Hồng Dịch giết người, hơn nữa giết người cũng không ít, hơn nữa điều là giết người da trắng, chuyện này không phải là một chuyện nhỏ. Đường Hoài Đức ép mình phải tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: Hồng lão đệ dẫn theo huynh đệ đi báo thù, chắc không chỉ có một mình, các huynh đệ đi theo cùng khác đâu?
Hán tử hồi đáp: Chúng ta ở đánh nhau ở nhà xưởng, về sau khi quan binh tới tới bắt thì môn chủ bảo các huynh đệ đi cùng đi trước, hắn ở lại phía sau chặn đường. Các huynh đệ không lay chuyển được, đành phải đi trước. Cuối cùng môn chủ vì yểm hộ huynh đệ bị bắt, mà huynh đệ đi theo môn chủ đều chạy thoát về. Hiện tại, các huynh đệ trốn rồi, nhưng đã thương lượng, nếu không thể cứu được môn chủ ra thì chuẩn bị làm một hồi cướp ngục.
Hắn ngồi xổm xuống, ngao ngao khóc lớn nói: Lão gia tử, ngài nhất định phải cứu môn chủ!
Các ngươi điên rồi! Dám cướp ngục.
Đường Hoài Đức trợn mắt, không nhịn được quát lớn một tiếng.
Hán tử khóc như một tiểu hài tử bất lực, nức nở nói: Môn chủ đối đãi với chúng ta như thủ túc, hiện giờ môn chủ gặp nạn, chúng ta làm sao có thể không quản? Huống hồ, môn chủ còn là vì huynh đệ mà bị bắt. Chúng ta vì môn chủ, có thể dùng mạng để báo đáp. Lão gia tử hiện tại xem có thể thông qua quan hệ của ngài để cứu môn chủ hay không, nếu không thể cứu môn chủ, chúng ta chỉ có thể áp dụng phương thức của mình.
Tâm tình của Đường Hoài Đức hoàn toàn sụp đổ, vô cùng khó xử.
Chuyện này, khó có thể nhúng tay!
Lý Chấn mở miệng nói: Lão Đường à, theo ta thấy, có thể sử dụng tiền tài để giải quyết chuyện này thì dùng đi. Bất kể có thể thành công hay không, cứ dùng quan hệ trong tay ngươi thử một lần đi, có thể giữ được tính mạng của Hồng môn chủ là tốt nhất, nếu không được thì lại nghĩ biện pháp khác. Chuyện này tuy rằng là người nước ngoài khơi mào, nhưng Hồng môn chủ cũng giết người, cũng có sai lầm, là phải gánh trách nhiệm.
Ngươi hỗn đản, không biết môn chủ là vì chúng ta sao?
Hán tử thấy Lý Chấn nói Hồng Dịch không đúng, lập tức không vui, mở miệng mắng
Vẻ mặt hung ác như hận không thể nuốt sống Lý Chấn.
Đường Hoài Đức biến sắc, trầm giọng quát lớn nói: Khốn khiếp, người bên cạnh ta tổng thống Trung Quốc. Ta nói cho ngươi hay, sau khi ta đi bái phỏng thị trưởng San Francisco vẫn là không thể dẹp yên chuyện này thì vẫn phải nhờ tổng thống hỗ trợ. Ngươi đắc tội với tổng thống, vậy chính là không nghĩ tới tính mạng của Trí Hồng lão đệ. Mau, lập tức xin lỗi tổng thống.
A!
Hán tử kinh hô một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ, người trước mắt là tổng thống.
Bốp.
Hán tử tự tát vào mặt mình.
Hắn mặc kệ năm vết ngón tay trên mặt, liên tục dập đầu nói: Tổng thống, tiểu nhân có mắt như mù, là tiểu nhân có mắt không tròng, thỉnh tổng thống đại nhân không chấp tiểu nhân. Tổng thống, môn chủ đều là vì đám những này chúng ta nên mới bị bắt, thỉnh tổng thống cứu môn chủ một mạng. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng cho môn chủ, cho dù ngài lấy mạng tiểu nhân thì tiểu nhân cũng cam tâm tình nguyện.
Lý Chấn lắc đầu nói: Ta muốn mạng của ngươi làm gì? Yên tâm, ta không để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu. Chuyện này trước tiên dùng tiền đi trước, để lão Đường đi ngoại giao, nếu thông thì ta không cần xuất thủ. Nếu thực sự không được thì ta sẽ giúp biện hộ.
Đối với chuyện này, Lý Chấn cũng cảm thấy đau đầu.
Từ tình cảm mà nói thì Lý Chấn bội phục hành động của môn chủ hồng Hồng Dịch. Vì huynh đệ mà dám sống mái với người Mỹ, đây là một hán tử có tấm lòng, người như vậy Lý Chấn cũng rất bội phục. Nhưng từ quốc gia pháp luật thì Hồng Dịch dẫn người giết hơn mười người, cho dù quản sự người nước ngoài nước Mỹ có si thì cũng phải để pháp luật phán quyết hắn, không phải Hồng Dịch có thể nhúng tay, Hồng Dịch giết người chính là phạm tội.
Gặp phải tình huống như vậy, Lý Chấn nhúng tay cũng không thích hợp.
Nhưng, Lý Chấn không thể không nhúng tay.
Ở trên đất Mỹ này, Lý Chấn không thể giúp lý không giúp thân, ngược lại, Lý Chấn phải giúp thân không giúp lý, phải giúp người nước mình. Nếu Lý Chấn lên tiếng vì người Mỹ, hoặc là Lý Chấn buông tay không quản, đối với Lý Chấn là đại biểu cho Trung Quốc mà nói thì không phải một tin tức tốt. Ít nhất, những người Trung Quốc ở nước Mỹ sẽ lạnh lòng.
Tát Mãn đứng lên nói: Tổng thống, võ quán của ta có rất nhiều môn đồ, có một số quan hệ, ta đi thử một lần.
Tổng thống, ta quen một bằng hữu học luật ở Mỹ, để ta đi hỏi hắn.
Ta quen bằng hữu công tác ở pháp viện, ta cũng hỏi kết quả xử lý chuyện này. Hồng môn chủ giúp nhà ta rất nhiều, hiện tại Hồng môn chủ gặp khó khăn, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Phố người Hoa là một chỉnh thể, một vinh thì tất cả vinh, một nguy thì tất cả nguy. Nếu Hồng môn chủ hôm nay bị xử quyết, bước tiếp theo, phố người Hoa chúng ta cũng sẽ sụp đổ, cũng sẽ bị đả kích. Phải cứu Hồng môn chủ về.
Các thương nhân đứng ra, đều chuẩn bị đi hỗ trợ.
Hán tử liên tục cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ, vui mừng nói: Cám ơn chư vị, cám ơn chư vị.
Lý Chấn gật gật đầu, xua tay nói: Chuyện của Hồng môn chủ kính nhờ chư vị, đi nhanh về nhanh, ta ở tửu lâu chờ tin tức tốt của chư vị. Dừng một chút, Lý Chấn nhìn về phía Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, nói: Hai người các ngươi quan hệ rộng, là chủ lực giúp Hồng môn chủ, ta chờ tin tức tốt của các ngươi.
Đường Hoài Đức gật đầu nói: Tổng thống, lão hủ sẽ làm hết sức.
A Tát Mãn nói: Ta nhất định dốc hết toàn lực, chỉ cần có thể giữ được một mạng của Hồng môn chủ, cho dù ngồi tù vài năm cũng không sao. Non sanh còn đó lo gì không có củi đốt, có thể sống sót là được.
Đúng, đúng, có thể giữ được mạng của môn chủ là được. Hán tử gật đầu nói.
Đám người đi xuống lầu, trên lầu rất nhanh liền chỉ còn lại có vài thương nhân. những thương nhân này vốn muốn lưu lại trò chuyện với Lý Chấn, trao đổi một chút cảm tình, nhưng thấy nghiêm túc nghiêm túc của Lý Chấn, lại nghĩ tới chuyện của môn chủ Hồng môn Hồng Dịch, dứt khoát cũng đi xuống lầu, cho dù có một chút quan hệ, cũng có thể đi cố gắng một chút, nói không chừng còn có cơ hội cứu Hồng Dịch.
Lý Chấn nhìn hán tử báo tin, hỏi: Ngươi tên là gì?
Hán tử hồi đáp: Ta gọi là Vương Hồng, là đệ tử của môn chủ.
Lý Chấn nói: Vương Hồng, lúc ấy chuyện nữ tử bị quản sự người nước ngoài làm nhục, có bao nhiêu người biết?
Vương Hồng vẻ mặt giận dữ hồi đáp: Quản sự Người nước ngoài là một tên bại hoại, thường xuyên quấy rối nữ tử, chuyện này mọi người đều biết. Tổng thống, ngài nhất định phải giúp môn chủ.
Lý Chấn gật đầu nói: Yên tâm, ta sẽ không ngồi yên không quản.
Vâng vâng.
Vương Hồng gật gật đầu, trong lòng thoáng thở phào.
Thời gian dần dần trôi qua, trên mặt Vương Hồng đã hiện ra vẻ sốt ruột.
Lý Chấn tĩnh tọa, nghĩ phương pháp giải quyết sự kiện Hồng Dịch giết người. Từ tình huống trước mắt để phân tích, tất cả tình huống đối với Hồng Dịch đều không lạc quan, đám người Đường Hoài Đức, A Tát Mãn đi tìm quan hệ, có thể cũng khó giữ được tính mạng cho Hồng Dịch. Nhưng cho dù là Lý Chấn tự mình đi tìm Lâm Khẳng cầu tình, đối phương cũng không nhất định sẽ nể mặt, cho nên Lý Chấn vẫn nghĩ biện pháp khác.
Hán tử hồi đáp: Chúng ta ở đánh nhau ở nhà xưởng, về sau khi quan binh tới tới bắt thì môn chủ bảo các huynh đệ đi cùng đi trước, hắn ở lại phía sau chặn đường. Các huynh đệ không lay chuyển được, đành phải đi trước. Cuối cùng môn chủ vì yểm hộ huynh đệ bị bắt, mà huynh đệ đi theo môn chủ đều chạy thoát về. Hiện tại, các huynh đệ trốn rồi, nhưng đã thương lượng, nếu không thể cứu được môn chủ ra thì chuẩn bị làm một hồi cướp ngục.
Hắn ngồi xổm xuống, ngao ngao khóc lớn nói: Lão gia tử, ngài nhất định phải cứu môn chủ!
Các ngươi điên rồi! Dám cướp ngục.
Đường Hoài Đức trợn mắt, không nhịn được quát lớn một tiếng.
Hán tử khóc như một tiểu hài tử bất lực, nức nở nói: Môn chủ đối đãi với chúng ta như thủ túc, hiện giờ môn chủ gặp nạn, chúng ta làm sao có thể không quản? Huống hồ, môn chủ còn là vì huynh đệ mà bị bắt. Chúng ta vì môn chủ, có thể dùng mạng để báo đáp. Lão gia tử hiện tại xem có thể thông qua quan hệ của ngài để cứu môn chủ hay không, nếu không thể cứu môn chủ, chúng ta chỉ có thể áp dụng phương thức của mình.
Tâm tình của Đường Hoài Đức hoàn toàn sụp đổ, vô cùng khó xử.
Chuyện này, khó có thể nhúng tay!
Lý Chấn mở miệng nói: Lão Đường à, theo ta thấy, có thể sử dụng tiền tài để giải quyết chuyện này thì dùng đi. Bất kể có thể thành công hay không, cứ dùng quan hệ trong tay ngươi thử một lần đi, có thể giữ được tính mạng của Hồng môn chủ là tốt nhất, nếu không được thì lại nghĩ biện pháp khác. Chuyện này tuy rằng là người nước ngoài khơi mào, nhưng Hồng môn chủ cũng giết người, cũng có sai lầm, là phải gánh trách nhiệm.
Ngươi hỗn đản, không biết môn chủ là vì chúng ta sao?
Hán tử thấy Lý Chấn nói Hồng Dịch không đúng, lập tức không vui, mở miệng mắng
Vẻ mặt hung ác như hận không thể nuốt sống Lý Chấn.
Đường Hoài Đức biến sắc, trầm giọng quát lớn nói: Khốn khiếp, người bên cạnh ta tổng thống Trung Quốc. Ta nói cho ngươi hay, sau khi ta đi bái phỏng thị trưởng San Francisco vẫn là không thể dẹp yên chuyện này thì vẫn phải nhờ tổng thống hỗ trợ. Ngươi đắc tội với tổng thống, vậy chính là không nghĩ tới tính mạng của Trí Hồng lão đệ. Mau, lập tức xin lỗi tổng thống.
A!
Hán tử kinh hô một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ, người trước mắt là tổng thống.
Bốp.
Hán tử tự tát vào mặt mình.
Hắn mặc kệ năm vết ngón tay trên mặt, liên tục dập đầu nói: Tổng thống, tiểu nhân có mắt như mù, là tiểu nhân có mắt không tròng, thỉnh tổng thống đại nhân không chấp tiểu nhân. Tổng thống, môn chủ đều là vì đám những này chúng ta nên mới bị bắt, thỉnh tổng thống cứu môn chủ một mạng. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng cho môn chủ, cho dù ngài lấy mạng tiểu nhân thì tiểu nhân cũng cam tâm tình nguyện.
Lý Chấn lắc đầu nói: Ta muốn mạng của ngươi làm gì? Yên tâm, ta không để ý chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu. Chuyện này trước tiên dùng tiền đi trước, để lão Đường đi ngoại giao, nếu thông thì ta không cần xuất thủ. Nếu thực sự không được thì ta sẽ giúp biện hộ.
Đối với chuyện này, Lý Chấn cũng cảm thấy đau đầu.
Từ tình cảm mà nói thì Lý Chấn bội phục hành động của môn chủ hồng Hồng Dịch. Vì huynh đệ mà dám sống mái với người Mỹ, đây là một hán tử có tấm lòng, người như vậy Lý Chấn cũng rất bội phục. Nhưng từ quốc gia pháp luật thì Hồng Dịch dẫn người giết hơn mười người, cho dù quản sự người nước ngoài nước Mỹ có si thì cũng phải để pháp luật phán quyết hắn, không phải Hồng Dịch có thể nhúng tay, Hồng Dịch giết người chính là phạm tội.
Gặp phải tình huống như vậy, Lý Chấn nhúng tay cũng không thích hợp.
Nhưng, Lý Chấn không thể không nhúng tay.
Ở trên đất Mỹ này, Lý Chấn không thể giúp lý không giúp thân, ngược lại, Lý Chấn phải giúp thân không giúp lý, phải giúp người nước mình. Nếu Lý Chấn lên tiếng vì người Mỹ, hoặc là Lý Chấn buông tay không quản, đối với Lý Chấn là đại biểu cho Trung Quốc mà nói thì không phải một tin tức tốt. Ít nhất, những người Trung Quốc ở nước Mỹ sẽ lạnh lòng.
Tát Mãn đứng lên nói: Tổng thống, võ quán của ta có rất nhiều môn đồ, có một số quan hệ, ta đi thử một lần.
Tổng thống, ta quen một bằng hữu học luật ở Mỹ, để ta đi hỏi hắn.
Ta quen bằng hữu công tác ở pháp viện, ta cũng hỏi kết quả xử lý chuyện này. Hồng môn chủ giúp nhà ta rất nhiều, hiện tại Hồng môn chủ gặp khó khăn, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Phố người Hoa là một chỉnh thể, một vinh thì tất cả vinh, một nguy thì tất cả nguy. Nếu Hồng môn chủ hôm nay bị xử quyết, bước tiếp theo, phố người Hoa chúng ta cũng sẽ sụp đổ, cũng sẽ bị đả kích. Phải cứu Hồng môn chủ về.
Các thương nhân đứng ra, đều chuẩn bị đi hỗ trợ.
Hán tử liên tục cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ, vui mừng nói: Cám ơn chư vị, cám ơn chư vị.
Lý Chấn gật gật đầu, xua tay nói: Chuyện của Hồng môn chủ kính nhờ chư vị, đi nhanh về nhanh, ta ở tửu lâu chờ tin tức tốt của chư vị. Dừng một chút, Lý Chấn nhìn về phía Đường Hoài Đức và A Tát Mãn, nói: Hai người các ngươi quan hệ rộng, là chủ lực giúp Hồng môn chủ, ta chờ tin tức tốt của các ngươi.
Đường Hoài Đức gật đầu nói: Tổng thống, lão hủ sẽ làm hết sức.
A Tát Mãn nói: Ta nhất định dốc hết toàn lực, chỉ cần có thể giữ được một mạng của Hồng môn chủ, cho dù ngồi tù vài năm cũng không sao. Non sanh còn đó lo gì không có củi đốt, có thể sống sót là được.
Đúng, đúng, có thể giữ được mạng của môn chủ là được. Hán tử gật đầu nói.
Đám người đi xuống lầu, trên lầu rất nhanh liền chỉ còn lại có vài thương nhân. những thương nhân này vốn muốn lưu lại trò chuyện với Lý Chấn, trao đổi một chút cảm tình, nhưng thấy nghiêm túc nghiêm túc của Lý Chấn, lại nghĩ tới chuyện của môn chủ Hồng môn Hồng Dịch, dứt khoát cũng đi xuống lầu, cho dù có một chút quan hệ, cũng có thể đi cố gắng một chút, nói không chừng còn có cơ hội cứu Hồng Dịch.
Lý Chấn nhìn hán tử báo tin, hỏi: Ngươi tên là gì?
Hán tử hồi đáp: Ta gọi là Vương Hồng, là đệ tử của môn chủ.
Lý Chấn nói: Vương Hồng, lúc ấy chuyện nữ tử bị quản sự người nước ngoài làm nhục, có bao nhiêu người biết?
Vương Hồng vẻ mặt giận dữ hồi đáp: Quản sự Người nước ngoài là một tên bại hoại, thường xuyên quấy rối nữ tử, chuyện này mọi người đều biết. Tổng thống, ngài nhất định phải giúp môn chủ.
Lý Chấn gật đầu nói: Yên tâm, ta sẽ không ngồi yên không quản.
Vâng vâng.
Vương Hồng gật gật đầu, trong lòng thoáng thở phào.
Thời gian dần dần trôi qua, trên mặt Vương Hồng đã hiện ra vẻ sốt ruột.
Lý Chấn tĩnh tọa, nghĩ phương pháp giải quyết sự kiện Hồng Dịch giết người. Từ tình huống trước mắt để phân tích, tất cả tình huống đối với Hồng Dịch đều không lạc quan, đám người Đường Hoài Đức, A Tát Mãn đi tìm quan hệ, có thể cũng khó giữ được tính mạng cho Hồng Dịch. Nhưng cho dù là Lý Chấn tự mình đi tìm Lâm Khẳng cầu tình, đối phương cũng không nhất định sẽ nể mặt, cho nên Lý Chấn vẫn nghĩ biện pháp khác.
/1261
|