Trần Lạc nhàn nhã đi trên Kỳ sơn như tản bộ, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:
- Nơi này xứng là một ngọn núi báu tài nguyên, không tệ.
Trần Lạc có ý gì?
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết nên tiếp lời làm sao.
Nhân vật đại biểu Tiểu La Thiên học viện, Lý Xung mở miệng nói:
Trần Lạc học trưởng, Tiểu Ly học tỷ, chuyện là vầy, bây giờ Kim Thủy Vực thay đổi quá lớn, nếu còn phân chia Kỳ sơn như trước sớm muộn gì sẽ gây ra tranh chấp. Cho nên chúng ta bàn bạc quyèn sở hữu Kỳ sơn, ý của hai vị học trưởng, học tỷ như thế nào.
Nhìn toàn thể mọi người dù là danh tiếng, sức ảnh hưởng, tu vi, thực lực không dến lượt vu sư sơ cấp như Lý Xung nói xen vào. Nhưng không ai lên tiếng Lý Xung đành cố gắng bước ra. Cái gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp, Lý Xung cảm thấy Trần Lạc có lợi hại đến mấy chỉ là năm xưa, bây giờ hắn là phế nhân.
Giang sơn có nhân tài lớp lớp, người mới thay người cũ.
Lý Xung mới nói xong Trần Lạc đang ung dung đi dạo chợt đứng lại, ngồi xổm xuống đá tảng đá dưới chân nhích ra.
Trần Lạc nói:
- Bàn bạc? Bàn cái gì? Không cần bàn gì, từ nay về sau Kỳ sơn thuộc về Tiểu Kim Câu học viện.
Cái gì?
Trần Lạc thốt lời làm mọi người trên Kỳ sơn biến sắc mặt. Cái gì gọi là không cần bàn? Từ nay Kỳ sơn thuộc về Tiểu Kim Câu học viện? Trần Lạc quá bá đạo, chưa gì đã nói một câu bá chiếm Kỳ sơn? Ngươi cho rằng ngươi còn là Trần Lạc từng nghịch thiên mà đi sao? Bây giờ ngươi chỉ là một phế vật bị thẩm phán, ngươi dựa vào cái gì ngông cuồng, bá đạo như vậy?
Đúng vậy
Hắn dựa vào cái gì?
Đây là thắc mắc trong lòng nhiều người. Lý Xung muốn phản bác ngay nhưng nghĩ đến người trước mắt dù sao từng đấu thiên kiêu, đấu thiên nhiên, đấu với trời. Sâu trong lòng Lý Xung rất e ngại Trần Lạc, gã đưa mắt nhìn Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh.
Từ khi Trần Lạc xuất hiện Diệp Thanh đã tê liệt, Đinh Tử Hiên thì cúi gằm mặt. Dù không thấy biểu tình của Đinh Tử Hiên nhưng ai đều thấy rõ trán gã đổ mồ hôi như tắm. Lại xem đám vu sư trung cấp của Kim Thủy Vực, bọn họ nhìn nhau, mờ mịt và sợ hãi.
Nói thật là cảm giác của bọn họ đối với Trần Lạc cũng giống Lý Xung, cảm thấy Trần Lạc lợi hại là chuyện quá khứ, bây giờ hắn là phế nhân. Điều duy nhất khiến bọn họ e ngại là mới rồi Trần Lạc liếc mắt qua Diệp Thanh tê liệt ngay, Hạ Mạt nữ thần, Bạch Phiêu Phiêu ma nữ bạo lực, đại tỷ nổi tiếng như cồn thấy Trần Lạc cũng như chuột gặp mèo. Tuy khó hiểu nhưng đám đệ tử Thiên Hạ học phủ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không chỉ đám đệ tử Thiên Hạ học phủ có cảm giác này mà Trương Hoài, Tạ Bằng cũng vậy.
Từ khi Trần Lạc xuất hiện Trương Hoài, Tạ Bằng đã ngây như phỗng. Lúc trước hai người suy đoán rất nhiều về người Ân Tiểu Ly tôn xưng là công tử rốt cuộc là nhân vật nào. Nhưng Trương Hoài, Tạ Bằng đoán tới đoán lui không ngờ đó là Lạc gia, Thiên Vương Lão Tử danh chấn thiên hạ, tiếng tăm lừng lẫy.
Trương Hoài, Tạ Bằng e ngại uy danh Trần Lạc,d ù chỉ kiêng dè nhưng cũng không dám lên tiếng phản bác. Bởi vì Diệp Thanh tê liệt, thái độ cả Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu làm bọn họ hành động thận trọng hơn.
Vũ Hóa Phi cúi đầu, siết chặt nắm tay, trán toát mồ hôi như mưa. Vũ Hóa Phi đang đấu tranh trong lòng.
Hạ Mạt ngơ ngác nhìn, không ai biết nàng đang suy tư điều gì. Có vẻ Bạch Phiêu Phiêu khá lúng túng, khoanh tay trước ngực quay người đi.
Những nhân vật từng tỏa sáng trong Kim Thủy Vực hôm nay bị gì vậy?
Trương Hoài, Tạ Bằng, chẳng phải các ngươi là đệ tử Trung Ương học phủ sao? Mấy hôm trước các ngươi bá chiếm Kỳ sơn, sao bây giờ khi Trần Lạc muốn chiếm Kỳ sơn thì các ngươi không dám hó hé gì?
Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh, các ngươi xem như người nổi tiếng đi? Mới rồi Diệp Thanh còn vênh váo không để ai vào mắt sao bây giờ bị hù sợ chết khiếp? Mới rồi Vũ Hóa Phi nhà ngươi tự tin, thích chủ trì lắm mà sao Trần Lạc xuất hiện ngươi không dám thở mạnh? Còn các vu sư trung cấp Thiên Hạ học phủ, các ngươi đến làm người qua đường sao? Các ngươi dù gì cũng có mười người, sao không dám hé răng tiếng nào?
Còn Bạch Phiêu Phiêu, ngươi là ma nữ bạo lực nỗi tiếng khắp nơi, được gọi là Bạch đại tỷ, sao giờ gặp Trần Lạc như chuột thấy mèo sợ đến mức quay người đi?
Còn Hạ Mạt, người là nữ thần của mọi người được toàn thế giới công nhận, là thủ tịch trận sư cao cấp Trung Ương trận tháp, sao thấy Trần Lạc thì bối rối thế?
Các ngươi làm sao vậy?
Lúc trước Trần Lạc rất lợi hại, lợi hại đến nỗi có thể nghịch thiên mà đi. Nhưng đó là trước kia, bây giờ hắn chỉ là một phế vật bị đại thương thiên thẩm phán mất hết tu vi, các ngươi sợ hắn cái gì?
Đúng vậy, sợ hãi cái gì?
Bạch Phiêu Phiêu không biết, Vũ Hóa Phi không biết. Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Trương Hoài, Tạ Bằng tất cả những người có mặt không biết mình sợ hãi điều gì.
Các đệ tử Tiểu Kim Câu học viện với Vương Uy dẫn đầu giờ đây cực kỳ kích động. Bọn họ không ngờ Trần Lạc sẽ xuất hiện, càng không ngờ hắn nói một câu đã quyết định quyền sở hữu Kỳ sơn.
Cái gì gọi là người có danh, cây có bóng?
Chính là đây.
Lúc trước Trần Lạc dùng vũ lực tuyệt đối nghiền áp mọi người, nay dù hắn mất hết tu vi, chỉ dựa vào uy danh của hắn đủ trấn áp tất cả.
Giờ phút này, chuyện xảy ra tại Kỳ sơn hoàn mỹ lột tả ý nghĩa hai chữ trấn áp.
Thanh niên áo lam ngồi chồm hổm, dường như hắn đang đào cái gì. Không lâu sau Trần Lạc đứng dậy, tay cầm một tinh thạch xanh biếc. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, vì bọn họ nhận ra tứ này là Vân linh tinh thạch có giá trị rất lớn.
Kỳ sơn là mảnh đất tài nguyên công cộng, thường có nhiều học tử đến đây thử vận may nhưng chưa tưng phát hiện trên đỉnh núi có một khối Vân linh tinh thạch. Nhìn cái hang rất cạn, bọn họ đến Kỳ sơn nhiều lần nhưng chưa từng phát hiện. Còn Trần Lạc có lẽ mới đến lần đầu tiên, hắn đi dạo một lúc rồi đào ở chỗ đó, sau đó đào ra một khối Kỳ sơn?
Cái này . . .
Rốt cuộc là Trần Lạc quá may mắn hay có hỏa nhãn kim tinh biết chỗ nào giấu bảo bối?
Không biết không người nào suy nghĩ thông. Hạ Mạt lộ biểu tình kinh ngạc nhìn Trần Lạc.
- Ta nói rồi, chỗ này xem như một ngọn núi báu. Hưm, Vân linh tinh thạch, phẩm chất không tệ.
Trần Lạc cười khẽ, tùy tay ném Vân linh tinh thạch cho Vương Uy.
Trần Lạc nói:
- Vương Uy, ngày mai mời mấy vị trận sư bày trận pháp bao phủ Kỳ sơn lại. Ngươi mang các huynh đệ dựng một tấm bia đá dưới chân núi, khắc tên Tiểu Kim Câu học viện chúng ta. Từ nay về sau tòa Kỳ sơn này thuộc về Tiểu Kim Câu học viện chúng ta.
Vương Uy há mồm, không kịp phản ứng, Trần Lạc bước tới vỗ vai gã.
Trần Lạc nói với các học viên Tiểu Kim Câu học viện:
- Đi, các huynh đệ, trở lại ăn bữa tiệc lớn. Ngày hôm nay ta mời khách, cứ ăn no uống đã.
- Nơi này xứng là một ngọn núi báu tài nguyên, không tệ.
Trần Lạc có ý gì?
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết nên tiếp lời làm sao.
Nhân vật đại biểu Tiểu La Thiên học viện, Lý Xung mở miệng nói:
Trần Lạc học trưởng, Tiểu Ly học tỷ, chuyện là vầy, bây giờ Kim Thủy Vực thay đổi quá lớn, nếu còn phân chia Kỳ sơn như trước sớm muộn gì sẽ gây ra tranh chấp. Cho nên chúng ta bàn bạc quyèn sở hữu Kỳ sơn, ý của hai vị học trưởng, học tỷ như thế nào.
Nhìn toàn thể mọi người dù là danh tiếng, sức ảnh hưởng, tu vi, thực lực không dến lượt vu sư sơ cấp như Lý Xung nói xen vào. Nhưng không ai lên tiếng Lý Xung đành cố gắng bước ra. Cái gọi là nghé con mới sinh không sợ cọp, Lý Xung cảm thấy Trần Lạc có lợi hại đến mấy chỉ là năm xưa, bây giờ hắn là phế nhân.
Giang sơn có nhân tài lớp lớp, người mới thay người cũ.
Lý Xung mới nói xong Trần Lạc đang ung dung đi dạo chợt đứng lại, ngồi xổm xuống đá tảng đá dưới chân nhích ra.
Trần Lạc nói:
- Bàn bạc? Bàn cái gì? Không cần bàn gì, từ nay về sau Kỳ sơn thuộc về Tiểu Kim Câu học viện.
Cái gì?
Trần Lạc thốt lời làm mọi người trên Kỳ sơn biến sắc mặt. Cái gì gọi là không cần bàn? Từ nay Kỳ sơn thuộc về Tiểu Kim Câu học viện? Trần Lạc quá bá đạo, chưa gì đã nói một câu bá chiếm Kỳ sơn? Ngươi cho rằng ngươi còn là Trần Lạc từng nghịch thiên mà đi sao? Bây giờ ngươi chỉ là một phế vật bị thẩm phán, ngươi dựa vào cái gì ngông cuồng, bá đạo như vậy?
Đúng vậy
Hắn dựa vào cái gì?
Đây là thắc mắc trong lòng nhiều người. Lý Xung muốn phản bác ngay nhưng nghĩ đến người trước mắt dù sao từng đấu thiên kiêu, đấu thiên nhiên, đấu với trời. Sâu trong lòng Lý Xung rất e ngại Trần Lạc, gã đưa mắt nhìn Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh.
Từ khi Trần Lạc xuất hiện Diệp Thanh đã tê liệt, Đinh Tử Hiên thì cúi gằm mặt. Dù không thấy biểu tình của Đinh Tử Hiên nhưng ai đều thấy rõ trán gã đổ mồ hôi như tắm. Lại xem đám vu sư trung cấp của Kim Thủy Vực, bọn họ nhìn nhau, mờ mịt và sợ hãi.
Nói thật là cảm giác của bọn họ đối với Trần Lạc cũng giống Lý Xung, cảm thấy Trần Lạc lợi hại là chuyện quá khứ, bây giờ hắn là phế nhân. Điều duy nhất khiến bọn họ e ngại là mới rồi Trần Lạc liếc mắt qua Diệp Thanh tê liệt ngay, Hạ Mạt nữ thần, Bạch Phiêu Phiêu ma nữ bạo lực, đại tỷ nổi tiếng như cồn thấy Trần Lạc cũng như chuột gặp mèo. Tuy khó hiểu nhưng đám đệ tử Thiên Hạ học phủ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không chỉ đám đệ tử Thiên Hạ học phủ có cảm giác này mà Trương Hoài, Tạ Bằng cũng vậy.
Từ khi Trần Lạc xuất hiện Trương Hoài, Tạ Bằng đã ngây như phỗng. Lúc trước hai người suy đoán rất nhiều về người Ân Tiểu Ly tôn xưng là công tử rốt cuộc là nhân vật nào. Nhưng Trương Hoài, Tạ Bằng đoán tới đoán lui không ngờ đó là Lạc gia, Thiên Vương Lão Tử danh chấn thiên hạ, tiếng tăm lừng lẫy.
Trương Hoài, Tạ Bằng e ngại uy danh Trần Lạc,d ù chỉ kiêng dè nhưng cũng không dám lên tiếng phản bác. Bởi vì Diệp Thanh tê liệt, thái độ cả Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu làm bọn họ hành động thận trọng hơn.
Vũ Hóa Phi cúi đầu, siết chặt nắm tay, trán toát mồ hôi như mưa. Vũ Hóa Phi đang đấu tranh trong lòng.
Hạ Mạt ngơ ngác nhìn, không ai biết nàng đang suy tư điều gì. Có vẻ Bạch Phiêu Phiêu khá lúng túng, khoanh tay trước ngực quay người đi.
Những nhân vật từng tỏa sáng trong Kim Thủy Vực hôm nay bị gì vậy?
Trương Hoài, Tạ Bằng, chẳng phải các ngươi là đệ tử Trung Ương học phủ sao? Mấy hôm trước các ngươi bá chiếm Kỳ sơn, sao bây giờ khi Trần Lạc muốn chiếm Kỳ sơn thì các ngươi không dám hó hé gì?
Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh, các ngươi xem như người nổi tiếng đi? Mới rồi Diệp Thanh còn vênh váo không để ai vào mắt sao bây giờ bị hù sợ chết khiếp? Mới rồi Vũ Hóa Phi nhà ngươi tự tin, thích chủ trì lắm mà sao Trần Lạc xuất hiện ngươi không dám thở mạnh? Còn các vu sư trung cấp Thiên Hạ học phủ, các ngươi đến làm người qua đường sao? Các ngươi dù gì cũng có mười người, sao không dám hé răng tiếng nào?
Còn Bạch Phiêu Phiêu, ngươi là ma nữ bạo lực nỗi tiếng khắp nơi, được gọi là Bạch đại tỷ, sao giờ gặp Trần Lạc như chuột thấy mèo sợ đến mức quay người đi?
Còn Hạ Mạt, người là nữ thần của mọi người được toàn thế giới công nhận, là thủ tịch trận sư cao cấp Trung Ương trận tháp, sao thấy Trần Lạc thì bối rối thế?
Các ngươi làm sao vậy?
Lúc trước Trần Lạc rất lợi hại, lợi hại đến nỗi có thể nghịch thiên mà đi. Nhưng đó là trước kia, bây giờ hắn chỉ là một phế vật bị đại thương thiên thẩm phán mất hết tu vi, các ngươi sợ hắn cái gì?
Đúng vậy, sợ hãi cái gì?
Bạch Phiêu Phiêu không biết, Vũ Hóa Phi không biết. Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Trương Hoài, Tạ Bằng tất cả những người có mặt không biết mình sợ hãi điều gì.
Các đệ tử Tiểu Kim Câu học viện với Vương Uy dẫn đầu giờ đây cực kỳ kích động. Bọn họ không ngờ Trần Lạc sẽ xuất hiện, càng không ngờ hắn nói một câu đã quyết định quyền sở hữu Kỳ sơn.
Cái gì gọi là người có danh, cây có bóng?
Chính là đây.
Lúc trước Trần Lạc dùng vũ lực tuyệt đối nghiền áp mọi người, nay dù hắn mất hết tu vi, chỉ dựa vào uy danh của hắn đủ trấn áp tất cả.
Giờ phút này, chuyện xảy ra tại Kỳ sơn hoàn mỹ lột tả ý nghĩa hai chữ trấn áp.
Thanh niên áo lam ngồi chồm hổm, dường như hắn đang đào cái gì. Không lâu sau Trần Lạc đứng dậy, tay cầm một tinh thạch xanh biếc. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, vì bọn họ nhận ra tứ này là Vân linh tinh thạch có giá trị rất lớn.
Kỳ sơn là mảnh đất tài nguyên công cộng, thường có nhiều học tử đến đây thử vận may nhưng chưa tưng phát hiện trên đỉnh núi có một khối Vân linh tinh thạch. Nhìn cái hang rất cạn, bọn họ đến Kỳ sơn nhiều lần nhưng chưa từng phát hiện. Còn Trần Lạc có lẽ mới đến lần đầu tiên, hắn đi dạo một lúc rồi đào ở chỗ đó, sau đó đào ra một khối Kỳ sơn?
Cái này . . .
Rốt cuộc là Trần Lạc quá may mắn hay có hỏa nhãn kim tinh biết chỗ nào giấu bảo bối?
Không biết không người nào suy nghĩ thông. Hạ Mạt lộ biểu tình kinh ngạc nhìn Trần Lạc.
- Ta nói rồi, chỗ này xem như một ngọn núi báu. Hưm, Vân linh tinh thạch, phẩm chất không tệ.
Trần Lạc cười khẽ, tùy tay ném Vân linh tinh thạch cho Vương Uy.
Trần Lạc nói:
- Vương Uy, ngày mai mời mấy vị trận sư bày trận pháp bao phủ Kỳ sơn lại. Ngươi mang các huynh đệ dựng một tấm bia đá dưới chân núi, khắc tên Tiểu Kim Câu học viện chúng ta. Từ nay về sau tòa Kỳ sơn này thuộc về Tiểu Kim Câu học viện chúng ta.
Vương Uy há mồm, không kịp phản ứng, Trần Lạc bước tới vỗ vai gã.
Trần Lạc nói với các học viên Tiểu Kim Câu học viện:
- Đi, các huynh đệ, trở lại ăn bữa tiệc lớn. Ngày hôm nay ta mời khách, cứ ăn no uống đã.
/1351
|