- Ghê gớm, thật là ghê gớm. Đặc biệt tiểu tử mặt trắng kia, nếu lão phu trở về mười tám tuổi cũng sẽ như hai tiểu tử kia cung kính tôn tieuẻ tử ngươi một tiếng Lạc gia để biểu đạt lòng kính nể.
Giọng Hồng chưởng quầy rất chói tai như tiếng gà trống.
- Hồng gia gia, sao người đi ra?
Lạc Anh chạy qua ôm cánh tay Hồng chưởng quầy, nói:
- Chỉ là ngộ pháp chi nguyên lực, có gì mà người khen hắn nhiều thế?
- Tiểu Anh Tử, tiểu tử này không đơn giản là ngộ pháp chi nguyên lực. Chờ có ngày ngươi ngộ pháp chi nguyên lực sẽ biết.
Hồng chưởng quầy bước tới nhìn Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn.
Hồng chưởng quầy cười nói:
- Ba tên nchó các ngươi tuy khiến lão phu mở mang kiến thức nhưng dù sao cũng nên tính tiền đi?
Lạc Anh hỏi:
- Hồng gia gia, ba người đó uống rượu không trả tiền sao?
- Ba tên nhóc này nói đi vệ sinh kết quả trong phòng không có người, báo hại lão phu tìm khắp nơi. Sao? Muốn ăn quyẹt sao? Được rồi, trong ba ngươi ai tính tiền đây?
Hồng chưởng quầy lấy quyển sách thủy tinh ra, lẩm nhẩm tính sổ.
Hồng chưởng quầy nói:
- Tổng cộng một trăm sáu mươi vạn.
Hồng chưởng quầy nói lờ hững nhưng rơi vào tai mọi người như một vị đại vu sư thi triển Sư Hống Khiếu, chấn người ta trợn mắt há hốc mồm. Không phải vì thanh âm chứa uy lực mà là một trăm sáu mươi vạn linh thạch quá dọa người. Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn nhậu một bữa uống vàoh ơn một trăm vạn, là một trăm vạn! Ba người ăn cái gì, uống bao nhiêu bình túy linh lung mới tiêu hết một trăm vạn?
Nghe con số xong mọi người hoảng loạn, biểu tình Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần phức tạp.
Tiết Thường Uyển, Vị Tiểu Yêu đứng ngây tại chỗ. Dù là Lạc Anh luôn vung tiền rộng rãi cũng bị con số một trăm vàng làm da đầu tê dại, không dám tin vào lỗ tai mình.
Lạc Anh hỏi:
- Hồng . . . Hồng gia gia nói bao nhiêu?
- Ba tên nhãi này uống mười hai bình túy linh lung, kêu một bàn thanh phong quả vân vân, tổng cộng một trăm sáu mươi bốn vạn. Nhưng ta trừ số lẻ đi chỉ thu một trăm sáu mươi vạn, nếu là bằng hữu của Anh Tử thì chỉ tính một trăm năm mươi lăm vạn, coi như khiến lão phu mở rộng tầm mắt lại trừ mười vạn, tổng cộng một trăm bốn mươi năm vạn.
Lạc Anh hít sâu một hơi, chửi tục:
- Cha nó!
Lạc Anh nhìn Ngạo Phong, Trần Lạc, Tần Phấn nửa ngày, quát to:
- Ba ngươi quá xa xỉ, uống một bữa rượu hết một trăm sáu mươi vạn? Trời ạ, sao các ngươi không uống chết luôn đi?
- Ba vị, ai theo lão phu vào tính tiền?
Hồng chưởng quầy mặt mũi khá gian, lão cười càng xấu xa hơn. Hồng chưởng quầy xoay người vào Hồng lâu.
Khiến người ta khó hiểu là ba người nghe con số một trăm vạn nhưng không có nhiều phản ứng.
Trần Lạc gãi đầu:
- Hơn một trăm vạn, khá nhiều.
Ngạo Phong phụ họa:
- Đúng là nhiều.
Vương tử điện hạ nói:
- Tàm tạm.
Cứ như vậy?
Cái gì gọi là nhiều? Cái gì gọi là đúng là nhiều? Cái gì gọi là tàm tạm? Các ngươi nhậu một bữa hơn một trăm vạn!
- Ta đi tính tiền.
- Chúng ta nói rồi, do ta tính tiền, ai cũng không được giành!
- Hôm nay ta mời!
Mọi người cặp mắt nhìn chằm chằm Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong giành nhau chạy vào Hồng lâu. Đám người nghi ngờ ba người kia có nhiều tiền đến thế sao? Hơn một trăm vạn, không phải số lượng nhỏ, dù mang theo thẻ linh thạch cũng không ai mang nhiều tiền như vậy.
Đều là nhà giàu mới nổi sao?
Môi Lạc Anh mấpc máy, nàng quyết định đi nhìn xem. Lạc Anh vào phòng thu chi, Hồng chưởng quầy ngồi trên ghế, Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong vẫn đang giành trả tiền, không ai nhường ai. Lạc Anh rất là buồn bực nhìn, nàng muốn biết ba người định dùng thứ gì trở hơn một trăm vạn. Linh thạch là không thể nào, thẻ linh thạch cũng không được, sẽ là cái gì?
Đang lúc Lạc Anh thắc mắc Hồng chưởng quầy đập bàn quát:
- Đẩy tới đẩy lui rốt cuộc là ai tính tiền?
Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong đồng thanh kêu lên:
- Ta!
Tần Phấn móc một lệnh bài đồ án huyền diệu phức tạp ra khỏi ngực.
Lạc Anh kinh kêu:
- Đó là chí tôn lệnh Đại Mạc thương các!
Đại Mạc thương các nằm trong mười đại thương các của Huyền Hoàng thế giới, sản nghiệp thương các trải rộng thiên hạ, tiền trang, cửa hạng nhiều không đếm xuể. Chí tôn lệnh là lệnh bài không giới hạn só tiền. Tức là người có chí tôn lệnh là có thể tùy tiện tiêu tiền không bị hạn chế, tốn bao nhiêu đều được Đại Mạc thiên các trả.
Chí tôn lệnh là lệnh bài cao nhất Đại Mạc thương các, không phải chó mèo gì đều sở hữu được nó. Không ai biết đạt đến điều kiện gì mới có được loại lệnh bài này, nhưng mọi người biết rõ người có được nó đương nhiên có thân phận, bối cảnh không giống bình thường, cực kỳ không tầm thường.
Vương tử điện hạ chính là vương tử điện hạ, cầm chí tôn lệnh của Đại Mạc thương các ăn khắp thiên hạ không sợ.
Người khác không biết thân phận của Tần Phấn nhưng Lạc Anh biết, thấy vương tử điện hạ lấy chí tôn lệnh ra làm nàng ghen tỵ, hâm mộ và hận. Hồng chưởng quầy nhận lấy chí tôn lệnh của Đại Mạc thương các, đôi mắt già đục ngầu bừng sáng, nghi ngờ nhìn Tần Phấn. Ngạo Phong cũng móc một khối lệnh bài ra khỏi ngực.
Là chí tôn lệnh của Nhật Nguyệt thương các.
Nhật Nguyệt thương các giống như Đại Mạc thương các, nằm trong mười địa thương các của Huyền Hoàng thế giới.
Lạc Anh biết Tần Phấn xuất thân hoàng tộc, vương tử điện hạ có chí tôn lệnh của Đại Mạc thương các không lạ gì nhưng Ngạo Phong có lai lịch gì?
Chỉ vậy sao?
Không!
Lạc Anh thấy Trần Lạc sờ soạng khắp người, móc lệnh bài ra ném vào tay Hồng chưởng quầy.
Trần Lạc nói:
- Hôm nay để ta tính tiền.
Hồng chưởng quầy nhận lấy lệnh bài đen, mắt trợn to kinh kêu:
- Chí tôn lệnh của Thiên Khải thương các!
Thiên Khải thương các không phải mười đại thương các nhưng danh tiếng không thua kém chút nào, bởi vì mấy năm gần đây tốc độ phát triển của Thiên Khải thương các nhanh khủng bố. Có người gọi Thiên Khải thương các là gió xoáy, mấy năm ngắn ngủi ai chữ Thiên Khải đã lan tràn khắp thế giới. Có người so sánh Thiên Khải thương các là nước lũ mãnh thú, vì Thiên Khải thương các đến đâu là không mọc cọng cỏ. Các cửa hàng khác đều bị Thiên Khải thương các nuốt, trong đó bao gồm Trung Ương vực có Trung Ương học phủ.
Bây giờ Trung Ương vực đã bị hai chữ Thiên Khải chiếm cứ.
Có người nói không ra ba năm Thiên Khải thương các sẽ chen chân vào mười thương các, Thiên Khải thương các được tiếng là thương các có tiềm lực lớn nhất.
Khi Trần Lạc lấy ra chí tôn lệnh của Thiên Khải thương các thì Lạc Anh ngây như phỗng, không dám tin điều mình trông thấy. Tần Phấn có một khối chí tôn lệnh không lạ, nhưng tại sao Ngạo Phong cũng có? Lạc Anh biết Trần phú ông có tiền nhưng không thể ngờ hắn sẽ sở hữu một khối chí tôn lệnh của Thiên Khải thương các. Nghe nói các đại nhân vật Trung Ương vực đòi lấy chí tôn lệnh của Thiên Khải thương các đều bị từ chối, sao Trần phú ông có thể . . .
Hồng chưởng quầy nhìn ba khối lệnh bài trong tay, khóe môi co giật, mắt già đục ngầu liếc ba người Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong.
Hồng chưởng quầy nghi hoặc hỏi:
- Ba tiểu tử các ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?
Giọng Hồng chưởng quầy rất chói tai như tiếng gà trống.
- Hồng gia gia, sao người đi ra?
Lạc Anh chạy qua ôm cánh tay Hồng chưởng quầy, nói:
- Chỉ là ngộ pháp chi nguyên lực, có gì mà người khen hắn nhiều thế?
- Tiểu Anh Tử, tiểu tử này không đơn giản là ngộ pháp chi nguyên lực. Chờ có ngày ngươi ngộ pháp chi nguyên lực sẽ biết.
Hồng chưởng quầy bước tới nhìn Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn.
Hồng chưởng quầy cười nói:
- Ba tên nchó các ngươi tuy khiến lão phu mở mang kiến thức nhưng dù sao cũng nên tính tiền đi?
Lạc Anh hỏi:
- Hồng gia gia, ba người đó uống rượu không trả tiền sao?
- Ba tên nhóc này nói đi vệ sinh kết quả trong phòng không có người, báo hại lão phu tìm khắp nơi. Sao? Muốn ăn quyẹt sao? Được rồi, trong ba ngươi ai tính tiền đây?
Hồng chưởng quầy lấy quyển sách thủy tinh ra, lẩm nhẩm tính sổ.
Hồng chưởng quầy nói:
- Tổng cộng một trăm sáu mươi vạn.
Hồng chưởng quầy nói lờ hững nhưng rơi vào tai mọi người như một vị đại vu sư thi triển Sư Hống Khiếu, chấn người ta trợn mắt há hốc mồm. Không phải vì thanh âm chứa uy lực mà là một trăm sáu mươi vạn linh thạch quá dọa người. Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn nhậu một bữa uống vàoh ơn một trăm vạn, là một trăm vạn! Ba người ăn cái gì, uống bao nhiêu bình túy linh lung mới tiêu hết một trăm vạn?
Nghe con số xong mọi người hoảng loạn, biểu tình Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần phức tạp.
Tiết Thường Uyển, Vị Tiểu Yêu đứng ngây tại chỗ. Dù là Lạc Anh luôn vung tiền rộng rãi cũng bị con số một trăm vàng làm da đầu tê dại, không dám tin vào lỗ tai mình.
Lạc Anh hỏi:
- Hồng . . . Hồng gia gia nói bao nhiêu?
- Ba tên nhãi này uống mười hai bình túy linh lung, kêu một bàn thanh phong quả vân vân, tổng cộng một trăm sáu mươi bốn vạn. Nhưng ta trừ số lẻ đi chỉ thu một trăm sáu mươi vạn, nếu là bằng hữu của Anh Tử thì chỉ tính một trăm năm mươi lăm vạn, coi như khiến lão phu mở rộng tầm mắt lại trừ mười vạn, tổng cộng một trăm bốn mươi năm vạn.
Lạc Anh hít sâu một hơi, chửi tục:
- Cha nó!
Lạc Anh nhìn Ngạo Phong, Trần Lạc, Tần Phấn nửa ngày, quát to:
- Ba ngươi quá xa xỉ, uống một bữa rượu hết một trăm sáu mươi vạn? Trời ạ, sao các ngươi không uống chết luôn đi?
- Ba vị, ai theo lão phu vào tính tiền?
Hồng chưởng quầy mặt mũi khá gian, lão cười càng xấu xa hơn. Hồng chưởng quầy xoay người vào Hồng lâu.
Khiến người ta khó hiểu là ba người nghe con số một trăm vạn nhưng không có nhiều phản ứng.
Trần Lạc gãi đầu:
- Hơn một trăm vạn, khá nhiều.
Ngạo Phong phụ họa:
- Đúng là nhiều.
Vương tử điện hạ nói:
- Tàm tạm.
Cứ như vậy?
Cái gì gọi là nhiều? Cái gì gọi là đúng là nhiều? Cái gì gọi là tàm tạm? Các ngươi nhậu một bữa hơn một trăm vạn!
- Ta đi tính tiền.
- Chúng ta nói rồi, do ta tính tiền, ai cũng không được giành!
- Hôm nay ta mời!
Mọi người cặp mắt nhìn chằm chằm Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong giành nhau chạy vào Hồng lâu. Đám người nghi ngờ ba người kia có nhiều tiền đến thế sao? Hơn một trăm vạn, không phải số lượng nhỏ, dù mang theo thẻ linh thạch cũng không ai mang nhiều tiền như vậy.
Đều là nhà giàu mới nổi sao?
Môi Lạc Anh mấpc máy, nàng quyết định đi nhìn xem. Lạc Anh vào phòng thu chi, Hồng chưởng quầy ngồi trên ghế, Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong vẫn đang giành trả tiền, không ai nhường ai. Lạc Anh rất là buồn bực nhìn, nàng muốn biết ba người định dùng thứ gì trở hơn một trăm vạn. Linh thạch là không thể nào, thẻ linh thạch cũng không được, sẽ là cái gì?
Đang lúc Lạc Anh thắc mắc Hồng chưởng quầy đập bàn quát:
- Đẩy tới đẩy lui rốt cuộc là ai tính tiền?
Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong đồng thanh kêu lên:
- Ta!
Tần Phấn móc một lệnh bài đồ án huyền diệu phức tạp ra khỏi ngực.
Lạc Anh kinh kêu:
- Đó là chí tôn lệnh Đại Mạc thương các!
Đại Mạc thương các nằm trong mười đại thương các của Huyền Hoàng thế giới, sản nghiệp thương các trải rộng thiên hạ, tiền trang, cửa hạng nhiều không đếm xuể. Chí tôn lệnh là lệnh bài không giới hạn só tiền. Tức là người có chí tôn lệnh là có thể tùy tiện tiêu tiền không bị hạn chế, tốn bao nhiêu đều được Đại Mạc thiên các trả.
Chí tôn lệnh là lệnh bài cao nhất Đại Mạc thương các, không phải chó mèo gì đều sở hữu được nó. Không ai biết đạt đến điều kiện gì mới có được loại lệnh bài này, nhưng mọi người biết rõ người có được nó đương nhiên có thân phận, bối cảnh không giống bình thường, cực kỳ không tầm thường.
Vương tử điện hạ chính là vương tử điện hạ, cầm chí tôn lệnh của Đại Mạc thương các ăn khắp thiên hạ không sợ.
Người khác không biết thân phận của Tần Phấn nhưng Lạc Anh biết, thấy vương tử điện hạ lấy chí tôn lệnh ra làm nàng ghen tỵ, hâm mộ và hận. Hồng chưởng quầy nhận lấy chí tôn lệnh của Đại Mạc thương các, đôi mắt già đục ngầu bừng sáng, nghi ngờ nhìn Tần Phấn. Ngạo Phong cũng móc một khối lệnh bài ra khỏi ngực.
Là chí tôn lệnh của Nhật Nguyệt thương các.
Nhật Nguyệt thương các giống như Đại Mạc thương các, nằm trong mười địa thương các của Huyền Hoàng thế giới.
Lạc Anh biết Tần Phấn xuất thân hoàng tộc, vương tử điện hạ có chí tôn lệnh của Đại Mạc thương các không lạ gì nhưng Ngạo Phong có lai lịch gì?
Chỉ vậy sao?
Không!
Lạc Anh thấy Trần Lạc sờ soạng khắp người, móc lệnh bài ra ném vào tay Hồng chưởng quầy.
Trần Lạc nói:
- Hôm nay để ta tính tiền.
Hồng chưởng quầy nhận lấy lệnh bài đen, mắt trợn to kinh kêu:
- Chí tôn lệnh của Thiên Khải thương các!
Thiên Khải thương các không phải mười đại thương các nhưng danh tiếng không thua kém chút nào, bởi vì mấy năm gần đây tốc độ phát triển của Thiên Khải thương các nhanh khủng bố. Có người gọi Thiên Khải thương các là gió xoáy, mấy năm ngắn ngủi ai chữ Thiên Khải đã lan tràn khắp thế giới. Có người so sánh Thiên Khải thương các là nước lũ mãnh thú, vì Thiên Khải thương các đến đâu là không mọc cọng cỏ. Các cửa hàng khác đều bị Thiên Khải thương các nuốt, trong đó bao gồm Trung Ương vực có Trung Ương học phủ.
Bây giờ Trung Ương vực đã bị hai chữ Thiên Khải chiếm cứ.
Có người nói không ra ba năm Thiên Khải thương các sẽ chen chân vào mười thương các, Thiên Khải thương các được tiếng là thương các có tiềm lực lớn nhất.
Khi Trần Lạc lấy ra chí tôn lệnh của Thiên Khải thương các thì Lạc Anh ngây như phỗng, không dám tin điều mình trông thấy. Tần Phấn có một khối chí tôn lệnh không lạ, nhưng tại sao Ngạo Phong cũng có? Lạc Anh biết Trần phú ông có tiền nhưng không thể ngờ hắn sẽ sở hữu một khối chí tôn lệnh của Thiên Khải thương các. Nghe nói các đại nhân vật Trung Ương vực đòi lấy chí tôn lệnh của Thiên Khải thương các đều bị từ chối, sao Trần phú ông có thể . . .
Hồng chưởng quầy nhìn ba khối lệnh bài trong tay, khóe môi co giật, mắt già đục ngầu liếc ba người Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong.
Hồng chưởng quầy nghi hoặc hỏi:
- Ba tiểu tử các ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?
/1351
|