngươi làm sao vậy? Cố ý chơi xâu sao?
Trần Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt nhập nhèm, mờ mịt nhìn bốn phía.
Trần Lạc mơ hồ hỏi:
- Có chuyện gì?
Ngạo Phong, vương tử điện hạ kinh ngạc hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi ngủ?
Trần Lạc lắc đầu ù đặc:
- Mới rồi men say lên chịu không nổi, buồn ngủ quá.
- Hay cho tiểu tử ngươi, ta và Tần Phấn suýt mệt chết còn ngươi đi ngủ? Rốt cuộc ngươi làm được không? Hai chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nếu không được thì nói một câu, dám chơi dám chịu, khai thật một chuyện với ta là được, ta rất muốn biết một điều này.
- Đã giải quyết xong?
Trần Lạc đứng dậy, dáng người lảo đảo. Trần Lạc duỗi lưng, ngáp dài nhìn linh tượng, linh hồn mười bốn vu sư cao cấp đã xuất khiếu, tiếp tục ngáp.
- Trần huynh, hiện tại nhận thua còn kịp, mọi người đều là huynh đệ, sẽ không cười ngươi.
Ngạo Phong bắt đầu thấy nghi Trần Lạc thật sự say rượu, vương tử điện hạ cũng nghĩ vậy.
- Chờ xem đi.
Trần Lạc liên tục ngáp mấy cái, định hành động thì một thanh âm vang lên.
- Khoan!
Tóc dài đỏ rực, quyến rũ yêu diễm, là Lạc Anh.
- A! Lạc đại mỹ nhân có chuyện gì chỉ giáo?
- Ta muốn đánh cược với ngươi.
Không ai ngờ Lạc Anh đột nhiên nói câu này.
- Nàng thật sự không tin ta?
Lạc Anh hung dữ trừng Trần Lạc:
- Ai kêu ngươi say rượu nói linh tinh.
- Được rồi, đánh cuộc cái gì?
- Ta giống như bọn họ, nếu ngươi không làm được phải khai thật một vấn đề.
Làm sao thế này? Một Ngạo Phong đòi Trần Lạc thành thật khai một vấn đề, Tần Phấn cũng vậy, bây giờ đến lượt Lạc nữ thần. Không lẽ Trần Lạc trên thông thiên văn dưới thông địa lý, không gì không biết sao? Muốn Trần Lạc trả lời vấn đề gì?
Đám người không biết Ngạo Phong, vương tử điện hạ đòi điều kiện này vì rất tò mò về thực lực. Bọn họ chỉ nhậu một bữa với Trần Lạc đã tò mò đến thế, Lạc Anh quen hắn lâu hơn Ngạo Phong, Tần Phấn rất nhiều. Lạc Anh biết Trần Lạc ẩn giấu nhiều bí mật, nàng rất tò mò nhưng không thăm dò được, trước mắt có cơ hội tốt như vậy tất nhiên không chịu bỏ qua.
- Ta cũng muốn cược với ngươi.
Ba ngàn sợi tóc bạc, lãnh diễm khiếp người đóng băng chỗ này, là Mạc Khinh Sầu.
Trần Lạc cười khẩy nói:
- Nàng đánh cuộc cái gì với ta?
- Nếu ngươi không làm được ta muốn một thứ của ngươi, nếu ngươi làm được có thể lấy một thứ của ta.
- A?
Trần Lạc khẽ kêu, hỏi:
- Nàng muốn cái gì của ta?
- Ngươi nên biết ta muốn cái gì.
Câu trả lời của Mạc Khinh Sầu rất lạ, nghe giọng điệu dường như hai người đã quen biết từ lâu, nếu không thì nàng đã chẳng nói Trần Lạc biết nàng muốn cái gì. Tiểu tử mặt trắng họ Trần mập mờ với hai nữ thần Tiết Thường Uyển, Lạc Anh cũng không sao, bây giờ ngay cả nữ thần băng giá Mạc Khinh Sầu cũng dính dáng đến hắn? Tên này quá diễm phúc. Thế nhân đều cho rằng Trần Lạc có diễm phúc vô cùng, có thật không? Trần Lạc biết Mạc Khinh Sầu muốn gì.
Trần Lạc nhìn Mạc Khinh Sầu, cười nói:
- Nàng thật cố chấp.
Ngay sau đó một thanh âm vang lên:
- Ta cũng muốn đánh cuộc.
Áo trắng hơn tuyết, thanh tú tuyểt đẹp, là Tiết Thường Uyển.
- Ta nói này Tiết Thường Uyển, nàng góp vui làm gì? Không lẽ nàng cũng không tin vào ta?
Trần Lạc bỗng thấy mình làm người thật thất bại.
- Ta . . .
Tiết Thường Uyển không biết nên trả lời thế nào. Không phải Tiết Thường Uyển không tin Trần Lạc, nàng chỉ cảm thấy nàng đang làm chuyện không có khả năng làm được. Với cá tính như Tiết Thường Uyển sẽ không tham gia vào chuyện này, nhưng sâu trong lòng nàng thắc mắc, tò mò về Trần Lạc tồn tại từ lần đầu gặp hắn ở Kim Thủy Vực. Sự tò mò, thắc mắc tích lũy đến bây giờ nheìu không đếm hết, Tiết Thường Uyển sốt ruột muốn biết bí mật trên người Trần Lạc, nên nàng bất chấp tất cả đánh cuộc một phen.
Trần Lạc lắc đầu, bật cười nói:
- Các ngươi không ai tin tưởng ta, nhưng nếu ta làm được thì sao?
- Nếu ngươi làm được ta sẽ trả lời một việc cho ngươi, sao? Trần phú ông dám cược không?
Lạc Anh dứt lời, Tiết Thường Uyển cũng tỏ vẻ cùng ý tưởng với nàng.
- Ta không hứng thú chuyện của các nàng.
- Vậy ngươi muốn sao?
- Ít nhất cũng như Mạc Khinh Sầu, nếu ta làm được thì các nàng phải làm một việc cho ta.
- Thế thì không bình đẳng, lỡ như ngươi muốn . . . Vậy chẳng phải ta chịu thiệt thòi lớn?
- Nàng không tin tưởng ta còn sợ ta thắng? Có đánh cược không? Không thì thôi.
- Ngươi . . .! Tốt, Trần phú ông, hôm nay ta không tin tà! Nếu ngươi thật sự làm được thì ngươi muốn gì cô nãi nãi cũng làm cho ngươi!
Lạc Anh không chịu được bị người khích tướng, nàng tức giận đồng ý.
- Tốt, còn nàng?
Trần Lạc nhìn Tiết Thường Uyển chằm chằm, gằn từng chữ:
- Tiết - Mỹ - Nhân?
Tiết Thường Uyển nghe được Trần Lạc rất tức giận, hắn giận nàng không tin hắn.
Tiết Thường Uyển xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Ta giống như Lạc Anh.
Trần Lạc ngửa đầu cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười như sấm làm mọi người điếc tai.
- Tốt, tốt! Mấy người mở to mắt ra nhìn, hôm nay gia uống say, lý trí mơ hồ, nhân men say mơ màng gia chơi lớn một phen, cho các ngươi mở to mắt nhìn xem đại gia!
Trần Lạc say khướt đứng yên tại chỗ, như lắc lư, như động như tĩnh. Từ khi nào mắt Trần Lạc nhắm, gió to nổi lên, áo lam bay phần phật, tóc đen bay rối. Khuôn mặt nhu thanh tú treo nụ cười tà không còn, thay thế là biểu tình nghiêm túc.
Trong phút chốc ánh sáng lấp lánh trên người Trần Lạc, là ánh mặt trời bá đạo, là ánh mặt trời hung hãn.
Đại Nhật linh nguyên khởi động, như mặt trời giáng xuống, như ánh nắng chiếu khắp thế gian, bốn phương né tránh.
Trong sân không ai mở mắt ra vì ánh sáng quá chói lòa, mãnh liệt đế nỗi đám người Ngạo Phong, Tần Phấn, Gia Cát Thiên Biên không thể không nhắm mắt lại, chỉ có thể phát linh thức cẩn thận cảm ứng. Không dám tiếp xúc Trần Lạc biến thân thành mặt trời. Bởi vì linh lực mặt trời này quá bá đạo, hùng hồn, nhìn như ánh nắng bất động nhưng ẩn chứa linh lực cuồn cuộn, mỗi tấc, mỗi tia đều như vậy.
- Thứ này thật bá đạo.
Ngạo Phong lùi ra sau, tay vịn vai Tần Phấn.
Ngạo Phong nghi hoặc hỏi:
- Ta biết Đại Nhật linh nguyên rất hùng hồn nhưng của Trần Lạc quá dồi dào, thế này là bình thường sao?
/1351
|