Bất quá, khi một tên sứ giả Vân Đoan tự mình đến đây, một lần nữa nhen lửa sôi trào cho cả trường hôn, cho dù từ khi Vân Đoan tiếp quản trật tự thế giới, sứ giả Vân Đoan đã không còn thần bí như trước, chỉ cần đi tớ xưng danh Vân Đoan, hầu như có thể thấy được. Nhưng sứ giả Vân Đoan dù sao vẫn là sứ giả Vân Đoan, trong lòng mọi ngườ mãi mãi là những đại nhân vật cao cao tại thượng, hôm nay có thể tự mình đến đây, không thể không nói mặt mũi Phương Thiên Nam thực sự đủ lớn.
Nhìn chung trong hàng ghế khách quý tại quảng trường vực Tây ách, ngoại trừ sứ giả Vân Đoan và bón vị đoàn trưởng phân đoàn chủ lực đoàn vinh quang Vương Giả, trong đó cũng có hơn mườ vị trong ba mươi sáu kiêu tử vô song, có thể tiếng tăm bọn họ không lớn bằng đám ngườ Long Diệu, Hoàng Phủ Đô Linh, Vũ Hóa Phi, nhưng dù sao cũng là kiêu tử vô song do Vân Đoan tự mình tứ phong, trên thế giớ cũng là dạng cao thủ nổi tiếng bên ngoài. Trừ đó ra, còn có hai mươi, ba mươi vị đoàn trưởng đoàn vinh quang nhất lưu trên thế giớ cũng góp mặt, đây mớ chỉ là hàng khách quý, còn nếu thêm vào chỗ ngồi đám tân khách khác, thực không biết lần này có bao nhiêu nhân vật bá chủ lớn nhỏ tớ tham dự hôn lễ của Phương Thiên Nam, trong những ngườ này có ngườ nhìn vào mặt mũi của Phương Thiên Nam, nhưng càng nhiều ngườ hơn là nhìn vào mặt mũi vị Nhân vương Mạc Vấn Thiên đứng làm chỗ dựa sau lưng hắn.
- Nhị ca, phụ thân bảo ta nhắc nhở ngươi, đã sắp đến giờ đi Niên gia đón dâu.
Phương Ngạo đi tớ nhắc nhở, Phương Thiên Nham nhìn thoáng qua hàng ghế khách quý, sau đó nói:
- Chỗ Ngự Nương đã tới chưa?
- Tới rồ, nhưng chỉ có Mạt Lỵ tỷ và một và một ít chưởng quỹ.
- Lại đi mờ, bảo phụn thân tự mình đi.
- Nhị ca, ta thấy không cần thiết, toàn bộ vực Tây Ách có ai không biết hiện tại Ngự Nương và tiểu bạch kiểm do nàng bao dưỡng đang ngày ngày tìm chuyện mua vui, sợ là đã quên đại hôn của ngươi không còn một mảnh rồ.
Phương Thiên Nam nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nghĩ thoáng chốc, lại nói:
- Đi mời, bảo phụ thân không tiếc tất cả cũng phải mời Ngự Nương tớ bằng được, dù cho chỉ cần lộ mặt một cái cũng được.
- Nhị ca, ta không hiểu được, tiểu Mạn Đà La kia đã không đến thì thôi, ngươi cần gì phải…
Lời còn chưa dứt, Phương Thiên Nam đã lườm hắn một cái, khiển trách:
- Cứ làm theo lời ta dặn đi.
Vốn lần này Mạt Lỵ tỷ không muốn đi quấy rầy Ngự Nương, bở vì lần trước đó tớ, Ngự Nương đã thông báo nếu không phát sinh sự tình gì trọng đại thì đừng đi quấy rầy nàng, nhưng lão gia tử Phương gia ở trước mặt nhiều ngườ năm lần bảy lượt thỉnh cầu, thực bức nàng không có biện pháp nào khác, cuối cùng cũng chỉ có thể kiên trì đi thử một lần.
Trang viên Mạn Đà La có không ít thị nữ chăm sóc, Mạt Lỵ tỷ hỏi tình huống, biết được Ngự Nương vẫn cả ngày tìm việc vui hoan với tên tiểu bạch kiểm kia, khiến cho nàng thở dài một trận, do dự chốc lát, đi thẳng vào, tới hoa viên, tiếng đàn uyển chuyển vang lên, Ngự Nương mặc một bộ quần đỏ bằng lụa mỏng đang uyển chuyển nhảy múa trong bụi hoa, khúc này là khúc Liêu Nhân, người là yêu dã, điệu cũng là điệu hương diễm, còn tiểu bạch kiểm kia chỉ mặc một bộ áo đơn, để trần lồng ngực, ngồi trên ghế thái sư, vừa thưởng thức điệu nhảy hương diễm của Ngự Nương, vừa nhâm nhi chén rượu, nhìn rất là tiêu sái, thực sự không được dễ nhìn cho lắm.
Trong thiên hạ, có thể khiến Ngự Nương thoải mái phục vụ điệu nhảy hương diễm như vậy, sợ là chỉ có vị Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh kia thôi, nhưng đáng tiếc, đáng tiếc là kẻ này chỉ là một tên Lạc gia giả mạo, Mạt Lỵ tỷ biết nhưng lại không dám nói, nàng rõ ràng mình có nói ra cũng vô dụng, bởi vì trong lòng Ngự Nương đã coi hắn là Lạc gia thật, còn việc hắn là ai đã không trọng yếu nữa.
Vũ khúc rốt cuộc biểu diễn xong, Ngự Nương phóng đãng cười ha ha thật to, vươn mình một cái hoa lệ, ngồi xuống trên đùi tiểu bạch kiểm, ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên, hơi há mồm, tiểu bạch kiểm kia cườ xấu xa, nhấc theo bầu rượu đổ vào trong miệng Ngự Nương, nói:
- Tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới ngươi đã yêu diễm, ngay cả nhảy múa cũng yêu diễm như vậy, đúng là vưu vật trời sinh.
- Ha ha… Vậy ngươi… Có yêu thích ta không?
- Đương nhiên, yêu thích vô cùng.
Tiểu bạch kiểm cười lớn, ôm Ngự Nương vào lòng, mạnh mẽ hôn lên.
- Chán ghét, không nhìn thấy tiểu Mạt Lỵ tới sao?
Ngự Nương một tay ôm lấy cổ tiểu bạch kiểm, ngồi trên bắp đùi hắn, bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong, đôi mắt mê ly liếc nhìn Mạt Lỵ một cái, hỏi:
- Tiểu Mạt Lỵ, lần này nếu ngươi không có lý do gì thỏa mãn được ta, ta sẽ đánh vào mông ngươi đó.
Mạt Lỵ tỷ khóc không ra nước mắt, không dám chậm trễ, lập tức nói:
- Ngự Nương, hôm nay là đại hôn của nhị thiếu gia Phương gia, Phương lão gia tử năm lần bảy lượt đi cầu ta, để ta lại đây mời ngài tới.
- Nhị thiếu gia Phương gia?
Cũng không biết có phải thực sự uống say hay quá đau đầu không, Ngự Nương nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, sau mới lên tiếng:
- Là tiểu tử Phương Thiên Nam kia à, ta nhớ hình như mười lăm giữa tháng là đại hôn của hắn.
- Ồ? Nhanh như vậy sao?
Xem ra Ngự Nương thật sự là say rồ, say đến độ quên hết cả thờ gian. Xác thực, một chén rượu thiên túy kia cực kỳ tuyệt vời, ngay cả Chư Thần cũng không gánh được, huống chi là nàng. Tựa hồ ngay cả Trần Lạc, mấy ngày vừa rồ cũng hồn hồn ngạc ngạc, nghe nói đại hôn gì đó, hắn mớ có điểm ý thức lại, nói:
- Bảo sao ta cứ nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng, hóa ra là có người kết hôn, a a, thế nào ta lại cảm giác giống như có chút việc muốn làm, mẹ nó, là chuyện gì chứ, sao ta nghĩ mãi không ra nhỉ?
Trần Lạc ra sức day day cái trán, rù rì nói:
- Ta nói này tiểu Mạn Đà La, ngươi cho ta uống thứ đồ chơi kia thực là mạnh, mấy ngày nay ý thức vẫn hỗn loạn, tiếp tục như vậy nữa, sợ là ta bị ngươi chơi cho hỏng rồi.
- Ha ha ha…
Mạn Đà La cười lên phóng đãng, vô cùng yêu mị, một ngón tay chỉ lên cằm Trần Lạc, hỏi:
- Thân ái, ngườ ta kết hôn đó, chúng ta có đi xem náo nhiệt hay không?
- Vậy thì đi xem một chút.
Trần Lạc vỗ vỗ trán, nhưng ý thức vẫn còn có chút hỗn loạn, vẫn không nghĩ ra chuyện gì mình muốn làm như trước, trong tiềm thức cảm thấy chuyện muốn làm hình như có quan hệ đến kết hôn, nhưng hắn nghĩ mãi không ra, đành đứng lên, lắc lắc đầu, thực khó chịu, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
- Ha ha… Thân ái, ngươi uống say rồi…
Ngự Nương cười híp mắt, nói:
- Bất quá ngươ yên tâm, chờ ta một lúc, nhất định sẽ tìm cho ngươi một bộ trang phục phong lưu phóng khoáng, a, phải cho ngươi còn anh tuấn hơn cả tân lang, đến trường hồn rồi phả khiến cả đám ngườ ở đó bị lòa mắt đi được không?
- Ha ha ha! Tốt!
Nhìn chung trong hàng ghế khách quý tại quảng trường vực Tây ách, ngoại trừ sứ giả Vân Đoan và bón vị đoàn trưởng phân đoàn chủ lực đoàn vinh quang Vương Giả, trong đó cũng có hơn mườ vị trong ba mươi sáu kiêu tử vô song, có thể tiếng tăm bọn họ không lớn bằng đám ngườ Long Diệu, Hoàng Phủ Đô Linh, Vũ Hóa Phi, nhưng dù sao cũng là kiêu tử vô song do Vân Đoan tự mình tứ phong, trên thế giớ cũng là dạng cao thủ nổi tiếng bên ngoài. Trừ đó ra, còn có hai mươi, ba mươi vị đoàn trưởng đoàn vinh quang nhất lưu trên thế giớ cũng góp mặt, đây mớ chỉ là hàng khách quý, còn nếu thêm vào chỗ ngồi đám tân khách khác, thực không biết lần này có bao nhiêu nhân vật bá chủ lớn nhỏ tớ tham dự hôn lễ của Phương Thiên Nam, trong những ngườ này có ngườ nhìn vào mặt mũi của Phương Thiên Nam, nhưng càng nhiều ngườ hơn là nhìn vào mặt mũi vị Nhân vương Mạc Vấn Thiên đứng làm chỗ dựa sau lưng hắn.
- Nhị ca, phụ thân bảo ta nhắc nhở ngươi, đã sắp đến giờ đi Niên gia đón dâu.
Phương Ngạo đi tớ nhắc nhở, Phương Thiên Nham nhìn thoáng qua hàng ghế khách quý, sau đó nói:
- Chỗ Ngự Nương đã tới chưa?
- Tới rồ, nhưng chỉ có Mạt Lỵ tỷ và một và một ít chưởng quỹ.
- Lại đi mờ, bảo phụn thân tự mình đi.
- Nhị ca, ta thấy không cần thiết, toàn bộ vực Tây Ách có ai không biết hiện tại Ngự Nương và tiểu bạch kiểm do nàng bao dưỡng đang ngày ngày tìm chuyện mua vui, sợ là đã quên đại hôn của ngươi không còn một mảnh rồ.
Phương Thiên Nam nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nghĩ thoáng chốc, lại nói:
- Đi mời, bảo phụ thân không tiếc tất cả cũng phải mời Ngự Nương tớ bằng được, dù cho chỉ cần lộ mặt một cái cũng được.
- Nhị ca, ta không hiểu được, tiểu Mạn Đà La kia đã không đến thì thôi, ngươi cần gì phải…
Lời còn chưa dứt, Phương Thiên Nam đã lườm hắn một cái, khiển trách:
- Cứ làm theo lời ta dặn đi.
Vốn lần này Mạt Lỵ tỷ không muốn đi quấy rầy Ngự Nương, bở vì lần trước đó tớ, Ngự Nương đã thông báo nếu không phát sinh sự tình gì trọng đại thì đừng đi quấy rầy nàng, nhưng lão gia tử Phương gia ở trước mặt nhiều ngườ năm lần bảy lượt thỉnh cầu, thực bức nàng không có biện pháp nào khác, cuối cùng cũng chỉ có thể kiên trì đi thử một lần.
Trang viên Mạn Đà La có không ít thị nữ chăm sóc, Mạt Lỵ tỷ hỏi tình huống, biết được Ngự Nương vẫn cả ngày tìm việc vui hoan với tên tiểu bạch kiểm kia, khiến cho nàng thở dài một trận, do dự chốc lát, đi thẳng vào, tới hoa viên, tiếng đàn uyển chuyển vang lên, Ngự Nương mặc một bộ quần đỏ bằng lụa mỏng đang uyển chuyển nhảy múa trong bụi hoa, khúc này là khúc Liêu Nhân, người là yêu dã, điệu cũng là điệu hương diễm, còn tiểu bạch kiểm kia chỉ mặc một bộ áo đơn, để trần lồng ngực, ngồi trên ghế thái sư, vừa thưởng thức điệu nhảy hương diễm của Ngự Nương, vừa nhâm nhi chén rượu, nhìn rất là tiêu sái, thực sự không được dễ nhìn cho lắm.
Trong thiên hạ, có thể khiến Ngự Nương thoải mái phục vụ điệu nhảy hương diễm như vậy, sợ là chỉ có vị Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh kia thôi, nhưng đáng tiếc, đáng tiếc là kẻ này chỉ là một tên Lạc gia giả mạo, Mạt Lỵ tỷ biết nhưng lại không dám nói, nàng rõ ràng mình có nói ra cũng vô dụng, bởi vì trong lòng Ngự Nương đã coi hắn là Lạc gia thật, còn việc hắn là ai đã không trọng yếu nữa.
Vũ khúc rốt cuộc biểu diễn xong, Ngự Nương phóng đãng cười ha ha thật to, vươn mình một cái hoa lệ, ngồi xuống trên đùi tiểu bạch kiểm, ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên, hơi há mồm, tiểu bạch kiểm kia cườ xấu xa, nhấc theo bầu rượu đổ vào trong miệng Ngự Nương, nói:
- Tiểu mỹ nhân, không nghĩ tới ngươi đã yêu diễm, ngay cả nhảy múa cũng yêu diễm như vậy, đúng là vưu vật trời sinh.
- Ha ha… Vậy ngươi… Có yêu thích ta không?
- Đương nhiên, yêu thích vô cùng.
Tiểu bạch kiểm cười lớn, ôm Ngự Nương vào lòng, mạnh mẽ hôn lên.
- Chán ghét, không nhìn thấy tiểu Mạt Lỵ tới sao?
Ngự Nương một tay ôm lấy cổ tiểu bạch kiểm, ngồi trên bắp đùi hắn, bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong, đôi mắt mê ly liếc nhìn Mạt Lỵ một cái, hỏi:
- Tiểu Mạt Lỵ, lần này nếu ngươi không có lý do gì thỏa mãn được ta, ta sẽ đánh vào mông ngươi đó.
Mạt Lỵ tỷ khóc không ra nước mắt, không dám chậm trễ, lập tức nói:
- Ngự Nương, hôm nay là đại hôn của nhị thiếu gia Phương gia, Phương lão gia tử năm lần bảy lượt đi cầu ta, để ta lại đây mời ngài tới.
- Nhị thiếu gia Phương gia?
Cũng không biết có phải thực sự uống say hay quá đau đầu không, Ngự Nương nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, sau mới lên tiếng:
- Là tiểu tử Phương Thiên Nam kia à, ta nhớ hình như mười lăm giữa tháng là đại hôn của hắn.
- Ồ? Nhanh như vậy sao?
Xem ra Ngự Nương thật sự là say rồ, say đến độ quên hết cả thờ gian. Xác thực, một chén rượu thiên túy kia cực kỳ tuyệt vời, ngay cả Chư Thần cũng không gánh được, huống chi là nàng. Tựa hồ ngay cả Trần Lạc, mấy ngày vừa rồ cũng hồn hồn ngạc ngạc, nghe nói đại hôn gì đó, hắn mớ có điểm ý thức lại, nói:
- Bảo sao ta cứ nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng, hóa ra là có người kết hôn, a a, thế nào ta lại cảm giác giống như có chút việc muốn làm, mẹ nó, là chuyện gì chứ, sao ta nghĩ mãi không ra nhỉ?
Trần Lạc ra sức day day cái trán, rù rì nói:
- Ta nói này tiểu Mạn Đà La, ngươi cho ta uống thứ đồ chơi kia thực là mạnh, mấy ngày nay ý thức vẫn hỗn loạn, tiếp tục như vậy nữa, sợ là ta bị ngươi chơi cho hỏng rồi.
- Ha ha ha…
Mạn Đà La cười lên phóng đãng, vô cùng yêu mị, một ngón tay chỉ lên cằm Trần Lạc, hỏi:
- Thân ái, ngườ ta kết hôn đó, chúng ta có đi xem náo nhiệt hay không?
- Vậy thì đi xem một chút.
Trần Lạc vỗ vỗ trán, nhưng ý thức vẫn còn có chút hỗn loạn, vẫn không nghĩ ra chuyện gì mình muốn làm như trước, trong tiềm thức cảm thấy chuyện muốn làm hình như có quan hệ đến kết hôn, nhưng hắn nghĩ mãi không ra, đành đứng lên, lắc lắc đầu, thực khó chịu, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
- Ha ha… Thân ái, ngươi uống say rồi…
Ngự Nương cười híp mắt, nói:
- Bất quá ngươ yên tâm, chờ ta một lúc, nhất định sẽ tìm cho ngươi một bộ trang phục phong lưu phóng khoáng, a, phải cho ngươi còn anh tuấn hơn cả tân lang, đến trường hồn rồi phả khiến cả đám ngườ ở đó bị lòa mắt đi được không?
- Ha ha ha! Tốt!
/1351
|