- Trận sư lang thang không uổng là Hồng Chính Thiên, âm hiểm tồi tệ vô sỉ xảo trá. Đánh không lại thì thừa nhận đi, còn lừa lọc, cười chết người.
Trong đại sảnh đám trận sư chính tông đang ăn cơm khi biết sự thật thì cười nhạo, khinh thường trận sư lang thang. Nhưng lời đó lọt vào tai Mã Liên Hoa làm gã thấy xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Long Tiểu Tiểu há mồm muốn phản bác nhưng không nói nên lời. Chu Hạo Phi ngồi đối diện tự tin, mọi người cười nhạo, Long Tiểu Tiểu không thể bình tĩnh ăn ngang nói ngược chống chế được. Long Tiểu Tiểu hít sâu, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, đứng dậy định mang Trần Lạc rời đi. Không ngờ Long Tiểu Tiểu mới nhúc nhích thì bảy, tám người sau lưng Chu Hạo Phi đã bao vây.
Long Tiểu Tiểu thở hổn hển, quê quá hóa giận trừng đám người:
- Chu Hạo Phi, ngươi có ý gì?
- Đổng Ngọc Đạt là bằng hữu của ta, các ngươi dùng âm mưu quỷ kế đánh hắn bị thương, nói xem ta có ý gì?
Chu Hạo Phi xòe quạt phe phẩy trước ngực, khóe môi luôn treo nụ cười đẹp trai.
Chu Hạo Phi nói:
- Đương nhiên ta không có hứng thú với các ngươi, không một chút nào, vì vậy đừng sợ. Chỉ cần khai ra người ở đằng sau giúp các ngươi, ta sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Xem ra đây mới là mục đích Chu Hạo Phi tới Thiên Khải tửu lâu, gã muốn tìm cao thủ trận sư lang thang phía sau.
- Hừ! Ngại quá, không thể trả lời, ngươi có bản lĩnh thông thiên đúng không? Tự mình tìm đi.
Long Tiểu Tiểu không ngờ vụ việc phát triển đến mức này, nàng không muốn cãi lại gì nữa. Dù thế nào Long Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không lộ ra tin tức về Vân tỷ, nàng biết một khi nói ra rất có thể sẽ tạo nguy hiểm vô cùng cho Vân tỷ.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta có thể chờ, hôm nay rảnh rỗi.
Chu Hạo Phi nói xong khép cây quạt, ra lệnh một tiếng. Chu Hạo Phi kêu Thiên Khải tửu lâu bưng lên món ngon rượu ngon. Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa đứng lặng, không biết nên làm sao. Hai người biết rõ nếu không khai thì Chu Hạo Phi sẽ không cho đi.
Làm sao đây? Đánh nhau sao?
Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu tự biết sức mình. Đừng nói là Chu Hạo Phi, bảy, tám trận sư sau lưng gã dủ đè bẹp hai người. Đang lúc Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu suy nghĩ thì một thanh âm lạnh nhạt vang bên tai.
- Đừng làm khó hai người, là ta đã ra tay, có chuyện gì cứ hướng về ta.
Người nói chuyện là Trần Lạc, từ đầu đến cuối hắn ngồi trên ghế bắc chéo chân, cánh tay trái đặt trên bàn chống đầu, miệng nhai trái cây, phun vỏ. Trần Lạc thường nâng ly rượu lên uống một hớp, lại rót ly hỏa vân thiêu khác.
Trần Lạc dứt lời, ánh mắt mọi người tập trung vào hắn. Vừa rồi mọi người chỉ chú ý vào Chu Hạo Phi, Long Tiểu Tiểu, mãi lo nhìn hai người quên mất còn có một vị giả mạo Tiêu Du Tử.
Thanh niên này thật lạ lùng, chuyện đã bị lộ, mọi người biết có cao nhân đứng phía sau ra tay, chính Long Tiểu Tiểu cũng thừa nhận mà tên này cố chống nói cái gì mà hắn ra tay? Vừa rồi Chu Hạo Phi đã nói ngươi chỉ là con lối thậm chí không phải trận sư, ngươi cho rằng mình là Tiêu Du Tử sao?
Nhiều người bật cười, phải chăng thanh niên này bị khùng?
Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu ngây người không hiểu lời Trần Lạc nói, mặt nóng ran. Dù sao chuyện đã bị lộ, có chố chống cũng không được gì, ngược lại sẽ bị người cười chê. Long Tiểu Tiểu giật tay áo Trần Lạc ý bảo hắn không nên nói lung tung.
Chu Hạo Phi bật cười nói:
- A! Thú vị.
Thật ra Chu Hạo Phi luôn quan sát người đối diện, đặc biệt là hắn bình tĩnh khiến gã rất buồn bực.
- Như thế nào? Không tin?
Có vẻ Trần Lạc đã ăn no uống đủ, tùy ý dùng tay áo lau miệng. Trần Lạc thả chân uống, người dựa vào vách tường, nghiêng đầu, năm ngón tay phải gõ mặt bàn phát ra tiếng cóc cóc.
Ai đều biết thanh niên này chỉ là kẻ giả mạo Tiêu Du Tử, nhưng mọi người thấy rõ hắn giơ tay nhấc chân tự nhiên toát ra vẻ bình tĩnh. Không! Đây không phải bình tĩnh mà là tiêu sái, tùy ý, cực kỳ tự tin, như thể không quan tâm chuyện giả mạo Tiêu Du Tử, không để Chu Hạo Phi uy hiếp vào mắt.
Là thanh niên cố ý làm bộ bình tĩnh hay hắn thật sự tự tin?
Dù làm bộ bình tĩnh thì tố chất tâm lý mạnh quá đi?
Thanh niên lấy tự tin từ đâu ra? Nếu hắn có tinh thần khổng lồ, tạo nghệ thâm sâu thì khi đấu với Đổng Ngọc Đạt không cần làm bộ cho cao thủ lén giúp đỡ, cái này không phù hợp lý luân, rốt cuộc là sao?
Nhiều người bị sự bình tĩnh, ung dung của Trần Lạc hù, bao gồm Chu Hạo Phi ngồi đối diện, các nữ nhân Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Dạ Thất Nương, Vân Thải Tâm, Thanh Quân trong phòng riêng, các nàng luôn chú ý sự việc tiến triển. Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu thấy tò mò, không biết Tiêu công tử lấy đâu ra tự tin như thế.
- A?
Chu Hạo Phi nhìn Trần Lạc chằm chằm, muốn nhìn ra manh mối nhưng không thấy được gì. Ánh mắt tĩnh lặng như vực sâu, khuôn mặt vô cùng bình thường như cục than, trên người không chút hơi thở tinh thần.
Một trận sư trung cấp đứng sau lưng Chu Hạo Phi bước ra:
- Hừ! Làm bộ làm tịch, giả tạo, ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì?
Trận sư trung cấp lộ biểu tình cười nhạo, hừ lạnh một tiếng. Trận sư trung cấp vận chuyển tinh thần lực, hai tay vung, mười ngón bay múa ngưng diễn phù ấn. Ngay sau đó trận tượng hình thành trên đầu Trần Lạc, đó là luyện ngục xích viêm trận.
Không ai ngờ người này đột nhiên ra tay, còn thi triển luyện ngục xích viêm trận là trận pháp công kích có uy lực siêu cường đại. Nếu bị luyện ngục xích viêm trận đánh trúng thi ít nhất cũng lột da. Mọi người kinh thán trận sư trung cấp tàn nhẫn, nhưng không ai ra tay giúp đỡ, vì bọn họ muốn nhìn xem thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử có bản lĩnh gì không?
Mắt thấy luyện ngục xích viêm trận bắt đầu lấp lóe mà thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử vẫn thờ ơ, nói hắn bị hù ngu đi, nhưng trên mặt không chút sợ hãi. Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử chẳng những không né mà mi mắt không thèm nhướng cao.
Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa đứng ngồi không yên.
- Cẩn thận!
Long Tiểu Tiểu, Trịnh Thiên Kỳ thấy Trần Lạc thờ ơ thì rất sốt ruột, định lao qua kéo hắn đi.
Trần Lạc hành động, ngón tay nhẹ nhúc nhích. Trần Lạc vẫn ngồi trên ghế, ngon tay gõ mặt bàn. Ánh sáng xám nhạt lấp lóe, bảy phù văn trong khoảnh khắc ngưng diễn ra, tốc độ siêu nhanh. Phù văn như nụ hoa chớp mắt xòe cánh, không hoa lệ mà đặc biệt tự nhiên.
Cùng với nó là một trận tượng to cỡ bàn tay xuất hiện trên mặt bàn. Đúng vậy, trận tượng chỉ cỡ bàn tay, nhỏ xinh đáng yêu. Mọi người đều biết dưới tình huống bình thường tinh thần lực càng cường đại thì trận tượng càng lớn, uy lực càng mạnh. Hiếm ai khi đấu trận sẽ bày ra trận tượng nhỏ như vậy. Bởi vì trận tượng nhỏ đại biểu tinh thần lực yếu, tinh thần lực yếu thì trận pháp mạnh bao nhiêu? Càng khiến người thấy buồn cười là thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử bày trận pháp là một... Cực quang trận.
Trong đại sảnh đám trận sư chính tông đang ăn cơm khi biết sự thật thì cười nhạo, khinh thường trận sư lang thang. Nhưng lời đó lọt vào tai Mã Liên Hoa làm gã thấy xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Long Tiểu Tiểu há mồm muốn phản bác nhưng không nói nên lời. Chu Hạo Phi ngồi đối diện tự tin, mọi người cười nhạo, Long Tiểu Tiểu không thể bình tĩnh ăn ngang nói ngược chống chế được. Long Tiểu Tiểu hít sâu, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, đứng dậy định mang Trần Lạc rời đi. Không ngờ Long Tiểu Tiểu mới nhúc nhích thì bảy, tám người sau lưng Chu Hạo Phi đã bao vây.
Long Tiểu Tiểu thở hổn hển, quê quá hóa giận trừng đám người:
- Chu Hạo Phi, ngươi có ý gì?
- Đổng Ngọc Đạt là bằng hữu của ta, các ngươi dùng âm mưu quỷ kế đánh hắn bị thương, nói xem ta có ý gì?
Chu Hạo Phi xòe quạt phe phẩy trước ngực, khóe môi luôn treo nụ cười đẹp trai.
Chu Hạo Phi nói:
- Đương nhiên ta không có hứng thú với các ngươi, không một chút nào, vì vậy đừng sợ. Chỉ cần khai ra người ở đằng sau giúp các ngươi, ta sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Xem ra đây mới là mục đích Chu Hạo Phi tới Thiên Khải tửu lâu, gã muốn tìm cao thủ trận sư lang thang phía sau.
- Hừ! Ngại quá, không thể trả lời, ngươi có bản lĩnh thông thiên đúng không? Tự mình tìm đi.
Long Tiểu Tiểu không ngờ vụ việc phát triển đến mức này, nàng không muốn cãi lại gì nữa. Dù thế nào Long Tiểu Tiểu tuyệt đối sẽ không lộ ra tin tức về Vân tỷ, nàng biết một khi nói ra rất có thể sẽ tạo nguy hiểm vô cùng cho Vân tỷ.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta có thể chờ, hôm nay rảnh rỗi.
Chu Hạo Phi nói xong khép cây quạt, ra lệnh một tiếng. Chu Hạo Phi kêu Thiên Khải tửu lâu bưng lên món ngon rượu ngon. Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa đứng lặng, không biết nên làm sao. Hai người biết rõ nếu không khai thì Chu Hạo Phi sẽ không cho đi.
Làm sao đây? Đánh nhau sao?
Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu tự biết sức mình. Đừng nói là Chu Hạo Phi, bảy, tám trận sư sau lưng gã dủ đè bẹp hai người. Đang lúc Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu suy nghĩ thì một thanh âm lạnh nhạt vang bên tai.
- Đừng làm khó hai người, là ta đã ra tay, có chuyện gì cứ hướng về ta.
Người nói chuyện là Trần Lạc, từ đầu đến cuối hắn ngồi trên ghế bắc chéo chân, cánh tay trái đặt trên bàn chống đầu, miệng nhai trái cây, phun vỏ. Trần Lạc thường nâng ly rượu lên uống một hớp, lại rót ly hỏa vân thiêu khác.
Trần Lạc dứt lời, ánh mắt mọi người tập trung vào hắn. Vừa rồi mọi người chỉ chú ý vào Chu Hạo Phi, Long Tiểu Tiểu, mãi lo nhìn hai người quên mất còn có một vị giả mạo Tiêu Du Tử.
Thanh niên này thật lạ lùng, chuyện đã bị lộ, mọi người biết có cao nhân đứng phía sau ra tay, chính Long Tiểu Tiểu cũng thừa nhận mà tên này cố chống nói cái gì mà hắn ra tay? Vừa rồi Chu Hạo Phi đã nói ngươi chỉ là con lối thậm chí không phải trận sư, ngươi cho rằng mình là Tiêu Du Tử sao?
Nhiều người bật cười, phải chăng thanh niên này bị khùng?
Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu ngây người không hiểu lời Trần Lạc nói, mặt nóng ran. Dù sao chuyện đã bị lộ, có chố chống cũng không được gì, ngược lại sẽ bị người cười chê. Long Tiểu Tiểu giật tay áo Trần Lạc ý bảo hắn không nên nói lung tung.
Chu Hạo Phi bật cười nói:
- A! Thú vị.
Thật ra Chu Hạo Phi luôn quan sát người đối diện, đặc biệt là hắn bình tĩnh khiến gã rất buồn bực.
- Như thế nào? Không tin?
Có vẻ Trần Lạc đã ăn no uống đủ, tùy ý dùng tay áo lau miệng. Trần Lạc thả chân uống, người dựa vào vách tường, nghiêng đầu, năm ngón tay phải gõ mặt bàn phát ra tiếng cóc cóc.
Ai đều biết thanh niên này chỉ là kẻ giả mạo Tiêu Du Tử, nhưng mọi người thấy rõ hắn giơ tay nhấc chân tự nhiên toát ra vẻ bình tĩnh. Không! Đây không phải bình tĩnh mà là tiêu sái, tùy ý, cực kỳ tự tin, như thể không quan tâm chuyện giả mạo Tiêu Du Tử, không để Chu Hạo Phi uy hiếp vào mắt.
Là thanh niên cố ý làm bộ bình tĩnh hay hắn thật sự tự tin?
Dù làm bộ bình tĩnh thì tố chất tâm lý mạnh quá đi?
Thanh niên lấy tự tin từ đâu ra? Nếu hắn có tinh thần khổng lồ, tạo nghệ thâm sâu thì khi đấu với Đổng Ngọc Đạt không cần làm bộ cho cao thủ lén giúp đỡ, cái này không phù hợp lý luân, rốt cuộc là sao?
Nhiều người bị sự bình tĩnh, ung dung của Trần Lạc hù, bao gồm Chu Hạo Phi ngồi đối diện, các nữ nhân Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Dạ Thất Nương, Vân Thải Tâm, Thanh Quân trong phòng riêng, các nàng luôn chú ý sự việc tiến triển. Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu thấy tò mò, không biết Tiêu công tử lấy đâu ra tự tin như thế.
- A?
Chu Hạo Phi nhìn Trần Lạc chằm chằm, muốn nhìn ra manh mối nhưng không thấy được gì. Ánh mắt tĩnh lặng như vực sâu, khuôn mặt vô cùng bình thường như cục than, trên người không chút hơi thở tinh thần.
Một trận sư trung cấp đứng sau lưng Chu Hạo Phi bước ra:
- Hừ! Làm bộ làm tịch, giả tạo, ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì?
Trận sư trung cấp lộ biểu tình cười nhạo, hừ lạnh một tiếng. Trận sư trung cấp vận chuyển tinh thần lực, hai tay vung, mười ngón bay múa ngưng diễn phù ấn. Ngay sau đó trận tượng hình thành trên đầu Trần Lạc, đó là luyện ngục xích viêm trận.
Không ai ngờ người này đột nhiên ra tay, còn thi triển luyện ngục xích viêm trận là trận pháp công kích có uy lực siêu cường đại. Nếu bị luyện ngục xích viêm trận đánh trúng thi ít nhất cũng lột da. Mọi người kinh thán trận sư trung cấp tàn nhẫn, nhưng không ai ra tay giúp đỡ, vì bọn họ muốn nhìn xem thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử có bản lĩnh gì không?
Mắt thấy luyện ngục xích viêm trận bắt đầu lấp lóe mà thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử vẫn thờ ơ, nói hắn bị hù ngu đi, nhưng trên mặt không chút sợ hãi. Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử chẳng những không né mà mi mắt không thèm nhướng cao.
Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa đứng ngồi không yên.
- Cẩn thận!
Long Tiểu Tiểu, Trịnh Thiên Kỳ thấy Trần Lạc thờ ơ thì rất sốt ruột, định lao qua kéo hắn đi.
Trần Lạc hành động, ngón tay nhẹ nhúc nhích. Trần Lạc vẫn ngồi trên ghế, ngon tay gõ mặt bàn. Ánh sáng xám nhạt lấp lóe, bảy phù văn trong khoảnh khắc ngưng diễn ra, tốc độ siêu nhanh. Phù văn như nụ hoa chớp mắt xòe cánh, không hoa lệ mà đặc biệt tự nhiên.
Cùng với nó là một trận tượng to cỡ bàn tay xuất hiện trên mặt bàn. Đúng vậy, trận tượng chỉ cỡ bàn tay, nhỏ xinh đáng yêu. Mọi người đều biết dưới tình huống bình thường tinh thần lực càng cường đại thì trận tượng càng lớn, uy lực càng mạnh. Hiếm ai khi đấu trận sẽ bày ra trận tượng nhỏ như vậy. Bởi vì trận tượng nhỏ đại biểu tinh thần lực yếu, tinh thần lực yếu thì trận pháp mạnh bao nhiêu? Càng khiến người thấy buồn cười là thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử bày trận pháp là một... Cực quang trận.
/1351
|