Phương Tố nhìn chung quanh, thấy không ai tiến lên nghênh chiến. Hơn nữa Ước Hàn đã công nhiên khiêu chiến Lý Chấn, nàng ta khẳng định không cần ra sân, liền xoay người trực tiếp đi về phía đài chủ tịch. Trở lại đài chủ tịch, ánh mắt Phương Tố Cách Lan Đặc trên người Cách Lan Đặc, nhưng Cách Lan Đặc ánh mắt lại mơ hồ bất định, không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Tố.
Cách Lan Đặc dứt khoát mặc kệ.
Lần này gặp hạn rồi!
Phương Tố cười cười, xoay chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía Lâm Khẳng. Đồng dạng, Lâm Khẳng cũng tránh ánh mắt của Phương Tố, vẻ mặt thẹn thùng. Hắn không ngờ thê tử của Lý Chấn lại lợi hại như vậy, lại có võ nghệ cao thâm như vậy.
Thất sách! Thất sách!
Lâm Khẳng xoay chuyển ánh mắt, nhìn Ước Hàn, trên mặt hiện ra vẻ tán thưởng.
Tiểu tử này có đảm lượng, rất không tồi!
Hiệu trưởng Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nhíu mày, không ôm hy vọng đối với việc này.
Hiện tại khắp nơi bị động, mỗi một lần đều mất mặt, hiện tại Ước Hàn lại đi khiêu chiến Lý Chấn, nếu thua, chẳng phải là càng mất mặt ư? Chỉ có điều, tổng thống và thượng tá kiên trì, hắn không tiện chen miệng vào.
Ước Hàn hít sâu, ngẩng đầu, lại một lần nữa hô: Lý tổng thống, có dám ứng chiến hay không?
Lưu Cẩm Đường nhìn chằm chằm Ước Hàn, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, thần sắc đó làm thân thể Ước Hàn cứng đờ.
Nhưng Ước Hàn vẫn kiên trì.
Hắn rất bội phục Lưu Cẩm Đường, thậm chí có cả nhân tố sùng bái ở bên trong, nhưng hắn là một đệ tử của quân giáo Tây Điểm, không thể bởi vì sự phản cảm của Lưu Cẩm Đường mà không làm. Ước Hàn ưỡn ngực mà đứng, ánh mắt nhìn thẳng Lý Chấn, không có chút sợ hãi.
Lý Chấn cười cười, nói: Cũng được, chúng ta luận bàn.
Vừa nói Lý Chấn vừa bước xuống, tới trước người Ước Hàn, vươn tay nói: Mời.
Ước Hàn nói: Lý tổng thống, đắc tội!
Hây.
Ước Hàn gầm khẽ một tiếng, tay nắm thành quyền, sải bước, xông ra. Một quyền này thế đại lực trầm, dùng thế cương mãnh lao về phía Lý Chấn, tốc độ của một quyền này cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước người Lý Chấn. Lý Chấn dừng bước, lùi một bước dể tránh, khiến cho Ước Hàn vồ hụt.
Ước Hàn nháy mắt đã dừng lại, đối mặt với Lý Chấn.
Lúc này, Lý Chấn gật đầu tán dương: Không tồi, cơ sở vững chắc, có chút thú vị. Nhưng bằng vào chút lực lượng này của ngươi muốn thủ thắng thì còn lâu. Mấy năm nay, Lý Chấn được Dương Lộ Thiện và Đổng Hải Xuyên dạy dỗ, hơn nữa với cơ sở võ thuật của hắn, võ công không hề giảm sút, ngược lại còn lợi hại hơn, chỉ là cơ hội xuất thủ ít mà thôi.
Ước Hàn hừ một tiếng, quát: Tiếp chiêu!
Hắn ra chiêu, Lý Chấn lại tránh.
Lần này Ước Hàn nổi giận rồi, hắn dừng lại, trong mắt ánh ra vẻ giận giữ, lớn tiếng quát: Lý tổng thống, cứ né tránh thì sao còn là nam nhân, có bản lĩnh thì đừng tránh né, chúng ta cứng đối cứng vài chiêu. Nếu ta thua, cũng tâm phục khẩu phục.
Lý Chấn nói: Vốn muốn nhường ngươi mấy chiêu, nếu đã vậy thì ta không khách khí nữa.
Cơ hồ vào nháy mắt này, khí thế của Lý Chấn đột nhiên thay đổi.
Đồng tử Ước Hàn co rút lại, cảm nhận được áp lực cực lớn. Bởi vì khí thế của Lý Chấn đã hoàn toàn khác, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh nghiêm túc, con ngươi ấy bình tĩnh tới dọa người, khiến cho người ta thấy áp lực cực lớn. Trong nháy mắt này, Lý Chấn động, nháy mắt đã tới trước người Ước Hàn, tay phải co lại, một quyền đánh ra.
Quyền phong lạnh thấu xương, hơn nữa tốc độ cực nhanh, Ước Hàn tránh cũng không kịp, chỉ có thể cố ngăn cản.
Bốp.
Hai bên đụng nhau.
Trong khoảnh khắc, Ước Hàn sắc mặt đại biến.
Chỉ một quyền, Ước Hàn đã cảm nhận được sự khủng bố của Lý Chấn, một quyền vừa rồi khiến cánh tay hắn vô cùng đau đớn.
Lý Chấn đắc thế không buông tha người, không cho Ước Hàn cơ hội.
Cơ hồ không cho Ước Hàn thời gian để phản ứng, tay trái Lý Chấn chém ra, một câu quyền đánh ra.
Chỉ nghe bốp một tiếng, quyền đầu đánh vào cằm Ước Hàn. Một quyền này hạ xuống, Ước Hàn ngửa đầu ngã xuống đất, ngã tới thất điên bát đảo, nước miếng không ngăn được chảy ra. Đây còn là Lý Chấn đã thu vài phần lực đạo, nếu không một quyền này tuyệt đối đã đánh cho Ước Hàn gãy răng cửa, thậm chí đánh cho Ước Hàn ngất xỉu.
Ước Hàn nằm trên mặt đất rên rỉ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nam nhân này rất khủng bố!
Trong sát na Lý Chấn xuất chiêu, giống như đã thay đổi thành người khác, thành giống như mãnh thú.
Hắn căn bản không kịp ra quyền công kích, đã bị đánh bại.
Ước Hàn giãy dụa đứng lên, cung kính thi lễ với Lý Chấn. Cằm hắn đã sưng lên, nói không còn được rõ ràng: Lý tổng thống võ nghệ cao cường. Ước Hàn chịu phục rồi.
Lý Chấn đổi sang khuôn mặt tươi cười, xua tay nói: Ngươi cũng rất không tồi, cố lên.
Ước Hàn khập khiễng lui xuống, bộ dạng thê lương.
Ước Sắt Phu đỡ Ước Hàn, hỏi: Thế nào? Có đau hay không?
Ước Hàn trợ mắt, oán hận nói: Có gan thì ngươi đi thử một lần đi. Không thấy mặt ta sưng đến thế nào à? Đau đến chết đi sống lại ấy chứ. Hắn vén tay áo, lộ ra cánh tay vừa rồi va chạm với quyền đầu của Lý Chấn, lại chỉ vào vết sưng: Ngươi nhìn thì biết, lực lượng của Lý tổng thống quả thực không thể địch nổi, nhìn thì vô hại, nhưng tuyệt đối là kẻ hung ác.
Ước Sắt Phu chép miệng, kinh hãi không thôi.
Lý Chấn nhìn đệ tử chung quanh một cái, mỉm cười bảo: Được rồi, mọi người đi luyện tập đi. nếu ai cảm thấy hứng thú với công phu Trung Quốc thì có thể hỏi Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành, bọn họ sẽ nói cho các ngươi.
Sau khi nói xong Lý Chấn xoay người về đài chủ tịch.
Các đệ tử đã bị phong thái vợ chồng Lý Chấn thể hiện ra thuyết phục. Rất tin sự lợi hại của công phu Trung Quốc.
Lâm Khẳng giơ ngón tay cái lên, nói: Lý tổng thống thật lợi hại!
Lý Chấn cười nói: Quá khen!
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Lý Chấn quay đầu lại nhìn, là cảnh vệ của Lâm Khẳng tới. Cảnh vệ này đi tới bên cạnh Lâm Khẳng, thấp giọng nói mấy câu. Thoáng cái, Lâm Khẳng sắc mặt đại biến, nhìn về phía Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức và Lý Chấn, bất đắc dĩ nói: Lý tổng thống, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức hiệu trưởng, Washington có chút việc gấp cần ta về ngay, không thể ở cùng với các ngươi nữa rồi, xin lỗi.
Hắn nhìn về phía Cách Lan Đặc nói: Cách Lan Đặc thượng tá. theo ta về Washington.
Vâng.
Cách Lan Đặc hành quân lễ rồi cao giọng trả lời.
Rất nhanh, hai người xoay người rời khỏi sân huấn luyện. Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nhìn bóng dáng của hai người, mày nhăn lại, lẩm bẩm: Đã xảy ra chuyện gì mà gấp thế.
Lý Chấn nói: Hiệu trưởng các hạ, trò hay xuất hiện rồi.
Trò hay ư?
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức vẻ mặt khó hiểu
Lý Chấn không giải thích, dẫn theo Phương Tố về ký túc xá. Trên đường, Phương Tố kéo tay Lý Chấn, ôn nhu hỏi: Phu quân. Vừa rồi trò hay mà chàng nói là gì thế, Washington đã xảy ra chuyện gì?
Lý Chấn mỉm cười, nói: Lâm Khẳng vội vã chạy về Washington, nhất định là các chủ nô của Súc Nô châu phía nam tụ tập gây chuyện, rất có thể sắp chuẩn bị khai chiến. Hiện tại đã là cuối tháng một rồi, chiến sự sắp phát sinh. Có điều, Lâm Khẳng trở về thương nghị đối sách. Rốt cuộc sẽ thương lượng ra kết quả gì thì không biết được.
Phương Tố cái hiểu cái không, đổi đề tài. Nói về chuyện khác.
Cách Lan Đặc dứt khoát mặc kệ.
Lần này gặp hạn rồi!
Phương Tố cười cười, xoay chuyển ánh mắt, lại nhìn về phía Lâm Khẳng. Đồng dạng, Lâm Khẳng cũng tránh ánh mắt của Phương Tố, vẻ mặt thẹn thùng. Hắn không ngờ thê tử của Lý Chấn lại lợi hại như vậy, lại có võ nghệ cao thâm như vậy.
Thất sách! Thất sách!
Lâm Khẳng xoay chuyển ánh mắt, nhìn Ước Hàn, trên mặt hiện ra vẻ tán thưởng.
Tiểu tử này có đảm lượng, rất không tồi!
Hiệu trưởng Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nhíu mày, không ôm hy vọng đối với việc này.
Hiện tại khắp nơi bị động, mỗi một lần đều mất mặt, hiện tại Ước Hàn lại đi khiêu chiến Lý Chấn, nếu thua, chẳng phải là càng mất mặt ư? Chỉ có điều, tổng thống và thượng tá kiên trì, hắn không tiện chen miệng vào.
Ước Hàn hít sâu, ngẩng đầu, lại một lần nữa hô: Lý tổng thống, có dám ứng chiến hay không?
Lưu Cẩm Đường nhìn chằm chằm Ước Hàn, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, thần sắc đó làm thân thể Ước Hàn cứng đờ.
Nhưng Ước Hàn vẫn kiên trì.
Hắn rất bội phục Lưu Cẩm Đường, thậm chí có cả nhân tố sùng bái ở bên trong, nhưng hắn là một đệ tử của quân giáo Tây Điểm, không thể bởi vì sự phản cảm của Lưu Cẩm Đường mà không làm. Ước Hàn ưỡn ngực mà đứng, ánh mắt nhìn thẳng Lý Chấn, không có chút sợ hãi.
Lý Chấn cười cười, nói: Cũng được, chúng ta luận bàn.
Vừa nói Lý Chấn vừa bước xuống, tới trước người Ước Hàn, vươn tay nói: Mời.
Ước Hàn nói: Lý tổng thống, đắc tội!
Hây.
Ước Hàn gầm khẽ một tiếng, tay nắm thành quyền, sải bước, xông ra. Một quyền này thế đại lực trầm, dùng thế cương mãnh lao về phía Lý Chấn, tốc độ của một quyền này cực nhanh, trong nháy mắt đã tới trước người Lý Chấn. Lý Chấn dừng bước, lùi một bước dể tránh, khiến cho Ước Hàn vồ hụt.
Ước Hàn nháy mắt đã dừng lại, đối mặt với Lý Chấn.
Lúc này, Lý Chấn gật đầu tán dương: Không tồi, cơ sở vững chắc, có chút thú vị. Nhưng bằng vào chút lực lượng này của ngươi muốn thủ thắng thì còn lâu. Mấy năm nay, Lý Chấn được Dương Lộ Thiện và Đổng Hải Xuyên dạy dỗ, hơn nữa với cơ sở võ thuật của hắn, võ công không hề giảm sút, ngược lại còn lợi hại hơn, chỉ là cơ hội xuất thủ ít mà thôi.
Ước Hàn hừ một tiếng, quát: Tiếp chiêu!
Hắn ra chiêu, Lý Chấn lại tránh.
Lần này Ước Hàn nổi giận rồi, hắn dừng lại, trong mắt ánh ra vẻ giận giữ, lớn tiếng quát: Lý tổng thống, cứ né tránh thì sao còn là nam nhân, có bản lĩnh thì đừng tránh né, chúng ta cứng đối cứng vài chiêu. Nếu ta thua, cũng tâm phục khẩu phục.
Lý Chấn nói: Vốn muốn nhường ngươi mấy chiêu, nếu đã vậy thì ta không khách khí nữa.
Cơ hồ vào nháy mắt này, khí thế của Lý Chấn đột nhiên thay đổi.
Đồng tử Ước Hàn co rút lại, cảm nhận được áp lực cực lớn. Bởi vì khí thế của Lý Chấn đã hoàn toàn khác, vẻ tươi cười trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh nghiêm túc, con ngươi ấy bình tĩnh tới dọa người, khiến cho người ta thấy áp lực cực lớn. Trong nháy mắt này, Lý Chấn động, nháy mắt đã tới trước người Ước Hàn, tay phải co lại, một quyền đánh ra.
Quyền phong lạnh thấu xương, hơn nữa tốc độ cực nhanh, Ước Hàn tránh cũng không kịp, chỉ có thể cố ngăn cản.
Bốp.
Hai bên đụng nhau.
Trong khoảnh khắc, Ước Hàn sắc mặt đại biến.
Chỉ một quyền, Ước Hàn đã cảm nhận được sự khủng bố của Lý Chấn, một quyền vừa rồi khiến cánh tay hắn vô cùng đau đớn.
Lý Chấn đắc thế không buông tha người, không cho Ước Hàn cơ hội.
Cơ hồ không cho Ước Hàn thời gian để phản ứng, tay trái Lý Chấn chém ra, một câu quyền đánh ra.
Chỉ nghe bốp một tiếng, quyền đầu đánh vào cằm Ước Hàn. Một quyền này hạ xuống, Ước Hàn ngửa đầu ngã xuống đất, ngã tới thất điên bát đảo, nước miếng không ngăn được chảy ra. Đây còn là Lý Chấn đã thu vài phần lực đạo, nếu không một quyền này tuyệt đối đã đánh cho Ước Hàn gãy răng cửa, thậm chí đánh cho Ước Hàn ngất xỉu.
Ước Hàn nằm trên mặt đất rên rỉ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nam nhân này rất khủng bố!
Trong sát na Lý Chấn xuất chiêu, giống như đã thay đổi thành người khác, thành giống như mãnh thú.
Hắn căn bản không kịp ra quyền công kích, đã bị đánh bại.
Ước Hàn giãy dụa đứng lên, cung kính thi lễ với Lý Chấn. Cằm hắn đã sưng lên, nói không còn được rõ ràng: Lý tổng thống võ nghệ cao cường. Ước Hàn chịu phục rồi.
Lý Chấn đổi sang khuôn mặt tươi cười, xua tay nói: Ngươi cũng rất không tồi, cố lên.
Ước Hàn khập khiễng lui xuống, bộ dạng thê lương.
Ước Sắt Phu đỡ Ước Hàn, hỏi: Thế nào? Có đau hay không?
Ước Hàn trợ mắt, oán hận nói: Có gan thì ngươi đi thử một lần đi. Không thấy mặt ta sưng đến thế nào à? Đau đến chết đi sống lại ấy chứ. Hắn vén tay áo, lộ ra cánh tay vừa rồi va chạm với quyền đầu của Lý Chấn, lại chỉ vào vết sưng: Ngươi nhìn thì biết, lực lượng của Lý tổng thống quả thực không thể địch nổi, nhìn thì vô hại, nhưng tuyệt đối là kẻ hung ác.
Ước Sắt Phu chép miệng, kinh hãi không thôi.
Lý Chấn nhìn đệ tử chung quanh một cái, mỉm cười bảo: Được rồi, mọi người đi luyện tập đi. nếu ai cảm thấy hứng thú với công phu Trung Quốc thì có thể hỏi Lưu Cẩm Đường, Trần Ngọc Thành, bọn họ sẽ nói cho các ngươi.
Sau khi nói xong Lý Chấn xoay người về đài chủ tịch.
Các đệ tử đã bị phong thái vợ chồng Lý Chấn thể hiện ra thuyết phục. Rất tin sự lợi hại của công phu Trung Quốc.
Lâm Khẳng giơ ngón tay cái lên, nói: Lý tổng thống thật lợi hại!
Lý Chấn cười nói: Quá khen!
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Lý Chấn quay đầu lại nhìn, là cảnh vệ của Lâm Khẳng tới. Cảnh vệ này đi tới bên cạnh Lâm Khẳng, thấp giọng nói mấy câu. Thoáng cái, Lâm Khẳng sắc mặt đại biến, nhìn về phía Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức và Lý Chấn, bất đắc dĩ nói: Lý tổng thống, Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức hiệu trưởng, Washington có chút việc gấp cần ta về ngay, không thể ở cùng với các ngươi nữa rồi, xin lỗi.
Hắn nhìn về phía Cách Lan Đặc nói: Cách Lan Đặc thượng tá. theo ta về Washington.
Vâng.
Cách Lan Đặc hành quân lễ rồi cao giọng trả lời.
Rất nhanh, hai người xoay người rời khỏi sân huấn luyện. Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức nhìn bóng dáng của hai người, mày nhăn lại, lẩm bẩm: Đã xảy ra chuyện gì mà gấp thế.
Lý Chấn nói: Hiệu trưởng các hạ, trò hay xuất hiện rồi.
Trò hay ư?
Đức Lạp Phỉ Nhĩ Đức vẻ mặt khó hiểu
Lý Chấn không giải thích, dẫn theo Phương Tố về ký túc xá. Trên đường, Phương Tố kéo tay Lý Chấn, ôn nhu hỏi: Phu quân. Vừa rồi trò hay mà chàng nói là gì thế, Washington đã xảy ra chuyện gì?
Lý Chấn mỉm cười, nói: Lâm Khẳng vội vã chạy về Washington, nhất định là các chủ nô của Súc Nô châu phía nam tụ tập gây chuyện, rất có thể sắp chuẩn bị khai chiến. Hiện tại đã là cuối tháng một rồi, chiến sự sắp phát sinh. Có điều, Lâm Khẳng trở về thương nghị đối sách. Rốt cuộc sẽ thương lượng ra kết quả gì thì không biết được.
Phương Tố cái hiểu cái không, đổi đề tài. Nói về chuyện khác.
/1261
|