Lâm lão giật mình không nói nên lồi. Lâm lão đi theo Úy Thiên Long ba năm, rất phục gã, từng nghe nói ân nhân cứu mạng của gã là một trận sư lưu lạc khá trẻ tuổi tên Tiêu Du Tử. Lâm lão được biết Úy Thiên Long sáng tạo Thiên Khải các tại đây nguyên nhân lớn nhất là vì hỏi thăm được trận sư lang thang Tiêu Du Tử từng ở lại trận tháp Trường Tín thành.
Úy Thiên Long nói Trần Lạc là đại lão bản Thiên Khải các làm Trần Lạc giật nảy mình, vội vàng lắc đầu:
- Lão Úy, đừng nói bậy bạ . . .
Úy Thiên Long ngắt lời Trần Lạc, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nói:
- Tiểu Tiêu Du, lúc chúng ta trong Bắc Mạc sâm lâm đã nói rồi, ngươi và ta hợp tác, ngươi làm đại lão bản, ta làm tổng quản cho ngươi. Nhìn xem, cái tên Thiên Khải các là ngươi đặt.
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Khi đó ta chỉ thuận miệng nói, sao ngươi tin là thật?
Trần Lạc không biết nên nói cái gì.
- Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói là một cây đinh, lời đã thốt ra sao có thể đổi ý?
Thấy Trần Lạc định từ chối, Úy Thiên Long phất tay ngắt lời:
- Ha ha ha ha ha ha! Gác chuyện này qua một bên đi, ta tìm ngươi ba năm, hôm nay có thể gặp mặt là ông trời có mắt.
- Ngày hôm nay không say không về, chúng ta uống thoải mái đi!
Trần Lạc không thích uống rượu, tửu lượng không lớn nhưng hôm nay gặp bằng hữu cũ làm lòng hắn rất vui, ngoại lệ uống say sưa. Khi nhậu Úy Thiên Long tháo xuống khối ngọc bội đeo trên cổ, ngọc bội to cỡ bàn tay, màu xanh biếc, rất đẹp.
- Tiểu Tiêu Du, đây là ngọc bội ngươi tặng cho ta lúc hai ta ra khỏi Bắc Mạc sâm lâm, ngươi còn nhớ không?
Trần Lạc gật đầu. Miếng ngọc bội này là Trần Lạc kiếm được từ cổ trnậ trong Bắc Mạc sâm lâm, lúc ra khỏi rừng hai người chia tay, hắn đưa nó cho Úy Thiên Long. Khi đó Úy Thiên Long kiên quyết không nhận, sau này Trần Lạc bảo cho gã đầu tư, giúp gã gầy dựng lại sự nghiệp, sau này phát tài đừng quên chia chác là được. Cuối cùng Úy Thiên Long chịu nhận.
- Ki đó ta không biết lai lịch ngọc bội này, sau mới biết nólà Thập Yển Bội của Mộ đại sư nổi tiếng từ ngàn năm trước chế tạo ra. Khi biết được ta sợ muốn chết, hỏi thăm tin tức ngươi khắp nơi. Cuối cùng ta nghe nói ngươi từng ở trong trận sư Trường Tín thành một thời gian nên ta đến đây, nhưng người nơi này chỉ biết danh hiệu Tiêu Du Tử, không ai gặp mặt ngươi. Ta quyết định chờ ngươi ở đây, vì phát triển ta đem ngọc bội này đi cầm kiếm tiền sáng tạo Thiên Khải các.
Úy Thiên Long nói rất nhiều, Trần Lạc nghiêm túc lắng nghe. Tuy Úy Thiên Long chỉ kể sơ kinh niệm ba năm qua nhưng Trần Lạc biết trong đó có khó khăn những người khác không tưởng tượng được. Một người bắt đầu từ con số không trong vòng ba năm sáng tạo ra Thiên Khải các, ngành kinh doanh lớn nhất Kim Thủy Vực, các chi nhanh trải rộng nhiều thành thị. Trần Lạc rất phục Úy Thiên Long.
- Ta khá may mắn, Thiên Khải các phát triển thuận lợi. Sau khi kiếm được tiền ta liền mua Thập Yển Bội về, ba năm qua ta luôn tìm ngươi. Lúc trước ngươi đã đi đâu?
- Nếu ngươi biết tên thật của ta thì sẽ hiểu ta đã đi đâu.
Trần Lạc nói tên thật của mình.
- Trần Lạc?
Úy Thiên Long ngây người, buột miệng kêu lên:
- Ngươi là Trần Lạc? Ngươi chính là học đồ thiên tài trước kia của Tiểu La Thiên học viện, sau này vì xâm nhiễm hắc ám bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn nhốt hơn một năm?
Trần Lạc cười bất đắc dĩ nói:
- Ài . . .
Úy Thiên Long dở khóc dở cười:
- Tiểu tử, nếu ngươi sớm nói tên thật cho ta thì ta không cần tìm hiểu tin tức của ngươi khắp nơi.
sư phụ từng dặn Trần Lạc ở bên ngoài bày trận pháp phải dùng thân phận Tiêu Du Tử, hắn luôn làm theo. Đương nhiên lúc không có người thì Trần Lạc là Thông Thiên lão tổ, nếu bày trận có người kế bên thì hắn lấy thân phận Tiêu Du Tử.
Úy Thiên Long chỉ biết Trần Lạc là một trận sư lang thang, không rành chuyện khác. Khi biết thân phận của Trần Lạc thì Úy Thiên Long không tin hắn xâm nhiễm hắc ám, trong lòng gã thầm nghi vấn nhưng biết chuyện này là nỗi đau của hắn nên không hỏi nhiều.
- Chuyện trước kia đừng nhắc nữa. Được rồi, bây giờ ta triệu tập đám các lão Thiên Khải các cho ngươi quen.
Trần Lạc ù ù cạc cạc:
- Giới thiệu cho ta quen làm gì?
Úy Thiên Long nói:
- Ngươi là đại các chủ của Thiên Khải các ta nên đương nhiên phải giới thiệu.
Úy Thiên Long kéo Trần Lạc đi Thiên Khải các.
Trần Lạc vội lắc đầu từ chối:
- Lão Úy, lúc trước ta chỉ nói đùa, ngươi đừng tin là thật.
- Tiểu Tiêu Du, có phải ngươi xem thường Úy Thiên Long ta không?
Úy Thiên Long nghiêm túc nói:
- Năm xưa ngươi cứu ta một mạng, tạm không nhắc đến chuyện này, trước kia chúng ta đã nói rồi ngươi làm đại lão bản, ta làm tổng quản cho ngươi. Cái tên Thiên Khải là ngươi đặt, ngày đầu tiên ta tạo ra Thiên Khải các thì ngươi chính là các chủ. Huống chi nếu không có Thập Yển Bội ngươi tặng cho thì không có Thiên Khải các hôm nay. Tiêu Du huynh đệ, nếu ngươi từ chối thì Thiên Khải các chúng ta không còn ý nghĩa tồn tại.
Mặc cho Trần Lạc từ chối cỡ nào Úy Thiên Long cũng không đồng ý, dứt khoát buộc hắn làm các chủ Thiên Khải các. Úy Thiên Long nói thẳng là Trần Lạc cứu mạng gã, nếu hắn từ chối thì gã thà đập đầu chết trả mạng lại cho Trần Lạc. Một câu làm Trần Lạc đơ người, bất đắc dĩ đồng ý. Thấy Trần Lạc không chống cự nữa, Úy Thiên Long rất vui vẻ, kéo tay hắn đi Thiên Khải các giới thiệu cho đám các lão.
- Lão Úy, bây giờ ta chỉ là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện, tuổi còn nhỏ, không thích hợp lộ mặt ra ngoài. Chờ vài năm nữa đi.
Úy Thiên Long không chịu, Trần Lạc lại từ chối.
Úy Thiên Long cứ đòi kéo Trần Lạc đi, cuối cùng hắn bắt chước gã bảo là nếu buộc hắn đi Thiên Khải các thì hắn không thèm làm các chủ gì nữa. Úy Thiên Long đành thỏa hiệp. Nói chuyện xong Trần Lạc, Úy Thiên Long uống rượu mãi đến hoàng hôn. Úy Thiên Long không say, Trần Lạc đã xỉn quắc cần câu. Khi Trần Lạc tỉnh lại đã là trưa hôm sau, cùng Úy Thiên Long ăn cơm. Trần Lạc chợt nhớ hôm qua bỏ quên Ngưu Manh trong cửa hàng. Lúc Trần Lạc gần đi Úy Thiên Long nhét một lệnh bài cho hắn, nói cầm lệnh bài này là có thể lấy thứ gì trong các chi nhánh Thiên Khải các.
Trần Lạc không khách sáo, vì hắn biết có từ chối cũng sẽ bị Úy Thiên Long cứng rắn nhét vào bằng được.
Lần này gặp lại Úy Thiên Long khiến tâm tình Trần Lạc rất vui, nhưng có một chuyện làm hắn khó chịu là đã mấy ngày qua đi nhưng bảy linh mạch vẫn không kết nối với nhau. Trần Lạc từng điên cuồng thúc giục cộng hưởng linh hồn, hấp thu linh khí, tiếc rằng chỉ vô dụng. Bảy linh mạch tựa hình tròn sứt sẹo, không cách nào gắn liền đầu đuôi. Trần Lạc tậm chí ba lần hấp thu Hỏa Vân tinh hoa mãnh liệt nhưng vô dụng, bảy linh mạch hoàn toàn không có dấu hiệu thành hình tròn.
Bảy linh mạch không thể kết nối thì làm sao mở linh hải?
Úy Thiên Long nói Trần Lạc là đại lão bản Thiên Khải các làm Trần Lạc giật nảy mình, vội vàng lắc đầu:
- Lão Úy, đừng nói bậy bạ . . .
Úy Thiên Long ngắt lời Trần Lạc, biểu tình cực kỳ nghiêm túc nói:
- Tiểu Tiêu Du, lúc chúng ta trong Bắc Mạc sâm lâm đã nói rồi, ngươi và ta hợp tác, ngươi làm đại lão bản, ta làm tổng quản cho ngươi. Nhìn xem, cái tên Thiên Khải các là ngươi đặt.
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Khi đó ta chỉ thuận miệng nói, sao ngươi tin là thật?
Trần Lạc không biết nên nói cái gì.
- Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói là một cây đinh, lời đã thốt ra sao có thể đổi ý?
Thấy Trần Lạc định từ chối, Úy Thiên Long phất tay ngắt lời:
- Ha ha ha ha ha ha! Gác chuyện này qua một bên đi, ta tìm ngươi ba năm, hôm nay có thể gặp mặt là ông trời có mắt.
- Ngày hôm nay không say không về, chúng ta uống thoải mái đi!
Trần Lạc không thích uống rượu, tửu lượng không lớn nhưng hôm nay gặp bằng hữu cũ làm lòng hắn rất vui, ngoại lệ uống say sưa. Khi nhậu Úy Thiên Long tháo xuống khối ngọc bội đeo trên cổ, ngọc bội to cỡ bàn tay, màu xanh biếc, rất đẹp.
- Tiểu Tiêu Du, đây là ngọc bội ngươi tặng cho ta lúc hai ta ra khỏi Bắc Mạc sâm lâm, ngươi còn nhớ không?
Trần Lạc gật đầu. Miếng ngọc bội này là Trần Lạc kiếm được từ cổ trnậ trong Bắc Mạc sâm lâm, lúc ra khỏi rừng hai người chia tay, hắn đưa nó cho Úy Thiên Long. Khi đó Úy Thiên Long kiên quyết không nhận, sau này Trần Lạc bảo cho gã đầu tư, giúp gã gầy dựng lại sự nghiệp, sau này phát tài đừng quên chia chác là được. Cuối cùng Úy Thiên Long chịu nhận.
- Ki đó ta không biết lai lịch ngọc bội này, sau mới biết nólà Thập Yển Bội của Mộ đại sư nổi tiếng từ ngàn năm trước chế tạo ra. Khi biết được ta sợ muốn chết, hỏi thăm tin tức ngươi khắp nơi. Cuối cùng ta nghe nói ngươi từng ở trong trận sư Trường Tín thành một thời gian nên ta đến đây, nhưng người nơi này chỉ biết danh hiệu Tiêu Du Tử, không ai gặp mặt ngươi. Ta quyết định chờ ngươi ở đây, vì phát triển ta đem ngọc bội này đi cầm kiếm tiền sáng tạo Thiên Khải các.
Úy Thiên Long nói rất nhiều, Trần Lạc nghiêm túc lắng nghe. Tuy Úy Thiên Long chỉ kể sơ kinh niệm ba năm qua nhưng Trần Lạc biết trong đó có khó khăn những người khác không tưởng tượng được. Một người bắt đầu từ con số không trong vòng ba năm sáng tạo ra Thiên Khải các, ngành kinh doanh lớn nhất Kim Thủy Vực, các chi nhanh trải rộng nhiều thành thị. Trần Lạc rất phục Úy Thiên Long.
- Ta khá may mắn, Thiên Khải các phát triển thuận lợi. Sau khi kiếm được tiền ta liền mua Thập Yển Bội về, ba năm qua ta luôn tìm ngươi. Lúc trước ngươi đã đi đâu?
- Nếu ngươi biết tên thật của ta thì sẽ hiểu ta đã đi đâu.
Trần Lạc nói tên thật của mình.
- Trần Lạc?
Úy Thiên Long ngây người, buột miệng kêu lên:
- Ngươi là Trần Lạc? Ngươi chính là học đồ thiên tài trước kia của Tiểu La Thiên học viện, sau này vì xâm nhiễm hắc ám bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn nhốt hơn một năm?
Trần Lạc cười bất đắc dĩ nói:
- Ài . . .
Úy Thiên Long dở khóc dở cười:
- Tiểu tử, nếu ngươi sớm nói tên thật cho ta thì ta không cần tìm hiểu tin tức của ngươi khắp nơi.
sư phụ từng dặn Trần Lạc ở bên ngoài bày trận pháp phải dùng thân phận Tiêu Du Tử, hắn luôn làm theo. Đương nhiên lúc không có người thì Trần Lạc là Thông Thiên lão tổ, nếu bày trận có người kế bên thì hắn lấy thân phận Tiêu Du Tử.
Úy Thiên Long chỉ biết Trần Lạc là một trận sư lang thang, không rành chuyện khác. Khi biết thân phận của Trần Lạc thì Úy Thiên Long không tin hắn xâm nhiễm hắc ám, trong lòng gã thầm nghi vấn nhưng biết chuyện này là nỗi đau của hắn nên không hỏi nhiều.
- Chuyện trước kia đừng nhắc nữa. Được rồi, bây giờ ta triệu tập đám các lão Thiên Khải các cho ngươi quen.
Trần Lạc ù ù cạc cạc:
- Giới thiệu cho ta quen làm gì?
Úy Thiên Long nói:
- Ngươi là đại các chủ của Thiên Khải các ta nên đương nhiên phải giới thiệu.
Úy Thiên Long kéo Trần Lạc đi Thiên Khải các.
Trần Lạc vội lắc đầu từ chối:
- Lão Úy, lúc trước ta chỉ nói đùa, ngươi đừng tin là thật.
- Tiểu Tiêu Du, có phải ngươi xem thường Úy Thiên Long ta không?
Úy Thiên Long nghiêm túc nói:
- Năm xưa ngươi cứu ta một mạng, tạm không nhắc đến chuyện này, trước kia chúng ta đã nói rồi ngươi làm đại lão bản, ta làm tổng quản cho ngươi. Cái tên Thiên Khải là ngươi đặt, ngày đầu tiên ta tạo ra Thiên Khải các thì ngươi chính là các chủ. Huống chi nếu không có Thập Yển Bội ngươi tặng cho thì không có Thiên Khải các hôm nay. Tiêu Du huynh đệ, nếu ngươi từ chối thì Thiên Khải các chúng ta không còn ý nghĩa tồn tại.
Mặc cho Trần Lạc từ chối cỡ nào Úy Thiên Long cũng không đồng ý, dứt khoát buộc hắn làm các chủ Thiên Khải các. Úy Thiên Long nói thẳng là Trần Lạc cứu mạng gã, nếu hắn từ chối thì gã thà đập đầu chết trả mạng lại cho Trần Lạc. Một câu làm Trần Lạc đơ người, bất đắc dĩ đồng ý. Thấy Trần Lạc không chống cự nữa, Úy Thiên Long rất vui vẻ, kéo tay hắn đi Thiên Khải các giới thiệu cho đám các lão.
- Lão Úy, bây giờ ta chỉ là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện, tuổi còn nhỏ, không thích hợp lộ mặt ra ngoài. Chờ vài năm nữa đi.
Úy Thiên Long không chịu, Trần Lạc lại từ chối.
Úy Thiên Long cứ đòi kéo Trần Lạc đi, cuối cùng hắn bắt chước gã bảo là nếu buộc hắn đi Thiên Khải các thì hắn không thèm làm các chủ gì nữa. Úy Thiên Long đành thỏa hiệp. Nói chuyện xong Trần Lạc, Úy Thiên Long uống rượu mãi đến hoàng hôn. Úy Thiên Long không say, Trần Lạc đã xỉn quắc cần câu. Khi Trần Lạc tỉnh lại đã là trưa hôm sau, cùng Úy Thiên Long ăn cơm. Trần Lạc chợt nhớ hôm qua bỏ quên Ngưu Manh trong cửa hàng. Lúc Trần Lạc gần đi Úy Thiên Long nhét một lệnh bài cho hắn, nói cầm lệnh bài này là có thể lấy thứ gì trong các chi nhánh Thiên Khải các.
Trần Lạc không khách sáo, vì hắn biết có từ chối cũng sẽ bị Úy Thiên Long cứng rắn nhét vào bằng được.
Lần này gặp lại Úy Thiên Long khiến tâm tình Trần Lạc rất vui, nhưng có một chuyện làm hắn khó chịu là đã mấy ngày qua đi nhưng bảy linh mạch vẫn không kết nối với nhau. Trần Lạc từng điên cuồng thúc giục cộng hưởng linh hồn, hấp thu linh khí, tiếc rằng chỉ vô dụng. Bảy linh mạch tựa hình tròn sứt sẹo, không cách nào gắn liền đầu đuôi. Trần Lạc tậm chí ba lần hấp thu Hỏa Vân tinh hoa mãnh liệt nhưng vô dụng, bảy linh mạch hoàn toàn không có dấu hiệu thành hình tròn.
Bảy linh mạch không thể kết nối thì làm sao mở linh hải?
/1351
|