- Nhìn cờ xí thì giống như là phân đoàn Phi Vũ đoàn vinh quang Vương giả… Phi Vũ, không tốt! Đây là đoàn xe của Vũ Hóa Phi.
- Vũ Hóa Phi?
Niên đại thiếu nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, quát lên:
- Nhanh nhường đường.
Khi hắn nói vừa xong, Vương Tài nhanh chóng đánh xựa ngựa lùi lại sang phố bên cạnh, một màn này khiến Trần Lạc cảm thấy khá kinh nghi, hắn đúng là vẫn chưa từng nghe qua đoàn vinh quang Vương giả, nhưng Vũ Hóa Phi lại không thể quen thuộc hơn. Nhìn lại xung quanh, chỉ thấy một đoàn xe đông đúc người ngựa đang lao nhanh trên đường phố, hai bên đầy đủ một trăm vị nam tử mặc khôi giáp uy vũ, cưỡi trên hổ lang chi thú, ở giữa là một đầu mãnh ma hắc yên tượng cao lớn hung tàn, kéo theo một chiếc xe chạy nhanh đến, trên chiến xa có treo một mặt cờ xí, bên trên cờ xí là đồ hình đoàn vinh quang Vương Giả và hai chữ Phi Vũ, nhìn thấy mặt cờ xí này, người đi lại trên đường phố đều nhanh chóng lùi sang hai bên.
- Vũ Hóa Phi thực sự là càng ngày càng kiêu ngạo, dám chạy loạn như điên trong vực Tây Ách, hiện tại đã thế, sau này không biết còn đến mức nào nữa.
- Vũ Hóa Phi chính là một trong mười vinh quang chi tử được Vân Đoan tứ phong, người ta vấn đỉnh đại tự nhiên chi tử, thực lực cao thâm khó dò, trong nháy mắt liền có thể dễ dàng xóa bỏ Đại Vu sư như bóp chết con sâu cái kiến, huống chi ngươi cũng không phải không biết, đoàn vinh quang Vương Giả vẫn luôn bá đạo và kiêu ngạo nhất trong số bảy đại đoàn vinh quang, Vũ Hóa Phi đã xem như là khách khí, nếu hôm nay đổi thành đoàn xe của Nhân vương Mạc Vấn Thiên, chúng ta đều phải quỳ xuống nhường đường rồi.
Nghe thấy mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi, Trần Lạc không nhịn được hiếu kỳ, hỏi:
- Hiện giờ Vũ Hóa Phi rất lợi hại sao?
- Lợi hại?
Gã sai vặt Vượng Tài cực kỳ khinh bỉ, liếc mắt nhìn, nói:
- Đâu chỉ là lợi hại, quả thực là vô cùng lợi hại. Sau khi núi Táng Cổ hiện thế, thiên kiêu tranh hùng, Vũ Hóa Phi vấn đỉnh đại tự nhiên chi tử, có thể nói là hô phong hoán vũ, tu vi cao, thủ đoạn mạnh, hiếm có người có thể sánh ngang được với hắn. Từ khi Vân Đoan chưởng quản thế giới, tứ phong mười vương mười tử, Vũ Hóa Phi chính là một trong số đó, càng là thống soái một phương trong đoàn vinh quang Vương Giả, thủ hạ trăm vạn hùng sư, trong chớp mắt liền có thể san bằng một toàn thành trì thành bình địa.
Trần Lạc nghe lời thấy buồn cười, thầm than biến hóa to lớn vượt quá xa dự liệu, không nghĩ tới Vũ Hóa Phi năm đó hiện tại đã là chúa tể một phương, thống lĩnh trăm vạn hùng sư, đúng là khiến người ta kinh ngạc, là ví dụ điển hình nhất cho câu nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
- Ta nói tiểu tử ngươi có phải người thế giới này hay không, chưa từng nghe nói qua tên đại tiểu thư nhà chúng ta thì cũng thôi, vì sao ngay cả cao thủ uy chấn thiên hạ như Vũ Hóa Phi cũng không biết, không phải vì tu vi mất hết, khiến tinh thần ngươi thác loạn rồi chứ?
Trần Lạc nhún nhún vai, không tỏ thái độ. Vượng Tài vốn còn muôn nói gì, bất quá thấy Niên đại thiếu đang giận trừng mắt nhìn hắn, đành thức thời im lặng, trong lòng nghĩ hẳn là đại thiếu đang cảm thấy mất mặt vì phải nhường đường cho đoàn xe của Vũ Hóa Phi.
- Vũ Hóa Phi chẳng có gì ghê gớm, năm đó còn không phải bị Lạc gia đánh cho như chó chết sao, hừ! Nếu như Lạc gia còn sống, nào đến lượt hắn hung hăng?
Trên thực tế Vượng Tài đoán không sai, Niên đại thiếu là Nhị thế tổ tiếng tăm lừng lẫy cả vực Tây Ách, hiện tại có người ngang ngược trước mặt mình, tại ngay trên địa bàn nhà mình, chính mình còn phải nhường đường, điều này khiến cho hắn vô cùng khó chịu, mỗi lần nhưu thế, hắn đều lấy ra tên tuổi Lạc gia từng quát tháo phong vân mười năm trước, nói:
- Đừng nói là Vũ Hóa Phi hắn, dù là Thiên Vương thượng cổ Thương Vô Tà, Địa Vương thượng cổ Mộ Vân Không, thiên tử Gia Cát Thiên Biên, Huyết tộc chi tử Tịch Nhược Trần, mười vương mười tử, năm đó có ai không phải đều bị Lạc gia đánh cho tè ra quân, nếu không phải vì năm đó Lạc gia quá nghịch thiên, khiến ông trời hạ xuốn đầy đủ bốn mươi chín đạo thẩm phán câu diệt, bằng không cái gọi là mười vương mười tử kia, ai cũng phải cắm đầu xuống đất.
Dừng một chút, lại hỏi:
- Ngươi chưa từng nghe qua tên tiểu muội ta, cũng không biết Vũ Hóa Phi, nhưng đừng nói với ta là ngay cả đại danh của Lạc gia cũng không biết đấy.
Dứt lời, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Lạc, biểu tình phảng phất như nếu Trần Lạc dám nói một chữ không, hắn sẽ động thủ đập nát đối phương.
Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Có biết một chút!
- Hừ!
Niên đại thiếu cho Vượng Tài tiếp tục chạy đi, leo lên xe ngựa, hắn liền bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Hôm nay ta không ngại nói cho ngươi biết, trận chiến tại biên hoang mười năm trước đó, ta thế nhưng ở ngay giữa hiện trường, tận mắt nhìn một màn khinh thiên địa khiếp quỷ thần ấy, hiện tại nhớ lại vẫn còn kích động vạn phần, ấn tượng khó phai. Ngươi không ở hiện trường lúc đó, khẳng định không biết Lạc gia điên cuồng đến mức nào.
Có thể nhìn ra được, Niên đại thiếu là một kẻ hâm mộ Lạc gia điên cuồng, khi đề cập đến tên Lạc gia, mặt mũi cũng đỏ lên, giống như đổi thành một con người hoàn toàn khác.
- Năm đó sau khi tin tức núi Táng Cổ hiện thế truyền ra, vinh quang giả trong khắp thiên hạ dồn dập đi tới trấn nhỏ biên hoang, bởi lúc dó Lạc gia có Trận pháp nghịch thiên, có thể nói là số một, uy hiếp đến lợi ích của rất nhiều người, thế nên mười đại đoàn vinh quang đều muốn diệt trừ hắn, hơn nữa còn nghe nói là do Vân Đoan ra lệnh, lú đó toàn bộ cao thủ thiên hạ tụ tập tại trang viên Mạn Đà La, chính là vì muốn diệt từ Trần Lạc trước khi núi Táng Cổ hiện thế.
- Dưới tình huống như vậy, đổi lại là người khác sợ là không có ai dám đi. Phải biết là tụ tập tại trang viên Mạn Đà La đều là đoàn trưởng vào đại lão các đại đoàn vinh quang, nhân số hơn nghìn người, đi tới ắt phải chết, nhưng Lạc gia vẫn dám đi, hơn nữa còn cùng với ba vị huynh đệ sinh tử của mình, quang minh chính đại đi vào cửa chính, bốn người cứ như thế thỏa sức chè chén ngay trong màn sát khí ẩn giấu tại trang viên Mạn Đà La, lúc đó mọi người đều muốn giết chết Lạc gia, nhưng không người nào dám động thủ trước tiên, ngươi có biết là vì sao không?
Không chờ Trần Lạc trả lời, Niên đại thiếu lại nói:
- Một trong số đó là vì, bọn họ sợ Lạc gia, khi đó Lạc gia đã nổi danh là người hai lần nghịch thiên, có ai không sợ? Trăm vị thiên kiêu không dám, nghìn vị đoàn trưởng và đại lão cũng không dám. Còn có một nghuyên nhân nữa, Lạc gia là huynh đệ kết nghĩa với Ma quân Thất Dạ, còn Ma quân Thất Dạ là nhân vật cỡ nào, đây là người chỉ giậm chân một cái cũng có thể khiến chủ nhân Vân Đoan phải run rẩy ba phần.
- Vũ Hóa Phi?
Niên đại thiếu nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, quát lên:
- Nhanh nhường đường.
Khi hắn nói vừa xong, Vương Tài nhanh chóng đánh xựa ngựa lùi lại sang phố bên cạnh, một màn này khiến Trần Lạc cảm thấy khá kinh nghi, hắn đúng là vẫn chưa từng nghe qua đoàn vinh quang Vương giả, nhưng Vũ Hóa Phi lại không thể quen thuộc hơn. Nhìn lại xung quanh, chỉ thấy một đoàn xe đông đúc người ngựa đang lao nhanh trên đường phố, hai bên đầy đủ một trăm vị nam tử mặc khôi giáp uy vũ, cưỡi trên hổ lang chi thú, ở giữa là một đầu mãnh ma hắc yên tượng cao lớn hung tàn, kéo theo một chiếc xe chạy nhanh đến, trên chiến xa có treo một mặt cờ xí, bên trên cờ xí là đồ hình đoàn vinh quang Vương Giả và hai chữ Phi Vũ, nhìn thấy mặt cờ xí này, người đi lại trên đường phố đều nhanh chóng lùi sang hai bên.
- Vũ Hóa Phi thực sự là càng ngày càng kiêu ngạo, dám chạy loạn như điên trong vực Tây Ách, hiện tại đã thế, sau này không biết còn đến mức nào nữa.
- Vũ Hóa Phi chính là một trong mười vinh quang chi tử được Vân Đoan tứ phong, người ta vấn đỉnh đại tự nhiên chi tử, thực lực cao thâm khó dò, trong nháy mắt liền có thể dễ dàng xóa bỏ Đại Vu sư như bóp chết con sâu cái kiến, huống chi ngươi cũng không phải không biết, đoàn vinh quang Vương Giả vẫn luôn bá đạo và kiêu ngạo nhất trong số bảy đại đoàn vinh quang, Vũ Hóa Phi đã xem như là khách khí, nếu hôm nay đổi thành đoàn xe của Nhân vương Mạc Vấn Thiên, chúng ta đều phải quỳ xuống nhường đường rồi.
Nghe thấy mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi, Trần Lạc không nhịn được hiếu kỳ, hỏi:
- Hiện giờ Vũ Hóa Phi rất lợi hại sao?
- Lợi hại?
Gã sai vặt Vượng Tài cực kỳ khinh bỉ, liếc mắt nhìn, nói:
- Đâu chỉ là lợi hại, quả thực là vô cùng lợi hại. Sau khi núi Táng Cổ hiện thế, thiên kiêu tranh hùng, Vũ Hóa Phi vấn đỉnh đại tự nhiên chi tử, có thể nói là hô phong hoán vũ, tu vi cao, thủ đoạn mạnh, hiếm có người có thể sánh ngang được với hắn. Từ khi Vân Đoan chưởng quản thế giới, tứ phong mười vương mười tử, Vũ Hóa Phi chính là một trong số đó, càng là thống soái một phương trong đoàn vinh quang Vương Giả, thủ hạ trăm vạn hùng sư, trong chớp mắt liền có thể san bằng một toàn thành trì thành bình địa.
Trần Lạc nghe lời thấy buồn cười, thầm than biến hóa to lớn vượt quá xa dự liệu, không nghĩ tới Vũ Hóa Phi năm đó hiện tại đã là chúa tể một phương, thống lĩnh trăm vạn hùng sư, đúng là khiến người ta kinh ngạc, là ví dụ điển hình nhất cho câu nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
- Ta nói tiểu tử ngươi có phải người thế giới này hay không, chưa từng nghe nói qua tên đại tiểu thư nhà chúng ta thì cũng thôi, vì sao ngay cả cao thủ uy chấn thiên hạ như Vũ Hóa Phi cũng không biết, không phải vì tu vi mất hết, khiến tinh thần ngươi thác loạn rồi chứ?
Trần Lạc nhún nhún vai, không tỏ thái độ. Vượng Tài vốn còn muôn nói gì, bất quá thấy Niên đại thiếu đang giận trừng mắt nhìn hắn, đành thức thời im lặng, trong lòng nghĩ hẳn là đại thiếu đang cảm thấy mất mặt vì phải nhường đường cho đoàn xe của Vũ Hóa Phi.
- Vũ Hóa Phi chẳng có gì ghê gớm, năm đó còn không phải bị Lạc gia đánh cho như chó chết sao, hừ! Nếu như Lạc gia còn sống, nào đến lượt hắn hung hăng?
Trên thực tế Vượng Tài đoán không sai, Niên đại thiếu là Nhị thế tổ tiếng tăm lừng lẫy cả vực Tây Ách, hiện tại có người ngang ngược trước mặt mình, tại ngay trên địa bàn nhà mình, chính mình còn phải nhường đường, điều này khiến cho hắn vô cùng khó chịu, mỗi lần nhưu thế, hắn đều lấy ra tên tuổi Lạc gia từng quát tháo phong vân mười năm trước, nói:
- Đừng nói là Vũ Hóa Phi hắn, dù là Thiên Vương thượng cổ Thương Vô Tà, Địa Vương thượng cổ Mộ Vân Không, thiên tử Gia Cát Thiên Biên, Huyết tộc chi tử Tịch Nhược Trần, mười vương mười tử, năm đó có ai không phải đều bị Lạc gia đánh cho tè ra quân, nếu không phải vì năm đó Lạc gia quá nghịch thiên, khiến ông trời hạ xuốn đầy đủ bốn mươi chín đạo thẩm phán câu diệt, bằng không cái gọi là mười vương mười tử kia, ai cũng phải cắm đầu xuống đất.
Dừng một chút, lại hỏi:
- Ngươi chưa từng nghe qua tên tiểu muội ta, cũng không biết Vũ Hóa Phi, nhưng đừng nói với ta là ngay cả đại danh của Lạc gia cũng không biết đấy.
Dứt lời, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Lạc, biểu tình phảng phất như nếu Trần Lạc dám nói một chữ không, hắn sẽ động thủ đập nát đối phương.
Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười, nói:
- Có biết một chút!
- Hừ!
Niên đại thiếu cho Vượng Tài tiếp tục chạy đi, leo lên xe ngựa, hắn liền bắt đầu thao thao bất tuyệt:
- Hôm nay ta không ngại nói cho ngươi biết, trận chiến tại biên hoang mười năm trước đó, ta thế nhưng ở ngay giữa hiện trường, tận mắt nhìn một màn khinh thiên địa khiếp quỷ thần ấy, hiện tại nhớ lại vẫn còn kích động vạn phần, ấn tượng khó phai. Ngươi không ở hiện trường lúc đó, khẳng định không biết Lạc gia điên cuồng đến mức nào.
Có thể nhìn ra được, Niên đại thiếu là một kẻ hâm mộ Lạc gia điên cuồng, khi đề cập đến tên Lạc gia, mặt mũi cũng đỏ lên, giống như đổi thành một con người hoàn toàn khác.
- Năm đó sau khi tin tức núi Táng Cổ hiện thế truyền ra, vinh quang giả trong khắp thiên hạ dồn dập đi tới trấn nhỏ biên hoang, bởi lúc dó Lạc gia có Trận pháp nghịch thiên, có thể nói là số một, uy hiếp đến lợi ích của rất nhiều người, thế nên mười đại đoàn vinh quang đều muốn diệt trừ hắn, hơn nữa còn nghe nói là do Vân Đoan ra lệnh, lú đó toàn bộ cao thủ thiên hạ tụ tập tại trang viên Mạn Đà La, chính là vì muốn diệt từ Trần Lạc trước khi núi Táng Cổ hiện thế.
- Dưới tình huống như vậy, đổi lại là người khác sợ là không có ai dám đi. Phải biết là tụ tập tại trang viên Mạn Đà La đều là đoàn trưởng vào đại lão các đại đoàn vinh quang, nhân số hơn nghìn người, đi tới ắt phải chết, nhưng Lạc gia vẫn dám đi, hơn nữa còn cùng với ba vị huynh đệ sinh tử của mình, quang minh chính đại đi vào cửa chính, bốn người cứ như thế thỏa sức chè chén ngay trong màn sát khí ẩn giấu tại trang viên Mạn Đà La, lúc đó mọi người đều muốn giết chết Lạc gia, nhưng không người nào dám động thủ trước tiên, ngươi có biết là vì sao không?
Không chờ Trần Lạc trả lời, Niên đại thiếu lại nói:
- Một trong số đó là vì, bọn họ sợ Lạc gia, khi đó Lạc gia đã nổi danh là người hai lần nghịch thiên, có ai không sợ? Trăm vị thiên kiêu không dám, nghìn vị đoàn trưởng và đại lão cũng không dám. Còn có một nghuyên nhân nữa, Lạc gia là huynh đệ kết nghĩa với Ma quân Thất Dạ, còn Ma quân Thất Dạ là nhân vật cỡ nào, đây là người chỉ giậm chân một cái cũng có thể khiến chủ nhân Vân Đoan phải run rẩy ba phần.
/1351
|