Trần Lạc quát to:
- Nói cho các ngươi biết, hôm nay lão tử không độ, không trốn, càng sẽ không biết mất. Đại thương thiên thẩm phán thì sao? Hôm nay lão tử muốn khiêu chiến với ngươi, không chết không bỏ qua!
Vù vù vù vù vù!
Ba phân thân diễn sinh bảo vệ Trần Lạc.
- Grao!
Tiếng gầm như hồng hoang mãnh thú vang lên, cơ thể Trần Lạc biến đỏ rực, bốc khói.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cột dung nham bắn tung, người Trần Lạc lấp lánh ánh sáng bảy màu, âm dương thiên nhiên diễn vì hắn, ngũ hành động vì hắn.
Trần Lạc trừng mắt tức giận, đứng yên tại chỗ, vạt áo bay, tóc đen bay rối, mặt không biểu tình. Trần Lạc không sợ hãi, chỉ có điên cuồng, vô tận điên cuồng. Trần Lạc đứng, ba phân thân thủ hộ, đỉnh đầu là đoàn sáng trăngd đen đang dựng dục. Thiên triệu sóng thần diễn biến giữa hư không, khói bốc cuồn cuộn, dung nham gầm rống. Người Trần Lạc khoác bảy sắc chấp chưởng thiên nhiên nơi đây.
Trần Lạc dốc hết sức tỏ rõc uy thế, hắn nhảy vọt lên miệng phun âm mênh mông:
- Mệnh ta từ ta không hỏi trời, ta kiêu căng, ta tự cuồng.
- Thiên địa to lớn ta bất khuất, thần linh cường ta không sợ. Mệnh của ta do ta chúa tể, trách nhiệm của ta do ta gánh, thẩm phán của ta tự ta chịu.
Ầm ầm ầm ầm ầm! Răng rắc!
Một tai chớp tím vàng thô to kinh khủng giáng xuống, như giao long cắn xé đoàn sáng trắng đen luân phiên, âm dương giao hợp linh tượng trên đầu Trần Lạc.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Mười, hai mươi, trăm, vô số tai chớp tím vàng cùng giáng xuống.
Trong không trung Trần Lạc giơ hai tay lên, tay chặn mây sét tím vàng như chiến thần vô song, hai tay che trời.
Trần Lạc cao giọng quát:
- Ngươi muốn chiến thì ta chiến, hôm nay không chết không bỏ qua! Đến đây, đây, đây!!!!
thiên triệu điên cuồng biến hóa giữa hư không, dung nham biến dị gầm rống, thiên nhiên bảy sắc âm dương ngũ hành, phong lôi vũ điện các tự nhiên như sóng thần đổ ập, va chạm với các tia chớp tím vàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cảnh tượng này rất là đồ sộ, hoa lệ, kinh khủng, khủng bố. Tất cả mọi người bị hình ảnh này rung động, đầu óc trống rỗng, tư duy đông lại, linh hồn bị chấn rời khỏi cơ thể.
Giờ phút này, thời gian như đứng lặng, một bức tranh kinh thiên động địa. Vô số giao long tia chớp tím vàng đánh vào cơ thể Trần Lạc, thanh niên áo lam không sợ hãi, kêu ngọa, bá đạo. âm dương trên đầu, khoác bảy sắc, phân thân thủ hộ, dung nham gầm rống, hai tay che mây sét.
Trần Lạc rất cuồng vọng, quá cường đại. Trần Lạc mạnh nhưng đại thương thiên thẩm phán mạnh hơn nữa. Thiên uy cuồn cuộn, các tia chớp tím vàng không ngừng giáng xuống, liên miên không dứt.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Đoàn sáng trắng đen đang dựng dục linh tượng bùm một tiếng biến mất, cảnh tượng thiên triệu giữa hư không tan biến.
Linh tượng đâu?
Là thành công dựng dục hay đại thương thiên thẩm phán đánh tan?
Không ai biết, vì không ai dám phát ra linh thức điều tra, chỉ dám liếc mắt nhìn lén. Nhưng mọi người suy đoán linh tượng Trần Lạc dựng dục có lẽ đã tan tác. Tuy linh tượng của Trần Lạc dẫn đến thiên triệu nhưng dù sao đại thương thiên thẩm phán từ trên trời giáng xuống, dưới thiên uy mọi thứ như con kiến.
Thương tiếc, mọi người thấy tiếc cho Trần Lạc. Nếu có thể đại thương thiên thẩm phán thì Trần Lạc sẽ ngưng tụ ra linh tượng cường đại biết báo.
Quá tiếc nuối! Quá tiếc nuối! Quá tiếc nuối!
Kỳ dị là giữa hư không văng vẳng tiếng cười kiêu căng của Trần Lạc.
- Ha ha ha ha ha ha! Ông trời, ngươi cung chỉ có thế! Ha ha ha ha ha ha! Đến nữa! Đến nữa! Lão tử nói rồi, hôm nay tuyệt đối không bỏ qua! Đến đây!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Dường như trời bị ngôn ngữ không kiêng nể gì, thái độ vô pháp vô thiên của Trần Lạc chọc giận, các tia chớp tím vàng như vô số giao long điên cuồng công kích Trần Lạc.
Thất Tinh Tiểu linh giới rung lắc dữ dội, bắt đầu vặn vẹo. Hơn mười vạn người vô cùng sợ hãi muốn bỏ chạy, bất đắc dĩ bọn họ bị thiên uy đè ép không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng, sợ hãi. Khi bọn họ lại giương mắt nhìn thì ba phân thân Trần Lạc giữa hư không đã biến mất, cơ thể hắn không còn bốc khói nhẹ. Không lẽ phân thân, lực lượng biến dị của Trần Lạc cũng tán loạn?
Có lẽ.
Giống như linh tượng của Trần Lạc biến mất, tuy mọi người không thấy tận mắt nhưng đoán bị đại thương thiên thẩm phán đánh tan.
- Đến, đến nữa! Nếu hôm nay ngươi không thẩm phán ta chết hì lão tử sẽ giết lên trời, diệt nguồn của ngươi!
Miệng mũi Trần Lạc chảy máu, hắn vẫn đứng yên, hai tay giơ cao, bàn tay bắt chặt mây sấm cuồn cuộn, người lấp lánh ánh sáng bảy sắc như âm như dương như ngũ hành như phong như lôi như hỏa như điện. Các thiên nhiên điên cuồng diễn biến như thiên quân vạn mã lại một lần nữa va chạm cùng đại thương thiên thẩm phán.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thất Tinh Tiểu linh giới xuất hiện một khe nứt, khe hở như mảnh thủy tinh, đó là khe nứt không gian. Thất Tinh Tiểu linh giới bị chấn nứt ra. Nhưng lúc này không ai quan tâm những điều đó, ánh mắt mọi người nhìn chằm cahừm thanh niên áo lam điên cuồng giữa hư không.
Lôi đình vạn động, tử kim thẩm phán, tử kim lôi nguyên nở rộ ánh sáng. Xoẹt một tiếng, thân xác bảy sắc thiên nhiên tử nguyên của Trần Lạc bị chấn tán loạn biến mất, hóa thành từng đốm sáng rơi xuống. Tán loạn? Trần Lạc chết? Bị thẩm phán hoàn toàn tan biến sao?
Thật sự chết?
Mọi người thầm rít gào thắc mắc trong lòng, nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Trần Lạc đâu.
Hoàng Tuyền ngơ ngác nhìn, thầm nghĩ:
- Chết rồi, hắn bị thẩm phán chết, hắn và ta vận mệnh liền nhau. Hắn đã chết thì ta làm sao?
Lạc Anh trợn to mắt nhìn, lòng vô cùng đau xót, đau vì lo, nhói như kim đâm. Cảm giác mất đi người mình yêu, rất đau lòng. Lạc Anh không hiểu tại sao thấy đau lòng, chỉ vì mất một bằng hữu sao? Không biết, nàng cũng không muốn biết. Lạc Anh chìm trong bi thương không thể thoát khỏi.
Tiết Thường Uyển biết tại sao mình đau như vậy, nàng biết rất rõ. Tiết Thường Uyển không thể chấp nhận sự thật là người mình yêu ra đi, cảm giác đau lòng khiến nàng ruột gan đứt đoạn.
Thất Tinh Tiểu linh giới không còn run rẩy, thiên nhiên ngừng gầm rống, tia chớp tím vàng giữa đầy rẫy hư không dần biến mất. Tất cả bắt đầu hồi phục.
Tĩnh, cực kỳ tĩnh.
Nơi đây tất cả như đứng yên. Không chỉ, có các đốm sáng rơi xuống. Mọi người nhìn chằm chằm vào đốm sáng, vì bọn họ nhớ lúc Trần Lạc bị đại thương thiên thẩm phán thì cơ thể tán loạn thành các đốm sáng.
Các ánh sao như tro bụi dưới ánh nắng chậm rãi rơi xuống, mọi người nhìn chăm chú vào. Khiến người ta khó tin là khi các đốm sáng sắp rơi xuống mặt đất, thấm vào đất đai thì dần tụ tập lại, từng đốm sáng, từng chút một như con chim xây tổ.
Không ai biết qua bao lâu, mọi người chìm đắm trong đó. Ánh sáng ngưng tụ ngày càng nhiều, một thân hình mơ hồ dần hiện ra trước mắt mọi người, càng lúc càng rõ ràng.
Thân hình gầy gò, áo lam, tóc đen rối, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt sâu thẳm.
Là hắn!
Trần Lạc!
Trần Lạc không chết!
Trời, Trần Lạc không chết!
vv
- Nói cho các ngươi biết, hôm nay lão tử không độ, không trốn, càng sẽ không biết mất. Đại thương thiên thẩm phán thì sao? Hôm nay lão tử muốn khiêu chiến với ngươi, không chết không bỏ qua!
Vù vù vù vù vù!
Ba phân thân diễn sinh bảo vệ Trần Lạc.
- Grao!
Tiếng gầm như hồng hoang mãnh thú vang lên, cơ thể Trần Lạc biến đỏ rực, bốc khói.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cột dung nham bắn tung, người Trần Lạc lấp lánh ánh sáng bảy màu, âm dương thiên nhiên diễn vì hắn, ngũ hành động vì hắn.
Trần Lạc trừng mắt tức giận, đứng yên tại chỗ, vạt áo bay, tóc đen bay rối, mặt không biểu tình. Trần Lạc không sợ hãi, chỉ có điên cuồng, vô tận điên cuồng. Trần Lạc đứng, ba phân thân thủ hộ, đỉnh đầu là đoàn sáng trăngd đen đang dựng dục. Thiên triệu sóng thần diễn biến giữa hư không, khói bốc cuồn cuộn, dung nham gầm rống. Người Trần Lạc khoác bảy sắc chấp chưởng thiên nhiên nơi đây.
Trần Lạc dốc hết sức tỏ rõc uy thế, hắn nhảy vọt lên miệng phun âm mênh mông:
- Mệnh ta từ ta không hỏi trời, ta kiêu căng, ta tự cuồng.
- Thiên địa to lớn ta bất khuất, thần linh cường ta không sợ. Mệnh của ta do ta chúa tể, trách nhiệm của ta do ta gánh, thẩm phán của ta tự ta chịu.
Ầm ầm ầm ầm ầm! Răng rắc!
Một tai chớp tím vàng thô to kinh khủng giáng xuống, như giao long cắn xé đoàn sáng trắng đen luân phiên, âm dương giao hợp linh tượng trên đầu Trần Lạc.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Mười, hai mươi, trăm, vô số tai chớp tím vàng cùng giáng xuống.
Trong không trung Trần Lạc giơ hai tay lên, tay chặn mây sét tím vàng như chiến thần vô song, hai tay che trời.
Trần Lạc cao giọng quát:
- Ngươi muốn chiến thì ta chiến, hôm nay không chết không bỏ qua! Đến đây, đây, đây!!!!
thiên triệu điên cuồng biến hóa giữa hư không, dung nham biến dị gầm rống, thiên nhiên bảy sắc âm dương ngũ hành, phong lôi vũ điện các tự nhiên như sóng thần đổ ập, va chạm với các tia chớp tím vàng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cảnh tượng này rất là đồ sộ, hoa lệ, kinh khủng, khủng bố. Tất cả mọi người bị hình ảnh này rung động, đầu óc trống rỗng, tư duy đông lại, linh hồn bị chấn rời khỏi cơ thể.
Giờ phút này, thời gian như đứng lặng, một bức tranh kinh thiên động địa. Vô số giao long tia chớp tím vàng đánh vào cơ thể Trần Lạc, thanh niên áo lam không sợ hãi, kêu ngọa, bá đạo. âm dương trên đầu, khoác bảy sắc, phân thân thủ hộ, dung nham gầm rống, hai tay che mây sét.
Trần Lạc rất cuồng vọng, quá cường đại. Trần Lạc mạnh nhưng đại thương thiên thẩm phán mạnh hơn nữa. Thiên uy cuồn cuộn, các tia chớp tím vàng không ngừng giáng xuống, liên miên không dứt.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Đoàn sáng trắng đen đang dựng dục linh tượng bùm một tiếng biến mất, cảnh tượng thiên triệu giữa hư không tan biến.
Linh tượng đâu?
Là thành công dựng dục hay đại thương thiên thẩm phán đánh tan?
Không ai biết, vì không ai dám phát ra linh thức điều tra, chỉ dám liếc mắt nhìn lén. Nhưng mọi người suy đoán linh tượng Trần Lạc dựng dục có lẽ đã tan tác. Tuy linh tượng của Trần Lạc dẫn đến thiên triệu nhưng dù sao đại thương thiên thẩm phán từ trên trời giáng xuống, dưới thiên uy mọi thứ như con kiến.
Thương tiếc, mọi người thấy tiếc cho Trần Lạc. Nếu có thể đại thương thiên thẩm phán thì Trần Lạc sẽ ngưng tụ ra linh tượng cường đại biết báo.
Quá tiếc nuối! Quá tiếc nuối! Quá tiếc nuối!
Kỳ dị là giữa hư không văng vẳng tiếng cười kiêu căng của Trần Lạc.
- Ha ha ha ha ha ha! Ông trời, ngươi cung chỉ có thế! Ha ha ha ha ha ha! Đến nữa! Đến nữa! Lão tử nói rồi, hôm nay tuyệt đối không bỏ qua! Đến đây!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Dường như trời bị ngôn ngữ không kiêng nể gì, thái độ vô pháp vô thiên của Trần Lạc chọc giận, các tia chớp tím vàng như vô số giao long điên cuồng công kích Trần Lạc.
Thất Tinh Tiểu linh giới rung lắc dữ dội, bắt đầu vặn vẹo. Hơn mười vạn người vô cùng sợ hãi muốn bỏ chạy, bất đắc dĩ bọn họ bị thiên uy đè ép không thể nhúc nhích, chỉ có thể chịu đựng, sợ hãi. Khi bọn họ lại giương mắt nhìn thì ba phân thân Trần Lạc giữa hư không đã biến mất, cơ thể hắn không còn bốc khói nhẹ. Không lẽ phân thân, lực lượng biến dị của Trần Lạc cũng tán loạn?
Có lẽ.
Giống như linh tượng của Trần Lạc biến mất, tuy mọi người không thấy tận mắt nhưng đoán bị đại thương thiên thẩm phán đánh tan.
- Đến, đến nữa! Nếu hôm nay ngươi không thẩm phán ta chết hì lão tử sẽ giết lên trời, diệt nguồn của ngươi!
Miệng mũi Trần Lạc chảy máu, hắn vẫn đứng yên, hai tay giơ cao, bàn tay bắt chặt mây sấm cuồn cuộn, người lấp lánh ánh sáng bảy sắc như âm như dương như ngũ hành như phong như lôi như hỏa như điện. Các thiên nhiên điên cuồng diễn biến như thiên quân vạn mã lại một lần nữa va chạm cùng đại thương thiên thẩm phán.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thất Tinh Tiểu linh giới xuất hiện một khe nứt, khe hở như mảnh thủy tinh, đó là khe nứt không gian. Thất Tinh Tiểu linh giới bị chấn nứt ra. Nhưng lúc này không ai quan tâm những điều đó, ánh mắt mọi người nhìn chằm cahừm thanh niên áo lam điên cuồng giữa hư không.
Lôi đình vạn động, tử kim thẩm phán, tử kim lôi nguyên nở rộ ánh sáng. Xoẹt một tiếng, thân xác bảy sắc thiên nhiên tử nguyên của Trần Lạc bị chấn tán loạn biến mất, hóa thành từng đốm sáng rơi xuống. Tán loạn? Trần Lạc chết? Bị thẩm phán hoàn toàn tan biến sao?
Thật sự chết?
Mọi người thầm rít gào thắc mắc trong lòng, nhìn khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Trần Lạc đâu.
Hoàng Tuyền ngơ ngác nhìn, thầm nghĩ:
- Chết rồi, hắn bị thẩm phán chết, hắn và ta vận mệnh liền nhau. Hắn đã chết thì ta làm sao?
Lạc Anh trợn to mắt nhìn, lòng vô cùng đau xót, đau vì lo, nhói như kim đâm. Cảm giác mất đi người mình yêu, rất đau lòng. Lạc Anh không hiểu tại sao thấy đau lòng, chỉ vì mất một bằng hữu sao? Không biết, nàng cũng không muốn biết. Lạc Anh chìm trong bi thương không thể thoát khỏi.
Tiết Thường Uyển biết tại sao mình đau như vậy, nàng biết rất rõ. Tiết Thường Uyển không thể chấp nhận sự thật là người mình yêu ra đi, cảm giác đau lòng khiến nàng ruột gan đứt đoạn.
Thất Tinh Tiểu linh giới không còn run rẩy, thiên nhiên ngừng gầm rống, tia chớp tím vàng giữa đầy rẫy hư không dần biến mất. Tất cả bắt đầu hồi phục.
Tĩnh, cực kỳ tĩnh.
Nơi đây tất cả như đứng yên. Không chỉ, có các đốm sáng rơi xuống. Mọi người nhìn chằm chằm vào đốm sáng, vì bọn họ nhớ lúc Trần Lạc bị đại thương thiên thẩm phán thì cơ thể tán loạn thành các đốm sáng.
Các ánh sao như tro bụi dưới ánh nắng chậm rãi rơi xuống, mọi người nhìn chăm chú vào. Khiến người ta khó tin là khi các đốm sáng sắp rơi xuống mặt đất, thấm vào đất đai thì dần tụ tập lại, từng đốm sáng, từng chút một như con chim xây tổ.
Không ai biết qua bao lâu, mọi người chìm đắm trong đó. Ánh sáng ngưng tụ ngày càng nhiều, một thân hình mơ hồ dần hiện ra trước mắt mọi người, càng lúc càng rõ ràng.
Thân hình gầy gò, áo lam, tóc đen rối, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt sâu thẳm.
Là hắn!
Trần Lạc!
Trần Lạc không chết!
Trời, Trần Lạc không chết!
vv
/1351
|