- Thứ này còn có thể nặng thêm?
Trần Lạc không hỏi còn đỡ, vừa hỏi ra xong, Tuyết Thiên Tầm càng thêm phẫn nộ.
- Ngươi ngay cả nguyền rủa trên người mình còn không hiểu rõ, như thế còn dám mưu tính giải trừ nguyền rủa trên người, có biết hậu quả thế nào không?
Từ biểu tình trên mặt Tuyết Thiên Tàm có thể thấy rõ, nếu không phải nguyền rủa trên người Trần Lạc có liên quan tới nàng, nàng nhất định sẽ không chút do dự chém chết người này.
Trước đó quả thực Trần Lạc không ngờ tới nguyền rủa trên người mình còn có thể nặng thêm, trầm ngâm chốc lát, lại hỏi:
- Chuyện kiếp trước, ngươi biết được bao nhiêu?
- Ngươi muốn biết cái gì?
- Ta muốn biết nguyên nhân táng cổ.
Lời vừa nói ra, Tuyết Thiên Tầm giống như không còn nhịn nổi được nữa, khí thế trên người trở nên cực kỳ sắc bén, hai mắt trợn trừng hận không thể bầm thây vạn đoạn người này. Về phần tại sao nàng biến thành như vậy, Trần Lạc không biết, hiện giờ hắn cũng không dám hỏi nữa, nói:
- Quên đi, coi như ta chưa hỏi gì hết.
Hắn đúng là buồn bực, không biết kiếp trước nguyên nhân mình táng cổ có phải là chuyện cấm kỵ gì đó hay không, cứ hễ hỏi ai là người đó liền tức giận vậy.
Cuối cùng Tuyết Thiên Tầm cũng không có lựa chọn động thủ, nhẫn nhịn nhắm hai mắt lại, nói:
- Ngươi tự mình giải quyết cho tốt, đừng quên lời cảnh cáo của ta cho ngươi, nếu như nguyền rủa ảnh hưởng đến ta và Khinh Sầu, hừ…
Dứt lời, trực tiếp đi vào trong đại điện.
Mạc Khinh Sầu cũng không có di chuyển, chẳng qua ánh mắt nhìn Trần Lạc lạnh như băng, pha lẫn trong đó có chút phức tạp khiến Trần Lạc không hiểu, có khi ngay chính nàng ta cũng không hiểu.
- Khinh Sầu, ngươi còn đứng đó làm gì, ngươi đừng quên hắn bị nguyền rủa không chỉ là nhân quả kiếp trước, còn có cả thiên duyên kiếp này.
Thanh âm Tuyết Thiên Tầm lạnh như băng truyền tới, Mạc Khinh Sầu vẫn nhìn Trần Lạc như trước, từ đầu tới cuối đều không mở miệng nói một câu nào, cho dù một chũ cũng không, sau đó liền theo Tuyết Thiên Tầm đi vào đại điện.
Nhìn theo thân ảnh hai người, Trần Lạc lắc đầu than nhẹ một tiếng, có loại cảm giác muốn cười lại không cười nổi. Từ khi biết được mình bị nguyền rủa, hắn cảm giác mình càng ngày càng giống một cái gai vậy, nhất là khi trông thấy Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu, loại cảm giác này càng thêm rõ rệt. Nghĩ lại Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu là loại nữ nhân gì chứ, tuyệt đối là nhân vật cấp Nữ vương, một lời không hợp liền đại khai sát giới, hiện tại có hai Nữ vương hận mình muốn chết như vậy, gặp phải hai người chính mình chỉ có thể núp ở xa xa, bằng không sợ người ta sẽ xông tới đâm cho một nhát xong đời.
Mặc dù tránh mặt như thế khiến Trần Lạc tiết kiệm rất nhiều phiền phức, nhưng loại cảm giác này thực sự khiến người ta rất là khó chịu.
- Ngươi đã tới không gian Nhân Quả?
Bỗng nhiên thanh âm Tuyết Thiên Tầm một lần nữa truyền tới, so với trước đó càng thêm hung hiểm hơn nhiều.
Trần Lạc khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
- Ngươi đã gặp Nhân Quả nương nương?
Tuyết Thiên Tầm lắc mình xuất hiện, nhìn chằm chằm Trần Lạc, thoạt nhìn có vẻ đặc biệt cấp bách.
- Thì sao?
- Ta hỏi ngươi có gặp không?
Thái độ Tuyết Thiên Tầm vô cùng bá đạo, không cần nghi ngờ, cho dù người trước mặt có liên quan đến sinh tử của nàng thì nàng vẫn giữ nguyên một thái độ bá đạo như trước, cái loại bá đạo này chính là bẩm sinh đã có, thậm chí khiến Trần Lạc hoài nghi khẩu vị mình kiếp trước có phải là quá đặc biệt hay không, ngay cả loại nữ nhân cường thế bá đạo như Tuyết Thiên Tầm cũng có thể thông đồng cho được.
Ầm ầm!
Đại điện một lần nữa run rẩy kịch liệt, không biết Tuyết Thiên Tầm đã nhận ra cái gì, cũng không tiếp tục truy hỏi Trần Lạc nữa, nàng lập tức dẫn theo Mạc Khinh Sầu nhanh chóng rời đi, Trần Lạc nhìn theo một chút, sau rồi cũng theo truyền tống trận truyền tống ra ngoài.
Mảnh hoang sơn dã lĩnh trong Tiểu Phật linh giới này hiện đã tụ tập đến không ít người, nguyên nhân rất đơn giản, ngay vừa rồi không biết vì sao nơi này cuồn cuộn bắn ra Phật quang ảo diệu, Phật quang như thế tuyệt không phải mạnh mẽ gì, nhưng ở bên trong Tiểu Phật linh giới vốn vắng vẻ lại thành sự kiện hấp dẫn người ta chú ý, rất nhanh đã có người chạy tới, sau đó mới phát hiện Phật quang kia dĩ nhiên phát ra từ một pho tượng Phật thật lớn.
Pho tượng Phật này thoạt nhìn vừa cũ nát, hơn nữa còn thiếu một bên mắt và một cánh tay, nhưng ở bên trong Phật quang chiếu rọi, lại có vẻ trang nghiêm hùng vĩ.
Tiểu Phật linh giới vốn thưa người, cho dù là người ẩn cư nơi đây cũng lác đác không có mấy, thế nhưng lúc này tại phụ cận pho tượng Đại Phật lại tụ tập đến hơn nghìn người, có hòa thượng tại chùa Phổ Độ, nhưng càng nhiều hơn là người tu hành, dường như còn có cả người của Vân Đoan.
Tần Phấn khi vừa phát hiện Phật quang liền lập tức chạy tới trước tiên, tuy hắn chỉ thỉnh thoảng đi vào Tiểu Phật linh giới tu thân dưỡng tĩnh, cũng không quá hiểu về Tiểu Phật linh giới này, nhưng tốt xấu gì cũng từng đi dạo khắp xung quanh Tiểu Phật linh giới, nhưng khi chạy tới nơi này mới bất ngờ không biết pho tượng Phật này xuất hiện từ lúc nào, trước đó cũng chưa từng thấy qua.
Hắn nhìn pho tượng Phật thật lớn kia, lỗ lực cảm ứng Phật quang cuồn cuộn tỏa ra từ pho tượng, nhưng cảm ứng phát ra lại một đi không trở về, vừa không cảm ứng được gì bên trong, trái lại cảm ứng một lúc còn khiến đầu óc quay cuồng, chỉ mơ hồ nghe được tại giữa vùng Phật quang loáng thoáng có tiếng như tiếng ai đó tụng kinh.
Không biết pho tượng Phật to lớn này đến cùng ẩn chứa thứ ảo diệu gì, là loại Phật pháp bác đại tinh thâm nào, càng không biết Lạc gia đột nhiên biến mất có phải quan hệ đến pho tượng Phật này hhay không. Trong lúc mải suy tư, Tần Phấn giống như cảm ứng được điều gì, dõi mắt nhìn về phía phương tây thấy có ba người đứng ở đó, thoạt nhìn là một lão giả, một tiểu tử lãnh khốc và một thanh niêm nam tử vân đạm phong khinh, dung nhan tuấn tú.
Tần Phấn không biết lão giả kia, nhưng lại biết tiểu tử lãnh khốc kia là Cố Diệp Thần, một trong ba mươi sáu kiêu tử vô song do Vân Đoan phong thưởng, nổi danh cùng với Phương Thiên Nam và Niên Tiểu Linh.
Tất nhiên khiến Tần Phấn chú ý cũng không phải lão già bí hiểm kia, cũng không phải Cố Diệp Thần, người hắn chú ý tới là thanh niên nam tử vân đạm phong khinh, thong dong lạnh nhạt kia. Không chỉ biết người này, thậm chí còn là người hắn quen biết, đúng là Gia Cát Thiên BIên.
Dường như Gia Cát Thiên Biên cũng đang chú ý tới hắn, hai người đối diện nhau, Gia Cát Thiên Biên cười nhạt gật đầu, Tần Phấn cũng đáp lại như thế, cho dù hắn nhận thức Gia Cát Thiên Biên, nhưng cũng chỉ là nhận thức mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ là quen sơ.
Liên quan tới Gia Cát Thiên Biên, trong mắt rất nhiều người đều cảm thấy hắn là một bi kịch, mười năm trước vốn là rồng trong loài người, nhưng hắn lại gặp phải một Lạc gia cực kỳ biến thái, nghịch Thiên đi lên.
Trần Lạc không hỏi còn đỡ, vừa hỏi ra xong, Tuyết Thiên Tầm càng thêm phẫn nộ.
- Ngươi ngay cả nguyền rủa trên người mình còn không hiểu rõ, như thế còn dám mưu tính giải trừ nguyền rủa trên người, có biết hậu quả thế nào không?
Từ biểu tình trên mặt Tuyết Thiên Tàm có thể thấy rõ, nếu không phải nguyền rủa trên người Trần Lạc có liên quan tới nàng, nàng nhất định sẽ không chút do dự chém chết người này.
Trước đó quả thực Trần Lạc không ngờ tới nguyền rủa trên người mình còn có thể nặng thêm, trầm ngâm chốc lát, lại hỏi:
- Chuyện kiếp trước, ngươi biết được bao nhiêu?
- Ngươi muốn biết cái gì?
- Ta muốn biết nguyên nhân táng cổ.
Lời vừa nói ra, Tuyết Thiên Tầm giống như không còn nhịn nổi được nữa, khí thế trên người trở nên cực kỳ sắc bén, hai mắt trợn trừng hận không thể bầm thây vạn đoạn người này. Về phần tại sao nàng biến thành như vậy, Trần Lạc không biết, hiện giờ hắn cũng không dám hỏi nữa, nói:
- Quên đi, coi như ta chưa hỏi gì hết.
Hắn đúng là buồn bực, không biết kiếp trước nguyên nhân mình táng cổ có phải là chuyện cấm kỵ gì đó hay không, cứ hễ hỏi ai là người đó liền tức giận vậy.
Cuối cùng Tuyết Thiên Tầm cũng không có lựa chọn động thủ, nhẫn nhịn nhắm hai mắt lại, nói:
- Ngươi tự mình giải quyết cho tốt, đừng quên lời cảnh cáo của ta cho ngươi, nếu như nguyền rủa ảnh hưởng đến ta và Khinh Sầu, hừ…
Dứt lời, trực tiếp đi vào trong đại điện.
Mạc Khinh Sầu cũng không có di chuyển, chẳng qua ánh mắt nhìn Trần Lạc lạnh như băng, pha lẫn trong đó có chút phức tạp khiến Trần Lạc không hiểu, có khi ngay chính nàng ta cũng không hiểu.
- Khinh Sầu, ngươi còn đứng đó làm gì, ngươi đừng quên hắn bị nguyền rủa không chỉ là nhân quả kiếp trước, còn có cả thiên duyên kiếp này.
Thanh âm Tuyết Thiên Tầm lạnh như băng truyền tới, Mạc Khinh Sầu vẫn nhìn Trần Lạc như trước, từ đầu tới cuối đều không mở miệng nói một câu nào, cho dù một chũ cũng không, sau đó liền theo Tuyết Thiên Tầm đi vào đại điện.
Nhìn theo thân ảnh hai người, Trần Lạc lắc đầu than nhẹ một tiếng, có loại cảm giác muốn cười lại không cười nổi. Từ khi biết được mình bị nguyền rủa, hắn cảm giác mình càng ngày càng giống một cái gai vậy, nhất là khi trông thấy Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu, loại cảm giác này càng thêm rõ rệt. Nghĩ lại Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu là loại nữ nhân gì chứ, tuyệt đối là nhân vật cấp Nữ vương, một lời không hợp liền đại khai sát giới, hiện tại có hai Nữ vương hận mình muốn chết như vậy, gặp phải hai người chính mình chỉ có thể núp ở xa xa, bằng không sợ người ta sẽ xông tới đâm cho một nhát xong đời.
Mặc dù tránh mặt như thế khiến Trần Lạc tiết kiệm rất nhiều phiền phức, nhưng loại cảm giác này thực sự khiến người ta rất là khó chịu.
- Ngươi đã tới không gian Nhân Quả?
Bỗng nhiên thanh âm Tuyết Thiên Tầm một lần nữa truyền tới, so với trước đó càng thêm hung hiểm hơn nhiều.
Trần Lạc khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
- Ngươi đã gặp Nhân Quả nương nương?
Tuyết Thiên Tầm lắc mình xuất hiện, nhìn chằm chằm Trần Lạc, thoạt nhìn có vẻ đặc biệt cấp bách.
- Thì sao?
- Ta hỏi ngươi có gặp không?
Thái độ Tuyết Thiên Tầm vô cùng bá đạo, không cần nghi ngờ, cho dù người trước mặt có liên quan đến sinh tử của nàng thì nàng vẫn giữ nguyên một thái độ bá đạo như trước, cái loại bá đạo này chính là bẩm sinh đã có, thậm chí khiến Trần Lạc hoài nghi khẩu vị mình kiếp trước có phải là quá đặc biệt hay không, ngay cả loại nữ nhân cường thế bá đạo như Tuyết Thiên Tầm cũng có thể thông đồng cho được.
Ầm ầm!
Đại điện một lần nữa run rẩy kịch liệt, không biết Tuyết Thiên Tầm đã nhận ra cái gì, cũng không tiếp tục truy hỏi Trần Lạc nữa, nàng lập tức dẫn theo Mạc Khinh Sầu nhanh chóng rời đi, Trần Lạc nhìn theo một chút, sau rồi cũng theo truyền tống trận truyền tống ra ngoài.
Mảnh hoang sơn dã lĩnh trong Tiểu Phật linh giới này hiện đã tụ tập đến không ít người, nguyên nhân rất đơn giản, ngay vừa rồi không biết vì sao nơi này cuồn cuộn bắn ra Phật quang ảo diệu, Phật quang như thế tuyệt không phải mạnh mẽ gì, nhưng ở bên trong Tiểu Phật linh giới vốn vắng vẻ lại thành sự kiện hấp dẫn người ta chú ý, rất nhanh đã có người chạy tới, sau đó mới phát hiện Phật quang kia dĩ nhiên phát ra từ một pho tượng Phật thật lớn.
Pho tượng Phật này thoạt nhìn vừa cũ nát, hơn nữa còn thiếu một bên mắt và một cánh tay, nhưng ở bên trong Phật quang chiếu rọi, lại có vẻ trang nghiêm hùng vĩ.
Tiểu Phật linh giới vốn thưa người, cho dù là người ẩn cư nơi đây cũng lác đác không có mấy, thế nhưng lúc này tại phụ cận pho tượng Đại Phật lại tụ tập đến hơn nghìn người, có hòa thượng tại chùa Phổ Độ, nhưng càng nhiều hơn là người tu hành, dường như còn có cả người của Vân Đoan.
Tần Phấn khi vừa phát hiện Phật quang liền lập tức chạy tới trước tiên, tuy hắn chỉ thỉnh thoảng đi vào Tiểu Phật linh giới tu thân dưỡng tĩnh, cũng không quá hiểu về Tiểu Phật linh giới này, nhưng tốt xấu gì cũng từng đi dạo khắp xung quanh Tiểu Phật linh giới, nhưng khi chạy tới nơi này mới bất ngờ không biết pho tượng Phật này xuất hiện từ lúc nào, trước đó cũng chưa từng thấy qua.
Hắn nhìn pho tượng Phật thật lớn kia, lỗ lực cảm ứng Phật quang cuồn cuộn tỏa ra từ pho tượng, nhưng cảm ứng phát ra lại một đi không trở về, vừa không cảm ứng được gì bên trong, trái lại cảm ứng một lúc còn khiến đầu óc quay cuồng, chỉ mơ hồ nghe được tại giữa vùng Phật quang loáng thoáng có tiếng như tiếng ai đó tụng kinh.
Không biết pho tượng Phật to lớn này đến cùng ẩn chứa thứ ảo diệu gì, là loại Phật pháp bác đại tinh thâm nào, càng không biết Lạc gia đột nhiên biến mất có phải quan hệ đến pho tượng Phật này hhay không. Trong lúc mải suy tư, Tần Phấn giống như cảm ứng được điều gì, dõi mắt nhìn về phía phương tây thấy có ba người đứng ở đó, thoạt nhìn là một lão giả, một tiểu tử lãnh khốc và một thanh niêm nam tử vân đạm phong khinh, dung nhan tuấn tú.
Tần Phấn không biết lão giả kia, nhưng lại biết tiểu tử lãnh khốc kia là Cố Diệp Thần, một trong ba mươi sáu kiêu tử vô song do Vân Đoan phong thưởng, nổi danh cùng với Phương Thiên Nam và Niên Tiểu Linh.
Tất nhiên khiến Tần Phấn chú ý cũng không phải lão già bí hiểm kia, cũng không phải Cố Diệp Thần, người hắn chú ý tới là thanh niên nam tử vân đạm phong khinh, thong dong lạnh nhạt kia. Không chỉ biết người này, thậm chí còn là người hắn quen biết, đúng là Gia Cát Thiên BIên.
Dường như Gia Cát Thiên Biên cũng đang chú ý tới hắn, hai người đối diện nhau, Gia Cát Thiên Biên cười nhạt gật đầu, Tần Phấn cũng đáp lại như thế, cho dù hắn nhận thức Gia Cát Thiên Biên, nhưng cũng chỉ là nhận thức mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ là quen sơ.
Liên quan tới Gia Cát Thiên Biên, trong mắt rất nhiều người đều cảm thấy hắn là một bi kịch, mười năm trước vốn là rồng trong loài người, nhưng hắn lại gặp phải một Lạc gia cực kỳ biến thái, nghịch Thiên đi lên.
/1351
|