Tây Hoa Đức ngẫm nghĩ rồi nói: Chúng ta phải lấy ra được cái gì có thể hấp dẫn Lý Chấn. Thí dụ như, toàn bộ Vân Nam mà Nguyễn Nhạc Nhạc lấy ra, khiến lãnh thổ Trung Quốc được khuếch trương, cho nên Lý Chấn không chút do dự hỗ trợ. Lý Chấn tuy rằng chỉ khoảng ba mươi, nhưng cử chỉ ngôn đàm mà Lý Chấn biểu hiện ra tuyệt đối là một lão hồ li, không có lợi thì không dậy sớm!
Dừng một chút, Tây Hoa Đức lại tiếp tục nói: Lý Chấn làm việc là vì đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn, là một người rất thực tế. Chúng ta muốn đả động Lý Chấn thì chỉ có lấy ra thứ hữu dụng đối với Lý Chấn. Thứ giống như vũ khí , đừng đề cập trước mặt Lý Chấn, bởi vì vũ khí binh lính dưới trướng Lý Chấn sử dụng so với chúng ta còn lợi hại hơn.
Lâm Khẳng hỏi: Cái gì hữu dụng đối với Lý Chấn!
Tây Hoa Đức đảo mắt, thấp giọng nói với Lâm Khẳng.
Sau khi nói xong, Lâm Khẳng nói: Như vậy, chúng ta phải trả một cái giá quá lớn. Sau khi Lý Chấn được lợi ích rồi, trong một vài năm, Trung Quốc sẽ phát triển rất nhanh, thậm chí sẽ tạo thành uy hiếp đối với chúng ta.
Tây Hoa Đức nói: Không có sự giúp đỡ của chúng ta, Trung Quốc phát triển nổi không?
Lâm Khẳng nói: Ít nhất, Lý Chấn không nắm giữ được kỹ thuật hạch tâm, phải mất rất nhiều năm mới có thể phát triển cao được. Làm như vậy e rằng là không thích hợp.
Tây Hoa Đức nhẹ nhàng lắc đầu, khẳng định nói: Tổng thống tiên sinh, thực lực của Lý Chấn sẽ cường đại từ từ, không thể cầm chân hắn được đâu. Dù sao, hắn có sức của một quốc gia, tiền tài vô số, tuyệt đối là có thể mời người đến. Chúng ta chủ động đưa ra, đây là cơ hội để chúng ta trao đổi điều kiện với Lý Chấn, Lý Chấn khi nào thủ thắng, chúng ta lúc đó phái ra nhân viên. Ta tin, nhất định sẽ động lòng, hắn trước mắt chính là cần những thứ này.
Cùng lúc, ở trong phòng của Lý Chấn.
Lý Chấn, Tả Tông Đường, Dung Hoành, Lưu Cẩm Đường, Hoàng Cường và Trần Ngọc Thành tụ tập cùng một chỗ.
Tả Tông Đường nói: Tổng thống, buổi tối lúc hiệp bàn, ta nhìn thái độ của ngài, tựa hồ đã thả lỏng rồi. Hơn nữa ngài cho bọn họ cả đêm để thương lượng, hẳn là để họ thương lượng ra cái gì có thể đổi lấy sự trợ giúp của chúng ta. Lần này ngài thật sự tính giúp liên bang Mỹ ư?
Lý Chấn gật đầu nói: Giúp, khẳng định là muốn giúp. Cho dù không có sự trợ giúp của chúng ta, với chính phủ do Lâm Khẳng cầm đầu tuy rằng tạm thời gặp phải khó khăn, nhưng tuyệt đối có thể dần dần xoay chuyển cục diện. Bởi vì không có sự hỗ trợ của chúng ta, Lâm Khẳng còn có thể tìm nước Pháp, hoặc là nước Anh xin hỗ trợ. Ta kết luận, giải quyết Súc Nô châu phía nam, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn. Nhưng, hiện tại Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức chủ động cầu ta, đây là thời cơ tốt để kiếm lợi.
Khi ở quân giáo Tây Điểm, ta quản thực tính giúp liên bang Mỹ.
lúc ấy, ta nghĩ liên bang Mỹ bình định nội loạn rồi, sau này sẽ trở nên phát triển, sẽ tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Nhưng thử nghĩ xem, không có chúng ta, trận nội chiến này cũng sẽ được bình ổn. Thậm chí, cho dù chúng ta ở giữa gây khó dễ, cũng chỉ là chuyện nhỏ. Vì vậy, ta hạ quyết tâm giúp bọn họ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lấy được đủ lợi ích, có thể giúp Trung Quốc trong thời gian ngắn đặt được cơ sở vững chắc.
Chỉ cần bản thân cường đại thì cũng không ngại kẻ khác cường đại.
Bởi vậy, so với ở giữa phá hoại, không bằng lựa chọn giúp Liên bang Mỹ, tiến tới giúp Trung Quốc phát triển rất nhanh. Dù phá hoại cũng chỉ có thể tạm thời cầm chân Liên bang Mỹ, nhưng cũng giữ bước chân phát triển của chúng ta, Anh, Pháp, Nga thì không dừng, cho nên phát triển bản thân mới là vương đạo.
Trong mắt Lý Chấn tinh quang lấp lánh, đã nhìn thấu triệt chuyện này.
Tả Tông Đường gật đầu nói: Tổng thống nói có lý, là đạo lý này.
Dung Hoành mỉm cười, nói: Nếu muốn ra điều kiện, nên gộp cả chuyện trường hợp vào trong đó, bắt Liên bang Mỹ phái nhiều chuyên gia tới Trung Quốc, giảng bài cho giáo sư và đệ tử. Chỉ cần vài năm thời gian, người của chúng ta có thể một mình đảm đương một phía.
Lý Chấn cười to nói: Dung tiên sinh, tầm mắt phải xa một chút, chỉ như vậy thì không có bao nhiêu động lực đâu.
Lưu Cẩm Đường mỉm cười nói: Ta cho rằng, chỉ cần là có lợi đối với Trung Quốc, hoặc là thứ mà Liên bang Mỹ vượt qua chúng ta, đều nên tiến cử, để người của Liên bang Mỹ giải quyết giúp chúng ta.
Lý Chấn tán thưởng nói: Chúng ta cứ tùy tiện nói, từ từ thương thảo.
Tả Tông Đường ngáp một cái, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, nói: Ta không chịu được, tổng thống, ta đi ngủ trước, có chuyện gì mai nói.
Lý Chấn nói: Mọi người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại bàn.
Sau khi mọi người đi, Phương Tố từ trong phòng ngủ đi ra.
Đêm này, hai người đều đi ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau, Lý Chấn dậy rửa mặt lại có bồi bàn chuẩn bị bữa sáng. Đám người Lý Chấn sau khi ăn xong, Lâm Khẳng lại mời Lý Chấn cùng với nhân viên dưới trướng Lý Chấn tới phòng họp tham gia hội nghị. Lần này, bất kể là Lâm Khẳng, hay là Lý Chấn, đều có tính toán của mình, mà bất kể là Lâm Khẳng, hay là Lý Chấn, mà Lâm Khẳng cũng cảm thấy tỷ lệ nhờ được Lý Chấn cũng lớn hơn rất nhiều.
Lâm Khẳng đi thẳng vào vấn đề nói: Lý tổng thống, ta vẫn kiên trì ý kiến của ta, xin Lý tổng thống hỗ trợ.
Lý Chấn híp mắt lại, nghĩ rằng Lâm Khẳng là ngu thật hay là giả ngu!
Đến giờ vẫn còn mở miệng ra xin giúp.
Dm, tưởng lão tử là của miễn phí à, tùy tiện ai cũng mời được ư? Lý Chấn cho rằng đêm qua Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức đã thương thảo chuyện đưa ra lợi ích, không ngờ Lâm Khẳng vẫn bộ dạng nửa chết nửa sống, khiến trong lòng Lý Chấn không có chút hào cảm nào.
Lâm Khẳng nhận thấy được vẻ mặt biến hóa của Lý Chấn, trong lòng lộp bộp.
Vừa rồi nói thừa rồi.
Lâm Khẳng đổi đề tài, lập tức nói: Nếu Lý tổng thống ở lại tham dự nam bắc chi chiến, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Trung Quốc. Bởi vậy, liên bang nguyện ý bồi thường, trả giá để Lý tổng thống ở lại liên bang và giúp đỡ liên bang. Đương nhiên, ta biết Lý tổng thống là một người vì bằng hữu có thể hai hông cắm đao, nhưng vẫn xin Lý tổng thống nhận sự bồi thường của chúng ta.
Lý Chấn nghe vậy thì rất khinh thường hành vi của Lâm Khẳng.
Những lời lúc trước còn bình thường, cuối cùng lại vẫn là lời tâng bốc, chẳng có hảo tâm gì.
Lâm Khẳng cố ý nói Lý Chấn thành một người không yêu cầu hồi báo, không phải thật sự khen Lý Chấn phẩm hạnh cao thượng. Lâm Khẳng biết Lý Chấn cần lợi ích, nhưng, Lâm Khẳng lại sợ nói ra lợi ích rồi lại khiến Lý Chấn không thể hài lòng, cho nên tâng bốc Lý Chấn. Cho dù Lý Chấn không hài lòng, nhưng vì được khen, nên Lý Chấn ngươi cũng ngại đòi hỏi thêm.
Tâm tư của Lâm Khẳng Lý Chấn nắm rõ.
Chỉ tiếc Lý Chấn không phải người cần mặt mũi.
Lý Chấn thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: Tổng thống tiên sinh nguyện ý dùng bồi thường nhất định, cái này vẫn có thể suy nghĩ. Chỉ cần có lợi với Trung Quốc, có thể bù đắp tổn thất trong đoạn thời gian ta ở lại Liên bang Mỹ thì ta có thể lưu lại.
Đối với sự thổi phồng của Lâm Khẳng, hắn không đề cập tới chút nào.
Hơn nữa là là có thể suy nghĩ, cũng không có nghĩa là đáp bồi thường Lâm Khẳng đưa ra.
Dừng một chút, Tây Hoa Đức lại tiếp tục nói: Lý Chấn làm việc là vì đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn, là một người rất thực tế. Chúng ta muốn đả động Lý Chấn thì chỉ có lấy ra thứ hữu dụng đối với Lý Chấn. Thứ giống như vũ khí , đừng đề cập trước mặt Lý Chấn, bởi vì vũ khí binh lính dưới trướng Lý Chấn sử dụng so với chúng ta còn lợi hại hơn.
Lâm Khẳng hỏi: Cái gì hữu dụng đối với Lý Chấn!
Tây Hoa Đức đảo mắt, thấp giọng nói với Lâm Khẳng.
Sau khi nói xong, Lâm Khẳng nói: Như vậy, chúng ta phải trả một cái giá quá lớn. Sau khi Lý Chấn được lợi ích rồi, trong một vài năm, Trung Quốc sẽ phát triển rất nhanh, thậm chí sẽ tạo thành uy hiếp đối với chúng ta.
Tây Hoa Đức nói: Không có sự giúp đỡ của chúng ta, Trung Quốc phát triển nổi không?
Lâm Khẳng nói: Ít nhất, Lý Chấn không nắm giữ được kỹ thuật hạch tâm, phải mất rất nhiều năm mới có thể phát triển cao được. Làm như vậy e rằng là không thích hợp.
Tây Hoa Đức nhẹ nhàng lắc đầu, khẳng định nói: Tổng thống tiên sinh, thực lực của Lý Chấn sẽ cường đại từ từ, không thể cầm chân hắn được đâu. Dù sao, hắn có sức của một quốc gia, tiền tài vô số, tuyệt đối là có thể mời người đến. Chúng ta chủ động đưa ra, đây là cơ hội để chúng ta trao đổi điều kiện với Lý Chấn, Lý Chấn khi nào thủ thắng, chúng ta lúc đó phái ra nhân viên. Ta tin, nhất định sẽ động lòng, hắn trước mắt chính là cần những thứ này.
Cùng lúc, ở trong phòng của Lý Chấn.
Lý Chấn, Tả Tông Đường, Dung Hoành, Lưu Cẩm Đường, Hoàng Cường và Trần Ngọc Thành tụ tập cùng một chỗ.
Tả Tông Đường nói: Tổng thống, buổi tối lúc hiệp bàn, ta nhìn thái độ của ngài, tựa hồ đã thả lỏng rồi. Hơn nữa ngài cho bọn họ cả đêm để thương lượng, hẳn là để họ thương lượng ra cái gì có thể đổi lấy sự trợ giúp của chúng ta. Lần này ngài thật sự tính giúp liên bang Mỹ ư?
Lý Chấn gật đầu nói: Giúp, khẳng định là muốn giúp. Cho dù không có sự trợ giúp của chúng ta, với chính phủ do Lâm Khẳng cầm đầu tuy rằng tạm thời gặp phải khó khăn, nhưng tuyệt đối có thể dần dần xoay chuyển cục diện. Bởi vì không có sự hỗ trợ của chúng ta, Lâm Khẳng còn có thể tìm nước Pháp, hoặc là nước Anh xin hỗ trợ. Ta kết luận, giải quyết Súc Nô châu phía nam, chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn. Nhưng, hiện tại Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức chủ động cầu ta, đây là thời cơ tốt để kiếm lợi.
Khi ở quân giáo Tây Điểm, ta quản thực tính giúp liên bang Mỹ.
lúc ấy, ta nghĩ liên bang Mỹ bình định nội loạn rồi, sau này sẽ trở nên phát triển, sẽ tạo thành uy hiếp đối với chúng ta. Nhưng thử nghĩ xem, không có chúng ta, trận nội chiến này cũng sẽ được bình ổn. Thậm chí, cho dù chúng ta ở giữa gây khó dễ, cũng chỉ là chuyện nhỏ. Vì vậy, ta hạ quyết tâm giúp bọn họ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lấy được đủ lợi ích, có thể giúp Trung Quốc trong thời gian ngắn đặt được cơ sở vững chắc.
Chỉ cần bản thân cường đại thì cũng không ngại kẻ khác cường đại.
Bởi vậy, so với ở giữa phá hoại, không bằng lựa chọn giúp Liên bang Mỹ, tiến tới giúp Trung Quốc phát triển rất nhanh. Dù phá hoại cũng chỉ có thể tạm thời cầm chân Liên bang Mỹ, nhưng cũng giữ bước chân phát triển của chúng ta, Anh, Pháp, Nga thì không dừng, cho nên phát triển bản thân mới là vương đạo.
Trong mắt Lý Chấn tinh quang lấp lánh, đã nhìn thấu triệt chuyện này.
Tả Tông Đường gật đầu nói: Tổng thống nói có lý, là đạo lý này.
Dung Hoành mỉm cười, nói: Nếu muốn ra điều kiện, nên gộp cả chuyện trường hợp vào trong đó, bắt Liên bang Mỹ phái nhiều chuyên gia tới Trung Quốc, giảng bài cho giáo sư và đệ tử. Chỉ cần vài năm thời gian, người của chúng ta có thể một mình đảm đương một phía.
Lý Chấn cười to nói: Dung tiên sinh, tầm mắt phải xa một chút, chỉ như vậy thì không có bao nhiêu động lực đâu.
Lưu Cẩm Đường mỉm cười nói: Ta cho rằng, chỉ cần là có lợi đối với Trung Quốc, hoặc là thứ mà Liên bang Mỹ vượt qua chúng ta, đều nên tiến cử, để người của Liên bang Mỹ giải quyết giúp chúng ta.
Lý Chấn tán thưởng nói: Chúng ta cứ tùy tiện nói, từ từ thương thảo.
Tả Tông Đường ngáp một cái, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, nói: Ta không chịu được, tổng thống, ta đi ngủ trước, có chuyện gì mai nói.
Lý Chấn nói: Mọi người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại bàn.
Sau khi mọi người đi, Phương Tố từ trong phòng ngủ đi ra.
Đêm này, hai người đều đi ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau, Lý Chấn dậy rửa mặt lại có bồi bàn chuẩn bị bữa sáng. Đám người Lý Chấn sau khi ăn xong, Lâm Khẳng lại mời Lý Chấn cùng với nhân viên dưới trướng Lý Chấn tới phòng họp tham gia hội nghị. Lần này, bất kể là Lâm Khẳng, hay là Lý Chấn, đều có tính toán của mình, mà bất kể là Lâm Khẳng, hay là Lý Chấn, mà Lâm Khẳng cũng cảm thấy tỷ lệ nhờ được Lý Chấn cũng lớn hơn rất nhiều.
Lâm Khẳng đi thẳng vào vấn đề nói: Lý tổng thống, ta vẫn kiên trì ý kiến của ta, xin Lý tổng thống hỗ trợ.
Lý Chấn híp mắt lại, nghĩ rằng Lâm Khẳng là ngu thật hay là giả ngu!
Đến giờ vẫn còn mở miệng ra xin giúp.
Dm, tưởng lão tử là của miễn phí à, tùy tiện ai cũng mời được ư? Lý Chấn cho rằng đêm qua Lâm Khẳng và Tây Hoa Đức đã thương thảo chuyện đưa ra lợi ích, không ngờ Lâm Khẳng vẫn bộ dạng nửa chết nửa sống, khiến trong lòng Lý Chấn không có chút hào cảm nào.
Lâm Khẳng nhận thấy được vẻ mặt biến hóa của Lý Chấn, trong lòng lộp bộp.
Vừa rồi nói thừa rồi.
Lâm Khẳng đổi đề tài, lập tức nói: Nếu Lý tổng thống ở lại tham dự nam bắc chi chiến, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với Trung Quốc. Bởi vậy, liên bang nguyện ý bồi thường, trả giá để Lý tổng thống ở lại liên bang và giúp đỡ liên bang. Đương nhiên, ta biết Lý tổng thống là một người vì bằng hữu có thể hai hông cắm đao, nhưng vẫn xin Lý tổng thống nhận sự bồi thường của chúng ta.
Lý Chấn nghe vậy thì rất khinh thường hành vi của Lâm Khẳng.
Những lời lúc trước còn bình thường, cuối cùng lại vẫn là lời tâng bốc, chẳng có hảo tâm gì.
Lâm Khẳng cố ý nói Lý Chấn thành một người không yêu cầu hồi báo, không phải thật sự khen Lý Chấn phẩm hạnh cao thượng. Lâm Khẳng biết Lý Chấn cần lợi ích, nhưng, Lâm Khẳng lại sợ nói ra lợi ích rồi lại khiến Lý Chấn không thể hài lòng, cho nên tâng bốc Lý Chấn. Cho dù Lý Chấn không hài lòng, nhưng vì được khen, nên Lý Chấn ngươi cũng ngại đòi hỏi thêm.
Tâm tư của Lâm Khẳng Lý Chấn nắm rõ.
Chỉ tiếc Lý Chấn không phải người cần mặt mũi.
Lý Chấn thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: Tổng thống tiên sinh nguyện ý dùng bồi thường nhất định, cái này vẫn có thể suy nghĩ. Chỉ cần có lợi với Trung Quốc, có thể bù đắp tổn thất trong đoạn thời gian ta ở lại Liên bang Mỹ thì ta có thể lưu lại.
Đối với sự thổi phồng của Lâm Khẳng, hắn không đề cập tới chút nào.
Hơn nữa là là có thể suy nghĩ, cũng không có nghĩa là đáp bồi thường Lâm Khẳng đưa ra.
/1261
|