Vấn đề này làm Trần Lạc rất rối rắm, hắn suy nghĩ mấy canh giờ vẫn không nghĩ ra. Trần Lạc thở dài, lắc đầu không suy nghĩ nữa. Tuy con người Trần Lạc không rộng rãi nhưng cũng không thích rúc vào sừng trâu. Trần Lạc luôn nhớ kỹ một câu nói của sư phụ Vân Du Tử, có một số việc ngươi chỉ có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, bởi vì ngươi bất lực. Chuyện nên đến sẽ đến, không nên đến thì sẽ vĩnh viễn không tới.
Linh thạch là tiền trong thế giới này, đa số sản xuất từ các linh sơn mạch khoáng.
Vào buổi chiều Trần Lạc, Ngưu Manh đi dạo trên đường cái Trường Tín thành chuẩn bị bán mười bốn ma đan Hỏa Vân thú trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới đi đổi một ít linh thạch. Theo thị trường thì số ma đa đó đủ bán bảy trăm viên linh thạch, điều này khiến Ngưu Manh hơi hưng phấn. Bảy trăm linh thạch là món tài sản khá lớn với Ngưu Manh, nên biết rằng gã làm tạp công ở bên ngoài một tháng chỉ kiếm được hai mươi viên linh thạch. Nếu không mua tài nguyên tu hành thì hai mươi khối linh thạch đủ cho Ngưu Manh tiêu dùng rất lâu.
- Lão Ngưu, cửa hàng nào chính quy, lớn nhất Trường Tín thành vậy?
Trần Lạc suy nghĩ nên bán một viên Hỏa Vân Tinh đi, tạm thời hắn chưa cần dùng nó chẳng bằng bán đi đổi linh thạch, cho đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện mua một ít tài nguyên tu hành.
- Cửa hàng nào chính quy, lớn nhất sao? Chắc là cửa hàng Thiên Khải.
- Thiên Khải? Cha nó!
Nghe Trần Lạc chửi thề, Ngưu Manh khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ta luôn có một ước mơ đó là mở cửa hàng đặt tên Thiên Khải, không ngờ bị người giành trước.
Trần Lạc nói lời thật, hắn luôn muốn mở một cửa hàng vì mấy năm trước đi khắp nơi trộm báu vật, kiếm được nhiều bảo bối. Tất cả kho báu đó bi jTrần Lạc giấu ở một chỗ rất bí ẩn, hắn định chờ vài năm sau mở cửa tiệm bán báu vật đi. Trần Lạc suy nghĩ cái tên Thiên Khải rất lâu, không ngờ bị người giành trước, hắn rất bực bội.
Trần Lạc lên tiếng:
- Không đúng, tuy ta ít khi ra vào Trường Tín thành nhưng nhớ cửa hàng lớn nhất trong thành hình như tên Đại Phát gì đó. Sao trước kia ta chưa từng nghe nói đến cửa hàng Thiên Khải?
Ngưu Manh lắc đầu, nói:
- Cái này . . . Ba năm trước cửa hàng Đại Phát đã đóng cửa.
Ngưu Manh ngẫm nghĩ, nói:
- Lúc đó cửa hàng Thiên Khải bắt đầu phát triển, sản nghiệp thuộc Thiên Khải các.
- Thiên Khải các? Có lai lịch gì?
- Tra không biết nó có lai lịch gì nhưng nghe nói lão bản của Thiên Khải các rất tài, trong ba năm ngắn ngủi đã phát triển cửa hàng Thiên Khải thnhf cửa hàng lớn nhất. Không chỉ vậy, Thiên Khải các có sản nghiệp khắp nơi trong Kim Thủy Vực như Thiên Khải linh viên, Thiên Khải trang viên, Thiên Khải tửu lâu, Thiên Khải tiền trang vân vân và vân vân. Những sản nghiệp này mới phát triển trong vòng ba năm.
- Lão bản của Thiên Khải các là ai mà lợi hại vậy?
- Những tiểu nhân vật như chúng ta làm sao biết được lão bản của Thiên Khải các? Nhưng nghe nói lúc trước lão bản của Thiên Khải các là ăn mày xin cơm, bây giờ người ta là thủ phú Kim Thủy Vực. Nghe nói Thiên Khải các chuẩn bị vươn ra ngoài phát triển, mở chi nhánh khắp thế giới.
- Lợi hại!
Trần Lạc kính nể từ tận đáy lòng. Một ăn mày trong ba năm ngắn ngủi trở thành thủ phú một vực, quá lợi hại, xứng là truyền kỳ trong nghề kinh doanh.
Cửa hàng Thiên Khải ở trong Trường Tín thành. Trần Lạc đứng trước cửa cửa hàng Thiên Khải, nhìn cửa lớn xa hoa, hai chữ khí phách. Trần Lạc bước vào cửa hàng, khiến hắn giật mình là quy mô rất lớn. Một hành lang dài ba, bốn trăm thước, hai bên là quầy hàng, khách đến đi tấp nập.
- Thế này mới là cửa hàng!
Trần Lạc đi dọc theo quầy, phát hiện cửa hàng Thiên Khải bán đủ mọi thứ. Các loại tinh thạch, trang sức, phù lục, linh đan. Hễ là tài nguyên tu hành là cửa hàng Thiên Khải bán hết, nhìn hoa cả mắt. Trần Lạc theo Ngưu Manh đi đến cửa hàng đổi linh thạch chỗ này tụ tập nhiều người nhất, phải xếp hàng.
- Trong thành còn có chỗ khác cho đổi linh thạch, tại sao phải đến đây?
- Người ta thu mua giá cao! Ví dụ ma đan Hỏa Vân ở chỗ khác chỉ đổi được bốn mươi linh thạch nhưng trong này được bốn mươi ba linh thạch.
- Thủ đoạn hay!
Trần Lạc nhìn bốn phía, hỏi:
- Nơi này chỉ có thể đổi ma đan sao? Nếu muốn đổi thứ khác thì đi đâu? Ví dụ như tinh thạch.
Tinh thạch?
Biểu tình Ngưu Manh kinh hoàng. Linh thạch là thứ đắt đỏ, đừng nói là một viên tinh thạch hiếm hoi, dù là tinh thạch bình thường cũng có thể đổi được nhiều linh thạch. Nếu là tinh thạch phẩm chất thượng đẳng thì chính là báu vật vô giá. Nên biết linh thạch là tài nguyên quan trọng để luyện chế linh bảo, đan dược. Vật gì hiếm thì quý, vì linh thạch rất ít nên có giá cao.
Ngưu Manh chỉ phía xa, Trần Lạc nhìn qua thấy một cửa hàng tên là Vân Tinh.
- Ta đi nhìn xem, chút nữa tìm ngươi.
- Đi nhìn xem? Ngươi có tinh thạch sao?
Trần Lạc cười nói:
- Nhặt được một viên ở nhà đá.
Trần Lạc vỗ vai Ngưu Manh, bỏ đi để lại gã biểu tình ngơ ngác. Ngưu Manh không hiểu nổi tinh thạch quý giá như vậy có thể nhặt được của rơi sao?
Trần Lạc đi vào cửa tiệm Vân Tinh, trang sức bên trong đơn giản, quầy đặt các loại tinh thạch lấp lánh rực rỡ.
- Vị công tử này, xin hỏi công tử muốn mua tinh thạch gì?
Người trông coi cửa tiệm Vân Tinh là một cô nương, khoảng hai mươi tuổi, bộ dáng thanh tú. Trần Lạc ăn mặc không giống công tử chút nào nhưng thiếu nữ không kỳ thị hắn, kêu tiếng công tử, thiếu nữ là tay kinh doanh già đời.
Thiếu nữ định giới thiệu hàng đã bị Trần Lạc cắt ngang:
- Chỗ các người cũng nhận mua tinh thạch đúng không?
Thiếu nữ không ngờ tuổi như Trần Lạc sẽ đến bán tinh thạch, ngẩn người, tò mò gật đầu, nói:
- Chỗ chúng ta đúng là có nhận mua tinh thạch.
- Giá thế nào?
- Tinh thạch khác nhau thì giá cũng khác.
- Hỏa Vân Tinh.
Thiếu nữ giật mình kêu lên:
- Hỏa Vân Tinh?
Bởi vì Hỏa Vân Tinh là một loại tinh thạch hiếm hoi, nó là tinh thạch thuộc tính lửa, luyện chế ra linh bảo có uy lực cường đại, nhu cầu số lượng cũng lớn. Nhiều lúc Hỏa Vân Tinh là vật vô giá. Nghe Trần Lạc nói muốn bán Hỏa Vân Tinh làm thiếu nữ rất kinh ngạc.
Thiếu nữ nói:
- Theo phẩm chất Hỏa Vân Tinh khác nhau giá cũng khác, không biết công tử bán Hỏa Vân Tinh là . . .
- Nàng biết giám định đúng không?
Thấy thiếu nữ gật đầu, Trần Lạc móc một cái hộp ra khỏi ngực, mở nắp ra. Trong hộp có một viên tinh thạch đỏ rực tỏa sáng, to cỡ nắm tay, bên trong ẩn chứa màu sắc như khói lửa, rất đẹp.
Thiếu nữ thấy viên Hỏa Vân Tinh này thì biến sắc mặt, nàng làm trong cửa tiệm Vân Tinh hai năm nhưng lần đầu thấy Hỏa Vân Tinh to đến vậy. Thiếu nữ ngẩng đầu, giật mình nhìn Trần Lạc. Thiếu nữ không hiểu nổi tại sao một người ăn mặc nghèo nàn lại sở hữu Hỏa Vân Tinh quý giá đến vậy.
- Nhìn ta làm gì? Giám định Hỏa Vân Tinh đi!
- À vâng, xin lỗi.
Thiếu nữ biết mình thất lễ, giơ tay định cầm Hỏa Vân Tinh thì Trần Lạc lên tiếng:
- Nàng định tay trần cầm nó? Thứ này hơi nóng.
Trần Lạc thấy nhiều bảo bối nên không để mắt đến Hỏa Vân Tinh, hắn bỏ nó trong hộp không phải vì trân trọng mà tại Hỏa Vân Tinh rất nóng.
Linh thạch là tiền trong thế giới này, đa số sản xuất từ các linh sơn mạch khoáng.
Vào buổi chiều Trần Lạc, Ngưu Manh đi dạo trên đường cái Trường Tín thành chuẩn bị bán mười bốn ma đan Hỏa Vân thú trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới đi đổi một ít linh thạch. Theo thị trường thì số ma đa đó đủ bán bảy trăm viên linh thạch, điều này khiến Ngưu Manh hơi hưng phấn. Bảy trăm linh thạch là món tài sản khá lớn với Ngưu Manh, nên biết rằng gã làm tạp công ở bên ngoài một tháng chỉ kiếm được hai mươi viên linh thạch. Nếu không mua tài nguyên tu hành thì hai mươi khối linh thạch đủ cho Ngưu Manh tiêu dùng rất lâu.
- Lão Ngưu, cửa hàng nào chính quy, lớn nhất Trường Tín thành vậy?
Trần Lạc suy nghĩ nên bán một viên Hỏa Vân Tinh đi, tạm thời hắn chưa cần dùng nó chẳng bằng bán đi đổi linh thạch, cho đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện mua một ít tài nguyên tu hành.
- Cửa hàng nào chính quy, lớn nhất sao? Chắc là cửa hàng Thiên Khải.
- Thiên Khải? Cha nó!
Nghe Trần Lạc chửi thề, Ngưu Manh khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ta luôn có một ước mơ đó là mở cửa hàng đặt tên Thiên Khải, không ngờ bị người giành trước.
Trần Lạc nói lời thật, hắn luôn muốn mở một cửa hàng vì mấy năm trước đi khắp nơi trộm báu vật, kiếm được nhiều bảo bối. Tất cả kho báu đó bi jTrần Lạc giấu ở một chỗ rất bí ẩn, hắn định chờ vài năm sau mở cửa tiệm bán báu vật đi. Trần Lạc suy nghĩ cái tên Thiên Khải rất lâu, không ngờ bị người giành trước, hắn rất bực bội.
Trần Lạc lên tiếng:
- Không đúng, tuy ta ít khi ra vào Trường Tín thành nhưng nhớ cửa hàng lớn nhất trong thành hình như tên Đại Phát gì đó. Sao trước kia ta chưa từng nghe nói đến cửa hàng Thiên Khải?
Ngưu Manh lắc đầu, nói:
- Cái này . . . Ba năm trước cửa hàng Đại Phát đã đóng cửa.
Ngưu Manh ngẫm nghĩ, nói:
- Lúc đó cửa hàng Thiên Khải bắt đầu phát triển, sản nghiệp thuộc Thiên Khải các.
- Thiên Khải các? Có lai lịch gì?
- Tra không biết nó có lai lịch gì nhưng nghe nói lão bản của Thiên Khải các rất tài, trong ba năm ngắn ngủi đã phát triển cửa hàng Thiên Khải thnhf cửa hàng lớn nhất. Không chỉ vậy, Thiên Khải các có sản nghiệp khắp nơi trong Kim Thủy Vực như Thiên Khải linh viên, Thiên Khải trang viên, Thiên Khải tửu lâu, Thiên Khải tiền trang vân vân và vân vân. Những sản nghiệp này mới phát triển trong vòng ba năm.
- Lão bản của Thiên Khải các là ai mà lợi hại vậy?
- Những tiểu nhân vật như chúng ta làm sao biết được lão bản của Thiên Khải các? Nhưng nghe nói lúc trước lão bản của Thiên Khải các là ăn mày xin cơm, bây giờ người ta là thủ phú Kim Thủy Vực. Nghe nói Thiên Khải các chuẩn bị vươn ra ngoài phát triển, mở chi nhánh khắp thế giới.
- Lợi hại!
Trần Lạc kính nể từ tận đáy lòng. Một ăn mày trong ba năm ngắn ngủi trở thành thủ phú một vực, quá lợi hại, xứng là truyền kỳ trong nghề kinh doanh.
Cửa hàng Thiên Khải ở trong Trường Tín thành. Trần Lạc đứng trước cửa cửa hàng Thiên Khải, nhìn cửa lớn xa hoa, hai chữ khí phách. Trần Lạc bước vào cửa hàng, khiến hắn giật mình là quy mô rất lớn. Một hành lang dài ba, bốn trăm thước, hai bên là quầy hàng, khách đến đi tấp nập.
- Thế này mới là cửa hàng!
Trần Lạc đi dọc theo quầy, phát hiện cửa hàng Thiên Khải bán đủ mọi thứ. Các loại tinh thạch, trang sức, phù lục, linh đan. Hễ là tài nguyên tu hành là cửa hàng Thiên Khải bán hết, nhìn hoa cả mắt. Trần Lạc theo Ngưu Manh đi đến cửa hàng đổi linh thạch chỗ này tụ tập nhiều người nhất, phải xếp hàng.
- Trong thành còn có chỗ khác cho đổi linh thạch, tại sao phải đến đây?
- Người ta thu mua giá cao! Ví dụ ma đan Hỏa Vân ở chỗ khác chỉ đổi được bốn mươi linh thạch nhưng trong này được bốn mươi ba linh thạch.
- Thủ đoạn hay!
Trần Lạc nhìn bốn phía, hỏi:
- Nơi này chỉ có thể đổi ma đan sao? Nếu muốn đổi thứ khác thì đi đâu? Ví dụ như tinh thạch.
Tinh thạch?
Biểu tình Ngưu Manh kinh hoàng. Linh thạch là thứ đắt đỏ, đừng nói là một viên tinh thạch hiếm hoi, dù là tinh thạch bình thường cũng có thể đổi được nhiều linh thạch. Nếu là tinh thạch phẩm chất thượng đẳng thì chính là báu vật vô giá. Nên biết linh thạch là tài nguyên quan trọng để luyện chế linh bảo, đan dược. Vật gì hiếm thì quý, vì linh thạch rất ít nên có giá cao.
Ngưu Manh chỉ phía xa, Trần Lạc nhìn qua thấy một cửa hàng tên là Vân Tinh.
- Ta đi nhìn xem, chút nữa tìm ngươi.
- Đi nhìn xem? Ngươi có tinh thạch sao?
Trần Lạc cười nói:
- Nhặt được một viên ở nhà đá.
Trần Lạc vỗ vai Ngưu Manh, bỏ đi để lại gã biểu tình ngơ ngác. Ngưu Manh không hiểu nổi tinh thạch quý giá như vậy có thể nhặt được của rơi sao?
Trần Lạc đi vào cửa tiệm Vân Tinh, trang sức bên trong đơn giản, quầy đặt các loại tinh thạch lấp lánh rực rỡ.
- Vị công tử này, xin hỏi công tử muốn mua tinh thạch gì?
Người trông coi cửa tiệm Vân Tinh là một cô nương, khoảng hai mươi tuổi, bộ dáng thanh tú. Trần Lạc ăn mặc không giống công tử chút nào nhưng thiếu nữ không kỳ thị hắn, kêu tiếng công tử, thiếu nữ là tay kinh doanh già đời.
Thiếu nữ định giới thiệu hàng đã bị Trần Lạc cắt ngang:
- Chỗ các người cũng nhận mua tinh thạch đúng không?
Thiếu nữ không ngờ tuổi như Trần Lạc sẽ đến bán tinh thạch, ngẩn người, tò mò gật đầu, nói:
- Chỗ chúng ta đúng là có nhận mua tinh thạch.
- Giá thế nào?
- Tinh thạch khác nhau thì giá cũng khác.
- Hỏa Vân Tinh.
Thiếu nữ giật mình kêu lên:
- Hỏa Vân Tinh?
Bởi vì Hỏa Vân Tinh là một loại tinh thạch hiếm hoi, nó là tinh thạch thuộc tính lửa, luyện chế ra linh bảo có uy lực cường đại, nhu cầu số lượng cũng lớn. Nhiều lúc Hỏa Vân Tinh là vật vô giá. Nghe Trần Lạc nói muốn bán Hỏa Vân Tinh làm thiếu nữ rất kinh ngạc.
Thiếu nữ nói:
- Theo phẩm chất Hỏa Vân Tinh khác nhau giá cũng khác, không biết công tử bán Hỏa Vân Tinh là . . .
- Nàng biết giám định đúng không?
Thấy thiếu nữ gật đầu, Trần Lạc móc một cái hộp ra khỏi ngực, mở nắp ra. Trong hộp có một viên tinh thạch đỏ rực tỏa sáng, to cỡ nắm tay, bên trong ẩn chứa màu sắc như khói lửa, rất đẹp.
Thiếu nữ thấy viên Hỏa Vân Tinh này thì biến sắc mặt, nàng làm trong cửa tiệm Vân Tinh hai năm nhưng lần đầu thấy Hỏa Vân Tinh to đến vậy. Thiếu nữ ngẩng đầu, giật mình nhìn Trần Lạc. Thiếu nữ không hiểu nổi tại sao một người ăn mặc nghèo nàn lại sở hữu Hỏa Vân Tinh quý giá đến vậy.
- Nhìn ta làm gì? Giám định Hỏa Vân Tinh đi!
- À vâng, xin lỗi.
Thiếu nữ biết mình thất lễ, giơ tay định cầm Hỏa Vân Tinh thì Trần Lạc lên tiếng:
- Nàng định tay trần cầm nó? Thứ này hơi nóng.
Trần Lạc thấy nhiều bảo bối nên không để mắt đến Hỏa Vân Tinh, hắn bỏ nó trong hộp không phải vì trân trọng mà tại Hỏa Vân Tinh rất nóng.
/1351
|