Trần Lạc cẩn thận kiểm tra linh hải của Niên đại thiếu, không nghĩ tới cũng là linh hải Bàn Thạch, chỉ bất quá linh hải Bàn Thạch của hắn âm u đầy tử khí, không hề có một điểm sinh cơ, tựa như một tảng đá. Trần Lạc đã tu luyện Minh Tưởng Cầu Thực trong Hư Vọng chi thư, thông qua minh tưởng có thể bài từ tất cả thế giới giả tượng, do đó tìm được đến thực trạng của tất cả, sau khi hắn minh tưởng liền bất ngờ phát hiện linh hải của Niên đại thiếu sở dĩ phát sinh dị biến cũng không phải vì ngoại lực tạo thành, nguyên do là vì linh tượng của hắn.
Linh tượng của hắn cũng không biết là thứ đồ chơi gì, xem ra vô cùng quái lạ, giống như một con rùa đen đang ngủ say, nó gần như đã chiếm đoạt toàn bộ linh hải của Niên đại thiếu.
- Ta nói ngươi đừng có giả vờ giả vịt, chính tu vi của ngươi cũng bị mất, còn có thể nhìn ra được tình huống của ta sao?
Đối với việc mình không cách nào tiếp tục tu luyện, Niên đại thiếu từ lâu đã chấp nhận đó là sự thực, năm đó vì muốn tìm hiểu nguyên nhân, ngay cả một ít danh y trên thế giới cũng đều thúc thủ vô sách, một ít Vu sư đại thần thông cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, hắn cũng không cho rằng gia hỏa này có thể nhìn ra được điểm gì.
- Ngươi không cách nào tu hành, nguyên nhân cũng không phải vì linh hải của ngươi phát sinh dị biến, đó là do linh tượng của ngươi. Linh tượng của ngươi không hề tầm thường, hẳn là rất có lai lịch, hơn nữa tựa hồ còn đang ngủ say, nó coi linh hải của ngươi là chỗ nghỉ ngơi, thế nên tu vi của ngươi mới trì trệ không tiến.
Quả thực đây là lần đầu tiên Niên đại thiếu nghe được cách lý giải này, không khỏi cảm thấy buồn cười, nguyên nhân mình không thể tiếp tục tu luyện không phải vì linh hải, là vì linh tượng đang ngủ say? Trong thiên hạ còn có chuyện ngạc nhiên như thế sao? Nói đùa à? Niên đại thiếu lắc đầu cười cười, hiển nhiên hắn cũng không tin lời Trần Lạc nói.
- Chờ ta nghĩ một biện pháp cứu tỉnh linh tượng của ngươi xem thế nào…
- Ha ha ha!
Niên đại thiếu cười to, nâng chén mời hắn uống rượu, nói:
- Được, coi như ngươi đang an ủi ta, nhưng không bằng ngươi tự đi an ủi chính mình là hơn.
Trần Lạc cũng nhìn ra Niên đại thiếu không tin, hắn cũng không có giải thích quá nhiều, suy nghĩ tìm một biện pháp cứu tỉnh linh tượng của Niên đại thiếu rồi nói sau, cũng coi như trả lại ngươi ta một phần ân tình.
Hai người đang trò chuyện, bỗn nhiên cửa phòng mở ra, chỉ thấy Mạt Lỵ tỷ kéo tay Hồng Nhi xông vào, áy náy nói:
- Đại thiếu, thực sự không tiện, ta chỉ vừa rời khỏi một lúc, không nghĩ tới dĩ nhiên xảy ra chuyện này, vì biểu hiện áy náy, hôm nay tất cả tổn hao của ngươi cứ tính cho ta đi.
Ngay sau đó một đám người Phương Ngạo, Lý Khiếu Nguyên cũng theo lại đây, thấy rõ sắc mặt Phương Ngạo vô cùng khó coi. Xác thực, một nhóm người bọn họ đang uống rượu mua vui, Mạt Lỵ tỷ đột nhiên xông tới, không nói hai lời liền trực tiếp kéo Hồng Nhi rời khỏi, một điểm mặt mũi cũng không cho, khiến hắn rất tức tối, quát lên:
- Mạt Lỵ tỷ, ngươi có ý gì?
- Tam thiếu gia, ngươi cường hành dẫn Hồng Nhi đi, hoàn toàn phá hỏng quy củ Phiêu Hương lâu chúng ta, ta cũng muốn hỏi ngươi một chút xem là có ý gì?
- Nói vậy, ngươi ngay cả chút mặt mũi ấy cũng không cho ta?
Phương Ngạo trợn hai mắt lên, khí thế bức người.
- Thật không tiện, đây là quy củ của Phiêu Hương lâu chúng ta, bất luận người nào cũng phải tuân thủ.
Đối mặt với sự cường thế của Phương Ngạo, Mạt Lỵ tỷ không hề sợ hãi chút nào.
- Hừ! Quy củ của Phiêu Hương lâu thì đã làm sao, hôm nay Phương Ngạo ta không tuân thủ, ngươi có thể làm khó dễ được ta?
Phương Ngạo quả nhiên là người cũng như tên, lãnh ngạo tùy tiện, không coi bất luận người nào trong mắt, chỉ thấy hắn đạp một bước, quanh thân điên cuồng lấp lóe ánh sáng, chỉ vào Mạt Lỵ tỷ, lớn tiếng quát lên:
- Nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia cho ngươi mặt mũi, gọi ngươi một tiếng Mạt Lỵ tỷ, nếu không nể mặt ngươi, trong mắt bổn thiếu gia thì ngươi chẳng qua chỉ là một tú bà kỹ viện mà thôi, hôm nay Phương Ngạo ta càng muốn cho Hồng Nhi tiếp khách, ta xem ai dám ngăn trở.
- Phương thiếu gia, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi, hiện tại Ngự Nương vừa từ bên ngoài trở về, nhân lúc nàng còn không biết chuyện này, ngươi tốt nhất nên thu tay lại, ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu như bị Ngự Nương biết việc này, đến lúc đó ngươi có hối hận cũng không kịp!
- Đưa tiểu Mạn Đà La ra ép ta hả? Hừ! Ngươi cho rằng bổn thiếu gia sợ nàng sao? Nói cho ngươi biết, dù hiện tại tự mình tiểu Mạn Đà La đến đây cũng phải nhường cho Phương Ngạo ta ba phần mặt mũi, bằng không thì, Phương gia chúng ta nói một câu sẽ khiến Phương Hương lâu của nàng ta không cần mở cửa, cút ngay!
Phương Ngạo vung một tay đẩy Mạt Lỵ tỷ sang bên cạnh, một tay kéo Hồng Nhi xoay người rời đi, chỉ là vừa đi đến cửa bỗng nhiên dừng lại, bởi vì trên hành lang đang có một người đi về phía bên này, đó là một phụ nữ, một nữ nhân mê hoặc vạn ngàn, cực kỳ xinh đẹp, dù cho mặc trang phục trên người vẫn không cách nào che giấy được khí chất yêu mị thể hiện tự nhiên bên trong, đây là một nữ nhân yêu mị từ trong xương tủy, cũng là một vẻ yêu mị khiến bất luận một nam nhân nào cũng không thể tự kiềm chế. Nàng chậm rãi đi đến, không ai dám nhìn thẳng, một đôi tròng mắt cho dù chỉ là lạnh nhạt, cũng có thể khiến trong lòng người ta dậy sóng.
Đây là một nữ nhân được thiên hạ ngày nay khen là song tu chi mẫu, cũng là người mở ra trào lưu song tu, càng là một đại tông sư sáng tạng ra kỳ công song tu đương đại, đồng thời cũng là nữ nhân ngay cả người của Vân Đoan nhìn thấy cũng phải tôn xưng một tiếng Ngự Nương, nàng chính là Ngự Nương tiểu Mạn Đà La.
Sự xuất hiện của nàng khiến cho tất cả mọi người đều cảm giác thấy bất ngờ, cũng khiến cho Phiêu Hương lâu đang hỗn loạn trở nên an tĩnh lại, ngay cả Phương Ngạo hung hăng ương ngạnh, tùy tiện thành tính, khi nhìn thấy tiểu Mạn Đà La cũng đại biến thần sắc, hắn hít sâu một hơi, nỗ lực bình ổn nội tâm hoảng loạn, nói:
- Ngự Nương, hôm nay Phương Ngạo ta muốn Hồng Nhi tiếp khách, có thể nể mặt mũi ta không?
Dứt tiếng, đáp lại hắn thế nhưng lại là một cái tát vang lanh lảnh, ai cũng không hề nghĩ tới tiểu Mạn Đà La lại đột nhiên rat ay, hơn nữa còn công nhiên tát Phương Ngạo một cái ngay trước mắt mọi người, một cái tát này cũng bằng tuyên bố với mọi người rằng, tiểu Mạn Đà La nàng không thèm cho lão tam Phương gia ngươi phần mặt mũi này, dù là một điểm nhỏ cũng không cho.
Phương Ngạo bưng lấy gò má sưng phồng, hai mắt trợn lên giận dữ, quát lớn:
- Tiểu Mạn Đà La, ngươi dám động thủ đánh ta, nếu như không phải…
Lời còn chưa dứt, tiểu Mạn Đà La lại tát thêm một cái lên mặt Phương Ngạo, một cái tát này thêm một lần nói cho mọi người biết, tiểu Mạn Đà La dám đánh lão tam Phương gia ngươi.
Linh tượng của hắn cũng không biết là thứ đồ chơi gì, xem ra vô cùng quái lạ, giống như một con rùa đen đang ngủ say, nó gần như đã chiếm đoạt toàn bộ linh hải của Niên đại thiếu.
- Ta nói ngươi đừng có giả vờ giả vịt, chính tu vi của ngươi cũng bị mất, còn có thể nhìn ra được tình huống của ta sao?
Đối với việc mình không cách nào tiếp tục tu luyện, Niên đại thiếu từ lâu đã chấp nhận đó là sự thực, năm đó vì muốn tìm hiểu nguyên nhân, ngay cả một ít danh y trên thế giới cũng đều thúc thủ vô sách, một ít Vu sư đại thần thông cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, hắn cũng không cho rằng gia hỏa này có thể nhìn ra được điểm gì.
- Ngươi không cách nào tu hành, nguyên nhân cũng không phải vì linh hải của ngươi phát sinh dị biến, đó là do linh tượng của ngươi. Linh tượng của ngươi không hề tầm thường, hẳn là rất có lai lịch, hơn nữa tựa hồ còn đang ngủ say, nó coi linh hải của ngươi là chỗ nghỉ ngơi, thế nên tu vi của ngươi mới trì trệ không tiến.
Quả thực đây là lần đầu tiên Niên đại thiếu nghe được cách lý giải này, không khỏi cảm thấy buồn cười, nguyên nhân mình không thể tiếp tục tu luyện không phải vì linh hải, là vì linh tượng đang ngủ say? Trong thiên hạ còn có chuyện ngạc nhiên như thế sao? Nói đùa à? Niên đại thiếu lắc đầu cười cười, hiển nhiên hắn cũng không tin lời Trần Lạc nói.
- Chờ ta nghĩ một biện pháp cứu tỉnh linh tượng của ngươi xem thế nào…
- Ha ha ha!
Niên đại thiếu cười to, nâng chén mời hắn uống rượu, nói:
- Được, coi như ngươi đang an ủi ta, nhưng không bằng ngươi tự đi an ủi chính mình là hơn.
Trần Lạc cũng nhìn ra Niên đại thiếu không tin, hắn cũng không có giải thích quá nhiều, suy nghĩ tìm một biện pháp cứu tỉnh linh tượng của Niên đại thiếu rồi nói sau, cũng coi như trả lại ngươi ta một phần ân tình.
Hai người đang trò chuyện, bỗn nhiên cửa phòng mở ra, chỉ thấy Mạt Lỵ tỷ kéo tay Hồng Nhi xông vào, áy náy nói:
- Đại thiếu, thực sự không tiện, ta chỉ vừa rời khỏi một lúc, không nghĩ tới dĩ nhiên xảy ra chuyện này, vì biểu hiện áy náy, hôm nay tất cả tổn hao của ngươi cứ tính cho ta đi.
Ngay sau đó một đám người Phương Ngạo, Lý Khiếu Nguyên cũng theo lại đây, thấy rõ sắc mặt Phương Ngạo vô cùng khó coi. Xác thực, một nhóm người bọn họ đang uống rượu mua vui, Mạt Lỵ tỷ đột nhiên xông tới, không nói hai lời liền trực tiếp kéo Hồng Nhi rời khỏi, một điểm mặt mũi cũng không cho, khiến hắn rất tức tối, quát lên:
- Mạt Lỵ tỷ, ngươi có ý gì?
- Tam thiếu gia, ngươi cường hành dẫn Hồng Nhi đi, hoàn toàn phá hỏng quy củ Phiêu Hương lâu chúng ta, ta cũng muốn hỏi ngươi một chút xem là có ý gì?
- Nói vậy, ngươi ngay cả chút mặt mũi ấy cũng không cho ta?
Phương Ngạo trợn hai mắt lên, khí thế bức người.
- Thật không tiện, đây là quy củ của Phiêu Hương lâu chúng ta, bất luận người nào cũng phải tuân thủ.
Đối mặt với sự cường thế của Phương Ngạo, Mạt Lỵ tỷ không hề sợ hãi chút nào.
- Hừ! Quy củ của Phiêu Hương lâu thì đã làm sao, hôm nay Phương Ngạo ta không tuân thủ, ngươi có thể làm khó dễ được ta?
Phương Ngạo quả nhiên là người cũng như tên, lãnh ngạo tùy tiện, không coi bất luận người nào trong mắt, chỉ thấy hắn đạp một bước, quanh thân điên cuồng lấp lóe ánh sáng, chỉ vào Mạt Lỵ tỷ, lớn tiếng quát lên:
- Nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia cho ngươi mặt mũi, gọi ngươi một tiếng Mạt Lỵ tỷ, nếu không nể mặt ngươi, trong mắt bổn thiếu gia thì ngươi chẳng qua chỉ là một tú bà kỹ viện mà thôi, hôm nay Phương Ngạo ta càng muốn cho Hồng Nhi tiếp khách, ta xem ai dám ngăn trở.
- Phương thiếu gia, chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi, hiện tại Ngự Nương vừa từ bên ngoài trở về, nhân lúc nàng còn không biết chuyện này, ngươi tốt nhất nên thu tay lại, ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu như bị Ngự Nương biết việc này, đến lúc đó ngươi có hối hận cũng không kịp!
- Đưa tiểu Mạn Đà La ra ép ta hả? Hừ! Ngươi cho rằng bổn thiếu gia sợ nàng sao? Nói cho ngươi biết, dù hiện tại tự mình tiểu Mạn Đà La đến đây cũng phải nhường cho Phương Ngạo ta ba phần mặt mũi, bằng không thì, Phương gia chúng ta nói một câu sẽ khiến Phương Hương lâu của nàng ta không cần mở cửa, cút ngay!
Phương Ngạo vung một tay đẩy Mạt Lỵ tỷ sang bên cạnh, một tay kéo Hồng Nhi xoay người rời đi, chỉ là vừa đi đến cửa bỗng nhiên dừng lại, bởi vì trên hành lang đang có một người đi về phía bên này, đó là một phụ nữ, một nữ nhân mê hoặc vạn ngàn, cực kỳ xinh đẹp, dù cho mặc trang phục trên người vẫn không cách nào che giấy được khí chất yêu mị thể hiện tự nhiên bên trong, đây là một nữ nhân yêu mị từ trong xương tủy, cũng là một vẻ yêu mị khiến bất luận một nam nhân nào cũng không thể tự kiềm chế. Nàng chậm rãi đi đến, không ai dám nhìn thẳng, một đôi tròng mắt cho dù chỉ là lạnh nhạt, cũng có thể khiến trong lòng người ta dậy sóng.
Đây là một nữ nhân được thiên hạ ngày nay khen là song tu chi mẫu, cũng là người mở ra trào lưu song tu, càng là một đại tông sư sáng tạng ra kỳ công song tu đương đại, đồng thời cũng là nữ nhân ngay cả người của Vân Đoan nhìn thấy cũng phải tôn xưng một tiếng Ngự Nương, nàng chính là Ngự Nương tiểu Mạn Đà La.
Sự xuất hiện của nàng khiến cho tất cả mọi người đều cảm giác thấy bất ngờ, cũng khiến cho Phiêu Hương lâu đang hỗn loạn trở nên an tĩnh lại, ngay cả Phương Ngạo hung hăng ương ngạnh, tùy tiện thành tính, khi nhìn thấy tiểu Mạn Đà La cũng đại biến thần sắc, hắn hít sâu một hơi, nỗ lực bình ổn nội tâm hoảng loạn, nói:
- Ngự Nương, hôm nay Phương Ngạo ta muốn Hồng Nhi tiếp khách, có thể nể mặt mũi ta không?
Dứt tiếng, đáp lại hắn thế nhưng lại là một cái tát vang lanh lảnh, ai cũng không hề nghĩ tới tiểu Mạn Đà La lại đột nhiên rat ay, hơn nữa còn công nhiên tát Phương Ngạo một cái ngay trước mắt mọi người, một cái tát này cũng bằng tuyên bố với mọi người rằng, tiểu Mạn Đà La nàng không thèm cho lão tam Phương gia ngươi phần mặt mũi này, dù là một điểm nhỏ cũng không cho.
Phương Ngạo bưng lấy gò má sưng phồng, hai mắt trợn lên giận dữ, quát lớn:
- Tiểu Mạn Đà La, ngươi dám động thủ đánh ta, nếu như không phải…
Lời còn chưa dứt, tiểu Mạn Đà La lại tát thêm một cái lên mặt Phương Ngạo, một cái tát này thêm một lần nói cho mọi người biết, tiểu Mạn Đà La dám đánh lão tam Phương gia ngươi.
/1351
|