Người xông lên là Chu Hạo Phi, gã mất mặt một lần trong Thiên Khải tửu lâu, tuy biết rõ trận sư lang thang tự xưng là Tiêu Du Tử không phải hung thủ nhưng có thể trút giận. Chu Hạo Phi như chó điên xông lên.
- Bằng vào cái này đủ chưa?
Trần Lạc nhanh tay giơ lên tát vào mặt Chu Hạo Phi.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, Chu Hạo Phi từ chó điên biến thành chó chết nằm sấp dưới đất, gò má sưng hằn dấu năm ngón tay đỏ thẫm.
Không ai ngờ Chu Hạo Phi đột nhiên xông ra, càng khiến người bất ngờ hơn là Tiêu Du Tử giả dám ra tay, còn là một bàn tay rất mạnh.
Nhìn Chu Hạo Phi nằm sấp dưới đất gò má hằn dấu tay đỏ, mọi người đứng quanh ngơ ngác nhìn. Tiêu Du Tử giả này quá cuồng vọng, càn rỡ! Hắn không nhìn xem xung quanh có bao nhiêu là trận sư chính tông, huống chi sư huynh của người ta, Vân Vụ công tử Đường Tuấn tiếng tăm lừng lẫy đứng ngay bên cạnh. Tiêu Du Tử chán sống rồi sao?
Trần Lạc ra tay quá nhanh, mau đến nỗi mọi người không thể phản ứng lại, bao gồm Đường Tuấn.
Khi Đường Tuấn lấy lại tinh thần thì rất tức giận, gã lập tức vận chuyển tinh thần lực giơ tay ngưng diễn phù ấn.
Một trận tượng hình thành, là thực lực công kích cao cấp chưởng tâm lôi trận. Đường Tuấn có thể bày ra trận pháp có uy lực lớn chỉ trong chớp mắt khiến người ta kinh thán tạo nghệ của gã thâm sâu.
Dạ Thất Nương biết rõ nếu Trần Lạc bị chưởng tâm lôi trận bao phủ thì không chết cũng tàn phế. Dạ Thất Nương không nghĩ nhiều, lắc người lao tới, cũng ngưng diễn phù ấn.
- Dạ Thất Nương, nàng!
Đường Tuấn thấy Dạ Thất Nương bày phòng ngự trận bảo vệ Tiêu Du Tử giả thì vội ngừng vận chuyển chưởng tâm lôi trận, chực chờ khởi động. Đường Tuấn không sợ phòng ngự trận Dạ Thất Nương bày ra, nhưng gã e ngại thân phận của nàng. Không hiểu tại sao Dạ Thất Nương cứ hết lần này đến lần khác ra mặt bênh một trận sư lang thang bình thường.
Dạ Thất Nương cố gắng khuyên nhủ:
- Có chuyện gì từ từ nói, Đường công tử đừng tức giận.
Hạ Mạt bước tới, khó tin trừng Trần Lạc.
Bạch Phiêu Phiêu tức giận túm cổ áo Trần Lạc, tức giận quát:
- Ngươi muốn chết sao?
Thanh Quân nói:
- Tiểu Hữu Tử, sao ngươi dám ra tay?
Dạ Thất Nương tức giận quát:
- Mau xin lỗi Đường công tử.
- Xin lỗi cái con khỉ!
Vẻ mặt Trần Lạc mất kiên nhẫn, vung tay hất cánh tay Bạch Phiêu Phiêu ra.
Trần Lạc nói:
- Ta nói các người đừng xen vào nữa, nói cho các người biết, là ta đánh Chu Hạo Phi, trong Thiên Khải tửu lâu cũng vậy, bây giờ cũng thế. Ai không phục thì tới đây so!
Con người Trần Lạc rất tùy ý, nếu Dạ Thất Nương có thể giải quyết chuyện này thì hắn lười tranh cãi cái gì. Nhưng ai ngờ Dạ Thất Nương tốn thời gian lâu như vậy mà không giải quyết được gì. Nhìn sắc trời đã tối, Trần Lạc mất hết kiên nhẫn.
Lặng lẽ trốn? Với bản lĩnh của Trần Lạc nếu muốn trốn dễ như chơi, không ai ngăn được hắn, nhưng trong tự điển đời hắn chưa từng có hai chữ chạy trốn. Huống chi dù Trần Lạc có chạy cũng không giải quyết được rắc rối, sớm muộn gì cũng bị tìm tới cửa. Tránh né rắc rối mãi chẳng bằng giải quyết một lần cho xong.
Mọi người không hiểu nổi hành động của Trần Lạc. Rõ ràng là Tiêu Du Tử giả nhưng lại ngông cuồng, huênh hoang đến vậy, cái này không phải tìm đường chết mà là cố ý muốn chết. Khiến người da đầu tê dại là Tiêu Du Tử giả còn chỉ vào Vân Vụ công tử Đường Tuấn kêu gào lên.
- Ngươi muốn báo thù cho Chu Hạo Phi đúng không? Muốn tìm hung thủ đúng không? Ta chính là hung thủ, nào, để mọi người nhìn xem tạo nghệ tinh thần của ngươi có bao nhiêu.
Đường Tuấn là ai? Thiên tài được giới trận pháp công nhận, thủ tịch trận sư cao cấp Hoa Vu trận tháp một trong mười trận tháp thế giới, còn minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần. Nhìn khắp giới trận pháp có ai dám tự xưng đại gia trước mặt Đường Tuấn? Không có. Dù là trận sư trẻ hay già hơn Đường Tuấn đều không dám nói kiểu đó. Nhưng hôm nay có kẻ không biết sống chết tự xưng đại gia trước mặt Đường Tuấn, đó còn là trận sư lang thang bình thường giả mạo Tiêu Du Tử.
Trần Lạc nói xong tim Dạ Thất Nương đập nhanh, thầm nhủ hỏng rồi. Dạ Thất Nương ở trước mặt bao người có thể bảo vệ hắn, dù hắn đánh Chu Hạo Phi thì nàng cũng có lý do bảo vệ. Nhưng khi cái tên gan to bằng trời không biết sống chết ở trước mặt bao người tự xưng đại gia ovứi Đường Tuấn thì Dạ Thất Nương không che chở được hắn nữa. Không phải Dạ Thất Nương không có năng lực đó mà là không có lý do thích hợp, dù sao nàng là trận sư chính tông, còn là đại chấp sự của trận pháp công hội.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Đường Tuấn tràn ngập sương lạnh, mắt lấp lóe tia sáng điên cuồng, tinh thần lực dâng trào vận chuyển như nước sông cuồn cuộn. Thiên nhiên xung quanh cũng bị ảnh hưởng, môi trường trở nên khắc nghiệt, gió to rít gào, đất cát bay đầy.
- Nếu ngươi đã muốn tìm chết thì ta thành toàn ngươi!
Đường Tuấn dứt lời, mây mù đông lại.
Bỗngc có thanh âm lạnh lùng không chút tình cảm vang lên trong không trung:
- Muốn giết hắn phải hỏi ta có đồng ý không.
Không ai biết thanh âm đến từ đâu, khi giọng nói từ hư không phát ra thì xuất hiện một mặt kính, lặng lẽ, không ai phát hiện, rất đột ngột.
Mặt kính rộng bốn, năm mươi thước, bên trong như có sông băng nứt phát ra tiếng rít chói tai. Không khí xung quanh đóng băng, nhiệt độ không khí lạnh thấu xương.
Người nhanh tay lẹ mắt thầm nhủ nguy rồi,. Vội vàng rút đi. Một vài người vội gia cố trận pháp ngăn cản. Rất nhiều trận sư không thể chạy thoát, trong khoảnh khắc mấy trăm trận sư phản ứng chậm bị đóng băng trước cửa thành.
Đám người Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Đường Tuấn, Phương Thiếu Khanh tuy không nhúc nhích, không gia cố trận pháp ngăn cản nhưng người bọn họ nhấp nháy ánh sáng rực rỡ.
Bọn họ ngửa đầu nhìn, biểu tình trầm trọng, nghi ngờ. Đám người Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Đường Tuấn, Phương Thiếu Khanh nhìn ra được đây là một loại trạng thái đại tinh thần, còn là trạng thái đại tinh thần cực kỳ cường đại, hiếm thấy. Nhìn khắp giới trận pháp không nhiều trận sư minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần, nhưng trong ấn tượng của bọn họ chưa từng nghe nói ai minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần hiếm thấy như vậy.
Bạch Phiêu Phiêu nghiêm túc hỏi:
- Không lẽ là trạng thái đại tinh thần băng hà?
Trong sách cổ ghi trạng thái đại tinh thần băng hà là trạng thái cực độ, rất cường đại. Thời đại kim cổ từng xuất hiện trạng thái đại tinh thần băng hà nhưng đã qua rất lâu, gần trăm năm nay chưa nghe nói đến.
- Đúng là trạng thái đại tinh thần băng hà nhưng . . .
Dạ Thất Nương nhíu mày nói:
- Nhưng trạng thái đại tinh thần không thuần túy, hình như trong đó còn ẩn chứa lực lượng cường đại chưa biết.
Đường Tuấn định ra tay lúc này ngừng lại, bị tình huống bất ngờ làm giật mình. Đường Tuấn cảm giác rõ ràng trong trạng thái đại tinh thần băng hà ẩn chứa uy lực cường đại, lực lượng chưa biết làm gã e dè.
Người này là ai?
- Bằng vào cái này đủ chưa?
Trần Lạc nhanh tay giơ lên tát vào mặt Chu Hạo Phi.
Bốp!
Một tiếng giòn vang, Chu Hạo Phi từ chó điên biến thành chó chết nằm sấp dưới đất, gò má sưng hằn dấu năm ngón tay đỏ thẫm.
Không ai ngờ Chu Hạo Phi đột nhiên xông ra, càng khiến người bất ngờ hơn là Tiêu Du Tử giả dám ra tay, còn là một bàn tay rất mạnh.
Nhìn Chu Hạo Phi nằm sấp dưới đất gò má hằn dấu tay đỏ, mọi người đứng quanh ngơ ngác nhìn. Tiêu Du Tử giả này quá cuồng vọng, càn rỡ! Hắn không nhìn xem xung quanh có bao nhiêu là trận sư chính tông, huống chi sư huynh của người ta, Vân Vụ công tử Đường Tuấn tiếng tăm lừng lẫy đứng ngay bên cạnh. Tiêu Du Tử chán sống rồi sao?
Trần Lạc ra tay quá nhanh, mau đến nỗi mọi người không thể phản ứng lại, bao gồm Đường Tuấn.
Khi Đường Tuấn lấy lại tinh thần thì rất tức giận, gã lập tức vận chuyển tinh thần lực giơ tay ngưng diễn phù ấn.
Một trận tượng hình thành, là thực lực công kích cao cấp chưởng tâm lôi trận. Đường Tuấn có thể bày ra trận pháp có uy lực lớn chỉ trong chớp mắt khiến người ta kinh thán tạo nghệ của gã thâm sâu.
Dạ Thất Nương biết rõ nếu Trần Lạc bị chưởng tâm lôi trận bao phủ thì không chết cũng tàn phế. Dạ Thất Nương không nghĩ nhiều, lắc người lao tới, cũng ngưng diễn phù ấn.
- Dạ Thất Nương, nàng!
Đường Tuấn thấy Dạ Thất Nương bày phòng ngự trận bảo vệ Tiêu Du Tử giả thì vội ngừng vận chuyển chưởng tâm lôi trận, chực chờ khởi động. Đường Tuấn không sợ phòng ngự trận Dạ Thất Nương bày ra, nhưng gã e ngại thân phận của nàng. Không hiểu tại sao Dạ Thất Nương cứ hết lần này đến lần khác ra mặt bênh một trận sư lang thang bình thường.
Dạ Thất Nương cố gắng khuyên nhủ:
- Có chuyện gì từ từ nói, Đường công tử đừng tức giận.
Hạ Mạt bước tới, khó tin trừng Trần Lạc.
Bạch Phiêu Phiêu tức giận túm cổ áo Trần Lạc, tức giận quát:
- Ngươi muốn chết sao?
Thanh Quân nói:
- Tiểu Hữu Tử, sao ngươi dám ra tay?
Dạ Thất Nương tức giận quát:
- Mau xin lỗi Đường công tử.
- Xin lỗi cái con khỉ!
Vẻ mặt Trần Lạc mất kiên nhẫn, vung tay hất cánh tay Bạch Phiêu Phiêu ra.
Trần Lạc nói:
- Ta nói các người đừng xen vào nữa, nói cho các người biết, là ta đánh Chu Hạo Phi, trong Thiên Khải tửu lâu cũng vậy, bây giờ cũng thế. Ai không phục thì tới đây so!
Con người Trần Lạc rất tùy ý, nếu Dạ Thất Nương có thể giải quyết chuyện này thì hắn lười tranh cãi cái gì. Nhưng ai ngờ Dạ Thất Nương tốn thời gian lâu như vậy mà không giải quyết được gì. Nhìn sắc trời đã tối, Trần Lạc mất hết kiên nhẫn.
Lặng lẽ trốn? Với bản lĩnh của Trần Lạc nếu muốn trốn dễ như chơi, không ai ngăn được hắn, nhưng trong tự điển đời hắn chưa từng có hai chữ chạy trốn. Huống chi dù Trần Lạc có chạy cũng không giải quyết được rắc rối, sớm muộn gì cũng bị tìm tới cửa. Tránh né rắc rối mãi chẳng bằng giải quyết một lần cho xong.
Mọi người không hiểu nổi hành động của Trần Lạc. Rõ ràng là Tiêu Du Tử giả nhưng lại ngông cuồng, huênh hoang đến vậy, cái này không phải tìm đường chết mà là cố ý muốn chết. Khiến người da đầu tê dại là Tiêu Du Tử giả còn chỉ vào Vân Vụ công tử Đường Tuấn kêu gào lên.
- Ngươi muốn báo thù cho Chu Hạo Phi đúng không? Muốn tìm hung thủ đúng không? Ta chính là hung thủ, nào, để mọi người nhìn xem tạo nghệ tinh thần của ngươi có bao nhiêu.
Đường Tuấn là ai? Thiên tài được giới trận pháp công nhận, thủ tịch trận sư cao cấp Hoa Vu trận tháp một trong mười trận tháp thế giới, còn minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần. Nhìn khắp giới trận pháp có ai dám tự xưng đại gia trước mặt Đường Tuấn? Không có. Dù là trận sư trẻ hay già hơn Đường Tuấn đều không dám nói kiểu đó. Nhưng hôm nay có kẻ không biết sống chết tự xưng đại gia trước mặt Đường Tuấn, đó còn là trận sư lang thang bình thường giả mạo Tiêu Du Tử.
Trần Lạc nói xong tim Dạ Thất Nương đập nhanh, thầm nhủ hỏng rồi. Dạ Thất Nương ở trước mặt bao người có thể bảo vệ hắn, dù hắn đánh Chu Hạo Phi thì nàng cũng có lý do bảo vệ. Nhưng khi cái tên gan to bằng trời không biết sống chết ở trước mặt bao người tự xưng đại gia ovứi Đường Tuấn thì Dạ Thất Nương không che chở được hắn nữa. Không phải Dạ Thất Nương không có năng lực đó mà là không có lý do thích hợp, dù sao nàng là trận sư chính tông, còn là đại chấp sự của trận pháp công hội.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Đường Tuấn tràn ngập sương lạnh, mắt lấp lóe tia sáng điên cuồng, tinh thần lực dâng trào vận chuyển như nước sông cuồn cuộn. Thiên nhiên xung quanh cũng bị ảnh hưởng, môi trường trở nên khắc nghiệt, gió to rít gào, đất cát bay đầy.
- Nếu ngươi đã muốn tìm chết thì ta thành toàn ngươi!
Đường Tuấn dứt lời, mây mù đông lại.
Bỗngc có thanh âm lạnh lùng không chút tình cảm vang lên trong không trung:
- Muốn giết hắn phải hỏi ta có đồng ý không.
Không ai biết thanh âm đến từ đâu, khi giọng nói từ hư không phát ra thì xuất hiện một mặt kính, lặng lẽ, không ai phát hiện, rất đột ngột.
Mặt kính rộng bốn, năm mươi thước, bên trong như có sông băng nứt phát ra tiếng rít chói tai. Không khí xung quanh đóng băng, nhiệt độ không khí lạnh thấu xương.
Người nhanh tay lẹ mắt thầm nhủ nguy rồi,. Vội vàng rút đi. Một vài người vội gia cố trận pháp ngăn cản. Rất nhiều trận sư không thể chạy thoát, trong khoảnh khắc mấy trăm trận sư phản ứng chậm bị đóng băng trước cửa thành.
Đám người Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Đường Tuấn, Phương Thiếu Khanh tuy không nhúc nhích, không gia cố trận pháp ngăn cản nhưng người bọn họ nhấp nháy ánh sáng rực rỡ.
Bọn họ ngửa đầu nhìn, biểu tình trầm trọng, nghi ngờ. Đám người Thanh Quân, Dạ Thất Nương, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Vân Thải Tâm, Đường Tuấn, Phương Thiếu Khanh nhìn ra được đây là một loại trạng thái đại tinh thần, còn là trạng thái đại tinh thần cực kỳ cường đại, hiếm thấy. Nhìn khắp giới trận pháp không nhiều trận sư minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần, nhưng trong ấn tượng của bọn họ chưa từng nghe nói ai minh tưởng ra trạng thái đại tinh thần hiếm thấy như vậy.
Bạch Phiêu Phiêu nghiêm túc hỏi:
- Không lẽ là trạng thái đại tinh thần băng hà?
Trong sách cổ ghi trạng thái đại tinh thần băng hà là trạng thái cực độ, rất cường đại. Thời đại kim cổ từng xuất hiện trạng thái đại tinh thần băng hà nhưng đã qua rất lâu, gần trăm năm nay chưa nghe nói đến.
- Đúng là trạng thái đại tinh thần băng hà nhưng . . .
Dạ Thất Nương nhíu mày nói:
- Nhưng trạng thái đại tinh thần không thuần túy, hình như trong đó còn ẩn chứa lực lượng cường đại chưa biết.
Đường Tuấn định ra tay lúc này ngừng lại, bị tình huống bất ngờ làm giật mình. Đường Tuấn cảm giác rõ ràng trong trạng thái đại tinh thần băng hà ẩn chứa uy lực cường đại, lực lượng chưa biết làm gã e dè.
Người này là ai?
/1351
|