Thanh niên dẫn đầu lại ngưng diễn phù văn, một trận tượng màu tím xuất hiện, là trận pháp công kích trung cấp, tử lôi tam liên trận. Uy lực của tử lôi tam liên trận khá lớn, nếu bị đánh trúng dù trận sư lang thang không chết chắc chắn sau này sẽ tàn phế. Nghĩ đến đây Trần Lạc lập tức búng tay, hai, ba mươi phù văn bay ra hình thành trận tượng bao phủ trận sư lang thang. Khi tử lôi tam liên trận ngưng tụ tia chớp đánh xuống bỗng biến mất như đá chìm biển rộng.
A?
Có chuyện gì?
Ba người đứng trên bạch hạc biểu tình ngây ngẩn, rất là ngạc nhiên. Bọn họ đưa mắt nhìn qua thấy Trần Lạc thì giật mình.
- Lại là một trận sư lang thang không biết sống chết.
Miệng nói vậy nhưng trong mắt ba người hết sức kiêng dè, bởi vì bọn họ không xem hiểu Trần Lạc thi triển trận pháp gì, thậm chí không biết tên. Trận pháp âm thầm nuốt mất tử lôi tam liên trận khiến ba người thận trọng hơn.
Trần Lạc lười quan tâm ba người kia, không thèm nhìn cái nào. Trần Lạc khom lưng vỗ mông ngựa, con ngựa chạy lộc cộc đến bên cạnh trận sư lang thang.
Trần Lạc hỏi:
- Huynh đệ, cảm giác thế nào?
Đây là một tên mập, tròn mũm mĩm, tuổi không lớn, khoảng hai mươi tuổi. Tóc tên mập rối, y phục rách rưới, khóe môi treo giọt máu nhưng biểu tình không hề sợ hãi mà là cương cường tức giận.
Không hiểu sao mỗi lần Trần Lạc thấy người mập là cảm giác thân thiết, dù tên mập biểu tình tức giận, còn trừng Trần Lạc. A? Trần Lạc cảm thấy lạ, tại sao ánh mắt tên mập nhìn hắn không chút cảm kích mà còn oán trách?
Tên mập xì một tiếng khinh thường, vén sợi tóc ceh trước mặt sang bên, liếc xéo Trần Lạc.
Tên mập nói:
- Ai kêu ngươi nhiều chuyện?
Cái này...
Trần Lạc ngây người, không hiểu ra sao. Trần Lạc ngẫm nghĩ, chợt nhận ra điều gì, lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Trần Lạc đứng sang một bên, nói:
- Huynh đệ, kỹ thuật diễn của ngươi quá cao, khâm phục khâm phục. Ngại quá, quấy rầy ngươi câu cá, tiếp tục đi.
Tên mập hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Lần sau mở to mắt chút.
Tên mập hung tợn trừng Trần Lạc sau đó bò dậy, vỗ bụi đất dính trên người.
Tên mập nhìn ba người trong không trung, quát to:
- Ba tên kia, tự mình xuống hay chờ tiểu gia đánh rớt xuống?
Ba người đứng trên bạch hạc không hiểu ra sao. Bọn họ rất buồn bực, tại sao trận sư lang thang mới rồi còn bị mình đánh tơi tả mà giờ trở nên hùng dũng?
- Đám nhãi kia, các ngươi nghĩ gia thật sự tiêu hao hết tinh thần lực? Các ngươi nghĩ tiểu gia là hạng người ham sống sợ chết sao? Chậc chậc, hãy mở to mắt chó ta xem đây!
Tên mập trận sư lang thang sải bước dài, khí thế bộc phát, ánh sáng xanh sậm lấp lóe quanh người. Tinh thần lực cường đại khuếch tán như biển cả gầm rống, gió mạnh thổi, thời tiết nóng bức chớp mắt rét lạnh.
Trần Lạc đứng gần đó sờ cằm, nheo mắt nhìn.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Tên mập này là cao thủ, tinh thần lực khổng lồ đừng nói đối phó ba trận sư trung cấp này, dù giải quyết ba trận sư cao cấp cũng không tốn sức.
Trần Lạc thầm cảm thán mấy năm nay chỉ chú ý tu luyện vu pháp, ném trận pháp sang một bên, vừa rồi không nhìn ra tên mập trận sư lang thang câu cá.
Tên mập trận sư lang thang phô bày tinh thần lực khổng lồ làm ba người đứng trên bạch hạc biến sắc mặt, nhận ra mình bị lừa, trúng kếc của tên mập. Nhưng đã quá muộn.
Tên mập trận sư lang thang cười to, tinh thần lực phập phồng áp chế bạch hạc nổ tung, ba trận sư trung cấp té xuống đất.
Hay cho tên mập còn hiểu lợi dụng linh hồn cộng hưởng lôi kéo tinh thần lực dao động
Trần Lạc đưa mắt khen ngợi, đoán ra bước tiếp theo tên mập sẽ bày trận pháp khống chế ba người. Quả nhiên, khi ba người té xuống thì trận sư lang thang mập huơ hai tay, các phù văn như bồ công anh rơi rụng, một trận tượng, hai trận tượng, ba trận tượng, bốn trận tượng xuất hiện bao phủ ba người.
Ba trận pháp khống chế trung cấp, đại nhạc áp đỉnh trận.
Ba người bị đại nhạc áp đỉnh trận bao phủ như bị núi đè, định đứng dậy nhưng bị đè nằm sấp dưới đất. Mặt ba người nhăn nhó, trán toát mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên. Khi bọn họ thấy một trận tượng huyền áo kỳ lạ thì không dám nhúc nhích, vì bọn họ nhận ra nó, là trận pháp công kích cao cấp, bạo vũ lê hoa trận. Thứ này là trận pháp cực kỳ hung tàn, như vạn tiễn xuyên tâm giây lát bắn người thành con nhím.
- Ngươi... Ngươi là ai...
Ba người cuối cùng nhận ra tên mập trận sư lang thang là một cao thủ.
- Chậc chậc, nhìn khuôn mặt này mà ngươi vẫn không biết tiểu gia là ai sao?
Giọng trận sư lang thang mập âm hiểm, tồi tệ, vừa chói tai vừa khàn khàn. Trận sư lang thang mập bước qua, khuôn mặt biến thành mặt quy cực kỳ hung tợn, đỏ rực, âm trầm khủng bố.
- Ngươi là... Ngươi là đại đạo Mặt Hồng lão yêu!
Khi ba người nhận ra trận sư lang thang mập là ai thì trợn tròn mắt. Trần Lạc đứng gần đó nhíu mày, ngẫm nghĩ, dường như chưa từng nghe nói trong giới trận sư lang thang có nhân vật Mặt Hồng lão yêu. Trần Lạc không biết nhưng người khác thì có, Mặt Hồng lão yêu đối với ba trận sư trung cấp bị hù ngu người là nhân vật vang dội như sấm bên tai. Gần hai, ba năm nay Mặt Hồng lão yêu cực kỳ nổi tiếng, kiêu căng, bá đạo. Ba năm qua rất nhiều người bị Mặt Hồng lão yêu cướp bóc đếm không xuể, nổi tiếng nhất là có lần gã chạy đến trận tháp của người ta, trước mắt bao người cướp rỗng tài nguyên bảo bối của trận tháp người ta.
Hỏi sao ba trận sư trung cấp không sợ?
Nên khi nhận ra Mặt Hồng lão yêu thì ba người đành nhận xui, bảo bối trên người rơi hết vào túi trận sư lang thang mập, bao gồm quần áo mặc trên người. Mặt Hồng lão yêu chỉ chừa cho ba trận sư trung cấp một cái quần đùi bảo cút đi.
- Bà nội nó, dạo này xui quá, sao toàn là một đám nghèo mạt rệp.
Mặt Hồng lão yêu mập ngồi dưới đất lấy cái bao to bên hông ra nhét hết bảo bối vào trong, nhìn Trần Lạc đứng bên cạnh. Mặt Hồng lão yêu lấy một vòng tay từ trong cái bao ra.
Mặt Hồng lão yêu nói:
- Tuy ngươi phá hoại chuyện nhỏ của tiểu gia nhưng cũng la có ý tốt, này, thứ này xem như tiểu gia thưởng cho ngươi.
Trần Lạc nhận lấy vòng tay, buồn cười thầm nghĩ:
- Cha nó, hèn gì trận sư lang thang ở trong mắt mọi người như chuột chạy qua đường ai gặp ai đánh. Đều tại đám đạo tặc ác ôn này phá hỏng danh tiếng trận sư lang thang.
Trước kia trận sư lang thang địa biểu cho tín ngưỡng, tín ngưỡng truy cầu tự do, cái danh cao thượng biết mấy.
Bây giờ trận sư lang thang cơ bản đã thành đại đạo, đạo tặc, lưu lạc, các từ ngữ ác ôn. Trận sư lang thang rảnh rỗi gia cố mê vụ trận, huyễn tượng trận pháp ngụy trang mình, làm chuyện giết người phóng hỏa cướp bóc trộm cướp. Dù sao đã ngụy trang, không bị bắt tại trận là được, ai biết ngươi là ai? Ví dụ như Mặt Hồng lão yêu mập này, gã đứng đó nếu không gia ốc ảo giác mặt quy thì ai biết gã là ăn cướp hai năm nay rất oai phong?
Trần Lạc khẽ thở dài:
- Ài.
A?
Có chuyện gì?
Ba người đứng trên bạch hạc biểu tình ngây ngẩn, rất là ngạc nhiên. Bọn họ đưa mắt nhìn qua thấy Trần Lạc thì giật mình.
- Lại là một trận sư lang thang không biết sống chết.
Miệng nói vậy nhưng trong mắt ba người hết sức kiêng dè, bởi vì bọn họ không xem hiểu Trần Lạc thi triển trận pháp gì, thậm chí không biết tên. Trận pháp âm thầm nuốt mất tử lôi tam liên trận khiến ba người thận trọng hơn.
Trần Lạc lười quan tâm ba người kia, không thèm nhìn cái nào. Trần Lạc khom lưng vỗ mông ngựa, con ngựa chạy lộc cộc đến bên cạnh trận sư lang thang.
Trần Lạc hỏi:
- Huynh đệ, cảm giác thế nào?
Đây là một tên mập, tròn mũm mĩm, tuổi không lớn, khoảng hai mươi tuổi. Tóc tên mập rối, y phục rách rưới, khóe môi treo giọt máu nhưng biểu tình không hề sợ hãi mà là cương cường tức giận.
Không hiểu sao mỗi lần Trần Lạc thấy người mập là cảm giác thân thiết, dù tên mập biểu tình tức giận, còn trừng Trần Lạc. A? Trần Lạc cảm thấy lạ, tại sao ánh mắt tên mập nhìn hắn không chút cảm kích mà còn oán trách?
Tên mập xì một tiếng khinh thường, vén sợi tóc ceh trước mặt sang bên, liếc xéo Trần Lạc.
Tên mập nói:
- Ai kêu ngươi nhiều chuyện?
Cái này...
Trần Lạc ngây người, không hiểu ra sao. Trần Lạc ngẫm nghĩ, chợt nhận ra điều gì, lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Trần Lạc đứng sang một bên, nói:
- Huynh đệ, kỹ thuật diễn của ngươi quá cao, khâm phục khâm phục. Ngại quá, quấy rầy ngươi câu cá, tiếp tục đi.
Tên mập hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Lần sau mở to mắt chút.
Tên mập hung tợn trừng Trần Lạc sau đó bò dậy, vỗ bụi đất dính trên người.
Tên mập nhìn ba người trong không trung, quát to:
- Ba tên kia, tự mình xuống hay chờ tiểu gia đánh rớt xuống?
Ba người đứng trên bạch hạc không hiểu ra sao. Bọn họ rất buồn bực, tại sao trận sư lang thang mới rồi còn bị mình đánh tơi tả mà giờ trở nên hùng dũng?
- Đám nhãi kia, các ngươi nghĩ gia thật sự tiêu hao hết tinh thần lực? Các ngươi nghĩ tiểu gia là hạng người ham sống sợ chết sao? Chậc chậc, hãy mở to mắt chó ta xem đây!
Tên mập trận sư lang thang sải bước dài, khí thế bộc phát, ánh sáng xanh sậm lấp lóe quanh người. Tinh thần lực cường đại khuếch tán như biển cả gầm rống, gió mạnh thổi, thời tiết nóng bức chớp mắt rét lạnh.
Trần Lạc đứng gần đó sờ cằm, nheo mắt nhìn.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Tên mập này là cao thủ, tinh thần lực khổng lồ đừng nói đối phó ba trận sư trung cấp này, dù giải quyết ba trận sư cao cấp cũng không tốn sức.
Trần Lạc thầm cảm thán mấy năm nay chỉ chú ý tu luyện vu pháp, ném trận pháp sang một bên, vừa rồi không nhìn ra tên mập trận sư lang thang câu cá.
Tên mập trận sư lang thang phô bày tinh thần lực khổng lồ làm ba người đứng trên bạch hạc biến sắc mặt, nhận ra mình bị lừa, trúng kếc của tên mập. Nhưng đã quá muộn.
Tên mập trận sư lang thang cười to, tinh thần lực phập phồng áp chế bạch hạc nổ tung, ba trận sư trung cấp té xuống đất.
Hay cho tên mập còn hiểu lợi dụng linh hồn cộng hưởng lôi kéo tinh thần lực dao động
Trần Lạc đưa mắt khen ngợi, đoán ra bước tiếp theo tên mập sẽ bày trận pháp khống chế ba người. Quả nhiên, khi ba người té xuống thì trận sư lang thang mập huơ hai tay, các phù văn như bồ công anh rơi rụng, một trận tượng, hai trận tượng, ba trận tượng, bốn trận tượng xuất hiện bao phủ ba người.
Ba trận pháp khống chế trung cấp, đại nhạc áp đỉnh trận.
Ba người bị đại nhạc áp đỉnh trận bao phủ như bị núi đè, định đứng dậy nhưng bị đè nằm sấp dưới đất. Mặt ba người nhăn nhó, trán toát mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên. Khi bọn họ thấy một trận tượng huyền áo kỳ lạ thì không dám nhúc nhích, vì bọn họ nhận ra nó, là trận pháp công kích cao cấp, bạo vũ lê hoa trận. Thứ này là trận pháp cực kỳ hung tàn, như vạn tiễn xuyên tâm giây lát bắn người thành con nhím.
- Ngươi... Ngươi là ai...
Ba người cuối cùng nhận ra tên mập trận sư lang thang là một cao thủ.
- Chậc chậc, nhìn khuôn mặt này mà ngươi vẫn không biết tiểu gia là ai sao?
Giọng trận sư lang thang mập âm hiểm, tồi tệ, vừa chói tai vừa khàn khàn. Trận sư lang thang mập bước qua, khuôn mặt biến thành mặt quy cực kỳ hung tợn, đỏ rực, âm trầm khủng bố.
- Ngươi là... Ngươi là đại đạo Mặt Hồng lão yêu!
Khi ba người nhận ra trận sư lang thang mập là ai thì trợn tròn mắt. Trần Lạc đứng gần đó nhíu mày, ngẫm nghĩ, dường như chưa từng nghe nói trong giới trận sư lang thang có nhân vật Mặt Hồng lão yêu. Trần Lạc không biết nhưng người khác thì có, Mặt Hồng lão yêu đối với ba trận sư trung cấp bị hù ngu người là nhân vật vang dội như sấm bên tai. Gần hai, ba năm nay Mặt Hồng lão yêu cực kỳ nổi tiếng, kiêu căng, bá đạo. Ba năm qua rất nhiều người bị Mặt Hồng lão yêu cướp bóc đếm không xuể, nổi tiếng nhất là có lần gã chạy đến trận tháp của người ta, trước mắt bao người cướp rỗng tài nguyên bảo bối của trận tháp người ta.
Hỏi sao ba trận sư trung cấp không sợ?
Nên khi nhận ra Mặt Hồng lão yêu thì ba người đành nhận xui, bảo bối trên người rơi hết vào túi trận sư lang thang mập, bao gồm quần áo mặc trên người. Mặt Hồng lão yêu chỉ chừa cho ba trận sư trung cấp một cái quần đùi bảo cút đi.
- Bà nội nó, dạo này xui quá, sao toàn là một đám nghèo mạt rệp.
Mặt Hồng lão yêu mập ngồi dưới đất lấy cái bao to bên hông ra nhét hết bảo bối vào trong, nhìn Trần Lạc đứng bên cạnh. Mặt Hồng lão yêu lấy một vòng tay từ trong cái bao ra.
Mặt Hồng lão yêu nói:
- Tuy ngươi phá hoại chuyện nhỏ của tiểu gia nhưng cũng la có ý tốt, này, thứ này xem như tiểu gia thưởng cho ngươi.
Trần Lạc nhận lấy vòng tay, buồn cười thầm nghĩ:
- Cha nó, hèn gì trận sư lang thang ở trong mắt mọi người như chuột chạy qua đường ai gặp ai đánh. Đều tại đám đạo tặc ác ôn này phá hỏng danh tiếng trận sư lang thang.
Trước kia trận sư lang thang địa biểu cho tín ngưỡng, tín ngưỡng truy cầu tự do, cái danh cao thượng biết mấy.
Bây giờ trận sư lang thang cơ bản đã thành đại đạo, đạo tặc, lưu lạc, các từ ngữ ác ôn. Trận sư lang thang rảnh rỗi gia cố mê vụ trận, huyễn tượng trận pháp ngụy trang mình, làm chuyện giết người phóng hỏa cướp bóc trộm cướp. Dù sao đã ngụy trang, không bị bắt tại trận là được, ai biết ngươi là ai? Ví dụ như Mặt Hồng lão yêu mập này, gã đứng đó nếu không gia ốc ảo giác mặt quy thì ai biết gã là ăn cướp hai năm nay rất oai phong?
Trần Lạc khẽ thở dài:
- Ài.
/1351
|