Nếu Hạ Mạt nhớ Trần Lạc rất có thể nàng yêu hắn, Hạ Mạt không cho phép chuyện đó xảy ra. Nếu là vế sau thì càng đáng sợ hơn, vì Hạ Mạt nghi ngờ thanh niên là Trần Lạc ngụy trang. Nếu sự thật đúng như vậy, chứng thực thanh niên là Tiêu Du Tử thì Hạ Mạt cảm thây nàng sẽ điên.
Hạ Mạt tưởng tượng thành tựu lĩnh vực vu pháp của Trần Lạc đã biến thái đến nỗi trước sau không ai sánh bằng, nghịch thiên mà đi, được tiếng là truyền kỳ cổ kim. Nếu Trần Lạc còn là Tiêu Du Tử nói lên tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của hắn cũng biến thái vượt mức.
Trời!
Còn cho người ta sống không?
Đương nhiên khả năng sau khá nhỏ, lúc trước Hạ Mạt đã nghi ngờ nên lúc trong Thiên Khải tửu lâu nàng quan sát thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử rất kỹ. Hạ Mạt không thấy trên người thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử có gia cố trận pháp, trong ấn tượng của nàng không có thứ gì thay đổi mặt mũi một người mà không để lại chút dấu vết. Cuối cùng Hạ Mạt cho rằng thanh niên không phải Trần Lạc, tại sao nàng cảm thấy hắn quen thuộc, thậm chí liên tưởng đến Trần Lạc? Hạ Mạt nhức đầu.
Thân hình Hạ Mạt, Dạ Thất Nương mơ hồ nhanh như chớp thoáng hiện giữa hư không, đây là thuấn thiểm trận cao cấp, sau khi gia cố có thể bay nhanh như tia chớp. Trần Lạc đuổi theo sau, người nhẹ như lá cây bay theo gió. Trần Lạc không vội vàng, không chút nào. Dọc theo đường đi Trần Lạc còn ngắm phong cảnh bốn phía.
Ngọa thành Thanh Đế thành là mảnh đất tài nguyên, gieo trồng các loại tài nguyên tu hành. Mỗi một vùng đất tài nguyên có trận pháp bao phủ, một là bảo vệ mảnh đất không bị xâm phạm, hai là cho mảnh đât đủ ánh nắng, nước, môi trường sinh trưởng thích hợp. Nhìn xuống mặt đất hoa lệ nhiều màu, có chút đồ sộ.
Hai người phía trước là ai? Bọn họ muốn làm gì? Trần Lạc không biết, tới đâu hay tới đó, dù sao hắn rảnh rỗi coi như tìm việc vui. Khoảng nửa canh giờ sau, hai bóng người mơ hồ vào ngọn núi cao mây mù lượn lờ, Trần Lạc cũng đi theo.
- Dạ tỷ, hắn theo chúng ta vào Vân La sơn.
Dạ Thất Nương mừng rỡ, bí mật truyền âm:
- Thanh Quân, Phiêu Phiêu, các ngươi có đây không?
- Dạ tỷ, chúng ta đây!
Từ phía tây Vân La sơn vang lên thanh âm hưng phấn hỏi:
- Dạ tỷ, các ngươi nhanh thật, dụ được tên kia tới, ha ha ha ha ha ha! Tỷ nhìn xem hắn gia cố phiên phiên phi vũ trận khá là nhàn nhã, còn không biết mình sắp bị lừa, ngu thật.
- Tốt lắm, chờ ta vận chuyển thái ất thiên môn trận thì dù hắn là Tiêu Du Tử thật sự chắp cánh cũng khó bay. Nếu hắn bỏ chạy nhân dịp thái ất thiên môn trận vận chuyển giữa chừng thì các ngươi nhớ hết sức ngăn cản có biết không?
- Không thành vấn đề, Dạ tỷ cứ yên tâm.
Dạ Thất Nương bỗng tăng tốc độ vọt lên cao. Hạ Mạt ngừng bước, vận chuyển lĩnh vực, tay vung lên ngưng chuyển phù ấn. Thanh Quân, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm cùng xuất hiện, bao vây Trần Lạc. Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm biết cách làm như vậy là không sáng sủa gì nên gia cố me vụ huyễn tượng trận pháp, che giấu khuôn mặt thật đi.
- Công tử, xin chào.
Thanh Quân là thiếu nữ thiên tài nghịch ngợm, huống chi bây giờ nàng gia cố mê vụ trận pháp nên không quan tâm mặt mũi.
Thanh Quân không thèm e dè trêu chọc:
- Người ta quan sát công tử đã lâu, công tử biểu diễn trong Thiên Khải tửu lâu rất đặc sắc, dùng cực quang trận sơ cấp bình thường đã làm Chu Hạo Phi mệt chết mệt sống, khiến người ta mở rộng tầm mắt, hâm mộ chết được. Sao công tử làm được, nói nghe chơi?
Bạch Phiêu Phiêu đứng trong không trung, tuy gia cố mê vụ trận vẫn thấy nàng anh tư hiên ngang.
Bạch Phiêu Phiêu khoanh tay trước ngực, cười đùa giỡn:
- Thiếu niên, kêu tiếng cô nãi nãi nghe xem.
Thanh Quân che miệng bật cười nói:
- Xì.
- Phiêu Phiêu tỷ đừng trêu ghẹo người ta như vậy.
Thanh Quân nói xong chợt nhận ra nàng phạm một sai lầm nghiêm trọng, sơ sẩy lộ thân phận của Bạch Phiêu Phiêu.
- Nha đầu chết tiệt, ngươi kêu tên ta làm gì?
Bạch Phiêu Phiêu hung dữ trừng Thanh Quân. Bạch Phiêu Phiêu là đại tỷ Trung Ương trận tháp, nàng rất chú trọng hình tượng, danh tiéng của mình. Nếu đồn ra Bạch Phiêu Phiêu dụ dỗ trận sư lang thang vào cạm bẫy sẽ hao tổn hình tượng của nàng.
- Phiêu Phiêu tỷ, ta... Ta không cố ý, ta sai rồi.
Bạch Phiêu Phiêu tức run người:
- Nha đầu chết tiệt, ngươi còn kêu nữa?
Trần Lạc bị bao vây nghe Thanh Quân gọi Phiêu Phiêu tỷ thì ngẩn người, sau đó liên tưởng đến Bạch Phiêu Phiêu. Nhìn thân hình, thanh âm thì đúng là Bạch Phiêu Phiêu. Nghĩ đến Hạ Mạt là Trần Lạc nhớ Hạ Mạt, mắt hắn liếc qua nhìn thân hình mơ hồ phía đối diện. Tuy đối phương đã gia cố mê vụ trận nhưng Trần Lạc dám chắc nữ nhân này chính là Hạ Mạt.
Không ngờ là các nàng, đúng là có duyên.
Trần Lạc lắc đầu, bật cười.
- Ngươi cười cái gì?
Bạch Phiêu Phiêu sợ nhất là thân phận của mình bị lộ.
- Ta cười vì chúng ta rất có duyên.
- Ngươi biết ta là ai?
Bạch Phiêu Phiêu nghĩ rằng dù Thanh Quân sơ sẩy nhỡ mồm nhưng nàng chỉ kêu cái tên Phiêu Phiêu, trên thế giới có nhiều người tên Phiêu Phiêu, xác xuất bị thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử nhận ra không quá cao.
Trần Lạc nhún vai phủ nhận:
- Không quen.
Bạch Phiêu Phiêu định hỏi thêm nhưng Vân La sơn bỗng bắn lên luồng sáng rực rỡ. Ánh sáng nh cầu vồng chợt lóe rồi mất, Bạch Phiêu Phiêu biết Dạ Thất Nương đã khởi động thái ất thiên môn trận bao phủ Vân La sơn. Nghĩ đến đây Bạch Phiêu Phiêu lập tức vận chuyển tinh thần lực, Hạ Mạt, Thanh Quân, Vân Thải Tâm cũng vậy. Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm vận chuyển tinh thần lực chuẩn bị sẵn sàng, thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử dám trốn là bọn họ sẽ ra tay ngay.
Khiến đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm ngạc nhiên là thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử không trốn, thậm chí không nhúc nhích cái nào. Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử ngước lên nhìn thái ất thiên môn trận đang vận chuyển, khẽ kêu.
Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm nhìn, lòng cực kỳ buồn bực. Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử nên nhìn ra thái ất thiên môn trận bắt đầu khởi động, hắn cũng suy đoán được đã bị lừa nhưng tại sao thờ ơ vậy? Không lẽ Trần Lạc rất tự tin, tự tin đến không để thái ất thiên môn trận, trận pháp tự nhiên ngàn vạn huyền ảo vào mắt? Dù là đại trận sư bước vào chắp cánh cũng khó bay ra khỏi trận pháp.
Thanh Quân thấy thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử thờ ơ thì rất bất bình, lên tiếng uy hiếp:
- Đồ ngốc, Dạ tỷ đã thành công vận chuyển, thái ất thiên môn trận ngươi không trốn thoát được.
Thanh Quân cho rằng thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử không nhìn ra là trận pháp gì nên nàng vừa uy hiếp vừa cố ý nói tên thái ất thiên môn trận. Khiến Thanh Quân ngạc nhiên là dù hắn nói tên thái ất thiên môn trận nhưng trên mặt thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử vẫn không lộ ra vẻ hoảng hốt, sợ hãi, biểu tình ung dung. Thanh Quân thậm chí nghi ngờ thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử có bệnh mặt không biểu tình.
Hạ Mạt tưởng tượng thành tựu lĩnh vực vu pháp của Trần Lạc đã biến thái đến nỗi trước sau không ai sánh bằng, nghịch thiên mà đi, được tiếng là truyền kỳ cổ kim. Nếu Trần Lạc còn là Tiêu Du Tử nói lên tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của hắn cũng biến thái vượt mức.
Trời!
Còn cho người ta sống không?
Đương nhiên khả năng sau khá nhỏ, lúc trước Hạ Mạt đã nghi ngờ nên lúc trong Thiên Khải tửu lâu nàng quan sát thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử rất kỹ. Hạ Mạt không thấy trên người thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử có gia cố trận pháp, trong ấn tượng của nàng không có thứ gì thay đổi mặt mũi một người mà không để lại chút dấu vết. Cuối cùng Hạ Mạt cho rằng thanh niên không phải Trần Lạc, tại sao nàng cảm thấy hắn quen thuộc, thậm chí liên tưởng đến Trần Lạc? Hạ Mạt nhức đầu.
Thân hình Hạ Mạt, Dạ Thất Nương mơ hồ nhanh như chớp thoáng hiện giữa hư không, đây là thuấn thiểm trận cao cấp, sau khi gia cố có thể bay nhanh như tia chớp. Trần Lạc đuổi theo sau, người nhẹ như lá cây bay theo gió. Trần Lạc không vội vàng, không chút nào. Dọc theo đường đi Trần Lạc còn ngắm phong cảnh bốn phía.
Ngọa thành Thanh Đế thành là mảnh đất tài nguyên, gieo trồng các loại tài nguyên tu hành. Mỗi một vùng đất tài nguyên có trận pháp bao phủ, một là bảo vệ mảnh đất không bị xâm phạm, hai là cho mảnh đât đủ ánh nắng, nước, môi trường sinh trưởng thích hợp. Nhìn xuống mặt đất hoa lệ nhiều màu, có chút đồ sộ.
Hai người phía trước là ai? Bọn họ muốn làm gì? Trần Lạc không biết, tới đâu hay tới đó, dù sao hắn rảnh rỗi coi như tìm việc vui. Khoảng nửa canh giờ sau, hai bóng người mơ hồ vào ngọn núi cao mây mù lượn lờ, Trần Lạc cũng đi theo.
- Dạ tỷ, hắn theo chúng ta vào Vân La sơn.
Dạ Thất Nương mừng rỡ, bí mật truyền âm:
- Thanh Quân, Phiêu Phiêu, các ngươi có đây không?
- Dạ tỷ, chúng ta đây!
Từ phía tây Vân La sơn vang lên thanh âm hưng phấn hỏi:
- Dạ tỷ, các ngươi nhanh thật, dụ được tên kia tới, ha ha ha ha ha ha! Tỷ nhìn xem hắn gia cố phiên phiên phi vũ trận khá là nhàn nhã, còn không biết mình sắp bị lừa, ngu thật.
- Tốt lắm, chờ ta vận chuyển thái ất thiên môn trận thì dù hắn là Tiêu Du Tử thật sự chắp cánh cũng khó bay. Nếu hắn bỏ chạy nhân dịp thái ất thiên môn trận vận chuyển giữa chừng thì các ngươi nhớ hết sức ngăn cản có biết không?
- Không thành vấn đề, Dạ tỷ cứ yên tâm.
Dạ Thất Nương bỗng tăng tốc độ vọt lên cao. Hạ Mạt ngừng bước, vận chuyển lĩnh vực, tay vung lên ngưng chuyển phù ấn. Thanh Quân, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm cùng xuất hiện, bao vây Trần Lạc. Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm biết cách làm như vậy là không sáng sủa gì nên gia cố me vụ huyễn tượng trận pháp, che giấu khuôn mặt thật đi.
- Công tử, xin chào.
Thanh Quân là thiếu nữ thiên tài nghịch ngợm, huống chi bây giờ nàng gia cố mê vụ trận pháp nên không quan tâm mặt mũi.
Thanh Quân không thèm e dè trêu chọc:
- Người ta quan sát công tử đã lâu, công tử biểu diễn trong Thiên Khải tửu lâu rất đặc sắc, dùng cực quang trận sơ cấp bình thường đã làm Chu Hạo Phi mệt chết mệt sống, khiến người ta mở rộng tầm mắt, hâm mộ chết được. Sao công tử làm được, nói nghe chơi?
Bạch Phiêu Phiêu đứng trong không trung, tuy gia cố mê vụ trận vẫn thấy nàng anh tư hiên ngang.
Bạch Phiêu Phiêu khoanh tay trước ngực, cười đùa giỡn:
- Thiếu niên, kêu tiếng cô nãi nãi nghe xem.
Thanh Quân che miệng bật cười nói:
- Xì.
- Phiêu Phiêu tỷ đừng trêu ghẹo người ta như vậy.
Thanh Quân nói xong chợt nhận ra nàng phạm một sai lầm nghiêm trọng, sơ sẩy lộ thân phận của Bạch Phiêu Phiêu.
- Nha đầu chết tiệt, ngươi kêu tên ta làm gì?
Bạch Phiêu Phiêu hung dữ trừng Thanh Quân. Bạch Phiêu Phiêu là đại tỷ Trung Ương trận tháp, nàng rất chú trọng hình tượng, danh tiéng của mình. Nếu đồn ra Bạch Phiêu Phiêu dụ dỗ trận sư lang thang vào cạm bẫy sẽ hao tổn hình tượng của nàng.
- Phiêu Phiêu tỷ, ta... Ta không cố ý, ta sai rồi.
Bạch Phiêu Phiêu tức run người:
- Nha đầu chết tiệt, ngươi còn kêu nữa?
Trần Lạc bị bao vây nghe Thanh Quân gọi Phiêu Phiêu tỷ thì ngẩn người, sau đó liên tưởng đến Bạch Phiêu Phiêu. Nhìn thân hình, thanh âm thì đúng là Bạch Phiêu Phiêu. Nghĩ đến Hạ Mạt là Trần Lạc nhớ Hạ Mạt, mắt hắn liếc qua nhìn thân hình mơ hồ phía đối diện. Tuy đối phương đã gia cố mê vụ trận nhưng Trần Lạc dám chắc nữ nhân này chính là Hạ Mạt.
Không ngờ là các nàng, đúng là có duyên.
Trần Lạc lắc đầu, bật cười.
- Ngươi cười cái gì?
Bạch Phiêu Phiêu sợ nhất là thân phận của mình bị lộ.
- Ta cười vì chúng ta rất có duyên.
- Ngươi biết ta là ai?
Bạch Phiêu Phiêu nghĩ rằng dù Thanh Quân sơ sẩy nhỡ mồm nhưng nàng chỉ kêu cái tên Phiêu Phiêu, trên thế giới có nhiều người tên Phiêu Phiêu, xác xuất bị thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử nhận ra không quá cao.
Trần Lạc nhún vai phủ nhận:
- Không quen.
Bạch Phiêu Phiêu định hỏi thêm nhưng Vân La sơn bỗng bắn lên luồng sáng rực rỡ. Ánh sáng nh cầu vồng chợt lóe rồi mất, Bạch Phiêu Phiêu biết Dạ Thất Nương đã khởi động thái ất thiên môn trận bao phủ Vân La sơn. Nghĩ đến đây Bạch Phiêu Phiêu lập tức vận chuyển tinh thần lực, Hạ Mạt, Thanh Quân, Vân Thải Tâm cũng vậy. Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm vận chuyển tinh thần lực chuẩn bị sẵn sàng, thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử dám trốn là bọn họ sẽ ra tay ngay.
Khiến đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm ngạc nhiên là thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử không trốn, thậm chí không nhúc nhích cái nào. Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử ngước lên nhìn thái ất thiên môn trận đang vận chuyển, khẽ kêu.
Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm nhìn, lòng cực kỳ buồn bực. Thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử nên nhìn ra thái ất thiên môn trận bắt đầu khởi động, hắn cũng suy đoán được đã bị lừa nhưng tại sao thờ ơ vậy? Không lẽ Trần Lạc rất tự tin, tự tin đến không để thái ất thiên môn trận, trận pháp tự nhiên ngàn vạn huyền ảo vào mắt? Dù là đại trận sư bước vào chắp cánh cũng khó bay ra khỏi trận pháp.
Thanh Quân thấy thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử thờ ơ thì rất bất bình, lên tiếng uy hiếp:
- Đồ ngốc, Dạ tỷ đã thành công vận chuyển, thái ất thiên môn trận ngươi không trốn thoát được.
Thanh Quân cho rằng thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử không nhìn ra là trận pháp gì nên nàng vừa uy hiếp vừa cố ý nói tên thái ất thiên môn trận. Khiến Thanh Quân ngạc nhiên là dù hắn nói tên thái ất thiên môn trận nhưng trên mặt thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử vẫn không lộ ra vẻ hoảng hốt, sợ hãi, biểu tình ung dung. Thanh Quân thậm chí nghi ngờ thanh niên giả mạo Tiêu Du Tử có bệnh mặt không biểu tình.
/1351
|