Hạ Hầu Kích cũng đang nhìn hắn, hai người nhìn nhau rất lâu, Tần Phấn có vẻ rất nghi hoặc, còn Hạ Hầu Kích xem ra càng nghi hoặc hơn so với hắn.
- Ha ha, lại thêm một vị đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế nữa... Thật sự là náo nhiệt.
Nói lời này đồng dạng cũng là một thiếu niên, bất quá không phải là Hoàng Phủ Đô Linh, là Lang Thiên, người chỉ trong chín ngày ngắn ngủi từ một Vu sư sơ cấp, một hơi trực tiếp tu đến cảnh giới Vu sư cao cấp.
Hoàng Phủ Đô Linh đã đủ cao ngạo, đủ tùy tiện, nhưng xem ra Lang Thiên còn đủ nặng hơn hắn. Tuổi tác hai người không kém nhau mấy, dáng vẻ đều là cỡ mười hai tuổi, Hoàng Phủ Đô Linh tuy nhỏ tuổi nhưng hiểu biết rất nhiều, còn Lang Thiên tựa hồ cũng không kém.
Hắn nhìn Hạ Hầu Kích một chút, lại nhìn Tần Phấn một chút, nói:
- Ta đoán hai người bọn họ hẳn là cũng không ai biết đối phương là ai, bất quá dù rất muốn biết thân phận của đối phương, nhưng cả hai bọn họ đều sẽ không tra hỏi. Hoàng Phủ huynh, ngươi biết nguyên nhân vì sao không?
Hoàng Phủ Đô Linh cười nói:
- Lang huynh đang thử ta sao?
- Ha ha! Kính xin Hoàng Phủ huynh chỉ giáo.
- Ta đoán hẳn là có quan hệ đến bí ẩn thượng cổ, hiện tại dưới tình huống không cách nào xác định đối phương là địch hay là bạn, ai lại muốn lộ ra thân phận của mình chứ? Huống chi, thời đại kim cổ, tình thế thiên hạ ngày nay cũng không rõ ràng, núi Táng Cổ hiện thế lại dẫn đến những thay đổi trên trời dưới đất, ai lại ngốc đến mức đi bại lộ chính mình?
Nhìn Hoàng Phủ Đô Linh và Lang Thiên, hai vị thiếu niên tuổi chỉ mười hai cứ như vậy đối thoại từng lời từng chữ, không thể không khiến người ta cảm than một câu, giang sơn lớp lớp thiên tài, tất cả tỏa sáng mấy trăm năm. Hai vị thiếu niên Hoàng Phủ Đô Linh và Lang Thiên này, không chỉ là tuyệt đại thiên kiêu hiếm có, dĩ nhiên còn rõ việc thiên hạ như trong lòng bàn tay, thực là không đon giản.
Một Hạ Hầu Kích là đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế, hiện tại lại xuất hiện một Tần Phấn cũng là đai năng thượng cổ luân hồi chuyển thế, điên cuồng không? Có lẽ vậy.
Thế nhưng, núi Táng Cổ vẫn không hết điên cuồng, không lâu sau khi Tần Phấn thuận lợi vượt qua thẩm phán Luân Hồi, bên trên hư không lại một lần nữa xuất hiện thẩm phán chi nguyên, hơn nữa lại là thẩm phán Luân Hồi, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ ngoại trừ Hạ Hầu Kích và Tần Phấn, thời đại thượng cổ còn có một vị đại năng luân hồi chuyển thế, một người thức tỉnh Dạ Xoa đại Minh Vương, ngưng tụ linh tượng La Hầu, đó chính là Ngạo Phong.
Ba vị đại năng thượng cổ luân hồi chyển thế, đây thực sự là…
Đối mặt với chuyện điên cuồng này, một vị đại năng thượng cổ đã đủ khiến người ta khó có thể tiếp thu nổi, hiện tại còn xuất hiện đầy đủ ba vị, điều này phải để người ta tiếp thu thế nào? Đặc biệt là Lãnh Cốc, vốn thành tựu tử nguyên bảy màu đại tự nhiên, hắn cảm giác mình rốt cuộc có thể hãnh diện một cái, dù sao thời điểm chơi đùa cùng ba người Trần Lạc, Tần Phấn và Ngạo Phong, hắn đã nhiều lần chịu đả kích, Lạc gia không nói, hai người Tần Phấn và Ngạo Phong có kim thân Minh Vương, linh tượng Kế Đô và La Hầu cũng khiến cho hắn chịu đả kích rất lớn, nghĩ lần này thành tựu tử nguyên bảy màu đại tự nhiên, thế nào cũng phải mạnh mẽ uy phong một hồi trước mặt ba người kia, cũng muốn cho bọn họ một lần nếm thử tư vị bị đả kích, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Tần Phấn và Ngạo Phong dĩ nhiên đều là người luân hồi chuyển thế.
Còn có thể uy phong trước mặt bọn họ sao? Mẹ nó, kiếp trước người ta thế nhưng đều là đại năng thượng cổ, đều là dạng người tai mắt thông thiên, so với Vu hành giả trong truyền thuyết còn lợi hại hơn ngàn lần vạn lần, một cái tử nguyên bảy màu đại tự nhiên nho nhỏ, còn uy phong cái rắm!
- Hai người các ngươi thực sự là… Thực sự là đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế sao?
Lãnh Cốc kéo Tần Phấn và Ngạo Phong chạy đến một chỗ không có người, cũng không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, mở miệng tra hỏi.
Tần Phấn và Ngạo Phong liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
- Mẹ kiếp!
Phù một tiếng, Lãnh Cốc đặt mông ngồi xuống đất, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng cũng bị phá tan, chỉ biết chửi bậy một tiếng để diễn tả nỗi kinh ngạc và sợ hãi trong lòng, sửng sốt đủ một lúc lâu, lại hỏi:
- Vậy hiện tại các ngươi… Hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi đều đã khôi phục ký ức của kiếp trước? Tu vi cũng khôi phục? Mẹ kiếp, các ngươi còn còn là Tần Phấn và Ngạo Phong không?
- Luân hồi chuyển thế chính là làm trái ý trời, cho dù chuyển thế thành công cũng là người bản gốc tội lỗi, trời xanh bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống thẩm phán, còn ký ức kiếp trước đa phần là không trọn vẹn, giống như một giấc mộng vậy, có thể nhớ lại không còn bao nhiêu, tu vi theo luân hồi chuyển thế càng tan thành mây khói, còn lại cũng chỉ là một linh hồn nhìn như cường đại, nhưng kỳ thực chỉ là thứ không trọn vẹn mà thôi.
Tần Phấn tựa như không có thay đổi gì so với trước đó, vẫn nho nhã như vậy, bình tĩnh như vậy. Ngạo Phong cũng một dạng, vẫn cứ cô lạnh như vậy, trầm mặc ít nói.
Thấy bộ dáng Lãnh Cốc như gặp quỷ thần, Tần Phấn bất đắc dĩ cười cười, kéo hắn ngồi dậy, nói:
- Ta vẫn là Tần Phấn, Ngạo Phong vẫn là Ngạo Phong, căn bản không có bất kỳ biến hóa gì, tuy rằng hiện tại mở ra phong ấn linh hồn, nhưng chỉ là có thêm một phần ký ức không trọn vẹn mà thôi, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị trời xanh thẩm phán.
Sau khi biết được Tần Phấn và Ngạo Phong chính là đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế, Lãnh Cốc lo lắng nhất chính là sợ hai người không còn tiếp thu người bạn này là hắn, dù sao kiếp trước người ta cũng là đại năng thượng cổ, làm sao còn nhận loại bằng hữu chỉ là tiểu nhân vật như mình. Hiện tại nghe Tần Phấn nói như vậy, tảng đá treo lơ lửng trong lòng Lãnh Cốc rốt cuộc mới được hạ xuống, hỏi:
- Nếu như vậy, các ngươi còn luân hồi chuyển thế làm cái lông, không phải rảnh rỗi đau “Trứng” sao?
Lãnh Cốc thực sự nghĩ không ra, một đại năng thượng cổ nắm giữ bản lĩnh nghịch thiên, tại sao còn muốn luân hồi chuyển thế, nếu như luân hồi chuyển thế có thể dẫn đến chỗ tốt thì thôi, nhưng nghe Tần Phấn nói như vậy, tựa hồ việc luân hồi chuyển thế căn bản là trăm hại không lợi được một.
- Nếu như có thể, không ai nguyện ý đi luân hồi chuyển thế, đây là một con đường bản gốc tội lỗi, càng là một con đường không có lối về.
- Vậy đến cùng vì sao các ngươi lại chuyển thế?
Tần Phấn và Ngạo Phong đều lắc đầu một cái, không biết là bọn họ không muốn nói, hay là bọn họ cũng không biết.
Lãnh Cốc đang muốn hỏi lại chút gì, đám người tụ tập tại biên hoang đột nhiên xôn xao lên như bạo loạn. Nhìn lại xung quanh, bất ngờ phát hiện bên trên hư không dĩ nhiên xuất hiện ba đạo thẩm phán chi nguyên.
- Đây là thứ thẩm phán gì?
- Thẩm phán Luân Hồi!
- Thẩm phán Luân Hồi? Hơn nữa còn là ba đạo? Có ý gì? Chẳng lẽ nói lại có ba người đều là đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế giống như hai người các ngươi? Mẹ nhà nó, có còn cho người ta sống nữa hay không?
- Ha ha, lại thêm một vị đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế nữa... Thật sự là náo nhiệt.
Nói lời này đồng dạng cũng là một thiếu niên, bất quá không phải là Hoàng Phủ Đô Linh, là Lang Thiên, người chỉ trong chín ngày ngắn ngủi từ một Vu sư sơ cấp, một hơi trực tiếp tu đến cảnh giới Vu sư cao cấp.
Hoàng Phủ Đô Linh đã đủ cao ngạo, đủ tùy tiện, nhưng xem ra Lang Thiên còn đủ nặng hơn hắn. Tuổi tác hai người không kém nhau mấy, dáng vẻ đều là cỡ mười hai tuổi, Hoàng Phủ Đô Linh tuy nhỏ tuổi nhưng hiểu biết rất nhiều, còn Lang Thiên tựa hồ cũng không kém.
Hắn nhìn Hạ Hầu Kích một chút, lại nhìn Tần Phấn một chút, nói:
- Ta đoán hai người bọn họ hẳn là cũng không ai biết đối phương là ai, bất quá dù rất muốn biết thân phận của đối phương, nhưng cả hai bọn họ đều sẽ không tra hỏi. Hoàng Phủ huynh, ngươi biết nguyên nhân vì sao không?
Hoàng Phủ Đô Linh cười nói:
- Lang huynh đang thử ta sao?
- Ha ha! Kính xin Hoàng Phủ huynh chỉ giáo.
- Ta đoán hẳn là có quan hệ đến bí ẩn thượng cổ, hiện tại dưới tình huống không cách nào xác định đối phương là địch hay là bạn, ai lại muốn lộ ra thân phận của mình chứ? Huống chi, thời đại kim cổ, tình thế thiên hạ ngày nay cũng không rõ ràng, núi Táng Cổ hiện thế lại dẫn đến những thay đổi trên trời dưới đất, ai lại ngốc đến mức đi bại lộ chính mình?
Nhìn Hoàng Phủ Đô Linh và Lang Thiên, hai vị thiếu niên tuổi chỉ mười hai cứ như vậy đối thoại từng lời từng chữ, không thể không khiến người ta cảm than một câu, giang sơn lớp lớp thiên tài, tất cả tỏa sáng mấy trăm năm. Hai vị thiếu niên Hoàng Phủ Đô Linh và Lang Thiên này, không chỉ là tuyệt đại thiên kiêu hiếm có, dĩ nhiên còn rõ việc thiên hạ như trong lòng bàn tay, thực là không đon giản.
Một Hạ Hầu Kích là đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế, hiện tại lại xuất hiện một Tần Phấn cũng là đai năng thượng cổ luân hồi chuyển thế, điên cuồng không? Có lẽ vậy.
Thế nhưng, núi Táng Cổ vẫn không hết điên cuồng, không lâu sau khi Tần Phấn thuận lợi vượt qua thẩm phán Luân Hồi, bên trên hư không lại một lần nữa xuất hiện thẩm phán chi nguyên, hơn nữa lại là thẩm phán Luân Hồi, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ ngoại trừ Hạ Hầu Kích và Tần Phấn, thời đại thượng cổ còn có một vị đại năng luân hồi chuyển thế, một người thức tỉnh Dạ Xoa đại Minh Vương, ngưng tụ linh tượng La Hầu, đó chính là Ngạo Phong.
Ba vị đại năng thượng cổ luân hồi chyển thế, đây thực sự là…
Đối mặt với chuyện điên cuồng này, một vị đại năng thượng cổ đã đủ khiến người ta khó có thể tiếp thu nổi, hiện tại còn xuất hiện đầy đủ ba vị, điều này phải để người ta tiếp thu thế nào? Đặc biệt là Lãnh Cốc, vốn thành tựu tử nguyên bảy màu đại tự nhiên, hắn cảm giác mình rốt cuộc có thể hãnh diện một cái, dù sao thời điểm chơi đùa cùng ba người Trần Lạc, Tần Phấn và Ngạo Phong, hắn đã nhiều lần chịu đả kích, Lạc gia không nói, hai người Tần Phấn và Ngạo Phong có kim thân Minh Vương, linh tượng Kế Đô và La Hầu cũng khiến cho hắn chịu đả kích rất lớn, nghĩ lần này thành tựu tử nguyên bảy màu đại tự nhiên, thế nào cũng phải mạnh mẽ uy phong một hồi trước mặt ba người kia, cũng muốn cho bọn họ một lần nếm thử tư vị bị đả kích, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Tần Phấn và Ngạo Phong dĩ nhiên đều là người luân hồi chuyển thế.
Còn có thể uy phong trước mặt bọn họ sao? Mẹ nó, kiếp trước người ta thế nhưng đều là đại năng thượng cổ, đều là dạng người tai mắt thông thiên, so với Vu hành giả trong truyền thuyết còn lợi hại hơn ngàn lần vạn lần, một cái tử nguyên bảy màu đại tự nhiên nho nhỏ, còn uy phong cái rắm!
- Hai người các ngươi thực sự là… Thực sự là đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế sao?
Lãnh Cốc kéo Tần Phấn và Ngạo Phong chạy đến một chỗ không có người, cũng không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, mở miệng tra hỏi.
Tần Phấn và Ngạo Phong liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
- Mẹ kiếp!
Phù một tiếng, Lãnh Cốc đặt mông ngồi xuống đất, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng cũng bị phá tan, chỉ biết chửi bậy một tiếng để diễn tả nỗi kinh ngạc và sợ hãi trong lòng, sửng sốt đủ một lúc lâu, lại hỏi:
- Vậy hiện tại các ngươi… Hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi đều đã khôi phục ký ức của kiếp trước? Tu vi cũng khôi phục? Mẹ kiếp, các ngươi còn còn là Tần Phấn và Ngạo Phong không?
- Luân hồi chuyển thế chính là làm trái ý trời, cho dù chuyển thế thành công cũng là người bản gốc tội lỗi, trời xanh bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống thẩm phán, còn ký ức kiếp trước đa phần là không trọn vẹn, giống như một giấc mộng vậy, có thể nhớ lại không còn bao nhiêu, tu vi theo luân hồi chuyển thế càng tan thành mây khói, còn lại cũng chỉ là một linh hồn nhìn như cường đại, nhưng kỳ thực chỉ là thứ không trọn vẹn mà thôi.
Tần Phấn tựa như không có thay đổi gì so với trước đó, vẫn nho nhã như vậy, bình tĩnh như vậy. Ngạo Phong cũng một dạng, vẫn cứ cô lạnh như vậy, trầm mặc ít nói.
Thấy bộ dáng Lãnh Cốc như gặp quỷ thần, Tần Phấn bất đắc dĩ cười cười, kéo hắn ngồi dậy, nói:
- Ta vẫn là Tần Phấn, Ngạo Phong vẫn là Ngạo Phong, căn bản không có bất kỳ biến hóa gì, tuy rằng hiện tại mở ra phong ấn linh hồn, nhưng chỉ là có thêm một phần ký ức không trọn vẹn mà thôi, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị trời xanh thẩm phán.
Sau khi biết được Tần Phấn và Ngạo Phong chính là đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế, Lãnh Cốc lo lắng nhất chính là sợ hai người không còn tiếp thu người bạn này là hắn, dù sao kiếp trước người ta cũng là đại năng thượng cổ, làm sao còn nhận loại bằng hữu chỉ là tiểu nhân vật như mình. Hiện tại nghe Tần Phấn nói như vậy, tảng đá treo lơ lửng trong lòng Lãnh Cốc rốt cuộc mới được hạ xuống, hỏi:
- Nếu như vậy, các ngươi còn luân hồi chuyển thế làm cái lông, không phải rảnh rỗi đau “Trứng” sao?
Lãnh Cốc thực sự nghĩ không ra, một đại năng thượng cổ nắm giữ bản lĩnh nghịch thiên, tại sao còn muốn luân hồi chuyển thế, nếu như luân hồi chuyển thế có thể dẫn đến chỗ tốt thì thôi, nhưng nghe Tần Phấn nói như vậy, tựa hồ việc luân hồi chuyển thế căn bản là trăm hại không lợi được một.
- Nếu như có thể, không ai nguyện ý đi luân hồi chuyển thế, đây là một con đường bản gốc tội lỗi, càng là một con đường không có lối về.
- Vậy đến cùng vì sao các ngươi lại chuyển thế?
Tần Phấn và Ngạo Phong đều lắc đầu một cái, không biết là bọn họ không muốn nói, hay là bọn họ cũng không biết.
Lãnh Cốc đang muốn hỏi lại chút gì, đám người tụ tập tại biên hoang đột nhiên xôn xao lên như bạo loạn. Nhìn lại xung quanh, bất ngờ phát hiện bên trên hư không dĩ nhiên xuất hiện ba đạo thẩm phán chi nguyên.
- Đây là thứ thẩm phán gì?
- Thẩm phán Luân Hồi!
- Thẩm phán Luân Hồi? Hơn nữa còn là ba đạo? Có ý gì? Chẳng lẽ nói lại có ba người đều là đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế giống như hai người các ngươi? Mẹ nhà nó, có còn cho người ta sống nữa hay không?
/1351
|