Sau khi Bỉ Lợi Phu rời khỏi đại đường, người đi theo hắn cũng rất nhanh rời khỏi.
Đường Hoài Đức vuốt râu, mắt sáng lên, đột nhiên nói: Tiểu trần phải lập gia đình, các ngươi giao nhận các việc đi. Ta ra ngoài trước một chuyến, quay lại nhanh thôi.
A Tát Mãn bĩu môi nói: Lão già điên điên khùng khùng này chẳng đứng đắn gì cả.
Ánh mắt Hồng Dịch dừng ở trên người Phương Tố, Tiểu Trần à, nếu đã quyết định đi theo tổng thống, Hồng Lâu Mộng sẽ không do ngươi quản lý nữa. Ngươi cho rằng, ai thích hợp nhất tiếp chưởng Hồng Lâu Mộng?
Phương Tố mặt mày tươi cười, không chút do dự nói: Hồng thúc thúc, Ngọc Tú tỷ tỷ vẫn luôn quản lý sự vụ lớn nhỏ của Hồng Lâu Mộng, nàng ta quen với tình huống nơi này nhất. Ta đi rồi, do Ngọc Tú tỷ tỷ tiếp quản là thích hợp nhất. Huống hồ, ta vốn cũng chẳng quản lý chuyện của Hồng Lâu Mộng, trước giờ đều là do Ngọc Tú tỷ tỷ làm. Ta tin, dưới sự quản lý của Ngọc Tú tỷ tỷ, Hồng Lâu Mộng nhất định sẽ càng lúc càng náo nhiệt.
A Tát Mãn lắc đầu nói: Không có nha đầu ngươi tọa trấn, Hồng Lâu Mộng sẽ mất đi linh khí.
Phương Tố nói: A Tát Mãn thúc thúc quá khen!
Hồng Dịch thoáng trầm tư, rồi nói: Tốt, để Ngọc Tú tiếp quản Hồng Lâu Mộng.
Đa tạ môn chủ!
Chung Ngọc Tú đi đi tới, nhìn Phương Tố với ánh mắt cảm kích. Khi Nàng ta nhìn về phía Lý Chấn và Phương Tố, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, cũng có vẻ hiểu ra. Bởi vì nàng ta cuối cùng cũng minh bạch khi Hồng Dịch dẫn theo Lý Chấn, tin tức lọt vào tai Phương Tố, vì sao Phương Tố đánh đứt dây đàn, rõ ràng là vì Lý Chấn. Trong mắt Chung Ngọc Tú hiện lên một tia yêu thích và ngưỡng mộ, nghĩ nàng ta làm sao có thể tìm được một lang quân như ý thế này đây?
Giao nhận Hồng Lâu Mộng, hoàn thành rất nhanh.
Lý Chấn nói: Tố tố mấy năm nay vẫn ở Hồng môn, được Hồng môn chủ chiếu cố, Lý Chấn vô cùng cảm kích.
Hồng Dịch vội vàng xua tay, nói: Tổng thống quá khen, nghĩa phụ của tiểu Trần là bằng hữu của Hồng môn. Nàng ta tt nước Mỹ, Hồng môn môn chủ là ta tất nhiên phải tận tình địa chủ. Huống hồ tiểu Trần gọi ta một tiếng Hồng thúc thúc, là thúc thúc thì phải chiếu cố vãn bối. Mà kể ra, tiểu Trần kiếm thuật tinh diệu tuyệt luân, ai nếu cho rằng tiểu Trần là nữ tử yếu đuối thì nhầm to rồi. Cho dù không có ta thì tiểu Trần cũng tuyệt đối một sợi tóc cũng không bị tổn hao.
Lý Chấn lắc đầu nói: Có câu một văn tiền làm khó anh hùng hán. Không có một thân võ nghệ, không có chỗ đặt chân, Tố Tố nhất định phải chịu nhiều đau khổ. Hồng môn chủ, xin nhận một lễ của Lý Chấn.
Hắn cố ý thi lễ, Hồng Dịch chỉ đành phải nhận.
Phương Tố vẻ mặt tươi cười sung sướng. Khúc mắc nhiều năm được bỏ xuống, nàng ta cuối cùng cũng được giải thoát. Phương Tố khoát tay, ôn nhu nói: Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta tới hậu viện. Hồng thúc thúc, A Tát Mãn thúc thúc, mời.
Đám người Hồng Dịch, A Tát Mãn, Tả Tông Đường đi vào, đoàn người tới hậu viện.
Sau khi Hồng Dịch ngồi xuống thì nói: Tổng thống và tiểu Trần thành thân, Phố Người Hoa chúng ta phải làm một phen thật náo nhiệt. Hiện tại, chúng ta thương lượng một chút chuyện ngày thành thân đi.
Đừng vội, đừng vội, ta về rồi đây.
Lúc này, ngoài sân truyền tới giọng nói già nua.
Trong nháy mắt, một bóng người dần hiện ra, rõ ràng là Đường Hoài Đức. Trong tay hắn cầm một quyển sách, sau khi chạy vào thì ngồi xuống, thở hổn hển. Cả nửa ngày sau, Đường Hoài Đức mới bình thường lại, nói: Ta không có mặt, sao có thể thương lượng hôn sự được? Này, xem ta cầm trên tay cái gì này.
Hắn quơ quơ sách nhỏ trong tay, vẻ mặt đắc ý.
Lý Chấn hỏi: Lão đường, đây là cái gì?
Đường Hoài Đức đắc ý nói: Đây là sách ta tìm được, ta xem ngày rồi, hai ngày sau là ngành lành, thích hợp với cưới hỏi. Qua ngày này thì phải mười hai ngày sau mới tới ngày lành khác. Nhưng chỉ có hai ngày thời gian chuẩn bị, khó có thể chuẩn bị tốt toàn bộ.
A Tát Mãn nghĩ nghĩ, nói: Tổng thống còn phải đi viếng thăm tiếp, không thể kéo dài quá lâu. Theo ta thấy, chọn ngày hai bảy tháng mười hai này đi. Với lực lượng của Hồng môn, cộng thêm ngươi, sự trợ giúp của ta, chẳng lẽ không xử lý xong một vụ hôn sự? Quyết định vậy đi, ta bảo các đệ tử của võ quán tới giúp, lão Đường thì để Đại Đỉnh Tửu Lâu làm nơi bày tiệc, phân phó đầu bếp chuẩn bị, tuyệt đối có thể hoàn thành.
Hồng Dịch nói tiếp: Ta đồng ý, hai ngày sau cử hành hôn lễ.
Ba người, trực tiếp định ra ngày.
Phương Tố trừng mắt nhìn, nói: Đường lão gia tử, Hồng thúc thúc, A Tát Mãn thúc thúc, có thể nghe ta một câu không?
Ngươi nói đi! Ba người đồng thanh thốt lên.
Phương Tố nói: Lần này xuất giá, không cần kiệu lớn tám người khiêng, không cần mời nhiều người, chỉ cần mời mấy vị thúc bá các ngài. Ta không định làm lớn, cứ đơn giản là được. Ta hiện tại chỉ cầu bình an, bình thản là phúc rồi.
Ba người liên tục lắc đầu, không đồng ý với ý kiến của Phương Tố.
Phương Tố là vãn bối của bọn họ, là người trong nhà, không thể tổ chức hôn lễ qua loa được.
Mà đây cũng là Lý Chấn thành thân, càng không thể qua loa.
Phương Tố thần sắc kiên quyết, lại một lần nữa nói: Thành thân chỉ là một loại hình thức, náo nhiệt hoặc là không náo nhiệt đều không sao, chỉ cần thân hữu đến là được. Lần này, chỉ cần thân hữu tụ tập. Lúc đó, thỉnh Đường lão gia tử và hồng thúc thúc làm chủ hôn cho ta, ngoài điều này ra, ta không cầu gì khác.
Lý Chấn nghe thấy lời nói của Phương Tố, cũng bảo: Tố Tố đã kiên trì như vậy thì nghe theo ý nàng ta đi.
Cũng được, chuyện của các ngươi các ngươi quyết định.
Đường Hoài Đức không hề kiên trì, cẩn thận tính toán: Nếu không làm lớn, chỉ mời thân bằng cố hữu. Ta tính rồi, không nhiều làm, chắc chỉ ba bàn.
Lý Chấn ôm quyền nói: Đa tạ Đường lão gia tử!
Đường Hoài Đức nói: Khách khí gì, tổng thống và tiểu Trần nói chuyện đi, chúng ta đi trước.
Dứt lời, hắn đứng lên rời khỏi, sau đó, đám người Hồng Dịch, A Tát Mãn, Tả Tông Đường, Hoàng Cường, Lưu Cẩm Đường cũng rời khỏi, trong viện tử chỉ còn lại có Lý Chấn và Phương Tố.
Lý Chấn ôm lấy Phương Tố, ôn nhu nói: Tố tố, nàng sao lại tới San Francisco?
Phương Tố hồi đáp: Còn không phải là vì tránh chàng sao, ta sợ chàng tìm ta, dứt khoát vượt biển, đi thuyền tới San Francisco. May mắn nghĩa phụ có giao tình với người của Hồng môn, mà Hồng thúc thúc lại là người nhiệt tình, sau khi ta đến San Francisco, gặp được Hồng thúc thúc, thuận lợi sống trong Hồng Lâu Mộng. Mấy năm nay, may mà Hồng thúc thúc, Đường lão gia tử và A Tát Mãn thúc thúc giúp cho.
Lý Chấn khẽ cười nói: Nàng thật giảo hoạt, không ngờ chạy đến San Francisco, khiến ta bất kể nghĩ như thế nào, cũng không ngờ được nàng lại ra nước ngoài. Dừng một chút, Lý Chấn tiếp tục nói: Hôm nay Hồng môn chủ bảo ta tới Hồng Lâu Mộng, ta còn không tình nguyện, không nghĩ đến lại ở chỗ này gặp được nàng, đúng là trời cao chiếu cố chúng ta, khiến chúng ta không phải chia tách.
Phương Tố cười nói: Khi chàng tới viếng thăm San Francisco, ta đã biết tin tức của chàng rồi. Lúc ấy, trong lòng ta rất muốn gặp chàng, nhưng mặt khác lại nghĩ tới chuyện của nghĩa phụ, ở thế khó xử, không biết nên làm sao, rất mâu thuẫn...
Đường Hoài Đức vuốt râu, mắt sáng lên, đột nhiên nói: Tiểu trần phải lập gia đình, các ngươi giao nhận các việc đi. Ta ra ngoài trước một chuyến, quay lại nhanh thôi.
A Tát Mãn bĩu môi nói: Lão già điên điên khùng khùng này chẳng đứng đắn gì cả.
Ánh mắt Hồng Dịch dừng ở trên người Phương Tố, Tiểu Trần à, nếu đã quyết định đi theo tổng thống, Hồng Lâu Mộng sẽ không do ngươi quản lý nữa. Ngươi cho rằng, ai thích hợp nhất tiếp chưởng Hồng Lâu Mộng?
Phương Tố mặt mày tươi cười, không chút do dự nói: Hồng thúc thúc, Ngọc Tú tỷ tỷ vẫn luôn quản lý sự vụ lớn nhỏ của Hồng Lâu Mộng, nàng ta quen với tình huống nơi này nhất. Ta đi rồi, do Ngọc Tú tỷ tỷ tiếp quản là thích hợp nhất. Huống hồ, ta vốn cũng chẳng quản lý chuyện của Hồng Lâu Mộng, trước giờ đều là do Ngọc Tú tỷ tỷ làm. Ta tin, dưới sự quản lý của Ngọc Tú tỷ tỷ, Hồng Lâu Mộng nhất định sẽ càng lúc càng náo nhiệt.
A Tát Mãn lắc đầu nói: Không có nha đầu ngươi tọa trấn, Hồng Lâu Mộng sẽ mất đi linh khí.
Phương Tố nói: A Tát Mãn thúc thúc quá khen!
Hồng Dịch thoáng trầm tư, rồi nói: Tốt, để Ngọc Tú tiếp quản Hồng Lâu Mộng.
Đa tạ môn chủ!
Chung Ngọc Tú đi đi tới, nhìn Phương Tố với ánh mắt cảm kích. Khi Nàng ta nhìn về phía Lý Chấn và Phương Tố, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, cũng có vẻ hiểu ra. Bởi vì nàng ta cuối cùng cũng minh bạch khi Hồng Dịch dẫn theo Lý Chấn, tin tức lọt vào tai Phương Tố, vì sao Phương Tố đánh đứt dây đàn, rõ ràng là vì Lý Chấn. Trong mắt Chung Ngọc Tú hiện lên một tia yêu thích và ngưỡng mộ, nghĩ nàng ta làm sao có thể tìm được một lang quân như ý thế này đây?
Giao nhận Hồng Lâu Mộng, hoàn thành rất nhanh.
Lý Chấn nói: Tố tố mấy năm nay vẫn ở Hồng môn, được Hồng môn chủ chiếu cố, Lý Chấn vô cùng cảm kích.
Hồng Dịch vội vàng xua tay, nói: Tổng thống quá khen, nghĩa phụ của tiểu Trần là bằng hữu của Hồng môn. Nàng ta tt nước Mỹ, Hồng môn môn chủ là ta tất nhiên phải tận tình địa chủ. Huống hồ tiểu Trần gọi ta một tiếng Hồng thúc thúc, là thúc thúc thì phải chiếu cố vãn bối. Mà kể ra, tiểu Trần kiếm thuật tinh diệu tuyệt luân, ai nếu cho rằng tiểu Trần là nữ tử yếu đuối thì nhầm to rồi. Cho dù không có ta thì tiểu Trần cũng tuyệt đối một sợi tóc cũng không bị tổn hao.
Lý Chấn lắc đầu nói: Có câu một văn tiền làm khó anh hùng hán. Không có một thân võ nghệ, không có chỗ đặt chân, Tố Tố nhất định phải chịu nhiều đau khổ. Hồng môn chủ, xin nhận một lễ của Lý Chấn.
Hắn cố ý thi lễ, Hồng Dịch chỉ đành phải nhận.
Phương Tố vẻ mặt tươi cười sung sướng. Khúc mắc nhiều năm được bỏ xuống, nàng ta cuối cùng cũng được giải thoát. Phương Tố khoát tay, ôn nhu nói: Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta tới hậu viện. Hồng thúc thúc, A Tát Mãn thúc thúc, mời.
Đám người Hồng Dịch, A Tát Mãn, Tả Tông Đường đi vào, đoàn người tới hậu viện.
Sau khi Hồng Dịch ngồi xuống thì nói: Tổng thống và tiểu Trần thành thân, Phố Người Hoa chúng ta phải làm một phen thật náo nhiệt. Hiện tại, chúng ta thương lượng một chút chuyện ngày thành thân đi.
Đừng vội, đừng vội, ta về rồi đây.
Lúc này, ngoài sân truyền tới giọng nói già nua.
Trong nháy mắt, một bóng người dần hiện ra, rõ ràng là Đường Hoài Đức. Trong tay hắn cầm một quyển sách, sau khi chạy vào thì ngồi xuống, thở hổn hển. Cả nửa ngày sau, Đường Hoài Đức mới bình thường lại, nói: Ta không có mặt, sao có thể thương lượng hôn sự được? Này, xem ta cầm trên tay cái gì này.
Hắn quơ quơ sách nhỏ trong tay, vẻ mặt đắc ý.
Lý Chấn hỏi: Lão đường, đây là cái gì?
Đường Hoài Đức đắc ý nói: Đây là sách ta tìm được, ta xem ngày rồi, hai ngày sau là ngành lành, thích hợp với cưới hỏi. Qua ngày này thì phải mười hai ngày sau mới tới ngày lành khác. Nhưng chỉ có hai ngày thời gian chuẩn bị, khó có thể chuẩn bị tốt toàn bộ.
A Tát Mãn nghĩ nghĩ, nói: Tổng thống còn phải đi viếng thăm tiếp, không thể kéo dài quá lâu. Theo ta thấy, chọn ngày hai bảy tháng mười hai này đi. Với lực lượng của Hồng môn, cộng thêm ngươi, sự trợ giúp của ta, chẳng lẽ không xử lý xong một vụ hôn sự? Quyết định vậy đi, ta bảo các đệ tử của võ quán tới giúp, lão Đường thì để Đại Đỉnh Tửu Lâu làm nơi bày tiệc, phân phó đầu bếp chuẩn bị, tuyệt đối có thể hoàn thành.
Hồng Dịch nói tiếp: Ta đồng ý, hai ngày sau cử hành hôn lễ.
Ba người, trực tiếp định ra ngày.
Phương Tố trừng mắt nhìn, nói: Đường lão gia tử, Hồng thúc thúc, A Tát Mãn thúc thúc, có thể nghe ta một câu không?
Ngươi nói đi! Ba người đồng thanh thốt lên.
Phương Tố nói: Lần này xuất giá, không cần kiệu lớn tám người khiêng, không cần mời nhiều người, chỉ cần mời mấy vị thúc bá các ngài. Ta không định làm lớn, cứ đơn giản là được. Ta hiện tại chỉ cầu bình an, bình thản là phúc rồi.
Ba người liên tục lắc đầu, không đồng ý với ý kiến của Phương Tố.
Phương Tố là vãn bối của bọn họ, là người trong nhà, không thể tổ chức hôn lễ qua loa được.
Mà đây cũng là Lý Chấn thành thân, càng không thể qua loa.
Phương Tố thần sắc kiên quyết, lại một lần nữa nói: Thành thân chỉ là một loại hình thức, náo nhiệt hoặc là không náo nhiệt đều không sao, chỉ cần thân hữu đến là được. Lần này, chỉ cần thân hữu tụ tập. Lúc đó, thỉnh Đường lão gia tử và hồng thúc thúc làm chủ hôn cho ta, ngoài điều này ra, ta không cầu gì khác.
Lý Chấn nghe thấy lời nói của Phương Tố, cũng bảo: Tố Tố đã kiên trì như vậy thì nghe theo ý nàng ta đi.
Cũng được, chuyện của các ngươi các ngươi quyết định.
Đường Hoài Đức không hề kiên trì, cẩn thận tính toán: Nếu không làm lớn, chỉ mời thân bằng cố hữu. Ta tính rồi, không nhiều làm, chắc chỉ ba bàn.
Lý Chấn ôm quyền nói: Đa tạ Đường lão gia tử!
Đường Hoài Đức nói: Khách khí gì, tổng thống và tiểu Trần nói chuyện đi, chúng ta đi trước.
Dứt lời, hắn đứng lên rời khỏi, sau đó, đám người Hồng Dịch, A Tát Mãn, Tả Tông Đường, Hoàng Cường, Lưu Cẩm Đường cũng rời khỏi, trong viện tử chỉ còn lại có Lý Chấn và Phương Tố.
Lý Chấn ôm lấy Phương Tố, ôn nhu nói: Tố tố, nàng sao lại tới San Francisco?
Phương Tố hồi đáp: Còn không phải là vì tránh chàng sao, ta sợ chàng tìm ta, dứt khoát vượt biển, đi thuyền tới San Francisco. May mắn nghĩa phụ có giao tình với người của Hồng môn, mà Hồng thúc thúc lại là người nhiệt tình, sau khi ta đến San Francisco, gặp được Hồng thúc thúc, thuận lợi sống trong Hồng Lâu Mộng. Mấy năm nay, may mà Hồng thúc thúc, Đường lão gia tử và A Tát Mãn thúc thúc giúp cho.
Lý Chấn khẽ cười nói: Nàng thật giảo hoạt, không ngờ chạy đến San Francisco, khiến ta bất kể nghĩ như thế nào, cũng không ngờ được nàng lại ra nước ngoài. Dừng một chút, Lý Chấn tiếp tục nói: Hôm nay Hồng môn chủ bảo ta tới Hồng Lâu Mộng, ta còn không tình nguyện, không nghĩ đến lại ở chỗ này gặp được nàng, đúng là trời cao chiếu cố chúng ta, khiến chúng ta không phải chia tách.
Phương Tố cười nói: Khi chàng tới viếng thăm San Francisco, ta đã biết tin tức của chàng rồi. Lúc ấy, trong lòng ta rất muốn gặp chàng, nhưng mặt khác lại nghĩ tới chuyện của nghĩa phụ, ở thế khó xử, không biết nên làm sao, rất mâu thuẫn...
/1261
|