Lâm Khẳng la lớn: Người đâu!
Lập tức, một binh lính bước vào, cung kính đứng trước người Lâm Khẳng.
Lâm Khẳng phân phó: Lập tức thông tri cho quốc vụ khanh Tây Hoa Đức các hạ, cùng với thị trưởng San Francisco Bảo Uy Nhĩ các hạ, cả đại pháp quan của pháp viện San Francisco đến phòng họp họp.
Vâng!
Binh lính đi truyền lệnh, Lâm Khẳng cũng thay lễ phục bước vào phòng họp.
Lý Chấn đã nói những lời dứt khoát, sắp sửa nhúng tay vào chuyện này. Hơn nữa Lý Chấn tuyên bố một khi nhúng tay sẽ tạo thành nước Mỹ rung chuyển, cái này khiến Lâm Khẳng không thể không cẩn thận xử lý. Tục ngữ có câu cẩn thận lái thuyền vạn năm, Lâm Khẳng là một người cẩn thận, cho nên mời đám người Tây Hoa Đức, Bảo Uy Nhĩ thương nghị đối sách. Không đến nửa giờ, ba nhân vật cấp quan trọng đều đã tới phòng họp.
Lâm Khẳng xua tay nói: Chư vị tiên sinh, mời ngồi!
Sau khi ngồi xuống, Tây Hoa Đức hỏi: Tổng thống tiên sinh mời chúng ta tới là để thương nghị chuyện chế độ nô lệ ư?
Khóe miệng Lâm Khẳng run run, suýt nữa phun ra một búm máu.
Lão tiên sinh thật đúng là chỉ nghĩ tới huỷ bỏ chế độ nô lệ, vừa mở miệng là lại chuyện nô lệ.
Lâm Khẳng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: Ta thông tri Tây Hoa Đức các hạ, Bảo Uy Nhĩ các hạ, cùng với đại pháp quan tiên sinh đến phòng họp, là nghiên cứu một đại sự vừa phát sinh ở San Francisco. Môn chủ Hồng môn Phố người Hoa Hồng Dịch tụ chúng giết người, hiện hiện đã bị bắt. Ta tìm các ngươi thương lượng là chuyện này.
Đại pháp quan nói: Cái này đã định án rồi, phải xử tử!
Tây Hoa Đức cũng gật gật đầu, nói: Ta cũng cho rằng phải xử tử Hồng Dịch, một dân chúng Trung Quốc phố người Hoa nho nhỏ dám công nhiên tập kích dân chúng nước Mỹ chúng ta, đây là chuyện rất ác liệt. Chuyện này phải xử lý nghiêm trọng, cho người Trung Quốc một cảnh cáo, nếu không người da trắng chúng ta còn ưu thế gì nữa? Phải cho người da vàng hoặc là người màu da còn lại biết, người da trắng mới là người huyết thống cao quý, không thể xâm phạm.
Bảo Uy Nhĩ nghe xong, trong lòng lập tức không thoải mái.
Bên trong Thân thể hắn cũng vẫn chảy máu của người da đen, không phải là người da trắng thuần khiết.
Lời nói này của Tây Hoa Đức không nghi ngờ gì nữa là vũ nhục hắn.
Tây Hoa Đức tuy rằng là công dân tự do. Nhưng từ trong xương tủy của Tây Hoa Đức vẫn kiêu ngạo vì là người da trắng, cho rằng người da trắng là phải tài trí hơn người, cho dù người da đen trở thành công dân tự do thì vẫn phải chịu hạn chế.
Bảo Uy Nhĩ nói: Tổng thống các hạ, ta nhớ rõ ngài và Tây Hoa Đức các hạ đã có định luận rồi, còn cần thảo luận sao?
Đại pháp quan gật đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Khẳng thở dài nói: Vừa rồi, Lý tổng thống Trung Quốc tới tìm ta, hy vọng ta mở một mặt lưới, tha cho Hồng Dịch một mạng, nhưng ta cự tuyệt. Lý tổng thống nói hắn sẽ nhúng tay vào chuyện này, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tây Hoa Đức hừ một tiếng, nói: Chuyện Lý Chấn duy trì huỷ bỏ chế độ nô lệ, ta đối với hắn là là thập phần thưởng thức, nhưng Lý Chấn muốn nhúng tay vào quốc sự nước Mỹ, ta cũng rất mất hứng, không xem trọng hắn. Tổng thống tiên sinh, ngươi có thể đúng lý hợp tình nói với Lý Chấn, chuyện nước Mỹ không cần hắn nhúng tay, cũng không chấp nhận hắn nhúng tay. Nếu hắn cố ý gia nhập vào chuyện này, đối với hắn cũng không có lợi.
Đại pháp quan cũng nói: Ta đồng ý với lời nói của Tây Hoa Đức các hạ.
Bảo Uy Nhĩ nhướn mày, không ngờ Đường Hoài Đức đã tìm tới Lý Chấn, tốc độ rất nhanh.
Lâm Khẳng vẻ mặt chua sót, nghiêm túc nói: Chuyện không đơn giản như vậy, Lý Chấn nói hắn nhúng tay vào chuyện này, sẽ không chọn dùng thủ đoạn bạo lực, sẽ không làm trái với với pháp luật nước Mỹ, là thông qua cách bình thường để cứu Hồng Dịch. Nhưng, Lý Chấn lại lời thề son sắt nói một khi hắn nhúng tay vào chuyện này, rất có thể sẽ khiến nước Mỹ chấn động.
Ha ha. nực cười, thật là nực cười.
Tây Hoa Đức lạnh giọng nói: Hắn cho rằng hắn là ai? Là Thượng Đế sao? Tự cho là đúng. Dừng một chút, Tây Hoa Đức nói: Chúng ta cứ chờ xem, xem Lý Chấn có thể làm được gì. . Đại pháp quan các hạ, tạm thời đừng vội xử tử Hồng Dịch, để Hồng Dịch sống thêm một đoạn thời gian, chúng ta xem thử thủ đoạn của Lý tổng thống.
Đại pháp quan nhìn về phía Lâm Khẳng, thấy Lâm Khẳng cũng gật đầu.
Rõ ràng, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức đều có chút tò mò về những lời của Lý Chấn. Đối với kết quả kéo dài, Lý Chấn không đoán trước được, nhưng là kết quả Lý Chấn nguyện ý nhìn thấy, ít nhất trì hoãn thời gian Hồng Dịch bị giết, cũng cho Lý Chấn thời gian cứu vớt Hồng Dịch.
Đại Đỉnh tửu lâu, lầu hai!
Lúc này, trên lầu sớm đã cất bàn ăn đi, thay vào đó là một cái bàn bình thường. Các thương nhân ngồi ở chỗ này, mà Lý Chấn cũng đã đến. Lý Chấn sau khi vấp phải trắc trở ở chỗ Lâm Khẳng, tới Đại Đỉnh tửu lâu, hắn vừa đến, vô số thương nhân chen chúc ùa tới, thậm chí một bộ phận đại lão của Hồng môn cũng đều tới Đại Đỉnh tửu lâu.
Lý Chấn thở dài nói: Ta hỏi Lâm Khẳng rồi, nhưng hắn không muốn mở một mặt lưới.
A! !
Lần này, vô số người kinh hô.
Các đại lão của Hồng môn ai nấy mặt như màu đất, vẻ mặt uể oải. Đám thương nhân phố người Hoa Đường Hoài Đức, A Tát Mãn cũng lộ ra vẻ mặt mất mát. Lý Chấn đi cầu tình cũng không được, giờ phải làm gì đây?
Dứt khoát, chúng ta liều mạng, cứu môn chủ ra.
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi cắn răng, hung thần ác sát nói.
Người này cũng là đệ tử của Hồng Dịch, tên là Hồng Thanh Long.
Vương Hồng ấn Hồng Thanh Long xuống, hỏi: Lý tổng thống, nếu cầu tình không có cách nào, ngài còn biện pháp gì nữa không? Lúc này, Vương Hồng chỉ có thể ký thác hy vọng trên người Lý Chấn, chưa tới nước cuối cùng, tuyệt đối không thể cướp ngục. Bởi vì một khi cướp ngục, có nghĩa là Hồng môn sẽ đứng ở mặt đối lập với chính phủ nước Mỹ, trở thành đối tượng bị truy nã của chính phủ nước Mỹ, khiến cho Hồng môn không thể sống yên ở nước Mỹ.
Lý Chấn gật đầu nói: Chuyện đã tới nước này, chỉ có dựa vào bản thân chúng ta.
Vương Hồng nói: Thỉnh Lý tổng thống phân phó, ngàn vạn đệ tử của Hồng môn tùy ý để Lý tổng thống điều khiển.
Lý Chấn gật đầu nói: Các ngươi đều nguyện ý nghe ta điều khiển, là thích hợp nhất. Dừng một chút, Lý Chấn nhìn về phía tất cả thương nhân trên lầu hai, nói: Trừ mấy vị quản sự của Hồng môn cùng với lão Đường và A Tát Mãn, mọi người còn lại đi xuống đi. Không phải ta không tin chư vị, mà là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nhiều người biết sẽ dễ dàng dàng để lộ tin tức. Thỉnh chư vị thứ lỗi.
Các Thương nhân tất nhiên là không dám oán giận, đều xuống lầu.
nhanh, lầu hai chỉ còn lại có Đường Hoài Đức, A Tát Mãn, Vương Hồng, Hồng Thanh Long, cùng với số ít đại lão Hồng môn.
Lý Chấn nhìn Đường Hoài Đức, thấy Đường Hoài Đức khẽ gật đầu, liền biết những người này là đáng tin cậy. Lý Chấn chậm rãi nói: Lần này nghĩ cách cứu viện Hồng môn chủ, nếu mời luật sư, không nghi ngờ gì nữa là tương đương khó khăn. Ta chia kế hoạch làm bước, chấp hành từng bước một, sau đó sẽ làm dấy lên một cơn sóng to, , đến lúc đó chuyện ầm ĩ rồi, không phải do Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức, Hồng môn chủ tất nhiên có thể được cứu.
Lập tức, Lý Chấn nói ra toàn bộ kế hoạch, sau đó nói: Bốn bước kế hoạch không thể loạn, phải làm từng cái một, mỗi một bước đều phải nghe ta chỉ huy, hiểu chưa?
Minh bạch!
Mọi người đã nắm rõ kế hoạch, cũng thấy vững tâm hơn.
Lập tức, một binh lính bước vào, cung kính đứng trước người Lâm Khẳng.
Lâm Khẳng phân phó: Lập tức thông tri cho quốc vụ khanh Tây Hoa Đức các hạ, cùng với thị trưởng San Francisco Bảo Uy Nhĩ các hạ, cả đại pháp quan của pháp viện San Francisco đến phòng họp họp.
Vâng!
Binh lính đi truyền lệnh, Lâm Khẳng cũng thay lễ phục bước vào phòng họp.
Lý Chấn đã nói những lời dứt khoát, sắp sửa nhúng tay vào chuyện này. Hơn nữa Lý Chấn tuyên bố một khi nhúng tay sẽ tạo thành nước Mỹ rung chuyển, cái này khiến Lâm Khẳng không thể không cẩn thận xử lý. Tục ngữ có câu cẩn thận lái thuyền vạn năm, Lâm Khẳng là một người cẩn thận, cho nên mời đám người Tây Hoa Đức, Bảo Uy Nhĩ thương nghị đối sách. Không đến nửa giờ, ba nhân vật cấp quan trọng đều đã tới phòng họp.
Lâm Khẳng xua tay nói: Chư vị tiên sinh, mời ngồi!
Sau khi ngồi xuống, Tây Hoa Đức hỏi: Tổng thống tiên sinh mời chúng ta tới là để thương nghị chuyện chế độ nô lệ ư?
Khóe miệng Lâm Khẳng run run, suýt nữa phun ra một búm máu.
Lão tiên sinh thật đúng là chỉ nghĩ tới huỷ bỏ chế độ nô lệ, vừa mở miệng là lại chuyện nô lệ.
Lâm Khẳng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: Ta thông tri Tây Hoa Đức các hạ, Bảo Uy Nhĩ các hạ, cùng với đại pháp quan tiên sinh đến phòng họp, là nghiên cứu một đại sự vừa phát sinh ở San Francisco. Môn chủ Hồng môn Phố người Hoa Hồng Dịch tụ chúng giết người, hiện hiện đã bị bắt. Ta tìm các ngươi thương lượng là chuyện này.
Đại pháp quan nói: Cái này đã định án rồi, phải xử tử!
Tây Hoa Đức cũng gật gật đầu, nói: Ta cũng cho rằng phải xử tử Hồng Dịch, một dân chúng Trung Quốc phố người Hoa nho nhỏ dám công nhiên tập kích dân chúng nước Mỹ chúng ta, đây là chuyện rất ác liệt. Chuyện này phải xử lý nghiêm trọng, cho người Trung Quốc một cảnh cáo, nếu không người da trắng chúng ta còn ưu thế gì nữa? Phải cho người da vàng hoặc là người màu da còn lại biết, người da trắng mới là người huyết thống cao quý, không thể xâm phạm.
Bảo Uy Nhĩ nghe xong, trong lòng lập tức không thoải mái.
Bên trong Thân thể hắn cũng vẫn chảy máu của người da đen, không phải là người da trắng thuần khiết.
Lời nói này của Tây Hoa Đức không nghi ngờ gì nữa là vũ nhục hắn.
Tây Hoa Đức tuy rằng là công dân tự do. Nhưng từ trong xương tủy của Tây Hoa Đức vẫn kiêu ngạo vì là người da trắng, cho rằng người da trắng là phải tài trí hơn người, cho dù người da đen trở thành công dân tự do thì vẫn phải chịu hạn chế.
Bảo Uy Nhĩ nói: Tổng thống các hạ, ta nhớ rõ ngài và Tây Hoa Đức các hạ đã có định luận rồi, còn cần thảo luận sao?
Đại pháp quan gật đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Khẳng thở dài nói: Vừa rồi, Lý tổng thống Trung Quốc tới tìm ta, hy vọng ta mở một mặt lưới, tha cho Hồng Dịch một mạng, nhưng ta cự tuyệt. Lý tổng thống nói hắn sẽ nhúng tay vào chuyện này, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tây Hoa Đức hừ một tiếng, nói: Chuyện Lý Chấn duy trì huỷ bỏ chế độ nô lệ, ta đối với hắn là là thập phần thưởng thức, nhưng Lý Chấn muốn nhúng tay vào quốc sự nước Mỹ, ta cũng rất mất hứng, không xem trọng hắn. Tổng thống tiên sinh, ngươi có thể đúng lý hợp tình nói với Lý Chấn, chuyện nước Mỹ không cần hắn nhúng tay, cũng không chấp nhận hắn nhúng tay. Nếu hắn cố ý gia nhập vào chuyện này, đối với hắn cũng không có lợi.
Đại pháp quan cũng nói: Ta đồng ý với lời nói của Tây Hoa Đức các hạ.
Bảo Uy Nhĩ nhướn mày, không ngờ Đường Hoài Đức đã tìm tới Lý Chấn, tốc độ rất nhanh.
Lâm Khẳng vẻ mặt chua sót, nghiêm túc nói: Chuyện không đơn giản như vậy, Lý Chấn nói hắn nhúng tay vào chuyện này, sẽ không chọn dùng thủ đoạn bạo lực, sẽ không làm trái với với pháp luật nước Mỹ, là thông qua cách bình thường để cứu Hồng Dịch. Nhưng, Lý Chấn lại lời thề son sắt nói một khi hắn nhúng tay vào chuyện này, rất có thể sẽ khiến nước Mỹ chấn động.
Ha ha. nực cười, thật là nực cười.
Tây Hoa Đức lạnh giọng nói: Hắn cho rằng hắn là ai? Là Thượng Đế sao? Tự cho là đúng. Dừng một chút, Tây Hoa Đức nói: Chúng ta cứ chờ xem, xem Lý Chấn có thể làm được gì. . Đại pháp quan các hạ, tạm thời đừng vội xử tử Hồng Dịch, để Hồng Dịch sống thêm một đoạn thời gian, chúng ta xem thử thủ đoạn của Lý tổng thống.
Đại pháp quan nhìn về phía Lâm Khẳng, thấy Lâm Khẳng cũng gật đầu.
Rõ ràng, Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức đều có chút tò mò về những lời của Lý Chấn. Đối với kết quả kéo dài, Lý Chấn không đoán trước được, nhưng là kết quả Lý Chấn nguyện ý nhìn thấy, ít nhất trì hoãn thời gian Hồng Dịch bị giết, cũng cho Lý Chấn thời gian cứu vớt Hồng Dịch.
Đại Đỉnh tửu lâu, lầu hai!
Lúc này, trên lầu sớm đã cất bàn ăn đi, thay vào đó là một cái bàn bình thường. Các thương nhân ngồi ở chỗ này, mà Lý Chấn cũng đã đến. Lý Chấn sau khi vấp phải trắc trở ở chỗ Lâm Khẳng, tới Đại Đỉnh tửu lâu, hắn vừa đến, vô số thương nhân chen chúc ùa tới, thậm chí một bộ phận đại lão của Hồng môn cũng đều tới Đại Đỉnh tửu lâu.
Lý Chấn thở dài nói: Ta hỏi Lâm Khẳng rồi, nhưng hắn không muốn mở một mặt lưới.
A! !
Lần này, vô số người kinh hô.
Các đại lão của Hồng môn ai nấy mặt như màu đất, vẻ mặt uể oải. Đám thương nhân phố người Hoa Đường Hoài Đức, A Tát Mãn cũng lộ ra vẻ mặt mất mát. Lý Chấn đi cầu tình cũng không được, giờ phải làm gì đây?
Dứt khoát, chúng ta liều mạng, cứu môn chủ ra.
Một thanh niên hơn hai mươi tuổi cắn răng, hung thần ác sát nói.
Người này cũng là đệ tử của Hồng Dịch, tên là Hồng Thanh Long.
Vương Hồng ấn Hồng Thanh Long xuống, hỏi: Lý tổng thống, nếu cầu tình không có cách nào, ngài còn biện pháp gì nữa không? Lúc này, Vương Hồng chỉ có thể ký thác hy vọng trên người Lý Chấn, chưa tới nước cuối cùng, tuyệt đối không thể cướp ngục. Bởi vì một khi cướp ngục, có nghĩa là Hồng môn sẽ đứng ở mặt đối lập với chính phủ nước Mỹ, trở thành đối tượng bị truy nã của chính phủ nước Mỹ, khiến cho Hồng môn không thể sống yên ở nước Mỹ.
Lý Chấn gật đầu nói: Chuyện đã tới nước này, chỉ có dựa vào bản thân chúng ta.
Vương Hồng nói: Thỉnh Lý tổng thống phân phó, ngàn vạn đệ tử của Hồng môn tùy ý để Lý tổng thống điều khiển.
Lý Chấn gật đầu nói: Các ngươi đều nguyện ý nghe ta điều khiển, là thích hợp nhất. Dừng một chút, Lý Chấn nhìn về phía tất cả thương nhân trên lầu hai, nói: Trừ mấy vị quản sự của Hồng môn cùng với lão Đường và A Tát Mãn, mọi người còn lại đi xuống đi. Không phải ta không tin chư vị, mà là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nhiều người biết sẽ dễ dàng dàng để lộ tin tức. Thỉnh chư vị thứ lỗi.
Các Thương nhân tất nhiên là không dám oán giận, đều xuống lầu.
nhanh, lầu hai chỉ còn lại có Đường Hoài Đức, A Tát Mãn, Vương Hồng, Hồng Thanh Long, cùng với số ít đại lão Hồng môn.
Lý Chấn nhìn Đường Hoài Đức, thấy Đường Hoài Đức khẽ gật đầu, liền biết những người này là đáng tin cậy. Lý Chấn chậm rãi nói: Lần này nghĩ cách cứu viện Hồng môn chủ, nếu mời luật sư, không nghi ngờ gì nữa là tương đương khó khăn. Ta chia kế hoạch làm bước, chấp hành từng bước một, sau đó sẽ làm dấy lên một cơn sóng to, , đến lúc đó chuyện ầm ĩ rồi, không phải do Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức, Hồng môn chủ tất nhiên có thể được cứu.
Lập tức, Lý Chấn nói ra toàn bộ kế hoạch, sau đó nói: Bốn bước kế hoạch không thể loạn, phải làm từng cái một, mỗi một bước đều phải nghe ta chỉ huy, hiểu chưa?
Minh bạch!
Mọi người đã nắm rõ kế hoạch, cũng thấy vững tâm hơn.
/1261
|