Hai người như hai thứ củi khô lửa bốc, ở cùng một chỗ với nhau càng thêm nghiêm trong, qua tỏng giây láy, xiêm y cả hai đã hóa thành tro tàn, tiểu Mạn Đà La trèo lên trên ngườ Trần Lạc, vòng eo vặn vẹo, tóc dài mê người kèm theo tiếng rên rỉ chập chờn, trong lúc nhất thời, cả không gian bên trong căn phòng đã tràn đầy cảnh diễm xuân sắc.
Thế nhưng, giờ khắc này tại đại sảnh bên trong Phiêu Hương lâu, Mạt Lỵ tỷ và Tỳ Bà lại không thấy Ngự Nương đi ra, mắt thấy đã qua hơn một canh giờ, cửa phòng nhã gian vẫn còn đóng chặt, các nàng rất muốn biết hai ngườ kia đến tột cùng đang làm gì bên trong nhã gian, cũng nghĩ không ra được Ngự Nương và tên Lạc gia giả mạo kia có chủ đề gì để tán gẫu.
- Mạt Lỵ tỷ, ngươi nói có thể Ngự Nương thấy tiểu bạch kiểm kia quá giống Lạc gia, vì thế nên không nhịn được… Hả? Ngươi hiểu không?
Nghe thấy Tỳ Bà nói như vậy, Mạt Lỵ tỷ sợ hết hồn, khẩn trương lắc đầu một cái, nói:
- Ngự Nương sẽ không hồ đồ như vậy, nàng sao có thể không nhìn ra tiểu bạch kiểm kia là giả.
- Tiểu bạch kiểm xác thực là giả, Ngự Nương cũng không hồ đồ, nhưng nếu Ngự Nương không chịu nổi, chính mình giả bộ hồ đồ, cố ý coi tiểu bạch kiểm kia là Lạc gia thực sự.
- Không thể nào!
- Chuyện trên thế gian, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đặc biệt là chuyện ái tình, ai cũng không nói rõ được.
Tỳ Bà ôm hai tay, ôm lấy cột trụ dài trên hành lang, lắc đầu nói:
- Huống chi ngươi cũng không phải không biết cảm tình của Ngự Nương với Lạc gia, đừng nhìn bình thường xem ra nàng không có vấn đề gì, kỳ thực sâu trong lòng lại tưởng niệm Lạc gia cỡ nào, mười năm trôi qua, tích lũy từng ngày từng tháng, càng lún sâu vào, từ lâu đã không cách nào tự kiềm chế được, hiện giờ nhìn thấy một tiểu bạch kiểm giống hệt Lạc gia, tưởng niệm bị đè nén suốt mười năm triệt để bạo phát, đủ khiến nàng mất đi lý trí, làm ra một ít chuyện bất thường, lấy tính cách của Ngự Nương, nàng tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện này, Mạt Lỵ tỷ, ngươi cứ nói thử xem.
Lần này Mạt Lỵ tỷ không có trả lời, bởi vì cẩn thận ngẫm lại, cũng cảm thấy Tỳ Bà phân tích rất có đạo lý, hơn nữa nàng đi theo Ngự Nương đã gần ba mươi năm, có thể nói vô cùng hiểu rõ con người Ngự Nương, trong suy nghĩ của nàng, không chừng Ngự Nương thực sự sẽ làm ra cái chuyện cố ý giả bộ hồ đồ này.
Sốt ruột chờ đợi tại đại sảnh không chỉ có Mạt Lỵ tỷ và Tỳ Bà, còn có hai huynh muội Niên đại thiếu và Niên Tiểu Linh, và Vượng Tài. Ban đầu, thấy vị Trần Vọng đại gia kia đi tới Phiêu Hương lâu, đợi mãi không thấy trở về, Niên Tiểu Linh lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn liền lôi kéo đại ca Niên đại thiếu đến đây, không nghĩ đúng là sợ điều gì thì nó liền tới, nghe được từ chỗ Vượng Tài biết Trần Vọng đại gia dĩ nhiên ở trước mặt mọi người đánh cho tiểu bá vương Phương Ngạo của vực Tây Ách một trận, hai người quả thực không thể tin được đây là sự thật, vốn định tìm tới đại gia Trần Vọng kia hỏi cho rõ ràng, ai ngờ nghe nói hiện giờ gia hỏa kia đang ở cùng một chỗ với Ngự Nương, hơn nữa qua thời gian dài như vậy vẫn không có nửa điểm động tĩnh, chuyện này thực sự khiến mọi người lo lắng hãi hùng.
Một canh giờ, hai canh giờ, mắt thấy ba canh giờ đã sắp qua đi, Tỳ Bà không chịu nổi nữa, chuẩn bị gõ cửa vào hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, lúc này, phịch một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, chỉ thấy một nam nhân ôm một nữ nhân từ bên trong đi ra, người đàn ông quần áo xốc xếch, ngực để trần, ý cười đầy mặt, còn nữ nhân cũng là quần áo xốc xếch, chỉ mặc một bộ quần dài màu đỏ mềm nhẵn, một đôi cánh tay ngọc dài ôm lấy cái cổ người đàn ông, sắc mặt đỏ hồng, lúm đồng tiền như hoa.
Thấy một màn này, Tỳ Bà bối rối, Mạt Lỵ tỷ cũng bối rối, mấy người Niên Tiểu Linh, Niên đại thiếu, Vượng Tài thậm chí hết thảy kỹ nữ và khách làng chơi tại Phiêu Hương lâu đều bối rối, vì người đàn ông kia không phải ai khác chính là tên Lạc gia giả mạo, còn nữ nhân kia thế nhưng là đại lão bản hậu trường của Phiêu Hương lâu, Ngự Nương Mạn Đà La tiếng tăm lừng lẫy.
Một nam một nữ này giống như đã uống say, ôm ấp nhau tình chàng ý thiếp, Ngự Nương càng phát ra tràng cười đầy phóng đãng, ngửa đầu điên cuồng uống rượu, sau đó tại trước mắt bao nhiêu người, miệng đối miệng mớm rượu ngon đưa vào trong miệng Lạc gia giả mạo kia.
- Đi nào, thân ái, lo lắng cái gì? Nhiều người như vậy khiến ngươi ngại làm tình à?
Ngự Nương Mạn Đà La xinh đẹp quyến rũ, dùng ngón tay trỏ chỉ vào cái trán Trần Lạc.
- Ha ha ha! Đi, đi ngủ thôi.
Trần Lạc cười ha ha, ôm tiểu Mạn Đà La đi, bước chân loạng chà loạng choạng, khi gặp phải Niên đại thiếu, hắn cười nói:
- Đại thiếu, ta đi chỗ tiểu Mạn Đà La ở vài ngày, mấy ngày sau sẽ gặp lại.
Niên đại thiếu kinh ngạc ngẩn người, triệt để trợn tròn hai con mắt.
- Niên đại thiếu phong lưu đó hả… À, cảm tạ ngươi đã cứu Lạc gia thân ái của ta, hôm nào… A… Hôm nào sẽ cảm tạ ngươi.
Trên dung nhan yêu dã của Ngự Nương Mạn Đà La tràn ngập ý cười mê say, sau đó nhìn về phía Mạt Lỵ tỷ phân phó:
- Mạt Lỵ, giúp ta chăm sóc Phiêu Hương lâu cho tốt, ta muốn… Muốn cùng Lạc gia về trang viên chơi một đoạn ngày tháng… A… Ha ha…
..
Người quen thuộc Mạn Đà La hầu như cũng biết tại mười năm trước nàng tuyệt đối là một đóa hoa hồng yêu diễm, không ai không biết, không ai không hiểu về Biên Hoang Nhị phu nhân phong tình vạn chủng, từ sau khi Lạc gia biến mất trong thiên hạ, tính tình tiểu Mạn Đà La tựa hồ cũng thay đổi, trở nên rất đoan trang, rất nhiều lúc đều là một thân trang phục, cũng rất ít khi thấy nàng cười. Hiện tại, thấy tiểu Mạn Đà La ôm lấy cổ một tên tiểu bạch kiểm như vậy, lại còn hôn môn, cất tiếng cười phóng đãng, điều này khiến cho đám kỹ nữ và khách làng chơi tại Phiêu Hương lâu quả thực không dám tin vào hai mắt mình.
Sau khi hai người đi khỏi, Phiêu Hương lâu vẫn tĩnh lặng như trước, Mạt Lỵ tỷ há hốc mồm, rù rì nói:
- Ngự Nương nàng… Lẽ nào nàng thực sự… Thực sự coi tiểu bạch kiểm kia là Lạc gia?
- Thực sự… Thực sự rồi.
Tỳ Bà cũng kinh ngạc, nói:
- Tiểu bạch kiểm kia có phải là Lạc gia thực sự hay không đã không còn trọng yếu, trọng yếu chính là Ngự Nương đã coi hắn là Lạc gia, bằng không thì, sao Ngự Nương lại uống vào thứ rượu ngay cả Chư thần cũng không thể không say, nàng muốn say như vậy, chính là muốn mê hoặc bản thân mình…
- Trời ạ, ngày mai truyện này nhất định sẽ gây oanh động vực Tây Ách.
Đúng như Mạt Lỵ tỷ dự liệu, ngày hôm sau các loại tin tức ngầm bắt đầu điên cuồng lan tràn rộng rãi, dù sao tiểu Mạn Đà La cũng là một trong mười hai vị nữ thần tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ, lại là người khai sáng song tu chi đạo, được khen là đại tông sư đương dại, được tôn xưng làm Ngự Nương, mọi cử động của nàng đều khá được người ta quan tâm.
Thế nhưng, giờ khắc này tại đại sảnh bên trong Phiêu Hương lâu, Mạt Lỵ tỷ và Tỳ Bà lại không thấy Ngự Nương đi ra, mắt thấy đã qua hơn một canh giờ, cửa phòng nhã gian vẫn còn đóng chặt, các nàng rất muốn biết hai ngườ kia đến tột cùng đang làm gì bên trong nhã gian, cũng nghĩ không ra được Ngự Nương và tên Lạc gia giả mạo kia có chủ đề gì để tán gẫu.
- Mạt Lỵ tỷ, ngươi nói có thể Ngự Nương thấy tiểu bạch kiểm kia quá giống Lạc gia, vì thế nên không nhịn được… Hả? Ngươi hiểu không?
Nghe thấy Tỳ Bà nói như vậy, Mạt Lỵ tỷ sợ hết hồn, khẩn trương lắc đầu một cái, nói:
- Ngự Nương sẽ không hồ đồ như vậy, nàng sao có thể không nhìn ra tiểu bạch kiểm kia là giả.
- Tiểu bạch kiểm xác thực là giả, Ngự Nương cũng không hồ đồ, nhưng nếu Ngự Nương không chịu nổi, chính mình giả bộ hồ đồ, cố ý coi tiểu bạch kiểm kia là Lạc gia thực sự.
- Không thể nào!
- Chuyện trên thế gian, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đặc biệt là chuyện ái tình, ai cũng không nói rõ được.
Tỳ Bà ôm hai tay, ôm lấy cột trụ dài trên hành lang, lắc đầu nói:
- Huống chi ngươi cũng không phải không biết cảm tình của Ngự Nương với Lạc gia, đừng nhìn bình thường xem ra nàng không có vấn đề gì, kỳ thực sâu trong lòng lại tưởng niệm Lạc gia cỡ nào, mười năm trôi qua, tích lũy từng ngày từng tháng, càng lún sâu vào, từ lâu đã không cách nào tự kiềm chế được, hiện giờ nhìn thấy một tiểu bạch kiểm giống hệt Lạc gia, tưởng niệm bị đè nén suốt mười năm triệt để bạo phát, đủ khiến nàng mất đi lý trí, làm ra một ít chuyện bất thường, lấy tính cách của Ngự Nương, nàng tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện này, Mạt Lỵ tỷ, ngươi cứ nói thử xem.
Lần này Mạt Lỵ tỷ không có trả lời, bởi vì cẩn thận ngẫm lại, cũng cảm thấy Tỳ Bà phân tích rất có đạo lý, hơn nữa nàng đi theo Ngự Nương đã gần ba mươi năm, có thể nói vô cùng hiểu rõ con người Ngự Nương, trong suy nghĩ của nàng, không chừng Ngự Nương thực sự sẽ làm ra cái chuyện cố ý giả bộ hồ đồ này.
Sốt ruột chờ đợi tại đại sảnh không chỉ có Mạt Lỵ tỷ và Tỳ Bà, còn có hai huynh muội Niên đại thiếu và Niên Tiểu Linh, và Vượng Tài. Ban đầu, thấy vị Trần Vọng đại gia kia đi tới Phiêu Hương lâu, đợi mãi không thấy trở về, Niên Tiểu Linh lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn liền lôi kéo đại ca Niên đại thiếu đến đây, không nghĩ đúng là sợ điều gì thì nó liền tới, nghe được từ chỗ Vượng Tài biết Trần Vọng đại gia dĩ nhiên ở trước mặt mọi người đánh cho tiểu bá vương Phương Ngạo của vực Tây Ách một trận, hai người quả thực không thể tin được đây là sự thật, vốn định tìm tới đại gia Trần Vọng kia hỏi cho rõ ràng, ai ngờ nghe nói hiện giờ gia hỏa kia đang ở cùng một chỗ với Ngự Nương, hơn nữa qua thời gian dài như vậy vẫn không có nửa điểm động tĩnh, chuyện này thực sự khiến mọi người lo lắng hãi hùng.
Một canh giờ, hai canh giờ, mắt thấy ba canh giờ đã sắp qua đi, Tỳ Bà không chịu nổi nữa, chuẩn bị gõ cửa vào hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, lúc này, phịch một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, chỉ thấy một nam nhân ôm một nữ nhân từ bên trong đi ra, người đàn ông quần áo xốc xếch, ngực để trần, ý cười đầy mặt, còn nữ nhân cũng là quần áo xốc xếch, chỉ mặc một bộ quần dài màu đỏ mềm nhẵn, một đôi cánh tay ngọc dài ôm lấy cái cổ người đàn ông, sắc mặt đỏ hồng, lúm đồng tiền như hoa.
Thấy một màn này, Tỳ Bà bối rối, Mạt Lỵ tỷ cũng bối rối, mấy người Niên Tiểu Linh, Niên đại thiếu, Vượng Tài thậm chí hết thảy kỹ nữ và khách làng chơi tại Phiêu Hương lâu đều bối rối, vì người đàn ông kia không phải ai khác chính là tên Lạc gia giả mạo, còn nữ nhân kia thế nhưng là đại lão bản hậu trường của Phiêu Hương lâu, Ngự Nương Mạn Đà La tiếng tăm lừng lẫy.
Một nam một nữ này giống như đã uống say, ôm ấp nhau tình chàng ý thiếp, Ngự Nương càng phát ra tràng cười đầy phóng đãng, ngửa đầu điên cuồng uống rượu, sau đó tại trước mắt bao nhiêu người, miệng đối miệng mớm rượu ngon đưa vào trong miệng Lạc gia giả mạo kia.
- Đi nào, thân ái, lo lắng cái gì? Nhiều người như vậy khiến ngươi ngại làm tình à?
Ngự Nương Mạn Đà La xinh đẹp quyến rũ, dùng ngón tay trỏ chỉ vào cái trán Trần Lạc.
- Ha ha ha! Đi, đi ngủ thôi.
Trần Lạc cười ha ha, ôm tiểu Mạn Đà La đi, bước chân loạng chà loạng choạng, khi gặp phải Niên đại thiếu, hắn cười nói:
- Đại thiếu, ta đi chỗ tiểu Mạn Đà La ở vài ngày, mấy ngày sau sẽ gặp lại.
Niên đại thiếu kinh ngạc ngẩn người, triệt để trợn tròn hai con mắt.
- Niên đại thiếu phong lưu đó hả… À, cảm tạ ngươi đã cứu Lạc gia thân ái của ta, hôm nào… A… Hôm nào sẽ cảm tạ ngươi.
Trên dung nhan yêu dã của Ngự Nương Mạn Đà La tràn ngập ý cười mê say, sau đó nhìn về phía Mạt Lỵ tỷ phân phó:
- Mạt Lỵ, giúp ta chăm sóc Phiêu Hương lâu cho tốt, ta muốn… Muốn cùng Lạc gia về trang viên chơi một đoạn ngày tháng… A… Ha ha…
..
Người quen thuộc Mạn Đà La hầu như cũng biết tại mười năm trước nàng tuyệt đối là một đóa hoa hồng yêu diễm, không ai không biết, không ai không hiểu về Biên Hoang Nhị phu nhân phong tình vạn chủng, từ sau khi Lạc gia biến mất trong thiên hạ, tính tình tiểu Mạn Đà La tựa hồ cũng thay đổi, trở nên rất đoan trang, rất nhiều lúc đều là một thân trang phục, cũng rất ít khi thấy nàng cười. Hiện tại, thấy tiểu Mạn Đà La ôm lấy cổ một tên tiểu bạch kiểm như vậy, lại còn hôn môn, cất tiếng cười phóng đãng, điều này khiến cho đám kỹ nữ và khách làng chơi tại Phiêu Hương lâu quả thực không dám tin vào hai mắt mình.
Sau khi hai người đi khỏi, Phiêu Hương lâu vẫn tĩnh lặng như trước, Mạt Lỵ tỷ há hốc mồm, rù rì nói:
- Ngự Nương nàng… Lẽ nào nàng thực sự… Thực sự coi tiểu bạch kiểm kia là Lạc gia?
- Thực sự… Thực sự rồi.
Tỳ Bà cũng kinh ngạc, nói:
- Tiểu bạch kiểm kia có phải là Lạc gia thực sự hay không đã không còn trọng yếu, trọng yếu chính là Ngự Nương đã coi hắn là Lạc gia, bằng không thì, sao Ngự Nương lại uống vào thứ rượu ngay cả Chư thần cũng không thể không say, nàng muốn say như vậy, chính là muốn mê hoặc bản thân mình…
- Trời ạ, ngày mai truyện này nhất định sẽ gây oanh động vực Tây Ách.
Đúng như Mạt Lỵ tỷ dự liệu, ngày hôm sau các loại tin tức ngầm bắt đầu điên cuồng lan tràn rộng rãi, dù sao tiểu Mạn Đà La cũng là một trong mười hai vị nữ thần tiếng tăm lẫy lừng thiên hạ, lại là người khai sáng song tu chi đạo, được khen là đại tông sư đương dại, được tôn xưng làm Ngự Nương, mọi cử động của nàng đều khá được người ta quan tâm.
/1351
|