- Một tháng nay ta luôn suy nghĩ khi điểm cống hiến buông xuống Lạc gia nói câu đó.
Ngạo Phong nhắm mắt lại nhớ tình hình hôm đó, nói:
- Thiên địa to lớn ta bất khuất, thần linh cường ta không sợ. Mệnh của ta do ta chúa tể, trách nhiệm của ta do ta gánh, thẩm phán của ta tự ta chịu. Là loại tâm tình, hái độ gì mới nói ra được lời nghịch thiên bất đạo như thế?
Tần Phấn thản nhiên nói:
- Đó là tâm tình bá đạo vô biên, không gì sánh kịp, là thái độ không kiêng nể gì, cực kỳ ngông cuồng.
Vương tử điện hạ đang pha trà nhưng hơi thẫn thờ, nhớ lại tình hình ngày hôm đó.
Qua một lúc sau Tần Phấn nói:
- Mệnh của ta không do trời, ta tự kiêu căng ta tự cuồng. Trong phương thế giới này Lạc gia bá đạo, ngông cuồng đã không người nào sánh kịp.
Ngạo Phong nói:
- Vĩnh viễn đừng chọc vào hắn, đối địch với hắn, đây là đạo lý ta ngộ được trong một tháng qua.
Hai tay vương tử điện hạ loay hoay nhiều chén trà:
- Một người lúc cười là phật, thiên hạ vui, tiêu sái, tùy ý, ngạo thương khung. Lúc giận là ma, thiên hạ khóc, ngông cuồng, bá đạo, nghịch thương thiên. Người như vậy ai dám chọc? Ai trêu vào được?
Tần Phấn tiếp tục bảo:
- Hắn cười thì trời trong, thế giới này là thiên đường trần gian. Hắn giận thì trời mây đen, là địa ngục trần gian. Cười thiên đường, giận địa ngục. Cười vui tức giận trong thoáng chốc, thiên đường địa ngục giây lát hiện. Người như vậy ai dám đối địch với hắn? Ai xứng đối đầu?
- Một người không để mắt đến các thần, dám nghịch thiên, dù là ngươi hay ta, người khác, thậm chí toàn thế giới với hắn là quá nhỏ bé, nhỏ đến nỗi không tính là khách qua đường.
Giọng lạnh nhạt, ngữ điệu phức tạp, Tần Phấn lại đưa qua chén trà đã pha. Ngạo Phong không nhận mà nhìn vương tử điện hạ.
Ngạo Phong đầy ẩn ý hỏi:
- Ngươi dám nghịch thiên mà đi không? Hoặc ta nên hỏi ngươi sẽ nghịch thiên sao?
Tần Phấn ngẩn người, không ngờ Ngạo Phong đột nhiên hỏi câu đó.
Vương tử điện hạ trầm ngâm giây lát sau lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Ta cũng không biết.
Ngạo Phong lắc đầu, bưng trà lên đặt bên môi.
Ngạo Phong nói:
- Không phải dám hay không mà là không biết, không hiểu tại sao có cảm giác này.
- Ngươi không phải Trần Lạc, ta cũng không phải. Phương thiên địa này, thế giới này sợ là chỉ có một mình Lạc gia.
Thời gian thấm thoắt, năm tháng như thoi đưa, nhoáng một cái đã qua ba tháng.
Ba tháng nay Trung Ương học phủ vẫn chỉ bàn tán sôi nổi về Trần Lạc, còn có Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền. Hành động nghi thiên mà đi của Trần Lạc làm toàn thể chấn kinh, oanh động thiên hạ, tên của bốn nữ thần cũng được mọi người biến đến.
Một Tiết Thường Uyển khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ.
Một Lạc Anh yêu diễm quyến rũ rung động thiên hạ.
Một Mạc Khinh Sầu lãnh diễm vô song phong thiên hạ.
Một Hoàng Tuyền tuấn mỹ tuyệt luân tuyệt thiên hạ.
Bốn vị nữ thần, bốn nữ nhân tuyệt sắc, không chỉ có thực lực siêu quần cũng đẹp nhất thiên hạ. Bây giờ Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền treo một danh hiệu đặc biệt, là tình nhân của Lạc gia. Vì không ai quên được lúc đại thương thiên thẩm phán thanh niên áo lam, Lạc gia bá đạo, ngông cuồng trái ôm phải ấp bốn nữ thần, ở trước mặt mười vạn người hôn từ biệt Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu.
Bốn vị nữ thần bởi vậy nổi tiếng xa gần còn hơn độ nổi tiếng sắc đẹp của bọn họ.
Có người nói Trần Lạc hoàn toàn là tên lưu manh, dựa vào thực lực cường đại cường hoón vị nữ thần. Khi đó Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền sợ thiên uy nên không thể chống cự. Nhiều người đều cho rằng như thế. Nhưng chuyện qua đi, bốn nữ thần không ai đứng ra thanh minh. Rất nhanh chuyện Lạc Anh bênh vực Trần Lạc, Tiết Thường Uyển hẹn hò với hắn trong Thần Cơ tháp bị phơi bày ra. Có người nói Trần Lạc và Mạc Khinh Sầu bí ẩn mất tích lúc cuộc thi đấu nhập học sau đó thi nhau xuất hiện, thời gian hai người biến mất đã làm gì thì không ai biết. Có người nói Trần Lạc, Hoàng Tuyền đã sớm hẹn ước trọn đời.
Các loại tin đồn, lá cải càng đồn càng kỳ diệu, càng đồn càng quá mức. Cuối cùng không ai biết có mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng mọi người rõ ràng Trần Lạc và bốn nữ thần Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền có quan hệ mật mờ.
Váy đỏ rực rỡ, áo ngực đen, Lạc Anh nằm trên ghế gỗ nhàn nhã lắc lư, trong đầu nhớ lại hình ảnh trong Thất Tinh Tiểu linh giới ba tháng trước. Thanh niên áo lam tiêu sái tùy ý, bá đạo ngông cuồng, kiệt ngạo bất thuần không ngừng hiện lên trong đầu hắn, xua mãi không đi.
Bốp!
Lạc Anh mở mắt ra, hai tay ấn tay vịn, ghế ngừng lắc.
Lạc Anh nhỏ giọng nói:
- Chết tiệt, không lẽ ta thật sự thích Trần phú ông?
Ba tháng, đã ba tháng trời, dù là khi Lạc Anh tu luyện hay ngủ trong đầu luôn hiện lên bóng dáng Trần Lạc.
- Không thể nào! Ta ghét hắn còn không hết sao có thể thích hắn? A . . . Tuyệt đối không có khả năng!
Ba tháng nay Lạc Anh rất bực bội, dù tu vi tăng vọt vẫn làm nàng phiền lòng. Thứ nhất là kiềm không được nhớ bóng dáng Trần phú ông, thứ hai là tin đồn tung lung ảnh hưởng cuộc sống bình thường của nàng. Từ khi trở thành tình nhân của Trần Lạc, phụ mẫu, thân bằng hảo hữu cứ chạy đến hỏi han Lạc Anh. Nàng đi bên ngoài sẽ bị người chê trách, chỉ trỏ làm hại Lạc Anh rất khó chịu, nếu không thì nàng đã chẳng ru rú ở trong nhà.
- Đúng rồi, tên này làm hỏng bét cuộc sống của ta, nên hận hắn, đúng, hận hắn!
Lạc Anh lắc đầu nguầy nguậy muốn vứt bỏ bóng dáng Trần Lạc, nhưng càng muốn xóa bỏ thì càng hiện rõ ràng hơn. Lạc Anh tức giận bứt tóc kêu to.
- Chết tiệt, ta thật sự rơi vào sao?
Đã sa vào?
Lạc Anh không biết.
Ban đêm, ánh trăng mông lung.
Kim Thủy Vực, Tịch Dương sơn, Tiết Thường Uyển đứng trên đỉnh núi trươv vực sâu. Tiết Thường Uyển thẫn thờ nhìn trời đêm phía xa, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết tràn ngập bi thương, mắt thu thủy u buồn.
Tiết Thường Uyển về nhà từ hai tháng trước, không phải nàng ngại tin đồn lung tung mà chỉ muốn yên lặng một mình. Sau khi Tiết Thường Uyển trở về đa số thời gian một mình đứng đây, như lúc nhỏ mỗi khi nàng gặp chuyện không vui sẽ đến Tịch Dương sơn.
Núi cao gió rất lớn thổi vạt áo Tiết Thường Uyển kêu phần phật, ba ngàn sợi tóc đen bay rối.
Trần Lạc đứng yên, mắt nhìn đăm đăm nhưng không quên được người làm nàng đau lòng muốn chết.
Tình cờ gặp trong rừng cây nhỏ, không mảnh vải che thân trong Thải Hồng trận tháp, hôn nồng nhiệt trên đỉnh núi, ôm nhau trong rừng rậm Trung Ương học phủ, nắm tay ở Thần Cơ tháp. Các đoạn quá khứ dĩ vãng hiện lên trong đầu Tiết Thường Uyển, muốn quên nhưng không thể quên, không quên được, để lại chỉ có buồn ba,x đau xót.
Tiết Thường Uyển si tình, hết lòng hết dạ, cam nguyện trả giá cho Trần Lạc nhưng cuối cùng nàng đổi lại cái gì?
Không được gì, chỉ có lừa gạt, đùa giỡn. Rõ ràng Trần Lạc có hai linh nguyên Thái Âm linh nguyên, Đại Nhật linh nguyên nhưng nói dạo là dương tức quá nặng muốn Tiết Thường Uyển âm dương giao hợp với hắn, không phải dối lừa thì là gì?
Ngạo Phong nhắm mắt lại nhớ tình hình hôm đó, nói:
- Thiên địa to lớn ta bất khuất, thần linh cường ta không sợ. Mệnh của ta do ta chúa tể, trách nhiệm của ta do ta gánh, thẩm phán của ta tự ta chịu. Là loại tâm tình, hái độ gì mới nói ra được lời nghịch thiên bất đạo như thế?
Tần Phấn thản nhiên nói:
- Đó là tâm tình bá đạo vô biên, không gì sánh kịp, là thái độ không kiêng nể gì, cực kỳ ngông cuồng.
Vương tử điện hạ đang pha trà nhưng hơi thẫn thờ, nhớ lại tình hình ngày hôm đó.
Qua một lúc sau Tần Phấn nói:
- Mệnh của ta không do trời, ta tự kiêu căng ta tự cuồng. Trong phương thế giới này Lạc gia bá đạo, ngông cuồng đã không người nào sánh kịp.
Ngạo Phong nói:
- Vĩnh viễn đừng chọc vào hắn, đối địch với hắn, đây là đạo lý ta ngộ được trong một tháng qua.
Hai tay vương tử điện hạ loay hoay nhiều chén trà:
- Một người lúc cười là phật, thiên hạ vui, tiêu sái, tùy ý, ngạo thương khung. Lúc giận là ma, thiên hạ khóc, ngông cuồng, bá đạo, nghịch thương thiên. Người như vậy ai dám chọc? Ai trêu vào được?
Tần Phấn tiếp tục bảo:
- Hắn cười thì trời trong, thế giới này là thiên đường trần gian. Hắn giận thì trời mây đen, là địa ngục trần gian. Cười thiên đường, giận địa ngục. Cười vui tức giận trong thoáng chốc, thiên đường địa ngục giây lát hiện. Người như vậy ai dám đối địch với hắn? Ai xứng đối đầu?
- Một người không để mắt đến các thần, dám nghịch thiên, dù là ngươi hay ta, người khác, thậm chí toàn thế giới với hắn là quá nhỏ bé, nhỏ đến nỗi không tính là khách qua đường.
Giọng lạnh nhạt, ngữ điệu phức tạp, Tần Phấn lại đưa qua chén trà đã pha. Ngạo Phong không nhận mà nhìn vương tử điện hạ.
Ngạo Phong đầy ẩn ý hỏi:
- Ngươi dám nghịch thiên mà đi không? Hoặc ta nên hỏi ngươi sẽ nghịch thiên sao?
Tần Phấn ngẩn người, không ngờ Ngạo Phong đột nhiên hỏi câu đó.
Vương tử điện hạ trầm ngâm giây lát sau lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Ta cũng không biết.
Ngạo Phong lắc đầu, bưng trà lên đặt bên môi.
Ngạo Phong nói:
- Không phải dám hay không mà là không biết, không hiểu tại sao có cảm giác này.
- Ngươi không phải Trần Lạc, ta cũng không phải. Phương thiên địa này, thế giới này sợ là chỉ có một mình Lạc gia.
Thời gian thấm thoắt, năm tháng như thoi đưa, nhoáng một cái đã qua ba tháng.
Ba tháng nay Trung Ương học phủ vẫn chỉ bàn tán sôi nổi về Trần Lạc, còn có Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền. Hành động nghi thiên mà đi của Trần Lạc làm toàn thể chấn kinh, oanh động thiên hạ, tên của bốn nữ thần cũng được mọi người biến đến.
Một Tiết Thường Uyển khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ.
Một Lạc Anh yêu diễm quyến rũ rung động thiên hạ.
Một Mạc Khinh Sầu lãnh diễm vô song phong thiên hạ.
Một Hoàng Tuyền tuấn mỹ tuyệt luân tuyệt thiên hạ.
Bốn vị nữ thần, bốn nữ nhân tuyệt sắc, không chỉ có thực lực siêu quần cũng đẹp nhất thiên hạ. Bây giờ Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền treo một danh hiệu đặc biệt, là tình nhân của Lạc gia. Vì không ai quên được lúc đại thương thiên thẩm phán thanh niên áo lam, Lạc gia bá đạo, ngông cuồng trái ôm phải ấp bốn nữ thần, ở trước mặt mười vạn người hôn từ biệt Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu.
Bốn vị nữ thần bởi vậy nổi tiếng xa gần còn hơn độ nổi tiếng sắc đẹp của bọn họ.
Có người nói Trần Lạc hoàn toàn là tên lưu manh, dựa vào thực lực cường đại cường hoón vị nữ thần. Khi đó Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền sợ thiên uy nên không thể chống cự. Nhiều người đều cho rằng như thế. Nhưng chuyện qua đi, bốn nữ thần không ai đứng ra thanh minh. Rất nhanh chuyện Lạc Anh bênh vực Trần Lạc, Tiết Thường Uyển hẹn hò với hắn trong Thần Cơ tháp bị phơi bày ra. Có người nói Trần Lạc và Mạc Khinh Sầu bí ẩn mất tích lúc cuộc thi đấu nhập học sau đó thi nhau xuất hiện, thời gian hai người biến mất đã làm gì thì không ai biết. Có người nói Trần Lạc, Hoàng Tuyền đã sớm hẹn ước trọn đời.
Các loại tin đồn, lá cải càng đồn càng kỳ diệu, càng đồn càng quá mức. Cuối cùng không ai biết có mấy phần thật, mấy phần giả, nhưng mọi người rõ ràng Trần Lạc và bốn nữ thần Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền có quan hệ mật mờ.
Váy đỏ rực rỡ, áo ngực đen, Lạc Anh nằm trên ghế gỗ nhàn nhã lắc lư, trong đầu nhớ lại hình ảnh trong Thất Tinh Tiểu linh giới ba tháng trước. Thanh niên áo lam tiêu sái tùy ý, bá đạo ngông cuồng, kiệt ngạo bất thuần không ngừng hiện lên trong đầu hắn, xua mãi không đi.
Bốp!
Lạc Anh mở mắt ra, hai tay ấn tay vịn, ghế ngừng lắc.
Lạc Anh nhỏ giọng nói:
- Chết tiệt, không lẽ ta thật sự thích Trần phú ông?
Ba tháng, đã ba tháng trời, dù là khi Lạc Anh tu luyện hay ngủ trong đầu luôn hiện lên bóng dáng Trần Lạc.
- Không thể nào! Ta ghét hắn còn không hết sao có thể thích hắn? A . . . Tuyệt đối không có khả năng!
Ba tháng nay Lạc Anh rất bực bội, dù tu vi tăng vọt vẫn làm nàng phiền lòng. Thứ nhất là kiềm không được nhớ bóng dáng Trần phú ông, thứ hai là tin đồn tung lung ảnh hưởng cuộc sống bình thường của nàng. Từ khi trở thành tình nhân của Trần Lạc, phụ mẫu, thân bằng hảo hữu cứ chạy đến hỏi han Lạc Anh. Nàng đi bên ngoài sẽ bị người chê trách, chỉ trỏ làm hại Lạc Anh rất khó chịu, nếu không thì nàng đã chẳng ru rú ở trong nhà.
- Đúng rồi, tên này làm hỏng bét cuộc sống của ta, nên hận hắn, đúng, hận hắn!
Lạc Anh lắc đầu nguầy nguậy muốn vứt bỏ bóng dáng Trần Lạc, nhưng càng muốn xóa bỏ thì càng hiện rõ ràng hơn. Lạc Anh tức giận bứt tóc kêu to.
- Chết tiệt, ta thật sự rơi vào sao?
Đã sa vào?
Lạc Anh không biết.
Ban đêm, ánh trăng mông lung.
Kim Thủy Vực, Tịch Dương sơn, Tiết Thường Uyển đứng trên đỉnh núi trươv vực sâu. Tiết Thường Uyển thẫn thờ nhìn trời đêm phía xa, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết tràn ngập bi thương, mắt thu thủy u buồn.
Tiết Thường Uyển về nhà từ hai tháng trước, không phải nàng ngại tin đồn lung tung mà chỉ muốn yên lặng một mình. Sau khi Tiết Thường Uyển trở về đa số thời gian một mình đứng đây, như lúc nhỏ mỗi khi nàng gặp chuyện không vui sẽ đến Tịch Dương sơn.
Núi cao gió rất lớn thổi vạt áo Tiết Thường Uyển kêu phần phật, ba ngàn sợi tóc đen bay rối.
Trần Lạc đứng yên, mắt nhìn đăm đăm nhưng không quên được người làm nàng đau lòng muốn chết.
Tình cờ gặp trong rừng cây nhỏ, không mảnh vải che thân trong Thải Hồng trận tháp, hôn nồng nhiệt trên đỉnh núi, ôm nhau trong rừng rậm Trung Ương học phủ, nắm tay ở Thần Cơ tháp. Các đoạn quá khứ dĩ vãng hiện lên trong đầu Tiết Thường Uyển, muốn quên nhưng không thể quên, không quên được, để lại chỉ có buồn ba,x đau xót.
Tiết Thường Uyển si tình, hết lòng hết dạ, cam nguyện trả giá cho Trần Lạc nhưng cuối cùng nàng đổi lại cái gì?
Không được gì, chỉ có lừa gạt, đùa giỡn. Rõ ràng Trần Lạc có hai linh nguyên Thái Âm linh nguyên, Đại Nhật linh nguyên nhưng nói dạo là dương tức quá nặng muốn Tiết Thường Uyển âm dương giao hợp với hắn, không phải dối lừa thì là gì?
/1351
|