Một thanh âm đột ngột vang lên:
- Diệp Thanh, dù gì ngươi và Đinh Tử Hiên là quan hệ người yêu công khai, sao không nghĩ cho người ta? Đừng chỉ lo nói chuyện với thần tượng của mình, không thấy Đinh Tử Hiên xanh mặt sao?
Người lên tiếng là Bạch Kiếm cứ cắm cúi ăn, từ khi gã ngồi xuống ghế chỉ lo ăn, không ai ngờ Bạch Kiếm đột ngột nói câu đó. Bạch Kiếm nói một câu làm Diệp Thanh, Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên rất khó xử. Đặc biệt ánh mắt Đinh Tử Hiên rất muốn giết Bạch Kiếm.
- Bạch Kiếm, ngươi lo ăn đi, không lên tiếng không ai bảo ngươi câm.
Diệp Thanh liếc trộm Đinh Tử Hiên, thấy gã sắc mặt âm trầm.
Diệp Thanh cúi đầu, giải thích rằng:
- Sư huynh đừng hiểu lầm . . .
- Hiểu lầm? Có gì mà hiểu lầm.
Đinh Tử Hiên cười gượng, ai cũng thấy nhưng làm bộ không biết.
Một người ăn mặc chưởng quầy đi tới hỏi Đinh Tử Hiên:
- Đinh thiếu gia thấy sao, đồ ăn có vừa miệng không?
- Ăn rất ngon.
Đinh Tử Hiên gật đầu, nói:
- Lâm chưởng quầy cũng ngồi xuống uống một ly?
- Không cần, ta đang bận.
Lâm chưởng quầy nói với đám người:
- Các vị cứ ăn uống thoải mái, muốn ăn gì nói là được. Sau này dù không có miễn phí nhưng các ngươi báo tên Đinh thiếu gia là ta sẽ ưu đãi cho mọi người nhiều.
A?
Nghe giọng điệu Lâm chưởng quầy tôn kính Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh nghi hoặc hỏi:
- Tại sao nhắc tên sư huynh của ta sẽ được ưu đãi?
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu cô nương này chắc không biết Thiên Khải các chúng ta là nhà Đinh thiếu gia quản lý, ha ha, sau này đi theo Đinh thiếu gia đến đây ăn thoải mái.
Sau khi Lâm chưởng quầy rời đi, Diệp Thanh lộ biểu tình hâm mộ:
- Sư huynh, chưởng quầy nói có thật không?
Đinh Tử Hiên khiêm tốn đáp:
- Không khoa trương đến thế, Đinh gia chúng ta chỉ gia nhập Thiên Khải các. Thiên Khải tửu lâu ở Vực Đô có ba người quản lý, Đinh gia chúng ta là một trong số đó.
Diệp Thanh giả bộ giận dỗi nói:
- Sao sư huynh không nói chuyện lớn như vậy cho ta biết? Ghét quá đi.
Diệp Thanh nói:
- Nhà các ngươi thật lợi hại, Diệp gia chúng ta mấy lần muốn tham gia Thiên Khải các nhưng đều bị từ chối. Sư huynh, phụ thân của ngươi bây giờ là các lão của Thiên Khải các sao?
Vấn đề này làm Đinh Tử Hiên lúng túng, không biết trả lời Diệp Thanh thế nào. Có người đáp thay Đinh Tử Hiên.
- Ngươi nghĩ các lão của Thiên Khải các là cải trắng sao, ai cũng làm được? Có lẽ gia tộc sư huynh ngươi có chút tài sản trong Trường Tín thành nhưng muốn trở thành các lão thì đừng nói là bán gia tộc sư huynh ngươi, bán mười cái cũng còn kém mười vạn tám ngàn dặm.
Miệng Bạch Kiếm rất độc, lời gã nói không ai chịu nổi. Nếu không phải chỗ này có nhiều người thì Đinh Tử Hiên đã cho Bạch Kiếm ăn tát. Nữ thần ngồi ngay bên cạnh nên Đinh Tử Hiên phải cố nén cơn giận.
Đinh Tử Hiên cười gượng nói:
- Đinh gia chúng ta chỉ mới gia nhập Thiên Khải các, chưa xin làm các lão.
Không khí hơi lúng túng, Vũ Hóa Phi không biết nên làm sao gợi đề tài, vì câu nói của Bạch Kiếm có sức sát thương quá mạnh. Đinh Tử Hiên có thể nhịn được làm Vũ Hóa Phi hơi phục gã.
Bỗng nhiên dưới lầu vang tiếng ồn ào, nhóm Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển đang khó hiểu thì có người chạy lên lâu bảo:
- Mau đi xem, người Tiểu Kim Câu học viện, Trục Lộc học viện đánh lộn!
Tiểu Kim Câu học viện? Trục Lộc học viện?
Không khí lúng túng vừa lúc mượn chuyện này xóa đi, đám người Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên đứng dậy đi xuống lầu.
- Nghe nói đám Vạn Tường, Chương Phong của Trục Lộc học viện vì chỗ ngồi nên đánh mấy học đồ Tiểu Kim Câu học viện, đó, Ngưu Manh của Tiểu Kim Câu học viện chạy tới rồi.
- Ngưu Manh? Ta biết hắn, thậm chí chưa mở linh hải thì làm được gì?
- Có lẽ Ngưu Manh biết không đánh lại nên đang nói lý với bọn họ, kêu Vạn Tường, Chương Phong đi xin lỗi học đồ Tiểu Kim Câu học viện.
- Xin lỗi? Đám Vạn Tường chắc sẽ không đồng ý.
Trong đại sảnh lầu một, Ngưu Manh đứng đó, hai tay siết chặt.
Ngưu Manh nghiêm nghị quát to:
- Vạn Tường, Chương Phong, hôm nay các ngươi phải xin lỗi học đồ Tiểu Kim Câu học viện chúng ta, nếu không thì chuyện này không xong!
Vạn Tường ngồi trên ghế, chân bắt chéo ăn đậu phộng, không thèm nhìn Ngưu Manh. Đúng vậy, Vạn Tường ở trong nhóm thứ ba thi đấu lần này cần gì để mắt đến gã? Chương Phong ngồi cạnh Vạn Tường thì đặt đũa xuống, cục cựa cổ.
Chương Phong khó chịu nói:
- Ngươi phiền quá, có thôi đi không?
Chương Phong xoay người, khóe môi cong lên vênh váo hét to:
- Hôm nay chúng ta không xin lỗi rồi sao? Ngươi làm được gì?
Chương Phong là học đồ cao cấp trong Trục Lộc học viện, gã trong đội bốn thi đấu, tu vi là linh lực nhất chuyển. Chương Phong dựa vào linh quyết hạ phẩm huyền cấp Hàn Băng Chỉ giai đoạn đại thành có sức chiến đấu khá lợi hại.
Ngưu Manh trợn to mắt, dứt khoát nói:
- Hôm nay phải xin lỗi!
- Cút xéo!
Chương Phong lười cãi với Ngưu Manh, giơ ngón tay, ánh sáng lạnh lóe lên điểm vào ngực Ngưu Manh.
Ngưu Manh rên rỉ, thụt lùi lại. Cơ thể Ngưu Manh ngưng kết thành sương té xuống đất làm mọi người cười ồ lên.
- Đừng đánh ở đây, lỡ làm hong đồ thì các ngươi bồi thường được không?
Lâm chưởng quầy định đứng ra can ngăn nhưng Đinh Tử Hiên đứng trên lầu cười nói:
- Lâm chưởng quầy, bọn họ chỉ chơi đùa, người lo việc của mình đi.
Đinh Tử Hiên hận Trần Lạc nên không thích Tiểu Kim Câu học viện, gã càng thích thấy Trục Lộc học viện ăn hiếpTiểu Kim Câu học viện.
Diệp Thanh đứng bên cạnh cười nói:
- Chương Phong, của ta là lão bản Thiên Khải tửu lâu, hôm nay cho ngươi biết một tiếng, cứ đánh thoải mái, đánh hỏng đồ cũng không cần ngươi bồi thường.
Chương Phong được cổ vũ thì tất nhiên vui lòng dạy Ngưu Manh bài học.
Nhưng khi Chương Phong định ra tay thì một thanh âm thản nhiên vang lên:
- Ngươi còn muốn sao?
Chủ nhân giọng nói là Tiết Thường Uyển.
Nữ nhân luôn có đặc quyền, dặc biệt Tiết Thường Uyển là nữ thần trong lòng mọi người. Tiết Thường Uyển nói một câu Chương Phong liền rút tay về.
Chương Phong cười xóa nói:
- Thường Uyển tiểu thư, ta chỉ hù hắn chứ cần gì so đo với hắn.
Chương Phong quay sang nạt Ngưu Manh:
- Hôm nay nể mặt Thường Uyển tiểu thư nên tha cho ngươi một lần, đi đi!
Ngưu Manh đứng dậy, không quan tâm ngực đau nhức, quát to:
- Không được, phải xin lỗi học đồ Tiểu Kim Câu học viện chúng ta!
- Cái này . . .
Chương Phong ngượng ngùng nhìn hướng Tiết Thường Uyển.
Vũ Hóa Phi đứng bên cạnh lên tiếng:
- Chương Phong, là ngươi đánh người trước, ngươi nên xin lỗi.
Đầu tiên tiên là Tiết Thường Uyển sau đó là Vũ Hóa Phi, hai người có uy vọng nhất trong các học đồ Kim Thủy Vực lên tiếng, dù Chương Phong không muốn xin lỗi cũng không được.
Chương Phong cười lúng túng, xin lỗi:
- A, được rồi. Ngại quá, ta đã sai khi đánh người, ta xin lỗi các ngươi được chưa?
Lời xin lỗi không chân thành nên tất nhiên Ngưu Manh không nhận, nói:
- Người ngươi xin lỗi không phải ta mà là mấy học đồ Tiểu Kim Câu học viện chúng ta, phải cho bọn họ dưỡng thương!
Chương Phong tức giận quát:
- Ngưu Manh, hôm nay ta nể mặt Vũ Hóa công tử, Thường Uyển tiểu thư nên mới xin lỗi ngươi, đừng được nước lấn tới. Không xéo thì hôm nay ta đánh luôn ngươi!
Chương Phong vừa dứt lời chợt có tiếng gầm từ đâu vọng lại.
- Ngươi đụng vào hắn thử xem!?
- Diệp Thanh, dù gì ngươi và Đinh Tử Hiên là quan hệ người yêu công khai, sao không nghĩ cho người ta? Đừng chỉ lo nói chuyện với thần tượng của mình, không thấy Đinh Tử Hiên xanh mặt sao?
Người lên tiếng là Bạch Kiếm cứ cắm cúi ăn, từ khi gã ngồi xuống ghế chỉ lo ăn, không ai ngờ Bạch Kiếm đột ngột nói câu đó. Bạch Kiếm nói một câu làm Diệp Thanh, Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên rất khó xử. Đặc biệt ánh mắt Đinh Tử Hiên rất muốn giết Bạch Kiếm.
- Bạch Kiếm, ngươi lo ăn đi, không lên tiếng không ai bảo ngươi câm.
Diệp Thanh liếc trộm Đinh Tử Hiên, thấy gã sắc mặt âm trầm.
Diệp Thanh cúi đầu, giải thích rằng:
- Sư huynh đừng hiểu lầm . . .
- Hiểu lầm? Có gì mà hiểu lầm.
Đinh Tử Hiên cười gượng, ai cũng thấy nhưng làm bộ không biết.
Một người ăn mặc chưởng quầy đi tới hỏi Đinh Tử Hiên:
- Đinh thiếu gia thấy sao, đồ ăn có vừa miệng không?
- Ăn rất ngon.
Đinh Tử Hiên gật đầu, nói:
- Lâm chưởng quầy cũng ngồi xuống uống một ly?
- Không cần, ta đang bận.
Lâm chưởng quầy nói với đám người:
- Các vị cứ ăn uống thoải mái, muốn ăn gì nói là được. Sau này dù không có miễn phí nhưng các ngươi báo tên Đinh thiếu gia là ta sẽ ưu đãi cho mọi người nhiều.
A?
Nghe giọng điệu Lâm chưởng quầy tôn kính Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh nghi hoặc hỏi:
- Tại sao nhắc tên sư huynh của ta sẽ được ưu đãi?
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu cô nương này chắc không biết Thiên Khải các chúng ta là nhà Đinh thiếu gia quản lý, ha ha, sau này đi theo Đinh thiếu gia đến đây ăn thoải mái.
Sau khi Lâm chưởng quầy rời đi, Diệp Thanh lộ biểu tình hâm mộ:
- Sư huynh, chưởng quầy nói có thật không?
Đinh Tử Hiên khiêm tốn đáp:
- Không khoa trương đến thế, Đinh gia chúng ta chỉ gia nhập Thiên Khải các. Thiên Khải tửu lâu ở Vực Đô có ba người quản lý, Đinh gia chúng ta là một trong số đó.
Diệp Thanh giả bộ giận dỗi nói:
- Sao sư huynh không nói chuyện lớn như vậy cho ta biết? Ghét quá đi.
Diệp Thanh nói:
- Nhà các ngươi thật lợi hại, Diệp gia chúng ta mấy lần muốn tham gia Thiên Khải các nhưng đều bị từ chối. Sư huynh, phụ thân của ngươi bây giờ là các lão của Thiên Khải các sao?
Vấn đề này làm Đinh Tử Hiên lúng túng, không biết trả lời Diệp Thanh thế nào. Có người đáp thay Đinh Tử Hiên.
- Ngươi nghĩ các lão của Thiên Khải các là cải trắng sao, ai cũng làm được? Có lẽ gia tộc sư huynh ngươi có chút tài sản trong Trường Tín thành nhưng muốn trở thành các lão thì đừng nói là bán gia tộc sư huynh ngươi, bán mười cái cũng còn kém mười vạn tám ngàn dặm.
Miệng Bạch Kiếm rất độc, lời gã nói không ai chịu nổi. Nếu không phải chỗ này có nhiều người thì Đinh Tử Hiên đã cho Bạch Kiếm ăn tát. Nữ thần ngồi ngay bên cạnh nên Đinh Tử Hiên phải cố nén cơn giận.
Đinh Tử Hiên cười gượng nói:
- Đinh gia chúng ta chỉ mới gia nhập Thiên Khải các, chưa xin làm các lão.
Không khí hơi lúng túng, Vũ Hóa Phi không biết nên làm sao gợi đề tài, vì câu nói của Bạch Kiếm có sức sát thương quá mạnh. Đinh Tử Hiên có thể nhịn được làm Vũ Hóa Phi hơi phục gã.
Bỗng nhiên dưới lầu vang tiếng ồn ào, nhóm Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển đang khó hiểu thì có người chạy lên lâu bảo:
- Mau đi xem, người Tiểu Kim Câu học viện, Trục Lộc học viện đánh lộn!
Tiểu Kim Câu học viện? Trục Lộc học viện?
Không khí lúng túng vừa lúc mượn chuyện này xóa đi, đám người Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên đứng dậy đi xuống lầu.
- Nghe nói đám Vạn Tường, Chương Phong của Trục Lộc học viện vì chỗ ngồi nên đánh mấy học đồ Tiểu Kim Câu học viện, đó, Ngưu Manh của Tiểu Kim Câu học viện chạy tới rồi.
- Ngưu Manh? Ta biết hắn, thậm chí chưa mở linh hải thì làm được gì?
- Có lẽ Ngưu Manh biết không đánh lại nên đang nói lý với bọn họ, kêu Vạn Tường, Chương Phong đi xin lỗi học đồ Tiểu Kim Câu học viện.
- Xin lỗi? Đám Vạn Tường chắc sẽ không đồng ý.
Trong đại sảnh lầu một, Ngưu Manh đứng đó, hai tay siết chặt.
Ngưu Manh nghiêm nghị quát to:
- Vạn Tường, Chương Phong, hôm nay các ngươi phải xin lỗi học đồ Tiểu Kim Câu học viện chúng ta, nếu không thì chuyện này không xong!
Vạn Tường ngồi trên ghế, chân bắt chéo ăn đậu phộng, không thèm nhìn Ngưu Manh. Đúng vậy, Vạn Tường ở trong nhóm thứ ba thi đấu lần này cần gì để mắt đến gã? Chương Phong ngồi cạnh Vạn Tường thì đặt đũa xuống, cục cựa cổ.
Chương Phong khó chịu nói:
- Ngươi phiền quá, có thôi đi không?
Chương Phong xoay người, khóe môi cong lên vênh váo hét to:
- Hôm nay chúng ta không xin lỗi rồi sao? Ngươi làm được gì?
Chương Phong là học đồ cao cấp trong Trục Lộc học viện, gã trong đội bốn thi đấu, tu vi là linh lực nhất chuyển. Chương Phong dựa vào linh quyết hạ phẩm huyền cấp Hàn Băng Chỉ giai đoạn đại thành có sức chiến đấu khá lợi hại.
Ngưu Manh trợn to mắt, dứt khoát nói:
- Hôm nay phải xin lỗi!
- Cút xéo!
Chương Phong lười cãi với Ngưu Manh, giơ ngón tay, ánh sáng lạnh lóe lên điểm vào ngực Ngưu Manh.
Ngưu Manh rên rỉ, thụt lùi lại. Cơ thể Ngưu Manh ngưng kết thành sương té xuống đất làm mọi người cười ồ lên.
- Đừng đánh ở đây, lỡ làm hong đồ thì các ngươi bồi thường được không?
Lâm chưởng quầy định đứng ra can ngăn nhưng Đinh Tử Hiên đứng trên lầu cười nói:
- Lâm chưởng quầy, bọn họ chỉ chơi đùa, người lo việc của mình đi.
Đinh Tử Hiên hận Trần Lạc nên không thích Tiểu Kim Câu học viện, gã càng thích thấy Trục Lộc học viện ăn hiếpTiểu Kim Câu học viện.
Diệp Thanh đứng bên cạnh cười nói:
- Chương Phong, của ta là lão bản Thiên Khải tửu lâu, hôm nay cho ngươi biết một tiếng, cứ đánh thoải mái, đánh hỏng đồ cũng không cần ngươi bồi thường.
Chương Phong được cổ vũ thì tất nhiên vui lòng dạy Ngưu Manh bài học.
Nhưng khi Chương Phong định ra tay thì một thanh âm thản nhiên vang lên:
- Ngươi còn muốn sao?
Chủ nhân giọng nói là Tiết Thường Uyển.
Nữ nhân luôn có đặc quyền, dặc biệt Tiết Thường Uyển là nữ thần trong lòng mọi người. Tiết Thường Uyển nói một câu Chương Phong liền rút tay về.
Chương Phong cười xóa nói:
- Thường Uyển tiểu thư, ta chỉ hù hắn chứ cần gì so đo với hắn.
Chương Phong quay sang nạt Ngưu Manh:
- Hôm nay nể mặt Thường Uyển tiểu thư nên tha cho ngươi một lần, đi đi!
Ngưu Manh đứng dậy, không quan tâm ngực đau nhức, quát to:
- Không được, phải xin lỗi học đồ Tiểu Kim Câu học viện chúng ta!
- Cái này . . .
Chương Phong ngượng ngùng nhìn hướng Tiết Thường Uyển.
Vũ Hóa Phi đứng bên cạnh lên tiếng:
- Chương Phong, là ngươi đánh người trước, ngươi nên xin lỗi.
Đầu tiên tiên là Tiết Thường Uyển sau đó là Vũ Hóa Phi, hai người có uy vọng nhất trong các học đồ Kim Thủy Vực lên tiếng, dù Chương Phong không muốn xin lỗi cũng không được.
Chương Phong cười lúng túng, xin lỗi:
- A, được rồi. Ngại quá, ta đã sai khi đánh người, ta xin lỗi các ngươi được chưa?
Lời xin lỗi không chân thành nên tất nhiên Ngưu Manh không nhận, nói:
- Người ngươi xin lỗi không phải ta mà là mấy học đồ Tiểu Kim Câu học viện chúng ta, phải cho bọn họ dưỡng thương!
Chương Phong tức giận quát:
- Ngưu Manh, hôm nay ta nể mặt Vũ Hóa công tử, Thường Uyển tiểu thư nên mới xin lỗi ngươi, đừng được nước lấn tới. Không xéo thì hôm nay ta đánh luôn ngươi!
Chương Phong vừa dứt lời chợt có tiếng gầm từ đâu vọng lại.
- Ngươi đụng vào hắn thử xem!?
/1351
|