Hạ Mạt có sắc đẹp thanh tú, khí chất thanh thuần, thân hình cao ráo, mặc váy dài màu xanh biếc như phù dung trồi lên mặt nước, xinh đẹp động lòng người, tươi mát thoát tục đẹp như tiên, khí chất như u lan.
Trần Lạc cùng Hạ Mạt sóng vai đi, không ai mở lời, không khí hơi căng thẳng. Mấy lần Hạ Mạt muốn nói chuyện nhưng nàng không biết nên nói cái gì. Đi được một lúc Hạ Mạt nhớ nhiệm vụ Ngụy đại tổng quản giao cho, nàng hít sâu một hơi.
Hạ Mạt cố gắng nói:
- A! Ngươi thấy hứng thú với trận pháp sao?
Trần Lạc nhướng mày nhìn Hạ Mạt, lạnh nhạt nói:
- Tàm tạm.
Câu trả lời thật nhạt nhẽo.
- Không biết ngươi đến trận tháp làm gì? Nói cho ta biết được không?
- Xem chơi.
Con người thật vô vị.
Nhưng Hạ Mạt không tức giận, không giận chút nào.
Hạ Mạt vẫn dịu dàng nói:
- A! Có cần ta giới thiệu Trung Ương trận tháp đại khái không?
- Được, vậy giới thiệu đi.
Trung Ương trận tháp ở trong trận pháp viện, là một vật khổng lồ hùng vĩ, trận tháp cao nhất thế giới, là duy nhất. Nói đến thì lịch sử, nội tình Trung Ương trận tháp không xa xưa như Bốn đại viện, chỉ khoảng mấy trăm năm. Bởi vì lúc trước Trung Ương học phủ là học phủ vu sư đơn thuần, chỉ có Bốn đại viện. Về trận pháp đa số là Trung Ương học phủ hợp tác cùng Đại Càn trận tháp được gọi là số một thế giới. Sau này không hiểu sao Trung Ương học phủ và Đại Càn trận tháp mâu thuẫn, Trung Ương học phủ tức giận xây dựng trận tháp của mình, tự bồi dưỡng trận sư. Dựa vào tiền tài mạnh mẽ, nội tình phong phú, nhân mạch rộng khắp thế giới, Trung Ương trận tháp nổi lên siêu nhanh. Trung Ương trận tháp phát triển đến bây giờ đã có tư cách khiêu chiến với Đại Càn trận tháp, bồi dưỡng rất nhiều trận sư nổi tiếng thiên hạ.
Đệ tử trận pháp viện có lẽ không nhiều như Bốn đại viện nhưng cũng không thiếu. Dù đang trong mùa thích hợp rèn luyện trong trận pháp viện vẫn có một đám đệ tử giao lưu với nhau. Đạo trận pháp khác với đạo vu pháp. Vu pháp nằm ở lĩnh ngộ, trận pháp là tích lũy. Vì vậy các trận sư giao lưu, học tập với nhau là việc rất quan trọng.
Lần đầu tiên Trần Lạc đi vào trận pháp viện, cũng là lần đầu thấy tháp cao số một thế giới trong truyền thuyết. Không thể không nói thứ này rất cao, đưa mắt nhìn tháp dâm thẳng lên mây không thấy tận cùng, tựa như cột chống trời nối liền trời và đất, rất hùng vĩ.
Trần Lạc thầm cảm thán Trung Ương học phủ không uổng là Trung Ương học phủ, vật khổng lồ khủng bố như vậy không biết tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực, tài lực. Tồn tại xứng là kỳ tích này chỉ mỗi Trung Ương học phủ mới tạo ra nổi, dù là các thủ lĩnh Hoàng thành, Quang Minh thánh điện cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không theo kịp.
- A! Đó là Vị Ương tháp, xây dựng . . .
Học thức của Hạ Mạt uyên bác, không gì không biết. Mỗi trận tháp xây dựng khi nào, ai cai quản, bao nhiêu trận pháp nàng đều biết rõ ràng. Hai tay Trần Lạc chắp sau đít chậm rãi tản bộ, Hạ Mạt đi theo bên cạnh hắn, nàng như hướng dẫn viên du lịch kể rõ thắng cảnh. Hạ Mạt đẹp thanh tú, giọng ngọt ngào, khi giới thiệu làm người mát mắt, lòng phơi phới.
Nhưng Hạ Mạt xuất hiện khiến nhiều người chú ý, vài đệ tử xì xầm.
- Ủa? Là Hạ Mạt kia, nàng thật sự trở về?
- Đúng vậy! Ta vốn tưởng là tin vỉa hè không ngờ là thật. Đúng như Bạch Phiêu Phiêu đã nói, là học phủ buộc Hạ Mạt ngừng rèn luyện? Nhưng học phủ tìm Hạ Mạt vì chuyện gì?
- Người đi bên cạnh Hạ Mạt là ai? Mặt lạ quá, hình như chưa từng gặp.
- Không lẽ là học sinh mới năm nay của trận tháp?
Hạ Mạt nổi tiếng là nữ thần của công chúng, rất nổi danh. Đặc biệt trong Trung Ương trận tháp hầu như không ai không biết Hạ Mạt, dù là trong Huyền Hoàng thế giới nàng cũng nổi tiếng không thua gì Lạc Anh.
Một thanh âm sốt ruột vang lên:
- Mạt Mạt!
Ba, bốn nữ nhân từ phía đối diện chạy tới, dẫn đầu là một thiếu nữ tóc ngắn. Thiếu nữ mày kiếm mắt sáng, lại mặc áo nam, đẹp trai vô cùng, cho người cảm giác rắn rỏi.
Gễ là đệ tử trận tháp hầu như đều biết tên của người này, Bạch Phiêu Phiêu. Tất nhiên sau cái tên Bạch Phiêu Phiêu kèm một đống biệt danh như nữ vương nóng nảy, đại tỷ, Bạch đại ca, Bạch nam thần vân vân, rất nhiều biệt danh. Nhìn các biệt danh này là biết Bạch Phiêu Phiêu là thiếu nữ tính cách nóng nảy, thích can thiệp bất bình, rất giống nam.
Toàn trận pháp viện đều biết Hạ Mạt và Bạch Phiêu Phiêu là bằng hữu rất tốt, nếu không thì hai người đã chẳng cùng nhau đi rèn luyện.
Bạch Phiêu Phiêu mặc áo trắng, thân hình cao róa, tóc ngắn mát mẻ, ngọc đái quanh eo, chân đạp ủng dài, đúng là anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm. Bạch Phiêu Phiêu chạy tới ôm eo Hạ Mạt.
Bạch Phiêu Phiêu vừa thân thiết vừa quan tâm hỏi:
- Rốt cuộc học phủ tìm ngươi có chuyện gì?
- A! Cái này . . .
Hạ Mạt thói quen Bạch Phiêu Phiêu mạnh mẽ, mặc cho nàng ôm. Tạm thời Hạ Mạt không biết trả lời thế nào, bản năng liếc Trần Lạc đi bên cạnh.
Lúc này Bạch Phiêu Phiêu mới chú ý đến Trần Lạc, đôi mắt tinh nghịch đầy địch ý liếc người hắn tới lui như xem tội phạm.
Bạch Phiêu Phiêu hỏi:
- Mèo bệnh yếu đuối này là ai?
Mèo bệnh yếu đuối?
Hạ Mạt ngẩn người, môi mấp máy muốn nói lại thôi, mắt lộ ý cười bất đắc dĩ.
Nếu cái tên nghịch thiên này là mèo bệnh yếu ớt thì chẳng phải là người trong thiên hạ đều thành con chuột?
Hạ Mạt bỗng nhớ đến Trần Lạc mất hết tu vi, cảm xúc không ổn định, nàng không muốn chọc hắn giận. Hạ Mạt không dám nghĩ tiếp, liếc trộm Trần Lạc, thấy biểu tình của hắn không có gì khó chịu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Mạt nói:
- Phiêu Phiêu, bây giờ có bận việc, chờ buổi tối ta nói cho ngươi biết được không?
Tuy Ngụy đại tổng quản không dặn Hạ Mạt không được lộ thân phận Trần Lạc ra nhưng nàng không định giới thiệu hắn với ai, đặc biệt là Bạch Phiêu Phiêu. Hạ Mạt nhớ rõ từ lúc đồn chuyện Trần Lạc nghịch thiên có nhiều người xem Trần Lạc là thần tượng, một nhóm người rất ghét hành động của hắn. Không khép là Bạch Phiêu Phiêu nằm trong số người ghét đó.
Hạ Mạt nhớ rõ Bạch Phiêu Phiêu đánh giá Trần Lạc thế này.
- Cái tên kia quá càn rỡ, ngông cuồng. Ngươi đấu thiên kiêu cũng không sao, thế nhưng đấu với các đại nhân vật Trung Ương học phủ, đấu các đại nhân vật xong lại đấu pháp tắc thất tinh, đấu pháp tắc xong lại đấu thiên nhiên chi mẫu, đấu hoàn thiên nhiên lại đấu với trời, xứng đáng bị thẩm phán! Đáng ghét nhất là tên này háo sắc hơn trời, ngầm gian díu với bốn nữ thần Tiết Thường Uyển, Lạc Anh lại còn xâm phạm hôn bốn nữ thần trước mặt công chúng. Loại người này rất đáng chết! Thẩm phán hắn là còn nhẹ, nên tiên thi hắn đi, để xem về sau hắn còn dám cuồng như vậy không?
Hạ Mạt hiểu rõ con người Bạch Phiêu Phiêu, đó là nữ nhân không sợ trời không sợ đất. Nếu Bạch Phiêu Phiêu biết người đi bên cạnh Hạ Mạt là Trần Lạc mà nàng cực kỳ xem thường, có lẽ nàng sẽ làm hành động gì quá khích.
Hạ Mạt rất lo lắng, nhận ra vấn đề nghiêm trọng nhưng quá muộn, Bạch Phiêu Phiêu đã ra tay.
Trần Lạc cùng Hạ Mạt sóng vai đi, không ai mở lời, không khí hơi căng thẳng. Mấy lần Hạ Mạt muốn nói chuyện nhưng nàng không biết nên nói cái gì. Đi được một lúc Hạ Mạt nhớ nhiệm vụ Ngụy đại tổng quản giao cho, nàng hít sâu một hơi.
Hạ Mạt cố gắng nói:
- A! Ngươi thấy hứng thú với trận pháp sao?
Trần Lạc nhướng mày nhìn Hạ Mạt, lạnh nhạt nói:
- Tàm tạm.
Câu trả lời thật nhạt nhẽo.
- Không biết ngươi đến trận tháp làm gì? Nói cho ta biết được không?
- Xem chơi.
Con người thật vô vị.
Nhưng Hạ Mạt không tức giận, không giận chút nào.
Hạ Mạt vẫn dịu dàng nói:
- A! Có cần ta giới thiệu Trung Ương trận tháp đại khái không?
- Được, vậy giới thiệu đi.
Trung Ương trận tháp ở trong trận pháp viện, là một vật khổng lồ hùng vĩ, trận tháp cao nhất thế giới, là duy nhất. Nói đến thì lịch sử, nội tình Trung Ương trận tháp không xa xưa như Bốn đại viện, chỉ khoảng mấy trăm năm. Bởi vì lúc trước Trung Ương học phủ là học phủ vu sư đơn thuần, chỉ có Bốn đại viện. Về trận pháp đa số là Trung Ương học phủ hợp tác cùng Đại Càn trận tháp được gọi là số một thế giới. Sau này không hiểu sao Trung Ương học phủ và Đại Càn trận tháp mâu thuẫn, Trung Ương học phủ tức giận xây dựng trận tháp của mình, tự bồi dưỡng trận sư. Dựa vào tiền tài mạnh mẽ, nội tình phong phú, nhân mạch rộng khắp thế giới, Trung Ương trận tháp nổi lên siêu nhanh. Trung Ương trận tháp phát triển đến bây giờ đã có tư cách khiêu chiến với Đại Càn trận tháp, bồi dưỡng rất nhiều trận sư nổi tiếng thiên hạ.
Đệ tử trận pháp viện có lẽ không nhiều như Bốn đại viện nhưng cũng không thiếu. Dù đang trong mùa thích hợp rèn luyện trong trận pháp viện vẫn có một đám đệ tử giao lưu với nhau. Đạo trận pháp khác với đạo vu pháp. Vu pháp nằm ở lĩnh ngộ, trận pháp là tích lũy. Vì vậy các trận sư giao lưu, học tập với nhau là việc rất quan trọng.
Lần đầu tiên Trần Lạc đi vào trận pháp viện, cũng là lần đầu thấy tháp cao số một thế giới trong truyền thuyết. Không thể không nói thứ này rất cao, đưa mắt nhìn tháp dâm thẳng lên mây không thấy tận cùng, tựa như cột chống trời nối liền trời và đất, rất hùng vĩ.
Trần Lạc thầm cảm thán Trung Ương học phủ không uổng là Trung Ương học phủ, vật khổng lồ khủng bố như vậy không biết tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực, tài lực. Tồn tại xứng là kỳ tích này chỉ mỗi Trung Ương học phủ mới tạo ra nổi, dù là các thủ lĩnh Hoàng thành, Quang Minh thánh điện cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không theo kịp.
- A! Đó là Vị Ương tháp, xây dựng . . .
Học thức của Hạ Mạt uyên bác, không gì không biết. Mỗi trận tháp xây dựng khi nào, ai cai quản, bao nhiêu trận pháp nàng đều biết rõ ràng. Hai tay Trần Lạc chắp sau đít chậm rãi tản bộ, Hạ Mạt đi theo bên cạnh hắn, nàng như hướng dẫn viên du lịch kể rõ thắng cảnh. Hạ Mạt đẹp thanh tú, giọng ngọt ngào, khi giới thiệu làm người mát mắt, lòng phơi phới.
Nhưng Hạ Mạt xuất hiện khiến nhiều người chú ý, vài đệ tử xì xầm.
- Ủa? Là Hạ Mạt kia, nàng thật sự trở về?
- Đúng vậy! Ta vốn tưởng là tin vỉa hè không ngờ là thật. Đúng như Bạch Phiêu Phiêu đã nói, là học phủ buộc Hạ Mạt ngừng rèn luyện? Nhưng học phủ tìm Hạ Mạt vì chuyện gì?
- Người đi bên cạnh Hạ Mạt là ai? Mặt lạ quá, hình như chưa từng gặp.
- Không lẽ là học sinh mới năm nay của trận tháp?
Hạ Mạt nổi tiếng là nữ thần của công chúng, rất nổi danh. Đặc biệt trong Trung Ương trận tháp hầu như không ai không biết Hạ Mạt, dù là trong Huyền Hoàng thế giới nàng cũng nổi tiếng không thua gì Lạc Anh.
Một thanh âm sốt ruột vang lên:
- Mạt Mạt!
Ba, bốn nữ nhân từ phía đối diện chạy tới, dẫn đầu là một thiếu nữ tóc ngắn. Thiếu nữ mày kiếm mắt sáng, lại mặc áo nam, đẹp trai vô cùng, cho người cảm giác rắn rỏi.
Gễ là đệ tử trận tháp hầu như đều biết tên của người này, Bạch Phiêu Phiêu. Tất nhiên sau cái tên Bạch Phiêu Phiêu kèm một đống biệt danh như nữ vương nóng nảy, đại tỷ, Bạch đại ca, Bạch nam thần vân vân, rất nhiều biệt danh. Nhìn các biệt danh này là biết Bạch Phiêu Phiêu là thiếu nữ tính cách nóng nảy, thích can thiệp bất bình, rất giống nam.
Toàn trận pháp viện đều biết Hạ Mạt và Bạch Phiêu Phiêu là bằng hữu rất tốt, nếu không thì hai người đã chẳng cùng nhau đi rèn luyện.
Bạch Phiêu Phiêu mặc áo trắng, thân hình cao róa, tóc ngắn mát mẻ, ngọc đái quanh eo, chân đạp ủng dài, đúng là anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm. Bạch Phiêu Phiêu chạy tới ôm eo Hạ Mạt.
Bạch Phiêu Phiêu vừa thân thiết vừa quan tâm hỏi:
- Rốt cuộc học phủ tìm ngươi có chuyện gì?
- A! Cái này . . .
Hạ Mạt thói quen Bạch Phiêu Phiêu mạnh mẽ, mặc cho nàng ôm. Tạm thời Hạ Mạt không biết trả lời thế nào, bản năng liếc Trần Lạc đi bên cạnh.
Lúc này Bạch Phiêu Phiêu mới chú ý đến Trần Lạc, đôi mắt tinh nghịch đầy địch ý liếc người hắn tới lui như xem tội phạm.
Bạch Phiêu Phiêu hỏi:
- Mèo bệnh yếu đuối này là ai?
Mèo bệnh yếu đuối?
Hạ Mạt ngẩn người, môi mấp máy muốn nói lại thôi, mắt lộ ý cười bất đắc dĩ.
Nếu cái tên nghịch thiên này là mèo bệnh yếu ớt thì chẳng phải là người trong thiên hạ đều thành con chuột?
Hạ Mạt bỗng nhớ đến Trần Lạc mất hết tu vi, cảm xúc không ổn định, nàng không muốn chọc hắn giận. Hạ Mạt không dám nghĩ tiếp, liếc trộm Trần Lạc, thấy biểu tình của hắn không có gì khó chịu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Mạt nói:
- Phiêu Phiêu, bây giờ có bận việc, chờ buổi tối ta nói cho ngươi biết được không?
Tuy Ngụy đại tổng quản không dặn Hạ Mạt không được lộ thân phận Trần Lạc ra nhưng nàng không định giới thiệu hắn với ai, đặc biệt là Bạch Phiêu Phiêu. Hạ Mạt nhớ rõ từ lúc đồn chuyện Trần Lạc nghịch thiên có nhiều người xem Trần Lạc là thần tượng, một nhóm người rất ghét hành động của hắn. Không khép là Bạch Phiêu Phiêu nằm trong số người ghét đó.
Hạ Mạt nhớ rõ Bạch Phiêu Phiêu đánh giá Trần Lạc thế này.
- Cái tên kia quá càn rỡ, ngông cuồng. Ngươi đấu thiên kiêu cũng không sao, thế nhưng đấu với các đại nhân vật Trung Ương học phủ, đấu các đại nhân vật xong lại đấu pháp tắc thất tinh, đấu pháp tắc xong lại đấu thiên nhiên chi mẫu, đấu hoàn thiên nhiên lại đấu với trời, xứng đáng bị thẩm phán! Đáng ghét nhất là tên này háo sắc hơn trời, ngầm gian díu với bốn nữ thần Tiết Thường Uyển, Lạc Anh lại còn xâm phạm hôn bốn nữ thần trước mặt công chúng. Loại người này rất đáng chết! Thẩm phán hắn là còn nhẹ, nên tiên thi hắn đi, để xem về sau hắn còn dám cuồng như vậy không?
Hạ Mạt hiểu rõ con người Bạch Phiêu Phiêu, đó là nữ nhân không sợ trời không sợ đất. Nếu Bạch Phiêu Phiêu biết người đi bên cạnh Hạ Mạt là Trần Lạc mà nàng cực kỳ xem thường, có lẽ nàng sẽ làm hành động gì quá khích.
Hạ Mạt rất lo lắng, nhận ra vấn đề nghiêm trọng nhưng quá muộn, Bạch Phiêu Phiêu đã ra tay.
/1351
|